• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mối tình âm dương vĩnh cửu Full dịch (13 Viewers)

  • Chương 563-570

Chương 563

Dịch : Vi Vu

Tôi không quan tâm đến cơn đau của mình, vội vàng ôm Tiểu Nghiệt lên, nó cắn không sâu, nhưng xuyên qua làn da, còn có một chút máu chảy ra ngoài.

Nó bị làm sao vậy?

Tôi không rảnh lo lắng bệnh khuẩn, nó cắn một ngụm như vậy, đối với tôi không phải là tổn thương gì lớn, nhưng mục đích của nó để lại dấu ấn và khí vị làm gì?

" Các Ngươi ... cẩn thận một chút ..." Tiểu Nghiệt đau khổ lắc đầu: "Mùi dược liệu trong ngôi nhà tranh vừa rồi, hình như có tác dụng gây ảo giác, ta cảm thấy đầu ta nặng trĩu!"

Gây ảo giác?

“Chúng ta ... hình như không có ảo giác?” Tôi nhìn về phía anh tôi, anh tôi cũng lắc đầu.

"Chúng ta bị sâu của Mộ Vãn Thần cắn một ngụm, hắn nói có thể tạm thời phòng độc, ảo giác có tính là độc không?" Anh tôi hỏi.

Tiểu Nghiệt không nói gì, thật đáng thương, nó dùng móng vuốt gãi gãi đầu mình.

Phải làm sao, nó là chiến lực mạnh nhất, hơn nữa nhìn thấy nó bị như vậy, tôi rất đau lòng.

Tôi ôm nó vào lòng, tên này trông nhỏ con nhưng thực ra khá nặng, tôi vuốt đầu và cằm để an ủi nó, một lúc sau Tiểu Nghiệt mới bình tĩnh lại.

Nó nheo mắt, thoải mái cọ cọ, nhỏ giọng nói: " ta không sao, chắc vừa rồi mùi vị dược liệu có chút ảnh hưởng đến ta, làm ta đau đầu."

" ngươi đừng để thời khắc mấu chốt đánh rơi dây xích, nghỉ ngơi một lát cũng không sao?" Anh tôi nhíu mày nói

Anh luôn cử trọng nhược kinh, bất kỳ lúc nào cũng có thể chêu chọc.

Nếu anh ấy nhíu mày như vậy, có lẽ là đã gặp phải chuyện phiền phức.

Phía trước có hơn hai mươi vong hồn mấy trăm năm, cho dù có lập ngục thu tà, thì từ trước đến giờ tôi cũng chưa bao giờ thử một lúc mà kéo đi nhiều vong hồn như vậy, lần trước, lúc tôi là Chu Hơi Thị giằng co, vong hồn thuộc hạ của cô ấy cũng có thể vùng vẫy thoát ra được.

Nếu có mấy vong hồn thoát ra được, một đợt phản công xuất hiện, chúng tôi luống cuống tay chân, biết phải đối phó thế nào?

Đang lúc khó xử, trên bầu trời vanh lên tiếng đại bàng, thần ưng của Mộ Vãn Thần bắt lấy một chút xương và thịt nát rồi đập xuống dưới, dường như làm rung chuyển tinh thần của công chúa quỷ và đám vong hồn đó.

Những thi thể thối rữa xuyên qua ngôi nhà tranh kia, phần còn lại của tay chân cụt rơi xuống dưới, giống như một trận tàn sát huyết vũ, cảnh tượng như vậy gợi lên địa ngục trần gian mà các vong hồn lúc sinh thời đã trải qua.

" Ồ, Mộ Vãn Thần tuy không đẹp trai ..... Nhưng hắn rất thông minh .... Biết cách công tâm .... Em thấy không, một số đã bắt đầu điên cuồng ..." Anh tôi núp sau gốc cây, nhỏ giọng nói

Tôi đang Ôm Tiểu Nghiệt an ủi nó, quay đầu liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài, vài vong hồn bắt đầu rít gào, sau đó bay loạn khắp nơi, không có cách nào giải thoát thật bi thảm.

Lúc bọn họ sợ hãi, xác xuất thành công của lập ngục thu tà sẽ cao hơn rất nhiều, anh tôi dùng cục đá trên mặt đất đè chặt lá Độ U Phù Chú, nhìn Tiểu Nghiệt nói :" ngươi muốn không sao, thì làm mồi nhử, nhử mấy vong hồn kia lại đây, thông qua lá phù chú này, ta có thể bấm tay niệm thần chú giải quyết mấy cái, số còn lại, là của Tiểu Kiều".

"... Được, để ta thử xem."

“ Làm nhẹ nhàng, coi như đánh quái vật, nếu có gì thiếu sót, chúng ta sẽ hỗ trợ!" Anh tôi vỗ vai tôi.

Anh tôi chôn lá bùa mai phục, Tiểu Nghiệt hoá thân thành con báo, đột nhiên lao vào một vong hồn, cắn một ngụm vào cổ rồi chạy vào trong rừng.



Cái đánh bất ngờ này làm cho các vong hồn sửng sốt một chút, sau đó sôi nổi đuổi theo, người bình thường nếu bị một lượng lớn âm khí như vậy dính vào người không ngất đi thì cũng cứng đờ, hoặc là bị quỷ thượng thân, những vong hồn này đều có mấy trăm năm đạo hạnh, mang theo luồng gió, cuốn lên cành cây khô cùng lá rơi bay lả tả tiến về phía chúng tôi.

Lòng tôi mặc niệm Phong Đô bảo cáo, hướng Thần Đồ Úc Lũy, hai vị tôn thần Minh Phủ cầu nguyện, lập ngục thu tà từ mặt đất trồi lên, cao vút như một ngọn đồi sừng sững đứng sau tôi.

Những vong hồn đó chạy tán loạn né tránh, nhưng không thể thoát khỏi xiềng xích quấn quanh.

Tôi đột nhiên có cảm giác, những xiềng xích đó không phải là công cụ tra tấn, mà là quy luật sinh tử.

Dù có cố gắng đến đâu, có hao tâm tổn trí cũng vô ích, cuộc đời ai không có tâm, không bước vào con đường đúng đắn thì không thể thoát khỏi quy luật sinh lão bệnh tử.

Cánh cổng này rất lớn, tôi hoài nghi, ở trước cửa thôn trại, Mộ Vãn Thần cũng có thể nhìn thấy, cho nên thần ưng của hắn mới bay lở lửng trên bầu trời.

Lo lắng cho chúng tôi sao?

Thôn trại này đã được trang bị thành một pháo đài quân sự nhỏ, hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, còn đi lo lắng cho chúng tôi sao?

Tiếng kêu của đại bàng cũng làm cho những vong hồn đó hoảng sợ loạn tâm, tôi có chút khó hiểu, nhưng vì thu những lão quỷ này, chỉ có thể không ngừng nghỉ bấm tay niệm thần chú, triệu hồi gông quỷ, thần hổ ....

Cho đến khi vong hồn cuối cùng bị lôi đi, trên mặt anh tôi cũng có thêm một vết thương nhỏ, anh xoa thuốc nói :" Mộ Vãn Thần dứt khoát ngay thẳng, nhưng nếu cắt ra xem, đảm bảo trong bụng đều đen tối ..... quá phúc hắc !"



“ Là như thế nào?” Tôi không hiểu lắm.

" Em ngẫm lại xem, những vong hồn này chết như thế nào, bọn họ một là chết trên chiến trường, hai là bị lăng trì xử tử, làm thành thịt băm, sau đó ép quỷ bà nương ăn ..... Cái bọn họ sợ nhất là gì? Bọn họ sợ bầm thây thịt nát, cũng sợ những con đại bàng thuần dưỡng am hiểu bắn cung cưỡi ngựa!"

Vết thương trên mặt của anh tôi là do vong hồn làm, tôi cầm miếng bông y tế khử trùng cho anh tôi, nói :" chút âm khí này, hẳn là không làm tổn thương anh được đâu? Trở về chúng ta lại nhổ ra .... "

"Không sao, nhanh lên đi thôi, anh lo lắng không biết quỷ bà nương kia đang có âm mưu gì .... "

Bước tới kho dược liệu, chúng tôi không cần trốn tránh nữa, nơi này chỉ có một cửa để đi vào, xung quanh chỉ có những cái cửa sổ nho nhỏ.

Tôi đẩy cửa ra, quỷ khí dày đặc đâm vào làn da của tôi đến phát đau, hơn nữa tâm tình của tôi cũng nặng nề vô cùng.

Bên tai giống như đang nhàn nhạt kể về oán niệm mấy trăm năm, hận là không thể để người trên toàn thế giới trải qua nỗi đau này.

Tiểu Nghiệt hơi nheo mắt lại, dưới đôi mắt có vệt "nước mắt màu trắng", trông rất uy nghiêm lẫm liệt.



Nó nói với chúng tôi: " có người đang ở bên trong ... Là người sống ..."

Người sống?

Công chúa quỷ thực sự đã bắt con tin sao?

Mấy ngày nay, chúng tôi vẫn ở Thành phố núi Vu Vương chờ đêm trăng tròn, quả thật cũng không chú ý đến bạn bè người thân cách đây hàng trăm dặm.

“… Anh sẽ vào xem.” Anh tôi nói.

“Đừng ngốc, muốn vào, thì cùng nhau vào, từng người một đi, nếu bị cô ta tiêu diệt thì sao?" Tôi vội vàng nắm chặt tay áo của anh tôi.

Anh tôi có chút lo âu, thấp giọng nói : " Anh e là Thấm nha đầu ..... "

Vừa dứt lời, một làn khói trắng khổng lồ hình đầu lâu xuất hiện bên trong.

Vừa bước lên một bước, cánh cửa gỗ sau lưng chúng tôi đóng lại, bị một đoàn quỷ khí nặng nề ngăn cản.

"Mộ Tiểu Kiều ... Mộ Vân Phàm ... Các ngươi thật lãng phí thời gian ..." Công chúa quỷ thấp giọng nói :" thu thập mấy vong hồn mà tốn nhiều thời gian như vậy sao? Để ta đợi thật lâu, thật lâu .... "
Chương 564

Dịch : Vi Vu

Nơi này tối quá, tôi giơ tay gọi ra Ngàn Trọng Tuyết, được ánh sáng trắng tinh của hoa sen chiếu sáng nhà kho

Công chúa quỷ hiện ra trước bộ xương khô, cô ấy cười cười nhìn về phía tôi nói: “Cảm ơn ngươi… đã mang theo đoá hoa sen này… hẳn là tất cả phúc đức ngươi tích góp được đều ở bên trong phải không? Hahaha ..... "

Hoa sen này có ích gì với cô ấy? Chỉ có cái đáy biến thành bạch ngọc, một chút phúc đức như vậy, cô ấy có thể làm gì?

"Mmm ..." Một thanh âm mỏng manh yếu ớt từ tronh bóng tối phía sau cô ấy phát ra, trong nháy mắt, anh tôi cơ hồ gần như nhận ra đó là ai.

Anh cầm Càn Khôn Kiếm Pháp mà mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Công chúa quỷ đắc thắng cười cười: “ Vị thiên kim tiểu thư quyến rũ này, đã bị âm khí xâm lấn thân thể đến hơi thở thoi thóp, ta cũng không dám hù doạ cô ấy ..... sợ cô ấy bị doạ chết ..... Nếu vậy chỉ còn thi thể, phỏng chừng, tiểu gia Mộ Gia không thích ôm thi thể đúng không?"

Lâm Ngôn Thấm? Lòng tôi run rẩy, ánh mắt của anh tôi đã xác nhận phỏng đoán này.

Tiểu Nghiệt cau mày nói: "Ta đi cứu, các ngươi..."

Công chúa quỷ giơ tay lên, một bộ xương trắng trên mặt đất bị cô ấy thao túng đi đến bên cạnh Lâm Ngôn Thấm, một tiếng giãy giụa không bao lâu liền từ trong bóng tối truyền ra, cô ấy bị bóp chặt yết hầu.

"Để thử giới hạn sức chịu đựng của vị thiên kim tiểu thư này, mỗi ngày ta đều nắm yết hầu của cô ấy, cho đến lúc cô ấy trợn mắt mất đi ý thức một giây, ta mới dừng lại ..... Sau nhiều ngày nghiên cứu, hiện giờ cô ấy có thể chịu đựng được bốn mươi giây. ... Mộ Tiểu Kiều, thời gian này, đã để ngươi đi đến, đem đoá hoa sen kia giao cho ta chưa?"

Tôi siết chặt tay anh tôi, trầm giọng nói: " có thể, con tin này đủ trọng lượng rồi, ngươi bước về trước mười bước, ta sẽ giao cho ngươi!"

Mười bước, cũng đủ khoảng cách, để Tiểu Nghiệt và anh tôi có thể đi cứu người.

Trong tay tôi nâng lên một đoá hoa sen nhỏ, tôi đi về phía trước hai bước, chợt nhìn thấy bên cạnh có một cái chân đèn cao bằng nửa người.



Chân đèn hạc đồng dính đầy màu xanh, đứng sừng sững trên mặt đất.

Cái này là cái gì?

Trong gian nhà kho rách nát này, công chúa quỷ vẫn muốn xây dựng phong phạm hoàng thất sao?

“ Mộ Tiểu Kiều!” Cô ấy hét lên, thanh âm đau đớn thống khổ của Lâm Ngôn Thấm lọt vào tai tôi.

Tôi nheo mắt lại một chút, nhìn xung quanh, chân đèn như vậy, ở đây không chỉ là một cái, trong bóng tôi, hẳn còn rất nhiều.

Ánh sáng của đoá hoa sen nhỏ trên tay tôi cũng đủ chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt và kỳ dị của Chu Hơi Thị, sau khi trừ bỏ quỷ khí, gương mặt cô ấy chỉ còn xương gò má nhô cao và những hõm sâu.

" Chu Hơi Thị, đoá hoa sen này chỉ là thứ để ta tích phúc đức và tu vi mà thôi, ngươi cầm thì có lợi ích gì?" Tôi cố ý thu hút sự chú ý của cô ấy.

Hai mắt của cô ấy sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đoá hoa sen, trên mặt mừng như điên, càng lúc càng hưng phấn :" ..... có ích lợi gì? Mộ Tiểu Kiều, ngươi thật là đang ở trong phúc mà không biết mình có phúc .... hoa sen là pháp khí mà chỉ có tiên gia mới có thể dùng, tu vi và phúc đức ở đây, nếu ta được sử dụng ..... "

Lời còn chưa dứt, chỗ của anh tôi đột nhiên sảy ra chuyện.

Tiếng bộ xương khô vỡ vụn vang lên, anh tôi đã bắt được Lâm Ngôn Thấm.

" Vân Phàm, mau cứu em, em đau quá... Huhuhu ... " Lâm Ngôn Thấm khóc.

"Đừng sợ, đừng sợ ... không sao..."

Không sao?

"A - !!! Mộ Vân Phàm !!! Anh, anh ..." Lâm Ngôn Thấm cuồng loạn hét lên.

Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Lâm Ngôn Thấm lại hét lên thảm thiết như thế?

Anh tôi đâu? !

Những biến cố trong đêm, làm tôi ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt, Chu Hơi Thị đột nhiên nhào về phía trước, bộ xương khô bắt được đoá hoa sen trong lòng bàn tay của tôi.

Tiếng cười điên cuồng của Chu Hơi Thị cùng tiếng cười lạnh của anh tôi đồng loạt vang lên



Trong lúc nhất thời, tôi có chút hoảng loạn, có chuyện gì vậy?

Lâm Ngôn Thấm thấp giọng mắng anh tôi, anh tôi nhàn nhạt đáp: "Đừng giả vờ, Thấm nha đầu nếu thật sự bị bắt, cô ấy sẽ không bao giờ khóc lóc xin ta mau cứu cô ấy, mà cô ấy sẽ nói ta không cần lo lắng .... các ngươi giả vờ không giống, chà chà, khi nào biết yêu, thì các ngươi sẽ hiểu!"

Từ bóng đêm, tôi thấy Từ Nhã Kỳ lao ra, cô ấy nắm chặt cánh tay của mình, nơi đó bị anh tôi dùng dao găm đâm một cái, còn có một lá trừ tà phá ma phù chú dán ở sau lưng thiêu đốt cô ấy, cố ấy gào lên, bổ nhào dưới chân của công chúa quỷ.

"Công chúa! Công chúa! Cứu ta..."

Chu Hơi Thị liếc nhìn cô ấy một cái, rồi mắng: "phế vật, không cần thể xác nữa là được, ..... Sao, ta đem ngươi cùng tàn hồn của nữ nhân này luyện hoá, ngươi thật cho rằng mình là người sao? Chờ lúc ngươi chết, âm hồn xuất ra, lại đến gọi ta là công chúa thêm lần nữa ..... "

Cô ấy hừ lạnh một tiếng, không chút nào để ý lời kêu cứu của Từ Nhã Kỳ.

Quả nhiên, Từ Nhã Kỳ từ trạng thái của người thực vật bừng tỉnh, là do cô ấy làm, quỷ hồn đối với thân thể bệnh tật của người sống có chút lưu luyến, làm nữ quỷ này gào rống không cam lòng ra khỏi thể xác kia.

Chu Hơi Thị không kiên nhẫn đập mạnh một cái.

Một bàn tay xương cốt màu trắng bay đến cắm vào mặt Từ Nhã Kỳ.

Tròng mắt, gương mặt, não bộ.....

Tôi nhìn những thứ đỏ đỏ trắng trắng chảy ra, thân thể của Từ Nhã Kỳ như con rối gỗ thoát tuyến, rơi xuống đất.

Đáng lẽ cô ấy đã chết từ lâu rồi… Lúc cô ấy kiêu ngạo và độc đoán, có từng nghĩ đến mình sẽ bị hồn phi phách tán không, thân hình rách nát giống như sợi bông, rơi xuống bụi đất?



Chu Hơi Thị hai tay ôm hoa sen, cười đến khoái trá :" ..... Đủ rồi, đủ rồi ..... Chỉ cần có sức mạnh của tiên gia, ta có thể làm được ..... "

Cô ấy định làm gì?

Tôi sợ cô ấy sẽ đột ngột phát điên, nên lùi về sau một bước, khuỷu tay chạm phải chân đèn bằng đồng - chân đèn bằng đồng và một cái chân sau của con hạc.

Râu tóc của Chu Hơi Thị đều dựng lên, quỷ khí bạo phát đến suýt chút nữa bay cả nóc nhà.

Cô ấy giơ tay, ánh lửa ma trơi sáng lên, từng cụm ánh sáng xanh yếu ớt trong bóng tối đốt cháy trên ngọn đèn hạc đồng.

Những ngọn đèn này hẳn là dầu người?

21 ngọn đèn.

Đây là pháp trận gì?

" Tiểu Kiều ! Rút lui -" Giọng anh tôi vội vàng vang lên bên tai, anh hẳn là muốn đưa tay ra kéo tôi.

Nhưng khi tôi ở ngay trước mặt anh, thì anh ấy lại đưa tay về phía khác——

Phía khác?

Bên người tôi, từ khi nào xuất hiện nhiều ảo giác như vậy?

Chu Hơi Thị cười lớn :" ..... Ta thích biểu cảm kinh ngạc này, mỗi lần nhìn thấy kẻ địch đối với ảo giác của ta lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí còn giết hại lẫn nhau, thì tâm tình của ta đều vui sướng!"

" .... Đó chỉ là chút tài mọn mà thôi, ngươi cũng chỉ học được một chút đạo thuật không quan trọng, dùng để lừa gạt dân đen thì còn có thể!" Tôi chế nhạo.



“ ngao ~~” Tiểu Nghiệt lao đến bên cạnh tôi, uy nghiêm và dũng mãnh như một con sư tử, tôi đưa tay sờ sờ cổ nó.

“Đây là pháp trận U Minh 21 diệu, chúng ta đi mau!" Tiểu Nghiệt hất tôi lên lưng nó, há miệng cắn ba lô của anh tôi rồi lao ra ngoài——

"bùm !!!"

Một tiếng vang lớn!

Ánh sáng trắng từ bầu trời làm cho toàn bộ nhà kho đều dập nát, chỉ có 21 ngọn đèn hạc đồng không mảy may di chuyển.

Khói bụi trôi đi, ánh trăng sáng trên trời chỉ còn sót lại một chút bên cạnh.

Như một cái móc câu.

Tiểu Nghiệt đặt chúng tôi lên một cái đài bằng tre, nhìn cảnh tượng trước mặt, lẩm bẩm: " hoá ra thật sự có pháp trận được triệu hoán như vậy .... "

Anh tôi nhịn không được nói: "Cái quái gì thế này?!"

" Kế Đô bảy diệu, La Hầu mười bốn diệu, hợp thành U Minh 21 diệu, hung tinh La Hầu, Kế Đô, cũng chính là ..... Thực Thần!"
Chương 565

Dịch: Vi Vu

Trong ấn tượng của tôi, La Hầu Kế Đô chính là hai ngôi sao xấu xa trong chín diệu.

Vào năm La Hầu, số mệnh chính thức của nam giới giảm sút; vào năm Kế Đô, phụ nữ không may mắn, gặp thị phi ... Điều này được giải thích từ chiêm tinh học cổ đại và thuật số học.

Đối với các vị thần, La Hầu Kế Đô là hai ngôi sao trong bảy chính bốn dư.

Bảy chính bốn dư là chỉ thái dương, thái âm, Thái Bạch, tuế tinh, thần tinh, mê hoặc, trấn tinh, cũng chính là nhật, nguyệt, kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, còn bốn dư là mây tía, nguyệt bột, La Hầu, Kế Đô cũng chính là bốn ngôi sao xấu xa, Đạo Giáo gọi là mười một đại diệu, trong bốn dư, hai ngôi sao mây tía và nguyệt bột là " thuận nhật nguyệt mà đi", còn La Hầu Kế Đô là " nghịch nhật nguyệt mà đi".

Cho nên La Hầu Kế Đô được gọi là thực thần.

Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên rất nhiều thứ.

Giang Khởi Vân đã nói, có một tôn thần muốn ở Tử Vi Viên thành lập thần phủ, nhưng mà nơi này lại không có thần vị của hắn, cho nên thường xuyên cùng Tử Vi Đại Đế cãi nhau.

Và tôn thần này lại thuộc quyền quản hạt của Tử Vi Đại Đế, vì biểu hiện công bằng, Tử Vi Đại Đế không có thuận tiện ra tay, cho nên thường xuyên gọi anh ấy trở về " khuyên bảo" vị tôn thần này.

Lần trước, là hai vị tôn thần này cùng nhau cãi vã, Giang Khởi Vân đã cố gắng hết sức để "khuyên bảo", khuyên bảo đến thiên hạ có bão tuyết....

Tôi xoa xoa giữa mày, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ... La Hầu Kế Đô, hai vị ..... Tinh Quân?"

U Minh 21 diệu hẳn là pháp trận triệu hoán bọn họ?

Trong các vị thần của Đạo giáo, hai ngôi sao này cũng thuộc quyền quản hạt của Tử Vi Đại Đế, nhưng mà mỗi lần bọn họ hiện thế, đều là dấu hiệu đại hung, lão tổ tông coi đây là dấu hiệu của thiên hạ đại loạn.

Thiên hạ đại loạn ....

Thiên hạ có đại loạn hay không loạn tôi không dám nói, nhưng tôi biết trước mặt, nhất định sẽ bị loạn thành thê thảm.

Khói bụi tan đi, gió lốc cuồng loạn đánh bay sương đen xung quanh, ngay cả mây đen trên trời cũng bị đánh tan.

Có vẻ như một lỗ hổng đã được mở trên bầu trời.

Mặt trăng khổng lồ đã bị nguyệt thực che khuất, chỉ còn lại một tia sáng.

Ánh sáng trên mặt đất dần dần tắt hết, giọng nói của một người đàn ông kiêu ngạo giận dữ vang lên——

"... Đây là nơi quỷ quái nào? Người nào can đảm dám triệu hoán bổn Tinh Quân hạ giới!"

Thật nhanh, chúng tôi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này, một người đàn ông với mái tóc dài, một bộ trang phục màu đen mạnh mẽ, khuôn mặt đầy vết thương, mặt mày tươi tỉnh, nhưng lại mang theo chút tức giận.



Đây là Tinh Quân nào?

Sau lưng hắn vang lên giọng nói trong treo của một thiếu niên :" Kế Đô, nếu biết đây là nơi quỷ quái, thì ngươi phí lời nói làm gì? Phá hoại xong rồi nói!"

Trời ơi, có nên hung bạo như vậy không.

Người đàn ông có mái tóc dài, trang phục đen với vết thương trên mặt là Kế Đô?

Vậy người thiếu niên mặt lạnh trong trang phục trắng này chính là La Hầu Tinh Quân?

La Hầu Tinh Quân thoạt nhìn giống như thiếu niên chỉ mới 16, 17 tuổi.

Hắn sắc mặt lạnh như băng sương, mặt mày sắc bén, lạnh lùng nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên người tôi: "Nữ nhân, các ngươi là ai? Cư nhiên dám dùng loại cấm chú này triệu hoán bổn Tinh Quân, ngươi chán sống rồi sao?"

Ách, ách, tôi ..

Tôi nhanh chóng lắc đầu nói: "Không phải ta ... Ta không quen biết các ngươi! Ta không biết cái gì cấm chú!"

“Dám làm, còn không dám nhận sao?!” Kế Đô Tinh Quân tính tình hung hãn, vừa động liền xuất hiện trước mặt tôi.

Khoảng cách này quá gần, hơn nữa còn mang theo tính tình hung hãn.

Tiểu Nghiệt lao về phía hắn gầm lên một tiếng, bị hắn nhấc một chân đá bay, khinh thường nói: "Tiểu súc sinh có bao nhiêu đạo hạnh, mà dám ở trước mặt bổn Tinh Quân nhe răng trợn mắt?"



“Thật sự không phải ta, là nữ quỷ có đạo hạnh trăm năm.” Tôi vội vàng giải thích.

" Nữ quỷ ? Nữ quỷ sao có thể có sức mạnh của tiên gia? Chúng ta cảm nhận được sức mạnh của tiên gia mới xuất hiện, không ngờ lại là nơi quỷ quái như vậy, hừ hừ, ở tại nơi quỷ quái này triệu hoán chúng ta, quả thật là quá coi thường!" Kế Đô vô cùng kiêu ngạo.

Tính tình của hai vị tôn thần này, thật là không được .....

Ánh mắt sắc bén của La Hầu Tinh Quân nhìn về phía công chúa quỷ Chu Hơi Thị, Chu Hơi Thị liều mạng ngưng tụ ra hình dáng của con người, nằm trên mặt đất, đôi tay nắm hờ Ngàn Trọng Tuyết

Cô ấy cầu nguyện nói: "Hai vị tôn thần bớt giận. Ta là đệ tử của đạo trưởng Tử Hoa, Sư phụ trước đây đã từng truyền cho ta bí thuật này, nói lúc nguy nan có thể cầu cứu Tinh Quân giúp đỡ ..... "

Thiếu niên mặc trang phục màu trắng hơi nheo mặt lại, có vẻ đang nghĩ về những chuyện cũ xa xôi: "... Tử Hoa, bổn Tinh Quân đã ngồi quên nhiều lần, nên nhiều chuyện không nhớ rõ, Tử Hoa nào? Chuyện khi nào?"

Chu Hơi Thị không cam lòng, ngẩng đầu lên nói :"Hơn bốn trăm năm trước ..."

La Hầu xua tay: " Thôi, nếu ngươi biết bí thuật này, lại cầm pháp khí sức lạnh của tiên gia triệu hoán chúng ta, chúng ta cũng tới rồi, có chuyện gì, mau nói!"

Chu Hơi Thị lộ ra vẻ mặt vui mừng :" chỉ xin Tinh Quân ban cho ta một pháp môn, để ta đem thôn trại ẩn nấp bên trong pháp môn đó, ta .... "

“Không được!” Tôi nhịn không được hét lên: “ Ngươi làm nhiều chuyện ác như vậy còn muốn chạy đến nơi nào? Ngươi muốn đến Sáu Ngày Cung 24 Ngục, hay là tan thành tro bụi!"

Chu Hơi Thị còn chưa kịp trả lời, đột nhiên trường khí trước mặt tôi tăng vọt, Kế Đô Tinh Quân cúi người nhìn chằm chằm vào tôi, cười dữ tợn nói: “Ô ~~~ tiểu nha đầu, khẩu khí không nhỏ nha ~~~ ngươi là cái thá gì? Mà có thể làm nữ quỷ kia tan thành tro bụi?"

"Ta……"

Tôi còn chưa kịp giải thích, xa xa thiếu niên mặc trang phục màu trắng, La Hầu Tinh Quân đột nhiên cười nhẹ nói.



"Kế Đô, ta biết cô ấy là ai ... ở Ngàn Trọng Tuyết có hơi thở của cô ấy, trên tay cô ấy còn cầm Tím Tiêu Như Ý của Ứng Nguyên Phủ, hơn nữa trên ngực cô ấy còn treo ..... "

Lời còn chưa dứt, trong mắt Kế Đô Tinh Quân chợt nổi lên tia sắc bén, giơ tay lên, nhìn phù tuyến màu đỏ trên ngực tôi nói :" Bắc Thái Đế Quân .... Haha ... thì ra ngươi là thê tử của tên kia? Khó trách lại kiêu ngạo như vậy!"

Hắn vô thức giật mình --

Thân thể của tôi đột nhiên giật bắn lên, nghĩ rằng hắn đã xé phù tuyến trên người tôi xuống.

Phía sau lưng đột nhiên cuồng phong gào thét.

Loại âm phong lạnh lẽo, mà băng giá này đem tất cả những căn phòng rách nát xung quanh phá hủy, tôi cảm thấy bản thân mình sắp bị thổi bay đi rồi.

Một bàn tay lạnh lẽo, lặng lẽ đặt trên vai tôi.

Giữ chặt vai tôi, ấn tôi xuống đất, một lồng ngực quen thuộc áp vào người tôi.

Tôi cố gắng mở mắt ra, thấy Kế Đô cười lạnh, nhìn về phía sau tôi.

Ngón tay của anh ấy còn đang câu lấy danh chương của tôi, nhưng cổ tay anh ấy đã bị một bàn tay to lớn và đầy đặn siết chặt.



“... Ai da ~~ Đế Quân, Đại, Nhân, người tới rồi?" Kế Đô cười nhạo.

Giang Khởi Vân đứng phía sau tôi hơi híp mắt, lửa giận lạnh lẽo có chút lan tràn.

" Kế Đô, nữ nhân của ta chọc vào người?" Giang Khởi Vân thanh âm mát lạnh trầm thấp, mang theo một cổ tức giận giống như dung nham.

"Ôi ~ chỉ là một phàm nhân mà thôi, cho dù ngươi có sủng ái như thế nào, cũng không nên đem danh chương của tôn thần treo trên người cô ấy, cái này là đi quá giới hạn, lão nhân Tử Vi thiên vị ngươi, nếu là chúng ta làm như vậy, sớm đã bị trách phạt rồi!" Kế Đô không chịu lui nói.

TÔI……

Đây có phải là mấy đứa con trai của chủ nhà đang tranh cãi không? Nhìn tư thế này, có thể xắn tay áo lên đánh nhau một trận!

Tôi đứng ở giữa ... Thực là áp lực nặng nề

Phía sau Kế Đô không xa, chính là thiếu niên mặt lạnh La Hầu, hắn nhìn thấy Giang Khởi Vân xuất hiện, cười lạnh, giơ tay bấm tay niệm thần chú, trước người hắn hiện lên một đoá hoa sen, hắn quay đầu nhìn Chu Hơi Thị nói :" ngươi muốn pháp môn, ta sẽ cho ngươi!"

Tôi tức giận đến không thôi, cái này rõ ràng là công tư chẳng phân biệt, bọn họ chính là muốn đối đầu với Giang Khởi Vân.

“Không được!” Tôi thoát khỏi phạm vi bảo vệ của Giang Khởi Vân. ——
Chương 566
Dịch : Vi Vu
Tôi nhảy ra, nhìn La Hầu nói :" các ngươi đừng công tư chẳng phân biệt, công chúa quỷ này hại bao nhiêu người, các ngươi biết không? Các ngươi không thấy khắp nơi đều là thịt nát và phần còn lại của tay chân đã cụt sao? Mà còn muốn bao che? Các ngươi không phải Tôn Thần Tiên Gia hả?"
La Hầu khẽ cười, nói: "Vậy thì sao? Chúng ta không có bất kỳ thần chức nào trói buộc, hừ ..... Còn nữa, thần phạt thì sao, La Hầu Kế Đô vốn là nghịch nhật nguyệt mà đi, thời tiết không thể thiếu, thần phạt cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, ai có thể làm gì chúng ta?"
" ai da, thiếu niên phản nghịch? Ngươi cho rằng lão tử không dám cắt đứt quan hệ với ngươi sao?" Anh tôi chạy đến bên cạnh tôi, phun trào nói :" trên Cửu Trùng Thiên, Tiên Gia cả ngày không có việc gì liền bắt một đống người, muốn tiêu diệt ngươi bên trên còn có những tôn thần khác, ngươi còn cho rằng mình không thể thiếu sao?"
La Hầu nhíu mày không vui hỏi anh tôi: " Ngươi là ai?"
" Người nhà mẹ đẻ được chưa? Các ngươi nếu cùng em rể ta đánh lộn, ta nhất định sẽ cùng các ngươi đánh lộn, lập trường kiên định, không cần hoài nghi!" Anh tôi khó chịu trừng mắt nhìn hắn.
Tôi đưa tay kéo kéo anh tôi, ý bảo anh không nên khiêu khích tôn thần, dù có như thế nào thì đây cũng là Tôn Thần thuộc hạ của Tử Vi Đại Đế, còn là hai vị Tinh Quân phản nghịch nữa.
Giang Khởi Vân khẽ nhíu mày nói với tôi: " Tiểu Kiều, em lui sang một bên, không cần dài dòng với hai tên ngốc này!"
Vừa dứt lời, La Hầu Tinh Quân cười lạnh nói :" đó là, chúng ta mạnh ai người đó làm, muốn ngăn cản, liền đến đây ..... "
Khiêu khích ?


Tôi còn chưa ngu đến mức đó.
Tôi cùng anh tôi và Tiểu Nghiệt cũng không có khả năng đối nghịch với hắn.
Nhưng là tôi có thể nghĩ biện pháp thu phục Chu Hơi Thị.
Tội ác đầu đảng không tiêu trừ, hậu hoạn sẽ là vô tận.
La Hầu thiếu niên mặc đồ trắng, thần thái ngạo mạn, ánh mắt giễu cợt, đứng nhìn xem " phàm nhân con kiến" chúng tôi đấu tranh như thế nào.
Lòng tôi có chút bốc hoả, Tôn Thần Tiên Gia thật là ghê gớm, nhưng bình định, tuân theo âm dương, như thế mới là chính đạo không phải sao?
Sao có thể vì ân oán riêng tư, thậm chí là bực bội, liền tùy ý thao túng cho ác nhân ác quỷ?
Tôi giơ tay bấm tay niệm thần chú, ngón giữ đặt vào lòng bàn tay, bốn ngón còn lại duỗi ra, ngón út lướt qua ngón ba, bốn rồi móc vào ngón cái .....
La Hầu cười nói :" ồ, còn biết Tử Vi Phục Ma Ấn ..... "
Vô nghĩa, cũng không nhìn xem Tử Vi Đại Đế của Giang Khởi Vân là ai, chỉ quyết của vị Đại Tôn Thần này, tôi đã cố gắng luyện tập.
Nếu muốn thu phục Chu Hơi Thị, chỉ dựa vào lập ngục thu tà là không thể
Có Tử Vi Phục Ma Ấn thêm vào, quỷ môn được triệu hồi lần này rất lớn, hơn nữa tôi còn hướng Đông Phương Quỷ Đế cầu nguyện, trong quỷ môn, xiềng xích bay ra đều mang theo một chút ánh sáng.
Chu Hơi Thị bị xiềng xích quấn thân, nhưng vẫn cười nói :" không phải đã nói rồi sao? Đế Quân Đại Nhân cho ta thời gian 400 còn chưa tới, haha ..... quy tắc của Minh Phủ trước mắt không thể làm gì được ta!"
Tức chết tôi, nếu như vậy, không thể thu phục cô ấy? Khó trách cô ấy lại không sợ.
Thân hình của Giang Khởi Vân vừa động, thì Kế Đô lập tức nhảy lên ngăn anh ấy lại:" Đế Quân, ngươi là Tôn Thần của Minh Phủ, loại tiểu quỷ này mà cũng cần ngươi tự mình ra tay sao? Đừng làm loạn, chuyện này có gì to tát, để tiểu mỹ nhân của ngươi giải quyết đi .... Nếu ngươi nhàn nhạ quá, không ngại chúng ta có thể tiếp tục cuộc chiến chưa kết thúc lần trước."
“… Cút ngay .” Giang Khởi Vân tức giận nói.
Kế Đô chế nhạo: " Lấy kiếm nói chuyện ."
Trong nháy mắt, trường khí bùng nổ giữa hai người suýt làm nổ tung thôn trại này.
Tôi bị anh tôi đè xuống đất để né tránh những tấm gỗ đang bay loạn, Chu Hơi Thị đột nhiên thoát khỏi xiềng xích, lao về phía tôi.
"Mộ Tiểu Kiều! Ngươi khắp nơi đối nghịch với ta! Không giết chết ngươi, ta không cam lòng!"
Ta cũng thế, không giết chết ngươi, ta cũng không cam lòng.


Tôi giơ tay, dùng Tím Tiêu Như Ý của Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ ngưng tụ thành kiếm, cùng với anh tôi đồng thời lao về phía cô ấy --- không thu phục được ngươi, thì cũng phải làm ngươi tan thành tro bụi.
La Hầu giễu cợt nhìn chúng tôi, vẫn như cũ không nhanh không chậm biến ảo hoa sen của hắn.
Những cánh hoa nổi lên, trong lòng chúng tôi càng thêm lo lắng hơn.
Bất ngờ bắp chân của tôi bị một đôi tay hung hăng túm chặt, thình lình làm tôi ngã xuống bùn! Thi thể của Từ Nhã Kỳ bị Chu Hơi Thị sử dụng
Quỷ khí của Chu Hơi Thị như đao, điên cuồng bay vào người tôi, túi xách của tôi bị xé thành những mảnh nhỏ, đồ vật bên trong rơi ra đầy đất, bị trường khí của Giang Khởi Vân và Kế Đô đang chiến đấu thổi bay.
Chiếc túi nhỏ đeo vai mà mỗi lần ra ngoài với anh tôi tôi đều mang theo, là một chiếc túi thêu bình thường, bên trong có khăn ướt, băng đô, một chiếc gương nhỏ và một chiếc lược.
Ách, còn có ít phù chú, và ..... Và hộp gỗ đào ....
Hộp gỗ đào bị trường khí làm cho trấn động, ở trong bùn đất bụi bẩn lăn đi một đoạn thật dài, cuối cùng dừng ở dưới chân của La Hầu Tinh Quân.
Hắn lạnh lùng nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ, ngoắc ngón tay, chiếc hộp từ dưới đất bay vào trong tay hắn
“... Đây là cái gì?” Với vẻ mặt khinh thường, hắn đưa tay mở nắp hộp——
Trong nháy mắt, tôi cho rằng thiên địa sẽ bị đảo lộn.
Nơi này, rõ ràng là một mảng mây đen mịt mù, hắc khí lượn lờ.
Dưới chân, mặt đất cũng tràn ngập quỷ khí u ám, ác niệm tĩnh mịch.
Ngay cả những ngọn núi xung quanh cũng trở nên tiều tụy tiêu điều, hơi thở thoi thóp.
Nhưng lúc La Hầu Tinh Quân mở chiếc hộp ra, một tia sáng yếu ớt từ mặt đất lóe lên——
Như thể chúng đang đứng trên những đám mây, phát sáng trong những kẽ đất dưới chân chúng tôi vậy!
Thần ưng đang lơ lửng trên bầu trời, Mộ Vãn Thần từ trên lưng đại bàng hét lên: "Mộ Tiểu Kiều! Pháp môn đã khởi động!"
Pháp môn? Pháp môn gì?


“ Mộ Tiểu Kiều !!” Giang Khởi Vân cùng Kế Đô đánh đến long trời nở đất, nhưng vẫn bớt chút thời gian gọi tên tôi.
Thanh âm mang theo một tia lo lắng cùng một tia mong đợi.
Còn mang theo một chút tình yêu sủng nịnh.
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay lên, tay trái hướng về phía trước, tay phải hướng xuống dưới ... Thất Bảo Kiên Lâm Quyết.
Sư tôn đại nhân, đệ tử bất hiếu, xin ngài phù hộ, thời khắc mấu chốt xin ngài ban cho ta chút thần lực ......
Nếu không Giang Khởi Vân nhất định sẽ quở trách ta đến đời này không dám ngẩng đầu lên.
" Phong Đô đêm hác, chợt lấy quang huy. Chiếu ra u hồn, tới di hương mi. Linh phù hỏa liên, trăm hài tự phi…… "
Lúc tôi niệm kinh Tiêu Diễn Diệt Tội, những vong hồn xung quanh lần lượt bị nhạt đi và cuối cùng biến mất tại chỗ - như thể họ bị ánh sáng dưới chân hút đi!
Đây là chuyện gì?
Chu Hơi Thị kinh hãi nhìn xung quanh, quay lại nhìn thiếu niên mặc đồ trắng La Hầu Tinh Quân, La Hầu lạnh lùng nhìn cô ấy cười nói :" ... Đây là cơ duyên, không phải Bổn Tinh Quân thất hứa.... "
Đi thôi
Cô ấy điên cuồng gào thét, mặt đất dưới chân giống như đầm lầy giữ chặt cô ấy.
Đôi mắt tôi khẽ nhắm lại ... Giang Khởi Vân đã chuẩn bị về sau cho tôi, tôi biết là cái gì.
Hai chiếc hộp gỗ đào, một âm một dương, không gian hư vô, có thể ngăn cách quỷ khí.....
Chân tôi đột nhiên trống rỗng, toàn thân chấn động!
Sao sao ? Ngay cả tôi cũng sẽ bị rơi vào sao? !
"Tiểu Kiều —— !!!"
Chương 567: Tuyết hoa đào(1)
Trong khoảnh khắc luồng sáng trắng bắn ra, dường như tôi thoáng thấy Giang Khởi Vân xoay người vung kiếm.
Anh ấy đã đi theo mình tới đây? Tôi cảm thấy an tâm hơn một chút khi nghĩ đến điều này.
Tình huống này thật là bất ngờ. Tôi nhớ lại những lời mà Mộ Vãn Thần từng nói trước đây. Anh ta và Giang Khởi Vân đã bí mật vạch kế hoạch cho đường đi nước bước tiếp theo, chắc hẳn là đem một hộp gỗ đào khác đặt vào pháp trận dưới đất.
Trước đây Mộ Vãn Thần đã từng đến một lần, còn dẫn theo người tới tấn công thôn trại, gây thương tổn cho vài người ở thành phố núi Vu Vương. Cuối cùng y cũng đã chôn cái hộp gỗ đào kia thành công, sau đó viết thư báo với tôi là đã xong việc.
Tuy nhiên tình hình hiện tại là chiếc hộp đã phát huy tác dụng, việc tấn công lúc trước của Mộ Vãn Thần cũng không có hi sinh uổng phí. Nhưng mà vì sao tôi có thể bước vào nơi này được?
Đây là sự sắp xếp của Giang Khởi Vân hay là có sự nhầm lẫn trong thao tác của tôi?
Khả năng thứ hai dường như lớn hơn......
Tôi toát hết mồ hôi, cuối cùng đến bây giờ mình đang ở đâu đây? Bên trong chiếc hộp gỗ lại là một mảng hư vô trắng xoá như vậy?
Không phải là một không gian vô tận tối om om sao?
Tôi thử bắt ấn quyết___ Đó là ấn quyết rất bình thường, tôi cũng không có ôm ấp hi vọng gì.
Ở đây còn không biết là chỗ nào, có phải mình và công chúa quỷ đã rơi xuống cùng một nơi không? Nếu như vậy, liệu tôi sẽ gặp nguy hiểm hay không?
Tôi đọc thầm bảo cáo với một tâm trạng phức tạp . Khi đọc xong từ cuối cùng, thì hai tiếng xuy xuy nhẹ nhàng vang lên, tiểu quỷ sai ngốc nghếch đáng yêu đã xông đến bên cạnh tôi rồi!
Hic, đã xuất hiện rồi ư?
Tôi lờ mờ nhìn hai người bọn họ, tiểu quỷ sai đáng yêu cầm xiềng xích đợi mệnh lệnh nhìn tôi đang ngây ngẩn thì sửng sốt nói:" Tiểu Nương Nương, Người đây làm sao vậy? Mời gọi chúng tôi đến đây lại không nói chuyện sao...... Ôi chao, nơi này là nơi nào thế?"
Tôi bình tĩnh lại, vội đem sự việc nói sơ lược qua, sau đó lo lắng nói:" Ta cũng không biết đây là nơi nào, thế nhưng có thể triệu mọi người ra...... Nếu không thì ta mời Bạch Vô Thường tới hỏi thử?"
Tiểu quỷ sai vội vàng lắc đầu nói:" Không cần quấy rầy Thất gia! Vào một khắc (15 phút) trước, khi Người gọi chúng tôi, có kẻ đã phá vỡ ranh giới âm dương, đánh nhau liên tục với Đế Quân đại nhân vào tận Âm giới. Thất gia, Bát gia và các Âm soái khác đều đi chờ sự sai khiển rồi, nên bây giờ không có nhàn rỗi để đi qua đây."
Tôi xoa bóp ấn đường, đánh vào Minh Giới? Suy cho cùng hai vị Tinh quân La hầu và Kế đô quả thực là bướng bỉnh mà!
" Vậy những người khác thì sao? Quyền Hoành đang ở đâu?" Trong ấn tượng của tôi, vị thần thủ cung trầm tĩnh Quyền Hoành kia hẳn là rất có tố chất chiến đấu.
" Quyền Hoành đại nhân?" Đế Quân đã phái Ngài ấy đi canh giữ cho tiểu Đế Quân và tiểu Tiên Tử rồi, nên không có ở Minh Giới. Tiểu Nương Nương, Người không biết sao?" Tiểu quỷ sai nói.
Tôi than thở:" Vậy phải làm cách nào đây? Giang Khởi Vân không có thời giờ để chiếu cố đến ta, nên làm thế nào để thoát ra khỏi đây được?"


Vào lúc tiểu quỷ sai đáng yêu trò chuyện cùng với tôi, còn tiểu quỷ sai ngốc nghếch đứng ngẩn ngơ bên cạnh, thì đột nhiên có vật gì đó bay vào mặt hắn. Hắn xoa xoa cái mũi, và khom lưng nhặt đồ vật đó lên.
" Đây là cái gì?" Tiểu quỷ sai đáng yêu quay đầu lại nhìn về phía cộng sự của mình.
Đó là một cánh hoa màu trắng, có điểm chút sắc hồng phấn ở đầu cánh hoa, trông cực kỳ đẹp.
" Cánh hoa?" Tôi chau mày nói:" Ở đây cũng có hoa à? Rốt cuộc là nơi nào......?"
Tiểu quỷ sai đáng yêu bày ra cái dáng vẻ rối rắm suy nghĩ cả buổi trời.
"...... Chiếc hộp kia được chế tác ra từ cây đào ở núi Độ Sóc, lẽ nào hiện giờ nơi chúng ta đang ở...... thật sự là núi Độ Sóc?"
Núi Độ Sóc......
Là một trong những ngọn núi thiêng của Minh Phủ. Minh Phủ rộng lớn mênh mông bát ngát, với núi Âm trải dài vô tận che khuất cả bầu trời, bên cạnh đó còn có núi Độ Sóc, La Phong, Bão Độc, Ba Trủng...... và vài ngọn núi thiêng khác nữa.
Núi thiêng mà, đương nhiên không thể nào là một cái ụ đất hay ngọn núi bình thường được, mà thông thường chúng đều rộng lớn bao la, nhưng rộng lớn đến mức nào thì tôi căn bản không biết.
Chỉ là truyền thuyết "trên núi Độ Sóc có cây đào, nhánh cây của nó ba nghìn dặm" thì tôi có thể mường tượng ra được một chút.
Một cây đào to lớn ba nghìn dặm...... Ái chà, tóm lại là hình dáng gì đây?
" Tiểu Nương Nương, nếu như ở đây là núi Độ Sóc, vậy thì nhất định có pháp môn để đi ra ngoài. Chắc hẳn ở bên trong chiếc hộp, cái không gian ngăn cách quỷ khí kia đã bị Đế Quân đại nhân chuyển đến nơi này rồi, thuận tiện giam giữ, cưỡng chế vong hồn. Chúng ta đi xem thử đi." Tiểu quỷ sai đề nghị.
Nếu nơi này là Minh Giới, vậy thì tôi an tâm hơn rồi. Ít ra nhiều vị thần ở Minh Giới cũng biết tôi là ai, nên sẽ không cố ý hại tôi.
" Đi thôi! Tiểu Nương Nương, Người cẩn thận, đến nắm lấy cái này." Tiểu quỷ sai đáng yêu đem một đầu sợi xiềng xích của mình đưa cho tôi một cách thân thiết, bảo tôi nắm chắc xiềng xích, hắn dắt tôi đi về phía trước.


Hai tiểu quỷ sai tuy vóc dáng thấp bé, nhưng tâm địa lại rất tốt. Ngoài sở thích nghiện lái xe tang ở nhân gian ra, thì không có khuyết điểm gì.
" Trước đây ở Minh Giới, Giang Khởi Vân có đánh nhau kịch liệt với người khác không?" Tôi hiếu kỳ nên đã hỏi.
Tiểu quỷ sai nghiêng đầu ngẫm nghĩ:" Có đấy! Có thời gian vài tên yêu ma quỷ quái ở Dị giới muốn tranh giành quyền lợi Minh Phủ, Âm soái giải quyết không được, đều do Đế Quân đại nhân đã ra tay...... Chỉ có điều đánh nhau cùng với Tinh Quân ở Minh Giới thì vẫn là lần đầu tiên."
Chúng tôi đi về phía trước và thoải mái trò chuyện không có mục đích gì, cánh hoa bay càng lúc càng nhiều. Lẽ nào chúng tôi đang đi bên trong một thông đạo?
Lối ra của thông đạo trắng xoá, có thể nhìn thấy những bông hoa đung đưa nhẹ nhàng, từ từ rơi xuống.
" Nhìn xem, quả nhiên là núi Độ Sóc...... Chỉ là không biết phải đi ra khỏi pháp môn này bằng cách nào...... Ôi! Kia là gì thế?"
Tiểu quỷ sai nhìn về hướng trước mặt. Tôi trông thấy một cái đầu nhỏ lắc lư với hai búi tóc đang cố gắng nhô lên khỏi mặt đất từ lối ra____ song dường như nó bị cái gì đó lôi kéo trở lại, không nhảy lên được!
Chúng tôi lập tức đi qua hỏi:" Là kẻ nào?"
Cái đầu nhỏ kia ngẩn ra một lúc, rồi kêu lên:" Ai da! Là tôi đây. Tiểu Nương Nương mau giúp tôi một tay!"
Âm thanh này, tiểu đồng tử?!
Tôi và hai tên tiểu quỷ sai cùng nhau cố gắng kéo người lên, lôi hắn từ mặt đất ra ngoài thật không dễ dàng chút nào. Hắn thở phào rồi nói:" Ôi, cây đào ở đây nên được cắt tỉa rồi, quần áo của tôi đều bị vướng vào......"
Vạt áo đạo bào của hắn đã bị kéo rách thành một lỗ lớn, tay áo cũng bị rách .
" Làm thế nào mà cậu lại ở đây?" Tôi vội hỏi.


" Đế Quân đại nhân đã dành chút thời gian hiệu triệu tôi đến dù Ngài ấy đang rất bận rộn, và bảo rằng Người đã bị rơi xuống núi Độ Sóc, yêu cầu tôi nhanh chóng tới tìm Người. Ngài ấy sợ Người không biết đường, rồi lại đi đến quỷ môn Đông Bắc." Tiểu đồng tử đáng thương nói:" Ai mà biết cái thông đạo này lại ở trong không trung, lúc tôi bay lên, đã bị vướng vào cây đào khổng lồ đây!"
Tôi đã tưởng tượng ra được một chút cái dáng vẻ của hắn khi bị vướng vào chạc cây đào khổng lồ, không kìm được nên cười ra tiếng.
Đã biết không có nguy hiểm, tôi bèn yên tâm đi cùng với bọn họ. Cửa thông đạo nằm ở một chỗ trên nhánh cây.
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tôi mới bị chấn động bởi năng lực của tôn thần tiên gia.
Trước mắt tôi là một " thế giới trên cây đào", cành cây khô dưới chân tựa như là con đường cái rộng lớn, bên trên cành khô lại phân ra các chạc cây nhỏ nở đầy hoa đào, giống như là cây đào được trồng đầy hai bên lối đi của con đường.
Làn gió mát mang theo âm khí đặc trưng của Minh Phủ thổi vào trong cây đào lớn nhỏ ở hai bên và trên đỉnh đầu, một trận mưa hoa bay lả tả xuống hệt như là tuyết rơi.
" Tóm lại cây đào này to lớn cỡ nào___" Tôi đang muốn mở miệng hỏi.
Trong không trung phía trên đỉnh đầu, một luồng ánh sáng bạc bao quanh ngọn lửa giống như thiên thạch rơi xuống, đã đập rất mạnh vào trên cây đào khổng lồ.
Trong nhất thời đâu đâu cũng thấy đều là cánh hoa bay múa, tựa như toàn bộ không gian đã bị vùi lấp bởi cánh hoa!
Trận tuyết hoa đào này so với trận bão tuyết do Giang Khởi Vân đánh nhau gần đây gây ra chỉ có hơn chứ không kém!
Tiểu quỷ sai đều đã bị cánh hoa vùi lấp đến thắt lưng rồi!
Tôi xoa xoa góc trán, nhìn một loạt " ngôi sao băng bay" kia ở nơi xa mà không làm gì được.
"...... Ba vị, xin đừng đánh nhau nữa được không?"
Chương 568: Tuyết hoa đào (2)
Thấp cổ bé họng như tôi thì lời khuyên giải này ngay tức khắc tan biến vào trong bầu trời đầy mưa hoa.
Tiểu quỷ sai vốn dĩ nhỏ nhắn, đáng yêu, thì lúc này đã bị cánh hoa chôn vùi đến thắt lưng. Hắn bất đắc dĩ bò từ trong đống hoa vùi lấp ra ngoài, khuyên nhủ tôi:" Tiểu Nương Nương, đừng khuyên nữa! Các tôn thần không nghe được đâu......"
Tôi chẳng biết nói gì nữa, nhìn thấy Bạch Vô Thường đang bay lơ lửng từ đằng xa qua đây, nên vội vẫy tay nói:" Thất gia, bên này!"
Bạch Vô Thường cười tít mắt bay tới:" Tiểu Nương Nương, mỗi lần Người đến Minh Phủ, làm thế nào mà toàn là rơi xuống nhỉ~~"
" Ta cũng có biết được đâu!" Tôi dở khóc dở cười.
Bạch Vô Thường híp cặp mắt tam bạch tà khí, đuôi mắt nhếch lên cười nói:" Thời điểm Người rơi xuống, hai vị Tinh Quân cứ quấn lấy Đế Quân đại nhân mà giao thủ, nên Ngài ấy hẳn rất là giận dữ...... Vì vậy, chúng ta khuyên không được nữa rồi, chi bằng ở một bên xem kịch hay đi, hì hì hì......"
Xem kịch?
Cây đào to lớn quỷ phủ thần công này thật là đẹp biết bao, đánh nhau ở nơi này, đã khiến hoa đào rơi rụng sạch hết rồi!( Quỷ phủ thần công: ý nói những tác phẩm, kiến trúc hay vật gì đó được tạo nên thật tinh xảo, tuyệt mỹ, công phu không phải bởi sức người)
Đến khi chạc cây trơ trụi thì liệu còn đẹp sao?
Vả lại...... Tôi chưa từng thấy Giang Khởi Vân "đánh nhau".
Khá nhiều lần khi giải quyết công việc, dù đã giáp mặt rút kiếm ra rồi, nhưng mà phần lớn vẫn là anh ấy bấm tay niệm chú, biến hoá pháp tướng, đem theo cây trường kiếm trắng như tuyết, trong suốt như thế cũng thường dùng để trảm hồn đoạn phách thôi.
Mấy khi giống như bây giờ vậy, cuồn cuộn phong nhẫn lưu hoả, tử điện phi sương, đối chọi gay gắt, không thoả hiệp với nhau.( Phong nhẫn lưu hoả, tử điện phi sương ý miêu tả trận đánh rất khốc liệt)
Bên trong rừng đào, ngoài Bạch Vô Thường đang xem kịch, tôi phát hiện ở phía sau xuất hiện càng lúc càng đông các vị thần thuộc các bộ ở Minh Phủ.
" Ôi...... Đau quá!"
" Lại không đánh vào người của ngươi, ngươi kêu đau cái gì?"
" Đây không phải là vì đã xem quá say mê rồi sao? Đế Quân đại nhân của chúng ta thật lợi hại, lấy một địch hai đều thành thạo, tinh thông.
" Ôi, đã đánh tới phía đông rồi! Khu rừng đào đó ở phía đông đã ra quả rồi! Đánh dập nát hoa quả thì làm sao đây?!"
" Lần trước, Thất gia còn tóm một con vượn quỷ đến để giúp đỡ thu hoạch quả đào cho chúng ta ăn......"
" Đúng, Âu Vong Đài chúng tôi đều đã ủ rượu xong rồi, chỉ còn đợi mang đào tới, uống trà nghe tiếng gió ăn đào tiên thôi."
" Ăn cái gì mà ăn chứ, ăn cống phẩm nhân gian còn chưa đủ sao?"
" Kia không có giống, đó chỉ là hương khói...... Chao ôi! Thế nào rồi?"
" Trời ơi! Cháy rồi!"


Tôi vừa nghe đám người hóng hớt Minh Phủ trò chuyện, vừa trố mắt đứng nhìn một đám lửa cháy mạnh ngút trời nổ tung ở đằng xa.
Ngút trời...... Lửa cháy mạnh......
Đám lửa kia hệt như đám mây hình nấm nhỏ, sóng nhiệt cuồng bạo khiến gió âm của Minh Phủ xộc lên luồng hơi nóng thiêu đốt người.
Đừng nói là hoa đào chung quanh đẹp nữa, những chạc cây của cây đào nhỏ, đào lớn đều bị ám đen hết cả rồi!!
Hơn nữa, ngọn lửa lan ra nhanh chóng, từng cụm cây đào nhỏ đã bị đốt cháy. Vốn khu rừng đào lập thể đẹp như ảo mộng, giờ đây bị thiêu rụi trông không khác gì một đám anh em máu mủ ruột thịt.
Tôi thật sự không thể nhìn thêm nữa, xin Bạch Vô Thường giúp đỡ:" Thất gia, có cách gì khiến bọn họ dừng tay hay không?"
"Ha ha ha...... Không thể nào, không thể nào...... Sao? Dừng tay? Ha ha ha! Tiểu Nương Nương, Người đừng suy nghĩ viển vông nữa, lửa này là lửa trời, xem ra La Hầu Tinh Quân đã hành động thực sự rồi...... Đánh đến nỗi thích thú, ai đi khuyên can đều sẽ thành bia đỡ đạn nhá, nếu không thì Người nhìn xem, bọn họ đã đánh nhau lâu như thế, Tử Vi Đại Đế có xuất hiện không? Ha ha ha......"
Ôi!
Sau này mà có ai lại nói với tôi là thần tiên vô dục vô cầu (không tham vọng, không đòi hỏi gì), yên bình đạm bạc, tiêu sái, tự do tự tại, cả ngày đều ngẩn ngơ trừ lúc ngồi toạ vong...... thì tôi sẽ xí xí xí vào mặt hắn!
Trên Cửu Trùng Thiên cũng hết sức náo nhiệt đi!
Các vị tiên gia nhàm chán này, một chút chuyện cỏn con thôi cũng có thể tụ tập hóng hớt, vây quanh thảo luận một cách hăng hái.
" La Hầu! Có chừng có mực chút đi! Thiêu hủy cây thần, ngươi định làm gì!" Giang Khởi Vân vẫn luôn áp chế lửa giận lúc đánh nhau với bọn họ. Nhưng khi nhìn thấy một vùng lửa trời lớn chung quanh, thì anh ấy đã gần như không nén được sự nóng nảy.
La Hầu Tinh Quân chính là hình tượng một gã thiếu niên mặc y phục trắng, nét mặt âm trầm lạnh lùng, cười khẩy nói:" Giao thủ còn muốn chú ý đến hoa thơm cỏ lạ? Cây thần lại ra sao, đây là phạm vi cai quản của Ngài, nếu như bực dọc thì cũng là bản thân Ngài bực...... À, nếu như hai vị Quỷ Đế Thần Đồ Uất Luật muốn tìm ta rầy rà, thì hãy bảo bọn họ đến La Hầu Tinh Cung mà tìm nhé!" (Thần Đồ và Uất Luật là tên hai vị thần canh cửa cổ đại)


Ôi...... Vị tôn thần phản nghịch này á, thật đúng là không nói lý mà.
Kế Đô xem như là một vị thanh niên mặt mày sáng láng, dễ nhìn; tuy nhiên ánh mắt của hắn lại phóng đãng, tính nết thì nóng nảy, hấp tấp, đó cũng là loại người không thể chung sống hoà hợp.
Biểu cảm của hắn ta khi giao thủ với Giang Khởi Vân hoàn toàn là sự hứng thú, chỉ vì cái kiểu điên cuồng chiến đấu kia mà đánh nhau.
" Đồ ngu! Không hiểu phép tắc chừng mực, còn mơ mộng hão huyền xây dựng thần phủ ở Tử Vi viên. Trình độ chỉ như thế, cho phép các ngươi có Tinh Cung của riêng mình đã là cực kỳ khai ân rồi!" Giang Khởi Vân cau mày răn dạy và quở mắng.
" Hừ! Là lão già Tử Vi thiên vị mà thôi! Dựa vào cái gì mà ngươi có thể làm thống soái Minh Phủ, chiếm được thần vị quan trọng như vậy chứ! Hơn nữa, còn dành sẵn pháp môn cho Niết Bàn của chính ngươi ở Tử Vi viên! Hừm! Lão ta còn không thừa nhận bản thân mình thiên vị!"
Ai da......
Xung quanh đều đã bốc cháy rồi, mà La Hầu và Kế Đô Tinh Quân còn xoắn xuýt chủ nhà chút chuyện khế ước đất đai kia?
Giang Khởi Vân lạnh nhạt hừ một tiếng, thu kiếm về phía sau, cầm trong tay và mũi kiếm hướng lên, nhảy vọt ra khỏi phạm vi giao thủ và nhanh tay bấm niệm thần chú, rồi trên bầu không trung xa xăm của Minh Phủ văng vẳng vọng đến một âm thanh như bị bóp nghẹn.
" Làm gì? Cho dù ngươi gọi lão già Tử Vi tới cũng vô dụng thôi!" Kế Đô cười lạnh lùng nói.
Mây trên bầu trời tản ra khiến những đám mây đỏ hiện ra mờ mờ ảo ảo, một cái hố đen giống như vùng xoáy nước xuất hiện.
Một con rất lớn rất to...... cá?


Đó là cá?
Tôi dụi dụi mắt, một con cá từ trên trời cao bay đến?
"Ồ, Đế Quân đại nhân, này là đến thật rồi~~." Bạch Vô Thường cười ha hả nói:" Ngay cả Li Vẫn cũng gọi tới rồi, ha ha ha...... Xin Tiểu Nương Nương đừng lo lắng, cần phải kết thúc rồi, Đế Quân đại nhân đã rất kiềm chế rồi đấy!" ( 螭吻 hay còn gọi là 龙鱼, bắt nguồn từ truyền thuyết 龙生九子 của Trung Quốc cổ đại, là một trong chín đứa con của rồng, hình dáng là sự kết hợp giữa cá và rồng)
" Không kiềm chế không được! Công chúa quỷ cũng rơi xuống đây rồi, hiện giờ tăm tích không rõ, cần nhanh chóng đi trừng trị cô ta mới được___" Tôi nôn nóng giải thích.
Bạch Vô Thường giơ tay lên:" Xuỵt...... Không cần lo lắng về công chúa quỷ, ả ta rơi vào địa phương mà Ngũ Phương Quỷ Đế nắm trong tay, không cùng nơi với Người...... Cô ta đi đạo ác quỷ sẽ bị Xích Quách cắn, ha ha......" ( Xích Quách: tên một con quái vật trong cổ đại chuyên ăn ác)
" Tiểu Nương Nương, kia không phải là cá, là người con rồng thứ chín Li Vẫn cho mưa xuống để dập lửa...... Là Đế Quân đại nhân đã gọi hắn tới."
Lời nói vừa thốt ra, mưa như trút nước rơi xuống, Giang Khởi Vân đã sớm tránh đi, chỉ còn lại hai vị Tinh Quân đã bị nước mưa giội xuống ướt hoàn toàn.
Kế Đô nhảy lên không trung, tức giận mắng:" Cửu Thái Tử! Ngài bị ngứa à? Lại dám giội nước dập tắt thiên hoả (lửa trời) của La Hầu? Ngài không sợ hắn mang thù sao? Tiểu tử đó bụng dạ hẹp hòi lắm!"
Này? Các người không phải một phe ư?
Long tử Li Vẫn giọng ồm ồm nói:" Kẻ hèn này chỉ phụng mệnh Đế Quân đại nhân gọi mà tiến tới, ngoài ra không hề biết tình tiết sự việc."
Hàm ý của lời nói này là: các người đánh nhau, đừng lôi ta vào.
Một tia điềm lành trên bầu trời chiếu xuống, một vị tiên nữ mặc váy lụa màu lung linh xuất hiện bên cạnh Giang Khởi Vân. Cô ấy cười, mở miệng nói:" Đế Quân, Tinh Chủ đại nhân bảo rằng Minh Phủ thuộc quyền cai trị của Ngài, nếu như đánh hỏng rồi...... thì có thể tự mình xây lại......"
Lão già địa chủ này...... Quá tinh ranh!
Chương 569

Dịch : Vi Vu

Giang Khởi Vân khẽ hừ một tiếng, rũ mắt nhìn La Hầu Tinh Quân kẻ đang bị ướt sũng, vẻ mặt âm u kia.

La Hầu bị Thiên Thủy ném xuống có vẻ như rất khó chịu, nhưng lại không thể giận chó đánh mèo với con " cá lớn " Li Vẫn kia được.

Hắn nhìn Giang Khởi Vân nói :" ..... lần sau đánh nhau, hãy tìm một nơi không có người quấy rầy, ngươi đỡ phải nhiều lần kiếm cớ bỏ chạy!"

Kế Đô phụ hoạ nói :" đúng vậy ! Trong chốc lát thì là con trai bị bệnh, trong chốc lát thì lại là Thần Mộc bị cháy hỏng ... đánh nhau cũng dài dòng như vậy, thì tính gì là nam nhân!"

TÔI……

Hai người này thật là lớn mặt!

Cư nhiên dám chế nhạo Giang Khởi Vân.

Phía sau, những chúng thần của Minh Phủ so với tôi còn khó chịu hơn, một đám thay đổi sắc mặt khiêu khích nói :" Tinh Quân, ngài đã đánh vào Minh Giới của chúng ta, làm Thần Mộc bị cháy hỏng không xin lỗi, còn trách chủ nhân của chúng ta hạ thủ lưu tình sao?"

"Đúng vậy! Đế Quân của chúng ta là lấy một địch hai, các ngươi không biết xấu hổ, ở đó còn mạnh miệng?"

" Có biết xấu hổ hay không!"

Uy lực của Quần chúng thật lớn, một hồi quở trách, Kế Đô có chút phiền lòng, nhìn nhóm tiểu thần đó quát :" Đừng nói nhảm nữa, không trở về vị trí của mình, ở chỗ này xem náo nhiệt cái gì!"

Tiên nữ truyền tin bên cạnh Giang Khởi Vân cũng mỉm cười nói: " Kế Đô Tinh Quân, ngài nói quá đúng, không về vị trí còn ở chỗ này làm gì? Cho dù có bị cấm chú triệu hoán xuống hạ giới, hiện giờ lại ầm ĩ lâu như vậy rồi, cũng nên trở về thôi!"

Kế Đô hừ lạnh một tiếng: "Mật Hoa, đừng vội bảo vệ người của Tử Vi Viên các ngươi, nhìn thấy ngươi liền thấy phiền!"

Hắn quay người nói với Mật Hoa: "Đi thôi, trở về thay quần áo, Lần sau lại tìm một nơi yên tĩnh để đánh."

Tiên nữ tên Mật Hoa nhìn thấy Kế Đô cùng La Hầu Tinh Quân hóa thành ánh sáng trắng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình sứ nói: " Đế Quân, ta đến Thanh Hoa Trường Nhạc Giới tìm một đại tôn thần xin nước trong hồ sen, có thể nuôi dưỡng gỗ cháy!"

Giang Khởi Vân nghiêng đầu nhìn nhìn, lạnh giọng nói: " vậy thì phiền ngươi dùng cam lộ tưới xuống đi .... bổn toạ còn có việc phải làm!"

Anh ấy nói xong liền đi tới chỗ tôi, đám chúng thần xung quanh đều trốn đi, chỉ có Bạch Vô Thường bình tĩnh lơ lửng bên cạnh tôi.

“… Em có bị thương không?” Giang Khởi Vân nhíu mày hỏi tôi.

Khuôn mặt của anh ấy âm trầm đến hoá thành băng, tôi nuốt nước bọt, lắc đầu.

Anh ấy thu thanh trường kiếm trong tay, nhìn Bạch Vô Thường nói :" thay ta quản lý công việc của Thiên Tử Điện!"

"Ahhhh? Lại muốn ném cho ta?" Bạch Vô Thường bất mãn nhướng mày: " Đế Quân Đại Nhân, ngài không thể như vậy ~~~ tức giận liền đem việc đẩy cho ta, tại sao số ta lại khổ như vậy chứ.... "

Hắn vừa kêu số khổ, vừa cười hì hì bỏ đi.

Giang Khởi Vân đưa tay siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi sang chỗ khác.

Tôi loạng choạng bước theo sau anh ấy, khó hiểu hỏi: " Khởi Vân, chúng ta đi đâu?"

“… Hư Nguy Sơn.” Giọng anh ấy vẫn lạnh lùng, có vẻ như vẫn đang tức giận.

Tôi bước nhanh hai bước, đứng bên cạnh anh ấy

“Em làm cái gì?” Anh ấy hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn tôi.

Tôi kéo cái bàn tay đang nắm cổ tay tôi ra, mím miệng cười cười, đưa tay khoác lấy cánh tay của anh ấy.

" Phu thê nên khoác tay nhau như thế này, rồi nắm tay nhau, cùng nhau đi!" Tôi mỉm cười nhìn anh ấy

Chúng tôi không có nhiều cơ hội ở nhân gian đi dạo, hiện giờ nơi này lại đẹp như vậy, trên trời dưới đất, trước người, sau người đều là hoa đào, bị anh ấy nổi giận đùng đùng cầm cổ tay kéo đi, có chút mất hứng, chi bằng nắm tay thân mật như vậy, từ từ đi về phía trước.

Lông mày của anh ấy hơi giãn ra một chút, khóe miệng cong lên một đường cong ưu nhã: "Em đang oán trách ta sao?"

“ ừm … trách anh không hiểu phong tình, làm mất cảnh đẹp nơi này!" Tôi cười nói.

Anh ấy cười nhạo một tiếng, trong mắt ấn chứa muôn vàn cảm xúc, cười nhẹ: " không hiểu phong tình? Mộ Tiểu Kiều, em có phong tình sao?"

Cái này ... Còn muốn xấu hổ như vậy sao, rõ ràng bầu không khí vừa mới được cải thiện một chút mà!

“Thực xin lỗi, em không có phong tình ủy khuất Đế Quân Đại Nhân .... em không có, anh có thể làm gì, .... Nhưng đứa trẻ đã được sinh ra ..... muốn quỵt nợ cũng không thành!' Tôi nghẹn cười, bĩu môi học theo giọng điệu của anh tôi.



"Hừ ..." Anh ấy quay đầu lại, theo bản năng che đi nụ cười của mình.

Ngay sau đó nhíu mày cười nói: "Không thế nào, không có thì là không có!"

" Ai bảo em là tiểu thê tử của ta .... Ta thừa nhận!"

Anh ấy ở bên tai tôi thấp giọng nói.

Thừa nhận, ừm ... Tôi cũng thừa nhận.

Cho dù anh ấy không thể ở bên cạnh tôi thường xuyên, chăm sóc hai đứa trẻ cũng giống như trưởng quầy phủi tay, còn thường xuyên lên Cửu Trùng Thiên, xuống Cửu Trùng Địa, mỗi lần như vậy đều khiến tôi hốt hoảng và thiếu cảm giác an toàn ....

Tôi cũng nhận.

Thực ra, Đế Quân Đại Nhân không phải là người không hiểu phong tình, anh ấy cũng hiểu dùng môi hôn để doa diụ cảm xúc kịp thời.

Làm dịu cảm xúc của tôi, cũng xoa dịu luôn cảm xúc của anh ấy.

Đôi khi những nụ hôn thật kỳ diệu.

Đưa tất cả những lời muốn nói lại thôi hoà nhập vào môi lưỡi.

Kỳ thật thời gian và địa điểm chúng tôi hôn môi .... Ừm, cũng không tốt lắm.

Chúng thần Minh Phủ tuy đã chạy trốn đi rất xa, nhưng nơi xa có một vị tiên nữ đang trị liệu cho gỗ đào bị cháy, gần đó ......



Ách ? !

Hai vị thần linh mặc chiến bào khôi giáp, oai phong lẫm liệt cao lớn, đang nhìn chúng tôi.

Đôi mắt to như chuông đồng, ánh mắt sắc bén vô cùng, một vị nộ mục có râu quai nón, một vị có ba sợi râu dài, đều rất uy nghiêm.

Trời ơi, đây là ai!

"Hahahahaha! Đế Quân Đại Nhân và Tiểu Nương Nương thật là tình cảm!"

Tiếng cười thật hùng vĩ ... Làm tôi đầu đầy chấm đen trốn trong vòng tay của Giang Khởi Vân.

Quá mất mặt, đang gần gũi tự nhiên xuất hiện hai đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Giang Khởi Vân bình tĩnh đưa tay lên, dùng tay áo che tôi đang ở trong lồng ngực.

“Hai vị thật nhàn hạ?” Anh ấy cười hỏi.

Ừm, nghe ngữ khí của anh ấy, hẳn là anh ấy đã nguôi giận.

"Không dám, không dám, chúng ta không phải là đến quấy rầy Đế Quân Đại Nhân cùng Tiểu Nương Nương, chúng ta là có chuyện muốn báo."

Tôi nhìn qua khe hở trên tay áo, vị thần linh nộ mục có râu quai nón kia đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi và hắn nhỉn nhau tầm ba giây, hắn đột nhiên .....

Đột nhiên cười gian trá!





Cái gì? !

"Tiểu nương nương, đừng sợ. Chúng ta đã gặp nhau rồi, mỗi lần người triệu hoán lập ngục thu tà, chúng ta đều ở trên cửa nhìn người một chút, người có điểm tiến bộ nha!"

Tôi cười cười, từ trong lồng ngực của Giang Khởi Vân đứng lên, hơi khom lưng nói :" Đạ tạ Thần Đồ Úc Lũy, hai vị quỷ đế quan tâm, vì đã cho các ngươi thêm phiền toái ..... "

“Không phiền toái, không phiền toái… Chà… Thật ra có chút phiền toái, Đế Quân Đại Nhân, Tiểu Nương Nương, Ngàn Trọng Tuyết chúng ta không tìm được!" Thần Đồ quỷ đế nói.

“Không tìm thấy?” Giang Khởi Vân nhíu mày.

"Đúng vậy, theo lý thuyết, không gian mà Chu Hơi Thị bị Tiểu Nương Nương kéo vào, không gian liên thông với đường ác quỷ, vừa rồi ta để đầu trâu đi tìm, cũng không tìm thấy Ngàn Trọng Tuyết ..... Có thể bị Chu Hơi Thị cầm, sau đó trực tiếp rơi xuống Hư Nguy Sơn ..... " Úc Lũy quỷ đế trả lời.

Giang Khởi Vân lạnh mặt, gật đầu nói: " ta tự mình đi tìm, Tiểu Kiều, chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?"

"... Hư Nguy Sơn."

Chương 570

Dịch : Vi Vu

Theo tôi, U Minh là một nơi đầy mâu thuẫn.

Nơi này Cũng có những quang cảnh tráng lệ của Tiên Gia, nhưng nhìn tổng thể thì đó là nơi tĩnh mịch, nhưng mà nơi này lại là chỗ luân hồi.

Sinh diệt ở chỗ này luân chuyển, nhưng vẫn có một số nơi lại tĩnh mịch hoàn toàn, ví dụ như huyết trì địa ngục, chẳng hạn như Nguy Sơn.

Âm Sơn là chủ mạch thần sơn ở Minh Phủ, mà Nguy Âm Sơn thật ra là nhà giam sâu nhất của núi Âm Sơn.

Vì nơi này là nơi thuần âm không dương, cho nên ở nhân thế, phái Đan Đạo gọi đây là Hư Uy Chi Huyệt, Nguy Âm Sơn cũng được gọi một cái tên độc đáo là Hư Nguy Sơn.

Nếu ở nơi này, quỷ hồn chỉ có tan thành tro bụi, hoặc là mơ hồ chờ đợi hình phạt cho mình.

Nhưng cũng có một số quỷ hồn may mắn thoát chết, ví dụ như khi phong tà pháp trận ở Làng Hoàng Đạo bị nghiêng, quỷ vương mặt đỏ đã từ nơi này chạy ra ngoài, hắn tình cờ lại gặp ác niệm tạp dục mà Giang Khởi Vân đã vứt bỏ, sau đó dung hợp, rồi có pháp lực cường đại.

Hầu hết các quỷ hồn đều tuyệt vọng khi ở nhà giam trong hẻm núi mù sương này.

Nơi này mây đen tràn ngập, một bầu không khí tuyệt vọng.

Giang Khởi Vân ôm lấy tôi, dừng ở trên vách núi, nơi này có một cái đình đài, là nơi làm việc của Âm Lại Quỷ Sai.

Một vị âm lại đứng dậy, chắp tay nói: " Đế Quân Đại Nhân, những vong hồn vừa rồi được Tiểu Nương Nương kéo xuống, đã bị ném vào bên trong hẻm núi Hư Nguy Sơn rồi, rất nhiều vong hồn đã bị những yêu ma quỷ quái ở đó xé đến rách nát, nhưng Chu Hơi Thị vì trên người có một chút tiên khí mà vẫn bình yên vô sự!"

Tiên khí? Cô ấy đã cướp đi Ngàn Trọng Tuyết của tôi.

" cô ấy đoạt hoa sen nhỏ của ta, cho nên mới có tiên khí
... Làm thế nào để lấy đồ vật về đây?" Tôi nhìn về phía Giang Khởi Vân.

Giang Khởi Vân dựa vào lan can nhìn về phía xa xa, thung lũng phía dưới ngọn núi dày đặc mây đen, anh ấy có thể nhìn thấy gì?

“Hãy để Minh Thú đuổi cô ấy ra ngoài, nhóm quỷ sai khoá hồn rà soát người cho tốt, còn những người khác ở trong núi tìm tòi, cần phải mang Ngàn Trọng Tuyết trở về!" Giang Khởi Vân nhíu mày phân phó.

Một vài âm lại quỷ sai lập tức nhận mệnh đi làm, còn nhóm tiểu quỷ sai thì trộm trao đổi ánh mắt, rồi từ trong đình lui ra ngoài.

Các ngươi có ý gì

Trốn xa như vậy mà vẫn còn nhìn lén, tưởng ta không thấy sao.

" Đám tiểu quỷ này, đều là tặc linh!" Tôi tức giận nói với Giang Khởi Vân :" anh xem ánh mắt nghiền ngẫm lại hiểu rõ này của bọn họ, thật là khó chịu!"

Giang Khởi Vân khẽ cười, ngồi bên cạnh lan can, ôm tôi vào lòng.

" Bọn họ phi lễ cứ coi như là chuyện bình thường, chẳng nhẽ em hy vọng thời thời khắc khắc bọn họ nhìn xem những lời nói việc làm của em và ta sao?" Giang Khởi Vân cười nói.

" ..... Chu Hơi Thị sẽ xử lý như thế nào?" Tôi có chút rối rắm.



Tôi hy vọng cô ấy có thể tan thành tro bụi, hơn nữa càng sớm càng tốt, nhưng Giang Khởi Vân đã nói, thời hạn 400 năm vẫn chưa đến, cho nên anh ấy mới ném cô ấy đến nơi này sao?

“ Em muốn được xử lý như thế nào?” Giang Khởi Vân cười hỏi: “ Không phải em đã giúp ta cái danh chương sao?"

"... Đương nhiên hy vọng có thể diệt trừ hậu hoạn, xong hết mọi chuyện, nhưng lời nói của Tôn Thần Tiên Gia, hẳn là phải nghiêm túc tuân thủ? Thất hứa hình như là chuyện rất nghiêm trọng?"

“Đương nhiên, giới luật của Đạo giáo, trói buộc của thần chức, ta không thể nói mà không giữ lời!" Giang Khởi Vân nói.

Vậy chỉ có thể ném Chu Hơi Thị ở Hư Nguy Sơn để các quỷ hồn khác cắn phệ, rồi xem liệu cô ấy có thể sống sót trong những năm còn lại hay không, chờ cho đến khi kết thúc, chờ đợi cô ấy sẽ là Sáu Ngày Cung cùng khổ hình của 24 ngục.

Ngàn Trọng Tuyết thật nhanh đã được tìm thấy, điều này ngoài dự kiến của tôi, tôi còn lo lắng sẽ bị người khác trộm đi giống như danh chương vậy.

Giang Khởi Vân giễu cợt: " Em nghĩ nhiều quá rồi, danh chương còn có chút hữu dụng, nhưng cái Ngàn Trọng Tuyết này ... muốn để làm gì? Đây là thứ ngưng tụ tu vi và phúc đức của em, người khác cầm cũng chẳng có tác dụng gì!"

Anh ấy giơ tay đón nhận hoa sen nhỏ mà âm lại mang đến, đoá hoa sen này đã biến thành màu trắng một nửa.

Tôi không giấu được sự phấn khích, nói: " nhanh như vậy mà đã được một nửa rồi".

Giang Khởi Vân có chút không vui, phỏng chừng là quá chậm, nhíu mày nói: " tốc độ này cũng không nhanh, về sau còn cần chú ý tích góp phúc đúc nhiều hơn nữa, mỗi ngày sáng tối đều phải làm bài tập!"

“… Biết rồi ~~ Anh so với em còn vội vàng hơn nha?" Tôi cười cười nhìn anh ấy.

" có thể không vội được sao? Ta ngồi ở Thiên Tử Điện một ngày, không có thời gian chăm sóc em, em lại dễ sinh chuyện ..." Anh ấy giơ tay xoa xoa cái trán, có vẻ như rất đau đầu.



Vậy anh muốn em như thế nào?

" Anh muốn để em ban ngày ngồi ở Âm Cảnh Thiên Cung chờ anh sao? Thật nhàm chán, em không cần!" Tôi nhanh chóng lắc đầu.

" Em muốn ngồi trong Thiên Tử Điện chờ cũng có thể!"

" ... không cần, ai muốn ngồi xem anh làm việc? Thật nhàm chán, còn chẳng bằng ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ đâu!"

Anh ấy cong môi cười nói: " đây chính là em nói đấy, vậy thì ở nhà ngoan ngoãn chăm sóc bọn trẻ đi .... Đi, ta đưa em trở về!"

Anh chàng này thực sự muốn tôi trở thành một bà nội trợ? Cả ngày ở nhà giúp chồng dạy con, buổi tối chờ anh ấy trở về sao? Tưởng bở ......

Giang Khởi Vân không cho tôi ở lại Minh Phủ lâu, anh ấy có rất nhiều việc phải giải quyết cho tốt, cho nên đã đưa tôi về ngôi làng đổ nát.

Lúc này, trời vừa rạng sáng, toàn bộ ngôi làng đã bị phá hủy hoàn toàn, người dân ở thành phố núi Vu Vương đang xử lý quỷ khí cùng thi khí ở nơi này, bọn họ đem phần còn lại của tay chân đã cụt và thịt nát thiêu hủy, sau đó tiến hành nghi thức trừ tà.

Lúc tôi xuất hiện, anh tôi đang kiểm tra vết thương cho Tiểu Nghiệt, nó bị Kế Đô Tinh Quân đá văng, cho nên tổn thương đến xương cốt, đang thở hổn hển.

Tôi đau lòng đến muốn bệnh, vội vàng hỏi Giang Khởi Vân cách chữa trị.

Giang Khởi Vân nhíu mày nói: "Không phải ta đã kêu Tiểu Đồng Tử đưa cho em hai viên đan dược sao? Cho nó ăn một viên là được!"



Tôi vỗ vỗ đầu, bóp nát một viên đan dược rồi bón cho Tiểu Nghiệt ăn.

Tiểu Nghiệt vươn đầu lưỡi liếm vết thương trên tay tôi, kiêu ngạo nói: "Hừ, chờ đến khi ta hiện hoá thành hình người hoàn chỉnh, sẽ không sợ bọn họ nữa!"

Anh tôi thở dài, nói: " đứa nhỏ ngốc này, cái tai mèo cùng cái đuôi ngắn của ngươi là vũ khí sắc bén, nếu ngươi từ bỏ lỗ tai cùng cái đuôi, phỏng chừng nhóm tiểu tỷ tỷ kia sẽ không yêu ngươi nữa, Đừng ngốc nữa, vẫn là nên giữ lại đi, giữ lại sẽ có rất nhiều lợi ích, sau này ngươi sẽ hiểu! "

Tôi đưa viên đan dược còn lại cho Mộ Vãn Thần, Mộ Vãn Thần nhíu mày nói :" muốn ta tới đây làm gì? Công chúa quỷ đã được tiêu diệt, nguy hiểm ở lưu vực sông Mật Giang đã được giải trừ!"

" Giữ lấy, để cho tiểu thê tử tương lai của ngươi dùng .... đồ ngốc!" Tôi trừng mắt nhìn hắn,

Nếu viên đan dược này có thể cải tử hoàn sinh, chữa lành vết thương nghiêm trọng, về sau, nếu người phụ nữ mà hắn chờ đợi vẫn không thể chống lại độc tính của Thư Cổ, còn có thể dùng viên đan dược này cứu mạng, để hắn không phải hối hận sâu sắc.

Mộ Vãn Thần im lặng, nhận lấy viên đan dược trong tay tôi.

Anh tôi nhắc nhở: " Tiểu Kiều, chúng ta phải nhanh chóng trở về ... đi nhiều ngày như vậy, người trong nhà nhất định sẽ rất lo lắng!"
 
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom