• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (3 Viewers)

  • Chap-207

Chương 207 Dịu dàng






**********












Tôi lắc đầu, muốn ngồi dậy vì cô ta quỳ khiến tôi không quá tự nhiên, nhưng tôi vừa ngồi dậy được một chút đã thấy hai nằm thịt mềm mại nơi cổ áo rộng thùng thình rung lên một cái theo động tác của cô ta.






Tôi họ một tiếng rồi lại trượt xuống.



Cô ta hỏi có phải đã làm tôi đau không với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi. “Không, cô đừng quỳ, tôi không thích người khác quỳ bên cạnh tôi.” “Anh là khách quý, chúng tôi phải làm như vậy mỗi khi phục vụ.” Nghe tôi nói không đau, cô ta yên tâm thở phào một hơi.






Tôi không muốn cô ta quỳ, bây giờ không phải thời nhà Thanh, quỹ thế này chẳng khác nào quỳ người chết, nhưng cô phục vụ này rất cố chấp, tôi hết cách, đành phải để cô ta quỳ.



Mắt không thấy lòng không phiền, tôi dứt khoát nhắm mắt lại để cô ta phục vu tối con khi máy với vận thì có thehai cô phục vụ xinh đẹp như hoa đi vào, mỗi người nâng một chân của tôi rồi rửa chân, mát xa chân cho tôi.






Sau một lượt mát xa chân, người tôi đổ đầy mồ hôi, cổ họng khát không thể tả.



Tôi cảm thấy mình sẽ phạm sai lầm nếu tiếp tục chờ đợi, thầm nghĩ trong lòng là chuồn đi, mặc kệ Thái Tiểu Băng vậy, nào ngờ Thái Tiểu Băng gọi điện thoại đến rất đúng lúc. “Đội trưởng, anh đang ở đâu? Tui đã đợi rất lâu rồi.” “Tôi gọi cho cậu hơn chục cuộc mà cậu không bắt máy. Giờ tôi đang ở phòng nghỉ tầng một, xoa bóp toàn thân xong một lượt rồi, rốt cuộc cậu đang ở đâu, không thì tôi đi đây. “Đừng mà đội trưởng, hoạt động tầng một có gì vui đầu? Lên đây đi, ông chủ Thạch nói hôm nay mời anh chơi trò rất thú vị.” Giọng Thái Tiểu Băng hưng phấn khác thường, ông chủ Thạch mà cậu ta nhắc đến hắn là Thạch Đầu, ông chủ của xưởng chế biến súng dưới lòng đất,người cậu ta từng nói với tôi.






Tim tôi đập thịch một tiếng, tôi cố hỏi bằng giọng bình tĩnh: “Cậu đã uống phải không? Vàng trắng hay là thối?” “Là thối, đội trưởng, tui không uống nhiều.”



Mẹ nó, chắc là thằng nhóc này đã bị lộ rồi, đây là mật hiệu để chúng tôi liên lạc với nhau, vàng và trắng có nghĩa là không sao, thổi nghĩa là cậu ta gặp nguy hiểm.






Tôi vội hỏi lại: “Không nhiều là bao nhiêu?” “Khoảng sáu, bảy chai gì đó, tôi không nhớ rõ. Đội trưởng, đừng nói nhảm nữa, lên đây chơi đi, ông chủ Thạch đang đợi anh đấy.”



Trên lầu có sáu, bảy người, tôi nghĩ chắc là sáu người, Thái Tiểu Băng sẽ không tính đủ số người, nói như vậy chỉ để làm đối phương không nghi ngờ. “Mẹ nó, có uống rượu tây không?êm “Không biết nữa, trộn vào chung hết rồi.”






Không biết trên lầu có súng hay không, thằng nhóc này càng ngày càng lú lẫn, đợi tôi gặp mặt ông già rồi phải tố cáo cậu ta. “Được rồi, cậu ở phòng số mấy?”



Tôi vừa hỏi xong, bên kia điện thoại vang lên giọng nói ồm ồm mà vô sỉ của một người đàn ông. “Số 1303, lên đây đi.”






Tôi do dự một hồi, cuối cùng vẫn gọi điện cho Hạ Cát Hoài trước để bảo cậu ấy chuẩn bị một ít người sẵn sàng đến Dạ Lai Hương bất cứ lúc nào.





Sau đó, khi tôi vào thang máy và nhấn tầng mười ba, người phục vụ trong thang máy sửng sốt rồi chặn tay tôi lại: “Anh muốn lên tầng mười ba ư? Anh có hẹn trước không ạ?” “Lên tầng mười ba phải hẹn trước hả?” “Xin lỗi, tầng mười ba là tầng của kháchVIP chúng tôi, không có hẹn trước thì không thể lên.”






Người đàn ông trung niên cởi trần, quấn khăn lông trắng trên cổ đứng cạnh tôi nở nụ cười kỳ lạ: “Oắt con, cậu giả ngốc hay ngốc thật vậy, cậu không biết tầng mười ba dùng để làm gì à?” “Để làm gì?” “Cậu nhìn đi, mười ba, viết hai chữ này gần hơn chút sẽ trông thế nào, đọc ra sao, cậu không biết đang làm gì à? Oắt con, cậu đừng giả vờ, cậu không thể không biết dịch vụ nổi tiếng nhất câu lạc bộ Dạ Lai Hương đâu nhỉ? Ấy, tôi đi đây, không lảm nhảm với cậu nữa.”



Lúc ra khỏi thang máy, ông ta còn nở nụ cười kỳ quái nhìn tôi, khiến tôi không biết ông ta có ý gì.






Tôi đành phải nói với người phục vụ trong thang máy: “Tôi không có hẹn trước, nhưng ông chủ Thạch bảo tôi lên phòng 1303 đợi ông ấy. “Ông chủ Thạch à! Thì ra là thế, đượcrồi.”



Cô ta liên tục gật đầu và nhấn tầng lầu giúp tôi, thái độ của cô ta đối với tôi lập tức trở nên vô cùng kính cẩn, cứ như muốn nói một câu là phải kh người với tôi vậy.






Khi thang máy lên đến tầng mười ba, tôi vừa bước ra ngoài thì đã bị sốc bởi những gì mình nhìn thấy.



Trên tầng mười ba, không một nhân viên phục vụ nào mặc quần áo.






Từ lễ tân ở cửa thang máy đến người phục vụ đứng tại mỗi cánh cửa phòng riêng, không có một ai mặc quần áo.



Những người phụ nữ này đều khoảng hai mươi tuổi, cúi gằm mặt xuống, trồng rất dịu dàng, tất cả họ đều trần truồng, ánh đèn vàng trên hành lang rọi vào làn da mượt mà của họ như dát lên một lớp ánh sáng vàng.






Tất cả họ đều che hai tay trước ngực, tay phải nắm lấy khuỷu tay trái, tay trái buông thống xuống che đậy vị trí quantrọng. Dù không mặc gì nhưng cũng che hết, so với việc lộ thẳng ra ngoài, điều này càng khiến họ trở nên quyến rũ hơn.



Đầu óc tôi cứ “ong ong”, máu toàn thân sôi trào giống như muốn bốc cháy.






Không một người đàn ông nào có thể bình tĩnh trong hoàn cảnh này, nếu có thể bình tĩnh được thì chắc chắn không phải đàn ông.



Tôi không dám mở miệng nói chuyện, tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực như muốn bật ra ngoài, tôi cố gắng lắm mới tìm được phòng 1303, người phục vụ ở cửa mỉm cười với tôi, sau đó xoay lại gõ cửa.






Động tác này làm lộ ra một bên ngực của cô ta, quả cầu thịt tròn trịa trắng như tuyết run lên, máu mũi của tôi suýt chút nữa bắn ra ngoài.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom