• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (6 Viewers)

  • Chap-197

Chương 197 Dục tốc bất đạt




*Chương có nội dung hình ảnh


**********












Theo tin tức Sở Tiêu Tiêu nghe ngóng được thì sáng nay bang Thanh Long đang nhờ vào mối quan hệ để thâu tóm người, nhất thời không đoái hoài gì tới việc tìm bang Hồng Đăng báo thù.






Sáng sớm nay tôi đã gọi điện thoại cho Cam Linh, nói cho ông ấy biết hôm qua Liễu Vinh suýt chút nữa đã giết tôi. Cam Linh vô cùng sửng sốt, hỏi tôi định xử lý Liễu Vinh như thế nào? “Bác tiếp nhận toàn bộ sổ sách của công ty, những vị trí then chốt nhất định phải là người của chúng ta. Cổ phần trong tay Liễu Vinh không ít, nếu ông ta định cá chết lưới rách với chúng ta, hợp tác với đối thủ cạnh tranh của Tuấn Nhiên thì chỉ có hại không hề có lợi cho chúng ta."



Cam Linh đương nhiên hiểu những lời tôi nói. Tuy nói rằng chúng tôi đều muốn chấm dứt với Liễu Vinh, nhưng bây giờ bắt buộc phải bình tĩnh.






Điện thoại của tôi reo không ngừng. Sau khi cúp điện thoại với Cam Linh, tôi lập tức nhận điện thoại của Hạ Cát Hoài:“Lão Hạ, cậu dẫn mấy người đi bắt Lâm Phương về trông chừng.” “Sao lại vậy? Hai người không thành chuyện yêu đương thì thôi, còn phải dính líu tới pháp luật à?” “Con mẹ nó cậu nói năng linh tinh gì hả, tối hôm qua Lâm Phương suýt chút nữa đã giết tôi rồi. Tôi còn mạng sống đến bây giờ để báo cảnh sát là mạng tôi lớn đấy.



Hạ Cát Hoài nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, cậu ấy nói sẽ dẫn người tới bắt Lâm Phương ngay lập tức.






Tôi cúp điện thoại, thấy Sở Tiêu Tiêu đang ở bên cạnh nhìn mình, tôi bỗng nhiên chột dạ. “Anh... cái này...”



Sở Tiêu Tiêu cười dịu dàng: “Anh nghĩ em sẽ trách anh sao? Ha ha, trước kia em coi Lâm Phương là chị em tốt, nhưng chính cô ta không biết quý trọng, sau này em sẽ không bảo vệ cô ta nữa.”Tôi thở dài một hơi, nghe cô ấy nói những lời này tôi liền cảm thấy yên tâm. Tôi tha cho Lâm Phương hết lần này tới lần khác cũng chỉ vì nể mặt Sở Tiêu Tiêu.






Tôi ôm Sở Tiêu Tiêu, hôn một cái lên gương mặt trắng trẻo của cô.



Sở Tiêu Tiêu giả vờ không vui đẩy tôi, làm loạn một chút, tôi liền thuận thế đặt cô ấy lên giường bệnh.






Tôi vốn không có ý định, nhưng cô ấy vừa ngã xuống lại nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngây thơ lại mong chờ, khiến ngọn lửa trong lòng tôi lập tức bùng cháy.



Tôi vội vàng không kiềm chế được luồn tay vào vạt áo của cô ấy, vừa chạm tới phần da thịt mịn màng mềm mại trên lưng, tất cả máu trên người đều ào ào tuôn chảy. “Này, đây là bệnh viện đấy...” “Chính em đã nói, khi trở về sẽ cho anh...Sở Tiêu Tiêu xấu hổ đỏ mặt, nhưng hai tay bị tôi giữ chặt không thể động đậy, chỉ có thể để mặc tôi đùa nghịch.






Tôi nhanh gọn vén áo cô ấy lên, không ngừng hôn lên cổ và ngực của cô ấy, trong lòng giống như có một loại dục vọng điên cuồng đang rít gào, chỉ muốn ôm chặt lấy cô ấy giải tỏa một trận thật đã ở đây mà chẳng màng gì nữa.



Sở Tiêu Tiêu cắn môi, tiếng rên rỉ không kiềm chế được phát ra từ cổ họng khiến cơ thể tôi càng thêm khô nóng.






Tôi đặt hai chân của cô ấy vòng qua hồng mình, sau đó định cởi bỏ lưng quần của cô ấy.



Sở Tiêu Tiêu bỗng nhiên tỉnh táo lại một chút, dùng mũi chân cọ xát tôi: “Anh đã khóa cửa chưa đó?” “Khóa rồi.” Tôi làm gì nghĩ tới chuyện đứng dậy khóa cửa nữa? Bây giờ ngoại trừ chuyện trước mắt này cái gì tôi cũng không muốn nghĩ tới. “Em nhớ anh chưa khóa mà, ngộ nhỡ látnữa có người bước vào.






Sở Tiêu Tiêu cực kỳ thẹn thùng, che lấy cơ thể, nói thế nào cũng không chịu.



Tôi vội vàng nhảy xuống giường đi khóa cửa, nhưng tay vừa đụng tới chốt thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy từ bên ngoài vào.






Tôi bị dọa nhảy dựng cả lên, theo bản năng đóng cửa lại, người ở bên ngoài kêu ối một tiếng: “Đội trưởng, thế này là sao?" “Thái Tiểu Băng, cậu tới đây làm cái gì?” Tôi tức sôi ruột sôi gan, lúc nào cũng có người tới phá chuyện tốt của tôi. “Đội trưởng, anh quên rồi sao, tối nay anh hẹn tui và Lâm Nguyệt Nhi ăn cơm mà, đừng nuốt lời nhé, hôm nay là sinh nhật của Lâm Nguyệt Nhi đó.”





Tôi quay đầu thấy Sở Tiêu Tiêu đã mặc xong quần áo, ngồi ở trên giường bệnh nhìn dáng vẻ mặt đỏ tía tai quẫn bách của tôi và cười trộm. Tôi tức tới nỗi chỉ muốn ra ngoài đánh cho Thái Tiểu Băngmột trận.






Thái Tiểu Băng không hiểu ý, cứ đứng ở ngoài thúc giục tôi mau mau mở cửa. Xem ra tấm thân trong trắng của tôi còn phải giữ thêm mấy hôm nữa.



Tôi nổi giận để Thái Tiểu Băng bước vào.






Thái Tiểu Băng thấy vẻ mặt tôi đen sì liền hoảng sợ: “Đội trưởng, anh làm sao vậy? Mặt mũi như ăn phân thế.”



Tôi nhảy dựng lên chỉ vào cậu ta quát: “Đúng vậy, cậu đúng là một đống phân.






Miễn là đàn ông đều hiểu tâm trạng của tôi bây giờ, miếng ăn tới miệng mấy lần mà vẫn chưa ăn được, ai có thể nhìn nổi chứ?



Nhân lúc tôi không chú ý, Thái Tiểu Băng cứ nháy mắt ra hiệu với Sở Tiêu Tiêu ý hỏi tại sao tôi lại như vậy. “Được rồi, đừng ở đó nháy mắt ra hiệu nữa. Rốt cuộc hôm nay cậu tới đây có việc gì?”“Đội trưởng, tui, tui tới hỏi ý kiến anh một chút. Sinh nhật con gái nên tặng quà gì đây?”






Tâm trạng tôi vốn đã bình tĩnh lại, nhưng nghe thấy cậu ta hỏi một câu như vậy, tôi suýt chút nữa phun ra hớp trà vừa uống vào.



Phản ứng của Sở Tiêu Tiêu càng mãnh liệt hơn tôi, nghe thấy chuyện phiếm cô ấy liền hớn ha hớn hở, vội vàng hỏi: "Ai vậy? Cậu muốn theo đuổi con gái à? Được à nha! Cậu thích ai mau nói cho tôi biết, tôi bày cách cho.”






Thái Tiểu Băng bị Sở Tiêu Tiêu quậy một lúc, gương mặt đã sắp đỏ hơn cả mông khỉ, nói chuyện cũng lắp bắp. “Không phải tôi muốn theo đuổi, là bạn, bạn bè thôi.



Sở Tiêu Tiêu ồ lên một tiếng, mập mờ nói: "Bạn bè à, tôi hiểu. Vậy cậu nói thử xem, cậu thích người bạn nào?” “Người tui thích là... không phải tui thích! Mà là bạn bè, bạn tốt, goodfriend."






Sở Tiêu Tiêu phá lên cười tít mắt, ngã xuống giường ôm bụng. Quả thật mấy câu hỏi vừa rồi rất trâu bò, chẳng những ép Thái Tiểu Băng phải nói tiếng địa phương mà còn ép ra cả tiếng Anh nữa.



Thái Tiểu Băng không hé răng nửa lời, tôi cũng hiểu được đại khái. Thằng nhóc này chắc chắn là đã thích Lâm Nguyệt Nhi, nên ngay cả chuyện tôi bảo cậu ta mang điện thoại tới Bảo Tuyết cũng dám trì hoãn, phải chờ ba ngày nữa, để qua sinh nhật Lâm Nguyệt Nhi mới chịu di.






Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi quá hiểu tâm trạng của Thái Tiểu Băng, là đội trưởng cũ của cậu ta, tôi không thể không giúp được! “Được rồi, chị dâu trêu cậu chút thôi. Chuyện này ấy à, cậu cứ yên tâm đi, buổi tối tôi mời cậu và Lâm Nguyệt Nhi ăn cơm, quà tôi mua hộ cậu, đảm bảo không khiến cậu mất mặt, nhất định sẽ giúp cậu ôm người đẹp về một cách dễ dàng.”Hai mắt Thái Tiểu Băng sáng ngời: "Đội trưởng, anh nói thật sao?” Nói xong cậu ta mới phát hiện mình lỡ lời, cuống quýt tìm cách che giấu. “Được rồi, đừng ra vẻ nữa. Cùng là đàn ông, tôi có thể hiểu được. Lâm Nguyệt Nhi là cô gái tốt, cậu cần phải trân trọng cô ấy.



Tôi vừa nghiêm túc, vẻ tí tửng trên mặt Thái Tiểu Băng cũng biến mất, cậu ta đứng nghiêm chào tôi, cất cao giọng nói: “Xin bảo đảm với tổ chức, tôi tuyệt đối không lăng nhăng phóng túng, tuyệt đối không chân trong chân ngoài, tuyệt đối không lả lơi lập lờ, nhất định không phụ sự kỳ vọng của đội trưởng với mình!”






Thật ra tôi rất yên tâm về tên nhóc này, những người bước ra từ Bảo Tuyết tôi đều hiểu rõ.



Tôi và Sở Tiêu Tiêu khuyến mãi mới khuyên được Thái Tiểu Băng đi về.






Tôi định tiếp tục chuyện ban nãy, nhưng bầu không khí đã biến mất, có nói thế




237876607.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom