• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (5 Viewers)

  • Chap-181

Chương 181 Nham hiểm






**********



Làm Phương há hốc mom, gần như có thể nhét vừa một quả đấm, có ta không thể tin được việc trước mát






Liệu Vinh đẩy của bước ra, gương mặt tỏ vẻ cực kỳ xấu hổ.



Chang mấy chốc, phía sau Liễu Vinh lại xuất hiện một người đàn ông đội mũ bóng chảy, không nói không cười, vẻ mặt lạnh như băng. Chính là Thác






“Không phải có muốn tìm Trần Như Hải sao? 50 Muốn bảo ông ta gọi người bang Thanh Long tới mai phục tới, vậy nên bạn bè tôi mới lo lắng cho sự an toàn của tôi, liên bao cấp dưới của cậu ta đi theo tôi. Thật không may, người anh em kia nấp trong tủ treo quần áo, mà cô lại bảo Liễu Vinh trấn vào trong đó. Liễu Vinh tự mình đi vào, chỉ có thể nói là vận số của các người quả đen đủi thôi."



Thốc Tử cầm một con dao gồm sắc nhọn trên tay, lúc này đang đi vào huyệt Đại Chuy của Liễu Vinh, chạm vào lúc gần lúc xã.






Liễu Vĩnh bước từng bước thật nhanh về phía trước, nhưng nhạc tới cũng lạ, dạo gầm của Thốc Tứ giống như dinh chặt trên người ông ta, văn giữ khoảng cách vừa vặn với huyết Đại Chuy trên xương cổ của ông ta



Thốc Tử nói. "Một dao sẽ liệt nửa người, chơ lộn xôn






Đơn giản rõ ràng nói trung chỗ hiểm, kẻ ác nói ít,tới thát hận không thể gất đầu tán thành cho Thốc Tú



"Anh, người anh em, cầu đừng làm loạn. Liễu Vinh giờ hai tay lên, mở hội tuôn như mưa, dở khóc dở






Tôi nói với Thúc Tử. "Quay được chưa?"



Thốc Tử gật đầu, ném cho tôi một cái điện thoại di đang






Làm Phương ngạc nhiên trợn tròn mắt “Anh quay cái gì vậy?"



Tôi mở kho lưu trữ của di động, quay cho Lâm Phương xem cảnh có ta đang từ từ cởi bỏ quần áo, bởi vì Thốc Tử không quay tới chỗ tôi, nên nhìn qua giống như Lâm Phương đang ưỡn ẹo một mình.






Gương mặt Lâm Phương càng lúc càng đó, không rõ cỏ ta đang tức giận hay cảm thấy hổ thẹn, mà có khi là cả hai.



Lâm Phương muốn cướp lấy điện thoại di động, tôi liền ném cho Thốc Tử, cô ta lại muốn cướp từ tay Thốc Tử, nhưng anh ta là ai cơ chứ? Anh ta nhìn có vẻ như chẳng di chuyển, nhưng Lâm Phương cũng chẳng thể chạm vào cơ thể của anh ta






Lâm Phương thở hổn hển: Trương Siêu, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh còn muốn làm nhục tôi đến mức nào nữa hả?"Tôi nói: Tôi



Tôi còn chưa nói hết câu, Thóc Tử đã lên tiếng Tôi quay nó, là của tôi






Làm Phương nhìn về phía tôi, tôi chỉ có thể giờ hai tay. Tôi thật sự không quân được chuyện này, người anh em Thốc Từ rất hiếm khi làm việc thửa thải như vậy. Anh ta bình thường không thích tham gia quá nhiều, nhưng chuyện anh ta đã muốn xen vào, tôi thật sự không có cách nào những tay được.



Lam Phương ra chiều điểm đạm đang yêu, nhìn Thốc Tử hỏi: "Anh xóa đi được không, anh giữ thứ này có ích lợi gì chứ?"






Thóc Tử nói rõ ràng ngắn gọn trúng ngay chỗ hiếm "Bản lấy tiền



Tôi suýt chút nữa bắt cười thành tiếng, câu nói có






hơi không biết xấu hổ, nhưng qua cách nói chuyện



nghiêm túc của người này lại trở nên hài hước làm sao. Làm Phương cuống tới nỗi rơi nước mặt Trương






Siêu, anh hãy bảo anh ta xóa đi



“Tại sao tôi phải làm thế? Bạn này cô còn muốn giết tôi mà






Lâm Phương thấy cầu xin tôi cũng vô dụng Liêu Vinh lại không thể giúp gì được cô ta, đánh phải quay lại cầu xin Thốc Tử: “Tôi xin anh, tôi có thể mua nó được không? Anh cần bao nhiêu tiền, tôisẽ mua lại HỐ



Ai mà ngờ Thốc Tử lại rất khó chơi "Chuyện buồn bạn không thuộc quyền quản lý của tôi, trong bang sẽ có người bản nó. Thứ này của cô cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền






Vậy anh bán cho tôi được không? Tôi xin anh đấy anh giữ nó cũng vô dụng ma



Thốc Tử đáp: "Video này không bán được bao nhiêu tiền, nhưng có thể dùng nó để đe dọa có ban than."






Nếu không phải vết thương trên tay cực kỳ đau đơn, hơn nữa tình cảnh hiện tại không thích hợp thì tôi thật sự muốn cười phá lên.





Lâm Phương kinh hãi: “Sao anh có thể làm như thế? Anh làm thế chẳng khác gì xã hội đen.






Tôi vẫn là xã hội đen..."



Lâm Phương lập tức há hốc miệng không nói gì được, Thắc Tử đương nhiên là xã hội đen rồi. Anh ta đột ngột đập một cái lên gãy Liễu Vinh, ông ta chớp mắt liền ngất xỉu.






Sau đó Thác Tủ xoay ngược cần dạo và đưa cho tôi, hỏi tôi có muốn giết Liêu Vinh hay không.



"Giết người là phạm pháp." Tại đậpThốc Tử gắt gật đầu. Tôi biết, nhưng cái cách của có ta cũng rất hay. Cầu giết Lieu Vinh, sau đó dùng hiện trường giả đã tới cho cô ta. Phải rồi, trong tay cô ta vừa hay có thuốc ngủ, chúng ta xit một chút cho Liêu Vinh, cảnh sát nhất định sẽ cho rằng bạn họ tự giết lẫn nhau






Lâm Phương khóc lốc lửi lại phía sau, dù thế nào cô ta cũng không ngờ được thủ đoạn hoàn hảo của mình lại được sử dụng trên chính bản thân.



Ác giả ác báo






Lam Phương có lẽ tức giận đến nơi ngất đi, cơ thể cô ta mềm nhũn, ngã trên mặt đất không có động tĩnh gì. Thốc Tử lấy tay đè lên cố cô ta, tôi thấy anh ta đang đè lên động mạch chủ của Lâm Phương,



giữ như vậy sau ba giây, Thốc Tử liền nói: "Cho dù là giả thì cũng ngất thật rồi. Tôi cũng từng học qua đấu vật, nhưng vẫn hoảng sơ trước chiều này của anh ta.






Chiêu này là bản cải biến của Nhu thuật Brazil và Rear Naked Choke của Trung Quốc. Rear Naked Choke là một người dùng cảnh tay ghim chặt cổ đối phương, dùng cơ bắp đè lên động mạch chủ, khiến cho máu không lưu thông, đối thủ bị hôn mê trong chớp mắt. Chúng tôi đã từng học qua chiều này khi còn trong quân đội, nó cực kỳ hữu dụng và cũng là một chiêu giết người mẫu chốt trong thực tế cận chiến. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người chỉ dùng hai ngón tay đã có thể thành công.Tôi ôm lấy Sở Tiểu Tiểu trên mặt đất, gật đầu vỚI Thác Tử Thác Tử doi mũ lên rồi đi theo tôi rời khỏi nhà của Lâm Phương



Chiều này anh học được ở đầu?" Tôi to mo hỏi,






Ông giả từng nói với tôi, trên giang hồ có rất nhiều người tài, phần lớn bản lĩnh được kế thừa từ các dòng họ tiếng tăm trên giang hồ, Võ công trên người Thốc Tử chắc chắn là võ thuật Trung Hoa truyền thống nhưng nhìn cách ăn mặc hip hop của anh ta, quả thực là nhìn không thấy truyền thống ở



Thốc Tử liếc xéo tôi một cái, dường như có hơi cảnh giác






Nhưng giờ tôi đã quá quen với tính tình quái đản của anh ta, nên không thèm quan tâm. Tôi nói: Tôi cũng muốn học



"Cậu không học được.






Mẹ nó chử, từ chối dứt khoát như vậy sao. Tôi l tức truy hỏi: "Tại sao tôi không được?"



“Phải là trai tân, cậu mất zin rồi






Phụt' Tôi suýt chút nữa sắc nước bọt,



Tuy người anh em Thốc Tử hiểu làm tôi hơi nhiều, nhưng tôi cũng không muốn giải thích thêm về chuyện này, dù sao cũng không phải thứ gì mất māt.Nhưng nội vậy thì người anh ern Thốc Tử, chẳng lẽ van con là trai tần sao?






Tại nhìn từ đầu tới chân anh là một lượt, trong lòng cảm thán, thật hay giả vây? Lần lớn trong bằng đáng mà còn có thể thuần khiết như vậy sao, thật sự là không dễ mà



Bảng nhiên. Thốc Tử lên tiếng Video ban nãy không thể trả lại cho cậu được."






Trái tim tôi nảy lên, hỏi anh ta: “Anh muốn làm gì?”



Tôi cho rằng anh ta muốn dùng video của Lâm Phương làm việc gì đó, tuy nói tôi đã hận cô ta tới thấu xương, nhưng vẫn thấy khó tin khi nhìn vào Thốc Tử.






Không ngờ Thốc Tử lại nghiêm túc nói: "Bán đi, cầu quên rồi sao?"



Tôi thật sự dở khóc dở cười, cũng không biết anh ta nói thật hay đùa Có đôi lúc tôi cứ quên mất bon họ là xã hội đen, cho dù là tên Thốc Tử này hay Triệu Tử Thầm đều nhìn chẳng giống chút nào,






Xuống tới tầng một, Thốc Tử nhảy mặt ra hiệu với



tối và khẽ nói. Ban này chủ nhà tới thông báo, đưa bé đã dậy rồi". Đây là một cầu ám hiệu, ý chỉ đối thủ đang mai






phục chúng tôi đã bắt đầu hành động.



Hôm qua Triệu Tử Thảm đã bảo cho tôi biết bang Thanh Long hôm nay sẽ mai phục xung quanh nhàLàm Phương Triệu Tử Thầm sợ tôi xảy ra chuyện nên cho Thúc Tử đi theo tôi không ngờ là chó ngập phải ruổi, vừa hay phá vỡ sự sắp đặt của Lâm Phương
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom