• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (7 Viewers)

  • Chap-162

Chương 162 Đội trưởng?




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********












Thanh Thanh mở miệng định mắng, nhưng tôi đã ra hiệu im lặng với cô ấy, bảo cô ấy không nên nói tôi đang ở ngoài cửa.






Bước chân của tôi nhẹ khác thường, người bình thường sẽ không nghe thấy tiếng bước chân của tôi, đó là lý do tại sao người bên trong kia hoàn toàn không nghĩ rằng tôi đã đứng ở ngoài cửa. "Đồ chết tiệt, mày có gan thì báo cảnh sát đi, trong điện thoại của ông đây toàn chụp mông của mày đấy, tới lúc đó cảnh sát vừa tới, ông sẽ cho cảnh sát xem, để tất cả đảm đảm ông đó xem xem hàng của mày khai cỡ nào."



Thanh Thanh đỏ bừng cả mặt, cô ấy không biết gã ta nói thật hay đùa, nên mới không dám báo cảnh sát, một mực chờ tôi tới.






Tôi vỗ vỗ bả vai của cô ấy, sau đó ghé vào bên tại cô ấy nói: "Đừng sợ, để tôi giải quyết."



Không biết có phải bị tôi áp quá sát hay không Thanh Thanh có hơi then thùng, mặt cô ấy đến bưng kỳ cục, liếc nhìn tôi với ánh mất nhờn cây rối gật gật đầu.






Gã đàn ông bên trong thấy Thanh Thanh không nói gì, cũng không và vào cửa nữa. "Tao sẽ gửi những thứ khai thối này của mày lên mạng cho tất cả mọi người đều thấy, sau mày tất cả mọi người trên đời đầu thấy cái mông của mày



Thanh Thanh nói: "Loại người vô liêm sỉ như anh cũng chỉ dám làm chuyện như thế. Anh có ngon thì ra đây không phải anh bảo muốn giết chết tôi à, xem ai giet ail






Tôi bảo Thanh Thanh tiếp tục khích hắn, đừng để hắn gửi ảnh chụp ra ngoài. Cảm xúc của loại người chuyên quay lén mày thường kích động hơn người thường, không thể khống chế được dục vọng của mình, một khi bị chọc giận, sự phần mộ của hãm sẽ chiếm phần lớn khiến hắn buông hết mọi chuyện trong tay để giải tỏa cơn phẫn nộ.



Quả nhiên, vừa bị Thanh Thanh khích bác mấy câu, gã đàn ông bên trong đã phát ra tiếng gầm nhẹ: "Tao con mẹ nó sẽ giết chết mày!"






Sau đó cửa buồng vệ sinh bị hắn đẩy ra từ bên trong, rồi hắn nhìn thấy tôi đang khoanh tay trước ngực.



Tôi cao một mét tám lắm, tên này e là chỉ cao một mét sáu lắm, đầu của hắn chỉ cao tới ngực tôi. "Dai, dai, dai ca... tha mang..."






Thằng nhóc này không cần đánh thử cũng biết, hắn chắc chắn không phải đối thủ của tôi, đã hoảng sợ ngay tại chỗ rồi.



Tôi xách cổ hắn như xách một con gà ra khỏi nhà vệ sinh, nói với Thanh Thanh: "Gọi điện thoại cho bảo vệ." "Nhưng còn ảnh chụp trong điện thoại của hắn..."






Tôi muốn hắn tự giao ra điện thoại di động, nhưng tên này đại khái hiểu rằng nếu giao nộp điện thoại sẽ không có cách gì để uy hiếp chúng tôi nữa, nói thế nào cũng không chịu đưa.



Tôi túm nắm đấm của hắn, bốn ngón tay siết lấy cổ tay, sau đó dùng sức nhấn ngón cái vào mu bàn tay một cái, hắn hét lên một tiếng thảm thiết rồi đánh rơi điện thoại di động xuống đất.






Thanh Thanh mau chóng nhặt lên, mở điện thoại di động ra cẩn thận tìm kiếm một lát, hơn năm phút sau, cô ấy vung tay lên cho hắn một cái bạt tai. "Anh chuẩn bị vào tù ngồi đi!" "Chụp được cái gì rồi, xóa đi." Tôi nói với Thanh Thanh: "Xóa ảnh của cô đi, những cái khác không rõ mặt người thì để lại làm chứng cứ."



Thanh Thanh nói: "Hắn không chụp tôi, hắn lừa tôi."






Bắt được tên biến thái ở nhà vệ sinh nữ, đây là chuyện vui ai cũng muốn hóng hớt. Chỉ chốc lát thôi đã có người tới vậy xung quanh, vừa xem vừa chụp ảnh tên biến thái kia. "Cũng chỉ là vài tấm ảnh, tao sẽ không ngồi tù, mày chờ tao thoát được..."



Tôi túm lấy cảm của hắn, tên này lập tức rú lên như lợn bị cắt tiết, đùa giỡn cái gì chứ, lực tay của tôi đến cả lão Cừu chó má còn không chịu nổi, đừng nói là cái tên vừa nhìn đã biết là vét sạch sức lực cho rượu chè gái gú này. "Nếu miệng mày còn bẩn thỉu như thế, có thể mày không cần ngồi tù nữa, nhưng đời sau e là mày có muốn tìm người đút cơm cho mày ăn thì mày cũng không còn cằm mà ăn đâu."








Tên này khóc lóc cầu xin tha thứ bằng thứ ngôn ngữ mơ hồ không rõ: "Đại ca tha mang."



Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại vỗ lên mặt hắn: "Cho anh chết được rõ ràng, có phải có người bảo anh cưỡng bức một người phụ nữ tên là Lâm Nguyệt Nhi không hả? Ban nãy trong Wechat của anh, tôi đã xem được ghi chép nói chuyện của các người, hơn nữa hắn còn gửi cho anh rất nhiều ảnh của Lâm Nguyệt Nhi..."






Trong lòng tôi căng thẳng, hỏi: "Đưa ảnh chụp cho tôi xem."



Thanh Thanh không biết tôi quen Lâm Nguyệt Nhi, cô ấy không nghĩ nhiều đã đưa ảnh cho tôi xem, tôi vừa nhìn, quả nhiên đúng là nhân viên lễ tân của Tuấn Nhiên.






Không cần hỏi nhiều, còn có ai làm ra chuyện thế này chứ? Đương nhiên là Liễu Vinh!



Thằng cha súc vật này, không bằng loài cầm thú! Lâm Nguyệt Nhi chẳng qua chỉ giúp tôi ấn thang máy, ông ta lại gây ra loại chuyện này với một cô gái.






Tôi không kiềm chế nổi lửa giận, trở tay cho hắn ta một cái tát. Những người xung quanh chỉ nghĩ là tôi đang dạy bảo tên biến thái, đều vỗ tay khen hay. "Xin nhường đường, chúng tôi là bảo vệ của cao ốc. Xin hãy buông hắn ta ra đã, hãy giao cho chúng tôi xử lý." "Đúng vậy đúng vậy, anh mau buông tôi ra đi, bảo vệ đã tới rồi." Bây giờ tên biến thái này còn sợ tôi hơn cả cảnh sát và bảo vệ, chỉ sợ hắn còn tình nguyện bị đưa đến sở cảnh sát luôn.



Mắt tôi đỏ au khẽ gầm lên: "Đừng cản tôi, tôi làm việc ở Tuấn Nhiên, các người không biết tôi là ai sao."






Thanh Thanh lập tức nói: "Vị này là ông chủ trẻ của Tuấn Nhiên, mọi người xem này, ông chủ trẻ giàu có đẹp trai của Tuấn Nhiên dũng cảm bắt tên biến thái trong nhà vệ sinh nữ..."



Tôi không thèm quan tâm tới Thanh Thanh và những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào tên biến thái đang run lẩy bẩy, tôi nghiến chặt răng hỏi: "Lâm Nguyệt Nhi bị mày bắt đi đầu rồi hả? Nói!" "Tôi, tôi không... á!!! Tôi nói thật, tôi nói. Ngày đó tôi định làm chuyện ấy với cô ta, nhưng giữa đường nhảy ra một tên anh hùng hảo hán, hắn đánh tôi một trận, không tin anh xem sau lưng tôi đi, bây giờ vẫn còn một đống vết đấm đá."






Tôi xé toạc quần áo của hắn, quả thật, những vết bầm này nhìn qua chắc chưa quá ba ngày.



Tôi ném hắn vào tay bảo vệ và nói: "Gọi cảnh sát tới, chứng cứ đều ở trong điện thoại di động này."






Sau khi biết tôi là ông chủ trẻ, họ hận không thể cúi đầu chín mươi độ đối với tôi, tôi cũng không thể thích ứng nổi, liền lôi Thanh Thanh ra một góc yên tĩnh nói chuyện. "Anh..." Thanh Thanh phấn khích như đang muốn nói gì, tôi liền dùng tay ra hiệu bảo cô ấy đừng nói.



Sau đó tôi bấm điện thoại gọi Hạ Cát Hoài: "Người tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?" "Tôi đang muốn gọi điện cho cậu đây, rất khó để điều tra. Sau khi cô ấy bị Tuấn Nhiên sa thải cũng không đi tìm việc, phòng trọ hiện tại cũng không có ai ở nữa, nghe nói mấy hôm trước vừa chuyển nhà rồi. Nhưng tôi cho cậu số di động của cô ấy, cậu tự gọi cho cô ấy đi, tôi đã gửi vào điện thoại của cậu rồi đó."






Có lẽ mấy hôm trước bị con ma háo sắc này theo đuôi, Lâm Nguyệt Nhi sợ hãi vội vàng dọn nhà, khó trách Hạ Cát Hoài không thể tìm thấy.



Tôi gọi vào dãy số Hạ Cát Hoài đưa cho mình, nhưng người bắt máy không phải là một cô gái. "Ai đó?" Đầu dây bên kia điện thoại là giọng nói có pha chút giọng địa phương của một người đàn ông trẻ tuổi.






Tôi hơi sửng sốt: "Tiểu Thái..." "Đội trưởng?"



Hai chúng tôi đồng thời thốt lên: "Tại sao lại là anh/ câu?"






Tôi nhìn lại di động, chắc chắn không gõ sai số, đây chắc chắn không phải là điện thoại của Tiểu Thái, từ bao giờ Tiểu Thái và Lâm Nguyệt Nhi lại ở cùng một chỗ vậy?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom