• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Mãnh Long Ngủ Quên - Siêu Cấp Chiến Thần (26 Viewers)

  • Chương 821-830

Phù







Lâm Thiệu Huy nhìn Tư Mã Yên Nhi đang nằm mềm nhũn ở trên giường thở hổn hển, anh lau mồ hôi trên trán rồi dời bàn tay của mình ra khỏi người cô.

"Cuối cùng cũng xong. Người phụ nữ này thật đúng là một vưu vật...







Lâm Thiệu Huy không khỏi cười khổ một tiếng.

Vừa rồi, cho dù ý chỉ cứng rắn như anh, cũng gần như không thể kìm nén được dục vọng của mình.







"Đợi rạng đông, quần áo chắc sẽ khô

Nhìn sắc trời dần dần sáng lên bên ngoài, Lâm Thiệu Huy lập tức khoanh chân ngồi trên sàn nhà.







Hai tay kết án, anh bắt đầu vận chuyển năng lượng chân khí của mình để khôi phục thể lực.

Thời gian trôi qua một chút.







khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiều vào

phòng.Trên giường, Tư Mã Yên Nhi lười biếng lật người







Vừa mới lật người xong, thân thể mềm mại của cô đột nhiên cứng đờ, giống như phát hiện ra điều gì đó không ổn, đôi mắt đẹp bối rối từ từ mở ra.

"Đây là khách sạn?"







Nhìn thấy phong cách trang trí của khách sạn này, sắc mặt xinh đẹp của Tư Mã Yên Nhi thay đổi, cả người đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

"Tôi... quần áo của tôi! Có vết máu trên khăn trải







giường"

khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Yên Nhi ngày càng tái nhợt, dường như cô vừa phát hiện ra điều gì đó kinh khủng, sắc mặt xám xịt.







"Không, hình như đêm qua mình mơ thấy mình đã

lên đến đỉnh?"







Khi nghĩ đến đây.

Tư Mã Yên Nhi như bị sét đánh.







Vết máu trên giường, trong đầu mờ mịt lên đến đỉnh, có thể chỉ còn lại có một thân áo lót.

Tất cả những điều này đều ám chỉ rằng, vào đêm qua cô ấy chắc chắn đã ở với một người đàn ông và người kia đã mang cơ thể trinh nữ của cô ấy đi.Đã xong!







Cả người Tư Mã Yên Nhĩ có vẻ hoàn toàn ngờ

ngác.







Đúng vào lúc này.

"Có tinh rồi à?







Một giọng nói trong trẻo truyền đến, mà một câu nói này khiến cả người Tư Mã Yên Nhi run lên.

Cô nhanh chóng quay lại thì phát hiện bên cạnh giường có một người đàn ông mặc áo choàng tắm







đang ngồi.

Dáng người anh ta gầy, nhưng gương mặt rất







thanh tú.

Đặc biệt.







Từ trong chiếc áo choàng tắm, lộ ra lồng ngực, thậm chí có những vết sẹo và hình xăm lộ ra.

Hình xăm đầu lâu.







Vết sẹo, vết đạn súng ...

Mật độ dày đặc, hoạt nhìn người đàn ông này trông như thể anh ta đã trải qua vô số trận chiến sinh







"Vâng... là anh?"

Lúc này, Tư Mã Yên Nhi không có thời gian nghỉđến vết sẹo trên người Lâm Thiệu Huy, sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, cô chợt nhớ ra.







Tối qua, chính người đàn ông này đã uống rượu với mình ở quán bar.

Cho đến cuối cùng.







Cô uống rất nhiều và ngủ thiếp đi.

"Đồ khốn kiếp. Anh trả lại lần đầu tiên cho tôi. Anh là đồ lưu manh, bà đây muốn làm thịt anh.







Tư Mã Yên Nhi bật dậy khỏi giường và lao về phía Lâm Thiệu Huy như thể cô đã nhìn thấy một kẻ thù

Vù vù vù







Thân thủ của cô cực kỳ điêu luyện.

Đặc biệt dưới cái vung của cả hai nắm đấm vậy mà uy vũ sinh phong.







Nếu là một người đàn ông bình thường, e rằng cũng không chịu nổi một đấm này của Tư Mã Yên Nhi Thật không may, người cô ấy gặp lại là Lâm Thiệu

Huy.







Ngay khi nắm đấm của Tư Mã Yên Nhi sắp đập vào người anh, Lâm Thiệu Huy đã bắn ra hai bàn ra tay nhanh như thiểm điện và năm lấy nằm đảm của cô.Sắc mặt của Tư Mã Yên Nhi thay đổi.

Cô thật không ngờ Lâm Thiệu Huy lại phản ứng nhanh như vậy, nhất là vào lúc này, cho dù muốn rút nằm tay ra cô cũng không làm được.







Bàn tay của Lâm Thiệu Huy, giống như một chiếc kẹp sắt, nắm chặt lấy tay cô, khó có thể giãy giua thoát ra.

"Cô gái, cô bị bệnh à?"







"Tối hôm qua tôi đã cứu cô, cô vừa tỉnh lại, đã muốn đánh tôi rồi?"

Lâm Thiệu Huy cau mày, ánh mắt nhìn về phía Tư Mã Yên Nhi tràn đầy tức giận.







Mà nghe nói như thế.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Yên Nhi lộ rõ vẻ tuyệt vọng và tức giận:







"Cứu tôi?"

"Anh là đồ lưu manh thổi, là anh cướp đi lần đầu tiên của tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh"
Cướp đi lần đầu tiên của tôi?







Khi Lâm Thiệu Huy nghe thấy câu nói này của Từ Mã Yên Nhi An, trên trán anh không khỏi hiện lên một đường hắc tuyến.

Người phụ nữ ngu ngốc này còn không biết là lần đầu tiên bị bắt đã bị mất hay chưa? Điều này khiến anh nói không nên lời.







"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với lần đầu tiên của cô, hơn nữa, chúng ta chưa có bất kỳ mối quan hệ nào cũng không phát sinh bất cứ chuyện gì.”

Cái gì?







Nghe được lời nói của Lâm Thiệu Huy, Tư Mã Yên Nhi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lửa giận trên khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng tăng:

"Đổ. đổ khốn nạn"







Rõ ràng có vết máu trên ga trải giường, mà vàođêm qua cô rõ ràng đã đạt đến cao trào.

Bây giờ tên lưu manh này còn không thừa nhận.







"Anh thà tôi ra

Đôi mắt của Tư Mã Yên Nhi lập tức trở nên ẩm ướt,







đỏ lên.

Sắc mặt của cô lộ ra tràn ngập đầu thương và







tuyệt vọng.

Nhìn thấy như vậy







Trái tim của Lâm Thiệu Huy khẽ run lên.

Lúc này, anh chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó thả tay ngọc của Tư Mã Yên Nhi An ra.







Cho đến lúc đó.

Bich!







Cơ thể mềm mại của Tư Mã Yên Nhi như bị rút hết sức lực đặt mông ngã ngồi trên đất.

"Người đó, vâng .... Tôi xin lỗi."







Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đẩy chua xót.

Ba năm.







Người mà cô ngày đêm nhớ mong, thậm chí mở ước nếu có một ngày gặp lại có tình nguyện dâng hiến trình tiết cho người đàn ông đó,Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn không có

Một nỗi buồn đau thưởng tràn ngập trong lòng Tư Mã Yên Nhi, lập tức cô dường như mất hồn, từ dưới đất đứng dậy, sau đó nhặt từng bộ quần áo lên, mặc vào người.







Khi nhìn thấy như thế.

Lâm Thiệu Huy bất lực nhún vai, cũng mặc quần áo của mình vào thật tốt.







Cho đến khi hai người đều cầm quần áo mặc vào, vẻ mặt xinh đẹp của Tư Mã Yên Nhi dần dần che dấu đi đau thương, thay vào đó là vẻ thờ ở lạnh lùng.

Cô nhìn Lâm Thiệu Huy, như thể nhìn một người xa lạ, và lạnh lùng nói:







"Nhớ kỹ, chuyện xảy ra đêm nay, tôi hi vọng anh vĩnh viễn sẽ quên đi

“Chúng ta không bao giờ gặp lại."







Nói xong, Tư Mã Yên Nhi bước thẳng ra khỏi

phòng.







Nhìn bóng lưng của Tư Mã Yên Nhi, khỏe miệng của Lâm Thiệu Huy không khỏi cười khổ, không ngờ rằng mình cứu người nhưng lại bị hiểu lầm.

Nhưng"Vậy thì không bao giờ gặp lại.







Trong lòng Lâm Thiệu Huy thở dài, cũng bước ra khỏi phòng theo sau Từ Mã Yên Nhi,

Bên ngoài khách sạn, bây giờ là giờ đi làm, trên đường xe cộ tấp nập.







Một chiếc Mercedes-Benz bị chặn lại ở một ngã tư bên ngoài khách sạn.

"Chết tiệt. Hôm nay sao lại tắc đường như vậy."







Một thanh niên đi xe Mercedes-Benz nhìn đồng

hồ và không khỏi khẽ chửi:







"Lần này hẹn là thiếu cậu chủ nhà họ Diệp, một trong tử đại thế gia ẩn cư, nếu như đến muộn, vậy thì thật không tốt.”

Chàng trai trẻ này chính là Trương Viễn.







Hôm nay, anh ta định gặp một vị đại phủ hào giàu có, nhưng bây giờ, anh ta không ngờ rằng mình lại bị tắc đường.

Nhàm chán đến cực điểm.







Ánh mắt của Trương Viễn không khỏi nhìn vào những chiếc xe xung quanh, tìm kiếm xem có người đẹp hấp dẫn nào đó không.

Nhưng khi ánh mắt anh ta lướt qua một khách sạnbên đường







Anh ta hơi sửng sốt.

Hà? Người đó hình như là ... Lâm Thiệu Huyền







Vào giờ phút này Trương Viễn gần như khó có thể tin vào mắt mình, nhưng anh ta lại nhìn thấy ở khách san ở bên đường kia.

Có một người đàn ông và một phụ nữ trước sau bước chân ra khỏi khách sạn.
"Thật là một mỹ nữ



khi Trương Viễn nhìn thấy người đẹp, trái tim anh ta khẽ run lên, bởi vì khuôn mặt quả xinh đẹp của người kia, vậy mà cũng không kém Bạch Tổ Y một chút nào.

Đặc biệt, thân hình đó lồi lõm trước sau cong vênh, nóng bỏng, thậm chí còn tinh xảo hấp dẫn hơn cà Bạch Tổ Y.



"Chẳng lẽ Lâm Thiệu Huy và người phụ nữ này ... thuê phòng sao?"

Có vẻ như nghĩ tới điều gì đó.



Trong lòng Trương Viễn vô cùng ghen tị với Lâm Thiệu Huy

"Tên khốn kiếp này, rõ ràng đã có nữ thần Bạch Tổ Y của mình, còn ở bên ngoài quậy phá, đặc biệt nữ nhân này thật xinh đẹp như vậy"



"Anh ta làm sao có thể hấp dẫn phụ nữ thích nhưvậy"

Trương Viễn đập vô lăng phẫn nộ.



Nhưng sau đó, anh ta dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt tức giận hơi cứng đờ, sau đó trong mắt hiện lên mừng như điện:

"Đúng rồi, mình phải đưa cho Bạch Tổ Y những tấm hình của hai người này. Sau đó Bạch Tổ Y nhất định sẽ ly hôn với Lâm Thiệu Huy.



"Cho dù hai người không ly hôn, thì cơ hội của mình cũng đến

Khi nghĩ đến đây.



Trong lòng Trương Viễn vô cùng hưng phấn.

Lập tức, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở ra máy quay, sau đó điên cuồng chụp lại cảnh Lâm Thiệu Huy và Tư Mã Yên Nhi vừa bước ra khỏi khách san.



Cho đến khi hình ảnh của hai người trong cùng một khung được chụp lần lượt và chọn lọc.

Khóe miệng đẩy nham hiểm của Trương Viễn ngày cảng cong lên:



"Lâm Thiệu Huy, anh hãy chờ xem. Cho dù anh có mạnh mê đi chăng nữa thì sao chứ. Lần này tình cảm của Bạch Tổ Y với anh chắc chắn sẽ rạn nứt"Anh bị loại rồi."

Khi nghĩ đến đây.



Trương Viễn lập tức khởi động xe và đi về phía tỏa

nhà Ngân Hà,



Đồng thời.

Quận Lộ Thương .



Đây là nơi ở tạm thời mà Lâm Thiệu Huy và Bạch

Tổ Y tạm thời thuê để ở.



Khi Lâm Thiệu Huy mở cửa phòng ra, lập tức nhìn thấy phòng khách im ắng, ngay cả đèn tường trong phòng khách cũng không bật.

Vào lúc này, Thẩm Ngọc Trân và Bạch Sơn chắc hẳn đã đến bệnh viện để chăm sóc ông cụ Thẩm đi



Mà Bạch Tổ Y theo lý thuyết chắc là đã đi làm.

Nhưng.




Khi Lâm Thiệu Huy vừa bước vào phòng khách, liền sững sờ khi nhìn thấy có một người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách

Mà người đó đĩ nhiên là ... Bạch Tổ Y!



"Bà bà xã, em không đi làm sao?" Nhìn thấy Bạch Tả Ý, nghĩ đến chuyện hiểu lầm tối hôm qua, vẻ mặt Lâm Thiệu Huy không khỏi lộ ra một tia xấu hổ.Và vào giờ phút này.

Dường như cả đêm Bạch Tổ y không ngủ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên những tia máu.



Khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y, chợt lạnh lẽo:

"Anh còn biết trở về à. Tối qua anh đi đầu, làm cái



gì rồi hả?"

Bạch Tổ Y nhìn chăm chăm Lâm Thiệu Huy, như thể muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên người anh



Nghe nói như thế.

Lâm Thiệu Huy không kìm được sở mũi, cười khan



nói:

"Bà xã à, không phải tối hôm qua em không cho anh về sao? Anh mới ngủ một đêm ở bên ngoài, nghĩ chờ em bình tĩnh lại anh sẽ trở lại."



"Bây giờ em không còn giận anh nữa đúng

không?"



Lâm Thiệu Huy mìm cười bước tới bên cạnh ghế số pha, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt nói.

Mà nhìn thấy khuôn mặt cười đùa tỉ từng của anh.



Bạch Tổ Y kìm lại cơn giận của mình suốt đêm trong lúc bất tri bất giác biến mất hơn phân nửa"Bà xã à, không phải là em đợi anh mà thức cả đêm đó chứ?" Lâm Thiệu Huy nhìn thấy đôi mắt của Bạch Tổ Y đỏ ngầu, trong lòng anh không khỏi hiện nên xấu hổ và đau lòng.

Mà nghe nói như thế.



Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y hơi ửng hồng, hung hăng lườm Lâm Thiệu Huy một cái rồi nói:

"Anh thiếu suy nghĩ lung tung, anh thích làm gì thì làm, sao em lại phải thức cả đêm chờ anh chứ"



"Tối hôm qua, ta ngủ không biết ngủ ngon như thế

nào đấy."



Nói xong,Bạch Tổ Y đứng thẳng dậy và nhắc túi

lên:



"Được rồi. Bây giờ anh đã về, chúng ta chuẩn bị bữa trưa đi.Em đến công ty trước."

Nói xong, Bạch Tổ Y bước thẳng ra khỏi cửa, khỏe miệng hiện lên nụ cười, rõ ràng lửa giận đối với Lâm Thiệu Huy đã bị dập tắt hoàn toàn.



Rất nhanh:

Khi Bạch Tổ Y ra khỏi nhà, lái chiếc BMW đến



trước cửa tòa nhà Ngân Hà. Ngay lập tức cô đã nhìn thấy.Một người đã chờ sẵn ở đó. Đúng là Trương Viên.

"Bạch Tổ Y, rốt cục em đã đến rồi.”



Khi Trương Viễn nhìn thấy Bạch Tổ Y, hai mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng chào đón.

Cái gì?



Bạch Tô Y sửng sốt một chút, cô thật không ngờ Trương Viễn lại đến sớm hơn mình, không khỏi nghi ngờ hỏi:

"Chào anh, anh tìm tôi sớm như vậy có chuyện gì



không?"

Bạch Tổ Y có thể thấy rõ niềm vui ẩn chứa trên



khuôn mặt của Trương Viễn.

Cô nhưng là nhớ rõ.



Trương Viễn đã bị Dương Bằng tất nhiều cái vào tối qua, theo lý thuyết thì hôm nay tâm trạng của anh ta đáng lẽ ra phải rất tệ, làm sao anh ta có thể lộ ra vui vẻ như vậy được.

Nhìn thấy vẻ khó hiểu của Bạch Tô YTrương Viễn không khỏi nở nụ cười, rồi bí ẩn hỏi:



"Bạch Tổ Y, tôi tới hỏi em một chuyện "

Cái gì?



Vẻ mặt khó hiểu của Bạch Tổ Y trở nên căng

thằng hơn:



"Vâng, anh muốn hỏi chuyện gì?"

“Tối hôm qua Lâm Thiệu Huy không về nhà ngủ phải không?" Trương Viễn nhìn chăm chủ sắc mặt của Bạch Tổ Y rồi mới hỏi.



Cái gì?

Lời nói của anh ta khiến Bạch Tổ Y sững sờ, cô không nghĩ ra làm sao Trương Viễn lại biết được.



Trong lòng Bạch Tổ Y hiện lên một linh cảm xấu,

cô lo lắng nói:



"Này, làm sao anh ... sao anh biết?"

Bạch Tổ Y nhìn Trương Viễn với vẻ mặt ngạc



nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tổ Y, trái tim của Trương Viễn càng vui mừng hơn.



Nhưng, trên mặt anh ta che giấu đi vui vẻ trong lòng, lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ta lắc đầu thở dài nói:

"Bởi vì, tôi đã nhìn thấy Làm Thiệu Huy vào buổisáng.



"Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ta, từ trong một

khách sạn đi ra





khách sạn.

Bạch Tổ Y sửng sốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu nói:



"Vâng, tôi biết rồi.Vừa rồi Lâm Thiệu Huy đã nói

với tôi rồi.”



"Tôi qua chúng tôi đã cãi nhau và tôi bảo anh ấy đừng về nhà. Lúc này anh ấy mới tìm một khách sạn và ở lại một đêm. Chuyện này có vấn đề gì không?"

Nhìn biểu cảm của Bạch Tổ Y.



Khóe miệng Trương Viễn không khỏi lộ ra một vòng cung nham hiểm:

"Bạch Tổ Y, có một vấn đề lớn. Hơn nữa còn là một vấn đề vô cùng lớn. Bởi vì tôi không chỉ nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, mà tôi còn nhìn thấy anh ấy bước ra khỏi khách sạn với một phụ nữ xinh đẹp.



Oanh.

Lời nói của Trương Viễn giống như sấm sét nổ vàng, khiến cho thân thể mềm mại của Bạch Tổ Y kịch liệt run lên.Cùng với một người đẹp?



Chuyện này. Làm sao có thể như vậy.

Đầu óc Bạch Tổ Y không khỏi nghĩ đến người đẹp ao đò ở bãi đậu xe đêm qua.



Đặc biệt, cô tưởng tượng ra hình ảnh người phụ nữ áo đỏ ôm chặt Lâm Thiệu Huy, thậm chí còn khóc khiến trái tim Bạch Tổ Y co rút lại.

khiến cho cô đau lòng không có cách nào thở



được:

"Không ... Sẽ không đâu. Anh Viễn, anh nhất định nhận nhầm người rồi, Lâm Thiệu Huy nhất định không phải loại người như vậy."



"Tôi đã sống với anh ấy ba năm, và tôi biết anh ấy rõ nhất. Xin anh đừng nói nữa.

Bạch Tổ Y cảm thấy trong lòng có chút đau.



Nhưng cô vẫn tin Lâm Thiệu Huy như trước, cô tin rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với cô.

Chỉ là, nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Bach To Y.



Trường Viễn lắc đầu thở dài, cười khổ nói:

"Bạch Tổ Y, cô đừng bị anh ta lừa. Anh ta là dàn ông, đàn ông say mê mỹ nữ. Đây là chuyện rất bìnhthường



"Nếu cô không tin tôi, vậy tôi chỉ có thể cho cô xem vài tầm ảnh

Nói xong, Trương Viễn lấy điện thoại di động ra, sau đó mở album đưa cho Bạch Tổ Y xem.



Trong chốc lát, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y

tại mét,



Nhất là khi cô cầm điện thoại lên nhìn thấy bức ảnh chụp Lâm Thiệu Huy và người đẹp áo đỏ cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, cô chỉ cảm thấy đầu óc

ẩm ầm, hoàn toàn bối rối.




"Đúng... người phụ nữ này!”







Gương mặt xinh xắn của Bạch Tổ Y trở nên nhợt nhạt hơn mỗi khi lật xem một bức ảnh .

Cho đến cuối cùng xem hết các bức ảnh này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô đã không còn có chút huyết sắc nào, nhợt nhạt như một tờ giấy .







Cô nhớ rõ người phụ nữ này.

Vì cô ta, cô ta là thủ phạm gây ra cuộc cãi vã của cô với Lâm Thiệu Huy tối hôm qua, cũng là cô ta ôm chặt Lâm Thiệu Huy như ôm người yêu của mình khiển trái tim Bạch Tổ Y càng thêm đau đớn.







Tí tách

Từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt xinh đẹp của







Bạch Tổ Y từ từ rơi xuống.

Giờ phút này, Bạch Tổ Y chỉ cảm thấy như có một con dao găm, mãnh liệt đâm vào tim mình.







Mặc dù trước kia cô đã xem thường Lâm ThiệuHuy, nhưng trải qua khoảng thời gian dài như vậy, từ lâu cô đã coi Lâm Thiệu Huy là chống của mình, nhất là sau khi hai người cùng nhau trải qua những đau khổ và lo lắng.

Anh ấy không chỉ là chồng cô, còn là gia đình của cô.







Có thể đồng cam cộng khổ, họ có thể sống chết cùng nhau.

Nhưng cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến. Người đàn ông cô yêu nhất, vậy mà sẽ ...







"Không!"

Nước mắt Bạch Tổ Y tràn mi mà ra, cô ném mạnh điện thoại trở lại trên người của Trương Viễn.







Đôi mắt đẹp của cô ấy ướt đỏ lên, tràn ngập đau

thương:







"Tôi không xem, tôi không nghe, tôi không tin. "Lâm Thiệu Huy yêu tôi nhiều như tôi yêu anh ấy.

Anh ấy sẽ không phản bội tôi, tuyệt đối sẽ không."







Bạch Tổ Y vừa lau nước mắt vừa điên cuồng chạy về phía công ty.

Nhìn dáng vẻ đau thương của Bạch To Y, nghe cô







tu lua doi minh.khỏe miệng Trương Viễn không khỏi lộ ra một vòng cung quỷ mị.

Anh ta biết rằng kế hoạch của mình đã thành







công.

"Ha ha ha... Lâm Thiệu Huy, anh hãy chờ xem Chờ tôi dựa vào cây đại thụ Diệp gia, đến lúc đó tại liên hợp với người nhà họ Bạch, coi như là bọn người Điển Hạo ủng hộ anh thì anh vẫn là xong đời!"







"Bạch Tổ Y là của tôi, mạng của anh cũng là của

Khi nghĩ đến đây.







Ngay lập tức Trương Viễn rời đi với một nụ cười

sảng khoái.








Trong công ty.

Văn phòng Giám đốc điều hành.







Bạch Tổ Y ngây ngốc ngồi vào trước bàn làm việc, cả người như mất hồn, vẻ mặt mê man, ngơ ngẩn

Tí tách







Tí tách.

Hết giọt nước mắt này đến giọt nước mắt khác từ trong hốc mắt cô rơi xuống, tìm cô đau vô cùng







Đôi mắt có nhìn chăm chăm vào khung ảnh trên

tôi."tay.







Trong khung ảnh này, có một năm một nữ, người nào người này nở nụ cười hạnh phúc, tài sắc vẹn toàn trời đất tạo nên một đôi.

Nam chính là Lâm Thiệu Huy, và nữ chính là cô







Bach To Y.

Đây là bức ảnh duy nhất của cô và Lâm Thiệu Huy







Trước đây, cô đã giữ nó trong két sắt của mình, cô sẽ lấy khung hình này ra chi khi không có ai xung quanh, cô mới có thể lấy cái này ra, cười hạnh phúc một cách ngốc nghếch,

Mà bây giờ.







Nhìn hai người đang cười rất ngọt ngào trong bức ảnh, trái tim cô hoàn toàn tan nát.

"Hu hu hu..."







Bạch Tổ Y gục ở trên bàn, cả người âm thầm khóc, sau đó thành tiếng khóc thẩm.

Tiếng khóc của cô lộ ra tràn đầy đau thương và







thất vọng

"Lâm Thiệu Huy, anh không phản bội em dùng không? Em biết dù cả thế giới phản bội em thì anh cũng sẽ đứng bên cạnh em, đúng không?Bạch Tổ Y tự hỏi mình nhiều lần







Cô dường như nói xong với bản thân mình rằng tất cả những điều này chỉ là hiểu lầm, và Lâm Thiệu Huy sẽ không làm việc gì có lỗi với mình.

Trong phòng yên tĩnh trống trải, không ai có thể cho cô câu trả lời.







Thời gian chậm rãi trôi qua.Toàn bộ buổi sáng, Bạch Tổ Y chìm trong trạng thái đầu óc mông lung

này.







Đôi mắt xinh đẹp của cô gần như sưng đỏ.

Mà vào giữa buổi trưa.







Reng reng reng.

Chuông điện thoại di động vang lên.







Người gọi đến lại là Trương Viễn.
Bạch Tổ Y nhàn nhàn nhìn thoáng qua, sau đó kết







"A lô."

nói:







Lúc này giọng cô hơi khàn khàn, vừa lau nước mắt vừa nghe điện thoại.

"Bạch Tổ Y, tôi đang ở Crown Club, hôm nay tôi đã gặp cậu chủ nhà họ Diệp. Dường như anh ấy có cách để giúp Lâm Thiệu Huy giải quyết mối hận với nhà họ Bạch, và cứu anh ấy khỏi sự truy đuổi của nhà họ Bach."







Cái gì?

Bạch Tổ Y hơi sửng sốt khi nghe thấy câu nói trong điện thoại của Trương Viễn.







Mặc dù gần đây không có chuyện gì xảy ra nhưng Bạch Tổ Y vẫn lo lắng cho sự an toàn của Lâm Thiệu Huy.

Dù sao, trước kia chẳng những người này không đưa Bạch thì qua tay cho nhà họ Bạch ở Nam Lộc,thậm chí còn cướp đoạt tập đoàn Bạch thị từ trong tay nhà họ Bạch ở Nam Lộc.







Thậm chí, càng là làm hại Bạch Sắc Ba tổ toàn quân bị diệt, Bạch Trần mời Trương thần y thất bại, không công mà lui.

Mà mỗi một chuyện xảy ra đều là lý do để cho nhà họ Bạch ở Nam Lộc muốn giết chết Lâm Thiệu Huy







Mà bây giờ!

Cậu chủ nhà họ Diệp!







"Chẳng lẽ là nhà họ Diệp thuộc tứ đại thế gia ẩn thân s?" Giọng điệu của Bạch Tổ Y tràn đầy hưng phấn.

Mặc dù hôm nay, sau khi nhìn thấy những bức ảnh kia, Bạch Tổ Y đã rất đau lòng.







Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn tin tưởng vào nhân cách của Lâm Thiệu Huy.

Mà bây giờ.







Cô có thể tạm thời để tất cả những chuyện này lại và trước tiên giúp Lâm Thiệu Huy giải quyết nguy cơ sinh tử của anh đã

"Đúng vậy, Bạch Tổ Y, tuy rằng nhà họ Diệp và nhà họ Bạch thường được gọi là tử đại ẩn thân thể nhưng thực lực của họ mạnh hơn nhà họ Bạch"Hơn nữa, cậu chủ Diệp này có tiềm lực tài chính mạnh, lần này không chỉ có thể giúp Lâm Thiệu Huy tránh nguy hiểm, thậm chí ngày sau Bạch Thị của cô phát triển còn cần phải hợp tác với bọn họ nhiều hơn







nữa.

Giọng nói của Trương Viễn có sự phấn khích kích







động.

Mà nghe nói như thế.







Bạch Tổ Y hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng

"Được rồi. Anh Viễn, anh cho tôi địa chỉ đi, giờ tôi







ý:

đi qua.”







Đối với Bạch Tổ Ý, hợp tác không quan trọng, Lâm Thiệu Huy mới là quan trọng nhất.

Khi nghĩ đến đây.







Bạch Tổ Y cúp điện thoại, lập tức cầm lấy túi xách của mình, lau nước mắt nơi khỏe mắt, bước ra khỏi

phòng làm việc.







Crown clup.

Đây là một trong những câu lạc bộ hàng đầu ở thành phố Nam Giang, đồng thời cũng là sản nghiệp của nhà họ Diệp,







Mã cùng lúc đóiTrong phòng của Crown Club phòng chữ Thiên, hai người đàn ông và hai phụ nữ đang ngồi.

Một trong những người đàn ông đường nhiên là Trương Viễn, và bên cạnh anh ta là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi,







Anh ta chính là hậu duệ dòng chính của nhà họ Diệp, Diệp Thần.

Đối với hai người phụ nữ bên cạnh họ, họ là hoa khôi của câu lạc bộ này, dáng người của họ quyến rũ







và tinh tế.

Giờ phút này!







Trương Viễn mạnh mẽ bóp mông người phụ nữ bên cạnh, sau đó mới nói với Diệp Thần bên cạnh:

"Diệp Thiếu, rất cảm ơn sự hiếu khách của anh. Nếu sau này có chuyện gì tôi có thể làm được xin hãy lên tiếng "







Vẻ mặt của Trương Viễn tràn ngập kích động.

Vốn dĩ, một kẻ nhỏ nhen như anh ta không đủ tư cách kết bạn với con cái nhà họ Diệp giàu có giấu mặt,







Nhưng sáng nay, ngoài ý muốn anh ta nhận được

cuộc gọi từ Diệp Thần, mời anh ta đi uống rượu. Điều này khiến Trương Viễn không khỏi phần khích và ngây ngất cuồng hồ,Chỉ cần dính vào cây đại thụ Diệp Trần này, thì coi như Lâm Thiệu Huy là một nhân vật lớn đi chăng nữa thì anh ta cũng không thèm để vào mắt.

Nghe được lời nói của Trương Viễn, nhìn lại vẻ mặt







ninh not của anh ta

Khóe miệng Diệp Thần chỉ hơi nhếch lên:







"Anh Trường, anh cử tự nhiên, từ nay về sau chúng ta sẽ là người một nhà."

Người một nhà







Lời nói của Diệp Thần ngay lập tức khiến cho Trương Viễn có cảm giác thụ sủng nhược kinh, anh ta thật không ngờ một vị cậu chủ của dòng họ lánh đời lại thực sự coi một nhân vật nhỏ như mình trở thành người một nhà.

Nghĩ đến đây, Trương Viễn lập tức đỏ mặt kích







động:

"Diệp Thiếu, anh thật bình dị dễ gần, khiến cho Trương Viễn tôi thật sự cảm động..."







Giọng của Trương Viễn hơi run,Chỉ là anh ta còn chưa nói xong, Diệp Tháp đã xuấ

"Anh Trương Viên, anh đứng cảm động trước, tôi







tay:

cũng có việc muốn nhờ anh".







Cái gì?

Nghe nói như thế, Trương Viễn sửng sốt, nhưng sau đó vỗ ngực nói:







"Diệp Thiếu, xin hãy cứ việc nói cho tôi. Trương Viễn tôi coi như là xuống núi đao biển lửa cũng sẽ không chối từ.

Nhìn bộ dạng thể thốt của Trương Viễn.







Trong nụ cười của Diệp Thần lộ ra một tia nhạm

hiểm:







"Hahaha ... Nếu như tôi không có nghe lầm thì vừa rồi anh gọi điện cho tổng giám đốc Bạch Tổ Y phải không?"

Bach To Y!







Trương Viễn sửng sốt, anh ta thật không ngờ Diệp Thần đột nhiên nhắc tới Bạch Tổ Y, lập tức trong lòng Trương Viễn có một dự cảm bất thường hiện lên.

Sắc mặt của của anh ta trở nên căng cứng, anh ta nói với Diệp Thần







"Không có Đúng vậy! Diệp Thiếu, chồng củaBạch Tổ Y là Lâm Thiệu Huy, đã đắc tội với nhà họ Bạch. Tôi vốn nghĩ rằng, để cô ấy đến uống vài chiến với Diệp Thiếu, nhờ Diệp Thiếu hỗ trợ hòa giải một chút

Đúng là Trương Viễn có ý định nhờ Diệp Thần giúp do Bach To Y.








Nhưng, anh ta lại là người hiểu rõ nhất.

Diệp Thần thực sự không có khả năng ra mặt trợ giúp Bạch Tổ Y cứu Lâm Thiệu Huy.







Bởi vì Diệp Thần, với tư cách là người của nhà họ Diệp, làm sao sẽ vô duyên vô cớ giúp đỡ một người lạ mà không vì lý do gì?

Mà lý do Trương Viễn cho Bạch Tổ Y hy vọng là để có được hảo cảm của Bạch Tổ Y, làm một cái thuận nước đầy thuyền, đặc biệt là khi xuất hiện vấn đề tình cảm trong mối quan hệ của Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy.







Đó là thời điểm quan trọng đề anh ta thể hiện

mình.







Ngay cả khi Diệp Thần từ chối yêu cầu của Bạch Tổ Y thì Bạch Tổ Y vẫn sẽ biết ơn anh ta, và anh ta sẽ có nhiều cơ hội gặp Bạch Tổ Y lớn hơn.

Nhưng.“Anh Trương Viễn, chuyện tôi nhờ anh giúp có liên quan đến tổng giám đốc Bạch Tổ Y







Diệp Thần mim cười, lời nói của anh ta khiến

Trương Viễn giật này mình, rùng mình một cái.







“Diệp... Diệp Thiếu, tôi hoàn toàn không hiểu ý của anh. Trong lòng Trương Viễn càng ngày càng thấy không ổn.

Anh ta lờ mờ cảm thấy mình dường như bản thân mình đang ở trên xe của giặc.







Lúc này, nhìn thấy Diệp Thần nói đến Bạch Tổ Y, hai mắt sáng ngời, trong mắt hiện lên một tia dâm ý:

"Hahaha ... Từ lâu tôi đã nghe nói đệ nhất mỹ nữ tổng giám đốc thành phố Nam Giang, nhan sắc diễm lệ, lộng lẫy và xinh đẹp.







"Tôi muốn nhờ anh Trương Viễn giúp tôi có được Bạch Tổ Y. Tôi muốn ngủ... cô ấy"

Cái gì?







Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Viễn thay đổi

lon.







Mổ hội chảy ròng ròng trên trán anh ta anh ta vội vàng nhìn về phía Diệp Thần rồi nói:

"Diệp Thiếu, chuyện này... Tôi sợ là không được. Bạch Tổ Y là đàn em học dưới của tôi, hơn nữa cô ấyđã kết hôn, làm sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy."







Trương Viên làm sao có thể nguyện ý đem nữ thần mình thích vô duyên và có nhường cho người khác.

Nhưng khi nghe thấy những lời nói của anh ta, sắc mặt của Diệp Thần lập tức thay đổi.







Một tia lạnh lùng âm tàn hiện rõ trên khuôn mặt của anh ta:

Nói như vậy là anh Trương Viễn từ chối tôi rồi?"







"Anh có biết ở thành phố Nam Giang, không ai có thể từ chối tôi. Anh không thể, Bạch Tổ Y cũng không được."

Lời nói độc đoán và kiêu ngạo của Diệp Thần, trong giọng điệu càng chứa ý tử đe dọa.







Ngay sau khi lời nói của anh ta rơi xuống.

Cửa phòng lập tức mở ra, rồi sau đó vệ sĩ mặc đồ







đèn xông vào.

Có tới mười người, hung thần ác sát, từng đôi mắt







lạnh như băng dán chặt vào cơ thể Trương Viễn.

Dường như chỉ cần Diệp Trần nói một lời, bọn họ sẽ lao tới, xé xác Trương Viễn thành hai nửa.







"Diệp... Diệp Thiếu..."

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Trường Viễn đều bị dọa sợ hãi trở nên trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.







"Trương Viễn, bây giờ anh chỉ có hai lựa chọn, một, để vệ sĩ của tôi đánh cho anh thành tàn phế rồi ném ra ngoài! Thứ hai"Diệp Trần vừa nói, từ trong túi lấy ra một viên thuốc màu hồng, âm trầm cười:

“Đợi cho Bạch Tổ Y đến, anh hãy bỏ viên thuốc này vào ly rượu của cô ấy







Viên thuốc.

Trương Viễn nhìn viên thuốc màu hồng này, cho dù ngốc cũng biết đó là viên thuốc gì?







Một khi Bạch Tổ Y uống phải thứ đồ uống có lẫn viên thuốc này, đêm nay sẽ khó thoát khỏi móng vuốt của Diệp Thần.

Trong nháy mắt







Vẻ mặt Trương Viễn chợt ngập ngừng.

"Trương Viễn, đừng lo lắng, chỉ cần đêm nay anh giúp tôi có được Bạch Tổ Y! Vậy thì từ nay về sau, anh sẽ là người anh em của Diệp Thần tôi. Tôi hứa với anh, anh nhất định có thể đi ngang ở Nam Lộc.







Những lời thể thốt của Diệp Thần ngay lập tức khiến trái tim của Trương Viễn nóng bừng.

Đúng vậy.







Người trước mắt này chính là cậu chủ Diệp

Nếu thật sự dâng Bạch Tổ Y lên, thì tương đương với việc anh ta hoàn toàn leo lên cành cao của Diệp Thần. Đến lúc đó, tập đoàn của anh ta sẽ còn cao hơnnữa, địa vị của anh ta sẽ lập tức tăng lên.







Suy nghĩ một lúc.

Trương Viễn nghiến răng, trong lòng đã có quyết







định, gật đầu nói:

"Được rồi. Diệp thiếu, tôi sẽ giúp anh"








Xoạt

Nghe vậy, Diệp Thần lập tức vui mừng khôn xiết, vỗ vỗ vai Trương Viễn cười nói:







"Đúng vậy, anh Trương Viễn, sau này anh sẽ đi theo tôi, tôi hứa với anh, anh sẽ thăng chức rất nhanh? Hahaha ... đến cạn ly

Lập tức, Diệp Thần phất tay, cho tất cả vệ sĩ rời đi.







Sau đó anh ta nâng lý lên uống rượu với Trương

Viễn.







Vào lúc này, trái tim của Trương Viễn đang rỉ máu, sắc mặt của anh ta vô cùng phức tạp:

"Bạch Tổ Y, đừng trách tôi! Tôi cũng vì tương lai của chúng ta, cô yên tâm, sau hôm nay, cho dù cô lỵ hôn với Lâm Thiệu Huy thì Trương Viễn tôi cũng sẽ lấy cô."







Nghĩ ở trong lòng.

Trong đôi mắt của Trương Viễn lóe lên tia hung ác,sau đó anh ta uống can ly rượu trong tay mình.







Một phần tư giờ sau.

Khi cánh cửa phòng lại gõ vang một lần nữa, bóng hình xinh đẹp của Bạch Tổ Y đi đến.







“Hahaha... Bạch Tổ Y, rốt cuộc cô cũng đến rồi, Diệp Thiếu và tôi đã đợi cô rất lâu rồi." Nhìn thấy Bạch Tổ Y, trong lòng Trương Viễn cảm thấy phức tạp, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhiệt tình.

Lập tức giới thiệu nói:







"Bạch Tổ Y, để tôi giới thiệu với cô, đây là Diệp Thần cậu chủ nhà họ Diệp nổi danh"

Nghe nói như thế.







Bạch Tổ Y không khỏi nhìn về phía Diệp Thần.

Nhưng khi cô phát hiện thấy đôi mắt bốc lửa trần trui của anh ta nhìn chằm chằm vào cô, Bạch Tổ Y cau mày, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.







Nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười cứng nói:

"Diệu Thiếu, rất vui được gặp anh. Lần này tôi tới đây là vì Lâm Thiệu Huy, chồng của tôi."







Lâm Thiệu Huy?

Nghe thấy cái tên này, miệng Diệp Trần lộ ra một vòng cung vui tươi cười, gật đầu nói:"Hahaha... Cô Bạch Tổ Y, dễ nói Dễ nói







"Nghe nói cô Bạch Tổ Y xinh đẹp đông lòng người, hôm nay nhìn thấy, quả thực là bất phàm..

Nói điều này.







Diệp Trần chỉ cảm thấy tim đập mình đập loạn xã.

Anh ta thích những người có vẻ đẹp trí tuệ.







Mà Bạch Tổ Y trước mặt anh ta gần như là nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng anh ta, khi chất lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vóc mê người.

Đây đều là một loại thuốc kích thích, khiến cho Diệp Thần vô cùng hưng







"Nào! Cô Bạch Tổ Y đã đến, mời ngồi."

Nhìn Bạch Tổ Y, Diệp Thần chỉ cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều nhảy lên vì hưng phấn.







Anh ta phất phất tay để hai người phụ nữ trang điểm đậm kia rời khỏi phòng với vẻ mặt không cam lòng.

Cho cả ba người cùng ngồi xuống.







Trương Viễn vội vàng cầm ly rót rượu cho Bạch Tổ

Y:







"Bạch Tổ Y, nếu cô muốn Diệp Thiếu giúp cô cứu Lâm Thiệu Huy, vậy cô phải tự phạt chính mình ba lyđể tỏ thành ý

Trương Viên cười tìm tìm nói nhưng lại khiến khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y hơi thay đổi.







Cô có thể uống một chút rượu!

Nhưng tửu lượng cực kỳ hạn chế, nếu tự phạt ba chén thì cô sợ đã quá tửu lượng của mình.







Nhưng, nhìn vào ánh mắt mong đợi của Diệp Thần và Trương Viễn, rồi nghĩ đến tình cảnh chồng của mình Lâm Thiệu Huy, Bạch Tổ Y chỉ có thể cắn răng, bưng chén rượu lên nói:

"Diệp Thiếu, trước tiên tôi kính anh ba lỵ,. Tôi hy vọng anh có thể cứu chống tôi là Lâm Thiệu Huy"







"Tôi xin uống trước."

Nói xong! Bạch Tổ Y uống hết ly rượu trong tay.







Mà nhìn thấy cảnh này, Diệp Thần và Trương Viễn không khỏi liếc nhau, trong mắt hai người hiện lên vẻ vui mừng không thể che dấu.

"Được rồi! Cô Bạch Tổ Y uống rất tốt, ly thứ hai. Nói xong, Diệp Thần đích thân giúp Bạch Tổ Y rót







rudu.

Giờ phút này, một ly rượu vào bụng của Bạch Tổ Y khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ, nhưng cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà uống ly thứ hai, lythứ ba liên tiếp uống xong.







Cho đến khi cả ba chén đều uống xong

Bạch Tổ Y đột nhiên cảm thấy trên mặt mình nóng







bừng và chóng mặt

Nhưng, cô ấy vẫn lắc đầu, nhìn Diệp Thần chờ đợi







rồi hỏi:

“Diệp Thiếu, còn chuyện cứu chồng tôi Lâm Thiệu







Lâm Thiệu Huy.

Lại là Lâm Thiệu Huy.







Khi nghe thấy Bạch Tổ Y liên tục nhắc đến Lâm Thiệu Huy từ khi bước vào cửa, mắt Diệp Thần chợt loé lên nồng đậm ghen ghét.

Anh ta hoàn toàn không hiểu được, một cái tên vô tích sự mà thôi, tại sao Bạch Tổ Y giống như nữ thần làm sao lại có thể lo lắng lãng phí như vậy.







Không chỉ có anh ta.

Trương Viễn bên cạnh cùng càng ghen ghét đến







tức giận.

Anh ta như thế nào cũng không nghĩ ra







Rõ ràng anh ta đã cho Bạch Tổ Y xem bức ảnh Lâm Thiệu Huy thuê phòng với người phụ nữ khác, thể

Huymà người phụ nữ ngu ngốc này vẫn một lòng với Lâm Thiệu Huy như vậy? Quả thực là đáng chết.







“Lâm Thiệu Huy. Hừ, người phụ nữ của anh t

sớm lên giường của cậu chủ Diệp." "Sau sự việc này, các người nhất định sẽ ly hôn, cả đời cô sẽ xấu hồ. Đến lúc đó, tôi sẽ trở thành người đàn ông của Bạch Tổ Y! Cũng chỉ có tôi mới có tư cách trở thành người đàn ông của Bạch Tổ Y







Trong lòng Trương Viễn gào rú, nhưng nụ cười của anh ta càng trở nên nổng đậm hơn.

"Bạch Tổ Y! Cô yên tam đi, vừa rồi Diệp Thiếu đã hứa thì nhất định sẽ giúp đỡ Lâm Thiệu Huy."







Đồng ý?

Câu nói của Trương Viễn khiến đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tổ Y đột nhiên sáng lên.







Cô kích động nhìn về phía Diệp Thần, run giọng

hỏi:







"Diệp Thiếu, chuyện này ... đây là sự thật sao? Anh thực sự đồng ý giúp chồng tôi Lâm Thiệu Huy sao?"

Nhìn thấy sự kích động của Bạch Tổ Y, sự ghen ghét trong lòng của Diệp Thần càng thêm mạnh mẽ, nhưng anh ta cũng hơi mim cười gật đầu,Xoạt







Nhìn thấy Diệp Thần thật sự đồng ý, trong lòng Bạch Tổ Y đột nhiên giống như có vất bỏ được tăng đá

lon.







Điều này khiến cô vô cùng vui vẻ.

Nhưng cô đã không nhìn thấy.







Đúng vào lúc này.

Trương Viễn bí mật bỏ một viên thuốc màu hồng vào trong ly rượu của cô.
Đặc biệt,







Viên thuốc kia gặp rượu thì tan ra.

Lúc này, Trương Viễn tràn đầy mìm cười cầm ly rượu lên đưa cho Bạch Tổ Y, cười nói:







"Nào. Bạch Tổ Y, để cảm ơn Diệp Thiếu cô hãy

uống hết ly rượu này."







Còn uống.

Nhìn thấy ly rượu Trương Viễn đưa tới, lông mày







Bạch Tổ Y khẽ cau lại.

Bây giờ cô hơi chóng mặt, sợ rằng sau khi uống cạn chén này sẽ say mất.







Nhưng sau khi nghĩ đến cuối cùng chồng của cô Lâm Thiệu Huy cũng được cứu, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi hiện nên vui mừng:

"Được. Vậy tôi uống một ly cuối cùng, xem như là cảm tạ Diệp Thiếu "







Nói xong, Bạch Tổ Y cầm lấy ly rượu uống một hơican sach.

Giờ phút này, vô luận là Diệp Thần hay là Trương Viên đều đang nhìn chăm chăm Bạch Tổ Y.







Cho đến khi nhìn thấy Bạch Tổ Y uống hết ly rượu này, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười hưng phần vui vẻ,

"Hahaha ... Cô Bạch Tổ Y, thực sự là một người phụ nữ giỏi, tửu lượng tốt. Diệp Thần tôi bái phục, bái phục.







Lúc này, Diệp Thần nhìn khuôn mặt đỏ bừng quyến rũ của Bạch Tổ Y, chỉ cảm thấy trong lòng dường như có vô số con kiến đang bỏ lên khiến cho anh ta ngứa ngáy, khó chịu.

Anh ta hận không thể đợi thêm được nữa muốn đem người phụ nữ vưu vật tuyệt đình này đặt ở dưới háng, chà đạp thật tốt.







Bạch Tổ Y uống xong ly rượu này, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô chỉ cảm thấy thân thể có chút nóng lên, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu trở nên mê muội mơ hồ.







Không chỉ có như thế.

Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Tổ Y càng lúc càng đỏ, càng ngày càng nóng, giống như quả táo chín đỏtudi.







Mở hội từ trên trán chảy ra khiến có như có sức quyền rũ khó tả.

"Không đúng."







Sau khi Bạch Tổ Y cảm thấy sự khác thường này, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi thay đổi.

Cô không khỏi nhìn về phía ly rượu trên tay, trong lòng hiện lên một linh cảm không tốt:







"Rượu này có vấn đề "

Bạch Tổ Y nghĩ đến đây, chợt giật mình hoảng sợ.







Nhưng cô cũng không hỏi bất cứ điều gì, thay vào đó cô nói với Diệp Thần và Trương Viễn:


"Diệp Thiếu, anh Viễn, tôi uống hơi nhiều, bây giờ muốn đi toilet rửa mặt một chút."







"Các anh cử uống trước đi. Tôi đi một chút sẽ ra quay lại ngay."

Nói xong, Bạch Tổ Y cười nhẹ với hai người, rồi đi về phía toilet.







Nghe thấy nói như thế, Diệp Thần và Trương Viễn cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng là bản tính con người, sau khi uống rượu thì rửa mặt.

Chỉ là bọn họ không biết, Bạch Tổ Y vừa bước vàotoilet đã khóa trái cửa lại, bàn tay ngọc run rẩy nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại trong túi,







Sau đó, có ân số và gọi

Ngay lúc này.







Tại nhà Bạch Tổ Y thuế.

Lâm Thiệu Huy đang đeo tạp dể, bận rộn trong







Một loạt các món ăn ngon dược thiện đã hoàn

bep.







thành và đặt vào trong hộp.

Chỉ còn lại món ăn cuối cùng thì anh có thể đưa đến công ty cho Bạch Tổ Y.







Chi là đúng lúc này.

Reng reng reng!.







Điện thoại trong túi anh đột nhiên vang lên.

à?







Lâm Thiệu Huy hơi giật mình.

Số di động của anh, ngoại trừ mấy người cô ra, chỉ có gia đình Bạch Tổ Y biết số nhưng không ngờ lại có người gọi điện thoại cho mình.







Lâm Thiệu Huy lập tức lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn nghe.

Đột nhiên, anh nghe thấy giọng nói hoang mang ởđầu dây bên kia







“Lam... Lâm Thiệu Huy. Cứu em với... Crown Chúa, Hội quân Phòng chữ Thiên

Oanh:







Câu nói này khiến cho biểu cảm của Lâm Thiệu Huy thay đổi một cách chóng mặt.

Anh đương nhiên biết đây là giọng của Bạch Tố Ý, nhưng vừa định nói thì điện thoại bên kia đã cúp máy.







"Mẹ kiếp. Bạch Tổ Y nhất định đã xảy ra chuyện"

Hai mắt Lâm Thiệu Huy lập tức đỏ lên, toàn thân anh giống như đã thủ phát điên, không nói một lời. Cà người nhanh chóng lao ra khỏi bếp và nhanh như chớp đi ra ngoài.







Thậm chí, ngay cả tạp dề trên người anh cũng không cởi bỏ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom