• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Mãnh Long Ngủ Quên - Siêu Cấp Chiến Thần (22 Viewers)

  • Chương 1483 Thật là trơ trẽn!

Ngay lúc này!


Sau khi Lâm Thiệu Huy ra khỏi bệnh viện, anh đã nhờ mấy người Long Cửu Hội đi tìm giúp anh một số loại thuốc quý hiếm.


Anh dự định sẽ tự mình pha chế thuốc để chữa bệnh cho Bạch Tổ Y! Là vợ con mình thì anh tuyệt đối không được phép có một chút sai lầm nào cả!


Không lâu sau, Long Cửu Hội gọi điện thoại nói cho anh biết chỉ ở thành phố Nam Giang có một hiệu thuốc có chứa loại thuốc mà Lâm Thiệu Huy nói .



Bây giờ Lâm Thiệu Huy đang lái xe đến hiệu thuốc đó!


Ông chủ hiệu thuốc là một người đàn ông trung niên gầy gò, râu ria xồm xoàm, ăn mặc như một người giàu có nhưng xấu tính, nhìn thấy Thiệu Huy bước vào, ông ta cực kỳ thờ ơ:


“Muốn mua gì?”


Chỉ là...


Lâm Thiệu Huy vừa nói ra tên của những loại thuốc đó, đã khiến ông chủ hiệu thuốc cười khinh thường: “Những loại thuốc mà anh nói đến đều có trong cửa hàng này của tôi, nhưng có điều tổng cộng hơn ba mươi triệu. Anh liệu có nhiều tiền như vậy không?”


Thiệu Huy ăn mặc rất giản dị, nghĩ là anh chỉ đến để hỏi giá mà thôi. Ông ta đã nhìn thấy rất nhiều người nghèo khổ như anh rồi!


Khi bước vào hiệu thuốc, thì rất đắc ý hả hê, nhưng ngay khi nghe đến giá cả, thì liền ỉu xìu quay đi.





Lâm Thiệu Huy thấy vẻ khinh thường của ông ta, lúc này cũng không thèm đếm xỉa tới, trực tiếp ném một cái thẻ ngân hàng xuống bàn:


“Quẹt thẻ! Lấy thuốc!”


Hả?


Lúc này, ông chủ hiệu thuốc kinh ngạc cầm kính, cuối cùng nhìn thẳng vào Thiệu Huy.


“Thật sự muốn mua sao?”


Thực ra những loại thuốc này cũng không đắt như vậy, mấy triệu là có thể mua được rồi, nhưng ông ta vì muốn nhanh chóng đuổi Lâm Thiệu Huy đi nên mới hét giá lên ba mươi triệu.


Kết quả là anh còn không thèm trả giá mà trực tiếp mua luôn? Lẽ nào lại là một đại gia sao? “Mau lên, tôi rất vội để đi cứu người!”


Lâm Thiệu Huy tức giận nói, lúc này anh không có nhiều kiên nhẫn. Tuy nhiên, khi nghe điều này, chủ hiệu thuốc đã mỉm cười đầy vẻ ác ý. Cứu người? Thảo nào anh lại không thèm mặc cả! Lúc này lòng tham lam của ông ta trỗi dậy, cười nham hiểm nói:


“Tôi mới vừa nãy nhớ lầm. Những loại thuốc quý này không phải mười ba mươi triệu, mà là sáu mươi triệu đấy!”.


Ngồi một chỗ ông ta liền nâng giá lên!


Bởi vì ông ta biết rằng Thiệu Huy chắc chắn sẽ không mặc cả, ai bảo Thiệu Huy cần những thứ thuốc này để cứu mạng người chứ?


Điều ông ta khoái chí nhất chính là tranh thủ chớp thời cơ cấp bách như này, dù sao Thiệu Huy cũng giàu có như vậy, cho thêm ba mươi triệu cũng không phải là vấn đề gì to tát.


Thiệu Huy nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Được! Gói số thuốc đó lại đi!”


Hå?


Chủ hiệu thuốc lại choáng váng, ngay cả ba mươi ngàn đô cũng không thèm mặc cả?


Anh chàng này thật là hào phóng như vậy sao?


Ngay lúc này, ông ta bừng bừng sự phấn khích, hôm nay ông ta đã gặp được Thần Tài rồi, Thần đã tạo cho ông ta một cơ hội may mắn, ông ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được!


“Tôi lại nhớ lầm rồi. Những thứ thuốc này không phải sáu mươi triệu, mà là một trăm hai mươi triệu đấy” Chủ tiệm thuốc nhếch mép nói.


Vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy tối sầm lại, sau đó nói với giọng điệu khó chịu:


“Ông chủ, ông thật quá đáng khi ngồi đây rồi nói hết giá này tới giá khác như vậy đấy?”.


Có phải ông ta cho rằng anh là kẻ hiếu thẳng không? Anh muốn cứu người, nhưng đối phương lại muốn gây rối với anh?


“Thấy đắt quá thì không cần mua đâu. Dù sao cũng không phải tôi muốn cứu người. Đi ra ngoài quẹo trái, không tiền!” Chủ tiệm thuốc bóng gió nói.


Thật là trơ trẽn!


“Giá cuối cùng là một trăm hai mươi triệu! Còn muốn nâng giá nữa thì đừng trách tôi bất lịch sự!”.


Lâm Thiệu Huy vẻ mặt tức giận mắng.


Nếu bên kia tiếp tục gây rắc rối, thì anh sẽ phải dùng tới các biện pháp mạnh khác.


“Ông chủ thật là tuyệt vời! Ông chủ coi như là người đã làm được một việc


thiện lớn rồi, tôi sẽ giúp ông gói thuốc ngay đây ạ!”.


Chủ hiệu thuốc bật cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói xong thở một tiếng nhỏ hài lòng, liền đi chuẩn bị thuốc.


Không biết vì sao lại gặp phải một tên nhiều tiền ngu ngốc, có kiếm được trăm ngàn đô cũng vô ích, không chừng đêm nay lại có thể giật mình tỉnh lại khi ngủ cũng nên.


Chỉ là.


Ngay khi Lâm Thiệu Huy nghĩ rằng cuối cùng anh cũng có thể mua được thuốc rồi thì đột nhiên biến cố đã xảy ra.


“Đối với những loại thuốc đó, tôi sẽ trả ba trăm triệu!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom