• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Lừa chủ tịch về nhà làm chồng (8 Viewers)

  • Chương 239: Giãy giụa khi sắp chết (1)

Bóng đêm bên ngoài tối đen, trên bầu trời cũng không có bao nhiêu ngôi sao. Hai người đàn ông lái xe chạy càng lúc càng xa Bắc Thành.



Lúc chiều, bọn họ đã đi đến một thôn giáp ranh với Bắc Thành nhất. Khách hàng hình như đã sớm tính toán xong mục đích, bây giờ bọn họ phải chạy đến một con sông lớn ở tỉnh bên cạnh. Con sông này cũng khá nổi tiếng. Thỉnh thoảng còn có một số người nghèo đến đó bắt cá.



Chạy vài tiếng đồng hồ, khi đến nơi thì trời đã mờ sáng. Chắc do hơi chột dạ, hai người cùng nhau khiêng bao vải đi đến con sông. Có lẽ do thời tiết không tốt lắm, bên bờ sông không có ai, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót.



Bọn họ đi đến bờ sông, tuy rằng đã rất cẩn thận nhưng giày vẫn dính nước. Hai người thấy vậy lập tức quăng cái bao ra rất xa.



Sải bước chạy đi mất. Điền Điềm vẫn luôn ngôi trong xe, tận mắt nhìn thấy cái túi dần chìm xuống sông, sự sung sướng trong lòng gần như muốn tràn ra ngoài.



Lúc Thương Đình Lập nhận được điện thoại của Dư Phi báo rằng vẫn chưa đón được Sầm Dao, anh còn tưởng rằng cô đã về nhà Khương Oánh Oánh hoặc là đã đến công ty rồi, còn gọi điện thoại cho Khương Oánh Oánh hỏi thăm tình hình của Sầm Dao.



Có lẽ vì trong khoảng thời gian này Sầm Dao đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ mỗi khi một thời gian dài không nhìn thấy cô, trong lòng lại hốt hoảng, muốn biết tin tức của cô. “Dao Dao sao, không có ở đây, chị ấy về nhà họ Sầm rồi, chưa về công ty” Lúc Khương Oánh Oánh nhận được điện thoại của Thương Đình Lập cũng hơi ngơ ngác, chờ đến khi nghe anh lo lắng hỏi thăm thì lập tức trả lời anh.



Thương Đình Lập nghe vậy chỉ có thể cúp điện thoại rồi gọi sang cho Sầm Dao một lần nữa, dù sao cô cũng chỉ nói không muốn nhìn thấy anh chứ không hề nói rằng không được phép gọi điện thoại cho cô.



Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, lâu đến mức anh đứng ngồi không yên. Anh đứng dậy, lập tức chạy ra khỏi công ty, muốn về nhà Khương Oánh Oánh để tìm cô. Không phải do dục vọng khống chế của anh quả mạnh, nhưng vì hôm nay trong lòng anh luôn có cảm giác bất an, còn mạnh hơn lúc Sầm Dao mất tích lần trước nữa. Chỉ khi nhìn thấy cô, trái tim của anh mới có thể yên ổn được.



Dọc theo đường đi, anh vừa lái xe vừa liên tục gọi điện thoại cho cô.



Sau khi đến nhà Khương Oánh Oánh rồi, anh đứng trước cửa liên tục gõ cửa, nhưng không có ai trả lời cả. Trong lòng anh càng trở nên hốt hoảng hơn, gọi thắng sang cho Khương Húc Đông: “Húc Đông, mấy người lần trước tôi giao cho anh, anh bảo bọn họ đi tìm tin tức của Sầm Dao giúp tôi đi” Khương Húc Đông đang thảnh thơi phẩm rượu ở Thiên Thượng Nhân Gian, sau khi nghe Thương Đình Lập nói xong, lập tức cạn lời: “Sầm Dao nhà anh lại đi lạc nữa rồi hả, được rồi, anh chờ chút, tôi kêu mấy tên đàn em dẫn theo người của anh đi tìm” Sau việc lần trước, Thương Đình Lập tìm mười mấy người có thể tin tưởng được giao cho đàn em của Khương Húc Đông đi huấn luyện.



Dù sao anh cũng không thể nhờ Khương Húc Đông giúp đỡ anh mãi, bây giờ anh mới phát hiện ra, có đôi khi tiền còn không bằng người. Trên đường Thương Đình Lập đi tìm Khương Húc Đông, có một số máy lạ gửi một tin nhắn đến cho anh.



Anh vốn chẳng thèm quan tâm đến, nhưng rồi lại nghĩ có phải vì điện thoại Sầm Dao hết pin nên mới phải dùng số khác gửi tin nhắn cho anh không. Ôm chút hi vọng đó, anh kích mở tin nhắn. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy một tấm hình quần áo nhuộm đầy máu.



Nhưng bộ quần áo kia, Thương Đình Lập từng chính mắt thấy Sầm Dao mặc qua, càng miễn bản đến việc bộ quần áo này là do chính anh đặt mua cho cô. Anh còn đang lái xe bị hình ảnh này làm hoảng sợ đảo tay lái đâm thẳng sang bên đường, cũng may mà anh khống chế kịp lúc, dừng xe lại được. Sau khi dừng xe, anh lập tức gửi ảnh này cho Khương Húc Đông, bảo anh ta đi điều tra xem địa chỉ trong tấm ảnh này, còn anh lại liên tục gọi cho số điện thoại đó.



Nhưng cho dù anh gọi bao nhiêu lần thì cũng chỉ nhận được câu trả lời không thể liên lạc được. Sau khi mở tấm ảnh kia ra xem, khủng hoảng trong lòng anh đã lan rộng, anh rất lo cho Sầm Dao, phải bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào mới có thể chảy nhiều máu như vậy chứ. Anh chỉ hi vọng đống máu kia không phải của cô. Mặc dù hi vọng này đã biến mất từ lâu rồi.



Mãi đến ngày hôm sau Thương Đình Lập mới tìm được địa chỉ chỗ bị nhuốm đầy máu đó. Nhìn vết máu khô cạn trên thảm cỏ xanh mướt đang tỏa ra mùi tanh nồng. Anh ngồi xổm xuống, dùng nấm đấm đập mạnh lên cỏ, cúi đầu, trên người tản ra tử khí tuyệt vọng. Khương Húc Đông thấy Thương Đình Lập thế này, trong lòng thở dài, tình cảm của bọn họ thật nhiều trắc trở.



Anh ta bước qua đang định an ủi anh. Lại thấy Thương Đình Lập đang ngồi trên cỏ đột nhiên cầm lấy một thứ. Khương Húc Đông vội vàng chạy lại gần. “Sao vậy? Tìm được manh mối gì sao?” Thương Đình Lập mở bàn tay ra, một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp nằm trong lòng bàn tay anh, chính là chiếc nhẫn kiểu nữ anh cầu hôn, giọng điệu anh âm trầm nói: "Đây là nhẫn tôi tặng cho Dao Dao, cô ấy sợ mất nên không nỡ đeo, cho nên vẫn luôn đeo trên cố” Nhặt được chiếc nhẫn này, nói cách khác, máu ở nơi này đúng là của cô.



Trong mắt Thương Đình Lập hiện lên chút tuyệt vọng và đau đớn, nhưng anh vẫn luôn tự nhủ bản thân, chắc chân Dao Dao sẽ không có chuyện gì, không cần quá hoảng loạn như vậy. Chăm chú quan sát mặt cỏ, Thương Đình Lập đột nhiên phát hiện ở một khoảng đất nhiễm đầy máu kia, những cọng cỏ rải rác lại đang xếp thành một chữ nguệch ngoạc.



Anh lùi ra sau vài bước, đứng nhìn từ xa thì lại càng rõ hơn. Nhìn chữ “Điền” gần như không còn rõ kia, trong mắt Thương Đình Lập dần hiện lên dục vọng muốn giết người. “Đại ca, bọn tôi tìm được dấu vết bánh xe ở bên ngoài” Mấy người đàn ông ra bên ngoài điều tra đột nhiên chạy đến.



Thương Đình Lập vừa nghe lập tức đứng bật dậy chạy qua đó. Cách không xa chỗ bị nhiễm máu, trên thảm cỏ đã bị đè ép qua để lại hai hàng bánh xe song song rất rõ ràng. “Đại ca, xem ra người chở cô Sầm đi đã lái một chiếc xe vận tải cỡ lớn” Một người đàn ông ngồi xổm xuống quay đầu qua nói với Khương Húc Đông.



“Nhưng ở đây không có theo dõi, cho dù đã biết là xe vận tải cỡ lớn nhưng chúng ta cũng không biết được xe sẽ chạy đi đâu” Một người đàn ông khác nhíu mày.



“Không, ở đây chỉ có một con đường lớn, chúng ta chỉ cần đi theo dấu vết bánh xe để lại, nhất định sẽ tìm thấy” Thương Đình Lập bây giờ giống như bắt được một tia hi vọng cuối cùng, anh hình như đã quên mất chuyện khi xe chạy lên đường lớn bằng xi măng rồi thì sẽ không để lại quá nhiều dấu vết nữa. Mọi người cũng không nhắc đến, bởi vì ai cũng đều nhận ra, người đàn ông kiên cường như núi bây giờ chỉ còn lại tia hi vọng cuối cùng này thôi. Mấy chiếc xe chạy theo dấu vết chiếc xe vận tải lớn để lại, có lẽ vì thời gian trôi qua cũng không quá lâu. Dấu vết bánh xe để lại còn chưa biến mất.



Bởi vì xe vận tải đậu ở thảm cỏ một khoảng thời gian dài, trên bánh xe còn có chút bùn đất. Bùn đất màu vàng tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít. Đường đi càng lúc càng xa, dấu vết bánh xe cũng biến mất không còn. Dưới tình huống Thương Đình Lập không hề kêu dừng, xe cũng vẫn chưa dừng lại. Mãi đến khi dòng sông kia xuất hiện.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom