• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Long Vương Trở Lại (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Có anh, em có cả thế giới.

Trạm vận tải hành khách Giang Trung.
Một người đàn ông cao ráo, thân thể cường tráng trong chiếc áo khoác sẫm màu, đeo kính râm bước ra ngoài.
Anh vừa đi vừa nghe điện.
“Tra rõ rồi chứ?”
“Chỉ huy Long, đã tra rõ rồi ạ, cô gái cứu ngài ra khỏi biển lửa mười năm trước tên là Đường Sở Sở, tuy mai mắn sống sót nhưng cả mặt bị hủy mất 95%.”
Nghe vậy, điện thoại di động trong tay người đàn ông siết chặt lại, sắc mặt trầm xuống.
Dù đang là mùa hè nóng nực nhưng nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột, có cơn ớn lạnh ập đến.
Những người đi ngang qua người đàn ông không khỏi rùng mình.
Anh tên Giang Thần, là người nhà họ Giang.
Mười năm trước có âm mưu nhằm vào nhà họ Giang, một mồi lửa lớn thiêu rụi nhà họ Giang.
Có một cô gái đã liều lĩnh xông vào biển lửa cứu anh ra ngoài.
Sau một đêm, toàn bộ ba mươi tám miệng ăn nhà họ Giang đều chôn thây trong biển lửa, gia tộc đứng đầu Giang Trung nhà họ Giang cũng trở thành lịch sử.
Còn Giang Thần sau khi được cứu ra ngoài đã nhảy xuống sông vì khát vọng sống tiếp, lúc này mới may mắn sống sót.
Anh ở lại Nam Hoang, trở thành một người lính.
Mười năm sau, anh ấy từ một người lính nhỏ bé khờ khạo trở thành một chỉ huy quân đội.
Anh từng một mình đấu với ba mươi ngàn quân tinh nhuệ của kẻ thù, cũng từng một mình xâm nhập vào trong quân địch bắt sống tướng chỉ huy quân địch.
Anh chính là chỉ huy Long nổi khắp Nam Hoang.
Anh là hắc long kẻ thù chỉ nghe tên đã sợ mất mật.
Anh cũng là tướng chỉ huy quân đội trẻ nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Sau khi được thăng làm tướng chỉ huy, anh chọn xuất ngũ, trở lại Giang Trung, anh về để báo ơn cũng về để báo thù.
Báo ơn cứu mạng của Đường Sở Sở, báo thù diệt tộc của nhà họ Giang.
“Tôi muốn toàn bộ tài liệu của Đường Sở Sở.”
“Chỉ huy Long, tôi đã gửi email cho ngài, ngài để ý kiểm tra đi ạ.”
Giang Thần cúp máy, mở email nhận lấy mail gửi đến.
Đường Sở Sở, nữ, hai mươi bảy tuổi, người nhà họ Đường.
Nhà học Đường ở Giang Trung cũng chỉ có thể xem là gia tộc hạng hai.
Mười năm trước, Đường Sở Sở mới lên cấp ba.
Hôm đó là chủ nhật, cô ra ngoại thành dã ngoại cùng mấy người bạn học.
Lúc chạng vạng tối, thấy căn biệt thự chìm trong lửa lại nghe có tiếng kêu cứu đã bất chấp tất cả xông vào biển lửa cứu một thiếu niên ra ngoài.
Thiếu niên này là Giang Thần.
Tai nạn này đã thay đổi cuộc đời Đường Sở Sở.
Cô bị bỏng toàn thân may mắn sống sót, nhưng diện tích biến dạng lên đến 95%, cả người chi chít sẹo.
Kể từ đó, cô trở thành trò cười trong mắt các bạn cùng lớp, trở thành đối tượng bàn tán sau bữa ăn.
“Đường Sở Sở, ơn cứu mạng năm đó của em, Giang Thần anh sẽ dùng nửa đời còn lại để báo đáp.”
“Nhà họ Tiêu, nhà họ Vương, nhà họ Triệu, nhà họ Châu, Giang Thần tôi trở về rồi, những gì năm xưa bị các người cướp đi, tôi sẽ trả lại cho từng người từng người một, ba mươi tám vong hồn của nhà họ Giang sẽ dùng máu của các người để tế.”
Giang Thần nắm chặt nắm tay, bước từng bước lên một chiếc xe MPV không biển số.
Lái xe là một người đàn ông mặc vest đen, đội mũ lưỡi trai màu đen.
Người đàn ông đó nói: “Chỉ huy Long, ba ngày nữa là ngày nhà họ Đường kén rể cho Đường Sở Sở, gia chủ nhà họ Đường Đường Thiên Long lên tiếng, chỉ cần rể nhà họ Đường, cưới Đường Sở Sở, chính là người của nhà họ Đường, sẽ tìm được nhà họ Đường che chở.”
Giang Thần nhíu mày: “Kén rể, chuyện gì vậy?”
“Chỉ huy Long, nhà họ Đường nói sao cũng là một gia tộc lớn, nhưng Đường Sở Sở lại trở thành đứa con gái xấu nhất Giang Trung, không ai dám cưới, còn trở thành trò cười của nhà họ Đường, cụ ông nhà họ Đường cũng sốt ruột nên mới nghĩ ra cách này, cho dù cả người Đường Sở Sở đã bị hủy do bỏng, nhưng có gia nghiệp nhà họ Đường còn đó vẫn có người bằng lòng cưới Đường Sở Sở, ở rể nhà họ Đường.”
Biệt thự nhà họ Đường.
Hôm nay những người quan trọng của nhà họ Đường đều có mặt ở đây.
Bởi vì hôm nay là ngày Đường Thiên Long tuyển con rể cho cháu gái Đường Sở Sở, chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng có mười người lọt vào danh sách.
Sảnh lớn của biệt thự có mười người đàn ông đang đứng, già có, trẻ có, đẹp trai có mà xấu xí cũng có.
Mười người này đều là những người không có bối cảnh gì cả.
Giang Thần cũng ở trong đó.
Không có Đường Sở Sở, anh đã chết trong biển lửa mười năm trước từ lâu rồi.
Không có Đường Sở Sở, thì không có Giang Thần hôm nay, cũng không có hắc long vang danh Nam Hoang.
Trên ghế sô pha ở sảnh lớn của biệt thự, còn có một cô gái ngồi chết lặng một chỗ, trên mặt che khăn màu trắng, nhìn không rõ từng nét cụ thể.
Một ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chống ba-toong đứng dậy, nhìn mười người trước mặt rồi lớn tiếng nói: “Bây giờ, tôi tuyên bố, người trở thành con rể nhà họ Đường là… Giang Thần.”
Cô gái quấn băng quanh mặt nghe được lời này thân thể không khỏi run rẩy.
Vận mệnh nửa đời sau của cô, cuối cùng đã được quyết định rồi.
Cô biết, từ lúc cứu người mười năm trước, cô đã mất đi tất cả rồi.
Những người khác không được chọn thất vọng rời đi.
Giang Thần đứng trong sảnh lớn nhà họ Đường, anh đứng thẳng tắp tựa như cây liễu.
Ngay lúc này, một người đàn ông đứng dậy, đi tới chỗ Giang Thần, vỗ vai anh, chế nhạo: “Em rể, sau này đối xử với em họ tôi tốt một chút, tuy rằng nó bị hủy dung, có hơi xấu một chút, nhưng vẫn là con gái vẫn có thể thỏa mãn cậu.”
Người nói là cháu trai trưởng của nhà họ Đường, Đường Lỗi.
Giang Thần không đếm xỉa Đường Lỗi, trong mắt của anh chỉ có Đường Sở Sở.
Mắt anh dừng lại trên cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái ấy.
Nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy băng trắng trên mặt cô vì nước mắt mà ướt đẫm.
“Sở Sở, con tự mình về đi, mẹ đi đánh bài.” Một người phụ nữ trung niên xoay mông bỏ đi cũng không ngoái đầu lại.
Bà ta là Hà Diễm Ma, là mẹ của Đường Sở Sở.
Đối với đứa con gái này, bà ta thất vọng vô cùng.
Những cô con gái của nhà họ Đường để được gả vào nhà tử tế, con gái của bà ta lại suy bại đến độ phải vớ đại một người trên đường về ở rể.
“Bố, con đến công ty trước.” Bố của Đường Sở Sở là Đường Bác đánh tiếng với Đường Thiên Long sau đó vội vàng rời đi, không để ý gì đến đứa con gái Đường Sở Sở.
Ánh mắt của những người nhà họ Đường khác ở trên người Giang Thần, trên mặt mang theo sự giễu cợt.
Người đàn ông này cao lớn, có chân có tay vậy mà lại ở rể nhà họ Đường, cưới trò hề cả Giang Trung là Đường Sở Sở.
Còn Giang Thân đi đến trước mặt Đường Sở Sở, nhìn cô đưa tay ra.
Đường Sở Sở còn đang ngồi trên sopha thầm khóc, nhìn chằm chằm bàn tay to đang đưa ra mà sửng sốt.
“Từ nay trở đi, anh sẽ bảo vệ em, có anh ở đây em có cả thế giới, anh sẽ làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”
Một âm thanh leng keng mạnh mẽ vang lên tựa như tiếng chém đinh chặt sắt vang vọng vào tai Đường Sở Sở.
Giờ phút này, cô quên mất gương mặt cười nhạo của cả nhà.
Quên đi ánh mắt lạnh lùng mỉa mai của mọi người, trong mắt chỉ còn người đàn ông con lớn, uy mãnh, trên mặt lại đầy trìu mến kia.
Giang Thần nắm tay cô, kéo cô lên khỏi sopha, dịu dàng nói: “Đi.”
Giang Thần kéo Đường Sở Sở rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.
Ngoài biệt thự, có một chiếc MPV không biển đang đậu.
Có hai người đàn ông mặc vest đen đứng trước đầu xe.
Giang Thần kéo Đường Sơ Sơ còn đang ngẩn người đến.
Hai người đàn ông lập tức mở miệng: "Long..."
Giang Thần thoáng khoát tay, cắt đứt lời của hai người, nói: “Đưa tôi đến Đế Vương cư, tôi phải chữa thương cho vợ tôi.”
Giang Thần không chỉ là chỉ huy Long vang danh Nam Hoang mà còn là một thần y.
Anh có thể cứu người chết đi sống lại, tái da tạo thịt, muốn trị sẹo trên người Đường Sở Sở quả thực quá đơn giản.
Chương 2: Lấy chồng

Đế Vương cư.
Đây là biệt thự sang trọng nhất bên sông, có diện tích hai mười nghìn mét vuông.
Vườn hoa, hồ bơi, sân gôn, cái gì nên có đều có.
Sảnh lớn biệt thự.
Ngồi trên ghế sô pha êm ái, Đường Sở Sở nhìn biệt thự giống như cung điện, cô hơi sững sờ.
Ông nội tìm chồng cho cô, cô biết chỉ cần là người có khí phách một chút đều sẽ không lấy cô, không ở rể nhà họ Đường.
Cô không biết thân phận chồng mình.
Nhưng đại khái cô có thể đoán được đây là một người hư danh, không có lòng cầu tiến, muốn lấy tiền bằng cách vào nhà họ Đường ở rể.
Cô không ngờ rằng ông chồng của mình lại đưa cô đến một nơi đẹp như mơ thế này.
Giang Thần ngồi xổm xuống gỡ khăn che mặt của Đường Sở Sở xuống.
“Đừng…”
Đường Sở Sở hoảng sợ nhanh chóng né tránh, dáng vẻ của cô quá đáng sợ, mặt đầy vết sẹo, cô sợ người đàn ông trước mặt chưa từng gặp nhưng đã là chồng cô sẽ sợ hãi khi nhìn thấy tình hình của cô.
Nhưng, Giang Thần vẫn tháo che mặt của cô xuống.
Đường Sở Sở rất căng thẳng, trái tim đập thình thịch liên hồi, cô cảm thấy xấu hổ không thôi, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Giang Thần nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.
Trên gương mặt chi chít những vết sẹo khiến người ta giật mình.
Giang Thần sờ lên vết thương, sờ lên từng vết sẹo.
Trái tim anh giống như bị đao cắt, đau đớn từng đợt, tất cả những thứ này, đều là anh tặng cho cô, nếu như không cứu anh, Đường Sở Sở cũng không thành ra thế này.
Khuôn mặt cương nghị của anh lộ rõ vẻ đau khổ, mũi nghẹn đến mức suýt khóc: “Sở Sở, em chịu khổ rồi.”
Đường Sở Sở không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Giang Thần, hai tay vặn vào vạt áo.
Giang Thần dịu dàng nói:“Tin anh, anh sẽ chữa khỏi cho em.”
Đường Sở Sở hoảng sợ không dám nhìn vào Giang Thần.
"Lấy thuốc."
Giang Thần đứng dậy, hét lên.
Ngay lập tức, cửa biệt thự được bật mở, mấy người đàn ông mặc vest đen cầm theo vài chiếc hộp đi vào.
Mở hộp ra, toàn là những thảo dược vô cùng quý hiếm, mỗi thứ đều là vô giá.
Giang Thần bắt đầu phối thuốc.
Phối thuốc xong, anh đến bên người Đường Sở Sở, ngồi xổm xuống nhìn Đường Sở Sở đang cúi đầu vặn vặn góc áo, cầm lấy đôi tay đầy sẹo của cô, Đường Sở Sở run rẩy không kìm được thu lại tay đầy sẹo, giấu nó sau lưng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh, anh làm gì vậy?”
“Sở Sở, đừng sợ, cởi đồ ra.”
Đường Sở Sở bật khóc, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, nhìn Giang Thần đứng ở trước mặt mình, vừa khóc vừa nói: “Phải, tôi xấu, cả người tôi đều là thương tích, bây giờ anh vừa lòng rồi chứ?”
Trong mắt Đường Sở Sở, ông nội tìm chồng có cô chính là muốn biến cô thành trò cười, muốn sỉ nhục cô.
Những năm này, cô cũng đã quen rồi.
Từ sau khi gặp chuyện không may, cô ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, ngày nào cũng vì gặp ác mộng mà sợ hãi tỉnh giấc.
Cô nhìn Giang Thần, cắn chặt môi không ngừng nức nở, nước mắt từ khóe mắt lăn dài.
Dáng vẻ như vậy khiến Giang Thần nhìn thấy lại càng thêm đau lòng.
Trái tim lạnh lùng vô tình của anh rung động mất rồi.
Anh ôm lấy Đường Sở Sở cả người đầy sẹo, nghiêm túc thề: “Anh sẽ không ghét bỏ em, dù em thế nào đi chăng nữa thì cũng là vợ của anh, bây giờ là như vậy, sau này cũng như thế.”
Đường Sở Sở thoáng ngây người.
Người này không phải là muốn biến cô thành trò đùa sao?
Đầu óc cô hoang mang lo sợ, không cách nào phản ứng lại được.
Giang Thần buông cô ra, cầm thuốc đã được bào chế xong, cẩn trọng bôi lên khắp người cô.
Sau đó, anh lấy bông gạc băng lên người cô, chẳng mấy chốc Sở Đường Đường đã được băng lại như xác ướp.
Giang Thần đỡ Đường Sở Sở ngồi xuống.
“Sở Sở à, anh sẽ không lừa dối em, chỉ cần mười ngày, mười ngày sau anh đảm bảo em sẽ thay đổi rất lớn.”
“Thật, thật sao?” ?" Đường Sở Sở kịp phản ứng, có phần không tin.
"Đương nhiên, anh sẽ không lừa em."
Mặc dù bây giờ cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của Giang Thần, nhưng cô có thể nghe thấy giọng nói của anh, rất cuốn hút rất dịu dàng, khiến trái tim cô ấm áp.
Mười ngày trôi qua trong nháy mắt.
Mười ngày này là mười ngày hạnh phúc nhất mà Đường Sở Sở có được trong mười năm qua.
Cô không biết danh tính của ông chồng này, nhưng ông chồng ở rể nhà họ Đường lại chăm sóc cô vô cùng chu đáo, ở bên cô suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Kể chuyện cho cô nghe, chọc cho cô cười, dỗ cô vào giấc ngủ mỗi đêm.
Chỉ cần cô vừa thức dậy thì nhất định phải sẽ có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô.
Mười năm qua, cô không biết cái gì gọi là được săn sóc, càng không biết cảm giác yêu đương là như thế nào.
Bây giờ, cô cảm nhận được tình yêu của mình rồi.
Trước gương trong biệt thự.
Cả người Đường Sở Sở đều quấn băng gạc trắng, ngay cả trên mặt cũng có.
Lúc này, cô không khỏi lo lắng.
Mười ngày nay, ngày nào cháu cũng bôi thuốc, cô cảm nhận được sự bỏng rát trên da.
Còn Giang Thần lại nói với cô rằng, chỉ cần cô kiên trì dùng thuốc, chỉ cần vài ngày nữa thôi cô sẽ khôi phục được nhan sắc.
“Thật, thật có thể sao?” Cô nắm chặt một đôi tay mạnh mẽ kia.
“Có thể.” Giang Thần chậm rãi gỡ băng gạc trên mặt, trên người cô.
Đường Sở Sở cảm nhận được ánh sáng, nhưng cô không dám mở mắt.
“Mở mắt ra nhìn thử đi.”
Lúc này Đường Sở Sở mới mở mắt ra, trên người cô không một mảnh vải che thân.
Trong gương có một cô gái người đầy bột thuốc, tuy có bột thuốc nhưng có thể nhìn thấy làn da trắng trẻo, mịn màng.
Nhìn thấy khuôn mặt gần như hoàn hảo trong gương, Đường Sở Sở kinh ngạc đến há hốc mồm.
Sau khi ngây ngốc mất vài giây, cô nhanh chóng lau sạch lớp thuốc bột trên mặt rồi đưa tay sờ lên mặt với vẻ mặt khó mà tin được.
“Đây…”
Cô khiếp sợ, như chết lặng, cô không thể tin được người phụ nữ có làn da trắng mịn đứng trong gương này lại là mình.
Mười năm trước, cô bị bỏng, toàn thân bị biến dạng.
Cho dù ý học hiện tại có tiên tiến đến mấy cũng không thể khôi phục được.
Bây giờ, cô khỏi rồi.
Trong mười năm nay cô không dám nhìn vào gương trong, đêm nào đêm nấy cũng đều giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
Nhìn khuôn mặt hoàn hảo trong gương, cô mừng rỡ đến phát khóc, nước mắt rơi lã chã.
Cô bổ nhào vào vòng tay của Giang Thần bên cạnh, khóc thành tiếng.
Tủi nhục mười năm qua, vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.
Giang Thần ôm Đường Sở Sở thật chặt, nghiêm túc hứa: “Sau này, anh bảo vệ em, không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Đường Sở Sở từ phấn khích, vui mừng đến khi kịp phản ứng lại thì phát giác bản thân mình không mặc gì hết không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Cô thoát khỏi vòng tay của Giang Thần, cúi đầu, mặt mày không biết phải làm sao cho phải.
Giang Thần chỉ vào phòng tắm bên cạnh, nói: “Nước nóng đã pha sẵn cho em rồi, quần áo cũng đã mua đầy đủ, nhưng mà anh không biết em là cúp nào nên anh mua đồ lót mỗi cỡ mấy cái, em xem vừa cái nào thì mặc cái đó.”
Đường Sở Sở ngượng ngùng cúi đầu chạy vào phòng tắm.
Giang Thần đi ra sảnh lớn, ngồi xuống sô pha, cầm một điếu thuốc trên bàn châm lửa.
“Chỉ huy Long.”
Một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, tuổi tác tầm khoảng bốn mươi, mặc bộ vest đen, trên tay cầm một tập tài liệu dày cộp, cúi đầu đưa: “Tài liệu của bốn gia tộc lớn đều ở đây cả, nguyên nhân hậu quả nhà họ Giang bị diệt sạch mười năm trước cũng có trong tài liệu, mời chỉ huy Long xem qua.”
Giang Thần chỉ lên bàn: “Để đấy.”
“Chỉ huy Long, mấy gia tộc nhỏ nhoi còn chẳng là thá gì, chỉ cần anh hạ lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức dẫn người diệt trong phút chốc...”
Giang Thần khẽ phất tay.
Người đàn ông lập tức ngừng nói.
Giang Thần ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cúi đầu đứng trước mặt mình: “Tôi đã không còn là chỉ huy Long nữa rồi, từ nay về sau, thế giới này không có chỉ huy Long, điều tra bốn gia tộc lớn cũng là lần cuối cùng tôi sử dụng đặc quyền, anh không phải theo tôi nữa, dẫn các anh em về đi, mọi người còn phải canh giữ biên cương.”
Người đàn ông lập tức quỳ xuống đất, nói như đinh chém sắt: “Một ngày là chỉ huy, cả đời làm chỉ huy, bây giờ phía biên cương Nam Hoang đã ổn định, quân địch không dám đến xâm phạm, chỉ huy Long, đừng đuổi chúng tôi đi, để chúng tôi ở lại giúp anh.”
Giang Thần đứng dậy, đỡ người đàn ông đang quỳ dưới mặt đất, nói: “Tiểu Hắc, đây là chuyện riêng của tôi, phải do tôi giải quyết, sau khi giải quyết chuyện này, tôi muốn bình yên một thời gian, sống những ngày không đao kiếm không máu tanh, tôi muốn ở bên Sở Sở, cho cô ấy tình yêu đẹp nhất thiên hạ.”
“Chỉ huy Long…”
“Lui xuống, dẫn anh em về đi, về Nam Hoang.” Giang Thần quát lên.
Tiểu Hắc lại quỳ xuống đất, cũng lớn tiếng đáp: “Chỉ huy Long, chú ý giữ gìn sức khoẻ, trăm vạn quân Hắc Long chúng tôi đợi anh trở về.”
“Đi đi.” Giang Thần ngồi xuống, khẽ phất tay.
Tiểu Hắc đứng dậy quay người rời đi.
Chẳng bao lâu, Đường Sở Sở đã tắm rửa xong đi ra.
Cô mặc một chiếc váy dây trắng, để lộ phần cổ và cánh tay trắng ngần.
Trước đây cô không dám mặc loại quần áo này.
Tâm trạng cô rất tốt, ngâm nga một chút giai điệu, chạm vào làn da mịn màng, khóe miệng nhếch lên.
Nhìn thấy Giang Thần ngồi trên sopha hút điếu thuốc, cô lập tức ngừng ngâm nga.
Cô bước tới ngồi xuống, hai má ửng hồng, không biết là do ngại ngùng hay là do vừa tắm xong nữa.
“Cái đó…” Cô mở miệng lại không biết phải nói gì.
Tuy rằng cô ngày đêm ở bên Giang Thần mười ngày qua nhưng đó là dưới tình huống cô bịt mắt, bây giờ đối mặt với Giang Thần, cô có phần rụt rè,mặt đỏ bừng, không biết nên nói gì cho phải.
Đang nghĩ thì Giang Thần phản ứng, nhìn Đường Sở Sở đã lành sẹo, ánh mắt bất giác sáng lên: “Vợ ơi, bao giờ mình đi nhận giấy kết hôn?”
“Hả?”
Đường Sở Sở sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, vẻ mặt ngây ngô, đáng yêu vô cùng.
Giang Thần cười nói: “Anh đã ở rể nhà họ Đường rồi, là chồng của em đó, đây là ông nội em hạ lệnh, lẽ nào em hối hận không muốn lấy anh nữa rồi?”
“Lấy.”
Đến lúc Đường Sở Sở phản ứng lại không nói nhiều lời chỉ một chữ mà thôi.
Trong mười ngày qua, Giang Thần đã chăm sóc cô vô cùng tỉ mỉ, cho cô biết ấm lòng là như thế nào.
Người đàn ông như vậy sao không lấy được cơ chứ.
Cô lén lút liếc nhìn Giang Thần.
Dáng người cao ráo, nét mặt cương nghị, vừa nhìn là hai má cô đã ửng đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh.
Một giờ sau
Một nam một nữ nắm tay nhau rời khỏi cục dân chính.
Đường Sở Sở nhìn tờ giấy chứng nhận màu đỏ trong tay, cô ngẩn ra.
Cứ, cứ vậy là nhận giấy đăng ký kết hôn rồi?
Cô từng tưởng tượng tương lai của mình, tưởng tưởng tương lai của bản thân sẽ có một tình yêu rầm rầm rộ rộ.
Nhưng mà tất cả mọi thứ không giống với tưởng tượng của cô, ông nội cô đã sắp xếp sẵn số phận nửa đời sau cho cô rồi, cô bị Giang Thần đến ở rể nhà họ Đường đưa đi, dẫn đến một nơi tựa như cung điện ở trong mười ngày.
Mười ngày sau, cô đã bình phục vết thương, khôi phục lại ngoại hình, trở thành một cô gái đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Tuy rằng không biết thân phận của chồng mình, nhưng trong lòng lại yêu thích không thôi, không khỏi nắm chặt lấy tay Giang Thần.
Chương 3: Lật lọng

Đường Sở Sở ra khỏi nhà mười ngày, người nhà họ Đường cũng không có tìm kiếm.
Trong mắt của bọn họ, Đường Sở Sở chính là nỗi sỉ nhục của nhà họ Đường, là trò cười của Giang Trung. Không có Đường Sở Sở, sự nghiệp của nhà họ Đường nhất định nâng cao một bước.
Sau khi Đường Sở Sở phục hồi lại mặt mũi đã đăng ký kết hôn với Giang Thần, sau đó quay trở về nhà.
Đường Thiên Long có ba người con.
Con trai cả là Đường Hải, con trai thứ hai là Đường Kiệt, và Đường Bác là con trai thứ ba.
Bởi vì có Đường Sở Sở, cho nên Đường Bác không được nhà họ Đường coi trọng. Cho dù ông ta đã miệt mài làm việc, tận tụy vì nhà họ Đường mà tạo ra biết bao chiến công hiển hách.
Nhưng mà, địa vị của ông ta trong nhà họ Đường lại cực thấp, không có tiếng nói nào.
Mặc dù Đường Bác là quản lý của tập đoàn nhà họ Đường, nhưng lại không có bất cứ cổ phần gì. Mỗi tháng chỉ lấy tiền lương, không được chia chút hoa hồng nào cả, chuyện này khiến gia đình nhỏ của ông ta rất mực khổ sở.
Cho dù đã mua nhà, nhưng mỗi tháng đều phải trả tiền thuê nhà.
"Thần, đây chính là nhà em."
Đường Sở Sở dắt Giang Thần về nhà, chỉ tay vào căn phòng đang đóng chặt cửa, nói: "Không so sánh được với cung điện của anh."
Giang Thần nắm tay cô, cười nói: "Nơi nào có em thì nơi đó đều chính là nhà."
Đường Sở Sở cảm thấy trong lòng rất đỗi ấm áp, đi tới cửa phòng nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Cửa được mở ra nhanh chóng, đứng trước cửa là mẹ của Đường Sở Sở, Hà Diễm Mai.
Bà ta nhìn thấy trước cửa là hai người nam nữ xa lạ, không khỏi sửng sốt bèn hỏi: "Hai cô cậu tìm ai?"
"Mẹ." Đường Sở Sở mở miệng kêu lên.
Một tiếng "mẹ" này khiến Hà Diễm Mai bối rối, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp mỹ miều ở trước mặt, trong vài phút ngắn ngủi vốn không kịp phản ứng gì được.
"Mẹ, con là Sở Sở, Đường Sở Sở đây."
"Hả?"
Hà Diễm Mai khiếp sợ nhìn cô gái đẹp như tiên bước ra từ tranh vẽ này, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Cô, cô là Sở Sở?"
"Đúng vậy mẹ, con khỏi rồi, vết sẹo trên mặt con đã khỏi rồi."
"Mẹ." Giang Thần cũng gọi một tiếng.
"Cậu?" Hà Diễm Mai lại ngẩn người.
Đường Sở Sở kéo tay Giang Thần qua, nói: "Mẹ, đây là người mà ông nội gọi là cháu rể."
Hà Diễm Mai lúc này mới phản ứng lại kịp, bà ta kéo tay Đường Sở Sở qua, lạnh lùng nói: "Từ trước giờ mẹ chưa từng chấp nhận một đứa con rể như này."
Bà ta nói xong lại vuốt khuôn mặt trắng nõn của Đường Sở Sở: "Sở Sở, thật sự là con sao. Rốt cuộc... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với vết sẹo trên mặt con vậy?"
"Mẹ, mười ngày qua con đi trị liệu khuôn mặt, bây giờ đã khỏi hẳn rồi, sẽ không khiến mẹ phải mất mặt nữa." Đường Sở Sở nghẹn ngào nói.
Từ sau khi cô gặp chuyện không may, mặt mũi cô trong nhà họ Đường đều mất sạch, khiến nhà họ Đường trở thành trò cười ở Giang Trung, khiến bố mẹ không thể nào ngóc đầu lên được ở trước mặt người ngoài.
"Con gái..." Hà Diễm Mai ôm lấy Đường Sở Sở, đau lòng mà khóc: "Con gái, là mẹ không tốt, trước đây mẹ đã hời hợt với con khiến con phải chịu giày vò, chịu uất ức. Mau, vào nhà ngồi."
Bà ta kéo Đường Sở Sở vào trong nhà.
Con gái khôi phục lại được khuôn mặt, chuyện này khiến Hà Diễm Mai có thêm một suy nghĩ khác.
Dựa vào nhan sắc tuyệt đẹp của con gái bà ta hiện tại, cô hòn toàn có thể lấy một người chồng giàu sang, gả vào một gia đình giàu có quyền thế. Chứ không phải là lấy một tên khố rách áo ôm, vì tiền mà có thể nhu nhược bám víu vào ở rể gia đình bên vợ.
Bà tay nghĩ tới đây lại nhìn sang Giang Thần, chỉ ra phía ngoài cửa: "Đi ra ngoài."
"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Đây là chồng con, là cháu rể mà ông nội đích thân lựa chọn."
"Đi, quay về biệt thự của gia tộc bảo với ông cụ đích thân hủy bỏ cuộc hôn nhân này."
Hà Diễm Mai nói tới đây lại kéo tay Đường Sở Sở đi.
"Thần..."
Đường Sở Sở quay người, vẻ mặt rất khó xử.
Giang Thần nhún vai một cái, vẻ mặt vẫn rất điềm nhiên, sau đó đi phía sau hai người kia.
Ở sảnh chính của biệt thự nhà họ Đường, người trong nhà nhìn thấy người con gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh Hà Diễm Mai lại bày ra vẻ mặt không tưởng.
Đây... Đây chính là Đường Sở Sở?
Đây là Đường Sở Sở đã bị hủy dung mười năm đó sao?
Xảy ra chuyện gì vậy, làm sao lại chỉ trong mười ngày thôi lại thay đổi như thế?
"Sở Sở, là con sao?"
"Sở Sở, thật sự là Sở Sở sao? Con qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ sao? Bây giờ công nghệ phẫu thuật toàn diện gương mặt lại vượt trội như thế rồi à?"
Người nhà họ Đường đều không thể tin nổi.
Bọn họ không tin cô gái xinh đẹp ở trước mặt mình lại là Đường Sở Sở mặt toàn là sẹo.
Này là ăn trúng tiên đan sao?
Hà Diễm Mai trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Bố, con không đồng ý cuộc hôn nhân này. Dựa vào nhan sắc hiện tại của Sở Sở nhà chúng ta thì hoàn toàn có thể gả cho gia đình quyền quý giàu có, làm sao lại có thể gả cho một tên rác rưởi ăn bám bên vợ được chứ?"
Đường Thiên Long ngồi trên ghế sô pha đang hút tẩu thuốc lại nhìn chằm chằm Đường Sở Sở.
Ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi mà Đường Sở Sở vốn bị hủy dung lại hoàn toàn lành lặn.
Nhưng mà Đường Sở Sở hiện tại đúng là một người đẹp xuất chúng, nghe xong lời Hà Diễm Mai nói, ông ta lại gật gù: "Ừm, nói có lý. Bây giờ mấy gia tộc khác ở Giang Trung có rất nhiều chỗ còn chưa cưới vợ. Dựa vào mối quan hệ của bố có thể liên lạc với họ để tìm cho Sở Sở một gia đình khá giả."
"Con không đồng ý."
Đường Sở Sở đứng lên, rưng rưng nước mắt nói: "Ông nội, là chính ông quyết định gả cháu cho Giang Thần, bây giờ Giang Thần đã chữa khỏi mặt cho cháu thì mọi người lại đổi ý. Mọi người coi con là gì vậy?"
"Cái con nhỏ này, nói cái gì thế hả?" Hà Diễm Mai nói xong lại vung tay tát Đường Sở Sở một cái đánh bốp, lại quát: "Đi theo cái thằng khố rách áo ôm đó thì có gì tốt?"
Đường Sở Sở lấy tay che mặt, lại chợt cầm con dao gọt hoa quả ở trên bàn kê lên mặt của mình: "Mọi người còn ép con nữa thì con sẽ tự hủy dung của mình."
"Mày..." Hà Diễm Mai giận run cả người.
"Được rồi." Đường Thiên Long quát một tiếng: "Còn ra thể thống gì nữa. Đường Sở Sở, ông chỉ là muốn tốt cho cháu thôi. Với nhan sắc bây giờ của cháu, hoàn toàn có thể dễ dàng gả vào một gia đình giàu có, hưởng thụ cuộc sống giàu sang không phải tốt sao? Cần gì phải đi theo một thằng nhóc nghèo túng chứ?"
Vào lúc này, Giang Thần từ nãy giờ vẫn luôn im lặng lại chợt đứng lên. Anh nhìn một lượt hết người nhà họ Đường, khiêm tốn nói: "Giang Thần tôi đây cũng không phải nhất định phải ở rể nhà họ Đường, nhưng đây là chuyện của tôi và Sở Sở. Chúng tôi có giấy chứng nhận kết hôn, nếu như cô ấy đồng ý li dị thì tôi sẽ không có bất cứ phản đối nào, nhưng nếu như cô ấy không đồng ý, ai cũng không thể ép buộc cô ấy."
"Oắt con, chỗ này đến khi nào thì mới đến lượt mày lên tiếng?"
Đường Lỗi, cháu đích tôn của nhà họ Đường đứng lên chỉ thẳng vào mặt Giang Thần mà mắng: "Mày chỉ là thứ rác rưởi ở rể nhà họ Đường mà thôi, ở nơi này mày không có tư cách lên tiếng, nhà họ Đường muốn mày cút thì mày phải cút."
Giang Thần duỗi tay bẻ cong ngón tay đang chỉ vào mũi mình của Đường Lỗi, lạnh lùng nói: "Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám huơ tay múa chân với tôi."
"Á, đau quá!"
Đường Lỗi lập tức kêu đau, cả người nghiêng sang một bên vô cùng đau đớn, lập tức cầu xin: "Tôi... Tôi sai rồi, buông... Buông tay ra trước đã."
Giang Thần buông tay anh ta ra.
Đường Lỗi thở hổn hển liên tục, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Thần lại càng khiến anh ta tức giận, nhanh chóng cầm lấy cái gạc tàn thuốc trên bàn muốn ném về phía Giang Thần.
"Làm gì thế?" Đường Thiên Long quát lên: "Có còn phép tắc gì nữa hay không, bỏ xuống!"
Đường Lỗi xoay người nhìn Đường Thiên Long, vẻ mặt uất ức nói: "Ông nội, thằng oắt này thật sự quá đáng, ông phải làm chủ cho con."
"Được rồi." Đường Thiên Long chợt ngừng hút tẩu thuốc, nhìn về phía Giang Thần mà nói: "Cho cậu năm mươi vạn để ly dị với Sở Sở, sau này sẽ không có bất cứ liên quan gì tới Sở Sở nữa."
"Cháu không chịu." Đường Sở Sở rống lên.
"Phản à." Đường Thiên Long vỗ tay lên bàn một phát, quát lên: "Tôi đây còn chưa có chết, vẫn là chủ của nhà họ Đường này, mọi chuyện của nhà họ Đường đều do tôi định đoạt."
Giang Thần cũng không muốn nhìn thấy Đường Sở Sở căng thẳng với nhà họ Đường.
Lần này anh về đây, một là để trả ơn, hai là để báo thù.
Anh không muốn vì sự trả ơn của mình mà khiến Đường Sở Sở khó xử, để cô phải đoạn tuyệt với người nhà của mình.
"Ông nội, xin cho cháu một cơ hội để chứng mình, rằng Giang Thần này không thua kém bất cứ ai."
"Cơ hội?" Đường Lỗi lập tức lạnh nhạt bật cười: "Giang Thần, trong tài liệu có ghi rõ cậu chính là một cô nhi lớn lên trong cô nhi viện. Làm quân đội có mấy năm thì làm sao có thể xứng với Sở Sở bây giờ? Cho cậu cơ hội cũng được, có biết tập đoàn Thiên Quân không, nhà họ Đường chúng tôi vẫn luôn muốn hợp tác cùng với tập đoàn Thiên Quân, chỉ là mãi không có cơ hội. Nếu như cậu có thể khiến cho nhà họ Đường hợp tác được với tập đoàn Thiên Quân thì sẽ thừa nhận cậu chính là con rể của nhà họ Đường, sao hả?"
Đường Lỗi đã sớm không ưa gì Giang Thần rồi, một tên lính mới vừa xuất ngũ trở về, thứ nhất là không có tiền, thứ hai là không có quyền, có gì mà ra vẻ ta đây chứ?
Cho nên anh ta lại nghĩ ra cách để gây khó dễ cho Giang Thần, để anh phải thấy khó mà lui.
Trong lòng của anh ta đã nhận định được em rể từ lâu rồi, đó chính là Tiêu Thần của nhà họ Tiêu, gia đình đứng đầu của bốn gia đình quyền thế.
"Ông nội, cứ để Giang Thần mang hợp đồng của tập đoàn Thiên Quân về đây, nếu như có thể lấy được hợp đồng đặt hàng với tập đoàn Thiên Quân thì cứ thừa nhận cậu ta. Còn không lấy được thì lập tức cho cút."
Đường Thiên Long hút tẩu thuốc, nói: "Ừm, cũng được. Nhà họ Đường chủ yếu kinh doanh về gia công dược liệu, tập đoàn Thiên Quân gần đây lại đang mở rộng thị trường sản xuất cho ra rất nhiều yêu cầu, có vô số doanh nghiệp kinh doanh gia công dược liệu đều tranh nhau lấy được hợp đồng đặt hàng với Thiên Quân. Chỉ cần cậu có thể lấy được hợp đồng ba mươi triệu đơn đặt hàng của Thiên Quân, vậy tôi sẽ thừa nhận cậu là con rể của nhà họ Đường, tôi cho cậu mười ngày..."
"Không cần mười ngày, ngày mai cháu sẽ mang hợp đồng đặt hàng về cho ông."
Nói xong, Giang Thần nắm tay Đường Sở Sở rời đi.
"Thằng oắt con này thật là mạnh miệng, Thiên Quân là tập đoàn dược phẩm đứng hàng đầu, giá trị trên thị trường vốn gần trăm tỉ. Muốn lấy được hợp đồng đặt hàng từ tay tập đoàn Thiên Quân quả thật là nói chuyện viển vông." Đường Lỗi miệt thị ra mặt mà nói.
Hà Diễm Mai cấp thiết nói: "Bố, bố cũng không thể mềm lòng được đâu. Ba mươi triệu đơn đặt hàng thì có xá là gì, dựa vào nhan sắc bây giờ của Sở Sở hoàn toàn có thể gả vào mộ trong bốn nhà quyền thế lớn."
Đường Thiên Long khẽ ngừng động tác lại, nói: "Không thể ép nhanh quá được, hợp đồng đặt hàng của Thiên Quân đều được san sẻ với bốn nhà quyền thế, không phải nói có là có được. Cứ để cho thằng nhóc đó biết khó mà lui, tới lúc đó lại nghĩ cách để gả Sở Sở vào gia đình giàu có cũng không muộn. Chỉ cần có thể làm thông gia với một trong bốn nhà quyền thế thì nhà họ Đường chúng ta có thể nhanh chóng vươn lên ở cái đất Giang Trung này rồi."
https://go.onelink.me/fYOM?pid=official-web
Chương 4: Chuẩn bị một cái quan tài

Sau khi rời khỏi nhà họ Đường.
Đường Sở Sở lại uất ức, khóc thút thít: "Thần, em xin lỗi, là em vô dụng, ngay cả hôn nhân của chính mình mà em cũng không thể làm chủ."
Giang Thần kéo tay cô lại, nói: "Không phải ông nội có nói rồi sao, chỉ cần anh có thể lấy được hợp đồng đặt hàng của tập đoàn Thiên Quân thì sẽ thừa nhận em là vợ anh."
"Nhưng mà đó chính là tập đoàn Thiên Quân." Đường Sở Sở lo lắng nói.
Thân là người ở Giang Trung, cô làm sao lại không biết tập đoàn Thiên Quân chứ.
Đó là một trong những doanh nghiệp tầm cỡ quốc tế, tuy chỉ mới vào Giang Trung vài năm gần đây nhưng những hợp đồng đặt hàng của tập đoàn Thiên Quân đều rơi vào tay của bốn nhà quyền thế nhất ở đây.


Giang Thần cười nói: "Không thử một chút thì làm sao biết là không thể?"
Đường Sở Sở lại như bỗng nhớ tới gì đó, nói: "Đúng rồi, em nhớ ra rồi. Em có một người bạn cấp ba hiện đang đi làm ở tập đoàn Thiên Quân, còn là tổng quản chi nhánh nữa. Em đi tìm cô ấy dò hỏi thử, có lẽ sẽ có thể gặp được lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Quân."
"Ừm."
Hai người nắm tay, cùng đi về nhà.
Nhà của Đường Sở Sở ở cùng khu dân cư với biệt thự nhà họ Đường, chỉ có điểu nhìn chung thì nhà họ Đường ở là biệt thự, còn nhà của Đường Sở Sở chỉ là ở căn hộ ở trên tầng cao của khu chung cư mà thôi.
Cả hai chậm rãi bước đi, về đến nhà thì đã thấy Hà Diễm Mai về trước rồi, nhưng bà ta lại không cho Giang Thần vào nhà.
Vì thế, Giang Thần cũng chỉ đành bất đắc dĩ mà nói: "Sở Sở, vậy anh về trước."
Đường Sở Sở cũng hết cách, không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là có được hợp đồng đặt hàng với Thiên Quân, để nhà họ Đường thừa nhận thân phận của Giang Thần.
Sau khi vào nhà, Đường Sở Sở đã bắt đầu tìm cách liên lạc với bạn bè đã nhiều năm không liên lạc.
Còn Giang Thần lại về Đế Vương Cư, khu biệt thự sang trọng nhất ở Giang Trung.
Anh ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, chợt lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Bảo chủ tịch tập đoàn Thiên Quân tới Đế Vương Cư."
Anh vốn dĩ không muốn dùng tới đặc quyền chỉ huy Long.
Nhưng mà, muốn có được hợp đồng đặt hàng của Thiên Quân thì không thể không dùng tới được.
Rất nhanh sau đó đẫ thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện ở Đế Vương Cư.
Người đàn ông này tầm năm mươi tuổi, mặc âu phục, dáng vẻ hơi mập, đầu lại hói.
"Chỉ... Chỉ huy Long."
Sau khi vào Đế Vương Cư, người đàn ông đó lại thoáng quỳ trên đất.
Ông là người phụ trách của tập đoàn Thiên Quân ở khu vực Giang Trung, người đứng đầu nhà họ Diệp, tên là Diệp Hùng.
Trước khi tới đây, ông ta đã biết thân phận của người muốn gặp mình rồi.
Đây chính là chỉ huy Long vang danh khắp đất Nam Hoang, nổi tiếng là một Hắc Long vô cùng tàn độc với kẻ thù khiến lòng người khiếp sợ.
Đứng trước mặt một nhân vật tầm cỡ như vậy, ông ta không dám thất lễ dù chỉ một chút. Sau khi quỳ trên đất xong lại đổ mồ lạnh cả sống lưng.
"Diệp Hùng?"
Giang Thần buông xấp tài liệu trên tay xuống, nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ trên đất kia. Động tác của anh thoáng ngừng, từ tốn nói: "Đứng lên nói."
"Vâng."
Lúc này Diệp Hùng mới đứng lên, đầu toát đầy mồ hôi nhưng cũng không dám lấy tay lau.
Bây giờ ông ta đang rất run sợ, không biết đã đắc tội với người tàn bạo này ở chỗ nào, cũng không biết tại sao người tàn bạo này lại muốn tìm ông ta.
"Ngày mai vợ của tôi là Đường Sở Sở sẽ tới tập đoàn Thiên Quân, muốn ký hợp đồng đặt ba mươi triệu đơn hàng với ông. Ông phải đích thân tới tiếp, không được thất lễ dù chỉ một chút."
Nghe xong, Diệp Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Chỉ huy Long, không... Không thành vấn đề. Đừng nói là ba mươi triệu, cho dù là một trăm triệu đơn hàng thì chỉ cần chỉ huy Long cần, tôi đều sẽ dâng hai tay."
"Nhớ kỹ, vợ tôi tên Đường Sở Sở, là Đường Sở Sở của nhà họ Đường."
"Đã nhớ kỹ rồi."
"Không còn chuyện của ông nữa, đi đi."
"Vâng."
Diệp Hùng như nhặt được phước lớn đã lập tức phóng nhanh đi.
Ông ta rời khỏi Đế Vương Cư, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta là người đứng đầu nhà họ Diệp, là người lèo lái Thiên Quân ở Giang Trung này. Cho dù là người của bốn nhà quyền thế ở Giang Trung cũng đều phải nơm nớp lo sợ mỗi khi nhìn thấy ông ta. Nhưng mà đối diện với Giang Thần, ông ta lại dè dặt như một con tép nhỏ.
Diệp Hùng đi xong, Giang Thần đứng lên tự lẩm bẩm: "Mười mấy ngày mới quay lại, vẫn còn chưa đi cúng bái."
Anh rời khỏi Đế Vương Cư, định đón xe đi tới đống đổ nát nhà họ Giang ở vùng ngoại ô thành phố.
Nhưng mà, phía trước cửa ra vào của Đế Vương Cư có một chiếc xe thương vụ không có biển số dừng ở đó, phía trước xe là một người đàn ông da ngăm đen mặc áo ba lỗ.
Giang Thần đi tới, nhìn Tiểu Hắc một cái lại nói: "Không phải bảo anh dắt các anh em trở về rồi sao?"
"Hê hê, chỉ huy Long, mấy anh em đều đã về Nam Hoang rồi, tôi thì ở lại. Chỉ huy Long, để tôi ở lại đây đi."
"Kêu tôi là anh Giang đi, ở Giang Trung này không có chỉ huy Long."
"Được."
"Tới nghĩa trang nhà họ Giang."
"Anh Giang, lên xe đi."
Rất nhanh sau đó, Giang Thần đã tới chỗ biệt thự cũ của nhà họ Giang lúc trước.
Một nơi đã từng là biệt thự nhà họ Giang bị thiêu rụi, hiện tại chỉ còn xuất hiện những phần mộ nằm đó.
Một gia tộc đã từng đứng đầu đất Giang Trung này, bây giờ lại trở thành một bãi tha ma.
Giữa bầu trời đen âm u dày đặc.
Rào rào rào.
Mưa rơi rất nặng.
Đứng trước lăng mộ nhà họ Giang, một người thanh niên mặc áo gió màu nâu, phía sau lưng còn có một người đàn ông khác đang che dù cho anh.
Phịch.
Giang Thần thoáng quỳ xuống đất.
Mười năm trước, nhà họ Giang là gia tộc lớn nhất của Giang Trung.
Năm đó anh mười tám tuổi.
Năm đó bố anh lấy thêm một người vợ kế.
Mẹ kế của anh tên là Tiêu Nhược Nhiên, bây giờ đang là người đứng đầu nhà họ Tiêu, một trong bốn nhà quyền thế của Giang Trung.
Tiêu Nhược Nhiên bày trò ngủ với ông nội của anh, vu khống ông nội anh bỏ thuốc bà ta, hại ông nội của anh thân bại danh liệt, trở thành trò cười ở đất Giang Trung này.
Cùng năm đó, Tiêu Nhược Nhiên tố cáo bố của anh phạm tội tham nhũng, bức bố anh phát bệnh tim nhưng bà ta lại không có cứu giúp lại còn đẩy ông té từ lầu ba xuống, sau đó nói với người ngoài rằng bố của anh là Giang Nam sợ tội nên tự sát.
Bố anh mất, Tiêu Nhược Nhiên lại dựa vào danh tiếng là một trong bốn nhà quyền thế của nhà họ Tiêu mà đoạt lấy nhà họ Giang, hại chết ông nội của anh. Bốn nhà quyền thế kia đã trói hết cả nhà họ Giang trên dưới hơn ba mươi người, chèn ép muốn chiếm đoạt bảo vật lưu truyền mấy ngàn năm của nhà họ Giang là bức Hoa Nguyệt Sơn Cư.
Sau khi lấy được bức Hoa Nguyệt Sơn Cư, bốn nhà quyền thế đó đã chia chát tài sản của nhà họ Giang.
"Bố, bố có tội, bố là tội đồ của nhà họ Giang. Bố không nên cưới Tiêu Nhược Nhiên, bố không nên mang một người phụ nữ lòng lang dạ thú đó về nhà..."
Giang Thần quỳ trước mộ phần, lớn tiếng khóc.
Ai nói đàn ông thì không được rơi lệ, chỉ là chưa đạt tới đỉnh điểm của sự đau đớn mà thôi.
Anh hận bố mình, vì bố yêu người phụ nữ không nên yêu, cho nên nhà họ Giang mới diệt vong như vậy.
Anh căm hận Tiêu Nhược Nhiên, càng hận bốn nhà quyền thế là nhà họ Tiêu, nhà họ Vương, nhà họ Triệu, nhà họ Chu.
Chính là bốn nhà đó đã khiến người nhà họ Giang chỉ còn là những vong hồn.
"Ông nội, ông chết oan quá. Cháu xin thề, chắc chắn sẽ khiến những người đứng đầu của bốn nhà quyền thế đó phải làm vật tế cho vong hồn của nhà họ Giang."
"Chỉ huy Long, xin hãy bớt đau buồn." Tiểu Hắc che dù phía sau nhỏ giọng an ủi.
Anh ta chưa từng nhìn thấy Giang Thần đau đớn khổ sở như vậy, chưa từng nhìn thấy một Hắc Long lẫy lừng khắp chốn lại có dáng vẻ như vậy.
Cho dù có đứng trước quân địch hùng mạnh thì anh cũng chưa từng dè dặt, nhưng mà bây giờ lại biến thành một người mau nước mắt.
"Chỉ huy Long, tối nay là lễ chúc mừng tập đoàn Long Đằng của nhà họ Tiêu ký kết hợp đồng vĩnh viễn với tập đoàn Thiên Quân. Sau này những hợp đồng đặt hàng của Thiên Quân đều sẽ ưu tiên cho Long Đằng, sau đó mới xem xét tới tập đoàn khác. Hôm nay cũng là ngày lễ chúc mừng đại thọ tám mươi tuổi của người đứng đầu nhà họ Tiêu, lễ chúc mừng và đại thọ sẽ diễn ra cùng một chỗ."
"Long Đằng..."
Giang Thần siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Long Đằng là sản nghiệp của nhà họ Giang.
Bây giờ lại trở thành tài sản riêng của nhà họ Tiêu.
Anh chậm rãi đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc thoáng hằn lên một tia chết chóc.
"Chuẩn bị một cái quan tài tới nhà họ Tiêu, thu hồi lãi."
Chương 5: Nợ máu trả bằng máu

Nhà họ Tiêu đứng đầu trong bốn nhà quyền thế ở Giang Trung.
Hôm nay là một ngày đáng chúc mừng của nhà họ Tiêu, đầu tiên là tập đoàn Long Đằng của nhà họ Tiêu đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Quân, trở thành bạn hợp tác thân thiết nhất, điều này chứng tỏ thế lực của nhà họ Tiêu đã bước lên tầng cao mới.
Việc thứ hai chính là mừng thọ tám mươi tuổi của cụ ông Tiêu Biệt Hạc nhà họ Tiêu.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu, xe sang tụ tập ngổn ngang, những nhân vật nổi tiếng ở Giang Trung ồ ạt xuất hiện đến chúc thọ tám mươi tuổi của cụ ông nhà họ Tiêu, chúc mừng nhà họ Tiêu trở thành bạn hợp tác lâu dài với tập đoàn Thiên Quân.
"Nhà họ Vương tặng ngọc như ý ngàn năm, trị giá tám trăm vạn, chúc cụ Tiêu phúc lộc dồi dào, sống lâu trăm tuổi."
"Nhà họ Châu tặng một con cóc vàng, trị giá một ngàn hai trăm vạn, chúc nhà họ Tiêu tiền vào như nước."
"Nhà họ Triệu tặng bút tích của Đường Bá Hổ, trị giá tám trăm tám mươi vạn..."
Trước cổng nhà họ Tiêu, cô dẫn chương trình cầm micro liên tục thông báo quà tặng khách khứa mang đến.
Trong sảnh biệt thự, Tiêu Biệt Hạc mặc bộ đồ màu xanh, tuy đã tám mươi nhưng lại trông rất có sức sống, nghe thấy khách đến tặng nhiều quà như vậy, ông ta cười đến nổi không khép miệng lại được.
Buổi tiệc tập trung nhiều người đến từ các gia tộc lớn ở Giang Trung.
Ngay cả người bình thường như nhà họ Đường cũng đến đây để nịnh bợ nhà họ Tiêu, Đường Thiên Long cũng phải nhọc lòng một phen, tốn nhiều tiền mua một pho tượng Phật bằng ngọc tặng cho Tiêu Biệt Hạc.
Người của các gia tộc lớn đều nhân cơ hội này kết bạn, mở rộng mối quan hệ của mình.
Bên ngoài biệt thự của nhà họ Tiêu, một người đàn ông mặc áo khoác nâu đeo mặt nạ, đang vác một cái quan tài bước đến.
Cái quan tài này ít nhất cũng nặng khoảng một trăm ký, nhưng người đàn ông này lại nhấc bằng một tay, trông có vẻ không cần tốn chút sức lực nào.
Đó là Giang Thần.
Giang Thần - chỉ huy Long uy chấn Nam Hoang.
Lần này anh trở về, thứ nhất là để trả ơn, thứ hai là để trả thù.
Bây giờ ở rể nhà họ Đường, anh là chồng của Đường Sở Sở, anh không muốn mang phiền phức đến cho Đường Sở Sở, vì vậy anh đã đeo mặt nạ đen lên, hóa thân thành Diêm vương mặt quỷ.
Ầm!
Đến trước cửa nhà họ Tiêu, anh dùng hết sức ném quan tài đang nâng trên tay, đập vỡ cửa nhà họ Tiêu, quan tài rơi ở trong sảnh lớn của biệt thự nhà họ Tiêu.
Chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, dọa tất cả mọi người trong buổi tiệc đều giật mình.
Buổi tiệc ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Chuyện gì vậy?
Hôm nay là thọ tám mươi tuổi của Tiêu Biệt Hạc, ai cả gan như vậy, dám tặng quan tài đến đây?
Tiêu Biệt Hạc đang trò chuyện cùng vài người nắm quyền gia tộc, nhìn thấy quan tài bay vào trong, vẻ mặt ông ta chợt tối sầm lại, quát: "Chuyện gì vậy, bảo vệ đâu, làm ăn kiểu gì đấy, ai mang cái này vào đây vậy, mau khiêng ra ngoài cho tôi."
"Tiêu Biệt Hạc, cái quan tài này là quà của ông đó, hôm nay là thọ tám mươi của ông, ngày này năm sau cũng là ngày giỗ của ông."
Một tiếng quát từ ngoài cửa vọng vào, ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác nâu, đeo mặt nạ quỷ bước vào.
"Mày, mày là ai?" Tiêu Biệt Hạc nhìn chằm chằm vào Giang Thần, đây là nhà họ Tiêu, ông ta là người nắm quyền của nhà họ Tiêu, là nhân vật có tiếng tăm ờ Giang Trung, ai dám làm càn ở đây.
"Người muốn lấy mạng ông."
Giọng nói lạnh lùng vang khắp sảnh lớn, Giang Thần đeo mặt nạ quỷ đen từ từ bước đến.
"Anh không được làm càn." Một người đàn ông chạc hai mươi tuổi bước đến, giơ tay chỉ vào Giang Thần, mắng: "Cho dù anh là ai, nhưng đã đến nhà họ Tiêu thì phải biết ngoan ngoãn vâng lời cho tôi."
Anh ta là Tiêu Bân của nhà họ Tiêu, Tiêu Bân chỉ vào mặt Giang Thần mắng, muốn tháo mặt nạ quỷ đen trên mặt anh xuống, lạnh lùng nói: "Đeo mặt nạ giả thần giả quỷ, tôi lại muốn xem thử, rốt cuộc anh là ai."
Giang Thần chợt ra tay, nắm lấy tay Tiêu Bân, khẽ dùng sức túm lấy Tiêu Bân, sau đó bỗng nhiên ra sức xoay tròn.
"Rắc xựt."
Một cách tay của Tiêu Bân bị vặn đứt, máu tươi vung vẩy khắp nơi.
"Á..."
Tiêu Bân phát ra tiếng kêu đau đớn thấu xương.
Những nhân vật có tiếng ở Gian Trung đến tham gia buổi tiệc đều bị dọa sợ, bọn họ sống trong thời bình, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, mọi người đều nhao nhao lùi lại, sợ bị vạ lây.
Giang Thần giống như một sát thần, tiện tay vứt cánh tay bị đứt trong tay xuống đất, khí thế trên người anh rất mãnh liệt, thêm việc anh ra tay rất mạnh, người nhà họ Tiêu có mặt ở đó đều bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh run lên bần bật, không ngừng lùi về sau.
Tiêu Biệt Hạc cũng khẽ lùi lại, ông ta đưa tay sờ phía sau lưng, chuẩn bị lấy vũ khí ra tấn công người khách không mời mà đến này.
Giang Thần chầm chậm bước về phía Tiêu Biệt Hạc.
Trong sảnh biệt thự có mấy chục người, nhưng chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Bân.
Sau khi kêu lên vài tiếng, anh ta đau đớn ngất đi, trong sảnh lớn bỗng chốc trở nên yên ắng, chỉ còn mỗi tiếng bước chân mang hơi thở chết chóc.
"Quỳ xuống."
Tiếng quát của Giang Thần vang vọng khắp sảnh.
Khí thế trên người Giang Thần vô cùng mạnh mẽ, đây là sát khí được hình thành từ kinh nghiệm chém giết vô số kẻ địch trên chiến trường, dưới sức ép của sát khí, những nhân vật có tiếng trong Giang Trung và mấy người nhà họ Tiêu đều bị dọa sợ, cộng thêm một cánh tay bị bẻ gãy của Tiêu Bân, bây giờ không ai dám đứng ra nói lời nào.
Một tiếng quát quỳ xuống, giống như một đòn cảnh tỉnh, Tiêu Biệt Hạc ở phía trước run rẩy trong lòng, hoang mang lo sợ vô cùng.
Lúc này, ông ta quên mất phản kháng, cơ thể mất kiểm soát quỳ rạp xuống đất.
"Phịch."
Nhìn thấy cảnh này, các nhân vật có tiếng gần xa Giang Trung cũng há hốc mồm.
Đây chính là Tiêu Biệt Hạc, là người nắm quyền nhà họ Tiêu đứng đầu bốn nhà quyền thế ở Giang Trung, bây giờ lại quỳ trên mặt đất giống như một con chó vậy.
Trong tay Giang Thần xuất hiện một sợi dây thép, sợi dây thép này rất kỳ lạ, từng đốt từng đốt một, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, đây là sợi dây thép được tạo thành từ vô số cây kim bện lại với nhau.
"Tiêu Biệt Hạc, ông biết tội chưa?"
Vào lúc này, Tiêu Biệt Hạc mới kịp phản ứng lại, ông ta chợt toát mồ hôi lạnh, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao mình lại quỳ xuống?
Ông ta muốn đứng dậy, nhưng lại thấy hai chân không có sức lực, không thể nào đứng dậy được.
"Ranh con, mày biết mày đang nói chuyện với ai không?" Không đứng dậy được, nhưng ông ta lại tỏ ra rất có khí thế, đưa tay mò mẫm sau lưng, chuẩn bị sẵn sàng bắn chết người khách không mời mà đến trước mắt này.
Những người khác của nhà họ Tiêu đối mặt với tình huống này đều không dám đứng dậy, sợ sẽ chịu vạ lây.
"Để cho ông chết được rõ ràng vậy, mười năm trước, ven hồ Hoa Cư, một trận lửa lớn trong một ngày một đêm đã thiêu chết ba mươi tám mạng người, bây giờ cần phải lấy máu của ông làm lễ tế."
Giọng nói lạnh lùng thờ ơ vang vọng khắp sảnh biệt thự.
Giang Thần chợt lách người, lập tức xuất hiện phía sau Tiêu Biệt Hạc, cầm lấy dây thép được làm bằng kim châm quấn lên cổ ông ta, từ từ dùng sức.
Máu tươi bắn tung tóe, đầu người rơi xuống đất.
"Á."
Những nhân vật có tiếng ở Giang Trung bị dọa sợ thét chói tai, tất cả đều bò rạp trên mặt đất, cả người run lên bần bật, người nhà họ Tiêu thấy Tiêu Biệt Hạc chết thảm cũng sợ mất mật.
Giang Thần lấy một cái túi đen ra, đựng cái đầu ở dưới đất vào rồi quay người rời đi.
Anh đã rời đi nhưng biệt thự nhà họ Tiêu lại yên lặng như tờ, mọi người đều ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, còn cái xác không đầu của Tiêu Biệt Hạc thì nằm yên trên sảnh.
...
Nghĩa trang nhà họ Giang, trước phần mộ của Giang Thiên.
Giang Thần đặt cái túi màu đen trong tay xuống, để dựa vào trước bia mộ.
Anh lấy một vò rượu ra, uống một ngụm, sau đó đổ rượu xuống trước phần mộ.
"Ông ơi, ông yên nghỉ nhé, cháu trai chắc chắn sẽ làm cho vong hồn nhà họ Giang được yên nghỉ, còn bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư đó, cháu cũng sẽ tìm cách lấy về."
Dứt lời, anh đứng dậy, quay người rời đi.
Sau khi về đến Đế Vương Cư thì anh đi tắm.
Ở biệt thự nhà họ Tiêu.
Những nhân vật có tiếng ở Giang Trung đến chúc mừng đã rời đi hết.
Trong sảnh lớn biệt thự có một cái quan tài, thi thể của Tiêu Biệt Hạc lại nằm yên trên mặt đất.
Còn Tiêu Bân bị vặn đứt cánh tay cũng đã được đưa đến bệnh viện.
Người nhà họ Tiêu đều đang quỳ trước thi thể của Tiêu Biệt Hạc.
Đứng đầu là một người phụ nữ mặc váy xinh đẹp gợi cảm, cô ta là con gái út của Tiêu Biệt Hạc, Tiêu Nhược Nhiên.
Đó là Tiêu Nhược Nhiên chỉ dựa vào sức của mình, làm cho nhà họ Giang long trời lở đất, hủy hoại cả nhà họ Giang.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta tối sầm lại.
"Gọi điện thoại cho anh tư chưa?"
Tiếng quát giận dữ của Tiêu Nhược Nhiên vang vọng khắp sảnh lớn yên tĩnh.
"Gọi, gọi rồi."
"Tất cả người có mặt tại hiện trường đừng đi lung tung, đợi anh tư về."
...
Đêm khuya thanh vắng, khu quân sự Giang Trung, vài chiếc trực thăng hạ cánh, trên trực thăng còn khắc hai chữ Tây Cảnh.
Một người đàn ông trung niên mặc chiến bào, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống trực thăng.
Bên ngoài, lính vũ trang đang đứng xếp thành một hàng, những người này đứng nghiêm, sau đó lập tức cúi chào.
Ngay sau đó, từng chiếc xe Jeep chạy đến, người đàn ông trung niên lên xe, sau đó xe chạy thẳng về biệt thự nhà họ Tiêu.
Người đàn ông trung niên về đến nhà, nhìn thấy tình hình trong biệt thự nhà họ Tiêu, thấy Tiêu Biệt Hạc mất đầu đang nằm trên sảnh lớn, ông ta lập tức tháo mũ xuống, quỳ phịch xuống đất.
"Bố, con trai về muộn rồi, con xin thề, cho dù là ai, con chắc chắn sẽ không tha cho nó đâu."
Tiếng gào thét đầy căm phẫn vang vọng khắp nơi.
"Anh tư." Tiêu Nhược Nhiên bước đến.
Người trước mặt không ai khác chính là con trai thứ tư của Tiêu Biệt Hạc, Tiêu Chiến.
Vẻ mặt Tiêu Chiến không chút cảm xúc, sắc mặt u ám nói: "Anh cần xem video giám sát của buổi tiệc."
"Vâng, em đi lấy ngay." Tiêu Nhược Nhiên gật đầu, lập tức bảo người đi lấy video giám sát.
Tiêu Chiến chợt đứng dậy, kiểm tra vết thương của Tiêu Biệt Hạc, sau đó xem video, ông ta thấy toàn bộ quá trình Giang Thần giết Tiêu Biệt Hạc.
Vẻ mặt ông ta lạnh lùng, hỏi: "Người này trước khi giết bố đã nói những gì?"
Tiêu Nhược Nhiên đáp: "Mười năm trước, ven hồ Hoa Cư, một trận lửa lớn trong một ngày một đêm đã thiêu chết ba mươi tám mạng người, bây giờ cần phải lấy máu của ông làm lễ tế."
Nghe xong, Tiêu Chiến nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt âm trầm nói: "Tàn dư của nhà họ Giang?"
"Có lẽ là vậy."
Tiêu Chiến ôm mặt, khẽ xua tay với Tiêu Nhược Nhiên, nói: "Để bố yên nghỉ xuống mồ, giản lược mọi việc trong tang sự, anh đi xuyên đêm đến Kinh Đô, hỏi thăm nhân vật có tiếng tăm đó một chút, xem thử nhà họ Giang còn tàn dư nào đó sống sót không."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom