• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Long tế Full dịch (17 Viewers)

  • Chương 807-810

Trần Phong vừa giơ tay lên thì nghe thấy Thạch Phá Quân hét.

“Cậu Trần, xin nương tay”.

Trần Phong nhìn về phía ông ta với vẻ khó hiểu, sao Thạch Phá Quân cũng ngăn cản mình, so với Thanh Khâu, thì anh vẫn bằng lòng nghe ý kiến của Thạch Phá Quân hơn, hai người tiếp xúc lâu như vậy, anh cảm thấy Thạch Phá Quân không có lý do gì để hại anh.

“Tại sao?”, Trần Phong hỏi.

Thạch Phá Quân gằn giọng nói.

“Tôi không phải ngăn cản cậu Trần, chỉ có điều có một số suy nghĩ muốn nói với cậu, nếu cậu cảm thấy không đáng, vậy thì lát nữa ra tay cũng không có tổn thất gì, nhưng nếu cậu cảm thấy được, thì tôi cũng coi như là giúp cậu Trần giảm được một phiền phức”.

Người này vẫn biết cách nói chuyện vậy, Trần Phong cười mắng.

“Đừng có gây tò mò ở đây nữa, em còn không biết tính anh chắc. Có gì thì nói mau, đừng có vòng vo nữa”.

Song không chỉ Trần Phong tò mò, đến cả bọn gã mập đang lo lắng ra mặt cũng tò mò Thạch Phá Quân có ý kiến gì, nhưng bọn họ vẫn thất vọng rồi, Thạch Phá Quân đi đến cạnh Trần Phong, nói nhỏ vào tai anh mấy câu, Trần Phong đã bật cười to.

“Quả nhiên vẫn là anh có ý tưởng, được, vậy thì nghe anh, em có thể tha cho lão già này”.

Thạch Phá Quân cũng tươi cười.

“Vậy tôi đã làm một việc tốt cho cậu Trần rồi”.

Mặc dù không nghe thấy rốt cuộc Thạch Phá Quân đã nói gì, nhưng nghe thấy Trần Phong định tha cho Vương Lạc Binh, bọn gã mập cũng vui mừng hết sức, liên tục cảm ơn.

Nhưng Trần Phong lại ngăn cản: “Các người đừng vội cảm ơn tôi, ngoài thứ vừa nãy các người hứa, tôi còn muốn một món đồ”.

Tim bọn gã mập lại lần nữa treo ngược cành cây, điều kiện đưa ra ban nãy đã là cái giá đắt nhất bọn họ có thể chấp nhận rồi, nếu cao hơn nữa, thì có lẽ bọn họ bán mình đi cũng không gom được.

Nhưng Trần Phong lại mỉm cười chỉ vào gã mập.

Gã mập khó hiểu nhìn Trần Phong, không hiểu là có ý gì.

“Chính là tên mập chết tiệt anh, tôi khá thích anh đó”.

Gã mập sợ đến mức quỳ luôn xuống đất, khóc lóc thảm thiết gào lên: “Cậu Trần, cậu tha cho tôi đi, tôi chỉ là một thứ không đáng một xu, cậu lấy mạng tôi cũng vô dụng, lại còn bẩn tay cậu. Cậu tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ thắp hương bái Phật cho cậu mỗi ngày, phù hộ cho cậu sống lâu trăm tuổi”.

Gã mập láu cá này thế mà cũng là kẻ sợ chết, Trần Phong cười khẩy nói: “Tôi không cần mạng anh, sau này anh đi theo tôi, nếu ngoan ngoãn, tôi bảo đảm anh bình yên vô sự”.

Nhưng dù như vậy, gã mập vẫn đang xin tha.

Trần Phong bực bội nói: “Còn dám om sòm, thì giờ tôi sẽ lấy mạng anh”.

Dọa thế này cuối cùng cũng khiến gã mập không dám nói gì nữa, nhưng cả gương mặt khóc lóc thảm thiết, vô cùng khó coi.

Việc ở Hiên Viên Trang kết thúc.

Trần Phong không nghe ngóng nhiều tin tức của những người đó, nhưng vẫn biết Vương Lạc Binh được đưa về Đông Bắc dưỡng thương, còn Thanh Khâu thì biến mất, không biết đã đi đâu.

Còn về gã mập được Trần Phong đưa về, tạm thời giao cho Thạch Phá Quân, Trần Phong cũng không thực sự muốn dùng hắn làm việc gì.

Còn về việc khác, chính là tảng đá thần kỳ Trần Phong mang về.

Anh nghiên cứu một ngày, kết quả phát hiện điểm quái lạ thế mà lại ở chiếc hòm kia, cũng là sóng điện từ phát ra từ trong hòm làm rối loạn suy nghĩ của anh, còn về tảng đá kia chỉ là một tảng đá bình thường thôi.

Phát hiện này suýt nữa khiến Trần Phong bay thẳng tới Đông Bắc, đánh cho Người Vô Địch Đông Bắc bật dậy khỏi giường.

Nhưng qua hai ngày, anh hết giận rồi, cũng tự cười nhạo bản thân, vốn chỉ là một lời đồn, thế mà lại dễ dàng tin tưởng như thế, vẫn phải trách mình quá tham lam.

Hiên Viên Trang có được từ tay Vương Lạc Binh đúng là một nơi tốt, cả club phía trước và phần núi phía sau thế mà đều là sở hữu của trang viên này.

Không có mấy gã đáng ghét kia tới, Trần Phong cũng thoải mái dẫn Lâm Uyển Thu đến chơi hai hộm.

“Sao anh lại nhớ ra tìm em, em còn tưởng anh đã quên em rồi”.

Vừa gặp Lâm Uyển Thu đã hơi ai oán nói.

“Anh chỉ hơi bận, chẳng phải rảnh cái là tìm em sao? Anh còn muốn trách anh, anh thực sự không biết phải nói lý thế nào”.

“Em không cho phép anh vờ tội nghiệp”.

Thấy Trần Phong ra vẻ tội nghiệp, Lâm Uyển Thu đấm vào người Trần Phong.

Trần Phong cười nhận cú đấm này, nhưng lại vờ như rất đau.

Sau đó đùa một chút với Lâm Uyển Thu, rồi vẫn là tự tận hưởng sự thảnh thơi mà club này mang lại.

Trần Phong nằm ghế tựa cạnh bể bơi sắp ngủ tới nơi thì lại nghe thấy có người cãi nhau.

Anh thấy hơi lạ, mặc quần rồi đi tới chỗ phát ra âm thanh.

Đến tận lúc sắp đến cửa, mới nhìn thấy bảo vệ kia chặn người ở ngoài cửa.

Giống như lúc anh ta chặn Trần Phong, nhưng sau khi Trần Phong có được trang viên này thì không gây sự với anh ta.

Chỉ có điều nghe mấy câu, Trần Phong đại khái biết là có chuyện gì rồi.

Anh đi tới, Lâm Uyển Thu cũng trùng hợp đi tới.

“Có chuyện gì thế?”.

“Anh cũng mới tới, cùng qua xem thử đi”.

Đến khi đi tới cạnh bảo vệ kia, Trần Phong mới nhìn thấy diện mạo của đối phương.

Ba nam hai nữ, đều gần trung niên, trong đó người cãi hăng nhất chính là một phụ nữ trung niên ăn mặc rất Tây.

“Sao không cho bọn tôi vào, bọn tôi là hội viên ở đây”.

“Tư cách hội viên của các người đã hủy rồi, cho nên tôi không thể cho các người vào”.

Sau khi Trần Phong lấy được trang viên này, đương nhiên không thể lại cho những người vớ vẩn lúc trước vào được, cho nên anh đã trực tiếp bảo người hủy tư cách hội viên của những người đó, bồi thường đầy đủ theo hợp đồng.

Nhưng không ngờ vẫn có người đến gây sự.

“Hủy cái gì, tôi là hội viên ở đây, các người cũng không có quyền hủy. Chẳng lẽ cậu không biết bọn tôi là ai sao?”.

Trần Phong không nói gì, anh muốn xem thử bảo vệ kia rốt cuộc có đối xử với những người khác giống như với anh không.

May mà bảo vệ thực sự rất có trách nhiệm, anh ta nói: “Cấp trên đã thông báo, tôi cũng không quyết định được, nhưng tôi thực sự không thể cho các người vào”.

“Cậu gọi quản lý của các cậu tới, tôi không tin hôm nay tôi không vào được. Cả Yên Kinh tôi chưa từng gặp người dám không nể mặt tôi”.

Người phụ nữ đó ăn nói rất lớn lối.

Lâm Uyển Thu hơi mềm lòng, cô cảm thấy bảo vệ chịu áp lực của nhiều người như vậy hơi đáng thương, bèn kéo Trần Phong.

“Anh không ra mặt sao?”.

“Đợi thêm đi, đám này bình thường ngang ngược quen rồi, để bọn họ chịu thiệt chút cũng là việc tốt”.

Trần Phong đã nói vậy, Lâm Uyển Thu cũng chỉ đành đứng cùng ở một bên.

Trong mấy người đó có lẽ có người cũng cảm thấy người phụ nữ quá vênh váo, một người đàn ông có vẻ chín chắn kéo người phụ nữ kia một cái.

Người đàn ông đeo kính vòng qua đối phương, đi đến trước mặt bảo vệ.

Ông ta từ tốn nói với bảo vệ kia.

“Cậu làm ở vị trí này không biết chúng tôi cũng rất bình thường, chỉ cần gọi giám đốc của các cậu tới, chúng tôi cũng sẽ không làm gì cậu, tôi nghĩ thế này không có vấn đề gì chứ?”.
Chương 807: Trong Hiên Viên Trang


Nhưng không ngờ bảo vệ kia vẫn giữ vững suy nghĩ của mình.

“Tôi thật sự không thể rời đi, bọn tôi có quy định, tôi chỉ phụ trách kiểm tra người có thể vào, bất kỳ ai đến, nếu không có thông báo thì tôi cũng không thể cho người đó vào”.

Anh ta nói như vậy khiến đối phương bực bội rồi, người trung niên nhã nhặn, điềm đạm cũng vung cánh tay đi tới phía sau.

Nhưng sau đó lại có người đi tới.

“Cậu nói không thể cho người khác vào, nhưng tại sao hai đứa nhà quê bên trong lại được. Có phải cậu cố ý vì tình riêng làm trái quy định không?”.

Lúc người phụ nữ có vẻ hơi gầy chỉ về phía bọn Trần Phong, Trần Phong vẫn chưa hiểu ra đang nói họ.

Bảo vệ cũng nhìn về phía Trần Phong, anh ta biết Trần Phong, nhưng lại không biết giờ Trần Phong là chủ nhân của club này, chỉ có điều Trần Phong vào là được phê duyệt, anh ta cũng bó tay, chỉ đành nói thật với người kia.

“Họ là hội viên ở đây, cho nên tôi mới cho họ vào”.

Nhưng lời này trực tiếp khiến mọi người phản ứng gay gắt.

“Cậu nói cái gì, hai đứa ăn mặc quê mùa cũng là hội viên ở đây, cậu đang đùa à? Ha ha, tôi thực sự chưa từng nghe truyện cười nào buồn cười như vậy”.

Bà ta vờ như chóng mặt, biểu diễn cứ như thực sự thấy là một trò hề.

Trong lòng Trần Phong chán ghét, nói anh nhà quê có lẽ là vì anh đúng là không thích ăn diện, nhưng nói Lâm Uyển Thu thì hơi quá đáng rồi.

Bộ đồ bơi mát mẻ Lâm Uyển Thu mặc bây giờ là hàng đặt làm riêng, hơn nữa phong thái cũng bỏ xa mấy bà cô kia mấy con phố, da trắng xinh đẹp, chân dài, Lâm Uyển Thu có đủ cả.

Trần Phong bực dọc đi tới.

“Vừa nãy bà nói ai nhà quê? Các người không vào được thì đừng vào, đây là club tư nhân, không được cho phép thì không được vào, không phải chỗ kẻ nhà quê nào cũng vào được”.

Lời Trần Phong nói càng kích thích người khác hơn, người phụ nữ kia giơ tay lên, chỉ vào Trần Phong nói.

“Cậu tưởng mình là ai, chỗ này là Yên Kinh, người có máu mặt ở Yên Kinh tôi quen cả đấy. Nhưng tôi chưa từng gặp cậu, cậu không phải nhà quê thì là gì?”.

Nói rất có lý, logic chặt chẽ.

Trần Phong cười khẩy nói.

“Nhà quê ở trong hay ở ngoài cửa, chẳng phải nhìn cá là ra ngay sao?”.

Người phụ nữ kia há miệng, tức đến mức cơ thể run rẩy, định xông thẳng vào.

Vẫn là bảo vệ kia chặn bà ta.

“Cậu để tôi vào, cậu biết tôi là ai không? Nếu cậu dám ngăn tôi thì tôi sẽ cho cậu biết tay”.

Không chịu nói mình là ai, nhưng lại cứ nhắc mãi mình là ai.

Trần Phong ôm Lâm Uyển Thu vào lòng, ngồi lại vào chiếc ghế ở khu nghỉ, cứ thế nhìn mấy người bị chặn bên người.

“Cậu làm tốt lắm, tôi nhớ kĩ cậu rồi”.

Một người khác cũng tức giận, ông ta nói như vậy với bảo vệ kia.

Nhưng dù như vậy, bảo vệ vẫn làm hết những việc mình có thể làm được.

Cuối cùng không có cách nào để vào, mấy người đó đứng bên ngoài, một người trong số đó bắt đầu gọi điện thoại, cũng không biết ông ta gọi cho ai.

Rầm rì ở đó một lúc lâu hình như mới giải quyết xong.

Trần Phong nhìn vẻ mặt tự hào của ông ta, có vẻ như sẽ vào được nhanh thôi, Trần Phong hỏi nhỏ Lâm Uyển Thu.

“Em nói xem ông ta tìm ai giúp? Nếu đến lúc đó nhìn thấy anh ở đây, gã đó có sợ tới mức tè ra quần không?”.

Lâm Uyển Thu véo Trần Phong một cái, yểu điệu nói.

“Sao anh có thể như vậy chứ?”.

Trần Phong biện minh: “Anh có làm gì đâu, anh vẫn chỉ ở đây xem thôi mà”.

“Nhưng anh nhìn thế này cũng xấu xa lắm rồi”, lúc hai người trêu chọc nhau, thực sự có người đi tới.

Trần Phong vừa nhìn người đến thì thực sự khiến anh vui vẻ.

Thế mà lại là gã mập kia.

Anh ngồi ở đó, còn gã mập từ xa đã thấy Trần Phong ở đó, hắn đồng thời cũng nhìn thấy mấy người ngoài cửa, nhưng hình như không kịp suy nghĩ việc người khác tìm hắn giúp đỡ đã định bỏ chạy.

“Anh lại đây”.

Trần Phong hét với gã mập.

Biết mình không chạy được, gã bèn xoay người, lại đi tới chỗ Trần Phong.

Biểu cảm của hắn rất khó coi, cứ như người thân qua đời vậy.

Nhưng trong lòng vẫn mắng chửi mấy người kia tại sao chọc ai không chọc, mà lại chọc đúng sao chổi Trần Phong này.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Trần Phong.

“Cậu Trần, cậu tìm tôi à?”.

Trần Phong cười nói: “Anh định đến làm gì?”.

Gã mập vội vàng xua tay nói: “Không, tôi không định đến, nếu không phải cậu Trần gọi tôi thì tôi đang định ra phía sau”.

Hắn biện minh rất nhanh, nhưng người bên ngoài lại nhận ra hắn.

“Ông chủ Tôn, anh không quên tôi rồi sao? Tôi là Chu Hưng”.

Gã mập thậm chí muốn vung tay bảo ông ta đừng gọi nữa, nhưng đối phương trông có vẻ thực sự không hiểu ý gã mập lắm.

“Ông chủ Tôn, sao anh lại quên chứ? Lần trước chúng ta còn cùng ăn cơm mà. Chắc không quên vậy chứ”.

Trần Phong cũng cười khẽ.

“Bạn anh?”.

Gã mập chẳng cần nghĩ đã chối: “Sao có thể, tôi không hề quen họ”.

“Anh thực sự không quen bọn họ? Sao tôi thấy không giống thế. Thực ra không sao cả, nếu thực sự là bạn anh, tôi cũng không phải người ác gì, tôi dễ nói chuyện lắm”.

Nhưng gã mập quyết tâm phủ nhận: “Cậu Trần, tôi thực sự không quen họ, cậu tha cho tôi đi, tôi vẫn còn việc bên kia, nếu cậu không có gì sai bảo thì tôi đi làm việc trước”.

Hắn làm ra dáng vẻ định đi.

“Anh đợi một lát, tôi cũng sẽ không làm gì anh, mấy người này ở đây phiền quá, anh đi đuổi họ đi, chỗ này là nơi tư nhân, việc này chắc anh làm được chứ?”.

Gã mập biết mình không thoát được, chỉ đành kiên trì nói.

“Vâng, cậu Trần”.

Hắn đi về phía cửa, người vừa chào hỏi hắn lại nói.

“Ông chủ Tôn, anh tới là cho chúng tôi vào à? Anh biết gã nhà quê ban nãy không?”

Mặt gã mập xanh mét rồi, đến giờ bọn họ vẫn gây thù chuốc oán cho hắn, nên quát rất nghiêm nghị.

“Nhà quê cái gì? Đó là người sở hữu của Hiên Viên Trang, các người mới là nhà quê, thực sự không biết tự hiểu gì cả”.

Gã mập vừa nói xong, mấy người đứng hình luôn.

Cứ như mắt trời tắt nắng, hoàn toàn không thể tin được.

Nhưng gã mập không thể đùa với bọn họ việc này được.

Người phụ nữ hơi gầy dè dặt hỏi.

“Anh không lừa bọn tôi đấy chứ?”.

Gã mập bực mình nói.

“Tôi lừa cô, tại sao tôi phải lừa cô? Làm thế có gì tốt với tôi chứ?”.

Nói xong, hắn ra vẻ định đuổi người.

“Anh làm gì thế?”.

Có người hỏi.

“Cậu Trần không muốn để các người vào, cho nên các người vẫn nên đi thôi, chỗ này là nơi tư nhân, là chỗ của cậu Trần, cậu ấy không muốn cho người khác vào thì tôi cũng bó tay”.

Vẫn có người muốn đấu tranh một chút.

“Việc này… dù là chỗ tư nhân, nhưng ở Yên Kinh, cậu ta cũng phải móc nối quan hệ chứ, bọn tôi quen biết rất nhiều người…”.
Chương 808: Ai là nhà quê
Xem nhiều hơn


Gã mập chỉ là đuổi đám người này đi.

Mà những gì người này nói cứ như một câu chuyện cười, Trần Phong bây giờ còn phải tạo quan hệ sao? Thậm chí nói không khách sáo thì anh chính là quan hệ.

Đợi đuổi được mấy người đó đi, gã mập lại tươi cười đi đến trước mặt Trần Phong: “Cậu chủ Trần, cậu xem, có phải tôi có thể về rồi không?”.

Hắn muốn chạy trốn, nhưng Trần Phong lại nhất quyết không đồng ý.

“Anh đã làm được một việc rất tốt, tôi nghĩ nên thưởng cho anh”.

Gã mập vội xua tay nói: “Cậu chủ Trần, không cần đâu, đây là việc nên làm mà”.

Trần Phong lại nói: “Anh hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho anh, vậy tôi đương nhiên phải thưởng cho anh, nhưng anh định tự ý dàn xếp cho người ta vào câu lạc bộ, tôi cũng sẽ không tha cho anh, hai cái bù trừ, tôi cũng sẽ không bắt anh làm gì, anh tạm thời trông coi chỗ này một thời gian, thế nào?”.

Gã mập khóc không ra nước mắt, hắn biết chọc vào Trần Phong mà chỉ bị như vậy là khá lắm rồi, chẳng nghĩ ngợi gì mà cảm ơn rối rít.

Nhưng người bảo vệ đứng ở đó lại nhìn Trần Phong rất hiếu kỳ.

Trần Phong cười với anh ta: “Anh nghỉ tạm hai hôm đi, nghỉ có lương”.

Chỉ là một chuyện nhỏ xảy ra trong Hiên Viên Trang, cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống của Trần Phong.

Nhưng cuộc sống yên bình chẳng bao giờ kéo dài được lâu.

Thất bại của Người Vô Địch Đông Bắc ở Yên Kinh dường như khiến toàn bộ Đông Bắc cảm thấy xấu hổ.

Lúc này trong một quán rượu ở thủ phủ tỉnh Đông Bắc, Giả Đông đang uống rượu cùng mấy người nữa.

Một trong số đó chính là con trai của Vương Lạc Binh, đó là tên thích đồng hồ nổi tiếng Vương Học Đạo.

“Anh Học Đạo, bác Vương thật sự đã bị thằng nhãi đó đánh bại sao?”.

Mặc dù bên ngoài đã đồn ầm lên, nhưng trước giờ vẫn chưa có ai có được thông tin chính xác, Vương Lạc Binh thì lại phải dưỡng thương, sẽ không đứng ra chứng minh thất bại của bản thân.

Còn bên phía Trần Phong cũng chẳng buồn vì một trận thi đấu mà khoe khoang khắp nơi.

Cho nên Giả Đông vẫn ôm hi vọng đó chỉ là một tin đồn mà hỏi.

Nhưng Vương Học Đạo lại tỏ vẻ đau khổ, giọng hằn học nói: “Đều tại tên Trần Phong nham hiểm đó, bố tôi sắp đánh bại anh ta rồi, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên hai mắt anh ta đỏ ngầu, trên người mọc ra vảy đen giống như yêu quái vậy. Sức mạnh lập tức tăng lên, không còn cả cảm giác đau, bất luận bố tôi công kích thế nào, anh ta cũng không xi nhê gì”.

Mặc dù Giả Đông không nhìn thấy, nhưng nghe thì thật quá kỳ quái, anh ta hỏi: “Đó là võ công gì vậy? Sao có thể kinh khủng vậy chứ?”.

“Lúc đó tôi cũng không biết, nhưng sau khi quay về có đi tìm hiểu, quả nhiên tôi đã tìm ra tên của loại tà công này”.

“Là cái gì?”.

Mọi người đều hiếu kỳ nhìn Vương Học Đạo.

Vương Học Đạo cố ý thấp giọng xuống, anh ta bốc phét như vậy đương nhiên là để lấy lại sĩ diện cho bố anh ta, nếu không việc thua trận đấu thậm chí suýt mất mạng này, làm sao anh ta có thể nói ra mồm được.

Cho nên anh ta cố tình tìm một ít tài liệu về để khiến lời anh ta nói tăng thêm sức thuyết phục.

“Các anh có biết tông sư tà đạo Huyết Ảnh 30 năm trước không?”.

Mọi người đều lắc đầu, duy chỉ có Giả Đông là trầm tư một lúc rồi nói: “Tôi có nghe bố tôi nhắc đến, chỉ là không phải ông ta chết rồi sao? Sao thế, việc này liên quan đến ông ta à?”.

“Đúng là như vậy, thứ tà môn ma đạo mà Trần Phong luyện chính là võ công của Huyết Ảnh truyền lại, dùng máu người để luyện võ công”.

Cả đám người mặc dù không biết rốt cuộc là kỳ quái thế nào, nhưng nghe vậy vẫn thấy kinh ngạc, biết ngay Trần Phong không phải người tốt đẹp gì, vốn dĩ anh đã khiến người ta căm hận, bây giờ còn có thêm vài lý do quang minh chính đại nữa.

Nói xong, Giả Đông cảm thán: “Chỉ đáng tiếc bác Vương bị tên khốn độc ác đó hại, Người Vô Địch Đông Bắc tôi lại rơi vào tay kẻ tiểu nhân, đúng là ông trời không có mắt, khiến cả tỉnh Đông Bắc nhất thời đều thấy xấu hổ”.

Câu cảm thán này của anh ta cũng làm dấy lên sự đau lòng của Vương Học Đạo, Giả Đông cầm ly lên, nhìn Vương Học Đạo, đau buồn nói: “Anh Học Đạo, rồi sẽ có ngày tôi và anh báo thù, giết chết tên Trần Phong bỉ ổi đó, nào, ly này tôi mời anh”.

Rượu thì là rượu ngon, nhưng người lại không phải người tốt.

Nhưng điều này không phải ai cũng biết.

Ở bên cạnh đám người đó có một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi tò mò nhìn về phía bọn họ.

“Anh, Huyết Ảnh mà bọn họ nói có phải thật không?”, cậu thiếu niên quay sang hỏi một thanh niên khác lớn tuổi hơn.

Người thanh niên đó nói: “Đúng là có thật, Huyết Ảnh có sức mạnh của một tông sư, cả giới võ thuật không ai có thể địch lại được, hồi đó ông ta đã khiến cả xã hội hỗn loạn bất an”.

Cậu thiếu niên nghe xong, liền lộ ra vẻ nghi hoặc nói: “Nhưng hồi đó chẳng phải bố và bác cũng đều là tông sư sao? Tại sao họ không đi xử lý tên ác ma đó?”.

Một lời thiếu niên này nói ra, đúng thật là long trời lở đất, một nhà có đến hai tông sư, điều này ai dám nghĩ đến chứ. Lẽ nào cậu thiếu niên này đang cố ý khoác lác?

Nhưng người thanh niên bên cạnh lại giải thích: “Bố và bác mặc dù đều là tông sư, nhưng võ công của Huyết Ảnh có tính tà đạo, tuy có thể liên thủ đánh bại ông ta, nhưng rất khó để bắt được, ông ta muốn bỏ chạy chỉ dễ như trở bàn tay”.

Cậu thiếu niên kinh ngạc nói: “Vậy cuối cùng ông ta vì sao mà chết?”.

Người thanh niên lắc đầu: “Cái này thì không có tin tức, chỉ thấy nói ông ta đã chết, nhưng chết như thế nào thì không ai biết, cũng không ai biết ông ta bị ai giết chết”.

“Ồ!”.

Cậu thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu.

Hai đám người cùng trong một quán rượu vốn không có ý định giao tiếp với nhau, nhưng vì một chuyện mà bọn họ lại gặp gỡ.

Có người uống say, bắt đầu làm loạn.

Anh ta xoay chiếc ghế bên cạnh, nói với một cô gái đang run rẩy sợ hãi rằng muốn nhìn thấy bộ dạng khỏa thân của cô ấy.

Anh ta rất hung hăng, có người đã đến ngăn cản, nhưng anh ta cứ xoay ghế, hai, ba người đều không thể nào lại gần.

Giả Đông đang đau buồn ở đó nhìn thấy, lập tức không vui.

Anh ta và đám bạn đang cùng chung kẻ thù, ghi lại mối hận trong lòng, nhưng lại có kẻ cứ nhất quyết phá hỏng bầu không khí của bọn họ.

“Chuyện gì thế?”, Giả Đông đi đến gần người đang gây chuyện.

Có người nhận ra vị công tử nhà Vua Đông Bắc này, liền nói hết câu chuyện cho anh ta nghe.

“Một con gà yếu ớt thế này, mà hai, ba người các cậu không dám xông lên. Đợi đấy, xem tôi chế ngự hắn như thế nào”.

Giả Đông từng luyện võ công, đương nhiên không sợ, anh ta đi lên trước, chưa được một hiệp, anh ta đã vật tên kia xuống đất.

Đợi đến khi Giả Đông phủi tay, cả quán rượu liền vang lên tiếng hoan hô.

Đám người này có phần nịnh bợ Giả Đông, một số người cũng vì Giả Đông làm được việc tốt, nhưng đây chỉ là một việc rất nhanh quên, có khi chả mấy mà không còn ai nhớ nữa.

Nhưng cậu thiếu niên và người thanh niên đứng một bên nhìn thì lại thoáng ghi nhớ bộ dạng của Giả Đông.

Đợi đến khi bọn họ gặp lại nhau, thì đã là ngày hôm sau.

“Vua Đông Bắc” Giả Vạn Hào mặc dù được gọi là Vua Đông Bắc, nhưng lại không phải giành được nhờ sức mạnh, luận về võ công, đương nhiên vẫn là Người Vô Địch Đông Bắc Vương Lạc Binh lợi hại hơn.
Chương 809: Công việc mới của gã mập

Giả Vạn Hào đã sắp 50 tuổi rồi, nhưng vẫn chỉ có thực lực vừa tới giai đoạn đầu hóa kình, thậm chí con trai ông ta còn có thể vượt qua ông ta trong tương lai.

Nhưng học võ vốn chỉ cần có thể tự bảo vệ mình là được, danh hiệu Vua Đông Bắc của ông ta vẫn phải nói từ việc ông ta gần như kiểm soát mạch kinh tế của cả Đông Bắc.

Từ tài nguyên đến cuộc sống, từ giáo dục đến khoa học công nghệ, trong mọi mặt, trong cấu trúc ngành nghề của Đông Bắc chưa từng không thấy bóng dáng của Giả Vạn Hào.

Cùng với việc hết thời của thời đại tư bản công nghiệp mở rộng, Giả Vạn Hào bắt đầu tích cực tìm kiếm tương lai của tư bản tài chính hơn, không tới mười năm, tài sản đã sắp vinh dự là người giàu nhất Châu Á.

Tiền của ông ta ở thị trường cổ phiếu, nhà đất, tóm lại chỉ cần là chỗ có thể đẻ ra tiền, thì ông ta đều sẽ thử.

Cho nên dù lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng trải qua hai, ba mươi năm sương gió, ông ta đã tạo ra đế quốc của riêng mình.

Thậm chí ở Đông Bắc, ông ta còn là “vua” chân chính.

Nhưng dù đã đến địa vị cao như vậy, nhưng ông ta vẫn rất khiêm tốn, ít nhất ông ta chỉ phát triển ở Đông Bắc, chưa từng nghĩ sẽ vươn tay đến Quan Trung.

Vì ông ta biết thế giới này luôn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn.

Nhưng lại có người không nghĩ vậy, Giả Đông có lẽ là một trong số đó, nhưng lại không phải người duy nhất.

Giả Vạn Hào có người em họ, tên là Giả Vạn Liệt, giờ cũng quản lý lượng lớn tài sản của nhà họ Giả, một người làm quan cả họ được nhờ, Giả Vạn Liệt không cần có trí tuệ đặc biệt gì, ông ta đã có thể có của cải mà người khác cả đời cũng không có được.

Nhưng ông ta lại hơi không hài lòng.

Trong từ đường ở quê nhà họ Giả.

Người nhà họ Giả vừa cúng bái tổ tiên xong thì đều tự tản ra, Giả Đông bị người chú họ này của anh ta gọi lại.

Hai người đi tới một góc, Giả Vạn Liệt nói: “Nghe nói thời gian trước cháu đi Yên Kinh, có thu hoạch gì không?”.

Giả Đông nhìn Giả Vạn Hào một cái đầy khó hiểu, anh ta không biết tại sao người chú họ này lại biết được hành tung của mình, nhưng vẫn thành thật đáp: “Chỉ quen mấy người bạn thôi”.

“Công tử nhà họ Trần?”, Giả Đông càng kinh ngạc hơn, sao đến cả việc là ai mà cũng biết được.

“Chú đã biết rồi còn hỏi cháu làm gì?”.

Giả Vạn Liệt cười nói: “Chú cũng không muốn giám sát cháu, chỉ có điều có một số việc không nói được bên bố cháu, nhưng không ngờ cháu lại có lòng, cho nên chú bèn chú ý hơn chút”.

“Ý chú là?”.

“Đương nhiên là mở rộng thực lực của nhà họ Giả hơn nữa, Đông Bắc dù sao cũng chỉ là một khu vực ở đất liền, không men theo biển, còn chẳng nhìn được hết thế giới”.

Giả Đông hiểu ý nói: “Vẫn là chú bắt kịp thời đại, thời đại này giống đạo lý không tiến thì sẽ lùi gì đó, cứ giữ mãi ngành nghề ngày xưa, sớm muộn gì cũng có ngày bị người khác nuốt chửng”.

Giả Vạn Liệt đang định nói gì đó thì có người lại gần, Giả Vạn Liệt chỉ đành dừng lại, ông ta nói với Giả Đông.

“Về rồi chú nói chi tiết với cháu sau, tiện thể giới thiệu cho cháu mấy người bạn làm quen”.

Mà mấy người bạn này có cả người thiếu niên và thanh niên kia.

Trong căn phòng lớn nhất của khách sạn sang trọng bậc nhất Đông Bắc, Giả Vạn Liệt đang cầm ly rượu, mời rượu bảy, tám người xung quanh và nói: “Hôm nay mọi người có thể nể mặt Giả Vạn Liệt tôi, tôi cũng vô cùng vui mừng, tôi mời mọi người một ly”.

Ông ta uống xong, những người khác cũng ngay lập tức nâng ly rượu lên uống.

Mà người có thể ngồi ở đây đều không phải người bình thường, đều là người mà Giả Vạn Liệt vô cùng coi trọng, trong bọn họ có người làm chức to, có người là gia tộc võ đạo, có trùm kinh tế, nhưng dù là ai thì đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của họ.

Nhưng có một người ngoại lệ, đó chính là Giả Đông – cậu chủ của nhà họ Giả đang ngồi cạnh ông ta.

Trong bảy, tám người này, thiếu niên và thanh niên trông có vẻ lai lịch nhỏ nhất, cho nên cũng ngồi ở vị trí phía sau, cách bọn Giả Đông xa nhất.

Nhưng đợi đến khi qua ba tuần rượu, Giả Vạn Liệt lại đích thân kéo Giả Đông đến trước mặt cặp anh em này.

“Tiểu Đông, cháu quen hai anh em này không?”.

Giả Đông đương nhiên không quen rồi, chỉ lắc đầu.

Giả Vạn Liệt cười nói: “Vậy thì tiếc cho cháu quá, ở Đông Bắc nếu không biết hai thiếu niên tài giỏi phái Thiên Sơn này thì đúng là thiếu bao thú vui cuộc đời”.

Giả Đông nghi ngờ, nhưng đã là chú mình giới thiệu thì anh ta cũng sẽ không coi thường, vẫn khách sáo giới thiệu: “Tôi là Giả Đông, không biết hai vị anh em này xưng hô thế nào nhỉ?”.

Hai thanh niên đương nhiên nhận ra Giả Đông chính là người cứu người ở quán bar hôm trước, nhưng thấy Giả Đông không nhận ra bọn họ, bèn tự giới thiệu.

“Nhiếp Thần”.

“Nhiếp Chính”.

Giả Đông bèn đáp lễ lại từng người, lúc này Giả Vạn Liệt lại giới thiệu: “Mặc dù cháu học võ, nhưng nếu thực sự nói đến phái Thiên Sơn, thì chú dám khẳng định cháu chắc chắn vẫn chưa quen thuộc”.

Giả Đông lễ phép nói: “Mong chú chỉ bảo thêm, chẳng lẽ phái Thiên Sơn này còn có gì đặc biệt?”.

“Tông sư trong thiên hạ được mấy người, có lẽ cũng không được mười đầu ngón tay, nhưng cháu biết chỉ riêng phái Thiên Sơn này hiện có hai tông sư, chính là việc chưa bao giờ có trong giới võ đạo. Song không chỉ vậy, nếu chỉ có hai tông sư tọa trấn, cũng có thể coi như là môn phái hạng nhất rồi, nhưng nhìn bên dưới phái Thiên Sơn, cũng là nhân tài đông đảo, cao thủ như mây, hai anh em trước mặt cháu mặc dù trẻ hơn cháu nhiều, nhưng tài nghệ thì đều hơn xa cháu”.

Nghe thấy Giả Vạn Liệt khen ngợi phái Thiên Sơn, hai anh em Nhiếp Thần, Nhiếp Chính đều cảm thấy nở mày nở mặt, dù sao đây cũng là lần đầu được nghe nghe khác khen ngợi môn phái của mình ở ngoài.

Giả Đông vội vàng hỏi: “Thực sự không ngờ lại giỏi vậy, có thể mạo muội hỏi một câu tu vi của hai người không?”.

Việc này đúng là hơi đường đột, nhưng Nhiếp Chính lại hiếm khi được thể hiện, cũng ngay lập tức đáp: “Anh trai đã đến đỉnh cao hóa kình, tôi cũng đến giai đoạn cuối hóa kình rồi”.

Giả Đông kinh ngạc nhìn cặp anh em này.

Mà anh ta đương nhiên kinh ngạc có lý do, hai người đều không lớn tuổi lắm, người trông lớn chút chẳng qua mới khoảng 20 tuổi, người nhỏ hơn thì đến cả xương cốt vẫn chưa đủ trưởng thành.

Nhưng cảnh giới võ học lại cao siêu hơn nhiều người tu luyện vất vả nhiều năm.

Thể chất của người với người quả thực không thể vơ đũa cả nắm.

Chỉ có điều sự thiên vị của ông trời không khiến Giả Đông ghen tị gì hết.

Anh ta vẫn giữ dáng vẻ phải có của con Vua Đông Bắc.

Nhưng việc này không phải do phẩm hạnh của anh ta, mà là anh ta nghĩ đến một khả năng.

“Tôi thực sự là kiến thức nông cạn quá, Đông Bắc có nhân tài võ học thế này, mà tôi lại chẳng kết bạn, thực sự là một việc đáng tiếc. Nếu tôi có thể quen biết hai người sớm hơn, có lẽ chúng ta cũng sẽ không… ôi, thôi vậy, hôm nay vui vẻ, tôi cũng không thể nói mấy lời làm mất hứng”.

Nhưng đã nói được một nửa rồi, làm người ta tò mò thực sự là khiến người ta khó chịu, Nhiếp Thần đương nhiên tò mò hỏi dồn: “Anh Giả Đông gặp phải việc gì sao? Sao lại mặt ủ mày chau vậy?”.

Giả Đông vẫn xua tay nói: “Toàn mấy việc mất hứng, không nói cũng được, không nói cũng được”.
Chương 810: Nhà họ Giả
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế
Long Vương Tế Convert
  • Bạo Khoản Lão Bạch
1535. Thứ...
Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom