• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Lĩnh Nam có cảnh đẹp (1 Viewer)

  • Phần III

15.

Thẩm Thiên Thiên khoác phượng bào chậm rãi đi đến, hiện tại nàng ta so với ngày còn trong phủ có vẻ đoan trang quý phái hơn nhiều, nhưng mặt lại sa sầm tức giận, mắt nhìn ta chòng chọc: “Một thứ nữ nho nhỏ mà cũng dám đứng trước cửa cung bổn cung kêu gào, đã quên khi còn trong phủ ngươi phải làm ch(ó) dỗ bản cũng vui vẻ thế nào rồi à?”

Ta cười cười, Thẩm Thiên Thiên bị đại phu nhân chiều hư, tính tình cực xấu, thường xuyên đ(á)nh chửi hạ nhân, ta vì không muốn bị đ(á)nh nên luôn phải cố gắng lấy lòng nàng ta.

Nàng ta còn thường xuyên cưỡi trên lưng ta, bắt ta giả làm ch(ó) bò trên mặt đất, mãi đến khi Thẩm Thiên Thiên tiến cung, cuộc sống của ta mới dễ thở hơn chút.

Hiện giờ nghe Thẩm Thiên Thiên nhắc lại chuyện cũ, ta cũng không tức giận: “Hoàng Hậu nương nương thứ lỗi, Thược Dược chỉ là một nô tỳ mà dám ra tay t(á)t thần thiếp, thần thiếp cũng chỉ dạy dỗ nàng một chút, nếu không sợ là người khác biết được lại nghĩ Hoàng Hậu nương nương quản giáo không nghiêm, một nô tỳ nho nhỏ lại dám động thủ với phi tần của Hoàng Thượng.”

Thược Dược nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, mặt Thẩm Thiên Thiên cũng sa sầm, cả giận nói: “Nếu là bổn cung sai Thược Dược động thủ thì sao? Bổn cung không được giáo huấn ngươi hay sao?”

Ta cười cười: “Hoàng Hậu nương nương nói đùa, thần thiếp vừa mới thị tẩm trở về, Hoàng Thượng còn mới hạ chỉ tấn phong cho thần thiếp, Hoàng Hậu nương nương lại cho người t(á)t thần thiếp, người không biết lại nghĩ Hoàng Hậu nương nương bất mãn với Hoàng Thượng đó.”

“Ngươi……” Thẩm Thiên Thiên tức giận không nói nên lời.

“Nếu Hoàng Hậu nương nương không còn việc gì thì thần thiếp xin phép cáo lui, đêm qua thị tẩm lăn lộn đến hơn nửa đêm, thần thiếp mệt mỏi, Hoàng Thượng còn dặn thần thiếp về nghỉ ngơi cho tốt để sớm hoài hoàng tử nữa.”

Ta nhìn Thẩm Thiên Thiên nói.

Mặt Thẩm Thiên Thiên tối sầm, ta biết ta đã chạm đúng vảy ngược của nàng ta, rất rõ ràng nàng ta mỗi lần thị tẩm xong đều phải uống thuốc, hiện tại người ngoài đều cho rằng ta không phải uống, nghĩa là Hoàng Thượng nhìn ta với ánh mắt khác, nàng ta đương nhiên cực kỳ ghen ghét.

Ta nói xong câu đó, hơi hơi cúi người chào Thẩm Thiên Thiên rồi xoay người rời đi.

16.

Trở lại viện của mình, ta sai người để ý động tĩnh bên phía Phượng Vũ Cung.

Từ khi vào cung, kể cả sau hôm thị tẩm Thái Hậu cũng chưa từng triệu kiến ta.

Cho nên vừa rồi ta mới cố ý chọc giận Thẩm Thiên Thiên, hy vọng nàng ta sẽ tạo cơ hội cho ta gặp Thái Hậu một lần.

Quả nhiên nửa canh giờ sau, tiểu thái giám theo dõi Phượng Vũ Cung quay về báo với ta, sau khi ta rời Phượng Vũ Cung, Thẩm Thiên Thiên liền mang theo Thược Dược tới Thọ Khang Cung.

Ta khẽ cười, Thẩm Thiên Thiên quả nhiên vẫn giữ cái nết như khi còn trong phủ, gặp chuyện là đi tìm người chống lưng.

Qua nửa canh giờ nữa, ma ma lúc trước đến tặng đồ cho ta lại tới: “Thẩm mỹ nhân, Thái Hậu nương nương triệu kiến người”

Ma ma kia vừa nói môi vừa nở nụ cười, vẫn hệt như lúc sáng khi đến tặng đồ, có nghĩa là Thái Hậu không tức giận.

Ta đứng dậy đi theo ma ma tới Thọ Khang Cung.

Tới Thọ Khang Cung, ta không bị làm khó dễ gì cả, trực tiếp đi theo ma ma vào nội điện, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng Thẩm Thiên Thiên đang khóc lóc kể lể.

Ma ma khẽ cười, cố tình lớn tiếng: “Mời Thẩm mỹ nhân vào!”

Giọng Thẩm Thiên Thiên đột nhiên im bặt, ta đi theo ma ma vào trong.

17.

Ta vào trong nội điện, thấy Thái Hậu đang ngồi dựa trên giường nệm, hai người quỳ bên cạnh là Thẩm Thiên Thiên và Thược Dược.

Thẩm Thiên Thiên lau nước mắt, cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt, còn Thược Dược thì mặt mũi sưng tấy, nhìn thấy ta trong mắt vẫn tràn đầy phẫn hận.

Ta nhìn thấy gương mặt sưng tấy của Thược Dược mà suýt bật cười ra tiếng, thủ đoạn của Thẩm Thiên Thiên kém cỏi thật đấy, để vu cáo cho ta, lại còn xuống tay với Thược Dược nặng như vậy.

Trong hoàng cung nào có cái gì là bí mật, ta trước cổng Phượng Vũ Cung đánh Thược Dược một bạt tai, Thái Hậu với Hoàng Thượng đương nhiên đều đã biết, một bạt tai thôi mà hai bên mặt sao có thể sưng tấy đến mức này? Nàng ta làm như vậy còn tự cho là mình thông minh.

Ta hành lễ với Thái Hậu: “Thần thiếp tham kiến Thái Hậu nương nương, nương nương phúc thọ vạn an……”

Thái Hậu liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không cho ta đứng dậy mà hỏi luôn: “Ngươi biết tội chưa?”

“Thần thiếp biết tội!”

Ta cũng rất thẳng thắn.

Thẩm Thiên Thiên dường như không đoán được ta sẽ trả lời như vậy, mồm há hốc ra không biết nói gì.

Thái Hậu gật gật đầu: “Ngươi bất kính với Hoàng Hậu, ai gia niệm tình ngươi vừa tiến cung, lại là lần đầu vi phạm nên phạt ngươi một tháng tiền tiêu hàng tháng.”

Thẩm Thiên Thiên lập tức không vui: “Cô mẫu, phạt vậy quá nhẹ!”

Thái Hậu lạnh lùng đảo mắt về phía nàng ta, Thẩm Thiên Thiên lập tức ngậm miệng.

Thái Hậu tiếp tục mở miệng: “Thược Dược bất kính với Thẩm mỹ nhân, còn dám giả truyền lệnh Hoàng Hậu, trực tiếp đ(á)nh ch*t!”

Thái Hậu vừa dứt lời, Thược Dược bị dọa ngã nhào ra sàn, mãi nàng ta mới hồi phục tinh thần chuẩn bị xin tha nhưng hai tiểu thái giám ngoài cửa đã lập tức tiến lên, một người che miệng, một người đè Thược Dược xuống, mặc kệ nàng ta giãy giụa mà kéo thẳng ra ngoài.

Thẩm Thiên Thiên cũng một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, vừa chuẩn bị nói chuyện, ma ma bên cạnh Thái Hậu đã đi đến đỡ Thẩm Thiên Thiên lên: “Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu mệt mỏi, cần nghỉ ngơi…”

Thẩm Thiên Thiên há miệng thở dốc, từ đầu đến cuối không nói được câu gì, không cam lòng theo ma ma ra ngoài, trước khi đi còn hung hăng lườm ta một cái.

Chờ mọi người rời đi hết, Thái Hậu mới nói với ta: “Đứng dậy đi.”

Chân ta tê dại, từ từ đứng lên.

18.

Thái Hậu lại quét mắt đánh giá ta lần nữa: “Tốt lắm, thông minh hơn Thiên Thiên.”

Ta cũng không vòng vo, mở miệng hỏi thẳng: “Thái Hậu nương nương, người cảm thấy thần thiếp với Thẩm Thiên Thiên ai thích hợp đảm đương vị trí Hoàng Hậu hơn?”

Thái Hậu cười nói: “Ngươi cố ý chọc giận Thiên Thiên là để cho ai gia thấy ngươi với nó trái ngược?”

“Chắc hẳn Thái Hậu nương nương đã biết thần thiếp vào cung để làm gì, nếu thần thiếp hạ sinh được hoàng tử, tất nhiên sẽ là bỏ mẹ lấy con, thần thiếp không muốn ch*t, con kiến con bọ còn muốn sống, huống chi là con người.”

“Con người Thẩm Thiên Thiên, Thái Hậu nương nương cũng thấy đó, hiện giờ hậu cung còn có Thái Hậu nương nương trấn áp, không ai dám đối đầu với nàng ta, nhưng sau này thì sao? Thần thiếp xin nói lời bất kính, chờ trăm năm sau khi Thái Hậu nương nương về cõi vĩnh hằng, Thẩm Thiên Thiên có bảo vệ được Thẩm gia không? Kể cả có cho nàng ta một hoàng tử, nàng ta cũng sẽ bị người khác tính kế.”

“So ra thần thiếp càng thích hợp với vị trí Hoàng Hậu hơn.”

Ta quỳ xuống lần nữa, nói ra toàn bộ những gì muốn nói.

Thái Hậu nghe xong không nói thêm gì, hỏi ngược lại ta: “Ai gia muốn biết, sao ngươi có thể thị tẩm thành công?”

“Thần thiếp nói với Hoàng Thượng, thần thiếp với Thẩm gia mâu thuẫn, thần thiếp nguyện ý giúp Hoàng Thượng thăm dò chuyện của Thẩm gia.”

Ta thẳng thắn.

Thái Hậu nghe vậy cười lớn: “Ngươi đúng là rất thông minh, có thể đoán được đúng sai, cũng biết mưu biết mẹo, nhưng Hoàng Thượng không phải kẻ ngốc, sẽ không tin ngươi, ngươi muốn thay thế Thiên Thiên thì cứ chờ mang thai được hoàng tử đi rồi nói tiếp.”

Nói xong bà ta không cho ta nói gì nữa, trực tiếp đuổi người: “Ai gia mệt rồi, ngươi về đi.”

Ta hít một hơi thật sâu, Thái Hậu quá thông minh tỉnh táo, sẽ không dễ dàng bị ta thuyết phục, giờ có nói tiếp cũng vô dụng.

Nhưng dù Thái Hậu chưa đồng ý, cũng có thể nghe ra ý rằng chuyện này không phải không thể, chỉ cần ta có hoàng tử. Vấn đề là bên phía Hoàng Thượng đời nào đồng ý?

19.

Buổi tối Hoàng Thượng lại gọi ta thị tẩm.

Lần này Hoàng Thượng tới viện của ta, hiển nhiên hắn đã biết chuyện Thái Hậu triệu kiến ta.

Cho tất cả mọi người lui xuống, Hoàng Thượng nhìn ta: “Thái Hậu hỏi ngươi cái gì?”

“Thần thiếp nói với Thái Hậu, Hoàng Thượng sai thần thiếp làm gián điệp…”

Ta vừa dứt lời, Hoàng Thượng đã tiến lên, một tay bóp lấy cổ ta, ta nháy mắt cảm thấy hô hấp khó khăn.

Ta không giãy giụa, cũng không xin tha, cứ vậy trân trân nhìn Hoàng Thượng.

Không biết qua bao lâu, Hoàng Thượng bình tĩnh lại, buông tay xuống, ta vội vàng thở hổn hển, dẫn đến một trận ho khan.

“Lá gan ngươi cũng không nhỏ!”

Giọng Hoàng Thượng lạnh băng, có lẽ cảm thấy ta đang lợi dụng hắn.

Ta bắt đầu tự biện giải cho mình: “Hoàng Thượng hiểu Thái Hậu hơn thần thiếp nhiều, nếu không nói vậy, lão nhân gia đó sẽ tin thần thiếp sao? Mà dù thần thiếp đã nói vậy, Thái Hậu còn chưa chắc đã tin.”

Người có thể ở trong cung trèo lên vị trí Thái Hậu lại dễ lừa như vậy chắc?

Hoàng Thượng nhìn ta: “Trẫm cùng Thái Hậu có mâu thuẫn không thể dung hòa, trẫm sẽ không cho người của Thẩm gia các người sinh huyết mạch hoàng gia, ngươi không thể mang thai để lấy lòng Thái Hậu đâu, nghĩ cách khác đi.”

Ta hiểu ý Hoàng Thượng, rõ ràng hắn bất mãn Thái Hậu nhưng không thể đối phó với bà ta, vì dù sao vẫn có chữ hiếu đè trên vai hắn, trên danh nghĩa vẫn là Thái Hậu nuôi hắn lớn lên.

Nhưng mà Thái Hậu lại kiên trì muốn Hoàng Thượng hạ sinh hoàng tử thuộc Thẩm gia, thậm chí còn bức ép hắn cưới Thẩm Thiên Thiên và ta, chứng tỏ Thái Hậu cũng không tin Hoàng Thượng, cho nên mâu thuẫn không thể dung hòa có lẽ chính là chuyện Thái Hậu hại ch*t mẫu thân của Hoàng Thượng.

Ta nhìn Hoàng Thượng hỏi: “Hoàng Thượng muốn gi*t Thái Hậu sao?”

Vừa dứt lời, ta liền thấy Hoàng Thượng lạnh lùng nhìn ta, trong mắt không cảm xúc, lạnh đến mức khiến tim ta thắt lại.

“Có những câu, nói ra sẽ rơi đầu.”

Sau một lúc lâu lúc sau, Hoàng Thượng mở miệng nói ra câu này.

Ta cúi đầu không nói gì, hiển nhiên ta đã có được câu trả lời mình cần.

20.

Liên tiếp một tháng, Hoàng Thượng thường xuyên triệu ta thị tẩm, ở trong mắt người ngoài thì là ta được sủng ái, nhưng chỉ có ta biết, đa số những lần đó Hoàng Thượng đều ngồi phê duyệt tấu chương, kể cả có thực sự thị tẩm thì sau đó cũng sẽ cho ta uống dược tuyệt tử.

Sau lần bị Thái Hậu giáo huấn, Thẩm Thiên Thiên cũng không tới tìm ta gây phiền toái nữa, bên phía Thái Hậu cũng chưa từng triệu kiến ta thêm lần nào, ngày tháng có vẻ yên ổn cứ thế qua đi.

Nhưng ta lại không thể yên nổi, vì mỗi đêm khuya trong giấc mộng, ta đều như đang quay về ngày nương ch*t, cảnh tượng m(á)u chảy đầm đìa ấy, ta vĩnh viễn không dám quên.

Trước mặt Hoàng Thượng, dược ta không thể không uống nhưng ta luôn cố gắng làm này làm kia để kéo dài thời gian trước khi uống, hy vọng có thể mang thai.

Đối phó với đại phu nhân cùng Thẩm Thiên Thiên, không thể chỉ dựa vào Hoàng Thượng, cần phải có Thái Hậu giúp ta chống lưng.

Chỉ có mang thai, ta mới có thể cùng đại phu nhân và Thẩm Thiên Thiên đấu một trận.

Đến tháng thứ tư, bụng ta vẫn không có động tĩnh gì, ta hơi hoang mang, xem ra ta không được di truyền thể chất của nương rồi.

Ta cũng biết mình không thể tiếp tục chờ đợi vô vọng nữa, nên trong lần thị tẩm tiếp theo, ta đã nói thẳng với Hoàng Thượng: “Thần thiếp có biện pháp khiến Thái Hậu nương nương và Thẩm gia, đặc biệt là Thôi thị bất hòa, chỉ là cần Hoàng Thượng giúp đỡ một chút.”

Hoàng Thượng dường như không quá để ý, vừa phê tấu chương vừa trả lời bâng quơ: “Nói thử xem!”

“Thần thiếp định mang thai giả, sau ba tháng, “thai” sẽ bị s/ả/y, tuyệt đối sẽ không để lại phiền thoái cho Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không yên tâm, ba tháng sau có thể gi*t thần thiếp.”

Ta vừa dứt lời, bàn tay đang phê tấu chương của Hoàng Thượng hơi dừng lại giữa không trung, sau đó lâm vào trầm tư, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Trẫm thích xem kịch ch(ó) mèo cắn nhau, nhưng nếu có kẻ dám lừa gạt trẫm, vậy trẫm cũng sẽ không nhân từ nương tay.”

Ta thở phào một tiếng, vậy là Hoàng Thượng đồng ý rồi.

21.

Qua nửa tháng, tin tức ta mang thai truyền ra từ Thái Y Viện, toàn bộ hậu cung đều chấn động.

Thái Hậu, người bốn tháng qua chưa từng triệu kiến ta. là người đầu tiên đến tận viện của ta.

Lúc này thái y đang bắt mạch cho ta, nhìn thấy Thái Hậu, thái y cùng ta vội vàng hành lễ.

Thái Hậu vội vàng nói: “Miễn lễ, miễn lễ, Thẩm mỹ nhân sao rồi?”

Thái y vội trả lời: “Bẩm Thái Hậu, Thẩm mỹ nhân đang mang thai hai tháng, thai nhi ổn định."

Thái Hậu cũng mang theo một thái y khác, sai người đó bắt mạch cho ta.

Cũng may Hoàng Thượng đã sớm có sự chuẩn bị, thái y này cũng đã nhận được tin, đương nhiên nói giống như thái y trước đó.

Thái Hậu vui mừng, thưởng cho hai thái y một đống đồ quý, dặn dò phải dưỡng thai cho ta thật tốt.

Chờ đám người thái y rời đi, Thái Hậu nhìn chằm chằm vào bụng ta: “Cái thai này rất quan trọng, không được mắc dù chỉ một chút sai lầm, sau này ai đưa ai tặng cái gì ăn uống, sờ chạm vào đều phải thật cẩn thận, kể cả là vật bên phía Hoàng Thượng đưa sang, ngươi cũng phải xem xét kĩ càng.”

Hiển nhiên Thái Hậu hoài nghi Hoàng Thượng sẽ không cho phép “hài tử” của ta chào đời.

“Ngươi quả nhiên di truyền thể chất của nương ngươi, uống dược tuyệt tử rồi mà vẫn mang thai được, hoàng nhi ngoan của ai gia chắc không ngờ tới.”

Thái Hậu vừa nói vừa cười ha hả, có lẽ vì thắng được Hoàng Thượng mà cao hứng.

Lòng ta hơi chùng xuống, quả nhiên không thể khinh thường Thái Hậu, chuyện ta bị Hoàng Thượng yêu cầu uống thuốc, bà ta vẫn biết.

Nhìn quanh bốn phía không có ai khác, ta hỏi Thái Hậu: “Giờ thần thiếp đã mang thai hoàng tự, Thái Hậu nương nương cảm thấy thần thiếp đủ tư cách làm Hoàng Hậu chưa ạ?”

Thái Hậu thu lại ý cười: “Nếu ngươi sinh được hoàng tử, ai gia mới có thể suy xét chuyện trợ ngươi lên làm Hoàng Hậu.”

Lòng ta trầm xuống, lời này của Thái Hậu rõ ràng là không có ý giúp ta, nhưng chuyện này ta cũng đã đoán trước được rồi, dù sao ta cũng thân cô thế cô, Thẩm Thiên Thiên sau lưng còn có đại phu nhân, bà ta là đích nữ duy nhất của Thôi thị lang, Thái Hậu không chọn ta cũng hợp lẽ thường.

Thái Hậu rời đi, đến giờ cơm trưa Hoàng Thượng liền đến, hắn cười như không cười nhìn ta: “Thái Hậu đồng ý với ngươi không?”

Hóa ra Hoàng Thượng đã biết Thái Hậu sẽ cự tuyệt ta.

Ta khẽ lắc đầu: “Vốn thần thiếp cũng không ôm hy vọng, nhưng Thái Hậu không chủ động giúp thần thiếp thì bị động cũng được.”

Hoàng Thượng cười cười: “Vậy trẫm tiếp tục xem kịch vậy.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom