• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Lão tổ tu chân học đại học (1 Viewer)

  • Chương 48-49

Chương 48: Chả là cái thá gì cả

“Chủ tịch Lương, đừng nóng nảy, đừng nóng nảy.”

Ôn Nguyệt vội vàng bước lên phía trước xoa dịu Lương Vĩnh Chí, nhân cơ hội nhét thẻ ngân hàng vào túi ông.

“Chủ tịch Lương, sư phó của Ninh Thiên là một cao thủ ẩn dật, cậu ấy vừa mới từ một nơi nhỏ ra, không biết quy tắc của Hiệp hội Cổ Võ chúng ta, mong cậu thông cảm, thông cảm một chút.”

Tất cả mọi người có mặt đều hình thấy rõ hành vi hối lộ trần trụi này.

Vẻ mặt Ôn Thanh Lam không vui, cho rằng thằng nhóc này làm sai, tại sao nhà họ Ôn lại phải bỏ tiền ra giải quyết? Ông nội cũng thật là!

“Khụ khụ...”

Lương Vĩnh Chí lặng lẽ nhận lấy tấm thẻ, sắc mặt dịu đi một chút: “Ông Ôn, ông ngồi xuống đi, đừng đứng đó.”

Ninh Thiên thấy cảnh này, đại khái cũng biết Hiệp hội Cổ Võ cổ đại đã tham ô, biến chất đến mức không còn hình dáng gì.

Lúc này, Ôn Nguyệt đã nói tình hình chung của Ninh Thiên cho Lương Vĩnh Chí biết.

“Thì ra là do cao thủ ẩn dật dạy dỗ, trách không được tuổi còn trẻ đã tu luyện đến ngoại kình đỉnh phong, Giang Nam chúng ta đã không có một thiên tài như vậy trong nhiều năm.”

Lương Vĩnh Chí gật đầu.

Sau khi nhận tiền, thái độ của ông rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Ninh Thiên thậm chí còn có chút ý cười.

“Tuy nhiên, chuyện nào ra chuyện nấy, nếu phạm sai lầm thì phải trả giá.”

Vẻ mặt Lương Vĩnh Chí lại trở nên nghiêm túc: “Như vậy đi, Ninh Thiên, ngày mai gọi cha mẹ cậu tới xin lỗi đội trưởng Hoắc, thanh toán tiền thuốc men.”

“Nể mặt ông Ôn, tôi sẽ không để tiền án cho cậu, nhưng tôi hy vọng sẽ không có thêm lần nào nữa....”

Ninh Thiên nghe vào trong tai, cười ở trong lòng.

Cái gì mà nể mặt ông Ôn, rõ ràng nể mặt tiền.

“Chủ tịch Lương, ông cứ yên tâm, Ninh Thiên đã hoàn toàn nhận ra sai lầm của mình, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Ôn Nguyệt mỉm cười cam đoan.

Ôn Thanh Lam bên cạnh hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cửa phòng tiếp khách bị mở mạnh ra, một khuôn mặt giận dữ xông vào.

“Chủ tịch Lương, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được!”

“Thằng nhóc này dùng bạo lực chống lại lệnh bắt giữ và công khai đánh đập đội giám sát, cậu ta nhất định phải bị nhốt lại! Phải để cậu ta ngồi tù mục xương!!”

Kẻ xông vào không ai khác chính là đội trưởng đội giám sát - Hoắc Hải Âu.

Trên người anh ta toàn thạch cao, khuôn mặt nhợt nhạt.

Vẻ mặt Ôn Nguyệt lập tức trầm xuống.

Hoắc Hải Âu không phải đang ở bệnh viện sao? Làm thế nào lại xuất hiện ở đây!

Chẳng mấy chốc, ông thấy sau lưng Hoắc Hải Âu còn có một người quen, người này đang nhìn ông và Ninh Thiên với ánh mắt chế giễu.

“Gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh!”

Khuôn mặt Ôn Nguyệt xám lại.

“Hoắc Hải Âu? Cậu ra viện khi nào, tại sao cậu không nói cho tôi biết?”

Sắc mặt Lương Vĩnh Chí không được tốt lắm, ông đứng dậy đi tới.

Khi nhìn thấy Đoàn Vinh, ông đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

“Ha ha, chủ tịch Lương, tính chất của sự việc này vô cùng xấu, quyết không thể dàn xếp ổn thỏa.”

Đoàn Vinh bước lên phía trước, bí mật nhét cho Lương Vĩnh Chí một tấm thẻ rồi cười nói:

“Ban đầu, Hiệp Khôi thành lập Hiệp hội Cổ Võ với mục đích thúc đẩy võ thuật, dù sao nếu không có quy tắc thì cũng không có giới cổ võ thịnh vượng như ngày nay, ông nói đúng không?”

“Chuyện này...” Vẻ mặt Lương Vĩnh Chí khó xử, nhưng vẫn im lặng nhận lấy tấm thẻ.

“Chủ tịch Lương, tôi nghĩ người trẻ tuổi nên được trao cơ hội, ai còn trẻ lại không phạm sai lầm chứ?”

Ôn Nguyệt bước lên phía trước, trầm giọng nói: “Đoàn Vinh, nhà họ Đoàn mấy người đã nuôi nhiều môn khách như vậy, ngày thường làm không ít chuyện ác, dựa theo võ luật, có phải cũng nên vào trong đó ngồi mấy năm không?”

“Ông Ôn, mặc dù hai nhà chúng ta rất thân thuộc, nhưng tôi vẫn có thể kiện ông tội vu khống.” Đoàn Vinh cười nói.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”

Vì chuyện của Tokugawa Ichiro, Lương Vĩnh Chí đã liên tiếp tổ chức các cuộc họp trong nhiều ngày, đầu rất đau.

“Như vậy đi, Ninh Thiên, bây giờ cậu xin lỗi đội trưởng Hoắc, bồi thường ba triệu tiền viện phí cho cậu ta, viết thư cam đoan...”

Hoắc Hải Âu đột nhiên ngắt lời, nghiến răng nói: “Chủ tịch Lương, tôi, Hoắc Hải Âu, không thiếu số tiền này, theo quy định, nhất định phải giam cậu ta ba tháng!”

Ninh Thiên càng ngày càng không vui.

Ôn Thanh Lam thấy vậy thì lo lắng, dùng khuỷu tay chọc Ninh Thiên, nhỏ giọng nói: “Này! Cậu nói gì đi, đừng đứng ngốc ở đó!”

Ninh Thiên im lặng, lẳng lặng đánh giá mấy con kiến này.

“Đội trưởng Hoắc, người trẻ tuổi rất dễ bốc đồng, thật ra sau ngày đó, Ninh Thiên cũng rất hối hận.”

Ôn Nguyệt vội vàng trấn an: “Cậu ấy còn trẻ, nếu để lại tiền án, sau này làm sao có thể sống trong giới chúng ta...”

“Hừ, không để lại tiền án cũng được!”

Hoắc Hải Âu lập tức cười lạnh: “Vậy thì bồi thường mười triệu, quỳ trên mặt đất, dập đầu xin lỗi ông đây đi!”

“Cái gì?!”

Ngay khi anh ta nói xong những lời này, những người trong phòng tiếp khách hoảng sợ.

Quỳ xuống, dập đầu?

Đối với các võ giả, điều này chắc chắn nhục nhã không kém gì việc việc bị giết!

Ôn Thanh Lam rất tức giận!

Hoắc Hải Âu quá ác độc, anh ta thật sự muốn công kích võ tâm của Ninh Thiên, nhưng cũng do Ninh Thiên không nghe lời, gieo gió gặt bão.

“Thế nào, lựa chọn giữa việc có án tích hay quỳ xuống dập đầu.”

Hoắc Hải Âu trừng mắt nhìn Ninh Thiên với vẻ giễu cợt, thầm nghĩ: Thằng ranh con, trước kia ở trang viên Cửu Khê không phải thể hiện lắm sao? Bày đặt lên mặt!

“Chàng trai trẻ, cậu phải suy nghĩ kỹ đấy.”

Đoàn Vinh nói với Ninh Thiên: “Bị Hiệp hội Cổ Võ giam giữ là một vấn đề rất nghiêm trọng, đồng nghĩa với việc có thanh danh xấu, tôi đề nghị hôm nay cậu chấp nhận, nếu không tương lai của cậu sẽ....”

“Con mẹ nó rốt cuộc mấy người nói xong chưa?”

Ninh Thiên không chịu nổi nữa, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Thật sự cho rằng mình ngon lắm đúng không?”

“Cậu!”

Đoàn Vinh khẽ giật mình.

Thằng nhóc này làm sao lại dám kiêu ngạo ở trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ như vậy?

“Tốt lắm!”

Sắc mặt Hoắc Hải Âu đanh lại: “Ranh con, ông đây đã cho cậu một cơ hội, nhưng đáng tiếc cậu không nắm lấy!”

“Chủ tịch Lương, ông cũng nghe rồi đấy, thằng nhóc này cực kỳ phách lối, nếu không bắt giữ, sau này nhất định sẽ gây ra tai hoạ lớn cho xã hội!”

Lương Vĩnh Chí cũng rất không hài lòng với thái độ kiêu ngạo của Ninh Thiên, đang định lên tiếng thì Ninh Thiên đột nhiên giơ chân lên đá vào ngực Hoắc Hải Âu.

“Ầm!”

Cơ thể Hoắc Hải Âu bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu trong không khí: “Phụt-”

Ôn Nguyệt, Ôn Thanh Lam: “???”

Đoàn Vinh: “???”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Không ai ngờ rằng Ninh Thiên lại dám làm điều này ở đây, trước mặt Phó chủ tịch Lương Vĩnh Chí!

“Trời ơi!” Ôn Thanh Lam lấy tay che chặt môi, kinh ngạc nhìn Ninh Thiên.

“Xong rồi.” Ôn Nguyệt có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết rằng những nỗ lực hôm nay đều vô ích.

Hoắc Hải Âu phá tan cửa phòng tiếp khách, bay ngoài hơn hai mươi mét trong hành lang lạnh lẽo, thu hút rất nhiều ánh mắt kinh ngạc trên hành lang.

“Ninh! Thiên! Cậu thật to gan!!”

Trong phòng tiếp khách, Lương Vĩnh Chí nổi trận lôi đình: “Cậu có biết đây là nơi nào không! Cậu dám làm như vậy trong Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu, cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”

“Ồ? Mấy người chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả.”

Ninh Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó dời ánh mắt sang Đoàn Vinh.

“Cậu... Cậu muốn gì!”

Đoàn Vinh nuốt nước bọt, lùi lại vài bước.

Hai môn khách nhà họ Đoàn bước lên phía trước, cố gắng ngăn Ninh Thiên lại, nhưng sau khi bị anh trừng mắt, hai chân họ như nhũn ra, đầu đổ mồ hôi, không tự chủ tránh ra.

“Tôi không biết có phải mình chọc vào ông hay không, nhưng nếu hôm nay ông chọc vào tôi, vậy thì tôi sẽ xử lý ông.”

Vừa nói, bóng dáng đã Ninh Thiên biến mất tại chỗ.

Đoàn Vinh thấy hoa mắt, chợt cảm thấy cổ áo khoác sau lưng bị cầm lên, cả người không khống chế được bị ném lên không trung, sau đó đập xuống sàn nhà!

Hơn nữa, còn là kiểu ngã mà dùng mặt đáp đất!
Chương 49: Võ giả nội kình?

“Đùng!”

Sau một tiếng nổ, gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh, một trong số ít nhân vật lớn trong toàn Thanh Châu đã bị gãy mũi ngay tại chỗ!

Rất nhiều máu bắn tung tóe từ mặt ông ta!

“A... A, a...!”

Tiếng thét kinh hoàng của Đoàn Vinh vang vọng trong phòng tiếp khách.

Ông ta cũng là võ giả ngoại kình, cho nên không dễ dàng ngất xỉu, lúc này ông ta bụm mặt, lăn lộn trên mặt đất, gào thét đau đớn.

Tất cả mọi người đều nhìn đến choáng váng.

Đặc biệt là nữ thư ký riêng của Lương Vĩnh Chí, cô ta luôn cho rằng Ninh Thiên là một thiếu niên nghiện mạng, nghiện game, không ngờ anh ta đột nhiên lộ ra mặt hung bạo và tàn nhẫn của mình!!

“Mau gọi đội chống bạo động, gọi đội chống bạo động qua đây!!”

Lương Vĩnh Chí nhấc điện thoại cố định lên, hét vào micro.

“Nguy rồi!”

Sắc mặt Ôn Nguyệt khó coi, mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông.

Ông cũng đã đánh giá thấp bản lĩnh của Ninh Thiên.

Đôi mắt của Ôn Thanh Lam mở to, như thể đây là ngày đầu tiên cô biết Ninh Thiên.

“Nếu ông lại làm phiền tôi, tôi sẽ giết ông đó.”

Ninh Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh Đoàn Vinh đã bị phá tướng, nhẹ giọng nói.

“Ông Ôn, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Anh chào hỏi Ôn Nguyệt rồi xoay người rời đi.

Không ngờ, một đội bảo vệ có vũ trang xông vào từ hành lang.

“Chủ tịch, ngài không sao chứ?”

Đội trưởng đội bảo vệ đến bên cạnh Lương Vĩnh Chí, họ không phải là đội chống bạo động, đội chống bạo động đang đi làm nhiệm vụ, họ chỉ là bảo vệ của Hiệp hội Cổ Võ.

Mặc dù là người bình thường, nhưng trong tay có súng, lực uy hiếp không thua kém gì đội chống bạo động.

“Bắt cậu ta lại cho tôi!”

Lương Vĩnh Chí chỉ vào Ninh Thiên, nổi trận lôi đình: “Dám phản kháng, bắn chết ngay tại chỗ!”

“Xông lên!”

Đội trưởng đội bảo vệ là một người đàn ông cường tráng khoảng bốn mươi tuổi, vung tay lên, hơn mười vệ sĩ cầm vũ trang vây quanh Ninh Thiên.

“Anh bạn trẻ! Đừng phản kháng!” Ôn Nguyệt lớn tiếng nhắc nhở.

“Ngoan ngoãn một chút!”

Một tên bảo vệ bước lên phía trước, đặt tay lên vai Ninh Thiên.

Bả vai Ninh Thiên khẽ run lên, bảo vệ lập tức bị một cỗ sức mạnh vô hình đánh bay ra ngoài.

“Bắn!”

Đội trưởng đội bảo vệ không chút do dự, trực tiếp hạ lệnh.

“A!!” Ôn Thanh Lam sợ hãi, vội vàng kéo Ôn Nguyệt lại.

“Bằng bằng bằng...”

Trong phòng tiếp khách vang lên tiếng súng dày đặc.

Mười hai khẩu súng trường phun lửa tấn công.

Ngay lúc mọi người cho rằng Ninh Thiên sẽ bị bắn tanh bành thì một chuyện khó tin đã xảy ra.

Ninh Thiên hóa thành một cái bóng đen, xuyên qua cơn mưa đạn.

Sau khi bắn hết đạn, mười hai bảo vệ còn chưa kịp thay băng đạn thì đã lần lượt bay ra ngoài, đập vỡ cửa sổ bằng một tiếng nổ rồi rơi từ tầng ba xuống.

Súng trường cũng bị xoắn lại rồi tùy ý ném xuống đất.

“Trời đất ơi, đây... Đây là tình huống như thế nào?”

Đội trưởng đội bảo vệ chết lặng, đôi mắt mở to.

“Né được đạn... Nội kình, cậu ta là võ giả nội kình!!”

Lương Vĩnh Chí trừng mắt nhìn Ninh Thiên như nhìn thấy quỷ.

“Chủ tịch Lương, đi mau!”

Đội trưởng đội bảo vệ nhặt khẩu súng trường của mình lên, trực tiếp bóp cò.

Giây tiếp theo, khẩu súng trong tay anh ta biến mất, bốp! Một bóng đen đánh mạnh xuống anh ta, khiến anh ta bất tỉnh.

Ninh Thiên lật khẩu súng trường trong tay, dùng nó làm gậy rồi đi tới trước mặt Lương Vĩnh Chí.

“Cậu... Cậu muốn gì! Tôi là phó chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu! Cậu, cậu, cậu... Cậu không thể đụng vào tôi!” Hai chân Lương Vĩnh Chí như nhũn ra, nói năng không lưu loát.

Ông không ngờ rằng một đứa trẻ mười tám, mười chín tuổi, chưa đủ lông đủ cánh lại thật sự là một võ giả nội kình.

Trong nội bộ Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ, không có nhiều võ giả nội kình.

“Anh bạn trẻ, đừng!”

Ôn Nguyệt vội vàng chạy tới cầu xin: “Nếu cậu ra tay với chủ tịch Lương thì chẳng khác nào bắt đầu chiến tranh với toàn bộ Hiệp hội Cổ Võ, đến lúc đó sẽ có vô vàng phiền phức!”

Ôn Thanh Lam cũng hỗ trợ khuyên nhủ: “Đúng vậy, đúng vậy, ông nội nói đúng, Ninh Thiên, đừng bốc đồng!”

“Hiệp hội Cổ Võ...”

Ninh Thiên đánh gục một đám người, mặt không đỏ, tim không đập: “Mấy người không thật sự cho rằng tôi để cái tổ chức ngu xuẩn này vào mắt chứ?”

“Nói thật, tôi chọn đến đây vì sợ phiền phức, nhưng không ngờ các người lại ngu dốt như vậy.”

Lương Vĩnh Chí nghe vậy, cơ bắp ở khóe miệng co giật.

Bà nội nó, rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch gì?

Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới nội kình, còn xem thường Hiệp hội Cổ Võ!

Chẳng lẽ là đến từ ‘Ngũ đại gia tộc’?

“Bốp, bốp, bốp...”

Lúc này, Ninh Thiên nhẹ nhàng dùng tay tát vào mặt Lương Vĩnh Chí rồi nói: “Ông nhớ cho kỹ, tôi không hề sợ ông, nếu ông dám quấy rầy ông đây một lần nữa, ông đây sẽ tiêu diệt hết mấy người! Đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu... Đã hiểu rõ.”

Lương Vĩnh Chí sao lại dám không cúi đầu.

Mặc dù là phó chủ tịch, nhưng ông chỉ có thực lực ngoại kình, võ giả nội kình có thể dùng một ngón tay bóp chết ông.

“Rất tốt.”

Bốp!

Ninh Thiên cuối cùng lại tát vào mặt Lương Vĩnh Chí một cái, lúc này mới thỏa mãn quay người rời đi.

Chỉ để lại mấy người với khuôn mặt hoang mang.

Đặc biệt là Ôn Thanh Lam, sững sờ nhìn bóng lưng Ninh Thiên, cảm giác như đang nằm mơ... Ngay sau khi anh rời đi, một nhóm người vội vã chạy về.

Nhìn thấy đống lộn xộn trên mặt đất trong phòng tiếp khách, đội trưởng đội chống bạo động “Vương Kỳ” suýt nữa tức điên lên.

“Chó dại từ đâu tới mà dám giương oai ở trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu!”

“Chủ tịch, chỉ cần ngài nói một câu, tôi sẽ đi bắt hắn ngay bây giờ!”

Vương Kỳ nghiến răng quát lên.

Trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ trang nghiêm bị đập tan như thế này, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài thì Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ làm sao còn có thể có chỗ đứng ở Giang Nam nữa?

“Không!”

Lương Vĩnh Chí sợ hãi, trong tay cầm chén trà nóng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị:

“Thực lực của tên đó nói không chừng còn mạnh hơn cậu, cậu có thể không phải là đối thủ của cậu ta.”

“Cái gì?”

Vương Kỳ sửng sốt, nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa: “Chủ tịch, ông không nói đùa chứ? Một sinh viên đại học lại có tu vi nội kình?”

Anh ta tự hỏi liệu đầu chủ tịch có phải bị hỏng rồi hay không.

“Tôi vừa mới phái người đi điều tra.” Lương Vĩnh Chí nói từng chữ một: “Sau khi thằng nhóc đó đại náo trong Hiệp hội Cổ Võ, cậu ta không bỏ trốn vì sợ tội mà quay trở lại trường học.”

“Điều này cho thấy cậu ta không sợ Hiệp hội Cổ Võ chút nào, phía sau hẳn là có thế lực lớn làm chỗ dựa, vì vậy cậu ta mới hành động không kiêng nể gì như thế.”

Vương Kỳ cau mày: “Vậy tôi nên làm gì? Chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?”

“Đương nhiên là không thể!”

Lương Vĩnh Chí lắc đầu: “Nhưng cậu không thể tấn công hấp tấp, thằng nhóc này có tính tình nóng nảy, nếu tức giận sẽ đại khai sát giới, chúng ta liền xong đời.”

“...”

Vương Kỳ không nói nên lời.

Anh ta đã làm đội trưởng đội chống bạo động được bảy năm, đã bắt được hàng trăm tên tội phạm hung ác, nhưng anh ta chưa bao giờ gặp phải một tên khó giải quyết, khiến Hiệp hội Cổ Võ phải dè chừng như vậy.

Lương Vĩnh Chí lại nói: “Chúng ta hãy đợi chủ tịch từ cuộc họp ở Tân Hải trở về, tôi cũng muốn xem nhân vật lớn đứng sau tên nhóc này là ai...”

“Chủ tịch!”

Vương Kỳ nghe thấy hai chữ này, tinh thần của anh ta phấn chấn trở lại.

Trong Hiệp hội Cổ Võ có một quy định là chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ thành phố phải có tu vi tông sư!

Chỉ có tông sư mới có thể toạ trấn một thành phố, ổn định lòng dân.

Chủ tịch Trịnh của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ là một tông sư chính hiệu, hoàn toàn khác với một người leo lên bằng các mối quan hệ như Lương Vĩnh Chí.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom