• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Lăng thiên chiến thần Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 870-871

“Diệp Thiên, cho dù thực lực của cậu có mạnh thế nào thì cũng không thể tiêu diệt được Bạch Cốt Hội đâu”, Hoàng Lão gằn lên từng lời nặng nề.

Nhưng đáng tiếc rằng Diệp Thiên trước mặt ông ta chỉ lạnh lùng hắng giọng: “Vậy sao?”

Sau khi Hoàng Lão ý thức được thực lực của Diệp Thiên mạnh thế nào, ông ta cũng không kiềm chế thực lực cơ thể nữa. Ông ta vận toàn bộ sức mạnh, mục đích chính là muốn giết Diệp Thiên.

Diệp Thiên thấy thế thì vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, không hề di chuyển, đồng thời anh nắm chặt tay tung cú đấm đánh bại mọi phòng bị của Hoàng Lão khiến ông ta căn bản không thể nào đỡ lại được. Ông ta bị Diệp Thiên đánh bởi một đòn mạnh bạo nên thét lên thảm thiết.

“A…”, ông ta đau đớn vô cùng.

Hoàng Lão mạnh như vậy mà lúc này lại bị đánh bại dễ dàng thế này khiến cho những người xung quanh thấy vậy thì kinh ngạc không nói nên lời.

Bọn họ không có khả năng chiến đấu tiếp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thiên. Còn Diệp Thiên thì sao?

Sau khi giải quyết xong đối phương, anh bước quay về.

Mặc Trần Huy khó khăn lắm mới gượng dậy, ngẩng đầu nói với Diệp Thiên: “Cậu Diệp, đây…”

Diệp Thiên đáp lời: “Ông yên tâm, mọi thứ tiếp sau đây cứ giao cho tôi”.

Diệp Thiên dứt lời, những người xung quanh chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang từ xa lại gần.

Bọn họ nhìn về phía âm thanh phát ra và ngỡ ngàng nhận ra có một đám người đang đi về phía mình.

Ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.

Diệp Thiên điềm tĩnh lên tiếng: “Các vị yên tâm, bọn họ không phải kẻ địch của chúng ta, bọn họ chính là cấp dưới của tôi”.

“Cậu…”

“Cậu Diệp, cậu rốt cục là ai?”, Mặc Trần Huy nhìn đám người khí thế hùng hồn, chỉ cần nhìn là biết không phải võ sĩ bình thường, do vậy ông ta đương nhiên vẫn không thôi ngạc nhiên.

Diệp Thiên nhìn bọn họ, khẽ cười, nói: “Bọn họ? Đương nhiên là tướng sĩ của năm chiến khu rồi”.

“Đợi đã…”

“Lẽ nào cậu là Lăng Thiên Chiến Thần?”, Mặc Trần Huy đột nhiên nhớ ra gì đó rồi lên tiếng.

Ông ta nói xong thì cứ thế nhìn Diệp Thiên chằm chằm. Cho dù Diệp Thiên không nói gì nhưng mọi thứ đã rõ mười mươi.

“Quả nhiên!”

“Không ngờ cậu lại là Lăng Thiên Chiến Thần”.

Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao.

“Các vị, tình hình hiện giờ thế nào bọn họ đều đã rõ. Bạch Cốt Hội dã tâm hung ác, mưu đồ tiêu diệt các võ sĩ trong thiên hạ, dùng võ sĩ để làm thực nghiệm với ý đồ tạo ra các chiến sĩ siêu cấp. Các vị không thể ngồi đợi chết được, nhất định phải kề vai sát cánh chiến đấu chống lại”, Diệp Thiên nhìn mọi người. Từng câu nói của anh như lời động viên thôi thúc bọn họ thêm phần khí thế.

Có điều hiện giờ cho dù bọn họ có lòng nhưng lại không đủ lực vì bọn họ đã bị thương không hề nhẹ, lúc này có muốn gượng dậy chiến đấu cũng khó.

“Cậu Diệp, tôi tới rồi”, đúng lúc này một bóng hình từ trên trời từ từ hạ người xuống. Người tới chính là Mặc Huyền.

“Mặc tiền bối, ông tới rồi”, Diệp Thiên khẽ cười.

Thực ra anh đã sắp xếp ổn thoả mọi thứ vì anh đã sớm điều tra ra được âm mưu của Trịnh Khôn cho nên đã sắp xếp kế hoạch chu toàn.

Hiện giờ Mặc Huyền ra mặt rồi, hy vọng ông ta có thể giúp đỡ những người ở đây chữa trị vết thương. Với khả năng của Mặc Huyền việc điều trị vết thương chẳng qua cũng là việc dễ như trở bàn tay.

Chỉ thấy ông ta vung tay, một luồng sức mạnh khủng khiếp từ từ được phóng từ lòng bàn tay ra.

Trong chốc lát, mọi người đều cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn hẳn, có vẻ như vết thương trên người đã nhẹ đi rất nhiều.

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, ai nấy đều phục hồi như trạng thái ban đầu.

Ngày hôm nay trận quyết chiến cuối cùng cũng ở trước mắt, đối với năm chiến khu và đối với các tướng sĩ mà nói thì giây phút này chính là giây phút mà bọn họ đã chờ đợi từ rất lâu.

Bạch Cốt Hội.

Mối thù mà bọn họ không bao giờ quên. Kẻ âm mưu đứng sau mọi chuyện cuối cùng cũng lộ diện.

Ngoài các tướng sĩ của năm chiến khu thì còn có cả các võ sĩ đến từ khắp nơi. Bọn họ cũng gia nhập vào đại quân đánh dẹp Bạch Cốt Hội.

Dưới sự chỉ đạo của Diệp Thiên, đội quân xông về địa bàn của Bạch Cốt Hội như nước triều lên.

Long Quốc chấn động, một cục diện chưa bao giờ xuất hiện thì nay đã xuất hiện. Tất cả các thế lực, bất kể là thế lực bề nổi hay thế lực trong thế giới ngầm thì đều âm thầm quan sát mọi chuyện đang xảy ra.

Long Đảo.

Diệp Thiên đi trước mở đường, bốn chiến tướng và Lâm Khuê dẫn theo cấp dưới cùng tiến vào sau.

Sau khi nhận được thông tin từ chiến khu, Bạch Cốt Hội còn đang tiến hành thực nghiệm trên cơ thể con người ở Long Đảo, vả lại quy mô bọn họ làm lại vô cùng lớn, thậm chí đến cả Tô Hồ và Tô Vân Nhi cũng bị bọn chúng đưa đến đây.

Đối diện với căn cứ thực nghiệm rộng lớn đó, Diệp Thiên lại tỏ ra thông thạo và không hề lùi bước. Đã chuẩn bị phát động cuộc công kích đối phương thì Diệp Thiên đương nhiên đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho nên anh đương nhiên thông thạo căn cứ thực nghiệm này.

Lúc này, Diệp Thiên rất nhanh chóng đã tới được khu vực trung tâm của căn cứ. Anh thấy Tô Hồ và Tô Vân Nhi đang bị trói ở đây, bên cạnh bọn có còn có một số nhân viên làm thực nghiệm đang chú tâm nghiên cứu gì đó.

“Chết đi”, thấy vậy, Diệp Thiên không hề nao núng, khí thế sục sôi muốn lấy tính mạng của bọn chúng.

Sau khi giải quyết được số nhân viên này, Diệp Thiên lập tức tới bên hai người Tô Hồ và Tô Vân Nhi.

Cả hai nhận ra Diệp Thiên thì tỏ ra vô cùng cảm kích. Diệp Thiên giải cứu hai cô gái sau đó nói: “Thế nào? Các cô không sao chứ?”

“Không sao…”, thực ra trong lòng bọn họ lo lắng vô cùng nhưng trước mặt Diệp Thiên, bọn họ lại không hề nói ra.

Diệp Thiên đưa cả hai cô gái ra ngoài, có điều trước khi anh rời đi, vẫn bị ngăn cản bởi một người, và kẻ đó không ai khác chính là Thiên Chủ.

Hừ!

Thiên Chủ hắng giọng, làm chấn động trời đất. Lúc này ai nấy đều cảm thấy được luồng khí xung quanh trở nên khác thường.

Chỉ thấy trên người ông ta có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ lan ra, sau đó thân hình ông ta cuộn lại trong không trung.

Diệp Thiên có thể nhìn rất rõ trên cơ thể gầy gò ban đầu đột nhiên lộ ra từng đường cơ bắp cuồn cuộn, trông đầy sức mạnh.
Chương 870: Đã chiến là không thể thất bại

Diệp Thiên ngạc nhiên: “Lợi hại đấy”.

Mấy người bên cạnh anh thấy vậy đều nhìn về phía anh: “Sao vậy? Cuối cùng mày cũng thấy sự lợi hại của Thiên Chủ rồi chứ?”

Diệp Thiên bật cười: “Quả nhiên không hổ là Thiên Chủ”, anh biết trên đời này có rất nhiều công pháp thần kỳ, kể cả là anh cũng không thể biết hết tất cả.

Ví dụ như Thiên Chủ, công phu mà ông ta tu luyện chính là loại công phu vô cùng hiếm, bình thường không cần phải đích thân ra tay, Thiên Chủ có thể khiến sức mạnh của mình được ẩn đi, thậm chí các cơ bắp trên người ông ta đều được thu lại.

Còn Thiên Chủ lúc này lại giống như một người bình thường, trông hết sức nho nhã, thậm chí khiến người ta có cảm giác yếu ớt nhưng một khi ông ta bắt đầu giao đấu thì toàn bộ cơ bắp trên người đều nở căng ra.

Lúc này Thiên Chủ như biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Người ngoài nhìn ông ta sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chưa cần ra tay đã có thể khiến người ta phải khuất phục. Từng cơ bắp trên người ông ta như những ngọn núi nhỏ vững chãi nhô lên, khi thấy đối phương lao tới giết mình, ông ta không hề do dự tung luôn nắm đấm.

Rầm!

Một cú đấm của Thiên Chủ chính là đòn công phá vô cùng mạnh mẽ, lúc này ông ta tung đòn nhằm vào một người và không khác gì sói lao vào đàn cừu non, đi đến đâu cũng không để kẻ khác có cơ hội sống sót.

Thấy Thiên Chủ di chuyển thoăn thoắt trong đám người, Diệp Thiên có một cảm giác rằng ông ta hình trông thì rất lợi hại nhưng lại không hề thể hiện ra toàn bộ thực lực, điều đó không khỏi khiến Diệp Thiên cau mày, đứng lặng quan sát đối phương.

Lúc này, Diệp Thiên nghĩ rằng muốn làm rõ khúc mắc thì phải nghĩ ra cách mới được.

Thế rồi Diệp Thiên quyết định án binh bất động tạm thời. Anh muốn xem xem tiếp sau đó đối phương còn có thể giở trò gì.

Cứ vậy, qua một trận đấu, sức chiến đấu của Thiên Chủ ngày càng mạnh, không hề cho đối phương có cơ hội chiếm thế thượng phong.

Đến Diệp Thiên thấy vậy cũng không khỏi ngạc nhiên bởi anh không ngờ Thiên Chủ có thể trụ được lâu như vậy.

Nên biết rằng người bình thường căn bản không thể trụ được dài như thế cho nên Diệp Thiên lại tung ra một đòn nữa.

Thiên Chủ như cảm nhận được nguy hiểm tới gần, đương nhiên lập tức tỏ thái độ cảnh giác, có điều sức mạnh của đối phương cũng không phải tầm thường nên Thiên Chủ dễ mà có thể đỡ được. Dù Thiên Chủ có mạnh nhưng so với một người võ sĩ mạnh như vậy thì vẫn còn kém vài phần.

Rầm!

Một luồng khí tức mạnh mẽ được phóng ra, Thiên Chủ bị luồng khí này đàn áp. Mặc dù ông ta đã trụ được vững nhưng vẫn cảm thấy sức lực cạn dần.

Đối phương quá mạnh cho nên sau đòn đánh vừa rồi, khí huyết trên người Thiên Chủ cứ thế trào ra. Trong khoảng thời gian ngắn, ông ta có muốn vực lại sức cũng là điều khó khăn.

Khi Thiên Chủ chủ động nhìn về phía Diệp Thiên, ông ta không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng vì ông ta có thể thấy được Diệp Thiên lúc này đột nhiên ra tay giúp mình đỡ lại đòn công kích từ phía người thần bí kia.

“Kẻ nào?”, người lên tiếng lúc này chính là Thiên Chủ.

Điều ông ta không ngờ tới chính là mình bị tấn công.

“Muốn đánh thì đánh quang minh chính đại”, Diệp Thiên đứng trước mặt ông ta lên tiếng lạnh lùng.

“Tao còn cho rằng Thiên Chủ có thể kéo chân mày nhưng nào ngờ hắn ta cũng chỉ là loại bỏ đi. Đã là loại bỏ đi thì không cần phải tồn tại trên đời này nữa. Cái đợi chờ hắn ta chỉ có còn đường duy nhất là chết mà thôi”.

Nói rồi, người này tung một chiêu tàn độc về phía Thiên Chủ. Thiên Chủ không kịp phòng bị, bị giết ngay lập tức.

“Được rồi, giải quyết tên ăn hại đó rồi thì tiếp sau đây chính là cuộc chiến đấu giữa chúng ta”, người đứng đầu Bạch Cốt Hội đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

Tên Thiên Chủ đó chẳng qua cũng chỉ là bù nhìn mà thôi, kẻ đứng sau điều khiển và thao túng Bạch Cốt Hội chính là vị Tôn Giả này.

…….

Long Đảo, Sơn Đỉnh.

Đây là nơi cúng bái Hoàng Đế cổ đại, sau hàng nghìn năm, đến hôm nay mới lại có hai người tới đây.

Một người chính là Diệp Thiên, còn người còn lại chính là vị Tôn Giả của Bạch Cốt Hội vì bị ép mà tới.

Đại quân của Diệp Thiên đàn áp đã khiến thuộc hạ của Tôn Giả này đều bại trận không còn đường lui.

Lúc này Bạch Cốt Hội tan rã, duy chỉ có Tôn Giả của Bạch Cốt Hội dưới sự truy đuổi của Diệp Thiên mà phải đến đây.

Khi tới đây, ông ta thấy Diệp Thiên đã đứng trên núi đợi mình từ trước.

“Tôn Giả Bạch Cốt, giờ ông có thể đi đâu được nữa?”.

Thấy Tôn Giả Bạch Cốt, trong lòng Diệp Thiên không khỏi trào lên cơn sóng dữ. Anh cố gắng bao lâu nay cũng chỉ là vì muốn đối phó với Bạch Cốt Hội. Hôm nay, cuối cùng kẻ đứng sau tất cả đã tới đường cùng.

Anh không tin lúc này ông ta có thể thoát khỏi bàn tay mình.

Phía bên kia, Tôn Giả Bạch Cốt đưa mắt nhìn xung quanh. Ông ta phát hiện xung quanh đâu đâu cũng toàn là người của Diệp Thiên, người nào người nấy trông hết sức hung hãn.

Cho dù có nhìn đi đâu thì ông ta cũng không phát hiện ra mình còn đường nào có thể tháo chạy.

“Đáng ghét!”, Tôn Giả Bạch Cốt gằn lên. Ông ta đương nhiên không chịu khuất phục, đương nhiên không chịu nhận thua vì ông ta bỏ bao công sức mới có được thành quả như ngày hôm nay.

Nếu như cứ thế bị mất đi thì ông ta ngàn vạn lần cũng không cam lòng. Ông ta không muốn thấy mọi thứ mình gây dựng lại đổ sông đổ bể như vậy được.

Bạch Cốt Tôn Giả nhếch miệng, trong ánh mắt rõ vẻ tôi độc. Ánh ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên vậy.

“Coi như mày giỏi. Nhưng mày cho rằng tao không còn cách gì khác sao? Nằm mơ đi”, Bạch Cốt Tôn Giả hắng giọng.

Đột nhiên ông ta nhìn sang đám tay sai đang run rẩy của mình. Tên nào tên nấy đều vì những thất bại liên tiếp mà rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Chương 871: Thiên Chủ xuất hiện
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom