• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Kiếm Đạo Độc Thần (2 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương 51 Lần này Sở Mộ chết chắc

Mọi người cũng đều nhìn ra được tuy hai bên đều đang sử dụng sáu thức đầu Lăng Phong kiếm thuật nhưng Lăng Phong kiếm thuật trong tay Sở Mộ giống như đang sống lại tràn ngập linh tính, từng chiêu từng thức liền mạch biến ảo đến mức gần như không nhìn ra nhược điểm.

Sắc mặt Trang Thu Sinh đại biến, trong mắt rung động, hắn hoàn toàn bị động, tiết tấu trận chiến đã bị Sở Mộ nắm giữ, cũng tương đương với việc hắn đang bị Sở Mộ nắm mũi dắt đi, vô cùng biệt khuất, bi phẫn đến cực điểm.

- Lăng Phong Động!

Trang Thu Sinh miễn cưỡng thi triển sát chiêu thế nhưng sát chiêu chỉ thi triển được có một nữa Sở Mộ đã phá vỡ chiêu thức khiến Trang Thu Sinh thiếu chút nữa thổ huyết.

- Cái gì! Ta không có hoa mắt chứ ? sát chiêu mà cũng bị phá vỡ.

- Không thể tưởng tượng nổi.

- Giống như nằm mơ vậy.

- Tên kia thật sự là biến thái.

Hàn Thụy cười khổ một tiếng:

- Sau này không đấu kiếm với hắn nữa.

- Buông tay!

Sở Mộ khẽ quát một tiếng, tay cầm kiếm khẽ lật, bách luyện kiếm trên tay khẽ áp vào kiếm Trang Thu Sinh rồi đột nhiên vận lực khiến Trang Thu Sinh không thể nào cầm chắc kiếm bị hất văng ra ngoài. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mũi kiếm tỏa ra khí lạnh như độc xà đã kề vào cổ, chỉ cần Sở Mộ khẽ phát lực thì tính mạng Trang Thu Sinh cũng kết thúc.

Sắc mặt Trang Thu Sinh lúc xanh lúc trắng rồi chuyển sang đỏ, cảm giác xấu hổ vô cùng.

- Vậy mà lại bị đánh bại.

Nhóm đệ tử nội môn đứng xem xung quanh trợn mắt há hốc mồm, cảm giác giống như nằm mơ.

- Ta nói rồi, ngươi sẽ hối hận.

Sở Mộ nói xong liền thu kiếm vào vỏ không thèm quan tâm càng khiến Trang Thu Sinh tức giận, sắc mặt Tề Bạch cũng khó coi vô cùng.

- Sư huynh thật là lợi hại a ...

Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Vi kích động, vì quá hưng phấn mà đỏ lên, cảm giác như muốn nhảy cẫng lên hoan hô.

Không ai để ý đang có một người từ đàng xa đi đến.

Trên Lăng Phong kiếm đài trở nên cực kỳ yên tĩnh mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng.

Không hiểu bọn họ vừa nhìn thấy cái gì nữa ?

Một tên đệ tử nội môn vừa luyện được mấy hôm đã sử dụng Lăng Phong kiếm thuật đánh bại sư huynh tiến vào nội môn hơn 1 năm, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Phải biết rằng, chỉ có đệ tử nội môn thuộc Lăng Phong viện mới được tu luyện Lăng Phong kiếm thuật, là kiếm thuật độc môn của viện, gần như không lưu truyền ra bên ngoài cho nên không thể có chuyện Sở Mộ đã từng luyện qua được.

Bình thường một đệ tử sau khi vào nội môn được hơn 1 năm cho dù không luyện Lăng Phong kiếm thuật đến đại thành thì cũng rất gần rồi vậy mà lại không so được với một tên đệ tử vừa mới tiến vào nội môn.

Tề Bạch không chỉ rung động mà còn sinh ra ý sợ hãi, đồng thời hắn càng thêm hận Sở Mộ.

- Sở Mộ có ở chỗ này không ?

Đột nhiên một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, đánh vỡ khung cảnh tĩnh mịch hiện tại, cũng giúp mọi người từ trong rung động bừng tỉnh.

- Là nàng.

- Đệ tử Chấp pháp.

- Nàng đến đây làm gì cái gì??

- Nàng vừa kêu tên Sở Mộ, hay là Sở Mộ làm ra hành vi vi phạm môn quy nên bị trừng phạt ?

Mọi người vội vàng suy đoán.

- Ta đây.

Sở Mộ đi về phía trước, hắn cũng đã nhận ra đối phương, nàng chính là Lục Tuyết đệ tử chấp pháp đã từng dẫn hắn vào Chấp Pháp Đường lần trước.

- Hóa ra đúng là ngươi.

Lục Tuyết đi về phía Sở Mộ, trong mắt toát ra ý cười chế ngạo:

- Mới tấn thăng làm đệ tử nội môn, liền muốn làm ra hành động ý định dương danh nội môn sao ?

- Có việc gì thì nói luôn đi đừng nói những câu thừa thãi.

Sở Mộ cũng không buồn đôi co miệng lưỡi với đối phương dù dung mạo lẫn thân phận đối phương có hơn người đi nữa, Lục Tuyết khẽ cắn răng, trong lòng thầm giận.

Nàng liền nhớ lại lúc ở ngoại môn Sở Mộ cũng rất cuồng vọng không thèm để nàng vào mắt rồi.

- Tấn thăng làm đệ tử nội môn, uy phong càng lớn a.

Lục Tuyết chế nhạo một câu không để Sở Mộ nói liền nói tiếp:

- Vương Phong có đệ đơn xin Chấp Pháp Đường đề ra sinh tử ra sinh tử kiếm đấu, mà người mà hắn muốn sinh tử chiến chính là ngươi vì vậy trưởng lão Chấp Pháp phái ta đến hỏi ý ngươi có tiếp nhận hay khoonng ?

- Cái gì ? Sinh tử kiếm đấu ?

Mấy người Hàn Thụy nhất thời cả kinh, mặc dù sinh tử kiếm đấu có trong môn quy thế nhưng rất ít xuất hiện, hình như đã 5 năm rồi Thanh Phong kiếm phái không xuất hiện sinh tử kiếm đấu.

- Vương Phong ? Vương Phong là ai ? Ta cảm thấy đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải ?

- Đồ đần, Vương Phong chính là cái tên đã từng đến Lăng Phong Viện chúng ta sính uy, đánh bại rất nhiều người nhưng rồi bị sư huynh Tiêu Tiên Phong đánh đến cút về Minh Lôi Viện.

- Cái gì ? Chính là hắn sao, ta còn nhớ rõ lúc đó tu vi của hắn đã là Kiếm Khí Cảnh bát đoạn hậu kỳ a, kiếm thuật cũng lợi hại, hiện tại cho dù chưa đột phá cửu đoạn thì ít nhất cũng là bát đoạn đỉnh phong, về kiếm thuật thì nhất định càng thêm lợi hại.

- Đúng vậy, Sở Mộ lại trở thành đối tượng mà Vương Phong muốn sinh tử kiếm đấu, luyện kiếm luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi sao ? Muốn chết thì cũng không nên tìm cách chết như vậy.

Nhóm đệ tử nội môn vừa im lặng được một lúc lại càng thêm náo nhiết thi nhau nghị luận, càng nói càng to, càng nói càng hăng, vừa nói vừa cảm giác quái dị, cảm giác không thể tin được, bọn họ cảm thấy Sở Mộ bị điên rồi.

Riêng Tề Bạch sau khi nghe đệ tử chấp pháp nói vậy cảm giác vui mừng khó kiềm chế, hắn đang lo không biết nên đối phó với Sở Mộ thế nào thì tự nhiên lại có kẻ muốn Sở Mộ chết, một khi Sở Mộ đáp ứng đến lúc đó trên sinh tử kiếm đấu chỉ có một người còn sống mà thôi.

Mà thực lực Vương Phong hơn xa Trang Thu Sinh, lúc Vương Phong đến sính uy cũng đã từng qua chiêu với Trang Thu Sinh và kết quả là Vương Phong chỉ mất 10 chiêu đã đả bại đối thủ.

Bây giờ chỉ còn đợt xem Sở Mộ có đáp ứng hay không mà thôi, tất cả đệ tử nội môn xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chờ đợi câu trả lời của hắn, Hàn Thụy có chút lo lắng khẽ lắc đầu.

- Tiếp nhận!

Sở Mộ bình tĩnh đáp ứng, Lý Vi đứng bên thiếu chút nữa hôn mê.

- Chết chắc! Chết chắc!

- Lần này Sở Mộ chết chắc rồi, hắn mới chỉ tấn thăng lên đệ tử nội môn được mấy ngày mà thôi còn chưa hưởng thụ đãi ngộ đệ tử nội môn được bao lâu đã chuẩn bị chết rồi, trên sinh tử kiếm đài không có khái niệm tha mạng.

- Đúng vậy, thực lực Vương Phong không phải là một kẻ như Trang Thu Sinh có thể so sánh.

Nghe thấy mấy câu bàn tán đó sắc mặt Trang Thu Sinh tối sầm, cố gắng chịu đựng không phản ứng vì hắn biết đó là sự thật, đúng là Vương Phong lợi hại hơn hắn rất nhiều.

- Mặc dù Sở Mộ vừa mới thắng Trang Thu Sinh nhưng đó là do Trang Thu Sinh mới chỉ sử dụng tu vi thất đoạn mà thực lực Vương Phong thì hơn xa Trang Thu Sinh, hiện tại trong Lăng Phong viện chúng ta ngoài những sư huynh cửu đoạn ra thì chỉ có sư huynh Tiêu Tiên Phong mới có thể thắng Vương Phong.
Chương 52 Không bao giờ đấu kiếm với ngươi nữa

- Một khi đã tiếp nhận thì không thể nào đổi ý, rất tốt, ta sẽ báo lại trưởng lão chấp pháp câu trả lời của ngươi, ba ngày sau sẽ tổ chức sinh tử kiếm đài.

Lục Tuyết nói, thần sắc có một tia cười chế nhạo kèm theo chút thương xót, nói xong nàng xoay người, vô cùng ngạo nghễ.

- Sở Mộ, tại sao ngươi lại đồng ý hả ? Thừa dịp đệ tử chấp pháp còn chưa đi xa liền thay đổi chú ý còn kịp.

Hàn Thụy vội vàng nói:

- Sinh tử kiếm đấu không phải là trò đùa a.

- Yên tâm, ta sẽ không thua.

Sở Mộ nói:

- Ta về trước đây, ngày mai lại tiếp tục luyện kiếm.

Nói xong Sở Mộ liền xoay người trở về chỗ ở.

- Sở Mộ, ngươi còn có ba ngày, cố gắng mà hưởng thụ nốt cuộc sống đi.

Tề Bạch nhìn theo bóng lưng Sở Mộ hô lớn, cảm thấy sảng khoái xua tan hết khó chịu khi Trang Thu Sinh thua.

- sư huynh ...

Lý Vi gọi với theo.

- Đi thôi.

Sở Mộ mỉm cười nói.

Chỉ một lúc sau tin tức Sở Mộ và Vương Phong tiến hành sinh tử kiếm đấu đã truyền bá đi khắp nơi gần như đệ tử của cả 3 viện đều biết, kể cả 3 vị viện chưởng cùng với trưởng lão nội môn cũng biết gần hết, dù sao đã 5 năm rồi không có một đại sự kiện nào.

Và tất cả đều nhất trí cho rằng tên đệ tử nội môn vừa tấn chức Sở Mộ thật là không biết lượng sức mình,

Trưởng lão Kiếm Các cũng nghe tin, chỉ cười cười không đưa ra bình luận nào.

....

Sau khi trở về lầu các Sở Mộ liền đi lên ban công nhìn về phía hồ nước thanh tịnh xa xa, đột nhiên hắn cởi hết quần áo chỉ mặc mỗi quần đùi cầm theo kiếm nhảy vọt lên lao vào trong hồ nước khiến nước hồ bắn tung tóe.

Luyện kiếm trong nước.

Trên Địa Cầu Sở Mộ đã từng luyện kiếm thuật trong nước, lực cản của nước khiến tốc độ ra kiếm chậm đi hơn nữa lực cản phân bố không đều sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kiếm giả.

Thế nhưng nếu liên tục kiên trì luyện kiếm trong nước sẽ có được thành quả đáng mừng, khiến cho kiếm thuật càng trở nên tinh xảo, sức chịu đựng của bản thân cũng tăng lên hơn nữa lực khống chế với từng tấc sức mạnh trong thân thể cũng được đề cao.

Lý Vi đứng trong nhà bếp nấu cơm nhưng lại thấp thỏm không yên.

- Điểm tinh túy của Phi Vân kiếm thuật là ở 2 chữ “phi vân” ...

Sở Mộ nói chầm chậm, Lý Vi lắng nghe chăm chú dường như muốn nuốt từng câu từng chữ.

Khi Sở Mộ luyện kiếm trong hồ nước thì thấy Lý Vi cũng đang luyện kiếm ở bãi đất trống trước lầu các liền tùy ý chỉ điểm vài câu hơn nữa còn thuận tay diễn luyện hướng dẫn giúp Lý Vi dễ hiểu hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi thỉnh thoảng lộ ra sự vui vẻ, cảm giác đã bừng tỉnh đại ngộ hiểu ra được thêm nhiều mà trước đây nàng thấy mông lung.

- Muội luyện thêm lần nữa đi.

Sở Mộ nói.

- Vâng, sư huynh.

Lý Vi kích động khiến khuôn mặt đỏ bừng hăng hái luyện kiếm. Từng kiếm từng thức như vân khí hội tụ, cuối cùng nàng cũng thi triển đến ba chiêu cuối Vân Sinh Vân Tụ, Phi Vân Động, Vân Tán Vân Diệt.

Luyện xong, Lý Vi mở to hai mắt nhìn về phía Sở Mộ, chờ đợi hắn đánh giá.

- Uhm, lĩnh ngộ không tệ, luyện thêm một thời gian nữa có thể đại thành.

Sở Mộ mỉm cười nói khiến Lý Vi cảm thấy vô cùng cao hứng cảm giác còn ngọt hơn ăn mật.

- Muội luyện tếp đi, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.

Sở Mộ nói xong liền đi lên tầng 2.

- Đa tạ sư huynh.

Lý Vi vẫn còn chưa hết kích động.

...

Trời đã chạng vạng tối, Sở Mộ mặc bộ thanh sắc trường sam ngồi ở ban công nhìn về phía bầu trời, từng đám mây đang trôi lững lờ, từng đám lá, từng tán cây bị gió thổi lắc lư, dù ba ngày nữa sinh tử chiến với Vương Phong nhưng Sở Mộ cũng không đặt trong lòng.

- Cảnh giới Kiếm Đạo ... Kiếm Thế ...

Sở Mộ chậm rãi nhắm mắt lại bài trừ hết thảy tạo niệm nhớ lại tình cảnh lúc còn ở ngoại môn, khi đối mặt với Vương Phong lần đầu rồi hắn nhớ lại tình cảnh lúc trưởng lão Kiếm Các cho hắn cảm nhận cái gì gọi là Kiếm Thế, tất cả đều có điểm chung là khí thế mênh mông bàng bạc sắc nhọn quyết không lùi, hắn cảm thấy cả thân thể mình như bị áp bách.

“Phong mang Kiếm giả, từ trước đến nay chưa từng có, không sợ hãi, dù gãy nhưng vẫn bất khuất, thân như kiếm, hình như kiếm, thần như kiếm.”

“Chỉ khi nào khiến phong mang phóng ra ngoài, không sợ hãi, thân hình thần như kiếm hợp nhất mới có thể lĩnh ngộ ra Kiếm Thế hơn nữa còn phóng ra ngoài/”

Sở Mộ rất muốn sớm lĩnh ngộ Kiếm Thế bước chân vào cảnh giới Kiếm Đạo. Hắn có thể khẳng định nếu như hắn lĩnh ngộ được Kiếm Thế liền có thể nghiền áp Vương Phong.

Chỉ có điều muốn lĩnh ngộ Kiếm Thế cũng không phải đơn giản như vậy, cho dù là trưởng lão Kiếm Các cũng phải mãi đến khi đột phá Hóa Khí Cảnh mới lĩnh ngộ được Kiếm Thế.

Một đêm đi qua, Sở Mộ còn chưa sờ được da lông Kiếm Thế, tình cảnh ngày đó không cách nào trở lại.

Dù sao hắn cũng đã từng bước một chân vào Kiếm Thế tuy rằng lúc đó hắn còn chưa biết Kiếm Thế là cái gì thế nhưng cảm giác được thể nghiệm qua Kiếm Thế cộng thêm ngộ tính kiếm thuật siêu cường của hắn thì việc ngộ ra Kiếm Thế chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Ngày hôm sau, vẫn như mọi ngày mới sáng sớm, Sở Mộ đã bắt đầu tu luyện Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết và bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể rồi luyện thêm một lần Quan Khí Thuật liền tiến về Lăng Phong kiếm đài. Khi Sở Mộ đến Lăng Phong kiếm đài thì sắc trời vẫn còn âm u khí lạnh vẫn còn trong không khí.

Hắn bắt đầu luyện khởi thị kiếm thính kiếm và xúc kiếm, sau đó là Cơ Sở Kiếm Thuật Thanh Phong kiếm thuật, Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cuối cùng là trọng điểm Lăng Phong kiếm thuật.

- Đúng như ta đoán, ngươi vẫn là người đến sớm nhất.

Hàn Thụy nhảy vọt lên Lăng Phong kiếm đài, lần này hắn không lập tức xuất kiếm mà đứng nhìn Sở Mộ rồi cười khổ.

- Rút kiếm đi.

Sở Mộ nói.

- Ngươi vẫn còn tâm tư luyện kiếm sa ? Ngày kia là ngày ngươi phải sinh tử kiếm đấu với Vương Phong rồi, cho dù ngươi có luyện mỗi giây mỗi phút cho đến khi quyết đấu thì ngươi có thể tăng thực lực lên được bao nhiêu ?

Hàn Thụy nói, căn bản không có tâm tư xuất kiếm. Bởi vì cho dù là hắn có cố hết sức cũng không phải là đối thủ Vương Phong. Tuy hắn biết kiếm thuật Sở Mộ không tệ thế nhưng tu vi quá thấp, nếu như hắn ra tay toàn lực thì có thể đánh bại Sở Mộ đơn giản.

- Ta không hề lo lắng về sinh tử kiếm đấu.

Sở Mộ nói đơn giản, mang theo ngữ khí bễ nghễ tựa như muốn quân lâm thiên hạ, hắn cực kỳ tự tạo nghệ:

- Vương Phong cũng chỉ là một trở ngại nhỏ trên con đường đi thông đến Kiếm Đạo của ta mà thôi, cứ đá văng nó đi là được.

Hàn Thụy nghe vậy sắc mặt đại biến cảm giác phẫn nộ.

- Tốt, ta và ngươi chiến một trận toàn lực đi, nếu ngươi có thể thắng ta mới có khả năng đối mặt Vương Phong.

Hàn Thụy quát một tiếng rồi rút kiếm ra chiêu không chút lưu tình như muốn đánh bay Sở Mộ.
Chương 53 Không bao giờ đấu kiếm với ngươi nữa 2

Sở Mộ trở tay chém ngang một kiếm, kiếm khí tung hoành, hai thanh kiếm va chạm trực tiếp. Hàn Thụy liền cảm thấy toàn bộ lực lượng trong chiêu kiếm của mình bị dẫn hướng lệch sang một bên không có bất kỳ hiệu quả nào. Hắn biến sắc mặt vội vàng bay ngược ra sau, kiếm khí tràn ra bao phủ lên bách luyện kiếm, Hàn Thụy đã thi triển kiếm khí phụ nhận.

Sở Mộ thì lại vận chuyển kiếm khí lên thân bách luyện kiếm không sử dụng ngoại kiếm khí.

- Ngoại trừ Lăng Phong kiếm thuật ta còn tu luyện một bộ kiếm thuật trung giai Liệt Phong Kiếm thuật uy lực còn mạnh hơn Lăng Phong kiếm thuật, ngươi chuẩn bị đi ta sắp thi triển Liệt Phong Kiếm thuật.

Hàn Thụy nghiêm mặt nói, vô cùng nghiêm túc, khi nói quanh thân thể hắn bắt đầu xuất hiện những những đạo liệt phong bắn về phía Sở Mộ.

Sở Mộ vận chuyển Toái Loạn Bộ cấp tốc tránh né.

- Hảo kiếm thuật.

Sở Mộ quát lên một tiếng rồi lập tức thi triển Thanh Phong kiếm thuật cứng đối cừng cùng Hàn Thụy không hề tỏ ta thua kém một chút nào. Từng đợt giao phong không ngừng khiến một góc Lăng Phong kiếm đài tràn ngập kiếm khí tung hoành, âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngừng, mãi một lúc sau hai người mới tách ra.

- Không ngỡ ngươi cũng tu lyện kiếm thuật trung giai, đó là Thanh Phong kiếm thuật ???

Hàn Thụy có chút kinh ngạc, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.

Bình thường những đệ tử mới gia nhập vào nội môn đều chủ tu luyện kiếm thuật đê giai đâu phải như Sở Mộ mới bước chân vào nội môn đã có kiếm thuật trung giai.

Nói xong Hàn Thụy lại tiếp tục ra tay, lần này hắn còn tăng uy lực lên nữa gần như đã toàn lực.

Sở Mộ cũng phát huy kiếm thuật của bản thân đến mức tinh tế vô cùng.

Hàn Thụy bắt đầu cảm giác khó chịu bởi vì kiếm của hắn gần như không chạm vào kiếm Sở Mộ mà nếu có chạm vào thì cũng cảm giác như là trượt qua khiến hắn lâm vào cảnh vận hết sức chém vào không khí vậy.

Hơn nữa Hàn Thụy dần phát hiện tiết tấu của bản thân bắt đầu loạn dần, hắn xuất kiếm không còn được chủ động nữa chỉ có thể xuất kiếm theo tiết tấu của Sở Mộ gần như là gặp chiêu phá chiêu. Sắc mặt Hàn Thụy đại biến bởi vì hắn biết rõ khi bản thân đã không còn nắm giữ được tiết tấu thì hắn đã rơi xuống hạ phong.

Hàn Thụy cảm giác mất mặt, rõ ràng tu vi của hắn mạnh hơn Sở Mộ nhiều, độ tinh thuần về kiếm khí cũng mạnh hơn Sở Mộ thế nhưng lại bị Sở Mộ nắm mũi dắt đi, không còn bất kỳ chút ưu thế nào, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được cảm giác của Trang Thu Sinh lúc ấy.

Hàn Thụy hét to một tiếng bộc phát kiếm khí phóng mạnh về phía trước rồi tranh thủ lúc Sở Mộ ứng phó liền lùi nhanh về phía sau kéo giãn khoảng cách an toàn với Sở Mộ, sắc mặt hắn trở nên quái dị, ánh mặt thể hiển rõ sự kiêng kỵ.

- Kiếm thuật của ngươi ....

Lúc này Hàn Thụy cũng không biết phải nói thế nào nữa, hắn cảm thấy kiếm thuật của Tiêu Tiên Phong cũng không biến thái đến mức này.

- Một chiêu định thắng bại a, ta chuẩn bị thi triển sát chiêu mạnh nhất trong Liệt Phong Kiếm thuật, Liệt Phong Long Quyển.

- Thanh Phong Tuyệt Sát.

Sở Mộ nói ngắn gọn.

- Được, đến đây đi, cùng thi triển xem uy lực hai chiêu thế nào.

Hàn Thụy có phần chờ mong cũng có phần bất đắc dĩ, nếu không phải hắn thua trên mặt kiếm thuật bị Sở Mộ dắt mũi thì hắn cũng không muốn thi triển sát chiêu mạnh nhất sớm như vậy.

Hàn Thụy súc thế một lúc rồi bất ngờ lao nhanh về phía trước, chiêu chưa đến mà khí kình đã tạo thế khủng khiếp, không hổ cho một chiêu Liệt Phong Long Quyển.

- Liệt Phong Long Quyển!!!

Một tiếng thét chót tai vang lên, Hàn Thụy tập trung toàn bộ tinh khí thần vào một chiêu này thế quyết không thể thua.

- Thanh Phong Tuyệt Sát!

Sở Mộ vung kiếm lên không hề e ngại trước Hàn Thụy, từng đạo phong nhận màu xanh dài gần 1m lao về phía trước cắt không gian thành từng khúc.

Một kiếm tung ra Sở Mộ đã dùng đến phong huyền diệu khiến tốc độ cũng như uy lực Thanh Phong Tuyệt Sát còn nhanh hơn mạnh hơn bình thường.

Ầm ... ầm .... keng ....

Thanh Phong Tuyệt Sát đối đầu với Liệt Phong Long Quyển từng lốc vòi rồng do Liệt Phong Long Quyển tạo ra không ngừng lao đến thế nhưng Thanh Phong Tuyệt Sát lại ngưng tụ vô cùng liên tục cắt nát từng đạo vòi rồng.

Chỉ một lúc sau tốc độ phá hủy đã nhanh hơn tốc độ tạo thành của vòi rồng tuy nhiên phong nhận do Sở Mộ tạo ra vẫn không hề suy yếu khiến mặt Hàn Thụy xanh mét vội vàng phóng kiếm khí ra ngoài rồi nhanh chóng lao sang một bên tránh né.

- Ngươi ... ngươi .... ngươi cũng quá biến thái .... sau này ta không bao giờ đấu kiếm với ngươi ....

Hàn Thụy trừng mắt chỉ tay về phía Sở Mộ mãi một lúc mới thốt ra được câu như vậy.

Cuộc sống của Sở Mộ rất có quy luật, sáng sớm tu luyện Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết , Quan Khí Thuật cùng với bí pháp kiếm khí hộ thể, lại tới Lăng Phong kiếm đài tu luyện kiếm thuật. Sau đó lại trở lại hồ nước ít người biết tu luyện kiếm thuật tiếp. Ban đêm thì lĩnh ngộ kiếm thế, mỗi ngày liên tục.

Từ khi toàn lực ra tay bị Sở Mộ đánh bại, Hàn Thụy cũng không chịu giao thủ với Sở Mộ nữa, quá đả kích người, loại cảm giác này quá nghẹn khuất, không muốn trải qua lần thứ hai, bằng không sẽ trở thành mối hận trong tâm lý a.

- Sư huynh, ngày mai chính là ngày huynh lên Sinh Tử kiếm đài.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi tràn ngập lo lắng, mấy ngày nay thi thoảng Sở Mộ tới dạy nàng kiếm thuật một chút, hôm nay Phi Vân kiếm thuật gần đại thành. Lăng Phong kiếm thuật cũng sắp luyện thành sát chiêu thức thứ nhất, tiến bộ như vậy tối thiểu cũng giúp nàng bớt đi vài tháng khổ luyện, khiến cho nàng vô cùng cảm kích Sở Mộ.

- Không cần phải lo lắng.

Sở Mộ lạnh nhạt nói rồi đi lên lầu hai.

Quan Khí Thuật đã luyện thành, Lăng Phong kiếm thuật cũng đại thành, bí pháp Kiếm khí hộ thể, dưới sự kiên trì tu luyện dưới nước của hắn cũng có tiến triển rất nhỏ. Nhưng không biết tới khi nào mới có thể đột phá lên tầng thứ hai. Tiến cảnh tu vi Kiếm Khí không có cách nào cảm thấy, không thể không khiến cho Sở Mộ cảm khái, thiên phú tu luyện của hắn vừa thấp lại không có đan dược phụ trợ.

Về phần Kiếm thế còn chưa có bất luận chút đột phá nào.

Một đêm qua đi, sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mộ tỉnh lại, sau khi rửa mặt, bắt đầu tu luyện, không có bởi vì lần sinh tử kiếm đấu sắp tới mà cảm thấy khẩn trương lo nghĩ.

Hắn bỏ qua cảm giác lạnh lẽo, lại tới Lăng Phong kiếm đài, tu luyện kiếm thuật.

- Ta thực sự không biết nên nói gì a.

Không bao lâu sau Hàn Thụy cũng xuất hiện, nhìn thấy Sở Mộ đang luyện kiếm, cười khổ một tiếng rồi nói:

- Một lát nữa sẽ là lúc ngươi và Vương Phong sinh tử kiếm đấu, sao ta lại không cảm thấy chút khẩn trương nào từ trên người ngươi nhỉ? Xem ra ngươi đối với sinh tử kiếm đấu thực sự đã nắm chắc mười phần a.

- Có muốn nhìn hay không?

Sở Mộ thu kiếm, mở miệng hỏi, ngữ khí tự nhiên vô cùng.

- Đi chứ, ta phải nhìn xem ngươi đánh bại Vương Phong thế nào.
Chương 54 Không LuậN ThắNg BạI, Chỉ LuậN Sinh Tử

Chương 54: Không LuậN ThắNg BạI, Chỉ LuậN Sinh Tử

Hàn Thụy nói, trong đầu không tự giác mà xuất hiện ý niệm, ý niệm này hiện lên trong đầu, từ khi hắn toàn lực ra tay lại bại trong tay Sở Mộ đã lập tức sinh sôi. Đó chính là ý nghĩ có lẽ Sở Mộ có thể đánh bại Vương Phong.

- Được, vậy ngươi dẫn ta đi, ta không biết Sinh Tử kiếm đài ở nơi nào a.

Sở Mộ nói một câu thiếu chút nữa làm cho Hàn Thụy ngã ngửa.

- Đi thôi, bây giờ ta dẫn ngươi đi.

Lúc này có không ít đệ tử nội môn đều xuất hiện, đi tới, trong đó còn có đám người Tề Bạch Trang Thu Sinh.

- Đây không phải là Sở Mộ sao? Sao vậy, chẳng lẽ ngươi định trốn tránh hay sao?

Tề bạch không ngừng cười nhạo:

- Ta cho ngươi biết, ngươi trốn không thoát đâu, vẫn nên ngoan ngoãn đi lên Sinh Tử kiếm đài đi. Hôm nay chính là ngày cuối cùng ngươi còn trên nhân thế. Ha ha ha ha ..

- Lăn...

Nhìn Tề Bạch, ánh mắt Sở Mộ lạnh nhạt, lạnh lùng thốt ra một chữ, lập tức khiến cho tiếng cười của Tề Bạch im bặt, vẻ mặt giống như ăn phải giòi bọ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hai mắt lộ ra hung quang.

- Cuồng sao? ngươi cứ cuồng đi, ngươi chỉ có thể cuồng lúc này nữa thôi.

Tề Bạch hung dữ nói.

Bởi vì có liên quan tới Sinh Tử kiếm đài, đệ tử nội môn ba viện đều dậy sớm hơn bình thường. Hơn nữa cũng không có tu luyện, sau khi rửa mặt xong, cả đám xuất phát, đi tới Sinh Tử kiếm đài.

Sinh Tử kiếm đài không ở trong ba viện, mà ở cách đằng sau Chấp Pháp Đường không xa, là dùng những tảng đá xám trắng được đánh bóng xây thành một cái đài cao nửa thước, rộng mười mét, bốn phía cũng là đất đá màu xám trắng. Diện tích rất lớn, có thể đồng thời dung nạp mấy trăm người cũng không có vẻ chen chúc.

Lúc này Vương Phong đang đứng trên kiếm đài, nhắm hai mắt, tay trái cầm kiếm, hai tay khoanh trước ngực, không nhúc nhích một chút nào, giống như pho tượng vậy.

Liên tục không ngừng có người chạy tới, ở bốn phía kiếm đài hàn huyên, nhưng cũng không có tới quá gần, ước chừng cách kiếm đài năm mét.

- Ồ? Vương Phong đã tới.

- Nhìn bộ dáng của hắn dường như không chờ được a.

- Sở Mộ kia đâu? Còn chưa tới sao, không phải là không dám tới đó chứ?

- Hừ, chỉ là một đệ tử nội môn mới mà thôi, cho dù ở ngoại môn lấy được một ít tên tuổi, có thể hung hăng càn quấy trong nội môn, sư huynh Vương Phong sẽ khiến cho hắn hiểu cái gì gọi là chênh lệch.

Đây là một đệ tử tu vi Kiếm Khí thất đoạn của Minh Lôi viện nói.

- Ngươi sai rồi, hắn không có cơ hội biết rõ, bởi vì Sinh Tử kiếm đài, không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Không phải ngươi chết thì chính là ta vong.

Bên cạnh cũng là một người đệ tử Minh Lôi viện đang cười lạnh nói.

- Tên đệ tử vừa tiến vào nội môn gọi là Sở Mộ này không biết có phải luyện kiếm tới mức đầu óc hỏng rồi hay không? Không ngờ lại đồng ý sinh tử kiếm đấu với Vương Phong, ta thấy hắn tự mình tìm đường chết a.

Đây là nhận định của một gã đệ tử nội môn Bích Thủy viện.

- Ai biết được, có lẽ hắn đánh giá cao thực lực của mình, cho rằng mình có thể nhận được danh hiệu đệ nhất ngoại môn là có thể hoành hành trong nội môn a.

- Thực là bi ai a. Lăng Phong viện không ngờ lại xuất hiện kẻ không biết tự lượng sức như vậy. Khá tốt, may mà hắn không lựa chọn Bích Thủy viện chúng ta, bằng không Bích Thủy viện chúng ta sẽ bị mất mặt lớn a.

- Xem kìa, người Lăng Phong viện tới rồi.

Mọi người nhìn qua, quả nhiên thấy một đám người, ước chừng có ba mươi người đi tới. Rõ ràng là đệ tử nội môn Lăng Phong viện, Sở Mộ cũng có bên trong, đang cùng Hàn Thụy chậm rãi đi ở phía sau cùng.

Dường như cũng nghe thấy lời nói này, hai mắt Vương Phong đột nhiên mở ra, trong nháy mắt nhìn thẳng về phía đám đệ tử Lăng Phong viện, lướt qua mọi người, nhìn thẳng về phía Sở Mộ. Ánh mắt oán độc giống như lợi kiếm bắn ra, phảng phất như muốn giết chết Sở Mộ, mà bàn tay hắn thì nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một cỗ sát ý lạnh lẽo từ trên người Vương Phong bộc phát ra, cả đám lập tức kinh hãi.

Cùng lúc đó, chấp pháp trưởng lão cùng với một vị trưởng lão của mỗi viện tiến tới, ngồi xuống trên những chiếc ghế gỗ đã chuẩn bị từ trước.

Vừa vặn bốn vị trưởng lão ngồi ở mặt phía đông, đệ tử nội môn ba viện thì ở ba mặt phía Tây, Nam, Bắc, phân biệt rõ ràng. Mà đệ tử chấp pháp Lục Tuyết và Ngôn Lăng thì đứng ở hai bên phái trải chấp pháp trưởng lão.

Không nói gì, Sở Mộ chậm rãi đi về phía kiếm đài, nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở vị trí cách xa Vương Phong năm mét, từ xa nhìn lại, vẻ mặt lạnh nhạt, không gợn sóng, không sợ hãi. Ánh mắt tràn ngập oán hận của Vương Phong cũng không ngừng tản mát ra sát khí, thế nhưng không tạo thành chút ảnh hưởng nào với hắn.

- Bổn phái đã năm năm qua chưa từng xuất hiện sinh tử kiếm đấu. Đây cũng là lần đầu tiên trong năm năm qua bản trưởng lão chủ trì sinh tử kiếm đấu. Một bên là đệ tử Minh Lôi viện uy tín cực cao là Vương Phong, một bên là tân tấn đệ tử nội môn Sở Mộ của Lăng Phong viện. Với tư cách là chấp pháp trưởng lão của kiếm phái, bản trưởng lão cũng chân thành hy vọng, song phương có thể dùng biện pháp ôn hòa giải quyết mâu thuẫn. Bất luận là bên nào chết, đối với bổn phái mà nói đều là tổn thất.

Chấp pháp trưởng lão đứng lên, trầm giọng nói:

- Bây giờ bản trưởng lão lại nói một lần, hai người các ngươi có bằng lòng dùng phương thức khác giải quyết mâu thuẫn hay không?

- Đa tạ Chấp pháp trưởng lão, ta lựa chọn sinh tử kiếm đấu.

Vương Phong nói, lúc nói luôn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai mắt đỏ tươi.

- Đa tạ ý tốt của Chấp pháp trưởng lão, Sở Mộ ghi nhớ.

Sở Mộ quay người về phía Chấp Pháp trưởng lão thi lễ rồi nói.

Cho dù Vương Phong nguyện ý, Sở Mộ hắn cũng không đồng ý. Vương Phong này lòng dạ hẹp hòi, là người có thù tất báo. Hơn nữa lại có chút tâm kế, một khi để cho hắn ta có chút cơ hội, tất sẽ cắn không nhả, khó lòng phòng bị, cho nên hắn ta phải chết.

Đối với Sở Mộ mà nói, Vương Phong chỉ là chướng ngại vật mà thôi.

Mà Vương Phong, hận ý sâu đậm với Sở Mộ, muốn giết Sở Mộ cho thống khoái, càng không có khả năng đồng ý với đề nghị của Chấp Pháp trưởng lão.

- Song phương đã lựa chọn Sinh Tử kiếm đấu, vậy thì bản trưởng lão cũng không ngăn cản nữa.

Mặt Chấp pháp trưởng lão không chút biểu tình, hai hàng lông mày tràn ngập uy nghiêm, nói:

- Sinh tử kiếm đài, sinh tử kiếm đấu, đều dùng thủ đoạn kiếm thuật của mình, không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Nhưng mà bản trưởng lão vẫn hy vọng, có thể không giết chết đối phương thì đừng giết đối phương.

- Nếu như song phương đã chuẩn bị tốt, vậy bản trưởng lão tuyên bố, Sinh tử kiếm đấu.... bắt đầu.

Chấp pháp trưởng lão ra lệnh một tiếng, lập tức bầu không khí giương cung bạt kiếm ngưng tụ, một cỗ sát khí giống như cơn gió lạnh thổi qua, làm cho toàn thân mọi người không tự chủ được mà run lên, vô thức rụt cổ lại.

Hai đạo thanh âm vang lên, Sở Mộ và Vương Phong đồng thời rút kiếm.
Chương 55 Thủ ĐoạN XuấT Ra HếT, SáT PhạT QuyếT ĐoáN (1)

Chương 55: Thủ ĐoạN XuấT Ra HếT, SáT PhạT QuyếT ĐoáN (1)

Thanh âm chói tai vẫn còn quanh quẩn trong lỗ tai, sát khí kinh người đã cuồn cuộn, kiếm khí tung hoành, kiếm khí phóng ra ngoài, một đạo kiếm khí màu tím nhạt phá không bay vụt tới, tạo thành tiếng vang không dứt khiến cho da đầu người ta run lên.

- Thật nhanh.

- Thật là mạnh mẽ.

- Kiếm khí này thực là đáng sợ.

- Vương Phong này cô đọng kiếm khí đã đạt tới bát đoạn đỉnh phong, cách cửu đoạn chỉ kém một lớp màng mỏng a.

Trưởng lão Minh Lôi viện gật đầu, cười ha hả nói, ba vị trưởng lão khác cũng nhao nhao gật đầu.

Ngôn Lăng và Lục Tuyết vẻ mặt ngưng trọng không thôi. Vương Phong vừa ra tay, ngay cả hai Cửu đoạn sơ kỳ như bọn họ cũng cảm thấy uy hiếp.

- Sở Mộ này lần này chết chắc rồi.

Lục Tuyết thầm nghĩ, Ngôn Lăng thì lắc đầu, có chút tiếc hận.

Nhóm đệ tử Minh Lôi viện nhao nhao hưng phấn kêu gào. Mà đám đệ tử nội môn Lăng Phong viện trừ Tề Bạch hưng phấn, có chút hả hê ra, những người khác âm thầm lo lắng, nhíu mày không thôi.

- Thực lực Vương Phong đã vượt ra ngoài dự liệu a.

Hàn Thụy thầm nghĩ, hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng rất là lo lắng.

Hai mắt Sở Mộ co rút lại như châm, thân pháp được thi triển, tàn ảnh trùng trùng điệp điệp xuất hiện, cước bộ rối loạn, nhanh chóng né tránh. Tu vi chênh lệch rõ ràng làm cho Sở Mộ biết rõ, cứng chọi cứng với Vương Phong này không phải là cách làm chính xác.

Hai mắt đám người Chấp pháp trưởng lão lập tức sáng ngời.

- Thứ tân tấn đệ tử nội môn Sở Mộ đang dùng là Thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu và Toái Loạn bộ a. Không ngờ lại tu luyện tới cảnh giới viên mãn còn phối hợp, vận dụng tới hoàn mỹ, thực sự là không đơn giản.

Chấp pháp trưởng lão gật đầu, nói.

Nên biết, một môn công pháp, muốn có chút thành tựu không khó, thời gian cần tới đại thành, viên mãn, không chỉ cần có thời gian đầy đủ, mà còn cần có đủ ngộ tính, ngộ tính chưa đủ, chỉ có thể kẹt lại ở đại thành.

- Không được, đợi tới lúc gần phân thắng bại ta phải mở miệng ngăn lại, hai người bọn họ đều là nhân tài a.

Chấp pháp trưởng lão thầm nghĩ.

Kiếm khí màu tím nhạt chém không trung, tràn ngập kiếm đài, ước chừng bay ra được mười mét tự nhiên tiêu tán, hóa thành vô số quang mang nhỏ nhảy lên trên hư không rồi biến mất. Mà kiếm thức của Vương Phong biến ảo không ngờ lại bao phủ một tầng lôi điện màu tím nhạt, bay thẳng về phía Sở Mộ.

Tốc độ né tránh của Sở Mộ cực nhanh, kiếm của Vương Phong cũng rất nhanh, sắc bén tới cực điểm, bá đạo tuyệt luân, thứ hắn đang sử dụng rõ ràng là một môn kiếm thuật lôi hệ trung giai.

- Tới rồi, sư huynh Vương Phong dùng Tấn Lôi kiếm thuật, Sở Mộ chết chắc.

Đệ tử nội môn Minh Lôi viện hai mắt sáng lên, nói.

- Vương Phong dùng Tấn Lôi kiếm thuật, đã đại thành, uy lực nâng cao một bước, cho dù là ta cũng không phải là đối thủ của hắn.

Một đệ tử nội môn bát đoạn đỉnh phong của Bích Thủy Viện lầm bầm nói, sắc mặt hơi đổi.

Trung Nguyên kiếm khí tràn ngập trên thân kiếm, Sở Mộ nhanh chóng chuyển bước chân, nhìn quy luật như có như không. Kiếm Vương Phong tuy rằng nhanh chóng, dũng mãnh, như là lôi điện, nhưng mà không có cách nào đánh trúng Sở Mộ.

- Lôi Quang bộ.

Sắc mặt Vương Phong dữ tợn, miệng khẽ quát một tiếng, hai chân bắn ra vô số tia lửa, tạo thành rung động. Chân đạp lôi quang, tốc độ Vương Phong bỗng nhiên nhanh hơn rất nhiều. Một kiếm nhanh như thiểm điện đâm về phía Sở Mộ, không chết không thôi.

- Tốc độ của bọn họ đều rất nhanh a.

Đám người đệ tử nội môn ba viện chỉ thấy hai đạo thân ảnh trên kiếm đài, một đạo như là lá liễu bay trong gió, lắc lư tạo ra vô số đạo tàn ảnh trùng trùng điệp điệp. Một đạo giống như là lôi quang, dữ dằn mà trực tiếp, làm cho người ta hoa mắt.

- Sở Mộ đáng chết này không ngờ lại có thân pháp tinh xảo như vậy.

Sắc mặt Tề Bạch âm trầm, âm thầm mắng, chợt lại cười âm hiểm:

- Nhưng mà trước mắt tu vi chênh lệch lớn như vậy, đây bất quá chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Trang Thu Sinh mở miệng thật to, vốn hắn bị thua dưới tay Sở Mộ, hắn vô cùng nghẹn khuất, vô cùng không phục, cảm thấy lần thua đó là hắn áp chế tu vi, nhưng mà bây giờ nhìn thấy bộ pháp, thân pháp của Sở Mộ, lại liên tưởng tới bản thân bị động lúc đấu kiếm ngày đó, hắn biết rõ, mình không phải là đối thủ Sở Mộ, cho nên trong lòng ảm đạm không thôi.

- Vương Phong tu luyện kiếm khí lôi hệ, kiếm thuật cũng là lôi hệ, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Sở Mộ thi triển Toái loạn bộ và Thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu tới mức tận cùng. Thị Kiếm cũng phát duy ra tác dụng cực lớn, kiếm của Vương Phong bị Sở Mộ nhìn thấy rõ ràng:

- Kiếm thuật Lôi hệ vốn tốc độ cực nhanh, không dưới Phong hệ chút nào, hơn nữa uy lực rất mạnh, càng vượt qua Phong hệ, càng bạo lực không thôi. Kiếm thuật của ta tuy rằng vượt qua Vương Phong, nhưng tu vi kiếm khí hơn kém quá lớn. Thực tế hiện tại Vương Phong đang không ngừng xúc thế đánh ra từng đạo kiếm khí mạnh mẽ tấn công, ta chỉ cần đợi tới lúc Vương Phong thoái chí, tìm cơ hội phản kích là được.

Thị kiếm không chỉ có thể khiến cho Sở Mộ nhìn rõ quỹ tích xuất kiếm của đối phương, còn có thể khiến cho hắn nhìn ra sơ hở. Hiện tại hắn đang chờ khí thế Vương Phong xuất hiên sơ hở, khi đó chính là lúc Sở Mộ bắt đầu phản kích.

Tấn Lôi kiếm thuật, dùng tốc độ nổi danh, dưới sự phối hợp của Lôi Quang bộ, kiếm của Vương Phong không chỉ có nhanh chóng mà còn xảo trá vô cùng. Chỉ là lại bị Sở Mộ liên tục tránh đi. Sở Mộ dường như có năng lực biết trước, thường thường Vương Phong vừa mới xuất kiếm, Sở Mộ đã né tránh, làm cho kiếm của Vương Phong thất bại.

Vương Phong giận dữ điên cuồng tấn công nhưng không làm gì được Sở Mộ, khiến cho đệ tử ba viện ngừng thở, hai mắt trợn ngược, hai tay không tự chủ được mà nắm chặt lại, cuống họng như bị ngươi ta bóp nghẹn. Mà Vương Phong, lửa giận trong lòng hắn được phát tiết ra không ít, dần dần tỉnh táo lại, biết rõ nếu như mình cứ tiếp tục cường công như vậy, sớm muộn gì về sau cũng trở nên yếu thế, đến lúc đó sẽ trở thành bất lợi với bản thân mình.

Đột nhiên kiếm thức của Vương Phong biến đổi, xuất kiếm trở nên rất kỳ quái, kiếm khí màu tím nhạt trên thân kiếm chấn động rất lớn, không ngừng ma sát, thanh âm cực lớn bỗng nhiên vang lên, giống như tiếng sấm sét cuồn cuộn kéo tới, như nổ vang bên tai. Ngay cả đám đệ tử nội môn ba viện đều cảm giác hai lỗ tai mình ông ông, đầu cũng ông ông, có chút mê muội. Đây chính là kiếm thuật sát chiêu Minh Lôi tạc hưởng của Minh Lôi viện.

Sở Mộ đứng mũi chịu sào, nhưng mà linh hồn hắn vô cùng cường đại, chỉ cảm thấy hai tai ông ông tác hưởng, mơ hồ có vài phần đau đớn, nhưng mà lại không có cảm giác mê muội, ngược lại, hắn nhân cơ hội này mà xuất kiếm.

Gió lạnh thổi qua, sát cơ lạnh lẽo ẩn chứa bên trong làm cho Vương Phong biến sắc, một kiếm như thiển điện được xuất ra.

Một đạo sát cơ phân ra thành tám đạo, vượt qua thiển điện sắc bén, bắn thẳng về phía Vương Phong, dường như muốn giết chết Vương Phong vậy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm đạo độc thần
  • 5.00 star(s)
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương 3922
Kiếm Đạo Độc Thần
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương C2407
Kiếm Đạo Độc Tôn
  • Kiếm Du Thái Hư
Chương 1799
Vạn đạo kiếm tôn convert
  • Đả Tử Đô Yếu Tiễn
Kiếm Pháp Vương Giả
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom