• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Kiếm Đạo Độc Thần (1 Viewer)

  • Chương 56-60

Chương 56 Thủ ĐoạN XuấT Ra HếT, SáT PhạT QuyếT ĐoáN (2)

Chương 56: Thủ ĐoạN XuấT Ra HếT, SáT PhạT QuyếT ĐoáN (2)

Vương Phong nheo mắt, vội vàng biến ảo kiếm chiêu, một đạo thiểm điện nổ tung, phô thiên cái địa bắn về phía Sở Mộ.

- Tấn Lôi quang bạo.

Vương Phong quát lên một tiếng chói tai.

Thanh Long liễu loạn và Tấn Lôi quang bạo va chạm, liên tục có tám tiếng nổ vang vang vọng, kinh thiên động địa, so với tiếng sấm còn lớn hơn, làm cho lỗ tai người ta cơ hồ muốn điếc. Không nhịn được phải che hai lỗ tai lại, hơn nữa quang mang hừng hực, làm cho mọi người không thể không nheo mắt lại, chỉ có bốn vị trưởng lão là không có chút ảnh hưởng nào.

Trên mặt Sở Mộ và Vương Phong đều hiện lên vẻ thống khổ, nhanh chóng lui về phía sau, tránh đi kiếm khí.

- Vừa rồi... Xảy ra chuyện gì vậy?

- Tên tân tấn đệ tử nội môn này không ngờ lại bất phân thắng bại với sư huynh Vương Phong?

Đệ tử nội môn Minh Lôi viện há hốc mồm, kinh ngạc vạn phần.

- Không có khả năng, sư huynh Vương Phong còn chưa thi triển ra sát chiêu trung giai, một khi thi triển ra, tên đệ tử nội môn mới này hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

- Những mà kiếm thuật mà tên đệ tử nội môn mới này thi triển ra dường như là Thanh Phong kiếm thuật, cũng là một môn kiếm thuật trung giai a.

- Hừ, coi như là kiếm thuật trung giai thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn chỉ là một tên đệ tử mới tiến vào nội môn, còn có thể luyện thành sát chiêu trung giai sao? Hơn nữa coi như luyện thành, làm sao có thể so sánh được với sư huynh Vương Phong, phải biết rằng sư huynh Vương Phong đã tu luyện Tấn lôi kiếm thuật tới đại thành a.

- Không ngờ Sở Mộ có thể đánh với Vương Phong tới trình độ kịch liệt như vậy.

Hàn Thụy âm thầm nói, đám đệ tử nội môn Lăng Phong viện thì trái tim không nhịn được nhảy lên, vô cùng bồn chồn, kỳ thực đại bộ phận bọn họ vẫn hy vọng Sở Mộ có thể chiến thắng, tuy rằng hy vọng xa vời.

Bốn vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Hiển nhiên, biểu hiện của sở Mộ vượt quá dự kiến của bọn họ, bất kể là thân pháp hay bộ pháp, hay là kiếm thuật đều không phải là thứ đệ tử Thất đoạn bình thường có thể đạt tới.

- Không ngờ Lăng Phong viện ta lại xuất hiện người tài như vậy.

Trưởng lão Lăng Phong viện cười nói.

- Hừ, vậy thì thế nào chứ? Đây là Sinh tử kiếm đài, nhân tài sau khi chết thì biến thành tử tài a.

Trưởng lão Minh Lôi viện lập tức phản bác.

- Ai sống ai chết còn chưa nhất định a.

Trưởng lão Lăng Phong viện lập tức phản bác.

- Được rồi, có cãi nhau cũng không quan trọng, cứ tiếp tục quan sát đi.

Chấp pháp trưởng lão nói, trưởng lão Lăng Phong viện và Minh Lôi viện liếc mắt nhìn nhau, đều hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn ra chỗ khác. Nhìn về phía hai người trên đài, không nói gì thêm.

Thực lực của Sở Mộ làm cho trong lòng Vương Phong cực kỳ kiêng kỵ, phải biết rằng tu vi Kiếm khí của hắn vượt qua Sở Mộ, dưới loại chênh lệch này mà hắn không có cách nào chiếm thế thượng phong trước mắt đối phương.

Vương Phong có thể cảm giác ra được, kiếm khí của Sở Mộ bất luận là chất hay là lượng đều xa xa không bằng hắn, nhưng mà tu vi Kiếm thuật lại vô cùng kinh người, hoàn toàn vượt qua hắn, chính là bởi vì có tu vi kiếm thuật tuyệt luân cho nên mới khiến cho Sở Mộ này không rơi xuống thế hạ phong.

Trong nháy mắt, Vương Phong quyết đoán, hắn huy vũ kiếm, liên tục đánh ra mấy kiếm. Trong nháy mắt đánh tới, tiếng nổ vang lên không dứt bên tai, làm cho da đầu người ta run lên. Bốn đạo kiếm khí màu tím nhạt giao nhau, như là bốn đạo điện quang ngang trời phóng về phía trước. Ngay sau đó mặt ngoài thân thể Vương Phong đột nhiên xuất hiện lôi điện màu tím nhạt, vô cùng quỷ dị, điên cuồng nhảy lên, nhao nhao chạy về phía thân kiếm.

Một cỗ khí tức rung động khiến cho lòng người run sợ xuất hiện, mọi người lần nữa rung động, bọn họ đều biết, Vương Phong muốn thi triển sát chiêu chính thức.

- Tấn Lôi cấp điện sát.

Đột nhiên quát lên một tiếng, Vương Phong giống như hợp thành một với Bách Luyện kiếm trong tay, hóa thành một đạo quang mang chói mắt và sắc bén vô cùng, bá đạo tuyệt luân, bắn thẳng về phía trước, tốc độ cực nhanh, cơ hồ tới sau mà đến trước, vọt qua bốn đạo kiếm khí sắc bén trước đó, bắn thẳng về phía Sở Mộ.

Không thấy Sở Mộ có động tác gì, chỉ kéo một kiếm bình thường, lại khiến cho hai mắt của bốn vị trưởng lão sáng ngời, đây rõ ràng là biểu hiện của phản phác quy chân, coi như là bọn họ cũng không thể nào làm được. Làm sao lại có thể xuất hiện chuyện này trên người một đệ tử nội môn được chứ?

Một kiếm này Sở Mộ dùng tới Vân huyền diệu thi triển Kinh Vân sát, uy lực đại tăng.

Vô số vân khí hội tụ tạo thành một đám mây trắng mềm mại xông về phía trước, không ngừng chuyển động. Cùng va chạm với điện quang chói mắt của Vương Phong, lập tức, mây trắng nổ tung, vô số kiếm khí bắn ra bốn phía. Điện quang cũng suy yếu rồi nổ tung, hóa thành điện quang màu tím nhạt bám vào Bạch Vân kiếm khí, không ngừng phát ra tiếng nổ đùng đoàng khiến cho da đầu người ta run lên.

Kiếm khí quá nhanh quá mạnh mẽ, Sở Mộ vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn bị một ít kiếm khí động vào chéo áo hắn, bí pháp kiếm khí hộ thể kịp thời phát huy tác dụng, ngăn kiếm khí ở bên ngoài, không làm cho hắn bị thương. Trái lại, Vương Phong thì y phục bị nghiền nát, hắn không có kiếm khí hộ thể, trên da dẻ không ít nơi xuất hiện vết thương, vô cùng chật vật dị thường.

Nhìn xuyên qua khe hở kiếm khí, Sở Mộ nhìn thấy Vương Phong liên tục lui về phía sau né tránh kiếm khí, hắn lập tức kéo một kiếm, gió lạnh thổi qua, sát cơ lạnh lẽo, một đạo phong nhận màu xanh nhạn dài gần một mét thoát ra khỏi kiếm, tách ra khỏi kiếm khí, bắn thẳng về phía Vương Phong.

- Không có khả năng.

Hai mắt Vương Phong lập tức co rút lại, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi. Vội vàng huy động kiếm khí phóng ra ngoài, đồng thời thi triển Lôi Quang bộ né tránh sang bên.

Nhưng mà dưới sự huyền diệu của Thanh Phong Tuyệt Sát, tốc độ và uy lực nhanh hơn nhiều, đánh tan kiếm phí của Vương Phong đánh ra ngoài, một tiếng xoẹt vang vọng, máu tươi xuất hiện, một cánh tay bay lên.

- Cái gì?

Bốn vị trưởng lão đột nhiên đứng lên, hai mắt không nhịn được trợn ngược lên, hoàn toàn thất thố, một màn trước mắt làm cho bọn họ không thể nào tin nổi.

- Không có khả năng a.

- Chuyện này không hợp lý.

Đám đệ tử nội môn ba viện hít sâu một ngụm khí lạnh, nhao nhao dụi mắt, lại nhìn kỹ, không thể nào tin nổi. Cánh tay trái của Vương Phong bị chặt đứt, bay lên trên cao, máu tươi bắn tứ tung, cánh tay bị đứt bắn thẳng về phía sau, rơi xuống kiếm đài, năm ngón tay khẽ run rẩy, giống như muốn đoạt hồn lấy mạng, khiến cho trong lòng mọi người sợ hãi.

Nhất là đệ tử nội môn Minh Lôi viện, càng không thể nào tin nổi, sư huynh Vương Phong của bọn họ không ngờ lại bị chém đứt cánh tay trái.

Từ trên kiếm đài xuống dưới đều có máu tươi bắn tứ tung, nhìn thấy mà giật mình.
Chương 57 GiếT ChếT Vương Phong, ChấN ĐộNg NộI Môn

Chương 57: GiếT ChếT Vương Phong, ChấN ĐộNg NộI Môn

Vương Phong lúc này vẻ mặt tràn ngập thống khổ, cơ bắp chỗ cánh tay bị cụt nhúc nhích, máu tươi như kiếm bắn ra. Tay phải nắm chặt Bách Luyện kiếm, mặt mũi vô cùng dữ tợn nhìn chằm chằm vào Sở Mọ, hàm răng cắn chặt không để phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Trên trán có gân xanh nổi lên, hận ý trong mắt như kiếm phảng phất như muốn dùng ánh mắt giết chết Sở Mộ.

Toàn trưởng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức cho dù một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

- Không thể tưởng tượng được.... Không thể tưởng tượng được...

Hai mắt Hàn Thụy ngây ngốc, dùng thanh âm mà ngay cả mình cũng không nghe được thì thào lẩm bẩm.

- Không có khả năng a... Đây là chuyện căn bản không có khả năng... Nằm mơ, nhất định là ta đang nằm mơ...

Tề Bạch thì thào lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt, phát xanh lên. Nếu như đây là sự thực, chứng minh Sở Mộ có được thực lực cường đại có thể giết chết Vương Phong bát đoạn đỉnh phong, như vậy chỉ có người Cửu đoạn mới có thể đánh bại Sở Mộ.

Ý nghĩa trong chuyện này hoàn toàn bất đồng, thực lực bát đoạn và cửu đoạn sai biệt rõ ràng, địa vị chênh lệch cũng vô cùng lớn. Trong môn, đệ tử tu vi đạt tới cửu đoạn, còn có một xưng hô khác, gọi là đệ tử tinh anh.

Đệ tử tinh anh không thuộc về ba viện nội môn, mà thuộc về nhất mạch Thanh Phong điện chủ, cũng có thể nói là một khi đệ tử ba viện đột phá tới cửu đoạn, khảo hạch tượng trưng một chút, là có thể trở thành đệ tử tinh anh chủ điện.

Vẻ mặt Trang Thu Sinh như tro tàn, hắn triệt để hết hi vọng, hắn biết rõ mình căn bản không có khả năng là đối thủ của Sở Mộ.

Mà đệ tử Lăng Phong viện lúc này cũng có một người vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể nào tin nổi, trong lòng vô cùng đắng chát, chính là Lý Dương. Đều là Kiếm Khí Cả̉nh thất đoạn sơ kỳ, Sở Mộ đã có thể đánh bại Kiếm Khí Cả̉nh bát đoạn đỉnh phong, mà hắn, trước đó giao thủ với một sư huynh Thất đoạn trung kì trong Lăng Phong viện cũng chỉ miễn cưỡng giữ cho không bị thất bại mà thôi.

Chênh lệch, đây là chênh lệch chính thức, khi hắn bước ra một bước quan trọng, mới phát hiện ra, người mà hắn cho rằng mình có thể siêu việt cũng chỉ còn lại là một bóng lưng xa không thể chạm tới.

Sở Mộ đứng trên kiếm đài, thân thể thẳng tắp giống như kiếm, trực chỉ trời xanh, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nhìn thẳng về phía Vương Phong, không có chút thương cảm nào. Không có chút không đành lòng nào. Chợt Sở Mộ giơ kiếm, trái tim của đám đệ tử nội môn cũng như ngừng đập, hoàn toàn không thở ra hơi, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chờ đợi thời khắc sinh tử này.

- Dừng tay.

Trong lúc mấu chốt nhất, trưởng lão Minh Lôi viện lên tiếng:

- Sở Mộ, ngươi đã chiến thắng, chứng minh với ba viện ngươi lợi hại hơn Vương Phong. Cũng không cần phải hạ sát chiêu a. Cũng nên biết tới điểm thì nên tha cho người khác một đường sống a.

Lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào trên người Sở Mộ, nhìn xem Sở Mộ lựa chọn thế nào.

Đây chính là trưởng lão Minh Lôi viện a, nắm giữa quyền hành, tu vi cực cao, đã sớm vượt qua Kiếm Khí Cả̉nh, coi như là không có cách nào trực tiếp quản Sở Mộ, nhưng mà một khi đắc tội với người này, muốn giày vò Sở Mộ lại là chuyện vô cùng dễ dàng.

Cho nên đám đệ tử ba viện đều cảm thấy, nếu như là chính bọn hắn, chọn không giết Vương Phong, nếu như vì vậy mà đắc tội với một trưởng lão, quá không sáng suốt.

Bọn họ cảm thấy có lẽ Sở Mộ sẽ giống như bọn họ, không muốn đắc tội với một vị trưởng lão.

Vương Phong tràn ngập hận ý, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Nhưng trong lòng cũng hy vọng Sở Mộ không hạ sát thủ, chỉ cần có thể sống sót là hắn có thể lần nữa tìm được cơ hội ra tay với Sở Mộ, không phải là không thể giết chết Sở Mộ.

- Vị trưởng lão này, Sinh tử kiếm đài không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Sinh tử kiếm đài là đề nghị tự Vương Phong đưa ra, không phải là vì chứng minh ai cường đại hơn, mà là muốn giải quyết cừu hận, muốn giết ta.

Sở Mộ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết người, đây là lý tưởng ta tuân theo. Ta là kiếm nhân, có sự sắc bén của mình, Vương Phong ta sẽ giết, hy vọng trưởng lão có thể hiểu.

Sở Mộ cho dù không có đồng ý với cách nói của trưởng lão Minh Lôi viện. Nhưng khi nói ra lời cũng không có kiêu ngạo, không khiến cho trưởng lão Minh Lôi viện khó chịu. Tuy rằng trưởng lão này cảm thấy không thoải mái, nhưng mà cũng không có cảm thấy mất mặt, ngược lại lại vì một câu nói Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc của Sở Mộ mà cảm thấy kinh ngạc.

Không chỉ có hắn, ba vị trưởng lão khác và vô số đệ tử nội môn nghe được câu này, trong lòng đều run lên, chỉ cảm thấy một câu nói này đã nói rõ chân ý của một người luyện kiếm như bọn hắn.

Một câu cũng không nói thêm, sắc mặt trưởng lão Minh Lôi viện lạnh lùng, lần nữa ngồi xuống.

Ý tứ này rất rõ ràng, ta không ngăng cản ngươi nữa. Mà Chấp pháp trưởng lão nghĩ lại cũng không có đi ra ngăn cản.

Tâm tình Vương Phong thoáng cái trầm xuống, trong lòng hung ác, cắn chặt răng, tay phải cầm kiếm đột nhiên vỗ mặt đất, thân thể bắn lên. Kiếm khí mạnh mẽ tuôn về phía Bách Luyện kiếm, hung hăng chém ra, một đạo kiếm khí màu tím nhạt bắn về phía Sở Mộ, hơn nữa khi chém về Sở Mộ tuyệt đối là có ý phản kích trong tuyệt địa.

Nhưng mà hắn mất đi một cánh tay, trong lúc nhất thời không thể nào đảm bảo sự cân đối của thân thể, chém ra kiếm khí, bị Sở Mộ đơn giản tránh đi, quỹ tích đâm tới càng hiện rõ trong mắt Sở Mộ. Cước bộ Sở Mộ lắc lư bất định, tốc độ cực nhanh, tàn ảnh trùng trùng điệp điệp, nhanh chóng tới gần Vương Phong. Sát cơ lạnh lẽo tuôn ra, kiếm quang như cầu vồng bắn đi.

Xoẹt một tiếng, thân ảnh Sở Mộ giao thoa với Vương Phong, bờ môi Vương Phong giật giật, không phát ra bất luận thanh âm nào, hai mắt trợn trừng, tràn ngập oán hận và không cam lòng. Chỗ cổ có một vết thương xuất hkện, máu tươi phun ra giống như suối.

Đệ tử nội môn ba viện lần nữa mở to mắt, trợn ngược lên, cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt vào cổ họng mình, không phát ra được một chút thanh âm nào. Trong mắt bọn họ phản chiếu thân ảnh của Vương Phong, chậm rãi dưới một kiếm này, phanh một tiếng, bụi đất tung bay, Bách Luyện kiếm loảng xoảng rơi xuống đất, lăn sang một bên.

- Sinh tử kiếm đài, không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Trận chiến này Vương Phong chết.

Thật lâu sau Chấp pháp trưởng lão mới thở dài một hơi, ngữ khí trầm trọng nói:

- Với tư cách là Chấp pháp trưởng lão bổn phái, bản trưởng lão chân thành hi vọng đệ tử bổn phái có thể đoàn kết, ở chung hòa thuận. Quan hệ có thể cạnh tranh, nhưng mà không được ức hiếp người khác, không được dùng âm mưu ám toán người khác. Tất cả phải dùng sự cường đại của bản thân và sự lớn mạnh của kiếm phái làm mục tiêu, đây là điều kiện tiên quyết, có mâu thuẫn thì cố gắng dùng thủ đoạn hòa bình hơn giải quyết.
Chương 58 LạI Là Đệ NhấT. ChưởNg ViệN Rung ĐộNg (1)

Chương 58: LạI Là Đệ NhấT. ChưởNg ViệN Rung ĐộNg (1)

Chấp pháp trưởng lão nói một phen, giống như là chấm dứt lần sinh tử đấu kiếm này. Bốn vị trưởng lão đứng dậy rời đi. Nhưng trong lòng vẫn chấn động như cũ. Trưởng lão Lăng Phong viện lúc rời đi còn đặc biệt nhìn Sở Mộ vài lần, càng nhìn càng thỏa mãn.

Sở Mộ đi qua thi thể Vương Phong, đi xuống kiếm đài, bước đi về phía trước. Đệ tử Lăng Phong viện tự giác tránh ra một con đường, giống như nghênh đón vương giả, để cho Sở Mộ đi qua. Bọn họ im lặng như tờ, nhưng mà ánh mắt bọn họ nhìn qua Sở Mộ tràn ngập sùng kính.

Chỉ có ánh mắt Tề Bạch vô cùng phưc tạp, oán hận không cam lòng.

Dần dần, Sở Mộ đi xa, đệ tử nội môn ba viện đều dõi theo bóng lưng Sở Mộ rời đi, từ thân ảnh thẳng tắp như kiếm kia bọn họ cảm giác được một vẻ kiêu ngạo, giống như kiếm vậy, lại có một loại sắc bén như là kiếm, muốn xuyên thủng cả bầu trời.

Trong lúc bất tri bất giác bọn họ đều tưởng tượng, Sở Mộ chấn động nội môn, làm chấn động kiếm phái.

Về phần Vương Phong, đã chết, tất cả mọi chuyện đều theo gió mà tiêu tán. Tất cả vinh quang đều bị chôn vui, trở thành bụi bặm.

Kiếm là hung khí. Kiếm thuật là thuật giết chóc.

Chuyện này lan truyền ra ba viện, mỗi một đệ tử, trưởng lão, chưởng viện của ba viện đều biết. Thậm chí ngay cả chủ điện và ngoại môn mơ hồ cũng nghe nói.

- Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc... Đây quả thực là một nhận định hoàn mỹ a...

Trưởng lão Kiếm Các sau khi lặp lại một lần, khẽ mỉm cười lầm bầm nói:

- Sở Mộ này quả thực khiến cho ta ngạc nhiên không ngừng.

Đệ tử nội môn ba viện cũng đem câu nói kia của Sở Mộ ghi nhớ trong lòng. Có lẽ bọn họ không có cách nào cảm nhận được sự ảo diệu trong đó. Nhưng mà bọn họ cảm giác những lời này rất có khí thế, có một loại cảm giác sắc bén bức nhân. Bởi vậy không ít đệ tử nội môn luôn treo câu này ở cửa miệng, còn có một ít đệ tử nội môn trước khi luyện kiếm thuật đều nói câu này. Dường như càng thêm khí thế, khi luyện kiếm dường như càng thêm chăm chú, càng thêm hữu hiệu vậy.

...

Trong lầu các số chín mươi mốt của Lăng Phong viện, Lý Vi đem đồ ăn thơm ngát tới lầu hai, để cho Sở Mộ ăn. Hai mắt Lý Vi mở lớn, tràn ngập sùng bái và ngưỡng mộ.

- Sư huynh, kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc. Những lời này càng nghe càng cảm thấy như có chút khí khái, dường như còn ẩn chứa đạo lý to lớn nào nha.

Lý Vi lè lưỡi, nói, bộ dáng tung tăng như chim sẻ:

- Còn nữa, hiện tại ở bên ngoài đều nói tới sư huynh, nói sư huynh là đệ nhất nhân trong đám đệ tử kiếm thuật của ba viện. Chỉ có sư huynh Tiêu Thiên Phong của Lăng Phong viện chúng ta là có thể so sánh được với huynh a.

Sở Mộ nghe vậy chỉ cười cười, lơ đễnh. Cái gì mà kiếm thuật đệ nhất, đệ nhất nội môn cơ chứ? Những thứ này hắn cũng không thèm để ý tới, bất quá chỉ là hư danh mà thôi. Hư danh chỉ mang tới những phiền toái không đáng có.

Chỉ có kiếm đạo, kiếm thuật mới là chân thực.

Hắn cũng không biết, hiện tại ba viện nội môn đang kịch liệt tranh luận, về cách nói đệ nhất nhân kiếm thuật ba viện nội môn của Sở Mộ có là thật hay không. Có người cho rằng là thực, tuyệt đối là thực. Có người lại cho rằng không quá thực tế, bởi vì trong ba nội viện vốn đều có một đệ tử lợi hại nhất.

Lăng Phong viện vốn có Tiêu Thiên Phong lợi hại nhất, Kiếm Khí Cảnh bát đoạn, một tay kiếm thuật đánh khắp Lăng Phong viện không có địch thủ. Mà Minh Lôi viện và Bích Thủy Viện đều có một gã đệ tử lợi hại nhất. Tu vi bát đoạn đỉnh phong, kiếm thuật kinh người.

- Đúng vậy, đám người sư huynh Tiêu Thiên Phong quả thực vô cùng lợi hại, nhưng mà các ngươi cho rằng bọn họ có thể làm được chuyện dùng tu vi Kiếm Khí Cảnh thất đoạn sơ kỳ dưới tình huống không có bị thương, chém giết bát đoạn đỉnh phong, hơn nữa lại là một đối thủ có một môn kiếm thuật trung giai đã đại thành hay sao?

Vấn đề này vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc, cho dù là đám người ủng hộ Tiêu Thiên Phong cũng không dám nói đám người Tiêu Thiên Phong có thể có chiến tích như vậy. Phải biết rằng tu vi kiếm khí Bát đoạn sơ kỳ là gấp đôi Thất đoạn sơ kỳ a. Bát đoạn đỉnh phong càng gấp hơn ba lần Thất đoạn sơ kỳ, lại tính cả độ tinh thuần của kiếm khí thì chênh lệch lại càng lớn.

Kiếm thuật như thế nào mới có thể bỏ qua chênh lệch tu vi gấp bội, dưới tình huống không bị thương mà chém giết cường địch? Duy chỉ có Sở Mộ mà thôi.

- Hừ, đừng quá đắc ý, đợi khi Hà sư huynh trở về, tự nhiên sẽ tới chỗ Sở Mộ đòi công đạo.

Đây là tiếng lòng của một ít đệ tử Minh Lôi viện.

...

- Ngươi chính là Sở Mộ sao? Quả nhiên không giống bình thường.

Tinh mang trong hai mắt Lăng Phong chưởng viện bắn ra, như bảo kiếm bức người, rơi vào trên người Sở Mộ. Khiến cho Sở Mộ có chút cảm giác đau đớn, giống như có vô số những thanh lợi kiếm sắc bén nho nhỏ đang cắt trên da thịt hắn, ngay cả Kiếm khí hộ thể cũng không thể làm gì.

Chưởng viện Lăng Phong viện là một người trung niên thân thể cao lớn, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, thân thể thon dài, tướng mạo khiến cho người ta có cảm giác khiêm tốn. Một thân áo dài màu xanh càng phiêu dật, phong lưu.

Sau khi Sở Mộ dùng xong bữa tối, đang ngồi nghỉ ngơi thì một vị chấp sự tới, nói rõ chưởng viện Lăng Phong viện triệu kiến. Sở Mộ lập tức tới đây, nhìn thấy chưởng viện Lăng Phong viện, cũng chính là người cầm quyền cao nhất Lăng Phong viện.

Vừa gặp mặt, Sở Mộ vốn đã hành kiếm lễ, nhưng mà chưởng viện Lăng Phong viện lại không nói một câu nào, luôn đánh giá Sở Mộ, cho tới bây giờ mới thốt ra được một câu.

- Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc.

Một tiếng than nhẹ vang lên, hai mắt chưởng viện Lăng Phong viện càng thêm sắc bén:

- Những lời này ngươi nghe được từ đâu

- Là Sư phụ ta truyền lại.

Sở Mộ nói.

- Sư phụ ngươi? Ngươi đã có sư phụ?

Trong thanh âm của chưởng viện Lăng Phong viện có một tia thất lạc, chỉ là rất nhanh nó đã biến mất:

- Tôn sư nhất định là một người có thành tựu cực cao trong kiếm thuật a, không biết tục danh của tôn sư là gì?

- Chưởng viện, sư phụ ta được gọi là đại sư kiếm thuật, không còn ở trên đời này. Về phần tục danh, lão nhân gia chưa từng nhắc tới.

Sở Mộ nói.

- Ài, thật là đáng tiếc, không thể quen biết một kỳ nhân như vậy. Kiếm thuật đại sư, không biết có tạo nghệ kinh hãi thế nhân như thế nào a.

Chưởng viện Lăng Phong viện thở dài, hắn cũng biết Sở Mộ trước mắt, tạo nghệ kiếm thuật có thể nói là kiếm thuật tông sư. Luận kiếm thuật hắn cũng không thể so sánh.

- Ta gọi ngươi tới đây cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là thanh danh của ngươi bây giờ quá mức vang dội, lại là đệ tử Lăng Phong viện ta. Cho nên ta muốn đặc biệt gặp một chút.

Chưởng viện Lăng Phong viện cười giải thích:

- HIện tại trong ba viện đều có tin đồn, ngươi là đệ nhất nhân kiếm thuật ba nội viện. Mà Lâm trưởng lão cũng tận mắt nhìn thấy ngươi dùng kiếm thuật tinh xảo tuyệt luân, bù đắp tu vi chênh lệch, cuối cùng dùng tu vi Thất đoạn sơ kỳ chém giết Vương Phong bát đoạn đỉnh phong. Đối với chuyện này ta rất ngạc nhiên.
Chương 59 LạI Là Đệ NhấT. ChưởNg ViệN Rung ĐộNg (2)

- Sau khi chưởng viện nhìn thấy ta, liệu có cảm thấy đúng với lời đồn hay không?

Sở Mộ cũng không có chút sợ hãi nào mà mỉm cười nói.

- Ngươi rất tự tin.

Chưởng viện Lăng Phong viện khẽ lắc đầu, cười cười:

- Hiện tại gặp mặt, quả thực không tệ, không giống như bình thường. Nhưng chính thức thế nào còn phải nghiệm chứng một phen, ra tay đi, xuất ra toàn lực của ngươi. Nếu như để cho ta cảm thấy rung động thì ta sẽ cho ngươi một cọc cơ duyên.

Sở Mộ nghe vậy khẽ động, không khỏi nhớ tới việc trưởng lão Kiếm Các truyền thụ kiếm thế.

Có lẽ không có trưởng lão Kiếm Các truyền thụ, lĩnh ngộ kiếm thế, đối với Sở Mộ mà nói, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng được chỉ điểm hay không rõ ràng có chênh lệch rất lớn. Tối thiểu hiện tại Sở Mộ đã định rõ mục tiêu, là tiến lên một cách rõ ràng chứ không phải là chậm rãi tìm kiếm trong mịt mờ.

Sở Mộ không chần chờ, rút kiếm ra. Thanh Phong kiếm thuật thi triển, kiếm như gió mát.

- Thanh Phong kiếm thuật không tệ....

Chưởng viện Lăng Phong viện cười nói, không chút sứt mẻ, tùy ý công kích Sở Mộ.

Sở Mộ cũng biết, chưởng viện Lăng Phong viện chắc chắn là cao thủ Hóa Khí cảnh, coi như hắn dùng hết toàn lực cũng không có cách nào làm gì được mảy may. Bởi vậy hắn mới không nương tay, thi triển ba sát chiêu của Thanh Phong kiếm thuật.

Chưởng viện Lăng Phong viện cũng không có động chút nào, ba đại sát chiêu của Thanh Phong kiếm thuật cũng không có cách nào làm gì được hắn.

- Đúng rồi, Thanh Phong kiếm thuật viên mãn, ngươi càng khiến cho ta kinh ngạc hơn. Danh xưng đệ nhất nhân kiếm thuật đệ tử ba viện ngươi hoàn toàn xứng đáng. Nhưng mà thứ khiến cho ta cảm thấy rung động vẫn không đủ, vẫn còn thiếu một chút.

Chưởng viện Lăng Phong viện cười nói, ngay cả một chút chéo áo của hắn cũng chưa từng động một chút nào, hắn nói:

- Còn có thủ đoạn cường đại nào hơn không?

Thủ đoạn cường đại hơn? Đương nhiên là có.

Lúc trận chiến với Vương Phong, Sở Mộ không có sử dụng thứ gì khác ngoài kiếm khí. Hiện tại hắn cũng không định vận dụng. Nhưng mà vừa rồi hắn thi triển Thanh Phong kiếm thuật cũng không có dung nhập huyền diệu của gió.

- Ta còn có một chiêu.

Sở Mộ nói ra, chợt tiến vào trạng thái đặc thù nào đó, Bách Luyện kiếm lăng không vẽ một cái, bỗng nhiên gió bắt đầu thổi, một cái phong nhận dài gần một mét, màu xanh nhạt bỗng nhiên được ngưng tụ, chém về phía trước.

Hai mắt chưởng viện Lăng Phong viện mở to ra, tràn ngập khiếp sợ cùng không thể nào tưởng tượng nổi. Vẻ mặt kích động vô cùng, bờ môi run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ giống như phát hiện trân bảo hiếm thấy.

Tuyệt chiêu Thanh Phong Tuyệt Sát, thân ảnh chưởng viện Thanh Phong viện lóe lên, giống như quỷ mị xuất hiện bên người Sở Mộ, làm cho Sở Mộ giật mình. Nhất là ánh mắt chưởng viện Lăng Phong viện tỏa sáng lập lòe, giống như là một kẻ tham tiền đột nhiên nhìn thấy một đống lớn hoàng kim vậy.

- Phong, ý cảnh của phong. Không ngờ ngươi lại lĩnh ngộ được ý cảnh của phong.

Chưởng viện Lăng Phong viện kích động tới mức khó có thể kiềm chế.

Thật lâu sau, chưởng viện Lăng Phong viện mới bình tĩnh lại được, chỉ là trong mắt vẫn tràn ngập rung động.

- Khó mà tin được, ngươi lại lĩnh ngộ ý cảnh của Phong, tuy rằng vẫn chưa tới một thành, nhưng mà đây quả thực giống như nằm mơ vậy...

Chưởng viện Lăng Phong viện thì thào lẩm bẩm nói, Sở Mộ không nói một câu nào, hắn mơ hồ suy đoán ra, một ít huyền diệu hắn lĩnh ngộ từ gió có khả năng gọi là ý cảnh của phong gì đó.

- Đến đây nói với ta một chút xem, sao ngươi lại lĩnh ngộ được ý cảnh của phong kia?

Chưởng viện Lăng Phong viện lúc này có thái độ với Sở Mộ so với lúc trước còn càng thêm ôn hòa, thân cận hơn rất nhiều.

Mà Sở Mộ đối với loại huyền diệu này cũng hết sức tò mò, chưởng viện Lăng Phong viện liếc mắt nhìn ra chứng tỏ đối phương vô cùng quen thuộc, có thể dễ dàng giải thích nghi hoặc. Hai bên lập tức cùng nhau thảo luận.

- Ý cảnh của phong, xem ra ta trong lúc vô tình không chỉ có lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh mà còn lĩnh ngộ vân chi ý cảnh.

Sau khi rời khỏi lầu các của chưởng viện, Sở Mộ vừa đi vừa suy nghĩ.

Từ chỗ của chưởng viện Lăng Phong, Sở Mộ tương đối rõ ràng về ý cảnh, cảm giác được trình độ lĩnh ngộ ý cảnh của mình.

Ý cảnh có ba ngàn, đây là lời nói của chưởng viện Lăng Phong viện, ý cảnh có ba ngàn loại, giống như là ba ngàn đại thế giới vậy, tất cả những thứ chứng kiến, mắt thấy tai nghe trước mắt cũng có thể là một loại ý cảnh.

- Phong chi ý cảnh của ta đã lĩnh ngộ một thành, mà Vân chi ý cảnh vẫn chưa tới một thành, nhiều lắm chỉ nửa thành.

Sở Mộ nói tình huống mình làm sao lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh cho chưởng viện Lăng Phong viện nghe, làm cho chưởng viện Lăng Phong viện lần nữa cảm thấy sợ hãi, rung động.

Trong khi tu luyện kiếm thuật trung giai không ngờ lại có thể lĩnh ngộ ý cảnh. Chuyện này khó mà tin được a.

Loại cao thủ Hóa Khí cảnh như chưởng viện Lăng Phong viện này rất rõ ràng một điểm, càng là kiếm thuật đẳng cấp cao, lại càng dễ lĩnh ngộ ý cảnh. Nói đơn giản, kỳ thực kiếm thuật chính là đem ý cảnh vô hình chuyển biến thành một thứ có thể tu luyện được. Tu luyện kiếm thuật cũng không chỉ có lĩnh ngộ kiếm, mà cũng là đang lĩnh ngộ ý cảnh.

Chỉ là kiếm thuật giai đoạn trung giai, cao cấp, cấp thấp, tương đối đơn giản, cơ hồ không ẩn chứa ý cảnh nào, cơ hồ không thể nào lĩnh ngộ ra ý cảnh. Chỉ có tới siêu giai mới bắt đầu ẩn chứa một tia ý cảnh rất nhỏ, nhưng mà muốn từ kiếm thuật siêu giai lĩnh ngộ ra ý cảnh cũng vô cùng khó khăn, ít có khả năng, trừ phi ngộ tính gần như yêu nghiệt.

Nhưng mà Sở Mộ lại đơn giản từ trong một môn kiếm thuật trung giai, còn là lần đầu tiên tu luyện nguyên vẹn có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh, bất luận một người nào lĩnh ngộ ý cảnh đều sẽ cảm thấy khó mà tin tưởng nổi. Chưởng viện Lăng Phong vô cùng sợ hãi, thán phục. Ngộ tính của Sở Mộ quá kinh khủng.

Ngoài hưng phấn ra, chưởng viện Lăng Phong viện còn tự nhận mình không có tư cách thu Sở Mộ làm đồ đệ, cho nên đoạn tuyệt phần tâm tư này. Lại đem quá trình mình lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh cùng với đủ loại thể ngộ... toàn bộ đều giao cho Sở Mộ, làm cho Sở Mộ vốn chỉ lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh gần một thành trực tiếp trở thành một thành, thậm chí còn được củng cố vững chắc.

Sở Mộ cũng không nói cho chưởng viện Lăng Phong viện biết hắn trừ Phong Chi ý cảnh ra còn lĩnh ngộ Vân chi ý cảnh, nếu không hắn không biết đối phương sẽ rung động thành hạng gì nữa. Bởi vì có một điểm có thể khẳng định, sau khi lĩnh ngộ một loại ý cảnh, muốn lĩnh ngộ loại thứ hai, thứ ba, độ khó sẽ không ngừng tăng lên.

- Tuy rằng lĩnh ngộ ý cảnh, nhưng mà muốn tăng trưởng, lại vô cùng khó khăn. Dựa theo lời chưởng viện nói, hắn lĩnh ngộ ý cảnh vài chục năm, đến nay cũng chỉ lĩnh ngộ được ba thành mà thôi.

Sở Mộ thì thào lẩm bẩm:

- Chưởng viện ở Lệ Phong nhai lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, dựa theo lời hắn nói, Lệ Phong nhai này nhất định sẽ có trợ giúp đối với việc lĩnh ngộ Phong Chi ý cảnh của ta. Đã như vậy ta sẽ tới Lệ Phong nhai một chuyến.
Chương 60 Cố Ý Phạm Môn Quy

Chương 60: Cố Ý Phạm Môn Quy

- Chỉ là Lệ Phong nhai chính là nơi trừng phạt đệ tử gây sai phạm trong kiếm phái, được coi là nơi diện bích, bình thường không được đi vào.

Sở Mộ có chút phiền não, hắn muốn đi tới Lệ Phong nhai, nhưng mà không có làm sai điều gì thì không thể nào tiến vào. Cho nên hắn phải làm sai, hơn nữa sai phạm này nhất định phải vừa đúng, quá nặng, sẽ bị trục xuất, quá nhẹ thì chỉ bị cảnh cáo.

Theo lý thuyết, chưởng viện Lăng Phong đã nói ra chuyện này sẽ có biện pháp giúp Sở Mộ tiến vào Lệ Phong nhai, ví dụ như hắn đi tìm Chấp pháp trưởng lão nói chuyện, cố gắng thì có thể được. Nhưng mà hắn không làm như vậy đủ thấy hắn ta cũng không quá nguyện ý, bất kể là xuất phát từ ý nghĩ nào cũng vậy.

Cho nên Sở Mộ phải tự mình nghĩ cách, hắn bắt đầu nhớ lại môn quy mà trước đó phải ghi nhớ, trong lòng dần dần đã có chủ ý.

Ngay lúc này, Sở Mộ chỉ cảm thấy trước mắt dường như có bóng người lóe lên, định thần nhìn lại, đã nhìn thấy thân ảnh Tề Bạch.

Tề Bạch cũng nhìn thấy Sở Mộ, bước chân dừng lại, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho phải. Hắn rất muốn hung dữ trừng mắt nhìn Sở Mộ, lại nói vài câu uy hiếp, nhưng nghĩ tới hình ảnh trên Sinh Tử kiếm đài, Sở Mộ chém giết Vương Phong, hắn lập tức run rẩy, không nói ra lời.

Hai mắt Sở Mộ sáng ngời, suy nghĩ trở nên rõ ràng, bước về phía Tề Bạch, làm cho Tề Bạch biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, vô thức tránh né qua một bên.

Sở Mộ lại lóe lên, xuất hiện trước mặt Tề Bạch, không nói một câu nào. Trước mắt Tề Bạch đột nhiên có một đạo kiếm quang chói mắt như một vầng sáng, khiến cho hai mắt hắn không nhịn được phải nheo lại, ngay sau đó hắn cảm thấy má trái mình vang lên một tiếng, đau đớn, lạnh lẽo, giống như nửa bên mặt bị gọt đi vậy. Thậm chí còn có thể cảm giác được hàm răng mình lỏng lẻo đi, má sưng lên.

Còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, má phải Tề Bạch cũng bị dùng sức đánh một cái, ngay sau đó trước mắt hắn có vô số kiếm quang lập lòe, má trái má phải lập tức bị lực lượng cường đại đánh vào, liên tục vang lên tiếng ba ba, đầu Tề Bạch lúc thì nghiêng sang phải, lúc thì nghiêng sang trái, thân thể lắc lư, đầu mê muội.

Sở Mộ cảm thấy đánh Tề Bạch không sai biệt lắm mới thu kiếm vào vỏ. Thân thể Tề Bạch lung lay, mắt nổ đom đóm, đầu choáng váng ngã xuống. Hắn hoàn toàn không còn giống như con người, hai bên má hắn sưng giống như hai cái bánh bao lớn, đỏ chót. Giống như là thịt hồng chín mọng, hơi đụng vào một chút sẽ rách ra, chảy nước bên trong ra vậy.

Sở Mộ cũng không có toàn lực ra tay, hơn nữa cũng khống chế lực và góc độ, cho nên cũng không có thấy máu.

Một hồi lâu sau, Tề Bạch mới hơi chút tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy hai bên má mình bỏng rát, đau đớn. Giống như là có bàn là đi qua, dưới bàn là còn có vô số những chiếc đinh rỉ nhỏ được nung đỏ lên, làm cho hắn đau đớn tới mức không nói nên lời.

Nhưng mà hai mắt lại oán hận trừng mắt nhìn Sở Mộ, hận không thể nuốt Sở Mộ vậy.

- Có phải cảm thấy không phục đúng không?

Sở Mộ lại cười nhạt nói:

- Ngươi rất muốn tự mình động thủ đúng không? Ta không ngại lên sinh tử kiếm đài với ngươi một lần nha.

Bốn chữ Sinh tử kiếm đài làm cho trong lòng Tề Bạch khẽ run rẩy, ánh mắt né tránh, đôi má đau đớn làm cho hắn thống khổ vạn phần.

- Nhìn ngươi cũng không có dũng khí cùng ta lên Sinh tử kiếm đài. Đã như vậy, nếu như không phục thì đi tới Chấp Pháp Đường cáo trạng ta đi.

Sở Mộ quay lại nói một câu, quay người rời khỏi.

Lại nói, chỉ có thể trách Tề Bạch không may.

Vốn Sở Mộ đang suy nghĩ, phạm chút tội gì quan trọng, không lớn không nhỏ, mới có thể đi tới Lệ Phong nhai, vừa vặn Tề Bạch này lại xuất hiện trước mắt hắn.

Tề Bạch này trong ấn tượng của Sở Mộ rất không tốt, thuần túy là một tiểu nhân. Nhưng mà hắn ta không dám tự mình ra tay, cũng không thể uy hiếp được Sở Mộ, cho nên Sở Mộ cũng mặc kệ hắn.

Không ngờ tới lúc này lại có công dụng, Sở Mộ nhớ rõ môn quy đối với đệ tử nội môn, nhớ rõ tất cả nội quy, chủ động ra tay làm tổn thương tới đệ tử nội môn khác là trái với môn quy.

Nếu như chủ động ra tay tạo thành tổn thương, lại cần phải căn cứ vào trình độ nghiêm trọng của thương thế, tiến hành phân chia, nếu như là chí tử, vậy Sở Mộ hơn phân nửa sẽ rất thảm. Nếu như chỉ tàn phế, Sở Mộ cũng bị trục xuất. Nhưng nếu như hiện tại chỉ dừng lại một chầu như nỗi đau da thịt, thoạt nhìn tương đối thê thảm mà nói, như vậy sẽ bị đưa lên Lệ Phong nhai diện bích.

Kế tiếp Sở Mộ chỉ cần tu luyện, một mặt chờ đợi chấp pháp đệ tử truyền lệnh.

Sau khi trở về chỗ ở của mình, Sở Mộ lại tiến vào trong hồ nước, luyện kiếm thuật, là kiếm thuật cơ bản nhất.

Độ sâu của hồ nước vừa vặn tới ngực Sở Mộ, bởi vậy lúc luyện kiếm lực cản trùng trùng điệp điệp, vô cùng rõ ràng, hắn không thể không xuất ra nhiều tinh lực hơn. Làm cho lúc xuất kiếm càng nhanh, càng ổn định, chuẩn hơn. Tu luyện như vậy hiệu quả gấp bội trên mặt đất bằng. Mỗi một lần tu luyện, cũng có thể cảm giác được kiếm trong tay mình dường như càng nhẹ nhàng, càng có thể huy vũ tự nhiên.

Nhưng mà hắn rất rõ ràng, đây chỉ là tạm thời, đến cảnh giới này, tăng lên một chút đều rất khó khăn.

Đâm, chém, bổ, vẩy... Mỗi một động tác cơ bản trong kiếm thuật đều được thi triển, làm cho nước trong hồ không ngừng bị chấn động.

- Không biết tu luyện như vậy có thể lĩnh ngộ Thủy chi ý cảnh hay không.

Liên tục tu luyện, Sở Mộ đột nhiên có loại ý nghĩ này, nhưng mà hắn nhanh chóng bỏ qua, dù sao loại khả năng này vô cùng nhỏ. Dù sao hiện tại hắn đã lĩnh ngộ hai loại ý cảnh, muốn lĩnh ngộ loại thứ ba, đã khó càng thêm khó.

Một giờ sau, Sở Mộ chấm dứt luyện kiếm, mượn nhờ những tảng đá bên cạnh hồ nước thi triển, Thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu vọt lên lầu hai, lau khô thân thể, mặc lại y phục. Lý Vi cũng đem thức ăn ngào ngạt hương thơm lên, còn có một bình rượu.

- Tiểu Vi, giúp ta chuẩn bị một ít lương khô và nước uống, chuẩn bị trước ba ngày a.

Sở Mộ nói

- Vâng, sư huynh.

Lý Vi vội vàng gật đầu:

- Sư huynh định ra ngoài rèn luyện sao?

- Đúng vậy, ta định đi Lệ Phong nhai tu luyện.

Sở Mộ nói.

- Lệ Phong nhai?

Hai mắt Lý Vi trợn ngược càng lớn, cái miệng nhỏ nhắn tạo thành hình chữ o, trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng.

- Đi chuẩn bị đi.

Sở Mộ không có giải thích mà chỉ nói.

- Vâng, sư huynh.

Lý Vi mơ mơ màng màng, đi tới cầu thang mới nhớ tới Lệ Phong nhai là nơi diện bích suy nghĩ, Sở sư huynh phạm phải tội gì sao? Trong lòng nàng không khỏi lo lắng.

Sau khi ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi một lát, Sở Mộ bắt đầu lĩnh ngộ kiếm thế, mãi tới đêm khuya, loại trừ tất cả tạp niệm, làm cho tư tưởng tĩnh không, không có áp lực, tĩnh tọa một lát, hắn mới nằm lên giường, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau hắn lại đúng giờ rời giường, bắt đầu một ngày tu luyện. Không bao lâu hắn lại đi vào Lăng Phong kiếm đài tu luyện kiếm thuật, lúc này vẫn không có lấy một bóng người.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm đạo độc thần
  • 5.00 star(s)
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương 3922
Kiếm Đạo Độc Thần
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương C2407
Kiếm Đạo Độc Tôn
  • Kiếm Du Thái Hư
Chương 1799
Vạn đạo kiếm tôn convert
  • Đả Tử Đô Yếu Tiễn
Kiếm Pháp Vương Giả
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom