• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Không Giận Bạn Trai Cũ (1 Viewer)

  • Phần 3

6.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mẹ chồng nấu đủ các loại canh cho tôi, thỉnh thoảng tôi không muốn ăn lại bị bà ta bắt ép với lý do “bổ sung dinh dưỡng cho con”.

Có điều tôi không có đứa con nào trong bụng cả, cơ thể tôi khoẻ mạnh bình thường.

Mấy ngày nay Dương Hoài đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, có thể nói là rất nghe lời tôi, nhưng nhất quyết không cho tôi tiếp tục đi làm.

Tôi thong thả trải qua quãng thời gian yên bình, âm thầm chờ đợi sóng gió ập đến.

Chắc chắn rồi, sóng gió sẽ đến nhanh mà thôi.

Mới đó đã cuối tuần, Dương Hoài dậy sớm nói với tôi rằng công ty tạm thời ra thông báo làm thêm giờ.

Tôi lấy chiếc áo khoác được giặt sạch sẽ đưa hắn.

Hắn ta xua tay: “Không cần, anh mặc áo hôm qua cũng được.”

Tôi quay lại nhìn chiếc áo khoác màu đen, hai túi áo căng phồng như đựng cái gì đó.

Tôi nheo mắt giải thích: “Cái đó còn chưa giặt, đồng nghiệp của anh nhìn thấy sẽ cười thối mũi anh cho coi.”

“Không sao.” anh ta ôm lấy tôi.

“Anh là đàn ông, còn lo mất mặt mấy chuyện vặt này sao?”

Tôi vùi mặt vào cánh tay anh ta, âm thầm bĩu môi ở góc anh ta không thấy.

Sau khi Dương Hoài ra ngoài, tôi “vô tình” nói với mẹ chồng rằng tôi có bạn thân quen một bác sĩ khoa sản, cô ấy nói cái thai trong bụng tôi có thể không phải là con trai, tôi cụp mắt vuốt ve bụng.

Gương mặt bà ta mất mát không thể che giấu: “Sao cũng được, chỉ cần là do con sinh ra, dù trai hay gái mẹ đều vui vẻ.”

Tôi chậm rãi nói: “Nhắc mới nhớ, con còn chưa đi khám ở bệnh viện nên có thể không chính xác.”

Mắt bà ta sáng lên ngay lập tức.

“ Hay con nhờ bác sĩ siêu âm giới tính thai nhi. Mẹ, chúng ta đi luôn đi?”

“Không ổn.” Bà ta mồm nói cự tuyệt, nhưng ánh mắt phát sáng của mẹ chồng đã bán đứng suy nghĩ trong lòng.

Bà ta giả vờ: “ Bây giờ là thời đại nào rồi, mẹ không quan tâm đến điều này.”

Tôi thở dài: “Được rồi, vậy chúng ta đợi đến lúc sinh đi”.

Mặt bà ta ngay lập tức tối sầm lại.

Ở một khía cạnh nào đó, hai mẹ con họ rất giống nhau.

“Mẹ, nhưng mà con vẫn muốn biết.” Tôi ngượng ngùng nói.

Bà ta lắc đầu, trong lời nói có chút chờ mong: “Con... Haiz, muốn xem thì xem vậy.”

Tôi lấy điện thoại di động gửi cho người bạn thân nhất của tôi một dòng địa chỉ.Sau đó kéo bà ta đi về phía khách sạn.

“Mẹ, con có hẹn với bác sĩ, nhưng chúng ta cần liên lạc với bạn con trước để cùng nhau đi khám.”

“ Mẹ hiểu, mẹ hiểu!” Bà ta không chút nghi ngờ.

7.

Tại sảnh khách sạn.

Tôi tiếp tục gửi tin nhắn cho người bạn thân nhất của mình là Thời Vi, nhưng đột nhiên vai tôi bị ai đó vỗ một phát.

Thời Vi vô cùng phấn khích: “Đường Ninh! Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi.” ‘

Nói xong, cô ấy chìa tay về phía mẹ chồng tôi: “Chào dì. Cháu là bạn thân của Đường Ninh, Ninh Ninh có kể cho dì nghe về cháu không ạ?.”

Thời Vi nháy mắt với mẹ chồng.

Bà ta liếc nhìn Thời Vi một cách ghen tị, rồi liếc sang đánh giá tôi.

Mẹ chồng nhiệt tình nắm tay Thời Vi, cười tươi đến mức không thấy răng: “ Cháu chính là bạn thân mà Ninh Ninh hay nhắc đến sao? Trông cháu trẻ thật.”

Thời Vi cố gắng mỉm cười: “Dì, Ninh Ninh, chúng ta đi thôi. Thời gian của bác sĩ rất quý giá.”

“Được rồi được rồi.”

Bà ta dẫn đầu, ngượng ngùng quay lại để nhờ Thời Vi dẫn đường.

Thời Vi và tôi nhìn nhau.

Khoảng cách của chúng tôi và bà ta không ngắn lắm. Nhưng bà ta đã nhìn thấu từng đường kim mũi chỉ, có chút kiêu ngạo khoe khoang về Dương Hoài, cố ý chọc ngoáy thu nhập của tôi.

Không chịu thua kém, Thời Vi bịa ra vài chuyện làm bà ta tiếc nuối. Và thậm chí còn “tình cờ” đề cập rằng phí bản quyền cuốn sách mới của cô ấy có thu nhập cao lên tới sáu con số.

Bà ta lại càng không muốn buông tay cô ấy.

Cả hai có một cuộc trò chuyện sôi nổi và trao đổi tin nhắn WeChat một cách hài lòng. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy lắc lắc điện thoại về phía tôi.
Cuối cùng cũng đến nơi.

Tôi rút điện thoại ra.

“ Cốc Cốc Cốc ”, Thời Vi giơ tay gõ cửa.

Dương Hoài sốt ruột mở cửa. Nhìn thấy bọn tôi vừa định nói, lại bị Thời Vi và tôi lao vào xô sang một bên.

Trên giường là Tống Thư Ý đang ngủ ngon lành.

“Cô bị điên à?” Dương Hoài giơ tay hất điện thoại của tôi xuống. Tôi cũng không yếu thế vung tay tát hắn ta một cái thật mạnh.

Mẹ chồng hét lớn rồi chạy đến để giúp con trai mình.

Thời Vi duỗi chân ra ngáng chân bà ta.

Khung cảnh chớp mắt hỗn loạn tưng bừng.

Sắc mặt Dương Hoài tái xanh, hòa cùng tiếng mắng mỏ không ngớt của mẹ chồng tạo thành một bản nhạc du dương.

Hắn nhiều lần đưa tay định làm rơi điện thoại của tôi, nhưng tôi đã tát lại hắn ngay sau đó.

Mạch máu trên thái dương của anh ta nổi lên, tức giận quát: “Đường Ninh, cô bị bệnh phải không? Cô và bạn thân của cô dẫn mẹ tôi đến đây để bắt gian sao? Cô biết mẹ tôi bao nhiêu tuổi rồi không, bà ấy không chịu được kích thích! “

Tôi gật đầu tỏ ý xin lỗi: “Nếu đã biết làm người con hiếu thảo, sao còn dám lừa gạt tôi?”

“Cô có quyền gì mà đòi quản tôi? Chuyện này không phải chuyện của cô!”

“ Sao lại không phải chuyện của em.” Tôi xoa xoa bụng, “Lúc em mang thai thì anh ngoại tình, lương tâm anh bị chó gặm rồi sao?”

Nói xong, hai hàng nước mắt tôi trào ra: “Anh còn không thèm quan tâm đến vợ con và mẹ ruột của mình, lại ở trong khách sạn làm tình với người phụ nữ khác.”

“Dương Hoài, tôi nhìn lầm anh rồi!”

Tôi cố tình nhấn mạnh từ “ Dương Hoài” để đảm bảo thu âm được rõ ràng hơn.

“Hôm nay tôi muốn nhìn xem, người phụ nữ kia là ai!”

Tôi đi vòng qua anh ta, hướng máy ảnh về phía giường chỗ Tống Thư Ý đang nằm, nhìn đôi vai trần và cánh tay lộ ra ngoài của cô ta, chắc cô ta còn chưa kịp mặc quần áo.

Nói cũng lạ, cô ta không bị đánh thức bởi những tiếng động ồn ào xung quanh.

Tôi nghĩ đến thứ phồng lên bên trong túi áo khoác của Dương Hoài.

Tôi biết hắn không phải người tốt, nhưng tôi không ngờ rằng hắn ta lại chó má đến mức như này.

Mẹ chồng vẫn lớn tiếng mắng chửi, nhưng đối tượng bị mắng không phải là đứa con trai đang phụ lòng mong đợi của bà ta, mà là đứa con dâu vô dụng “không giữ được đàn ông” là tôi.

Tôi giận đến mức bật cười: “Con trai bà mới là người không biết xấu hổ, hắn còn muốn ngoại tình đấy?”

“ Đấy là bản lĩnh của con trai tao!” Bà ta trợn trắng mắt: “ Mày căn bản không xứng với con trai của tao, nếu như trong bụng mày không có con trai, mày nghĩ tao sẽ cho mày làm con dâu nhà tao sao?”

“Cho tôi làm phiền chút!”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thời Vi đã không nhịn được nữa: “ Bà thật sự cảm thấy con trai của bà là đồng nhân dân tệ, ai cũng phải tranh giành hắn à?”

“ Ưm..” Đúng lúc này một tiếng kêu nhỏ vang lên, tôi nhếch khóe môi, rốt cuộc đã tỉnh lại.

Xoay máy quay một vòng, tôi sải bước đến bên giường, kéo tay cô ta, tức giận tát thẳng vào mặt cô ta: “Tống Thư Ý! Đồ đàn bà lăng loàn này, nhìn xem cô đã làm ra cái gì!!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom