• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (2 Viewers)

  • Chương 7

Chương 22: Ô Ngộ (4.1)

Tôi biết rõ cô ấy sẽ đến tìm tôi.

Sau khi về nhà, tôi chợp mắt một lát, lúc tỉnh dậy còn chưa đến trưa. Tôi sang cửa hàng bên cạnh ăn mỳ, lúc ăn không ngừng nhìn ra ngoài cửa hàng.

Cô ấy vẫn chưa tới.

Buổi chiều tôi làm việc trong tiệm, cho đến khi ánh mặt trời chiếu xuống khoảng đất trống trước cửa vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu. Tôi hơi nghi ngờ, chẳng lẽ cô ấy có thể bình thản như vậy sao? Hay có chuyện gì khiến cô ấy chậm trễ? Đến chín giờ tối kết thúc công việc, mấy người thợ khác đều về nhà, tôi đang định kéo cửa xếp thì nhìn thấy chiếc xe màu đỏ xuôi theo đường cái tiến về phía này.

Kỹ thuật không tốt lắm, khi rẽ chậm như rùa. Vì thế tôi cũng không kéo hết cửa xếp mà để lại chút khe hở cho cô ấy, còn mình đi vào căn phòng nhỏ phía sau.

Ông chủ cho tôi ở nhờ căn phòng này, chỉ có mười mấy mét vuông, đồng thời cũng để cho tôi trông tiệm. Trên trần nhà là chiếc bóng đèn màu vàng, trên bàn chất đầy sách của tôi. Tôi tìm hai chiếc ghế sạch sẽ, đặt bên cạnh giường. Tôi ngồi xuống một cái, nhìn chằm chằm vào nồi mỳ đang nấu trên bếp ở góc tường.

"Rẹt rẹt..." Có người đụng phải cánh cửa xếp, sau đó là tiếng của cô ấy: "Xin hỏi Ô Ngộ có ở đây không?"

Không biết sao tôi lại hơi muốn cười, cao giọng đáp: "Vào đi."

Cô ấy nhanh chóng vén rèm đi vào.

Tôi ngước mắt lên liếc, cô ấy đã tắm rửa sạch sẽ, hoặc khuôn mặt kia do được nghỉ ngơi đầy đủ nên cũng sáng bóng. Cô ấy mặc chiếc áo phông đơn giản, cùng với chiếc quần đùi, tôi cảm giác mắt mình loé lên một cái.

Đôi chân dưới quần vừa mịn màng vừa trắng vừa thẳng.

Mỳ nấu xong rồi.

Tôi tắt bếp, bưng mỳ ra. Cô ấy đứng yên bên cửa, tôi nói: "Ngồi xuống đi.

" Cô ấy lập tức ngồi xuống chiếc ghế kia.

Khi thì như thỏ, khi thì thông minh, khi thì lại mơ màng, khi thì yên tĩnh, khi thì nhanh nhẹn.

Tôi bưng mỳ ngồi bên cạnh cô ấy, cúi đầu há miệng ăn. Cảm nhận được ánh mắt của cô ấy không ngừng nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu như cô ấy biết rõ tôi là ai có lẽ sẽ không dám tin khi nhìn thấy tôi như vậy, nhưng với tôi chả sao cả.

"Sao hiện tại mới đến?" Tôi hỏi.

Cô ấy hơi sửng sốt: "Tôi vừa ngủ dậy là đến luôn."

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.

Gan thật, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi đợi cả một ngày, còn cô ấy lại bình thản ngủ.

Thế cũng tốt.

Tôi đặt bát mỳ không lên bàn, lại cầm hai chai nước từ góc tường, đưa một chai cho cô ấy. Cô ấy mở ra uống, tôi ngửa đầu uống hết nửa chai, lúc bỏ xuống phát hiện cô ấy nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt hơi thẹn thùng.

Trong người tôi đột nhiên nóng lên, còn cô ấy lại cúi đầu xuống, làm như không có việc gì, uống nước tiếp.

"Muốn hỏi tôi chuyện gì?" Tôi nói.

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi: "Đêm qua anh còn chưa trả lời hết câu hỏi của tôi. Tại sao anh lại xuất hiện ở đó?"

Chuyện cũ như tia sáng hiện lên trong đầu tôi, cuối cùng còn lại chỉ có đêm đen như mực ngoài cửa sổ. Khuôn mặt cô ấy vẫn tươi mát sạch sẽ. Tôi khẽ cười, lấy điếu thuốc từ trong túi ra, tìm bật lửa, nhưng không thấy.

Cô ấy cầm chiếc bật lửa trên bàn đưa cho tôi. Tôi hơi rung động: "Châm cho tôi."

Cô ấy đáp: "Được." Tôi ngậm điếu thuốc, nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô ấy ở trước mắt. Chiếc bật lửa đã hơi cũ, cô ấy bật mấy lần vẫn không đánh lửa được. Tôi duỗi tay đè chặt ngón tay cô ấy, dùng sức gẩy, lửa bùng lên. Tôi vẫn giữ nguyên tay cô ấy, dán mặt qua. Sau khi châm thuốc xong, tôi vừa bỏ tay ra, cô ấy ném luôn bật lửa cho tôi.

"Nói đi." Cô ấy lên tiếng.











Chương 23: Ô Ngộ (4.2)

Tôi rít một ngụm khói: "Còn nhớ những con chim kia không?"

Cô ấy sửng sốt: "Chim?" Trong mắt cô ấy rõ ràng hiện lên thứ gì đó. Vì thế tôi biết cô ấy cũng có ấn tượng.

Tôi gật đầu: "Đúng, hôm chúng ta ở trên thuyền nhìn thấy những con chim màu đen, kì lạ kia. Tôi chưa từng thấy chúng ở nơi nào khác. Trên mạng cũng không tra được chủng loại."

Không khí trong phòng dường như trở nên yên tĩnh. Dáng vẻ cô ấy hơi run sợ, ánh mắt cũng trống rỗng khiến cho tôi không được thoái mái, đành phải hít mấy hơi thuốc, tự giễu cười.

Cô ấy hỏi: "Là anh sao?" Giọng nói nhỏ bé yếu ớt.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Là tôi."

Nét mặt của cô ấy trở nên khó có thể tin nổi, đồng thời mở miệng như súng liên thanh: "Sao có thể chứ? Sao anh có thể thay đổi nhanh như vậy? Trong thời gian ngắn ngủi một người không thể như vậy được! Hơn nữa anh không phải tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, lập tức thoải mái nhậu nhẹt, sao hiện tại..."

"Đàm Giảo!" Tôi ngắt lời cô ấy, thậm chí khẽ cười, "Không sao, con người đều sẽ thay đổi. Tôi như hiện nay cũng không có gì không tốt."

Cô ấy nhìn chằm chằm tôi, sau đó hỏi: "Ô Ngộ, anh đã trải qua chuyện gì?"

Tôi yên tĩnh trong phút chốc, nhìn tàn thuốc trong tay đã tắt hẳn, lúc này không còn muốn che giấu bản thân trước mặt cô ấy nữa, nhưng tôi cũng không có cách nào tự thuyết phục bản thân. Tôi đáp: "Nhân sinh."

Cô ấy im lặng một lúc lâu.

Tôi lấy cầm điếu thuốc, duỗi tay giữ chặt vai cô ấy, cô ấy hơi giãy ra, quay đầu đi không nhìn tôi. Cô ấy lại tức giận, mất hứng. Tôi không biết rõ là vì sao.

Cuối cùng, cô ấy cắn môi: "Nói tiếp đi. Tôi cũng biết đã thấy những con chim đó ở đâu, anh nói trên thuyền... tôi cũng nhớ ra rồi. Trên đường đi cũng nhìn thấy mấy lần. Những con chim đó thì sao?"

"Những con chim ấy không bình thường." Tôi nói, "Chúng không nên xuất hiện trong thành phố, tôi đuổi theo phát hiện chúng được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất thông minh."

Đàm Giảo: "Vậy thì sao?"

Tôi nhìn vào mắt cô ấy: "Chuyện không bình thường, thường có liên quan đến những chuyện khác thường. Tôi nghĩ có lẽ nó liên quan đến chuyện xảy ra trên thuyền với chúng ta."

Cô ấy hơi sửng sốt: "Chuyện gì cơ?"

Tôi không nghĩ tới cô ấy lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ cô ấy thực sự không giống như tôi? Tôi liếm môi: "Cô còn nhớ chuyện xảy ra một ngày sau đó trên thuyền không?"

Trong mắt cô ấy mờ mịt, sau đó là khiếp sợ, như là vừa nhận ra sự thật này. Tôi đột nhiên hơi bất đắc dĩ, cô nhóc này rốt cuộc còn mơ màng bao nhiêu đây? Chuyện này giống như một cái hố trong lòng tôi, còn cô ấy lại như chả biết gì hết.

Tôi nói: "Tôi không nhớ được chuyện gì xảy ra sau ngày hôm đó. Lúc có trí nhớ là khi xuống thuyền về đến nhà. Có phải cô cũng vậy không?"

Cô ấy mím môi: "Đúng vậy... có thể trước đó tôi thật sự không ý thức được, chỉ nhớ du lịch xong xuống thuyền. Hiện tại anh vừa nói tôi mới phát hiện chả nhớ gì chuyện xảy ra mấy ngày đó, một chi tiết cũng không. Tại sao có thể như vậy..."

Thấy cô ấy hoảng sợ, tôi đưa chai nước bên cạnh qua, cô ấy bất an uống một ngụm, cuối cùng lại im lặng.

Tôi thấy cô ấy đã bình tĩnh trở lại mới nói tiếp: "Cho nên một năm nay tôi vẫn không ngừng điều tra chân tướng, nhưng mà vẫn không có tiến triển gì."

Ai ngờ những lời này càng đẩy sâu cô ấy vào vách núi.









Chương 24: Ô Ngộ (4.3)

Cô ấy cúi thấp đầu, rồi đột ngột ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào tôi: "Anh nói gì cơ?"

"Tôi nói vẫn luôn muốn tìm ra chân tướng, nhưng không có tiến triển."

Cô ấy lại nhìn chằm chằm tôi, hơi cười giễu: "Anh nói là một năm sao? Một năm ở đâu ra? Không phải mới chỉ qua mấy tuần thôi sao?"

Trong phòng lần thứ hai rơi vào im lặng hoàn toàn. Tôi nhìn trong mắt cô ấy ánh lên sự sợ hãi, tôi lại ngẩng đầu nhìn lên lịch treo tường. Thời gian trên đó vô cùng rõ ràng. Trong chớp mắt tôi cũng hơi mơ màng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn lạnh lùng mở miệng: "Đàm Giảo, hôm chúng ta ở trên con thuyền kia là ngày 23 tháng 6 năm 2016, còn hiện tại là ngày 18 tháng 7 năm 2017. Đã qua một năm lẻ ba tuần rồi."

Tôi không biết hình dùng cô ấy lúc này như thế nào. Khuôn mặt cô ấy trắng bệch, đôi mắt vốn vô cùng linh động, lúc này như chìm trong vùng bùn đen. Cô ấy nhìn theo tầm mắt tôi, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lịch, sau đó lấy điện thoại ra, mở xem thời gian. Cô ấy như vừa nhận ra thời gian đã trôi qua. Tôi phát hiện cô ấy sắp khóc rồi, cả người như vỡ vụn ra.

"Tôi..." Cô ấy mở miệng ngắt quãng, "Tôi thực sự cho rằng chỉ mới trôi qua mấy tuần, mỗi ngày tôi nhìn thời gian, nhìn năm 2017 cũng không nhận ra điều gì. Đầu tôi trống rỗng suốt cả năm trời, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì."

Tôi đột nhiên hiểu rõ.

Chúng tôi đều mất một đoạn trí nhớ, tôi là mấy ngày ngắn ngủi.

Còn cố ấy thì suốt hơn một năm nay.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thậm chí trong lòng tôi có một suy đoán, chúng tôi gặp tấn công nào đó trên thuyền, cho nên mất trí nhớ. Cô ấy bị nặng hơn, cho nên thời gian mất trí nhớ cũng dài hơn.

"Vì thế đã một năm chúng ta không gặp nhau ư?" Cô ấy nhìn tôi, nước mắt chảy ra, "Cho nên anh mới thay đổi nhiều như vậy? Tôi không nhận ra anh."

Trong lòng tôi đột nhiên nhức nhối, vươn tay muốn ôm cô ấy, nhưng cô ấy lại khẽ đẩy ra, đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài cửa.

Tôi đứng dậy đuổi theo: "Cô đi đâu vậy?"

Cô ấy đáp: "Tôi muốn về nhà suy nghĩ một mình. Anh đừng đi theo tôi! Đừng đi!"

Tôi dừng lại ở cửa, nhìn cô ấy lao lên xe như một con thỏ hoảng sợ, xe lập tức phóng đi.

Trong lòng tôi có ngọn lửa âm ỉ, vội cưỡi xe máy đuổi theo.

Bóng đêm ngày càng sâu, cảnh sắc dần yên tĩnh. Cho dù trong tình huống không khống chế được cảm xúc thì xe của cô ấy cũng chỉ đi nhanh hơn bình thường một chút. Đi theo cô ấy, lòng tôi dường như cũng được gió xoa dịu yên tĩnh trở lại. Trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng chiếu rọi, sợ rằng lúc này câu đố khó giải mà chúng tôi rơi vào còn yên tĩnh hơn con đường này.

Tôi đi thẳng theo cô ấy đến dưới nhà.

Cô ấy đỗ xe hơi lệch một chút, xuống xe nhìn thấy tôi, cách khoảng hơn mười mét, không nói gì. Tôi đội mũ bảo hiểm, ngồi trên xe gắn máy, lặng lẽ nhìn cô ấy.

Cô ấy đã không còn khóc, quả nhiên là cô gái kiên cường, khuôn mặt im lặng, đôi mắt vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng: "Anh về đi, tôi không sao."

Tôi đáp: "Được." Nhưng vẫn không nhúc nhích.

Cô ấy nói tiếp: "Về đi!"

Tôi lại đáp: "Ừ."

Cô ấy lộ ra vẻ mặt khó chịu: "Anh không đi thì tôi đi."

Tôi đáp: "Ừ. Tôi nhìn cô đi lên."

Cô ấy lườm tôi, đi lên nhà. Tôi mỉm cười, dù thế nào thì cô ấy vẫn còn rất có sức đấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom