• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (4 Viewers)

  • Chương 3

Chương 10: Ô Ngộ (2.1)

Gió thổi mạnh trong thành phố này, bầu trời đầy sao, trong đêm khuya, mùi biển xâm nhập tới. Trong tiếng gió này cùng với sự hoà trộn của sao và mùi vị của nước biển, lòng tôi trở nên yên lặng.

Vào lúc mới lên đèn, tôi nằm trên xe trượt ra. Không khí oi bức khiến người tôi đổ đầy mồ hôi, bàn tay đầy dầu mỡ. Lúc trước đúng là không có cách nào tưởng tượng nổi, nhưng hiện tại thì rất tốt. Sau một ngày lao động chân tay, cơ bắp toàn thân nóng rực đau nhức, có thể giúp tôi sảng khoái trút hết bực dọc.

Tôi bò dậy, cầm lấy chai nước. Tiểu Hoa đấm vào cơ bắp trên cánh tay tôi: "Anh Ngộ đúng là đàn ông trong đàn ông, máy bay chiến đấu trong đàn ông. Anh Ngộ, em thực sự rất ngạc nhiên trước kia rốt cuộc anh làm gì thế? Anh thông minh như vậy, chỉ cần nhìn bản thuyết minh về máy móc xe cộ là sửa được. Giống y như máy tính ấy!"

Tôi cười cười, trả lời: "Bởi vì nguyên lý cơ bản của chúng đều liên quan đến nhau."

Tiểu Hoa và mấy người thợ khác lộ ra nụ cười không hiểu gì, một người trong đó hỏi: "Anh Ngộ, để em đoán thử nhé, trước kia anh có phải là cảnh sát hay quân nhân không? Nếu không sao lại man và oai phong như vậy?"

"Không, em đoán là tay đua xe chuyên nghiệp." Tiểu Hoa còn chưa ngại thiên hạ đủ loạn xen vào, "Nếu không sao lại sửa xe giỏi như vậy, con xe nào cũng như là người phụ nữ của anh Ngộ vậy, để mặc cho anh ấy sờ soạng."

Mấy người đàn ông đều lộ ra nụ cười mờ ám, đây là nói móc tôi không có phụ nữ đấy. Tôi cũng chỉ cười, móc một điếu thuốc từ trong túi áo ra, Tiểu Hoa châm thuốc cho tôi.

Lúc không có việc, tôi ngồi yên trong tiệm, phì phèo thuốc, ni-cô-tin từ xoang mũi xuyên vào phổi mang lại cảm giác kích thích, có thể giúp tôi phóng túng một chút, cũng tỉnh táo hơn.

Trước kia tôi chưa từng hút thuốc. Hiện tại Tiểu Hoa tặng tôi danh hiệu nghiện thuốc, mỗi ngày hết một bao Ngọc Khê.

Tôi dựa vào tường, híp mắt nhìn qua khe hở trên trần nhà, nhìn ngôi sao lấp loáng. Người ta đều nói sau khi ai đó mất đi sẽ biến thành ngôi sao ngắm nhìn người mình yêu thương. Đại Ly nhiều sao sáng như vậy, không biết ngôi sao nào là của tôi.
Tiểu Hoa dùng cùi chỏ khẽ huých vào tôi, sau đó huýt sáo.

Tôi đã gặp lại cô ấy lần nữa như thế đấy.

Một chiếc SUV mini màu cam tiến vào, bên trong là một cô gái trẻ tuổi thanh mảnh.

"Dáng vẻ rất được nha." Tiểu Hoa nói thầm. Mấy người thợ khác cũng nhìn cô ấy.

Tôi nhìn không dời mắt.

Cô ấy có một mái tóc đen dài, nhưng dường như chưa bao giờ chăm sóc cẩn thận, luôn mang theo chút lười biếng. Ví dụ như hiện tại, cô ấy chỉ dùng dây nịt buộc lại, giống y như lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Khuôn mặt kia vẫn thanh tú, đôi mắt đen kịt động lòng người, song khí chất phức tạp hơn, lúc đóng cửa xe tay khẽ cong lên, sau đó đút vào túi quần, như một cô gái mà cũng như một người phụ nữ.

Tôi chú ý tới cánh tay của cô ấy, thực ra là đã để ý từ lần trước rồi. Cô ấy mặc chiếc áo phông đơn giản nhưng cũng hơi đặc biệt, màu xám nhạt, ở phần ngực là hình vẽ khó phân biệt. Ống tay áo hơi có nếp nhăn, đắp lên cánh tay cô ấy. Làn da của cô ấy rất trắng, cánh tay rất nhỏ, xương cốt đều đều, rất thanh thuần cũng rất gợi cảm.

Tôi không nghĩ tới Tiểu Hoa lại gọi mình đi sửa xe cho cô ấy. Sau khi gọi tôi, Tiểu Hoa nháy mắt với tôi mấy cái, đúng là cố ý đấy. Trong khoảnh khắc đó lồng ngực tôi như bị người lấy gậy chọc vào. Tôi ném điếu thuốc vào thùng rác, đứng lên.

Cô ấy không nhận ra tôi.

Cô ấy cầm điện thoại, đứng bên cạnh xe, liếc tôi rồi nhanh chóng cúi đầu. Nét mặt cô ấy hơi rụt rè, cũng hơi thất thần. Ánh mặt của cô ấy lãnh đạm, nhưng gò má hơi ửng hồng.

Biểu hiện ấy giống y như lần đầu chúng tôi gặp gỡ.

Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện sự vui vẻ đã lâu không có, nhưng hiện tại tôi không muốn bị cô ấy nhận ra. Tôi nghiêng người, cúi đầu, kiểm tra xe cô ấy.

Rốt cuộc hình như cô ấy vẫn phát hiện ra điều gì đó. Cô gái này hoàn toàn chả biết che giấu gì cả, tôi nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng của cô ấy đi xung quanh tôi, từ từ nhìn tôi. Cuối cùng cô ấy đi tới trước mặt tôi, quay đầu nhìn chằm chằm mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt của cô ấy trở nên vô cùng phức tạp: khiếp sợ, hoài nghi, mờ mịt.

Tốt lắm, cô ấy vẫn còn nhớ tôi. Vì thế trong lòng tôi dâng lên chút cảm giác dịu dàng, nhưng tôi biết rõ cô ấy là người con gái thông minh, nhưng cũng là cô gái lòng dạ ngay thẳng. Nếu tôi đã không muốn để cho cô ấy nhận ra, thế thì cứ thật bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục sửa xe thôi.









Chương 11: Ô Ngộ (2.2)


Rõ ràng cô ấy do dự rất lâu. Cuối cùng tôi nghe thấy tiếng cô ấy khẽ thở phào, dường như đã bình tĩnh trở lại, đi theo Tiểu Hoa xử lý về chuyện thẻ.

Tôi biết rõ cô ấy không nhận ra tôi.

Giống như bèo nước gặp nhau, cô ấy sửa xe ở đây, sau này có lẽ còn đến rửa xe nữa, nhưng tôi và cô ấy sẽ không có bất cứ mối quan hệ gì.

Tôi cúi đầu, chăm chú sơn xe. Sống nhiều năm như vậy, làm những chuyện rườm rà, nặng nề, yên tĩnh có thể khiến lòng tôi bình thản trở lại. Song hôm nay có lẽ là trong tiệm quá yên lặng, mấy người thợ khác đều chú ý tới cô ấy, giọng nói của cô ấy giống như món trang sức quý giá, khi nói chuyện với Tiểu Hoa đều lọt hết vào tai tôi, như một sợi tơ sáng bóng loé lên, di chuyển phía sau tôi.

Cô ấy nói: "Chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng."

Tôi nhất thời thất thần, lại phát hiện cô ấy nhận ra, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi quay mặt đi, không bộc lộ bất cứ biểu cảm nào, tiếp tục làm việc.

Cuối cùng cô ấy cũng không còn nhìn qua nữa.

Sửa xe cho cô ấy cũng chỉ có vậy, tôi nhanh chóng làm xong. Khi ngẩng đầu lên, cô ấy đang đứng trước quầy nộp tiền. Tôi lướt qua cô ấy, nhưng cô ấy chả để ý, rồi tôi ngồi xuống với đám thợ. Một người đưa cho tôi điếu thuốc, tôi tiếp tục từ từ hút. Trên tay tôi toàn là dầu mỡ, đành lau vào quần, chiếc quần bò đang mặc cũng rất cũ. Tôi bình tĩnh nhìn tay mình, không ngừng cảm nhận được ánh mắt cô ấy như có như không rơi vào người tôi.

Một lát sau, Tiểu Hoa chạy tới, lộ ra nụ cười kì quái, vỗ vai tôi: "Anh Ngộ, có thể thương lượng với anh chuyện này không?"

Tôi hỏi: "Chuyện gì?"

Cậu ta nhìn về phía Đàm Giảo, cô ấy đang cúi đầu xem di động, dáng vẻ không để ý gì hết. Tiểu Hoa cười hì hì: "Cô Đàm đây bằng lòng làm thẻ rửa xe 300 tệ. Nhiệm vụ tiêu thụ tháng này của em đã hoàn thành, nhưng cô ấy có một điều kiện, chỉ định anh Ngộ sau này rửa xe cho cô ấy."

Mấy người đàn ông bên cạnh sửng sốt rồi đều bật cười, không ngừng ồn ào. Tôi cũng không ngờ cô ấy lại đưa ra yêu cầu như vậy, tôi ngẩng đầu nhìn qua. Chắc chắn cô ấy đã nghe thấy tiếng động của mấy người đàn ông rồi, hơn nữa tất cả bọn họ đều đang nhìn cô ấy, đương nhiên cũng có người dùng ánh mắt ao ước nhìn tôi.

Cô ấy vẫn ra vẻ bình tĩnh, làm như không nghe thấy gì. Nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện được hai gò má cô ấy ửng hồng.

Cô ấy muốn làm gì? Thăm dò, khiêu khích, nhục nhã hay là thương hại? Tôi cảm thấy có luồng khí nóng cuộn quanh lồng ngực, nhưng lập tức biến mất. Tôi nói: "Chỉ là rửa xe thôi mà, tôi không có vấn đề gì hết." Trong tiệm vốn không lớn, tôi tin cô ấy chắc chắn nghe thấy.

Sau đó tôi đứng dậy, cầm vòi nước đi rửa xe cho cô ấy. Nhóm thợ ồn ào xong cũng yên lặng trở lại. Tôi đứng dưới ánh đèn sáng ngời rửa xe, cô ấy đứng yên trong tiệm không đi.

Xe của cô ấy rất mới, là điển hình cho phụ nữ trẻ tuổi có tiền sẽ mua. Trong xe khá sạch sẽ, chỗ ngồi đằng sau để một ít sách, tất cả đều là của tác giả "Thất Châu", còn có một hộp bút kí tên, đệm bên ghế lái hơi nhăn, còn có mấy sợi tóc của cô ấy, những chiếc đệm khác còn rất mới, hiển nhiên là hiếm khi có người ngồi. Hoá ra cô ấy vẫn còn độc thân, không có người thường xuyên bầu bạn.

Tôi rửa xe rất cẩn thận, sạch sẽ. Sau khi rửa xong, tôi bỏ vòi nước xuống, áo ba lỗ cũng đã ướt hơn nửa, muốn cởi ra nhưng ngại cô ấy ở đây nên không nhúc nhích.

Lúc này cuối cùng cô ấy cũng bỏ điện thoại xuống, đi ra bên ngoài. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt hơi né tránh, không hề nhìn vào người tôi. Tôi không biết cô ấy đang né tránh điều gì. Cô ấy nói: "Cảm ơn anh, anh Ngộ."

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy hỏi: "Tại sao lại chỉ định tôi rửa xe?"

"À, bởi vì cậu Hoa nói anh là người có kỹ thuật tốt nhất mà." Cô đáp.

Tôi ném chìa khoá cho cô ấy, cô ấy vội vươn tay ra bắt lấy, "Vậy.... tạm biệt."

Tôi không nói gì, sau đó đi thẳng vào trong tiệm.

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động cơ khởi động, tôi mới lột chiếc áo ba lỗ ẩm ướt ra, ném sang một bên, cầm lấy vòi nước xả thẳng từ đỉnh đầu xuống.

Tôi đã quen với cuộc sống cẩu thả như vậy rồi.

Tiếng nước rơi xuống, không hiểu tại sao tôi vô thức quay đầu lại. Xe cô ấy đã rẽ vào khúc ngoặt, đang định nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, thì ánh mắt lại nhìn tôi từ xa. Qua làn nước hỗn độn, tôi nhìn thấy đôi mắt cô ấy vừa trong veo vừa trầm tĩnh.

Đó là ánh mắt của phụ nữ nhìn đàn ông.

Xe cô ấy đã mất hút, nước chảy xuống khiến cả người tôi mát rượu. Tôi vứt vòi nước xuống đất, lấy điếu thuốc đã bị ướt một nửa từ trong túi quần ra, ngậm vào miệng.

Cuối cùng cô ấy vẫn không nhận ra tôi.

Cô ấy coi tôi trở thành người đàn ông khác, lại còn chỉ định tôi rửa xe cho cô ấy nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom