• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Kết hôn! anh dám không Full dịch (19 Viewers)

  • Chap-549

CHƯƠNG 549: CÂM MIỆNG!




CHƯƠNG 549: CÂM MIỆNG!

Lời nói vừa dứt, thân thể của Trình Chính hơi run rẩy và cũng không biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện này như thế nào, bầu không khí ở trong phòng luôn nặng nề và kiềm chế như vậy, người nhà họ Trình cũng không thể nói điều gì để phản bác, thậm chí bây giờ cầu xin người nhà họ Cảnh tin tưởng mà bọn họ cũng không nói nên lời. Người ta cũng bởi vì tin tưởng cho nên mới có thể mặc cho Cảnh Thiên Ngọc sinh con gái khi chưa lập gia đình, cũng là bởi vì tin tưởng mới có thể tùy ý để cho Cảnh Thiên Ngọc đến nhà họ Trình ở trước khi kết hôn, nhưng mà người nhà họ Trình thì sao chứ?

Nếu như hai người lớn nhà họ Trình ép buộc một chút, mà không phải là thoải mái nhàn nhã nhìn tình cảm hời hợt của đôi vợ chồng trẻ này, hôm nay cũng sẽ không bước tới tình trạng này? Cho dù là bọn họ ép buộc hai người kết hôn, bây giờ cũng sẽ không xuất hiện chuyện như thế này, không phải sao?

Lúc mà trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Trương Thế Anh bỗng nhiên lại vươn tay mình ra với Cảnh Thiên Ngọc ở trước mặt của Trình Thiên Kiều, lòng bàn tay ngửa lên đang chờ đợi cô nắm lấy nó, nói: "Thiên Ngọc, cho anh một cơ hội đi, có được không?"

Đối với anh ta mà nói, anh ta sẽ bắt lấy bất kỳ một cơ hội nào, cho dù bị người ta nói giậu đổ bìm leo thì anh ta cũng sẽ không bỏ lỡ!

Anh ta sẽ không bỏ mặc cho người phụ nữ của mình bị người này tổn thương liên tiếp, cũng sẽ không nhìn cô cứ lướt qua ở trước mặt của anh...

Bàn tay thon dài có lực đang ở trước mặt của mình, Cảnh Thiên Ngọc bỗng nhiên không biết phải làm thế nào.

Bàn tay đó ở trước mặt của Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều, bọn họ đều có thể nhìn thấy bàn tay của anh ta, một người hận không thể hung hăng đẩy người ta ra, một người khác lại hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, căng thẳng rủ mắt nhìn xuống, không có cách nào động đậy.

Lần này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người của Cảnh Thiên Ngọc, đều đang chờ đợi đáp án của cô ấy...

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

...

Thời gian trôi qua giống như là một thế kỷ, Trình Thiên Kiều gần như cảm thấy bản thân mình cũng không thể hít thở được, chỉ có thể chờ đợi mà nhìn cô ấy, trong lòng cầu xin một lần rồi lại một lần để cô không lên nắm lấy. Mà đổi lại ở một bên, Vi Gia Huệ cũng chờ đợi nhìn con gái của mình, bà ấy thật sự hy vọng cuộc sống của cô không cần phải đau khổ như vậy nữa, cũng không cần phải lãng phí trên người của một người đàn ông không đáng tin cậy...

Ngước mắt nhìn Trương Thế Anh, trong lòng của Cảnh Thiên Ngọc có chút kháng cự, lại chuyển mắt nhìn về phía Trình Thiên Kiều đứng ở trước mặt, trong lòng của cô lại cảm thấy đắng chát, nhưng mà tại sao cô lại vui vẻ chịu đựng cảm giác đắng chát kia cơ chứ...

Chỉ là đã trải qua cay đắng nhiều năm như vậy rồi, sau đó cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy mỏi mệt, mà giờ phút này Trương Thế Anh giống như là ánh nắng lọt vào trong cuộc sống của cô, thậm chí có thể nói là cô ấy không hề ghét anh ta, nhưng mà cũng không thích anh ta mà thôi, nhưng sự ấm áp mà cô muốn dựa dẫm vào thì Trương Thế Anh lại có thể cho cô...

Sau một hồi lâu, rốt cuộc Cảnh Thiên Ngọc vẫn hít sâu một hơi rồi mới mở miệng, cánh môi khẽ mở ra.

"Xin..." Mắt nhìn thấy Cảnh Thiên Ngọc sắp đưa ra quyết định, quản gia bỗng nhiên liền vội vàng đi đến.

"Ông chủ, bà chủ." Quản gia khó xử nhìn Cảnh Thiên Ngọc, đến cùng vẫn mở miệng nói một câu: "Cô chủ, ở bên ngoài có một người phụ nữ la lối muốn gặp cô, còn dẫn rất nhiều phóng viên đến đây, trong miệng lại cứ đang... chửi mắng cô rất dữ dội!"

Thỉnh thoảng, đối mặt với người phụ nữ chanh chua, giáo dục và tu dưỡng cũng sẽ... bất lực như vậy.

"Cảnh Thiên Ngọc, cô lăn ra đây cho tôi, cô dựa vào cái gì mà cướp người đàn ông của con gái tôi hả? Cô danh không chính môn không thuận đi theo ở bên cạnh của một người đàn ông, cô cảm thấy là mình rất có mặt mũi à? Nói trắng ra thì cũng chỉ là một người phụ nữ thấp hèn mà thôi, cô dựa vào cái gì mà lại độc chiếm Trình Thiên Kiều, cô cút ra đây cho tôi..." Giọng nói lớn của người phụ nữ trung niên vẫn còn đang văng vẳng, lời nói cực kỳ khó nghe, mỗi câu mỗi chữ đều đâm vào trong lòng của cô, bà ta tiếp tục nói: "Có bản lĩnh thì con kêu Trình Thiên Kiều cưới cô đi, bản thân mình không có bản lĩnh để người ta cưới cô, cũng không có bản lĩnh sinh ra con trai, làm phụ nữ, cô còn có thể làm được cái gì nữa hả? Cũng chỉ là làm ấm giường mà thôi."

Người nhà họ Trình nghe thấy lời nói như vậy, sắc mặt cũng nhịn không được mà đen thui, Trình Thiên Kiều càng căng thẳng nhìn về phía Cảnh Thiên Ngọc.

Cảnh Liêm Uy xoay người muốn đi ra ngoài khống chế lại một chút, nhưng mà ai biết được là mọi người cho rằng Cảnh Thiên Ngọc sẽ rất đau khổ lại bỗng nhiên nở một nụ cười nơi khóe miệng, trong mắt đều là đau lòng, những lời nói còn đang dang dở kèm theo bàn tay của cô đang duỗi ra: "Thật sự xin lỗi, tôi và Trình Thiên Kiều, từ nay về sau cũng chỉ là bạn bè..."

Trình Thiên Kiều trơ mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Thiên Ngọc đặt vào trong lòng bàn tay của Trương Thế Anh, nhìn thấy anh ta giống như là đang nắm chặt cả thế giới, nhìn thấy nụ cười ở khóe miệng và đuôi lông mày của anh ta, bỗng nhiên cảm thấy toàn thế giới này đều đen kịt...

Ân Thiên Thiên đứng ở một bên không nhịn được mà che lấy bờ môi của mình, hốc mắt ướt át.

Có làm như thế nào cô cũng không nghĩ đến, vào thời điểm này mà Cảnh Thiên Ngọc lại từ bỏ, từ bỏ tất cả thanh xuân của cô ấy...

Đến cùng thì cô ấy vẫn lựa chọn Trương Thế Anh, lựa chọn trải qua quãng đời còn lại một cách dễ dàng.

Dường như là trong nháy mắt, Trương Thế Anh hơi dùng sức kéo Cảnh Thiên Ngọc đến, kiên định đứng ở bên cạnh che chở cho cô, dù là lúc này sắc mặt của cô cũng không phải tốt như vậy, nhưng mà anh ta cũng vẫn rất vừa lòng thỏa ý. Đối với anh ta mà nói, chỉ cần có cơ hội thì anh ta đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, cô ấy vĩnh viễn cũng không biết được trong lòng của anh ta, sự tồn tại của cô là như thế nào...

Vi Gia Huệ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng bà ấy lại càng cảm thấy đau lòng hơn cho con gái của mình, dựa ở trong ngực của Cảnh Nguyên Phước mà không nói lời nào, Cảnh Nguyên Phước lại càng không có hành động gì. Thậm chí ngay cả Cảnh Liêm Bình cũng không nói một câu nào thay cho Trình Thiên Kiều, nếu như không phải là sự "uy hiếp" của Ân Thiên Thiên thì Cảnh Liêm Uy cũng sẽ không mở miệng, suy cho cùng thì Cảnh Thiên Ngọc cũng là người nhà của bọn họ, không phải sao?

Ai đi nữa cũng sẽ không hy vọng Cảnh Thiên Ngọc sống đau khổ như vậy, có đúng không?

Có lẽ, có đôi khi thay đổi một hướng đi khác mới là sự phát triển tốt nhất.

Lúc này, cho dù là ở trong lòng của Ân Thiên Thiên cũng sẽ cảm thấy rằng có lẽ đây chính là kết cục...

Trình Thiên Kiều hô hấp từng ngụm từng ngụm, trơ mắt nhìn bàn tay của hai người bọn họ nắm chặt với nhau, thân thể đều đang run rẩy, một hồi lâu sau mới rời ánh mắt của mình lên trên người của Cảnh Thiên Ngọc. Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của người phụ nữ kia đã qua nhiều năm như vậy vẫn luôn dán ở trên người của anh ta, bây giờ sớm đã không có sự tồn tại của anh ta nữa rồi...

Cảm giác đau lòng càng gia tăng không giới hạn, giờ phút này, đây là lần đầu tiên mà Trình Thiên Kiều cảm nhận được cái gì gọi là đứt từng đoạn ruột, anh ta đau đớn đến nỗi ngay cả khóc mà cũng khóc không được, chỉ có thể nhìn cô như vậy, dường như là lần tiếp theo được nhìn cô không kiêng kỵ như thế này cũng đã trở thành một sự xa xỉ.

Trình Chính tức giận đến không chịu được, đứng phắt dậy từ trên ghế sofa, phẫn nộ quát: "Trình Thiên Kiều, con đi xử lý tốt chuyện hồ đồ của con cho ba, con coi con đi, ba thấy là một người đội trưởng nhỏ cũng hơn cả con rồi đó! Đời này đừng mong có vợ, có con nữa! Đời này con dâu của Trình Chính ba cũng chỉ có một mình Cảnh Thiên Ngọc!"

Dứt lời, Trình Chính tức giận đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt đi ra ngoài cửa, thậm chí cũng không chào hỏi với người nhà họ Cảnh, bây giờ ông ta đã tức muốn chết luôn rồi, sao còn có thể chú ý đến những chuyện này nữa. Giờ phút này ông ta thực sự hối hận vì mình đã đồng ý cách làm như vậy, hiện tại dẫn đến việc mình đã mất đi con dâu rồi!

Trình Thiên Kiều chỉ là nhìn Cảnh Thiên Ngọc, thật lâu sau cũng không làm động tác gì.

Trong lòng của Cảnh Thiên Ngọc rất khó chịu, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ, Trương Thế Anh cầm lấy tay của cô ấy, quay người nhẹ giọng nói với cô: "Thiên Ngọc, anh có món quà muốn tặng cho em, em đi theo anh nha?"

Dứt lời liền lôi kéo Cảnh Thiên Ngọc đi ra ngoài cửa, Trình Thiên Kiều cũng ngây ngốc đi theo sau.

Ở bên ngoài, không biết là một nhà ba người đã làm như thế nào mà chợt xuất hiện ở trong cửa sắt, người phụ nữ trẻ tuổi vẫn còn đang khóc thút thít, người phụ nữ trung niên thì đang gào thét, tất cả dường như cũng không thay đổi, chỉ có điều thay đổi là những lời nói kia càng ngày càng trở nên khó nghe.

"Cảnh Thiên Ngọc, rốt cuộc là cô cũng có gan đi ra rồi à? Cô có bản lĩnh thì cứ làm con rùa đen rúc đầu cả đời đi." Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Cảnh Thiên Ngọc đi ra thì kích động đến không chịu được, cất bước liền muốn đi lên phía trước, lại bị bảo vệ ngăn chặn gắt gao, nhưng lại không chịu nổi tay chân đấm đá và những lời nói châm chọc của bà ta: "Cảnh Thiên Ngọc, con nhỏ đê tiện không có người đàn ông nào muốn. Nếu không phải ỷ vào nhà cô có chút tiền, cô cho rằng cô có thể ở cùng với Trình Thiên Kiều sao? Tôi nói cho cô biết, con gái của tôi nói, người mà Trình Thiên Kiều yêu là nó, không phải là cô! Cô cũng chỉ là người phụ nữ mà người nhà họ Trình bất đắc dĩ phải nhận thôi."

Trương Thế Anh nắm chặt tay của Cảnh Thiên Ngọc tiếp tục đi về phía trước, không hề có suy nghĩ để ý đến bọn họ.

Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cũng đi theo ở phía sau, Cảnh Liêm Uy bảo vệ cho Ân Thiên Thiên rất tốt, sợ mấy người kia đột nhiên phát điên lên rồi sau đó lại xảy ra chuyện gì, lông mày đều nhăn chặt lại. Giờ phút này, làm ổ ở trong ngực của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, nhìn nhìn bóng dáng của Cảnh Thiên Ngọc ở phía trước rõ ràng đã tiều tụy, Ân Thiên Thiên cũng cảm thấy rất đau lòng.

Người phụ nữ trung niên vẫn còn đang kêu gào tại chỗ, động tác cực kỳ mạnh mẽ thu hút một số lớn bảo vệ, mà đổi lại người phụ nữ trẻ tuổi ở bên ngoài lại cực kỳ an tĩnh cùng với ba của mình lại không có mấy người xem, đột nhiên lúc không có ai kịp phản ứng, người phụ nữ kia liền chạy về phía của Cảnh Thiên Ngọc sức lực vô cùng lớn...

Một số ít những người phản ứng nhanh nhất ở hiện trường liền lập tức che chở người ở bên cạnh theo bản năng, hai người Trương Thế Anh và Trình Thiên Kiều là cảnh sát hình sự quốc tế đương nhiên cũng không cần phải nói, tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh, chỉ là Trương Thế Anh theo bản năng kéo Cảnh Thiên Ngọc ra phía sau của mình, mà Trình Thiên Kiều lại cản ở trước mặt của Cảnh Thiên Ngọc...

Cái này mà sơ ý một chút, người phụ nữ liền hung hăng nhào vào trong ngực của Trình Thiên Kiều...

Nhìn từ một khía cạnh nào đó, bộ dạng này giống như là người yêu đã xa nhau nhiều năm, rốt cuộc cũng đã gặp lại nhau.

Cảnh Thiên Ngọc cứ trơ mắt nhà người phụ nữ xa lạ nhào vào trong ngực của anh, ôm lấy anh, trái tim của cô bị thắt chặt đau đớn, hai mắt của cô sắp không thể rơi nước mắt được, chỉ là cứ nhìn qua như vậy. Mà Trình Thiên Kiều cũng đang nhìn cô, từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi...

Cảm giác dường như là toàn bộ thế giới này đều không có sự tồn tại khác, chỉ có hai người bọn họ.

Tình huống đột ngột khiến cho mọi người xung quanh hoảng sợ trong giây lát, đợi đến lúc dừng lại thì không nhịn được mà cau mày.

Người phụ nữ nhào vào trong ngực của Trình Thiên Kiều cũng cảm thấy rất bất ngờ, nhưng mà rất nhanh chóng, cô ta liền bám chặt ở trong ngực của anh ta rồi khóc nói: "Thiên Kiều, Thiên Kiều, em rất nhớ anh, anh có biết không hả? Em vẫn luôn chờ đợi anh, chờ anh cưới em. Anh đã từng nói là sẽ lấy em..."

Tình huống như thế này khiến cho các nhân viên bảo vệ đứng hình một lúc, người phụ nữ trung niên chạy đến nhìn Cảnh Thiên Ngọc rồi mỉa mai nói: "Cảnh Thiên Ngọc, một người phụ nữ giống như cô, cô nghĩ là có bao nhiêu người đàn ông cần cô hả? Không biết xấu hổ mà trèo lên giường của Trình Thiên Kiều, rồi ép buộc nó cưới cô, thậm chí còn lấy con ra để ép buộc nó, nó không cưới cô thì cô liền ở nhà họ Trình. Cô có biết là người ngoài nghĩ gì về cô, bọn họ nói gì về cô không hả? Là phụ nữ thì không thể hèn hạ như vậy được, nếu không thì tôi sợ cô..."

"Câm miệng!"

"Câm miệng!"

Hai tiếng rít giận giữ đồng thời vang lên, người ở xung quanh đều sợ hãi nhìn lên thì thấy Trương Thế Anh và Trình Thiên Kiều đều đang bừng bừng lửa giận.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom