• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Kết hôn! anh dám không Full dịch (19 Viewers)

  • Chap-450

CHƯƠNG 450: ‘TRAI BAO’ ĐƯỢC NUÔI SUỐT NĂM NĂM




CHƯƠNG 450: ‘TRAI BAO’ ĐƯỢC NUÔI SUỐT NĂM NĂM

Tô Nương vừa nghe thấy thế, bà ta không khỏi trừng to mắt, gần như duỗi tay kéo quần của Ân Thiên Thiên lại, ngẩng đầu nói với cô với vẻ bi thương: “Ân Thiên Thiên! Ân Thiên Thiên! Mẹ là mẹ của con đây, là mẹ của con mà! Con không có lương tâm vứt bỏ mẹ như vậy sao? Ân Thiên Thiên! Làm người không thể làm như thế được!”

Ân Thiên Thiên chỉ nhìn Tô Nương rồi lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại bà ta.

Tô Nương bị sự cố chấp của mình làm hại một đời, bị ký ức của mình làm khổ một đời.

Cuộc đời của con người, cho dù đối mặt với bất kỳ chuyện gì thì vẫn nên nhìn về phía trước, không thể ngoái lại đằng sau mãi, còn Tô Nương lại là ví dụ điển hình, cuộc đời bà chỉ có thể sống trong bi thương và thê lương...

Cảnh Liêm Uy kéo Ân Thiên Thiên sang một bên, đôi mắt phượng của anh lộ ra vẻ căng thẳng.

Anh không biết, khi nãy Ân Thiên Thiên nói thật hay nói dối, nhưng không thể không nói rằng, anh thật sự hy vọng cô ấy nghĩ như vậy thật, vào giây phút Tô Nương vứt bỏ cô ấy, thì bà ta đã đánh mất tư cách làm mẹ rồi.

Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, cô nhoẻn miệng cười.

Vào giây phút đó, cô cảm thấy bản thân mình hết sức nhẹ nhõm.

Tô Nương là quả bom hẹn giờ trong kiếp này của cô, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng, kích thích thần kinh của cô, rốt cuộc vào giây phút này, cô đã xử lý triệt để quả bom hẹn giờ đó rồi.

Ân Thiên Thiên vòng tay ôm eo Cảnh Liêm Uy, kề sát lại gần anh, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Liêm Uy, xin lỗi.”

Xin lỗi anh, cô đã từng ích kỷ.

Xin lỗi anh, cô đã từng không quan tâm đến cảm xúc của anh.

Xin lỗi, cô đã từng muốn anh tha cho Tô Nương một đường sống.

Thực tế đã chứng minh rằng, Tô Nương chính là đồ ăn cháo đá bát, người ta đối xử tốt với bà ta thì bà ta không chịu được.

Anh cúi đầu hôn lên trán Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy thở phào một hơi, anh nở nụ cười.

Ân Thiên Thiên của bây giờ hoàn toàn tin tưởng ở anh, dựa dẫm anh, yêu thương anh, không có chuyện cô ấy vừa bước vào đã hỏi ngay đến vết thương của Tô Nương, cũng không gặng hỏi xem tại sao anh không nói cho cô biết chuyện này, càng không hỏi Tô Nương đã gặp chuyện gì, cô biết, biết rằng trước khi cô bày tỏ thái độ thì anh sẽ không mạnh tay...

Cảnh Liêm Uy giang tay ôm Ân Thiên Thiên, rốt cuộc anh vẫn không nỡ để cô tiếp tục ở một nơi kín gió như tầng hầm này nữa, bèn vội vàng đưa cô đi khỏi nơi này, tiếng kêu thê lương của Tô Nương vẫn văng vẳng sau lưng.

Lúc nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa, đột nhiên Ân Thiên Thiên thở phào một hơi, nhìn anh với đôi mắt cong cong.

Cảnh Liêm Uy duỗi tay nắm lấy tay cô, dẫn cô đi về nhà...

Trên màn hình tinh thể lỏng lớn bên vệ đường vẫn đang đưa tin về Ân Nhạc Vy, cho dù trong lòng có nghĩ đến ai thì cũng không dám nói tên của bọn họ ra, nhưng tin tức không có lời đáp lại cũng chẳng duy trì được bao nhiêu ngày, Ân Thiên Thiên nhìn bộ dạng đáng thương của Ân Nhạc Vy trên màn hình tinh thể lỏng, đôi mắt cô không khỏi híp lại.

Cảnh Liêm Uy nương theo tầm mắt của Ân Thiên Thiên nhìn sang đấy, khóe môi anh nhếch lên, im lặng không nói tiếng nào.

Ân Thiên Thiên duỗi tay kéo Cảnh Liêm Uy, đột nhiên mở miệng hỏi: “Mấy ngày nữa chúng ta đi mua sắm đồ tết đi, lần đầu tiên cùng đón tết với nhau, anh chuẩn bị tặng quà gì cho em?”

Cảnh Liêm Uy cúi đầu nhìn Ân Thiên Thiên, anh khẽ nhướn mày, hỏi ngược lại: “Em muốn cái gì?”

Có một vài chuyện qua đi rồi thì thôi, Ân Thiên Thiên cũng không xoắn xuýt chuyện trong quá khứ nữa, chỉ nhẹ nhàng cười hỏi anh: “Cái gì cũng cho em hết à?”

“Chắc là, cái này hơi khó.” Cảnh Liêm Uy nói với vẻ khó xử, trông anh có vẻ ‘đáng ghét’.

Ân Thiên Thiên lập tức cảm thấy không vui, cô hất tay anh ra, hờn dỗi nói: “Cảnh Liêm Uy, anh có cần phải vậy không, mới vừa ổn định được một chút thôi mà, anh thiếu đánh đúng không?”

Cảnh Liêm uy giang tay ôm cô gái ấy vào lòng mình, anh cười đến nỗi lồng ngực rung rung.

Vốn dĩ Ân Thiên Thiên chẳng tức giận là mấy, vừa được anh ôm vào lòng, gò má cô đã đỏ bừng.

May mà trời mùa đông nên có rất ít người ở ngoài đường, chứ bằng không Ân Thiên Thiên thật sự nổi nóng rồi.

“Anh làm gì đấy? Mau buông em ra.” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, vành tai không khỏi đỏ bừng lên.

Cho dù bọn họ đã kết hôn nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần dựa sát vào người anh, lỗ tai Ân Thiên Thiên vẫn không khỏi đỏ bừng.

Đôi môi quyến rũ của anh dán sát vào tai Ân Thiên Thiên, nhất là lúc anh trêu đùa cô, nhìn gương mặt cô đỏ bừng, Cảnh Liêm Uy bèn nói: “Thiên Thiên, em có còn nhớ đến xấp văn kiện Cát Thành Phong đã đưa cho em kí hồi năm năm trước không?”

“Chuyện qua lâu lắm rồi, ai mà nhớ chứ?” Ân Thiên Thiên trả lời liền, cô thật sự không nhớ nổi nữa.

Cảnh Liêm Uy cũng không để bụng, anh nhẹ nhàng liếm lỗ tai cô, nhìn cô rụt cổ né tránh không trả lời: “Không nhớ cũng không sao, bắt đầu từ năm năm trước, văn kiện đó đã có hiệu lực rồi.”

Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn anh, cô cảm thấy hơi khó hiểu, đó là văn kiện gì thế?

Cảnh Liêm Uy nhìn cô với cặp mắt phượng chứa chan tình cảm, nói từng câu từng chữ: “Thiên Thiên, em có biết bây giờ ai mới là trụ cột trong nhà mình không? Người giàu nhất trong nhà chính là em đó, nếu như có một ngày em không còn cần anh nữa, ngoại trừ bộ đồ trên người ra, anh không còn gì khác nữa.”

Câu nói này khiến cho Ân Thiên Thiên ngạc nhiên mở to mắt, nhưng lại cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

“Cảnh Liêm Uy, anh đang nói đùa à?” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng hỏi, cô cảm thấy chuyện này không thể nào.

Cảnh Liêm Uy nắm lấy tay cô, dẫn cô đi về phía trước, để lại một hàng vết chân kéo dài đến chiếc Land Rover ở gần đó.

“Vợ ơi, trông anh có giống như đang nói đùa không?” Sau khi nói dứt lời, anh vừa cầm chìa khóa vừa đếm tài sản của mình: “Thập Tam Nguyệt, nhà hàng Long Phượng, Hủy Đi Hoa Đào Của Em, còn có tiền anh kiếm được trên thị trường chứng khoán mấy năm nay đều được đứng tên của em. Từ năm năm trước, lúc anh đưa em kí văn kiện ấy, anh đã bắt đầu không còn một xu dính túi rồi...

Đợi đến khi Ân Thiên Thiên đi lên xe, Cảnh Liêm Uy mới đứng bên cửa xe, thắt dây an toàn cho cô, đôi mắt phượng của anh dán chặt vào người cô, rồi tiếp tục nói: “Thiên Thiên, cũng có thể nói anh đã làm trai bao được nuôi năm năm rồi. Em nuôi anh năm năm, cho dù năm năm sau lúc em quay trở lại, ký ức đã không còn, nhưng giữa chúng ta vẫn còn mối liên hệ rất phức tạp, bởi thế cả đời này em đừng hòng chạy trốn.”

Nhìn gương mặt điển trai quen thuộc của anh, Ân Thiên Thiên cảm thấy ấm áp.

Đột nhiên, khóe môi cô cong cong, Ân Thiên Thiên duỗi tay kéo áo anh, rướn đến hôn lên đôi môi anh.

Một người ngồi trong xe, một người đứng bên ngoài xe, Ân Thiên Thiên chủ động hôn Cảnh Liêm Uy, dịu dàng và lưu luyến.

Chỉ có điều sự ngang ngược của cô còn chưa kéo dài được quá hai giây đã bị Cảnh Liêm Uy đảo khách thành chủ, bàn tay to lớn của anh giữ lấy đầu cô, cứ như muốn rút hết không khí ở trong phổi cô ra vậy, một hồi lâu sau anh mới buông cô ra...

Vừa dứt ra, Cảnh Liêm Uy đã nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Ân Thiên Thiên gờn gợn như được phủ trong một làn nước, tiếng hít thở hơi nặng nề, anh duỗi tay chạm vào đôi môi bị anh hôn đến đỏ ửng, hỏi cô bằng giọng khàn khàn, rồi nói: “Thiên Thiên, em đã hứa với anh sẽ sinh thêm một đứa nữa, bây giờ, không phải chúng ta nên cố gắng một chút à?”

Vừa mới nói dứt lời, gương mặt của Ân Thiên Thiên đã đỏ bừng, giống như muôn hoa khoe thắm trong ngày xuân vậy, đẹp đẽ vô cùng.

Cảnh Liêm Uy giữ lấy đầu cô, đặt nụ hôn vào ấy, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, bèn lên xe vội vã chạy về nhà...

Suốt dọc đường, Ân Thiên Thiên chỉ ngồi lặng thinh trên ghế phó lái, không dám nói gì cũng không dám cử động, lồng ngực của cô phập phồng, thở dốc, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của người đàn ông ngồi bên cạnh.

Gặp phải đèn đỏ, Cảnh Liêm Uy hít thật sâu, quay đầu nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, anh duỗi tay nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng ma sát, cho đến khi đèn xanh sáng lên, anh chợt đánh lái, Ân Thiên Thiên nhìn thấy vậy mà hơi thất thần.

Bọn họ, đi đâu thế?

Không về nhà sao?

Ân Thiên Thiên nhìn anh trong vô thức, cô định mở miệng hỏi anh.

“Thiên Thiên, đừng nhìn anh như thế!” Đột nhiên Cảnh Liêm Uy lên tiếng, ngắt lời cô, gương mặt và cơ thể anh đều cứng đờ. Anh nhìn chăm chăm về phía trước với ánh mắt sáng ngời, nói bằng giọng khàn khàn: “Em mà còn như thế nữa, anh sẽ làm trong xe đấy.”

Nghe anh nói thế, Ân Thiên Thiên lập tức quay đầu đi, cô cắn môi, một hồi lâu cũng không nói gì.

Lúc chiếc Land Rover đậu trước cửa Thập Tam Nguyệt, gương mặt Ân Thiên Thiên lập tức đỏ bừng.

Không ngờ người đàn ông ấy lại dắt cô đến đây mướn phòng?

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ ngạc nhiên, nào ngờ Cảnh Liêm Uy lại không quan tâm. Anh lập tức xuống xe mở cửa cho cô, cùng lúc đó, nhân viên trong Thập Tam Nguyệt nhìn thấy cậu chủ đến, bèn chạy ra đón ngay.

Ân Thiên Thiên nhíu mày thật chặt, cô ủ rũ nhìn Cảnh Liêm Uy, không muốn xuống xe.

Cảnh Liêm Uy đứng bên cửa xe, anh hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng khàn khàn: “Thiên Thiên ngoan, mau xuống đi.”

Ân Thiên Thiên không chịu, chỉ cần nghĩ đến chuyện bị nhân viên phục vụ nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ đã thấy xấu hổ vô cùng, huống hồ chi hai người họ đã là vợ chồng, nhưng lại ra khách sạn mướn phòng? Có nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc.

“Em không muốn, em muốn về nhà.” Ân Thiên Thiên nói ngay.

Cảnh Liêm Uy nhắm mắt, thở phào một hơi, anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, rồi nói: “Thiên Thiên, mau xuống xe đi, đây cũng là nhà của chúng ta, nghe lời đi em!”

Ân Thiên Thiên lắc đầu, khăng khăng không chịu, nhưng nhìn cơ thể cứng đờ của Cảnh Liêm Uy, cô lại cảm thấy đau lòng, huống hồ chi đúng là nơi này khá xa nhà mình, nếu còn nhịn, biết đâu chừng sẽ có bề gì đó...

Trong nháy mắt, đột nhiên Ân Thiên Thiên nghĩ đến câu nói ‘trong xe’ của Cảnh Liêm uy ban nãy.

Cảnh Liêm Uy kiên nhẫn nói với cô: “Thiên Thiên, em tự chọn đi, em muốn theo anh đi vào trong, hay là để anh ôm em vào, hoặc là, thực chất em thích nơi anh lựa hơn, chúng ta làm trong xe luôn?”

Câu nói này của anh có vẻ rất mờ ám, gương mặt Ân Thiên Thiên đỏ bừng.

Cảnh Liêm Uy mỉm cười, sự kiên quyết phải làm cho bằng được mới thôi hiện rõ trong đôi mắt phượng.

Có trời mới biết, anh thật sự không nhịn nổi nữa rồi, trước đây đã nhịn năm năm, sau khi Thiên Thiên quay về lại bị dằn vặt một chặp, khó khăn lắm mới húp được miếng canh cho đỡ thèm, Nhan Hi lại gặp chuyện, hơn một tháng rồi bọn họ chưa sinh hoạt vợ chồng, tinh thần của anh sắp sụp đổ luôn rồi, được chưa!

Anh là đàn ông đấy, một người đàn ông bình thường!

Có vợ đẹp trong lòng, nhưng không được đụng đến là sao kia chứ?

Theo như ý của anh thì nên làm luôn trên xe, hoặc là tìm đại khách sạn nào gần đó! Nhưng anh vẫn muốn dắt cô vào Thập Tam Nguyệt, thế mà cô vợ nhỏ của anh vẫn không chịu!

Thấy Cảnh Liêm Uy bướng như thế, Ân Thiên Thiên cũng thấy không đành lòng, rốt cuộc vẫn bước xuống xe, cô cúi gằm đầu xuống, dường như làm như vậy thì người khác không nhận ra cô vậy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom