• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Kết hôn! anh dám không Full dịch (14 Viewers)

  • Chap-424

CHƯƠNG 424: BẤT GIÁC CẢNH GIÁC




CHƯƠNG 424: BẤT GIÁC CẢNH GIÁC

Hốc mắt khẽ ấm ướt, Ân Thiên Thiên mím chặt môi không nói chuyện, Cảnh Liêm Uy vươn tay đan chặt mười ngón tay với cô đối diện với tất cả truyền thông hiên ngang nói: “Cảnh Liêm Uy tôi, cả đời này chỉ có một người vợ là Ân Thiên Thiên, sẽ không có người khác.”

Lời vừa nói ra, bên dưới cũng không biết là ai đột nhiên bắt đầu vỗ tay, sau đó bèn là tiếng vỗ tay vang lên đầy trời.

Từ hôm Ân Thiên Thiên rời đi, bà cụ nhà họ Cảnh mất, sau đó cô hai nhà họ Cảnh khiêm tốn đính hôn với cậu chủ nhà họ Trình, sinh con, đến cậu cả nhà họ Cảnh bị bạo lộ có con bốn tuổi, Cảnh gia mấy năm này luôn sống dưới ống kính truyền thông, nhưng cho truyền thông lợi ích nhiều năm như vậy không đại biểu rằng họ sẽ luôn tiếp tục cho, gia tộc vốn luôn khiêm tốn lần này lại dùng phương thức tuyệt đối phô trương để cắt đứt tất cả đường lùi sau này của họ!

Gia tộc như nhà họ Cảnh, không cần hào quang bên ngoài, chỉ đứng đó thôi cũng là vương giả tuyệt đối!

Từ giờ phút này, truyền thông không còn cách nào tiến hành đưa tin bừa bãi đối với nhà họ Cảnh, cho dù là đưa tin dính tới nhà họ Cảnh thì từ lúc này cũng phải quan sát cẩn thận, nói không chừng lúc nào đó sẽ đạp phải mìn mà bị xử lý, mà nhân vật vốn bị mọi người xem là lỗ hổng trong nhà họ Cảnh, bị xem là người dễ bắt nạt nhất nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên, đột nhiên trở thành bảo bối của nhà họ Cảnh.

Sao có thể không phải bảo bối?

Cậu ba nhà họ Cảnh trước giờ chưa từng bại lộ trước ống kính, lúc kết hôn khoa trương như vậy, thậm chí trong một năm rưỡi sau khi hai người kết hôn đó càng là bảo vệ từng giây từng phút, cho dù truyền ra đủ loại lời đồn với cô cả nhà họ Mộc nhưng trước giờ đều là chuyện không có căn cứ, mà trong năm năm Ân Thiên Thiên rời đi, càng là một người đàn ông mang theo con canh giữ bức tường ‘hủy hoa đào của em’ đợi cô trở lại...

‘Hủy hoa đào của em’, nghĩa cũng như tên, anh muốn hủy hết tất cả hoa đào tốt, xấu, hỏng, thối của cô, chỉ để lại một mình mình! Bởi vì, đời này của cô định sẵn là thuộc về anh!

Một cuộc họp báo ngoài ý muốn, một phen lời nói ngoài ý liệu, cứ như vậy cắt đứt tất cả mối quan hệ giữa ký giả và nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên yên ổn bước vào cửa nhà họ Cảnh, cũng thực sự lấy danh nghĩa mợ ba nhà họ Cảnh bắt đầu sống ở thành phố T, rất nhiều năm sau, cũng có ký giả già năm đó còn nhớ, lúc đó, người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh người nhà họ Cảnh, vui vẻ và tự tin từ trong cơ thể lộ ra ngoài!

Phía khác, trong khách sạn, người phụ nữ quấn khăn tắm trong tay cầm ly rượu đỏ khẽ lắc lắc, trên cánh tay trái hoa mạn châu sa nở rộ khiến người ta không nhịn được mặt đỏ tim đập mạnh.

Khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, Tô Nương uống cạn rượu trong ly, vài giọt rượu theo khóe miệng bà ta chảy ra, lướt qua chiếc cổ như thiên nga, sau đó biến mất giữa đôi gò bồng đảo, hình ảnh cực kỳ dụ hoặc.

Ân Thiên Thiên, ha ha...

Một người phụ nữ dơ bẩn hơn cả bà ta, còn có tư cách có được hạnh phúc?

Tô Nương nhìn tin tức cuối cùng liên quan tới nhà họ Cảnh, cũng là phát sóng trực tiếp hiện trường cuối cùng, không nhịn được liên tục cười lạnh!

Xoảng!

Tiếng vang thanh thúy vang lên, ly rượu chân cao trong tay lập tức tan tành nằm trên mặt đất, thủy tinh vỡ vụn nhìn sắc bén lại chói mắt.

“Ân Thiên Thiên!” Hét to một tiếng, Tô Nương hung hăng hít thở sâu, mắt lộ ra ánh sáng hung ác nhìn con gái cực kỳ giống mình trên tivi: “Ân Thiên Thiên! Nhà họ Cảnh! Tôi nhất định khiến các người đều hối hận!”

Ánh mắt Tô Nương rơi trên người người nhà họ Cảnh chói sáng không cách nào che lấp trên tivi, cho dù bà cụ nhà họ Cảnh đã chết, bà ta vẫn không bỏ xuống được thù hận trong lòng mình!

Năm đó, nếu không phải bị người nhà họ Cảnh truy đuổi đến không còn cách nào, bà ta sẽ vì sinh tồn mà bán mình cho một tên nông dân bình thường sao? Bà ta sẽ vì sống sót mà sinh Trần Vũ sao?

Người nhà họ Cảnh!

Người nhà họ Cảnh!

Cho dù rõ ràng biết năm đó người truy đuổi bà ta là theo ý của bà cụ Cảnh, nhưng bà ta vẫn căm hận nhà họ Cảnh! Nếu không phải không đủ sức mạnh, lại thêm ‘Diêm Vương’ đá bà ta ra, bà ta sẽ tới mức hôm nay còn chưa động vào nhà họ Cảnh sao? Theo kế hoạch của bà ta, nhà họ Cảnh hẳn xảy ra chuyện vào năm năm trước rồi!

Ngực phập phồng kịch liệt, Tô Nương nhìn người trên tivi liền không nhịn được muốn nôn!

Tất cả hôm nay của bà ta, người nhà họ Cảnh cũng có phần! Nhưng lại quên mất hành vi tùy tiện trước đây của mình...

Đột nhiên, cửa phòng khách sạn bị người từ bên ngoài mở ra, Tô Nương bất giác nhìn sang, sắc mặt vốn phẫn nộ căm hận liền có chút thu lại, chỉ là vẫn giận đùng đùng nhìn người đến.

Người đàn ông tội phạm truy nã quốc tế cùng đẳng cấp với ‘Diêm Vương’, đầu trọc cười tà đi vào, dáng người có chút tròn trịa nhưng nhìn ra thường xuyên tập luyện, đôi mắt sâu thẳm lúc nào cũng lóe lên tính kế, đây chính là kẻ địch lớn nhất của ‘Diêm Vương’ trong tập đoàn buôn lậu nội tạng, Sâm Báo.

Mà đồng thời, Sâm Báo cũng là người đứng thứ hai trong hắc bang của họ.

“Sao vậy? Ai chọc em tức giận rồi?” Sâm Báo hơn bốn mươi tuổi nhìn lại như chỉ hơn ba mươi tuổi, tiến về phía trước, ánh mắt không chút che giấu nhìn chằm chằm phần ngực của Tô Nương, vươn tay liền vòng ôm cổ bà ta hôn lên một cái, nói: “Ai chọc tiểu bảo bối của anh tức giận rồi, gia giúp em xử lý hắn?”

Tô Nương cũng không đẩy ông ta ra, chỉ miễn cưỡng đè nén cảm giác phiền não trong lòng mình, tùy ý động tác của ông ta.

‘Diêm Vương’ mất tích rồi, bây giờ toàn bang phái đều đang ở trong tay Sâm Báo, mà người đàn ông này ngấp nghé bà ta nhiều năm, nếu không phải trước đây luôn có ‘Diêm Vương’ như vô tình cố ý bảo vệ, sớm đã gặp tai ương rồi, nhưng sau khi bị ‘Diêm Vương’ đá ra, Tô Nương chủ động tìm ông ta, không chút do dự dâng mình cho ông ta, chỉ vì đạt được chút lợi ích...

Sâm Báo nhìn ánh mắt Tô Nương không vui cũng chuyển tới trên tivi, đôi mắt lập tức híp lại.

“Ồ, cô con gái này của em sinh ra không tệ nha, như hoa như ngọc phải không?” Sâm Báo không chút che giấu ánh mắt cướp đoạt của mình đánh giá Ân Thiên Thiên từ trên xuống dưới một phen, sau đó tiếp tục nói: “Em nói, hai người các em cùng hầu hạ anh, có phải rất sảng khoái không?”

Một câu nói, sắc mặt Tô Nương thay đổi!

Lại hoàn toàn không phải vì con gái mình bị nhục nhã, mà là vì ông ta lại nhìn trúng Ân Thiên Thiên.

“Người phụ nữ như nó có gì tốt? Chỉ là con của một thằng ăn mày, thân thể nó dơ bẩn bao nhiêu anh biết không?” Tô Nương hét to, hoàn toàn không có cách nào chịu được chuyện có người cùng nhắc tới thảo luận mình và Ân Thiên Thiên, trong lời nói từng câu từng chữ đều là chán ghét: “Năm nó mười tuổi còn từng bị người ta dâm ô, người phụ nữ dơ bẩn như vậy, anh cũng xuống miệng được! Em thấy anh điên rồi! Nếu anh đụng vào nó, sau này đừng nghĩ đụng vào em nữa!”

Nói xong, Tô Nương vươn tay đẩy ông ta ra chuẩn bị rời đi.

Sắc mặt Sâm Báo lạnh lùng đáng sợ, đứng sau lưng bà ta không chút do dự vươn tay kéo mái tóc dài của bà ta, ép Tô Nương thét chói tai ngã ngửa đến trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống bà ta, Sâm Báo hời hợt mở miệng, nói: “Tô Nương, nhớ rõ thân phận của bà! Sâm Báo tôi nhìn trúng người phụ nữ nào không cần bà đánh giá, ghét cô ta bẩn? Cô ta không phải là do một người mẹ hạ tiện như bà sinh ra sao? Lúc bà bị nhiều ăn xin như vậy chơi đùa, thực ra có phải rất hưởng thụ không? Hay là, lúc bà ở cùng với tên nông dân đó, mới vui vẻ hơn?”

Nói một phen, từng câu từng chữ đều đạp lên chân đau của bà ta, sắc mặt Tô Nương lập tức trắng bệch!

Bà ta không sợ người khác nhắc tới Mộc Long, nhắc tới Ân Bách Phú, nhưng lại sợ người khác nhắc tới hai chuyện này! Đây chính là cái gai của bà ta!

Vươn tay hung hăng kéo Tô Nương lên sofa, Sâm Báo vừa cởi quần áo vừa nói: “Bà cmn nhớ rõ thân phận của mình cho tôi, cho rằng tên nhóc ‘Diêm Vương’ đó còn ở đây sao, bà bây giờ chính là một công cụ phát tiết dục vọng, nếu không phải tôi, bà liền đợi bị Cảnh Liêm Uy hung hăng xử lý đi!”

Nói xong, Sâm Báo không chút lưu tình đè thân thể lên, rất nhanh trong phòng chỉ còn từng trận âm thanh khoái hoạt.

...

Chuyện xong, Tô Nương mặt đỏ bừng ngoan ngoãn dựa vào lòng Sâm Báo, bàn tay nhỏ bất giác vuốt ve lồng ngực đầy sẹo của ông ta, nũng nịu nói: “Anh Báo, anh đừng quên đó, chuyện anh đã đồng ý với em, đến bây giờ em vẫn chưa thu được tin tức đâu...”

Tô Nương trở nên mềm mại đáng yêu lập tức khiến Sâm Báo cực kỳ vui mừng, vươn tay nhéo cằm bà ta cười hứa: “Đương nhiên, anh Báo của em lúc nào thì nói chuyện không giữ lời, nhưng cô con gái đó của em lại phải cầm tới chơi đùa một chút trước mới được...”

Tô Nương miễn cưỡng chống đỡ nụ cười không nói chuyện, lại rõ ràng cực kỳ thuận theo!

Ân Thiên Thiên!

Tất cả hôm nay của tôi đều là do cô ban tặng!

Cho tới lúc Sâm Báo rời đi nơi này, Tô Nương cũng không nhúc nhích, trên tivi sớm đã không còn phát sóng trực tiếp ban nãy mà là quảng cáo không hề liên quan, chỉ là ánh mắt Tô Nương lại phẫn nộ, khát máu hơn cả lúc nhìn thấy tin tức vừa rồi.

Trên thế giới này, tồn tại mà bà ta muốn hủy đi nhất, một người là Ân Thiên Thiên, một người là Trần Vũ, sẽ có một ngày, hai người họ sẽ không ai tồn tại trên thế giới này!

Người nhà họ Cảnh đều bước ra đứng trên bục vì Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên cũng không tiện luôn ở trong Nam Uyển, vừa đến nhà liền nhìn thấy Cảnh Nhan Hi ngoan ngoãn đứng ở đó ôm gấu panda to chờ cô.

“mẹ!” Cảnh Nhan Hi vừa gọi vừa chạy về phía Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên cười ôm cô bé vào lòng mình: “mẹ, mẹ, mẹ...”

Cảnh Nhan Hi cười vui vẻ, giơ tay ôm mẹ mình liền hun chụt một cái.

Cảnh Liêm Uy nhìn dáng vẻ vui vẻ của họ cũng cong môi cười, giơ tay giữ cô bé hôn một cái liền xoay người vào phòng thu dọn đồ đạc, quay về thành phố M luôn là chuyện anh muốn làm!

Đó mới là nhà thật sự của họ, là nhà của cả nhà họ!

Đợi lúc xe dừng lại dưới lầu thành phố M, Ân Thiên Thiên vẫn còn có chút chưa tỉnh táo lại.

Sáu năm trước, cô mang theo tuyệt vọng rời khỏi nơi này, sáu năm sau, cô mang theo con gái mình quay về nơi này...

Vươn tay nắm tay Ân Thiên Thiên, một tay đón Cảnh Nhan Hi trong lòng cô, Cảnh Liêm Uy khẽ nói: “Đi thôi.”

Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên cong khóe môi cùng anh đi vào.

Đột nhiên, chìa khóa xe trong tay Cảnh Liêm Uy rơi xuống đất, vì ôm con không tiện cho nên Ân Thiên Thiên bèn ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa, Cảnh Liêm Uy vừa mở miệng nói chuyện, ánh mắt lại rơi lên chiếc Volkswagen Santana nấp sau cây to ở không xa: “Anh thật là không cẩn thận, chìa khóa cũng rơi trên đất rồi...”

Mắt phượng cảnh giác nhìn chiếc xe đó, Cảnh Liêm Uy thoáng chốc tản ra hơi thở khiến Cảnh Nhan Hi cũng sợ giật nảy.

Cẩn thận ôm cổ Cảnh Liêm Uy, cô nhóc khẽ hỏi: “ba, ba làm sao vậy?”

Ân Thiên Thiên vừa khéo nhặt chìa khóa đứng dậy, cũng nhìn anh, hỏi: “Sao vậy?”

Cảnh Liêm Uy cười lắc lắc đầu, như không nhìn thấy gì cả dắt hai mẹ con về nhà.

Mà hai người đàn ông trong chiếc Volkswagen Santana dưới lầu đó lại không nhịn được đổ mồ hôi lạnh đầy người...

Trời ạ, khí thế của Cảnh Liêm Uy thật sự đủ dọa người, nhưng mà, xa như vậy, anh hẳn không để ý thấy họ... nhỉ?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom