• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Kết hôn! anh dám không Full dịch (13 Viewers)

  • Chap-311

CHƯƠNG 311: NHƯỢC ĐIỂM TRONG TAY TÔ NƯƠNG




CHƯƠNG 311: NHƯỢC ĐIỂM TRONG TAY TÔ NƯƠNG

Khóe miệng nhếch lên một vòng ý cười, Tô Nương cười có chút quyến rũ.

Trái tim của Mộc Yên Nhiên sợ rằng tới không dễ dàng, vốn là không thể qua nổi tuổi hai mươi lăm nhưng bây giờ lại cứ thế sống rất tốt trước mặt bà ta.

Bà ta có nên nói rằng may mắn của Mộc Yên Nhiên thật sự quá tốt rồi không?

Nhìn Tô Nương, khuôn mặt Mộc Yên Nhiên căng cứng thật chặt!

Chính là người đàn bà này đã hại cô ta để lộ ra thân thế của Ân Thiên Thiên ra ánh sáng, còn hại cô ta bị ba mẹ ghét bỏ! Bây giờ cô ta sống ở nhà họ Mộc nhưng trải qua vô cùng chật vật, nhất là khi trông thấy Mộc Long thì đều không tự chủ được bắt đầu sợ hãi. Bóng ma đó không để lại dấu vết nhưng vẫn hung hăng khắc sâu trong lòng cô ta!

Sau khi dần bình tĩnh lại, Mộc Yên Nhiên hung hăng hít sâu sau đó mới khẽ mở miệng nói: “Rốt cuộc bà là ai?”

Thật ra từ lâu cô ta đã biết Ân Thiên Thiên không phải là đại tiểu thư nhà họ Ân, thậm chí cô ta còn biết mẹ đẻ của Ân Thiên Thiên chính là người hại chết cha mẹ của Cảnh Liêm Uy. Rốt cuộc cô ta là người sống bên cạnh bà cụ từ nhỏ, chuyện nhà họ Cảnh trước đây còn có đại thiếu gia, nhưng ở thành phố T bây giờ có lẽ ít người biết đến, cho dù có người biết cũng không dám nói, thế nhưng cô ta lại biết. Cho nên khi nhà họ Mộc và nhà họ Hướng cùng một chiến tuyến, lúc cô ta biết tin tức này cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Ân Thiên Thiên vốn cũng không phải là người nhà họ Ân! Chỉ là khi đó cô ta cũng không biết đại tiểu thư nhà họ Ân là Trần Tinh!

Ngay lúc đó nhà họ Mộc lại muốn có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Hướng, ngay trước khi bị người nhà họ Hướng đuổi đi, cô ta đã nổ ra chút vốn liếng cuối cùng của nhà họ Hướng.

Nhưng cô ta lại không ngờ, Tô Nương lại biết nguồn gốc trái tim của cô ta.

Tô Nương cũng không quan tâm đến cô ta, trực tiếp uống một ngụm cà phê, lông mày cau lại giống như không hài lòng về hương vị, sau khi đặt ly cà phế xuống cũng không tiếp tục uống lần nữa, quay đầu nhìn cô ta khẽ mỉm cười hỏi: "Cô cảm thấy tôi là ai?"

Im lặng hai giây, Mộc Yên Nhiên thận trọng hỏi: "Bà quen biết ba mẹ tôi?”

Khóe miệng Tô Nương lại càng cười thêm sáng lạn hơn, nụ cười sáng lạn đó xinh đẹp đến mức Mộc Yên Nhiên cũng thoáng chốc thất thần.

"Ha ha ha..." Tô Nương cười đến ngang ngược, nhưng lại mang một loại xinh đẹp trí mạng.

Bà ta đâu chỉ có quen biết, thậm chí còn rất quen thuộc, quen thuộc đến mức hận không thể để bọn họ chết trước mặt mình.

"Mộc Yên Nhiên, cô cảm thấy cô có tư cách đặt câu hỏi trước mặt tôi sao?” Sau khi Tô Nương cười đủ, bỗng nhiên mở miệng hỏi, với nụ cười quyến rũ: “Bây giờ tôi nắm trong tay điểm yếu của cô, cô có nhầm không?”

Vừa nhắc tới điều này sắc mặt Mộc Yên Nhiên lập tức tái nhợt.

Chính là bà ta, một thời gian trước không hiểu sao tìm tới cô ta, báo cho cô ta biết rằng Ân Thiên Thiên không phải người nhà họ Ân sau đó ép cô ta phải nói ra, hết lần này tới lần khác Mộc Yên Nhiên căn bản không thể nào phản kháng. Trong tay Tô Nương thậm chí có chứng cứ cả hai lần cô ta cố ý muốn đánh cắp trái tim của Hướng Linh.

Nhìn từng tấm ảnh chụp, Mộc Yên Nhiên hận không thể bóp chết bà ta ngay tại chỗ, nhưng cô ta căn bản không có khả năng.

Tô Nương ở bên ngoài lưu lạc lâu như vậy, sớm đã không phải là người phụ nữ tay chói gà không chặt của năm đó nữa.

Vốn cô ta chỉ coi thứ này cùng lắm chỉ là một tin tức đơn giản mà thôi, mục đích của Tô Nương có lẽ chính là muốn để mâu thuẫn của cô ta và Ân Thiên Thiên càng tăng thêm, để nhà họ Ân và nhà họ Mộc bất hòa hoàn toàn, thế nhưng không ngờ, sau khi tin tức này lộ ra, phản ứng của Mộc Long và Ân Bách Phú lại ngoài sự dự đoán của mọi người, hai gia đình vốn là nên từ từ cách xa ngược lại càng thêm thân mật.

Hài lòng nhìn sắc mặt thay đổi của Mộc Yên Nhiên, Tô Nương đứng dậy vừa đeo kính vừa nói: “Hôm nay tôi chỉ muốn nhờ cô nhắm dùm với ba cô, cô chỉ cần nói, 'Để ông ta mở to hai mắt ra nhìn cho kỹ’ là được.”

Dứt lời, Tô Nương cũng không cho Mộc Yên Nhiên cơ hội lấy lại tinh thần liền xoay người đi ra ngoài.

Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, thế nhưng chỉ có lác đác hai câu nói lại khiến cho cả nhà họ Mộc bắt đầu bất an vô cùng.

Mà điều này cũng làm cho Mộc Yên Nhiên hiểu được rằng cô ta cần phải tìm được một chỗ dựa.

Hai ngày sau, Mộc Yên Nhiên lại một lần nữa đứng ở cổng nhà cũ nhà họ Cảnh.

Bảo vệ không dám tùy tiện cho cô ta đi vào, nhưng mỗi lần đi vào báo tin, đều nhận được thông tin là bà cụ không muốn gặp cô ta, nhưng Mộc Yên Nhiên lại giống như đóng đinh ở đó, thế nào cũng không muốn rời đi.

Trên trời sương mù nặng nề một mảng, xem chừng chẳng mấy chốc nữa trời sẽ mưa.

Mộc Yên Nhiên vẫn cố chấp đứng ở đó, một lúc lâu sau mới lấy điện thoại ra gọi cho bà cụ.

Một cuộc không thông, hai cuộc không thông, ba cuộc không thông... đến cuộc điện thoại thứ mười, rốt cuộc bà cụ cũng mềm lòng nghe máy.

"Bà nội…” Ngay lập tức điện thoại được kết nối, Mộc Yên Nhiên khẽ gọi lên tiếng, trên mặt tràn đầy nước mắt, bộ dáng khóc không thành tiếng đó khiến cho những người làm bên cạnh cũng đều cảm thấy đáng thương: “Bà nội, bà thật sự không quan tâm đến Yên Nhiên nữa sao?”

Bà cụ Cảnh cầm điện thoại lông mày nhíu chặt, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài, thái độ dịu dần.

"Bà nội, Yên Nhiên là người thế nào bà còn không biết sao?” Mộc Yên Nhiên sao lại không biết rõ bà cụ Cảnh, ở nhà họ Cảnh người cô ta hiểu rõ nhất chính là bà cụ, người nắm quyền trong gia đình này, cô ta khóc ròng nói: “Bà nội, dù thế nào bà cũng cho cháu có cơ hội giải thích được không? Ít nhất cũng không muốn vì Yên Nhiêu mà cảm thấy thất vọng…”

Chỉ vài câu, bà cụ liền để Mộc Yên Nhiên lần nữa bước vào nhà họ Cảnh!

Khi Vi Gia Huệ trông thấy Mộc Yên Nhiên nước mắt ràn rụa đi tới, trong mắt đều không thể ngửi được hơi híp mắt một chút.

Cô gái này ngược lại có chút bản lĩnh.

Chuyện lừa gạt nhà họ Cảnh vừa mới trôi qua không được bao lâu, vậy mà lần nữa lại tiến đến.

Nhưng dù thế nào đi nữa đây cũng là quyết định của bà cụ, Vi Gia Huệ cũng không can thiệp xoay người trở về phòng của mình, trong lòng lại càng không thích Mộc Yên Nhiên.

Trong phòng bà cụ, màu sắc trong phòng đều tràn đầy hương vị cổ kính.

Bà cụ ngồi ở trên ghế mây cũng không quay đầu nhìn cô ta, chỉ lười biếng ngồi trên ghế phơi nắng.

Mộc Yên Nhiên đứng ở trước cửa, nhìn thấy bóng lưng bà cụ liền khóc lên, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Bà nội…”

Thân thể bà cụ có chút cứng ngắc một chút nhưng vẫn không nói chuyện, chỉ yên tĩnh chờ đợi.

Bà ta nhìn Mộc Yên Nhiên lớn lên, mặc dù sau đó có một đoạn thoài gian rất dài không thấy cô ta, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đứa trẻ này tâm tư đơn thuần, nhưng lúc này đây mọi chuyện lại hung hăng quạt vào mặt, nói không thất vọng, sao có thể?

Trong khoảng thời gian này, ba ta lo lắng cũng chỉ có hai điều.

Một là, Cảnh Liêm Uy vẫn cố chấp ở bên Ân Thiên Thiên, hai là, Mộc Yên Nhiên biến thành bộ dáng này!

Hai chuyện này đều hung hăng đâm vào trong tim bà cụ một nhát đao.

Từ từ đi tới, Mộc Yên Nhiên ngồi quỳ dưới chân bà cụ, ngoan ngoãn bám lấy chân bà cụ, nhẹ giọng gọi: “Bà nội, bà nhớ Yên Nhiên sao? Yên Nhiên tới thăm bà!”

Bà cụ vốn muốn đẩy cô ta ra nhưng cứ như vậy dừng lại, bàn tay bất mãn tang thương không tự chủ được liền xoa đầu cô ta, tràn đầy hương vị từ ái.

Trong nhà có ba đứa cháu trai đều không phải bà nhìn họ lớn lên từng giờ từng phúc, duy chỉ có Mộc Yên Nhiên mới là như vậy!

Động tác này của bà cụ khiến Mộc Yên Nhiên lập tức khóc không ra tiếng, bàn tay nhỏ túm lất quần áo của bà cụ thật chặt, nhẹ giọng khẽ nấc nói: “Bà nội, Yên Nhiên không bao giờ để bà thất vọng đúng không? Tại sao lần này bà nội không tin cháu? Bà nội, trong lòng Yên Nhiên rất khó chịu…”

Cổ họng bà cụ có chút xiết chặt, bà không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô ta.

Một lúc lâu sau, Mộc Yên Nhiên mới ngước mắt lên nhìn bà cụ, khuôn mặt nhỏ khóc đến giàn giụa nói: "Bà nội, bây giờ cháu muốn nói một chuyện rất quan trọng, nhưng bà phải đồng ý với cháu là không được tức giận có được không? Không được vì những chuyện cũ mà tổn thương chính mình.”

Đôi mắt bà cụ hung hăng híp lại một chút, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

Ngừng tiếng thút thít của mình, Mộc Yên Nhiên thận trọng quan sát thân thể bà cụ, cuối cũng vẫn khẽ nói: “Bà nội, bà từng có hai người con trai đúng không? Liêm Uy là con trai của con trai cả của bà, đúng không?”

Từng câu từng chữ rơi vào trong không khí, bà cụ Cảnh chỉ cảm thấy bầu không khí âm u vừa sáng lại lại triệt trể chìm xuống, rất nhanh ngoài cửa sổ liền có tiếng mưa rơi tí tách tí tách, thậm chí mơ hồ có xu hướng càng ngày càng mạnh.

"Bà nội, cháu biết Liêm Uy không phải con trai của chú Cảnh, cháu cũng biết bố mẹ của Liêm Uy bị tai nạn máy bay qua đời.” Mộc Yên Nhiên tiếp tục nhẹ nói: "Bà nội, cháu muốn gả cho Liêm Uy không chỉ bởi vì cháu yêu anh ấy, càng là vì cháu biết, anh ấy tuyệt đối không thể ở bên Ân Thiên Thiên!"

Lời nói vừa dứt, thân thể bà cụ liền hung hăng cứng ngắc lại, con mắt trừng lớn nhìn Mộc Yên Nhiên.

Bộ dáng có chút doạ người, dọa cho sắc mặt Mộc Yên Nhiên có chút khó coi, nhưng cô ta vẫn cố gắng nói tiếp: "Bà nội, bà cũng biết từ nhỏ cháu đã bị bệnh tim, bây giờ thật vất vả mới nhặt về được cái mạng, cháu chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông mà mình yêu nhất, sau đó hầu hạ bà thật tốt, nhưng Cảnh Liêm Uy... Lại không yêu cháu..."

Mộc Yên Nhiên luôn xen kẽ một chút vấn đề tình cảm của mình vào đó, bà cụ cũng không ngắt lời cô ta, chỉ yên lặng nghe.

"Bà nội, giống như Liêm Uy nói, cháu đúng là không thể mang thai..." Nói xong, Mộc Yên Nhiên liền khóc lên, cảm nhận được tâm trạng bất mãn của bà cụ, cô ta liền lớn tiếng: “Nhưng bà nội, cháu cho dù không thể sinh con, so với Ân Thiên Thiên cũng sẽ phù hợp với Liêm Uy hơn gấp trăm ngàn lần! Ít nhất cháu cũng không phải kẻ thù của Liêm Uy, cũng không khiến cho Liêm Uy khó xử!”

Một câu này khiến động tác của bà cụ dừng lại một chút.

Mộc Yên Nhiên lập tức mở miệng nói: "Bà nội, Ân Thiên Thiên là con gái của người năm đó đã hai chết ba mẹ Liêm Uy, bọn họ sao có thể ở bên nhau?”

Quả bom này ném ra, khuôn mặt bà cụ liền tái nhợt.

Ân Thiên Thiên là con gái của Tô Nương?

Thân thể hung hăng run rẩy, bà cụ có cảm giác một chút hơi thở cũng không thể nhấc lên nổi.

Mộc Yên Nhiên vội vàng làm dịu cảm xúc cho bà ta, tiếp tục khẽ nói: "Bà nội, mặc dù cháu không thể sinh con, nhưng không phải Ân Thiên Thiên đang mang thai một đứa bé sao? Liêm Uy đã ly hôn với cô ta và cũng đã nói không muốn cô ta ở lại nhà họ Cảnh, vậy đứa bé kia sớm muộn gì cũng trở về không phải sao? Cháu có thể nuôi đứa bé kia, cháu có thể làm mẹ của nó, cháu chỉ là muốn gả cho Liêm Uy, chỉ muốn anh không phải vất vả..."

Bà cụ từ từ thu hồi suy nghĩ, bên tai đều vang vọng lời nói của Mộc Yên Nhiên, bà ta đưa tay siết chặt tay của cô ta, lúc này mới nói câu đầu tiên sau khi nhìn thấy cô ta: “Yên Nhiên, lời cháu nói đều là thật sao? Ân Thiên Thiên, thật sự là con gái của Tô Nương?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom