• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Kết hôn! anh dám không Full dịch (7 Viewers)

  • Chap-236

CHƯƠNG 236: CÓ HẸN VỚI ÂN NHẠC VY




CHƯƠNG 236: CÓ HẸN VỚI ÂN NHẠC VY

Sáng hôm sau, Ân Thiên Thiên tỉnh dậy nhưng vẫn chậm chạp không rời giường, trong đầu cô vẫn đang nghĩ lại mọi chuyện xảy ra tối qua.

Trong lòng Cảnh Liêm Uy có cô.

Điều này khiến cô vui mừng hơn bất cứ chuyện gì, khoé miệng hơi cong lên nhưng vui vẻ vẫn chưa kéo dài bao lâu thì lại nhớ tới việc anh nói anh phải làm dường như không phải chuyện gì đơn giản…

Khi Cảnh Liêm Uy gõ cửa, Ân Thiên Thiên mới đứng dậy khỏi giường, từ sau khi mang thai cô vô cùng ham ngủ, gần như tất cả những triệu chứng mang thai đều tập hợp trên người cô, thường xuyên khiến người xung quanh quan tâm cô trở tay không kịp.

“Thiên Thiên, dậy ăn sáng thôi, ăn xong rồi ngủ tiếp.” Cảnh Liêm Uy nói rồi đi vào phòng đưa tay lấy quần áo mặc giúp cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ hồng của cô thì không kìm được nở nụ cười: “Mấy ngày nữa anh đưa em đi khám thai, nhân tiện bảo bác sĩ Diêu nói với em, thai phụ cần chú ý những gì.”

Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu khiến anh có chút khó tin, nhưng ánh mắt cô lại rơi trên cánh tay hoạt động lưu loát của anh.

Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không chú ý tới, miệng vẫn còn đang trêu ghẹo Ân Thiên Thiên, khi cụp mắt mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã trầm xuống, lúc này anh mới chú ý khi mình mặc quần áo giúp cô không hề nhớ đến bây giờ mình vẫn là một “bị thương”, lần này không cẩn thận đã bị bại lộ…

“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy khẽ gọi, hiển nhiên biết mình đuối lý.

Ân Thiên Thiên dù có ngốc hơn nữa thì lúc này cũng đã tỉnh táo lại, cô hừ mạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, không để ý đến anh.

Cảnh Liêm Uy vội vàng ngoan ngoãn theo sau cô nhẹ giọng lấy lòng, dáng vẻ đó trông rất buồn cười.

Tay Cảnh Liêm Uy khỏi rồi cũng phải quay về làm việc, mặc dù anh rất muốn mặt dày vô sỉ tiếp tục ở lại nhưng bị Ân Thiên Thiên đuổi đi. Trước khi đi anh còn nhìn cô bằng ánh mắt có phần ai oán, nhưng cô lại vẫn không hề bị lay động.

Bằng lòng tin anh là một chuyện, lời hứa của cô cũng chỉ nói lên rằng cô đồng ý chờ, chờ tới ngày anh giải quyết xong chuyện, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không quý trọng bản thân, từ đầu tới cuối cô vẫn nhớ sự thật mình và anh đã ly hôn từ lâu.

Ân Thiên Thiên mang bản quảng cáo mình đã thiết kế xong tới “Thiên Ân”, Trình Cương và Ân Thiên Tuấn đã đợi cô trong văn phòng.

Ân Thiên Thiên cắm USB vào máy tính, sử dụng PPT nghiêm túc giảng giải ý tưởng, lối suy nghĩ, dàn khung, chủ đề của bản quảng cáo mình làm, thậm chí phía sau còn kèm theo ảnh chụp của một số nghệ sĩ mà cô cảm thấy tương đối phù hợp. Một đoạn quảng cáo chỉ có mười giây ngắn ngủi mà Ân Thiên Thiên phải dùng nửa tiếng mới giải thích xong.

Giảng giải xong, Ân Thiên Tuấn mặt đầy ý cười nhìn cô, nghiễm nhiên là rất hài lòng với bản thiết kế quảng cáo này, ngay cả Trình Cương ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng phù hợp, thậm chí còn dự đoán sau khi quảng cáo được đưa ra sẽ có hiệu quả thế nào.

“Thiên Thiên, vất vả cho em rồi.” Ân Thiên Tuấn chân thành cảm ơn cô, em gái anh bây giờ đã có thể đảm đương một mình, điều này khiến anh rất khen ngợi mà cũng rất vui: “Chuyện tiếp theo giao cho anh và Trình Cương đi, vấn đề tiền phí tổn cũng sẽ được chuyển vào tài khoản cho em.”

Lần này Ân Thiên Thiên cười càng vui vẻ hơn, từ sau khi mang thai gần như cô đã trở thành người giàu có, cả ngày chỉ biết kiếm tiền, thậm chí khi ấy vì vấn đề thù lao quảng cáo này mà cô đã nói với Ân Thiên Tuấn không biết bao nhiêu lần…

Có một vài vấn đề chi tiết Ân Thiên Tuấn nói đến khi đó sẽ liên lạc với cô sau rồi bảo cô về nhà nghỉ ngơi. Bây giờ cả thành phố T đều biết cô đang mang thai cháu vàng của nhà họ Cảnh, ai dám khiến cô lao động vất vả chứ, thi thoảng Ân Thiên Thiên cũng sẽ bất đắc dĩ nhận. Lần này cô cũng nhận, dù sao quả thật là vì quảng cáo này mà cô cũng mệt muốn chết rồi.

Trên đường gọi xe về Nam Thành, bỗng nhiên Ân Thiên Thiên nhận được điện thoại của Ân Nhạc Vy.

“Có chuyện gì không?” Ân Thiên Thiên nhíu mày hỏi, cô và Ân Nhạc Vy đã biết bộ mặt thật rồi, sao bỗng nhiên cô ta lại gọi cho cô.

“Chị, tôi có chuyện muốn nói cho chị.” Ân Nhạc Vy nhẹ giọng nói, giọng nói có phần nghiêm túc: “Liên quan đến Hướng Thực.”

Ân Thiên Thiên suýt chút bật cười, hỏi ngược lại: “Ân Nhạc Vy, Hướng Thực là chồng cô, chuyện của anh ta thì cô biết là được rồi, nói với tôi làm gì? Giữa tôi và anh ta không có chuyện gì cả, cô đừng có ngày ngày nói gió là mưa, đừng có coi ai cũng là quân địch giả của mình.”

Đối với việc trong lòng Ân Nhạc Vy luôn có ý nghĩa hoang đường với Hướng Thực, Ân Thiên Thiên thật sự rất bất lực.

“Chị, tôi chỉ muốn nói cho chị một chuyện mà thôi, đừng để đến lúc sau khi xảy ra chuyện chị lại oán trách tôi!” Ân Nhạc Vy rõ ràng có chút không vui, nhưng vừa nghĩ đến lợi ích mà nhà họ Mộc đã hứa sẽ mang lại cho nhà họ Ân là lại cảm thấy vô cùng có giá trị, vì thế cô ta vội vàng nói: “Dù thế nào Hướng Thực cũng là bạn trai cũ của chị, bây giờ chị độc thân lẽ nào không muốn tìm một lốp xe dự phòng sao? Chị à, đều là phụ nữ cả, chị đừng giả vờ nữa, mong ước lớn nhất của chị bây giờ hẳn là tìm một người đàn ông phải không?! Dù là cậu chủ Trình hay Hướng Thực cũng được, họ đều là sự lựa chọn rất tốt, không phải sao? Chỉ cần có một người đàn ông muốn cưới chị, chị sẽ không bị mọi người nghị luận ầm ĩ nữa…”

Ân Thiên Thiên cầm điện thoại, nhíu chặt lông mày, bỗng nghĩ đến chuyện cô gặp Cảnh Thiên Ngọc ở “Tứ Phương Thực Phủ”, không phải chị ta cũng nghĩ như vậy đấy chứ? Liệu có quá bất hợp lý không?

Nhưng không thể không nói, đây hoàn toàn là suy nghĩ của những người bình thường trong tình huống như vậy.

“Tuỳ cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, bây giờ tôi không muốn gặp cô, cũng không muốn nói chuyện với cô, cho nên chuyện gặp nhau thì thôi bỏ đi.” Dứt lời, Ân Thiên Thiên định cúp máy thì bỗng dừng lại khi nghe thấy một câu nói của Ân Nhạc Vy.

“Ân Thiên Thiên, chị không muốn biết người con gái mà Cảnh Liêm Uy vẫn luôn giấu trong lòng sao?” Ân Nhạc Vy cũng sốt ruột, cô ta cho rằng chỉ cần ném ra mồi nhử Hướng Thực là Ân Thiên Thiên nhất định sẽ tới, nhất là với tình huống như bây giờ. Nhưng không ngờ chị ta lại hoàn toàn thờ ơ, bất đắc dĩ mới phải nói một câu như vậy.

Ân Thiên Thiên vẫn chưa cúp máy, mãi sau mới hỏi: “Cô nói gì?”

Chuyện trong lòng Cảnh Liêm Uy giấu một người con gái, anh không thể tự rêu rao khắp chốn, đến cô cũng là ở cùng anh lâu ngày mới phát hiện ra. Có lẽ người nhà họ Cảnh biết nhưng vẫn chưa có ai nói, không phải sao? Nhưng vì sao Ân Nhạc Vy lại biết? Cô ta là con gái nhà họ Ân, được gả tới nhà họ Hướng thì sao lại biết chuyện của Cảnh Liêm Uy?

Ân Thiên Thiên nhíu chặt lông mày, giọng nói nghiêm túc hỏi: “Ân Nhạc Vy, rốt cuộc cô muốn làm gì?!”

“Haha…” Ân Nhạc Vy bỗng cười dịu dàng, một hồi lâu sau mới nói tiếp: “Chị à, chị đừng hoảng thế chứ, tôi cũng chỉ nhắc nhở chị một câu mà thôi. Ban đầu tôi còn cho rằng chị bị đá ra khỏi nhà họ Cảnh thì sẽ ngoan ngoãn tìm một người đàn ông bình thường để gả, hoặc nghĩ cách trèo lên Hướng Thực nhưng không ngờ trong lòng chị lại vẫn ôm ấp giấc mộng đẹp làm ‘mợ ba nhà họ Cảnh’ à?”

Ân Thiên Thiên cố gắng khắc chế lửa giận dậy sóng vì nghe Ân Nhạc Vy lạnh lùng chế giễu.

“Nhưng cũng không sao, tôi cũng chỉ muốn tìm chị ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi…” Cuối cùng Ân Nhạc Vy cũng nói tới vấn đề quan trọng, không cho Ân Thiên Thiên thời gian suy nghĩ đã nói thời gian và địa điểm, cuối cùng còn nói: “Chị, tôi ở đó đợi chị, chị đừng quên đấy nhé, nếu không chưa biết chừng tôi cũng sẽ quên chuyện tôi nghe thấy ngày hôm đó…”

Dứt lời, Ân Nhạc Vy cúp máy, không để ý tới cô nữa.

Cúp điện thoại xong Ân Thiên Thiên rơi vào tình huống khó cả đôi đường. Cô biết rõ lúc này Ân Nhạc Vy tìm mình chắc chắn là có chuyện gì, nếu là trước đây thì cô sẽ đi, dù sao cũng chỉ bị nhục nhã một chút nhưng bây giờ cô đang có thai, trong đầu vẫn là hình ảnh hôm đó người nhà họ Ân tới làm loạn nên có chút sợ hãi.

Nhưng Ân Nhạc Vy lại ném ra một mồi nhử có sức hấp dẫn như vậy.

Người con gái trong lòng Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đoán là mối tình đầu của anh, chỉ là không biết là ai…

Trong đầu loáng thoáng có một bóng người lướt qua, nhưng Ân Thiên Thiên lại cảm thấy không thể nào.

Cuối cùng xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Ân Thiên Thiên vẫn bảo tài xế đổi phương hướng đi tới nơi Ân Nhạc Vy đã hẹn. Trên đường đi cô suy nghĩ một chút rồi gọi cho Đào Ninh nói cho cô ấy biết chuyện này rồi mới yên tâm tới chỗ hẹn.



Nơi Ân Nhạc Vy tìm nằm ở ngoại ô thành phố, khoảng cách hơi xa nhưng cảnh vật lại không tệ, xung quanh có hồ nước cũng có rừng cây nhỏ. Chỉ là mùa đông nên trong rừng cây cũng không có động vật gì mấy, có thể nhìn thấy chỉ có màu sắc rực rỡ, khắp nơi đều là cây khô, có chút âm u đầy tử khí. Nhưng ở đây lại có một Farmhouse, cũng có chút danh tiếng ở thành phố T.

Trong Farmhouse, khi Ân Thiên Thiên đến thì Ân Nhạc Vy đã đợi trước ở đó, nhìn dáng vẻ này là khi cô ta gọi cho cô thì đã ở đây, hơn nữa còn chắc chắn cô sẽ tới.

“Nhanh vậy à?” Thấy Ân Thiên Thiên, Ân Nhạc Vy đầy vẻ ngạc nhiên trào phúng: “Tôi còn cho rằng chị sẽ rất lâu mới tới cơ, xem ra tôi đã đánh giá thấp địa vị cậu ba Cảnh trong lòng chị rồi.”

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Ân Thiên Thiên vào thẳng vấn đề nhưng ánh mắt lại luôn đề phòng Ân Nhạc Vy.

Từ nhỏ đến lớn, thật ra Ân Nhạc Vy không hề giống em gái cô mà càng giống kẻ thù hơn.

“Đừng vội, chị vội vàng vậy làm gì?” Hiếm có cơ hội được một lần như vậy, Ân Nhạc Vy đều vô cùng phấn khởi, thậm chí trong mắt cũng đầy vẻ đắc ý: “Ân Thiên Thiên, hay là chị nói cho tôi rốt cuộc cậu ba Cảnh có điểm nào tốt mà lại khiến cho chị một lòng muốn sinh đứa bé cho anh ấy mà không màng đến thanh danh của mình như thế?”

Khi tin tức Ân Thiên Thiên ly hôn có thai được truyền ra, Ân Nhạc Vy vui mừng không thôi, trước giờ cô ta chưa từng nghĩ có ngày thậm chí mình không cần phải động tay mà Ân Thiên Thiên cũng tự huỷ hoại danh tiếng của mình!

Danh tiếng của phụ nữ trước nay đều rất quan trọng, giống như bản thân cô ta, bây giờ đều phải cụp đuôi làm người, ai cũng biết chuyện cô ta đã từng vì tiếp cận Cảnh Liêm Uy mà cố ý để sảy thai. Chuyện này đã trở thành cái gai xương cá trong mắt mọi người, may mà ở trước mặt người nhà họ Hướng không có ai dám ăn nói bậy bạ gì, dù sao sau lưng cô vẫn còn có Ân Thiên Tuấn, không nể mặt Tăng thì cũng phải nể mặt Phật.

Ân Thiên Thiên không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô ta, im ắng thúc giục.

Ân Nhạc Vy cũng không nói, chỉ trào phúng nhìn cô, dáng vẻ đó người ngoài không biết có lẽ còn cho rằng cô ta và Ân Thiên Thiên có thù không đội trời chung gì.

Nếu không phải vì muốn biết người phụ nữ đó là ai thì cô sẽ không tới, nhưng cô cũng biết không thể chọc giận Ân Nhạc Vy, dù sao bây giờ cô cũng ở thế yếu.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom