• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Kết hôn! anh dám không Full dịch (19 Viewers)

  • Chap-183

CHƯƠNG 183: CẢNH LIÊM UY VỐN CHÍNH LÀ MỘT TÊN ĐIÊN




CHƯƠNG 183: CẢNH LIÊM UY VỐN CHÍNH LÀ MỘT TÊN ĐIÊN

Bọn họ thế mà là chị em!

Là chị em ruột!

Lúc nhìn thấy báo cáo, Cảnh Liêm Uy hận không thể hung hăng xé toang vài trang giấy mỏng manh này, mà trên thực tế anh cũng đã làm như vậy, chỉ là cho dù anh có xé thành vụn thì sự thật này vẫn như sắt thép không thể phá vỡ được.

Ân Thiên Thiên không phải người người nhà họ Ân, cho nên Ân Thiên Tuấn mới dám tích cô, mới dám tùy ý để tình cảm phát triển đến như ngày hôm nay, cũng giải thích được vì sao Ân Thiên Thiên luôn là người không được hoan nghênh nhất nhà họ Ân, mà Trần Vũ, cậu bé giống với Ân Thiên Thiên đến sáu phần lại là em trai ruột của Ân Thiên Thiên, bọn họ từ một mẹ mà ra, có cha mẹ giống nhau..

Đứng ở trong phòng xét nghiệm, Cảnh Liêm Uy không nhịn được thấp giọng bật cười, vẻ tà mị lan khắp cơ thể làm cho người ta không dám đến gần, cũng may xung quanh không có ai nhìn thấy vẻ thất thố của anh như vậy.

Ân Thiên Thiên!

Ân Thiên Thiên!

Được lắm Ân Thiên Thiên!

Cô hẳn là biết mình không phải là người nhà họ Ân, nhưng cô biết rồi lại không tra rõ thân thế của mình cứ thế gả cho anh? Như vậy có phải là cô cũng biết mình là con gái của một người đàn bà bỉ ổi, có phải cũng biết là mẹ của mình đã hại chết cha mẹ của anh, cô trăm phương nghìn kế gả vào nhà Cảnh có phải là từ lúc bắt đầu đã có mưu đồ? Cô nhìn dáng vẻ mình thần hồn điên đảo vì cô có phải là rất vui vẻ không, có phải trong lòng lại giễu cợt mình không?

Con người chính là loại động vật kỳ quái như vậy, sau khi thích mọi hành động đều là có ý tốt, là không cẩn thận thôi, lúc không thích tất cả mọi hành động đều có khuyết điểm, là tính toán...

Dù là Cảnh Liêm Uy cũng khó mà tránh khỏi.

Lúc này, Ân Thiên Thiên vốn là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện trong mắt anh biến thành một người nữ tâm cơ rất sâu.

Thật sự là được lắm Ân Thiên Thiên!

Bọn họ đã thích chơi đùa như vậy, thì anh đành theo thôi!

...

Lần nữa quay lại văn phòng, sắc mặt Cảnh Liêm Uy cũng không tốt lên mà càng thêm rét lạnh thấu xương.

Điền Vinh cẩn cẩn thận thận đứng sau lưng anh, chị Linh không dám tới gần cũng chỉ đến báo cáo tình hình.

"Bác sĩ Cảnh, cái đó... người bệnh tên Trần Vũ đã qua cơn nguy hiểm rồi, gãy hai cái xương sườn, vết thương trên đùi đã được băng bó lại, những vết thương khác ở trên người mặc dù... nghiêm trọng, nhưng mà có thể dưỡng lành lại." Điền Vinh cẩn thận nói, thình thoảng còn chú ý đến vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy, sợ mình nói sai cái gì, chuyện Cảnh Liêm Uy phát giận đánh người đúng là lần đầu tiên gặp, vô cùng thô bạo khát máu, "Chỉ là... Chỉ là về phía bệnh viện, hy vọng bác sĩ Cảnh...cho ý kiến..."

Cảnh Liêm Uy thay áo blouse trắng của mình đi đến, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Điền Vinh, dáng vẻ kia không biết có nghe được mấy lời vừa rồi hay không, đi nhanh ra khỏi văn phòng, Điền Vinh vội vàng đuổi theo.

Trực tiếp đi về phía phòng bệnh, trên đường đi y tá cũng cẩn cẩn thận thận cúi đầu không dám nhìn anh.

Cảnh Liêm Uy trước kia vẫn luôn dịu dàng mỉm cười, mặc dù có chút lạnh lùng nhưng cũng không đến mức làm cho người khác sợ hãi, nhưng lúc này thật sự là hình tượng tụt dốc không phanh rồi, hoàn toàn không cách nào quay lại bình thường.

Lúc chú ý đến bước chân của Cảnh Liêm Uy trực tiếp đi đến phòng bệnh của Trần Vũ, tim gan nhỏ của Điền Vinh bùm bùm nhảy lên không ngừng, lập tức cho y tá bên cạnh đi tìm chị Linh.

Cảnh Liêm Uy giống như hoàn toàn không nhìn thấy, lúc đứng trước phòng Trần Vũ nhìn thấy Điền Vinh đột ngột vượt lên ngăn cản lại.

"Ha ha... Ha ha.." Lúng túng nở nụ cười hai tiếng, Điền Vinh chỉ cảm giác bây giờ áp lực như núi đè, Trần Vũ vốn là bị súng bắn bị thương vào gân mạch, lại thêm một trận đòn hôm nay của Cảnh Liêm Uy càng làm cho thương thế của cậu ta họa vô đơn chí, ít nhất cậu ta cũng phải nằm bệnh viên dăm ba tháng mới có thể khỏe mạnh xuất viện được, nếu bây giờ Cảnh Liêm Uy lại vào đánh thêm trận nữa, Trần Vũ có thể trực tiếp chầu trời luôn, nói cái gì anh ta cũng không để Cảnh Liêm Uy đi vào: "Cái đó... Bác sĩ Cảnh, chúng ta đi xem người bệnh giường số 56 đi, hôm nay anh ta lải nhải cả ngày..."

"Tránh ra!" Lạnh lùng nhả ra hai chữ, Cảnh Liêm Uy không nói một chữ thừa thãi nào.

Điền Vinh ngượng ngùng nhìn anh, lòi nói còn chưa nói xong, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Liêm Uy cơ thể không tự giác mà run rẩy, Cảnh Liêm Uy như vậy anh ta chưa từng gặp, giống như trong lòng có một thứ gì đó đang tuôn trào ra.

Sờ sờ mũi, cuối cùng Điền Vinh cũng không tình nguyện mà tránh ra.

Trong phòng bệnh Trần Vũ vừa tỉnh lại, còn là bị đau tỉnh lại.

Cảnh Liêm Uy đứng ở bên giường cậu, con ngươi sâu hoắm lạnh lùng, lúc lâu mới nói: "Điền Vinh, đi ra ngoài!"

Điền Vinh còn muốn giãy dụa một chút thì nhận được ánh mắt của Cảnh Liêm Uy, cho Trần Vũ một ánh mắt tự cầu nhiều phúc đi ra ngoài, chỉ là dù thế nào cũng không dám chuyển ánh mắt đang nhìn từ cửa sổ vào, nếu thật sự động thủ, anh ta cũng dễ xông lên đúng không?

Trần Vũ nhíu chặt mày nhìn anh.

Anh ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa sức lực như vậy, uy lực như vậy căn bản không phải là một thiếu gia nhà giàu nên có.

Cảnh Liêm Uy, dường như cũng có không ít bí mật.

Cho đến khi Điền Vinh rời đi, Cảnh Liêm Uy nhìn Trần Vũ cả người quấn băng vải nở nụ cười, một nụ cười khinh miệt.

"Trần Vũ, cậu và mẹ cậu cứ luôn bảo tôi ly hôn, tôi đây cứ không ly hôn, mặc dù tôi cũng rất chán ghét gương mặt giả nhân giả nghĩa của cô ta, nhưng mà tôi vẫn rất chờ mong nhìn dáng vẻ bày mưu tính kế của mấy người cuối cùng lại thất bại thảm hại, muốn chơi phải không? Được, Cảnh Liêm Uy tôi sẽ chơi cùng, xem thử là ai chơi ai!" Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng tàn nhãn nói, mỗi một chữ sắc mặt của Trần Vũ tái dần, hài lòng nhìn Trần Vũ như vậy, Cảnh Liêm Uy nói tiếp: "Từ giờ trở đi, cậu hãy chờ xem, chờ xem tôi tra tấn chị của cậu thế nào, tra tấn cậu thế nào, tra tấn mẹ cậu thế nào, tôi nhất định sẽ để cho mấy người xem thật rõ, chọc phải tôi là kết cục gì, để mẹ của cậu hối hận tất cả mọi thứ đã làm trước kia!"

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy xoay người ròi đi, tư thái tiêu sái, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng.

Điền Vinh vốn cho rằng còn phải đánh nhau, nhưng bây giờ nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đi ra, một loạt nghi vấn trong đầu cũng không dám hỏi.

Bác sĩ Cảnh hình như có thù hận với Trần Vũ, chỉ là không biết có thù gì..

Từng bước, Cảnh Liêm Uy bước đi vô cùng kiên định, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Tất cả mọi thứ, anh đều phải mở to hai mắt mà xem, xem cuộc sống của bọn họ biến thành dạng gì!

...

Trần Vũ kinh hoàng mãi không nói ra lời, cho đến khi Cảnh Liêm Uy rời đi một lúc lâu sau mới cầm điện thoại gọi cho Tô Nương, mở miệng nói: "Bà đã nói chuyện sẽ không biến thành như vậy! Đến cùng là bà đã làm cái gì!"

Chỉ cần vừa nghĩ đến Ân Thiên Thiên sẽ bị Cảnh Liêm Uy tra tấn, Trần Vũ đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Tô Nương khẽ thở dài một cái trong điện thoại, bực bội nói: "Mẹ làm sao biết được nó có thể nhịn được! Ngay cả con gái của kè thù giết cha mẹ nó cũng đồng ý lấy, mẹ còn có thể nói cái gì? Cảnh Liêm Uy vốn chính là một kẻ điên!"

"Kẻ điên? Bà đã biết rõ anh ta là kẻ điên, vậy còn để chị ở lại bên cạnh anh ta? Bà thật sự không suy nghĩ vì chị ấy chút nào sao?" Trần Vũ tức giận nói, thân hình cũng khẽ run: "Bà đã gặp chị ấy chưa? Bà có biết tình cảm của chị ấy đối với Cảnh Liêm Uy như thế nào không? Tô Nương, bà thật độc ác!"

Tô Nương đầu kia điện thoại không nói gì lúc lâu, một hồi lâu sau mới nhàn nhạt nói một câu: "Trần Vũ, nếu Ân Thiên Thiên có thể sống không qua nổi thì chỉ có thể nói vận mệnh của con bé đã như vậy, không thể trách bất kỳ kẻ nào, cũng không thể hận mẹ được!"

Dứt lời, Tô Nương trực tiếp cúp điện thoại, để lại một mình Trần Vũ lo lắng không thôi.

Đưa con mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Trần Vũ hận không thể xuống giường đi tìm Ân Thiên Thiên, tốt nhất là có thể mang cô rời đi, rời xa khỏi gia tộc ăn thịt người nhà họ Cảnh này, cách xa kẻ điên Cảnh Liêm Uy này!

Anh sẽ tra tấn cô.

Mà cách một người đàn ông tra tấn một người phụ nữ tốt nhất, chính là tình cảm.

Khẽ thở dài một cái, Trần Vũ trào phúng nâng khóe miệng lên nở một nụ cười, nếu như lúc ấy cậu ta kiên định thì bây giờ đã không phải như bây giờ rồi phải không? Hay là nói, nói không chừng Cảnh Liêm Uy sẽ yên bình sống với Ân Thiên Thiên rồi?

Nếu như, nếu như Cảnh Liêm Uy thật sự muốn điên lên, như vậy cậu ta sẽ dựa vào bên cạnh che chở cho cô...

Với năng lực của cậu, thật sự khó có thể chống lại Cảnh Liêm Uy...

Nửa đêm, cửa phòng bị người mở ra, ngọn đèn trong phòng khách chiếu sáng chướng mắt, Ân Thiên Thiên vốn không khỏe đang ngủ say trên giường mở hai mắt ra nhìn bóng dáng cao lớn ở cửa.

Cơ thể còn có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn đứng dậy bước chân trần tới.

"Anh đã về rồi? Có phải là mệt mỏi rồi không?" Ngẩng đầu, Ân Thiên Thiên vừa xoa hai mắt nhập nhèm vừa nhìn Cảnh Liêm Uy đầy sương gió trước mặt.

Rất lâu, Cảnh Liêm Uy không nói gì, chỉ nhìn cô.

A...

Nhìn mà xem, cô cười ngọt ngào đến nhường nào, ánh mắt trong veo đến cỡ nào, giọng nói dịu dàng đến độ nào, cô chính là dùng gương mặt giả nhân giả nghĩa như vậy từng bước đi vào cuộc sống của anh, đi vào thế giới của anh, náo loạn nhà họ Cảnh đến long trời lỏ đất, chính anh thậm chí còn nhiều lần thái độ với bà cụ, có phải kỳ thật cô cũng đã sớm biết Cảnh Thiên Ngọc thích Trình Thiên Kiều, cô lại lần nữa xuất hiện trước mặt Cảnh Thiên Ngọc kích thích chị ấy? Còn phần Cảnh Liêm Bình, cô càng hao tốn không ít công sức...

Người phụ nữ như vậy, ban đầu làm thế nào anh lại cảm thấy cô giống như môt con thỏ trắng ngây thơ đáng yêu chứ?

Cảnh Thiên Ngọc, mắt chị mù rồi sao?

Ân Thiên Thiên nhìn anh, cảm xúc trong đôi mắt phượng không thay đổi chút nào, chỉ là nhìn cô như nhìn một người không quen biết, trong khoảnh khác đó Ân Thiên Thiên cảm giác lạnh một cách khó hiểu, đưa tay nắm chặt tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Liêm Uy, anh làm sao vậy?"

Cảnh Liêm Uy lấy lại tinh thần, dời đi ánh mắt của mình rồi lại không chút dấu vết rút tay mình ra về phòng ngủ nói: "Không sao, chỉ là trong bệnh viện có một số chuyện phiền lòng."

Không nghi ngờ gì, khóe miệng Ân Thiên Thiên khẽ nhếch lên cười nhẹ giọng nói: "Anh đã ăn cơm chưa? Nếu không em nấu cho anh bát mỳ?"

Gật gật đầu, Cảnh Liêm Uy đồng ý, lúc chuẩn bị thay quần áo trước mặt Ân Thiên Thiên, người phụ nữ sau lưng lại đỏ bừng hai gò mà vội vàng chạy ra ngoài, cái miệng nhỏ nhắn mím lại rất đáng yêu.

Trong phòng bếp nhanh chóng truyền ra hương thơm, còn có vị canh gà, ngửi thôi cũng làm cho người ta cảm thấy thèm ăn.

Cảnh Liêm Uy tùy tiện thu dọn một chút vừa đi ra đã thấy tô mỳ đầy đủ sắc hương vị trên bàn cơm trước mặt, nước canh đậm đặc, rau dưa xanh ngát, ngẫu nhiên còn thấy vài lát nấm hương mỏng, nhìn thế nào cũng thấy rất ngon, yết hầu có chút nhúc nhích; Cảnh Liêm Uy đi qua trực tiếp bưng tô mỳ đổ vào thùng rác...

Ân Thiên Thiên đứng một bên tay còn cầm đũa, trực tiếp bị dọa ngốc, ngước mắt khó hiểu nhìn anh.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom