• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hôn nhân đỉnh cấp (8 Viewers)

  • Chap-339

CHƯƠNG 339: QUÁ KHÓ ĐỂ KIỂM SOÁT CẢM XÚC




CHƯƠNG 339: QUÁ KHÓ ĐỂ KIỂM SOÁT CẢM XÚC



Lần này Lý Thế Nhiên không ôm cô, nhưng mà cô lại vô thức kéo lấy cánh tay của Lý Thế Nhiên.



Hứa Như lúng túng lập tức buông tay ra.



“Buổi diễn thuyết đã kéo dài ba tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy hơi đói bụng rồi, các bạn học có thể để cho tôi đi ăn cơm trước được không?” Giọng nói ôn hòa của Lý Thế Nhiên vang lên.



Mặc dù là có người thất vọng, nhưng mà Lý Thế Nhiên đã nói như vậy, mọi người đều đồng loạt nhường đường.



Hứa Như đi ở phía trước, Lý Thế Nhiên không nhanh không chậm đi ở đằng sau.



Lăng Diệu ở phía xa xa đã nhìn thấy Hứa Như, lại nhìn thấy Lý Thế Nhiên đi ở sau lưng của cô, rất nhanh liền chạy đến: “Không phải là nói không đến à?”



“Bị điên rồi!” Hứa Như cũng không có cách nào giải thích với hành động này của mình.



Ý cười của Lăng Diệu càng sâu hơn: “Tớ thấy là cậu muốn nhìn Lý Thế Nhiên thì có.”



Lý Thế Nhiên đang ở sau lưng, đương nhiên có thể nghe thấy lời nói này.



“Chúng ta về ký túc xá trước đi.” Hứa Như nói.



“Đều đã đến thời gian ăn cơm rồi, đi ăn cơm trước đi.”



Dứt lời, Lăng Diệu nắm tay Hứa Như đi đến quán cơm.



Không ngờ là vừa mới ngồi xuống thì Lý Thế Nhiên cũng bước vào.



Bên cạnh của anh có không ít sinh viên đang vây quanh, thậm chí còn chủ động gọi món ăn cho anh, giành chỗ ngồi cho anh.



Hứa Như ngồi xuống, mới phát hiện toàn bộ quán cơm này cũng chỉ còn có cái bàn này là trống.



Cho nên Lý Thế Nhiên cũng ngồi ở bên này để dùng cơm...



Lăng Diệu cười cười: “Ôi chao, vận may này của cậu thật sự làm cho sinh viên toàn trường này ghen tị đó nha, vậy mà có thể ngồi ăn cơm cùng một bàn với Lý Thế Nhiên."



Khóe miệng của Hứa Như giật một cái: “Đừng có nói lung tung nữa, nếu không thì tớ sẽ mang cơm về ký túc xá đó.”



“Chậc chậc, cậu lại sợ Lý Thế Nhiên như thế à?”



“Không phải là sợ, đơn giản là không muốn nhìn thấy anh ta thôi.” Hứa Như cụp mắt xuống.



Lúc đối mặt với anh, quá khó để kiểm soát cảm xúc.



“Cậu nói xem cậu yêu anh ấy muốn chết đi được, tại sao lại phải ly hôn chứ?” Lăng Diệu đã nhìn thấu cô.



Suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Chẳng lẽ cậu là bởi vì Tú Tú hả?”

Sắc mặt của Hứa Như thay đổi: “Tớ với anh ấy vốn không hợp nhau đâu.”



“Nếu như không thích hợp thì có thể cố gắng mà.”



Lời này vừa nói ra, mẹ nó chứ Lăng Diệu thật sự muốn cắn đầu lưỡi của mình đi.



Cô ta vẫn đứng bên phe của anh trai mà.



Thần sắc trên mặt của Hứa Như vẫn lạnh lùng như cũ, khóe mắt liếc nhìn thấy ở xung quanh của Lý Thế Nhiên có đầy những bạn học nữ đang ngồi, đôi lúc lại hỏi anh một vài vấn đề riêng tư, Lý Thế Nhiên cũng không hề không kiên nhẫn ý chút nào.



Cô ảo não nhíu mày, giống như là cuối cùng sẽ không kiềm lòng được mà quan tâm đến anh.



Lúc này điện thoại di động của Lăng Diệu vang lên, là anh trai gọi đến.



Anh ta đã đến trường học.



“Bọn em đang ở quán cơm nè, vị trí gần với cửa sổ á.”



“Ai muốn đến đây vậy?” Hứa Như thắc mắc hỏi.



“Anh của tớ á.”



Lăng Thuần đã đến rồi, sau khi gọi món xong thì ngồi xuống bên cạnh của Hứa Như.



Lăng Diệu không khỏi thương tiếc cho anh trai: “Ôi chao, anh ăn quen được quán cơm của bọn em hả?”



Lăng Thuần cười cười: “Anh cảm thấy là quán cơm này cũng không tệ, giá ổn và thức ăn cũng ngon.”



Lời này nói ra từ trong miệng của tổng giám đốc Lăng quả là có chút không thích hợp.



“Tổng giám đốc Lăng không nên miễn cưỡng đâu.” Hứa Như thản nhiên nói.



“Em cảm thấy là tôi rất miễn cưỡng hả?” Lăng Thuần vén tay áo lên, cầm cái đùi gà lên mà ăn.



Hứa Như không khỏi bật cười, Lăng Thuần mặc đồ tây lại gặm đùi gà, hình ảnh này cũng rất là hài hòa.



Tâm trạng căng thẳng lúc đầu đã buông lỏng không ít, nụ cười của cô lọt vào trong tầm mắt của Lý Thế Nhiên.



Hứa Như muốn rời đi trước, Lăng Thuần đưa hai cô gái trở về ký túc xá.



“Anh, anh đến là quan tâm em hay là quan tâm Hứa Như vậy hả?” Lăng Diệu cố ý hỏi: “Lúc bình thường cả mấy tháng trời em cũng không nhìn thấy anh một lần nữa, bây giờ lại thường xuyên gặp được anh.”



“Ba kêu anh đến đây thăm em, còn không phải là sợ em gây ra chuyện đó à.”



“Em mới không gây chuyện đâu, có cô gái ngoan ngoãn như là Hứa Như ở bên cạnh, em có thể gây ra chuyện gì được chứ?”



Hứa Như cười cười: “Tôi sẽ trông chừng Lăng Diệu cho.”



Thật ra thì thỉnh thoảng Lăng Diệu chỉ nghịch ngợm một chút, sinh viên học y phải học tập nặng nề, sao còn có thời gian để làm chuyện khác.



“Vậy là tốt rồi! Cuối tuần có dự định gì không? Có một buổi hòa nhạc, hai người có hứng thú đi không?” Lăng Thuần đột nhiên đưa hai cái vé qua.



Là một buổi hòa nhạc diễn tấu đàn violon ở trong phòng hòa nhạc bên cạnh đại học lâm hải.



“Đương nhiên là có rồi, hiếm khi em mới được anh trai mời đi nghe nhạc hội, đương nhiên là em phải đi rồi. Hứa Như, cậu sẽ không từ chối đó chứ?”



“Chắc là tớ không có thời gian đâu.”



Ngày mai cô phải đến Lý thị, ngày mốt cũng có rất nhiều bài tập.



Hơn nữa cô cũng không muốn gần gũi với Lăng Thuần quá.



“Nhính chút thời gian thì có thể được mà, tớ cũng không muốn đi một mình với anh trai của tớ, chúng ta là con gái, còn có thể tâm sự với nhau, nếu như đi một mình với anh trai vậy thì quá nhàm chán rồi.” Trong giọng nói của Lăng Diệu mang theo vài phần nũng nịu.

“Vậy thì cứ quyết định như thế đi, tối thứ sáu anh sẽ đến đón bọn em.”



Hứa Như còn chưa mở miệng thì Lăng Thuần đã ngầm đồng ý thay cô.



“Vậy chúng ta về thôi.”



Lăng Diệu kéo Hứa Như đi lên ký túc xá.



Hứa Như muốn nói chuyện, Lăng Diệu đã đánh gãy lời của cô trước: “Không cho phép từ chối đâu đó, cậu cứ coi như là đi theo tớ đi mà, có được hay không?”



“Tớ trở về từ Lý thị cũng đã rất muộn rồi.”



“Vậy thì để tớ kêu anh trai đến Lý thị đón cậu. Hứa Như, cho anh trai của tớ một cơ hội đi nha, tớ cảm thấy nếu như cậu thật sự muốn buông bỏ Lý Thế Nhiên, cách tốt nhất chính là chuyển phần tình cảm này cho một người đàn ông khác.”



Nghe vậy, Hứa Như ngẩn người.



“Vậy thì cũng sẽ không phải là Lăng Thuần."



Anh ta đã từng có ý đồ dùng sức mạnh với cô, đó là chuyện mãi mãi cô không thể nào quên được.



“Cậu thật sự không đi hả?” Lăng Diệu nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hứa Như, tủi thân nói: “Cho dù là đi theo với tớ cũng không muốn đi hả?”



“Đương nhiên là có thể đi với cậu rồi.”



“Vậy quyết định như thế đi.”



"Diệu..."



"..."



Hôm sau Hứa Như đến Lý thị từ sớm.



Hôm nay không phải là ngày làm việc, nhân viên ở Lý thị cũng không nhiều.



Lý Thế Nhiên cũng không có trong phòng thí nghiệm, Hứa Như chuyên tâm đi theo nhân viên phụ trách nghiên cứu phát minh.



“Hôm nay tổng giám đốc Lý không đến công ty hả?” Bạn học nam ở bên cạnh lên tiếng hỏi.



“Bình thường thì sẽ đến, tổng giám đốc không thông báo với tôi.” Người phụ trách nói.



“Ngày đó anh ấy đến trường học của chúng tôi diễn thuyết, tôi cũng không có cơ hội để tham khảo với anh ấy, quả thật là có quá nhiều người, còn tưởng rằng hôm nay có thể hỏi anh ấy một vài vấn đề chuyên nghiệp.”



“Công việc của tổng giám đốc Lý có rất nhiều, anh ấy không đến cũng là chuyện bình thường thôi. Hơn nữa không phải là anh ấy sẽ đến trường học của các người giảng dạy hay sao, sau này còn có cơ hội nhiều mà.”



“Anh ấy là giáo sư của khoa thần kinh, có lẽ giảng dạy cũng chỉ là với sinh viên của khoa thần kinh. À Hứa Như, không phải là cậu à?”



Hứa Như lấy lại tinh thần: “Ừm.”



“Nếu như quả thật có môn học của giáo sư Lý, vậy thì nhất định phải chiếm một vị trí cho tôi đó nha.”



“Đúng vậy đúng vậy, thật sự rất hâm mộ sinh viên khoa thần kinh các cậu.”



Trên mặt của Hứa Như gần như không mang ý cười, mà còn có chút phiền não.



Cô biết năng lực của Lý Thế Nhiên, hấp dẫn một số lớn những bạn học nam bạn học nữ trong trường học, không chỉ có khuôn mặt tuấn tú làm điên đảo chúng sinh, càng là bởi vì năng lực hơn người của anh.



“Sinh viên ở khoa thần kinh của bọn tôi không nhiều, trong phòng học có rất nhiều chỗ trống.” Cô nói.



“Cậu phải thông báo sớm cho chúng tôi đó nha.”



Cả ngày cứ nghiên cứu phát minh, thời gian trôi qua rất nhanh, qua sáu giờ, Lăng Thuần gọi điện thoại đến.



“Tôi đang ở cổng của Lý thị, bây giờ anh có thể đến chưa?”



Hứa Như mới nhớ đến hôm nay có buổi hòa nhạc.



“Ừm, cũng sắp đến rồi.”



“Tôi chờ anh.”



Cúp điện thoại, Hứa Như quay người lại, không biết từ lúc nào Lý Thế Nhiên đã đứng ở bên cạnh của cô.



Lúc nãy cô không phát giác ra, gần như cả người va vào trong ngực của anh.



Cô lập tức ổn định lại thân thể, giữ một khoảng cách với anh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom