• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (3 Viewers)

  • Chương ̉611-615

Chương 611 Nhà họ Hoắc khá náo nhiệt.​



  • Anh lại nghiêng đầu nhìn cô: "Ôn Noãn, quá trình trị liệu khá đau khổ."


    Anh nhịn không được nắm chặt tay cô.


    Anh rất yêu Ôn Noãn, bởi vì chuyện của Lục Khiêm với Minh Châu, trong lòng anh cũng sợ hãi.


    Thỉnh thoảng anh sẽ nằm mơ, mơ thấy anh và Ôn Noãn chưa ở bên nhau.


    Khi tỉnh lại, cô lại an yên nằm ở bên cạnh bản thân...


    Ôn Noãn giật mình.



    Cô làm vợ chồng với anh lâu rồi, anh nghĩ gì cô rất rõ.


    Rất lâu sau Ôn Noãn mới thấp giọng lên tiếng: "Anh dự định nói với Minh Châu?"


    Hoắc Minh không nói chuyện, chỉ là ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.


    "Em không đồng ý!"



    Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Minh Châu mang thai năm tháng rồi, hơn nữa bây giờ em ấy và cậu... Minh, lỡ như có kết quả không tốt, anh kêu Minh Châu vượt qua như thế nào?"


    Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn đồng thời lại đau lòng.


    Anh biết, Ôn Noãn còn khó chịu hơn anh.


    Anh ôm cô vào trong lòng, dán vào tai cô nói: "Ôn Noãn anh biết em vì tốt cho Minh Châu, nhưng mà... Nếu như có bất trắc chính là tiếc nuối cả đời này của Minh Châu. Đường khó đi thì em cho bọn họ đỡ nhau cùng đi được không, có lẽ... có lẽ là đoạn đường cuối cùng rồi!"


    Anh nói như vậy chứng tỏ tình trạng rất không tốt.


    Ôn Noãn ngây người giây lát.


    Sau đó cơ thể lạnh lẽo, cô không nói chuyện nữa chỉ là dựa vào lòng anh lặng lẽ rơi nước mắt.


    Hoắc Minh khà giọng nói: "Cậu nói sống chết có số phú quý do trời, nhưng anh nghĩ cậu không cam lòng, cậu không phải người đàn ông yếu ớt!"


    Ôn Noãn yên lặng nghe.


    Cô còn có thể nhớ ban đầu cô ở thành phố H nhận được cuộc gọi đầu tiên của Lục Khiêm.


    Ông nói: "Ôn Noãn... Cậu là cậu!"


    Ôn Noãn biết Hoắc Minh hạ quyết tâm.


    Cô cũng biết, bây giờ nhà họ Hoắc anh làm chủ, chuyện trong nhà ngay cả vợ chồng Hoắc Chấn Đông cũng nghe quyết định của anh, gần như giao hết trọng trách trong nhà cho anh rồi.


    Ôn Noãn lẩm bẩm: "Minh, anh nói hay là em?"


    "Anh đi cho!" Anh hôn cô không cho cô khóc nữa.


    ...


    Buổi sáng hôm sau.


    Hoắc Minh xuất hiện ở nhà họ Hoắc.


    Minh Châu vừa xuống lầu đã nhìn thấy anh trai ngồi ở trên sô pha uống cà phê.


    Nghe thấy tiếng bước chân.


    Giọng điệu của anh khá lạnh nhạt: "Hôm qua không có kiểm tra thai sản, hôm nay anh đi cùng em!"


    Minh Châu cảm thấy làm lỡ thời gian của anh.


    "Có chú Triệu mà!"


    Hoắc Minh trừng cô: "Không sợ người khác cho rằng em gả cho một người già sao?"


    Lão Triệu sờ mũi không vui nói: "Ông Lục cũng đâu trẻ hơn tôi là bao, chỉ là chăm sóc tốt, trông đẹp trai nên nhìn trẻ mà thôi!"


    Minh Châu trái lại bật cười.


    Cô kéo Lão Triệu, nhiệt tình nói: "Đến bệnh viện, cháu sẽ gọi là bố!"


    Hoắc Chấn Đông tức đến xém chút nói không nên lời.


    Nhà họ Hoắc khá náo nhiệt.


    Chỉ có Hoắc Minh đứng ở đó, biểu cảm có chút nghiêm trọng nói không nên lời, điều này trái lại bị Hoắc Chấn Đông bắt được.


    Không ai hiểu con trai hơn bố.


    Hoắc Chấn Đông cũng lĩnh ngộ được gì đó, rất nhanh đã cười không nổi nữa.

    Chương 612 Ngũ quan dễ nhìn.​

    Ngồi trên xe, Hoắc Minh luôn nhắm mắt dưỡng thần.


    Minh Châu cũng không dám chọc anh.


    Cô luôn cảm thấy anh trai không đúng lắm.


    Vào bệnh viện, Hoắc Minh đột nhiên nói với lão Triệu: "Chạy xe đến dưới khu nội trú, chúng ta đến thăm cậu của Ôn Noãn."



    Minh Châu cắn môi: "Sao lại đi thăm anh ấy?"


    Sắc mặt của Hoắc Minh bình lặng, rất bình tĩnh nói: "Cậu ấy đã ở viện bốn tháng, cho dù là họ hàng thông thường cũng nên thăm chứ?"


    Bốn tháng.


    Nhớ lại cơ thể gầy ốm của Lục Khiêm, sắc mặt cứ trắng bệch.



    Tay của Minh Châu siết chặt lại.
    Cô rất lâu mới tìm lại giọng nói: "Anh, rốt cuộc anh ấy bị bệnh gì vậy?"

    Hoắc Minh Châu không nói thắng.
    Anh nghiêng người, lấy một xấp giấy tờ từ tủ phía trước, đặt lên tay Minh Châu.
    Là báo cáo y khoa.
    Minh Châu nhìn ông, nghi ngờ mở ra xem.
    Chỉ nhìn một trang cô đã ngây người, sắc mặt tái nhợt. Báo cáo đánh giá bệnh lý có ghi, dự đoán sống không đến nửa năm.
    Không đến nửa năm?
    Lục Khiêm... Sao có thể?
    Minh Châu run giọng nói: “Anh! Đây là thật sao?”
    Hoắc Minh khế ừ một tiếng: “Là thật! Ông ấy đã nhập viện bốn tháng rồi, bố cũng giới thiệu cho ông ấy mấy chuyên gia nước ngoài, nhưng trước đó thân thể ông ấy sa sút quá rồi!”
    Nghe xong, Minh Châu khẽ ngẩng đầu.
    Đôi mắt cô nóng rực, có gì đó ấm nóng chảy ra.
    Nhưng cô cố gắng kìm nén lại.
    Hoắc Minh lấy khăn giấy đưa cô.
    “Lau đi! Con gái khóc không xinh đâu.”
    Minh Chân khế nặn ra nụ cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
    Hoắc Minh không báo cho Lục Khiêm hay thư ký Liễu, vì vậy Lục Khiêm cũng không biết, ông đang ở trong phòng bệnh dựa vào đầu giường xem giấy tờ.
    Trong phòng bệnh yên lặng.
    Tủ đầu giường để đầy giấy tờ.
    Thư ký Liễu ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ngài đã xem giấy tờ đến bốn tiếng đồng hồ rồi, nên nghỉ ngơi thôi, lát nữa bác sĩ Trương đến sẽ mằng ngài.”
    đi!"
    Lục Khiêm vẫn cụp mắt xem giấy tờ.
    “Ông ấy cứ thích lải nhải! Cậu giúp tôi đối phó với ông ấy
    “Không xem không được! Công ty mới khởi đầu, còn có rất nhiều khó khăn phải vượt qua.
    Lục Khiêm bỗng ngày người.
    Ông khẽ nói: “Minh Châu đi theo tôi lâu như vậy, lại có hai đứa nhỏ, tôi cũng không thể không để lại gì mà đã đi được!”
    Lời này khiến thư ký Liễu rất khó chịu.
    Trước cửa, Minh Châu lại càng đau lòng hơn.
    Ông lại đang dặn dò hậu sự, không hề có chút hy vọng nào.
    Thư ký Liễu phát hiện ra cô.
    Ngẩn người một lúc, rốt cuộc anh ta cũng phản ứng nhanh, giả vờ không có gì xảy ra: “Minh Châu, sao lại đến vậy! Mau vào ngồi đi, ông Lục đang nhớ cô đấy!”
    Ánh mắt Minh Châu nhìn chằm chằm.
    Lục Khiêm biết không thể giấu được nữa.
    Hoắc Minh đứng trước cửa nói: “Tôi nói cho con bé rồi! Cậu, con bé có quyền được biết.”
    Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
    Một lúc sau, ông lên tiếng: “Truyền Chí, cậu đi cùng Hoắc Minh đi uống cà phê đi?”
    Thư ký Liễu miễn cưỡng cười: “Được thôi!”
    Anh ta đi ra ngoài, còn quan tâm nhẹ nhàng đóng cửa lại.
    Trong phòng bệnh yên tĩnh, ánh nắng mùa thu chiếu qua cửa sổ khiến mọi thứ đều rõ ràng.
    Lục Khiêm xuống giường.
    Ông mặc đồ bệnh nhân trắng xanh, rộng rãi thấy rõ, cơ bắp hút mắt lúc trước gần như không còn nữa.
    Đương nhiên, ông trông vẫn đẹp trai.
    Da dẻ rất trắng, hốc mắt sâu lông mi dài...
    Ngũ quan dễ nhìn.
    Lục Khiêm dịu dàng nói: “Đứng ở cửa làm gì, qua ngồi nói chuyện đi.”
    Minh Châu vẫn đứng ở cửa.
    Cô cắn môi, khẽ khàng hỏi ông: “Tại sao không nói cho tôi biết?”
    Lục Khiêm chợt ngây người.
    Sau đó ông cười rất nhạt, ông làm động tác như thói quen tìm hộp thuốc lá, nhưng ông mặc đồ bệnh nhân sao có thuốc lá được chứ?
    Ông buông tay xuống, nhìn cô nói: “Lúc đó anh phụ em! Lại bị bệnh thế này, phải nói với em thế nào?”
    “Lục Khiêm anh đây không đến mức như vậy!”
    Minh Châu rơi nước mắt.
    Cô thì thầm lên tiếng: “Vì vậy, ông mới giấu cả bốn tháng, ông còn định âm thầm chết đi, để lại công ty rách nát cho Thước Thước đúng không?”
    “Anh không muốn âm thầm chết đi!” Lục Khiêm nhíu mày.
    Minh Châu nhìn giấy tờ trên đầu giường.
    Không biết tại sao, cô đột nhiên nổi giận.
    Cô đi qua, vứt hết giấy tờ xuống đất.

    Chương 613 Anh sắp xếp rất tốt.​

    Rầm...
    Lục Khiêm để mặc cô nổi giận.
    Minh Châu nhìn ông, môi run rẩy nói: “Lục Khiêm, ông cảm thấy như vậy là tốt đối với tôi, là đã có bổn phận với hai đứa nhỏ, nhưng ông có hỏi tôi chưa, ông từng hỏi tôi thật sự muốn gì chưa? Mỗi lần ông ra quyết định đều là tự mình làm chủ, còn tôi trước giờ chưa từng có cơ hội tham gia.”
    Cô đau lòng như vậy.
    Lục Khiêm rất đau đớn, yết hầu khẽ động.
    Minh Châu lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Ông nghĩ để lại mấy chục tỷ thì tôi sẽ tha thứ cho ông sao? Không, tôi sẽ không tha thứ, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ mãi từng lần mà ông vứt bỏ tôi!”
    Lục Khiêm không kìm lòng nổi.
    Ông tiến lên khẽ ôm cô vào lòng, ôm lấy người mà ông sẽ không còn tư cách được ôm nữa.
    “Minh Châu đừng khóc.

    “Anh không từ bỏ, anh có chữa trị, anh còn muốn nhìn con của chúng ta ra đời, muốn nhìn Thước Thước trưởng thành lớn lên thành người, cưới vợ sinh con.
    Minh Châu không cho ông ôm.
    Cô tránh né ông.
    Cô khẽ nhếch miệng cười lạnh: “Lục Khiêm, ông xem tôi là kẻ ngốc sao?”
    Ông nói những lời này chỉ đơn giản để an ủi cô.
    Trong lòng ông, ông đã tự phản án tử hình cho mình.
    Hai người cách nhau một bước.

    Lục Khiêm chăm chú nhìn cô, Minh Châu ổn định tâm tình rồi nói với ông: “Lục Khiêm, chúng ta dây dưa quá nhiều, nếu ông chết rồi không chỉ là tôi đau lòng, ông nghĩ đến bà cụ, nghĩ đến Ôn Noãn đi, ông nghĩ xem bọn họ dựa vào ai! Nếu ông là đàn ông thì chữa trị rồi sống tốt cho tôi đi!... Còn nữa, tôi không nợ tình cảm ông, tôi cũng không hứa hẹn ông khỏi bệnh thì sẽ ở cùng ông, chuyện duy nhất tôi có thể đồng ý là đứa nhỏ trong bụng tôi sinh ra sẽ gọi ông là bố, con bé cũng sẽ mang họ Lục! Còn về tên, đợi sinh ra ông đặt tên cho con bé, bây giờ thì suy nghĩ kỹ cho tôi đi!”
    Đây là lần đầu tiên cô khí thế như vậy.
    Nhưng cô lại sợ hãi, nói xong thì mở cửa chạy đi.
    Hoắc Minh và thư ký Liễu đứng hút thuốc ngoài cửa, thấy cô thì lập tức dập thuốc.
    Vẻ mặt hai người kinh ngạc.
    Thư ký Liễu tươi cười, đi vào.
    Hoắc Minh khẽ cười: “Cũng khí thế đấy! Không nhìn ra đấy!”
    Minh Châu đỏ mặt.
    Cô ấp úng nói: “Em nói bậy thôi!”
    Dù sao cô vẫn là kiểu yếu ớt, dựa vào vai anh trai, trong lòng khó chịu khó nói nên lời.
    Hoắc Minh khẽ xoa đầu cô: “Rất tốt! Đúng là thỉnh thoảng nên nổi giận, chẳng phải chị dâu em đôi khi còn đánh anh hay sao!”
    Minh Châu đang muốn nói gì đó...
    Trùng hợp, Ôn Noãn đem canh đến đúng lúc nghe thấy.
    Ôn Noãn liếc nhìn Hoắc Minh.
    Sau đó cô nhìn thấy mắt Minh Châu phiếm hồng, thầm nghĩ đã biết, cô nói với Hoắc Minh: “Anh đưa Minh Châu về nhà trước đi! Lát nữa tài xế công ty đến đón em là được.
    Công ty Hoắc Minh còn có chuyện bèn gật đầu.
    Ôn Noãn đẩy cửa đi vào.
    Lục Khiêm ngồi trên sô pha, thư ký Liễu đang nhặt giấy tờ dưới đất, vừa khuyên ông ấy: “Cô gái nhỏ mà, ít nhiều cũng phải dỗ dành, ngài xem chuyện lớn như vậy ngài cũng không nói với cô ấy một tiếng, cô ấy chắc chắn sẽ nổi giận! Chi là giận dỗi cũng không phải là không yêu, chuyện này là ngài làm không tốt.”
    Lục Khiêm khẽ hỏi: “Truyền Chí, tôi còn có cơ hội không?”
    “Đương nhiên là có chứ!”
    đến.
    Ôn Noãn đi vào đặt canh xuống, rồi bưng một chén nhỏ
    Cô bưng qua đưa cho Lục Khiêm.
    “Minh Châu khóc sao?”
    Lục Khiêm hỏi cô: “Nói cho cô ấy biết là ý của Hoắc Minh, hay là ý của cháu?”
    Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm ông ấy: “Là ý của hai bọn cháu!”
    Lục Khiêm không nổi giận được.
    Ông ấy bưng chén canh, uống hai ngụm cũng không có khẩu vị, nói: “Cậu không muốn cô ấy lo lắng! Tính cách cô ấy, cậu rõ nhất.”
    Ôn Noãn dịu dàng nói: “Vậy cậu vì cô ấy, càng phải kiên cường hơn.”
    Lục Khiêm sửng sốt.
    Một lúc lâu sau, ông ấy mới hiểu dụng ý của Hoắc Minh.
    Anh là sợ mình từ bỏ, nên mới nói cho Minh Châu...
    Đôi mắt Lục Khiêm chợt nóng.
    Ông ấy húp từng ngụm canh gà núi nấu nấm, cho dù không uống được cũng phải cố gắng có thể uống được thêm một chút, Ôn Noãn nói cho ông ấy, đây là gà núi do chính bà cụ tự mình nuôi lớn, vì nó mà còn ở trong núi cả nửa tháng.
    Lục Khiêm rũ mắt: “Cậu có lỗi với bà cụ.”
    Ôn Noãn từ bệnh viện về nhà.
    Tình hình của Lục Khiêm không tốt, tâm trạng cô cũng không thể bình tĩnh.
    Hoắc Minh tăng ca hơi muộn.
    Đợi anh về, Ôn Noãn mới biết anh đã gánh vác phân nửa chuyện trong công ty Lục Khiêm, Ôn Noãn ít nhiều cũng đau lòng cho anh, đích thân cô nấu một tô mỳ cho anh.
    Hoắc Minh thấy đói, ăn rất nhanh.
    Ôn Noãn khẽ nói: “Công ty của cậu để em đi cho!”
    Hoắc Minh nâng mắt nhìn.
    Ôn Noãn khẽ vuốt ve gương mặt gầy gò của anh, thấp giọng nói: “Vốn dĩ anh đã gánh vác tập đoàn Hoắc Thị và Tây Á rồi, thêm công ty của cậu nữa, em sợ thân thể anh không chịu nổi! Hoắc Minh, em cũng đau lòng cho anh.”
    Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm tay cô.
    Ôn Noãn lại nói: “Sùng Quang và Hoắc Tây ban ngày đi học! Doãn Tư rất nghe lời, anh đến công ty nửa ngày cũng không vấn đề gì, buổi chiều lại quay về đút ăn cho Tiểu Hoắc Kiều.”
    Hoắc Minh vừa ăn mỳ, vừa vân về tay cô.
    Anh nói: “Bà Hoắc nghĩ rất chu toàn.”
    Ôn Noãn nhìn anh chăm chú: “Em nói nghiêm túc với anh đấy.
    Hoắc Minh ăn mì xong, lau miệng nói: “Anh nói với bố rồi, phía sau Hoắc Thị, tạm thời ông ấy toàn quyền quản lý, anh có thể có sức lực lo cho công ty của cậu, còn về việc em chăm sóc mấy đứa nhỏ đã đủ mệt rồi! Còn nữa... Ôn Noãn, anh không muốn Doãn Tư và Hoắc Kiều thiếu thốn mẹ bên cạnh. Lại nói em có rảnh thì có thể chăm sóc cho cậu.”
    Anh sắp xếp rất tốt.
    Ôn Noãn cũng không kiên trì, cô ừ một tiếng.


    Chương 614 Cậu ta thuận thế mà hôn.​

    Hoắc Minh nhìn đám trẻ ở phía xa, đang vẽ búp bê gốm, rất nghiêm túc.
    Anh khẽ vuốt mũi Ôn Noãn: “Hôm nay hình như em có tâm sự?"
    Ôn Noãn cười gượng.
    Cô đè thấp giọng, nói với anh mấy lời gần gũi giữa vợ chồng: “Hoắc Minh, em lo cậu... Em sợ cậu trị bệnh khỏe rồi cũng không thể khiến Minh Châu hạnh phúc.”
    Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
    Anh nhìn cô một lát, sau đó khẽ cười.
    Anh đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, châm điếu thuốc đứng ngay đầu gió hút thuốc... Hút xong nửa điếu mới chậm rãi hỏi: “Em là sợ cậu không được sao?”
    Ôn Noãn đỏ mặt.
    Người làm trong nhà và bọn nhỏ đều có mặt, anh lại thản nhiên nói ra như vậy.
    Hoắc Minh nhìn sảnh lớn.
    Anh thấp giọng khẽ cười: “Bọn họ không nghe thấy.”
    Ôn Noãn đi qua, là thật lòng muốn thương lượng với anh, Hoắc Minh xoa mặt cô hỏi lại: “Nếu anh bị bệnh, cũng không được, em sẽ để ý mà chia tay sao?”

    lại.
    Ôn Noãn nói sẽ không.
    Hoắc Minh lại thấp giọng khẽ cười.
    Mặt Ôn Noãn nóng rần, đang định đi thì eo lại bị người giữ
    Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, bờ môi dán sát bên tai cô, nóng ấm nói: “Bệnh của cậu, không ảnh hưởng đến chuyện đó.”
    Ôn Noãn: “...
    Lục Khiêm khổ sở một thời gian.
    Trong thời gian này, chuyện duy nhất an ủi ông là Minh Châu đến thăm ông. Cô nửa tháng đến kiểm tra thai sản một lần, dù cô rất ít khi nói chuyện với ông, chỉ là ngồi một lát rồi đi.

    Nhưng như vậy đối với Lục Khiêm mà nói đã rất mãn nguyện rồi.
    Hôm nay Minh Châu dẫn Thước Thước đến.
    Cô đi kiểm tra thai sản, Thước Thước thì được bảo mẫu đưa đến, cậu bé đẩy cửa để lộ cái đầu nhỏ màu trà.
    Lục Khiêm vừa ngẩng lên đã thấy.
    Ông thấp giọng dịu dàng nói: “Sao không đi vào?”
    Tiểu Thước Thước đóng cửa lại, cơ thể nhỏ bé chậm rãi đi qua, sau đó bò lên bên giường ngồi với Lục Khiêm, cái đầu nhỏ bé dán sát vào ông.
    Trong lòng Lục Khiêm rất khó chịu.
    Có lẽ là đứa nhỏ phát hiện ra gì đó.
    Ông xoa đầu con trai: “Không gọi bố là ông cậu nữa sao?”
    Tiểu Thước Thước sắp khóc rồi.
    Cậu bé hít mũi, giọng khàn khàn: “Bố!”
    Lục Khiêm gượng cười: “Cậu nhóc ngốc!”
    Tiếu Thước Thước cũng chỉ là đứa bé, không che giấu tâm trạng như người lớn được, cậu bé kéo tay Lục Khiêm nói: “Bố... Con không trách bố! Bố mau khỏe lên ddil
    "
    Thậm chí là, thậm chí là bảo cậu bé nhường bố cho Manh Manh kia.
    Cậu bé cũng nguyện ý.
    Cậu bé không muốn bố chết.
    Đôi mắt Lục Khiêm nóng rực, nửa đời trước ông sống quá tùy tiện, nửa đời sau lại có lỗi với rất nhiều người.
    Có lỗi nhất là với Thước Thước.
    Lục Khiêm kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng ôm con trai: “Bố đồng ý với con
    J
    Tiểu Thước Thước dán sát người ông.
    Có lẽ cậu bé quá buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi mất, Lục Khiêm nhìn chăm chú gương mặt nhỏ kai một lúc lâu...
    Ngoài cửa truyền đến tiếng động.
    Có vẻ như là âm thanh của Minh Châu.
    Lục Khiêm xuống giường đi đến cửa, sau đó chợt sững người.
    Trong hành lang không chỉ có Minh Châu, còn có Cố Vân Phàm.
    Cố Vân Phàm là bị Tùy Vân bắt đưa Minh Châu đến bệnh viện, cậu ta và Minh Châu không hợp nhau, nói vài câu đã gây nhau.
    Đàn ông trẻ tuổi khó nén được kích thích.
    Cậu ta vây Minh Châu ở hành lang, dáng vẻ như ức hiếp người vậy.
    Nhưng không có ác ý.
    Cậu ta trẻ tuổi anh tuấn, thời tiết mùa thu chỉa mặc áo ngắn tay, trên cánh tay còn lộ ra cả cơ bắp săn chắc...
    Lục Khiêm tự phụ cả một đời.
    Ông xuất thân danh môn.
    Ông có vẻ ngoài không tầm thường.
    Thời trẻ tuổi ông chính là ông Lục mà ai ai cũng ngưỡng mộ, nhưng bây giờ ông ấy lại cảm thấy tự ti trước thân thể cường tráng của chàng trai trẻ, ông cúi đầu nhìn bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình của mình.
    Hổ thẹn!
    Cảm giác trước giờ chưa từng có, bỗng nhiên xuất hiện.
    Lục Khiêm quay về.
    Ông dựa vào cửa, khẽ cười tự giễu mình.
    Lục Khiêm à Lục Khiêm... Mày dựa vào đâu mà nghĩ Minh Châu nếu không phải mày thì không được chứ, mày nhìn đi, bây giờ một người đàn ông trẻ tuổi bất kỳ cũng có thể khiến mày trông yếu ớt, già nua xấu xí.
    Mày có tư cách gì yêu cô ấy?
    Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
    Lục Khiêm điều chỉnh tâm trạng, mở cửa ra, ngoài cửa là Cố Vân Phàm và Minh Châu.
    Lục Khiêm khách sáo lạ lẫm: “Đến đón Thước Thước sao? Thằng bé ngủ rồi!”
    Minh Châu nhìn ông.
    Cô cũng không phải ngốc, đương nhiên cô có thể cảm nhận được tâm trạng thay đổi của công, mấy lần trước cô đến, rõ ràng ông rất vui... Ông ấy là vì Cố Vân Phàm.
    Minh Châu không muốn giải thích gì.
    Cô không nợ nần tình cảm với Lục Khiêm.
    Ông lạnh nhạt, cô cũng lạnh nhạt gật đầu: “Đúng! Vậy..
    Cô nhìn Cố Vân Phàm: “Anh ôm thằng bé đi.”
    Cố Vân Phàm xoa mũi: Mẹ nó! Có cần phải hại cậu ta như vậy không chứ! Cái người họ Lục này bây giờ đang bệnh tật, một khi khỏe lại không chỉnh chết cậu ta hay sao, đây rõ ràng là ghen mà!
    Cậu ta nhìn Minh Châu: Cô chắc chắn?
    Minh Châu khẽ cười: “Lát nữa tôi phải đi ăn cơm với anh trai tôi, anh đi không?”
    Đi!
    Đương nhiên là anh ta đi!
    Cố Vân Phàm không những không từ chối, lúc ôm thằng bé còn hôn nồng nhiệt: “Chú ôm! Thước Thước ngoan!”
    Cậu ta thuận thế mà hôn.
    Xem xem có thể khiến tên già kia tức chết không!
    Sắc mặt Lục Khiêm rất kho coi.
    Ông nhìn Minh Châu: “Bạn trai mới?”

    Chương 615 Ánh nắng chiếu vào.​

    Ông hỏi như vậy, Minh Châu có thể giận ông.
    Chỉ là... Cô không có.
    Cô nhìn ông chằm chằm, đôi mắt bất giác đỏ lên.
    Lục Khiêm có chút hối hận, nhưng vẫn không thể nói ra lời an ủi cho được.
    Một lúc lâu sau, Minh Châu khẽ lên tiếng: “Tôi không đọ nổi ông Lục, có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.
    Lời này chính là lời nói tức giận.
    Có người ngoài ở đây, Lục Khiêm không tiện nói nhiều.
    Cố Vân Phàm rất thức thời nói: “Tôi đợi trong xe! Hai người giải thích hiểu lầm cho rõ đi!”
    Cậu ta lại cười nói: “Ông Lục, hiểu lầm này lớn rồi!”

    Nói xong thì ôm Tiểu Thước Thước rời đi.
    Minh Châu cũng muốn đi.
    Lục Khiêm vươn tay giữ lấy cô, ông khàn giọng nói: “Minh Châu!”
    Minh Châu khẽ vùng khỏi tay ông, thấp giọng nói: “Tôi phải đi rồi!”
    Lục Khiêm biết cô đang giận, dịu dàng xin lỗi với cô: “Là anh không đúng! Có thể tha thứ cho chủ Lục của em một lần không?”
    Mắt Minh Châu nóng rực.
    Lục Khiêm khế chạm mặt cô, lại hỏi cô: “Đứa nhỏ sao rồi?”
    Nếu là trước kia, cô sẽ làm loạn với ông một lúc lâu, bởi vì lời ông nói khiến người khác rất tổn thương.

    Nhưng ông lại bị bệnh.
    Minh Châu không muốn kích thích ông, cô nghĩ cô tức giận với ông, tâm trạng ông không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của ông, cô là cô gái lương thiện, cho dù đến hiện tại cô cũng không nghĩ đến tương lai sẽ ở cùng ông, nhưng cô vẫn cố nén buồn tủi mà nói: “Rất tốt.”
    Nói xong cô nhìn ông.
    Gương mặt Lục Khiêm tái nhợt, gầy gò.
    Ông nhìn cô dịu dàng cười, chỉ là nụ cười ấy có chút thương cảm.
    Cô hiểu tâm ý của ông.
    Khoảnh khắc đó, Minh Châu chợt cảm thấy khó chịu kỳ lạ trong lòng.
    rôi.
    Như thể chú Lục tự tin ung dung mà cô thích, đã biến mất
    Ông biến thành một người đàn ông bình thường.
    Ngay cả ghen, cũng không dám thừa nhận.
    Minh Châu nghẹn giọng: “Tôi về trước! Ông giữ gìn sức khỏe.”
    Lục Khiêm vội hỏi: “Lần tới kiểm tra thai sản là khi nào? Anh đi cùng em?”
    Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
    Cô nói với ông rất khẽ: “Thứ năm tuần sau nữa, chín giờ sáng.”
    Lục Khiêm không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như trước kia vậy... Giống như trưởng bối lại vừa giống người yêu.
    Bọn họ cũng không hứa hẹn gì.
    Cô không nói, ông chữa hết bệnh thì cô sẽ ở cùng ông.
    Ông cũng không có ý nói kết hôn lại.
    Hai đứa trẻ, trở thành toàn bộ liên hệ của bọn họ.
    Minh Châu rời khỏi phòng bệnh, trong lòng cô khó chịu, đi đến cuối hành lang một mình đứng đó.
    Cô khóc rất lâu.
    Bởi vì bệnh của Lục Khiêm, bởi vì những thay đổi do căn bệnh gây ra cho Lục Khiêm...
    Cô nghĩ, cho dù bọn họ chia tay, cô vẫn hy vọng ông vẫn là ông Lục hăng hái đầy sức sống.
    Nhưng cô không biết.
    Cô đứng bao lâu thì Lục Khiêm cũng đứng trước cửa phòng bệnh bấy lâu.
    Vữa này ông không nói với cô.
    Bệnh của ông không chữa trị ở đây được, ông phải ra nước ngoài.
    Ông nghĩ, ông muốn cùng cô khám thai sản một lần.
    Minh Châu đi xuống lầu.
    Cố Vân Phàm với cô không hợp nhau, nhưng thấy cô xuống thì vẫn xuống xe ngay, mở cửa xe cho cô.
    “Này... Người tình cũ gặp mặt, không phải nên vui vẻ sao?”
    “Sao mắt đỏ vậy?”
    Minh Châu ngồi vào ghế sau: “Cần anh lo sao?”
    Cố Vân Phàm thắt dây an toàn, quay đầu lại nhìn: “Cô nghĩ tôi muốn lo cho cô à! Là chị dâu cô bảo tôi trông cô, sợ cô thương tâm động đến thai khí! Này, tôi không hiểu được hai người đấy, cô và ông ấy không phải thích nhau sao, bây giờ bụng lại có thêm một đứa nhỏ, nhỡ đâu ông ấy qua đời đột ngột thì có phải tiếc không chứ!”
    Minh Châu không muốn nói chuyện với cậu ta.
    Cố Vân Phàm khẽ đạp chân ga: “Nếu là tôi ấy, phải để ông ấy ở bên cạnh, giày vò giày vò cho thỏa... Thực ra ông ấy trông cũng khá đẹp trai, so với anh trai thiếu đức kia của cô cũng không kém!”
    Minh Châu lau nước mắt.
    “Cố Vân Phàm, anh có muốn đi ăn cơm nữa không?”
    Cố Vân Phàm đương nhiên là muốn, tuy Ôn Noãn không thế chấp nhận cậu ta, nhưng có thể đến nhìn cũng tốt rồi.
    Kết quả đến biệt thự.
    Lại nhìn thấy cái túi khóc Minh Châu này!
    Nửa tháng sau.
    Minh Châu kiểm tra thai sản, là tài xế đi cùng cô đến, bởi vì Lục Khiêm từng nói đi cùng cô nên không để người nhà đi theo.
    Lão Triệu đưa cô đến cửa phòng bệnh.
    Cười ha ha.
    Minh Châu gõ cửa đi vào, vừa vào thì thấy phòng bệnh đã dọn dẹp sạch sẽ.
    Ánh nắng chiếu vào.
    Ra giường sạch sẽ ngăn nắp, tựa như chưa từng có ai năm.
    Mọi thứ nơi này được dọn dẹp sạch sẽ, những thứ thuộc về Lục Khiêm lại không hề để lại.
    Minh Châu ngây ngốc.
    Lục Khiêm đâu.
    Y tá kiểm phòng đi đến nhìn thấy cô, lấy ra một bức thư từ trong túi đưa cho cô.
    Là Lục Khiêm gửi cho cô.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom