• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hệ thống livestream của nữ đế (35 Viewers)

  • Chương 319

Thư sinh cẩn thận suy nghĩ, có vẻ như câu này không có vấn đề gì.

Nếu như vậy, chuyện này liên quan gì tới hai con hổ dưới kia chứ?

Người bạn kia nói tiếp: “Bởi vì vị lang quân gây chuyện kia là con ông cháu cha nên Quận thủ không muốn làm to chuyện, muốn hai người tự xử lý riêng với nhau. Vị lang quân gây chuyện kia còn nói: “Hôm qua nghe các tỷ tỷ ở Lầu Vọng Xuân nói, thôn Trương Giang xuất hiện hổ ăn thịt người làm hại dân chúng. Nếu ngươi thấy mồm mép ngươi lợi hại, không bằng hai chúng ta lấy đó đánh cược, xem ngươi khua môi múa mép chết con hổ hay là cung tiễn trong tay ta khiến chúng về với tổ tiên? Suốt ngày giẫm đạp người học võ, không biết Thái tổ Đông Khánh ta lấy gì lập nghiệp à? Đồ mất gốc!”

Thư sinh chép miệng, cảm thấy vị lang quân gây sự kia tuy có hơi độc miệng nhưng cũng là một người thẳng thắn.

Không nói cái khác, chỉ cần nhìn cách cậu ta dám lấy việc săn hổ để đánh cược đã đủ thấy khí phách ngợp trời rồi.

“Vậy hai con hổ này... là vị lang quân kia săn được à?”

“Tám mươi đến chín mươi phần trăm là cậu ta.” Người bạn kia gật đầu: “Ta có một người bạn thân học ở thư viện Lang Nha, thường nghe cậu ta nhắc người này trời sinh sức mạnh ghê gớm nâng được cả đỉnh, săn được hai con hổ này cũng không phải không có khả năng. Còn vị sĩ tử kia thì nghe nói hay lui tới chốn lầu xanh, thân thể không luyện tập thường xuyên, thê thiếp hậu viện thành đàn, chơi bời trác táng, ngay cả cưỡi ngựa kéo cung còn không nổi thì nói gì tới giết hổ.”

Vừa dứt lời, mấy tên đàn ông lực lưỡng dùng hết sức khiêng hai con hổ kia ra đường.

Dân chúng xung quanh không kìm được hiếu kỳ, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào nhưng lại không dám tiến lên, sợ hổ dữ sống lại.

Leng keng leng keng...

Tiếng chuông lanh lảnh truyền khắp nẻo gần xa, vị thư sinh kia không khỏi mở to mắt nhìn chăm chú.

Một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang ngồi trên lưng ngựa, dây cương cũng không nắm. Con ngựa bên dưới toàn thân trắng như tuyết, mạnh mẽ sung sức.

“Một con ngựa chiến tuyệt vời!”

Thư sinh bùi ngùi than thở.

Thiếu niên trên lưng ngựa dường như nghe thấy lời khen của anh ta, bèn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt khiến chàng thư sinh có chút xấu hổ.

Lúc này, anh chàng mới nhìn rõ thiếu niên kia.

Cậu ta không mặc bộ nho sam tay áo rộng thùng thình mà sĩ tử văn nhân đương thời thích. Ống tay áo của cậu ta rất nhỏ, nhưng cũng không giống với trang phục của dị tộc, nhìn bề ngoài vẫn giữ được nét đặc sắc của Đông Khánh. Có lẽ bộ trang phục này được cải tiến từ nho sam để thuận tiện đi lại.

Trên cổ thiếu niên có đeo một chiếc vòng bạc đơn giản gọn gàng, bên hông treo hai túi thơm cùng những trang sức khác, chân đi đôi guốc gỗ màu nâu đế rộng, kèm một đôi tất trắng như tuyết. Thời tiết hôm nay cũng không phải ấm áp, người có sức khỏe hơi yếu ra ngoài cần khoác thêm hai lớp áo xuân, nhưng thiếu niên này lại chỉ mặc trang phục đơn bạc, gọn gàng, đơn giản.

Lại nhìn tới khuôn mặt thiếu niên, đôi lông mày đen nhánh hơi nhướn khiến cả khuôn mặt sống động hẳn lên.

Còn đôi mắt kia...

Không biết có phải do tâm lý không, nhưng khi vừa nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, thư sinh bỗng thấy chột dạ, muốn tránh đi.

Dường như đó là ánh mắt có thể xuyên thấu mọi thứ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mũi thiếu niên cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch, cười như không cười cho người ta một cảm giác gần gũi.

Với khuôn mặt mộc mạc không phấn son này, dù là thánh soi cũng chỉ có thể khen một câu thiếu niên anh tuấn.

Con ngựa chiến trắng như tuyết kia cũng rất uy vũ bất phàm, trên lưng ngựa cài một cây cung nhiễm máu, dù bị nhiều dân chúng vây xem như vậy nhưng nó vẫn tỉnh queo, nhàn nhã rảo bước. Chủ nhân của nó dường như tin tưởng mà thả cả dây cương.

Một người một ngựa sao lại xứng đôi đến thế.

Thư sinh nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện thiếu niên đang ôm một cái gì đó trong lòng.

“A, kia là hổ con.”

Có người dân tinh mắt phát hiện thứ thiếu niên ôm vào lòng kia hơi nhúc nhích, duỗi ra cái đầu.

Nhìn nó y như một con mèo con. Hai mắt lim dim, thích ý cà cà miệng, hình như được thiếu niên ôm rất thoải mái.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đó hoàn toàn không phải mèo, mà là một chú hổ con vừa ra đời không được mấy ngày.

Thiếu niên không để ý mọi người bàn tán, cậu sai mấy tên đàn ông lực lưỡng kia khiêng hai con hổ đến trước cổng một dinh thự nào đó.

Thiếu niên nhìn lên tấm biển treo trên cổng lớn, bên ngoài có hai người canh cửa đang tò mò hóng chuyện. Thiếu niên cuốn roi ngựa chỉ lên tấm biển, phách lối nói: “Đi vòng quanh nhà này, mỗi vòng thưởng thêm nửa xâu tiền!”

Thư sinh và người bạn cũng hiếu kỳ đi theo hóng hớt, thấy thiếu niên làm vậy liền ngẩn ra.

Thư sinh tưởng như nằm mơ giữa ban ngày, lẩm bẩm nói: “Phách... Phách lối quá rồi.”

Dù anh ta đần độn, không biết chủ nhân nhà này là ai, nhưng chỉ cần thấy hành vi này của thiếu niên cũng có thể đoán được mấy phần.

Hóa ra là như thế, chủ nhân căn nhà này chính là tên sĩ tử tranh chấp với thiếu niên hôm đó?

Kêu người khiêng hai con hổ vòng quanh nhà người ta khoe khoang... Cú tát này tát thẳng tới cửa nhà người ta luôn rồi!

Ha ha, nếu người xem livestream có thể nghe thấy tiếng lòng của thư sinh, đoán chừng đều sẽ cười vào mặt anh ta.

Vị Streamer này của bọn họ trước giờ đều phách lối như vậy, ở mãi trên trời quen rồi.

Đúng vậy, thiếu niên trên lưng ngựa chính là Khương Bồng Cơ.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: chống cằm, Streamer ngày nào cũng gây sự, đứa bé xui xẻo này có lẽ bị hù không dám bước ra ngoài luôn rồi.

[Xuân Lạnh]: Ha ha ha, mặc dù không phải lần đầu tiên thấy Streamer phách lối nhưng lần nào cũng thấy cực đã.

[Bác Lính Quèn]: ngoáy mũi, chứ sao giờ? Não người ta ngâm nước lâu quá, bác Streamer chỉ tốt bụng vắt cho khô thôi. Thím còn chưa thấy hôm nhã tập đâu, càng nói càng quá đáng. Vốn là lỗi của quốc chủ Nam Thịnh, thế mà lại đi đổ cho người khác. Nhìn Đông Khánh bây giờ đi, chẳng mấy chốc sẽ bước theo gót Nam Thịnh thôi...

Khung bình luận dày đặc lít nhít, màn hình đã lớn gấp đôi lúc trước, khung trang trí cũng ngày càng lộng lẫy tinh tế.

Khương Bồng Cơ ngồi trên lưng ngựa, tay phải cầm roi, gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái.

Mấy tên đàn ông lực lưỡng đi hai vòng dinh thự xong, Khương Bồng Cơ cười giễu.

“Cái này mà khí phách gì? Nực cười!” Khương Bồng Cơ chỉ vào cửa chính dinh thự, nói với dân chúng đang vây xem.

“Người có chút khí phách, thì đã phải mang theo tùy tùng xông ra rồi, đánh không lại cũng xả được cơn tức. Nếu Đông Khánh ai cũng là rùa đen rụt đầu thế này thì Nam Thịnh chính là vết xe đổ. Dám la ó trước mặt ta? Cứ nhặt xương của mình lên trước rồi hãy nói! Hèn hạ!”

“Dẹp đường hồi phủ!” Khương Bồng Cơ mặt lạnh quất roi vào khoảng không.

Dưới sự điều khiển của cô, cây roi như một con rắn bị thu trở về, màn này vô cùng đẹp mắt. Cô cười phóng khoáng, chắp tay với mọi người xung quanh.

“Da hai con hổ này không đến nỗi lắm, lột ra có thể làm thành áo khoác da, còn thịt hổ nếu các vị hương thân phụ lão có hứng thú có thể tới thưởng thức một chút.”

Có người nhận ra Khương Bồng Cơ nhưng cũng có người không biết cô.

“Đây là lang quân nhà ai?”

Khương Bồng Cơ thính tai nghe được, quay đầu nói với người dân vừa hỏi.

“Tiểu tử bất tài, là Liễu Hi ở Hà Gian!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom