• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hệ thống livestream của nữ đế (33 Viewers)

  • chap-1053

Chương 1053: Cây hoa gạo (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
79372.png

Xem ảnh 2
79372_2.png
“Trước khi ta rời đi đã dặn dò rồi. Tử Thực không chờ ở quân doanh, sao lại chạy đến đây?” Khương Bồng Cơ cười trêu chọc. “Hơn nữa, bên ngoài gió lớn như vậy, thân thể mỏng manh của huynh nếu như bị gió thổi đi, ta còn phải phái người đi tìm huynh về.”



Phong Chân nghẹn họng, hít thở cũng thấy hai bên sườn đau đớn.



Nếu như không phải lo lắng cho chủ công thì ai lại phát điên phi ngựa chạy đến đây chứ?



Phóng ngựa chạy nhanh, gió lạnh táp vào mặt rất đau đó!




“Cái gì mà thương hoa tiếc ngọc!” Khương Bồng Cơ nói. “Không những phải đem mấy cây này dời đi, còn phải phái vài người tới nhà mẹ đẻ của Tú Nhi nữa kìa.”

Trong lòng Phong Chân giật thót...

Không thể trách anh ta nghĩ nhiều, tình3hình này là chủ công nhà anh ta chuẩn bị đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu à?

Mặc dù Phong Chân không nói gì nhưng Khương Bồng Cơ lại nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, nhất thời tay chân ngứa ngáy không chịu được.

Nếu không phải có Vạn Tú Nhi ở đây, cô nhất định sẽ cho Phong Chân biết thế nào là lễ độ.

Phong Chân chắp tay, khóe môi khẽ nhếch lên cười: “Vâng.”

Khương Bồng Cơ âm thầm bĩu môi, trước mặt Vạn Tú Nhi, cô cũng không thể khiến Phong Chân bẽ mặt.

Nếu không, tuyệt đối không thể tha cho Phong Chân một cách dễ dàng được.

“Chủ công, ngài muốn đem những cây bông gạo này đi sao?” Phong Chân liếc mắt nhìn Vạn Tú Nhi: “Thực sự là thương hoa tiếc ngọc.”

So sánh ra thì anh ta chỉ là đi cùng2người ta đến để dời cây non về thôi, cho dù xét về phương diện nào đi chăng nữa thì cũng rơi xuống thế hạ phong.

“Nghe nói chủ công không mang theo người đã rời khỏi doanh trại, Chân sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mới bạo gan cãi lại quân lệnh. Xin chủ công trách phạt.”

Khương Bồng Cơ vừa nghe liền ê cả răng, nếu là thường ngày thì Phong Chân sẽ giảng giải đạo đức các kiểu một hồi, sao có thể đứng đây nghiêm túc “nhận tội” chứ?

Diễn!

Cứ diễn đi!

“Huynh cũng là có lòng, sao ta có thể trách phạt huynh được chứ?” Khương Bồng Cơ nói. “Có điều không được phép có lần sau.”

Trong lòng Phong Chân giật thót...



Không thể trách anh ta nghĩ nhiều, tình hình này là chủ công nhà anh ta chuẩn bị đi gặp2nhạc phụ nhạc mẫu à?



Mặc dù Phong Chân không nói gì nhưng Khương Bồng Cơ lại nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, nhất thời tay chân ngứa ngáy không chịu được.



Nếu không phải có Vạn Tú Nhi ở đây, cô nhất định sẽ cho Phong Chân biết thế nào là lễ độ.



Phong Chân nhìn sắc mặt Khương Bồng Cơ trầm xuống, ngay lập tức tỉnh ngộ, anh ta muốn chuyển chủ đề câu chuyện.



Vì để đánh trống lảng, Phong Chân dùng sắc mặt nghiêm túc hỏi lại, giọng nói trầm ổn, vừa nghe liền biết là người chính trực.



“Chủ công, những cây này có gì không ổn sao?”



Nếu không phải là gặp nhạc phụ nhạc mẫu, vậy thì vấn đề chắc hẳn ở những cây này.



Khương Bồng Cơ nói: “Dân chúng phía Bắc có thể sử dụng lông cừu làm thành áo lông sống9qua mùa đông, gia đình có hoàn cảnh tốt hơn một chút còn có thể đốt than. Thế nhưng, nếu như một lượng lớn áo lông được vận chuyển tới phía Nam thì giá thành của một bộ quần áo nhất định sẽ tăng cao, rất nhiều dân chúng không thể mặc nổi. Phía Nam ruộng tốt nhiều, không thích hợp nuôi số lượng lớn cừu nhiều lông. Có điều, những sợi bông của loại cây này đúng lúc có thể giải quyết vấn đề ấy. Những sợi bông này có thể làm thành sợi tơ dệt vải, còn có thể làm vật bổ trợ bên trong quần áo, dùng nó để sưởi ấm... Huynh nói xem, nó có quan trọng hay không?”



Khương Bồng Cơ cười rồi cầm nắm bông để vào tay Phong Chân, nắm bông đó vẫn mang theo nhiệt độ lòng bàn4tay cô.



Nói về đại sự của dân chúng, Phong Chân thực sự không dám đùa giỡn.



Anh ta bắt đầu nhẹ nhàng xé sợi bông, còn dùng ngón tay vê lại.



“Đây… cái này thật sự có thể?” Trong nháy mắt, đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu: “Không ít quý tộc dùng vật này để ngắm nghía, không biết có dễ trồng hay không? Nếu như không dễ trồng, cho dù có thể làm sợi tơ dệt vải thì dân chúng bình thường cũng không dùng được. Hơn nữa, loại gốc cây này chiếm bao nhiêu diện tích ruộng đất? Nếu như chiếm quá nhiều ruộng đất vậy thì sẽ giảm đi sản lượng lương thực, dân chúng sẽ dựa vào cái gì để sống qua ngày? Trồng một gốc cây xuống thì một năm có thể thu hoạch được bao nhiêu sợi bông, cuối cùng có thể làm thành bao nhiêu quần áo chăn gối? Nếu như một năm vất vả cực nhọc cũng không bù được tiền vốn vậy chẳng thà không trồng.”



Phong Chân cân nhắc mọi mặt, ngoại trừ những vấn đề này ra thì anh ta còn một chuỗi các vấn đề khác.



Sợi bông có thể làm thành sợi tơ dệt vải, mặc dù là một chuyện tốt, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết nữa.



Đừng nhìn Phong Chân bình thường có vẻ không đáng tin, lúc nghiêm túc lại rất có sức hấp dẫn.



Không thấy khán giả trong kênh livestream đều đang hò hét cổ vũ cho anh ta sao?



Vạn Tú Nhi đứng cạnh nghe thấy câu hỏi của Phong Chân, trái tim vốn đang tràn đầy nhiệt huyết chợt nguội đi vài phần.



Đúng vậy, có lẽ vừa rồi đã nghĩ mọi thứ quá đẹp đẽ rồi, có rất nhiều chuyện còn chưa suy xét đến nữa.



Lúc này, giọng nói của Khương Bồng Cơ truyền tới bên tai cô.



“Chính vì như vậy nên mới phải phái người đến nhà mẹ đẻ của Tú Nhi xem, ta nghĩ ở đó chắc hẳn có thể tra ra được rất nhiều tin tức hữu ích.”



Tuy có kênh livestream nhưng hai thế giới căn bản vẫn không giống nhau.



Không chỉ có đất liền và biển phân bố không giống nhau, thậm chí ngay cả động vật, thực vật cũng không giống nhau.



Nếu như dựa theo tình hình thế giới bên kia của khán giả thì loại thực vật như cây bông này không thể nào xuất hiện được.



Đương nhiên, điểm khác biệt chỉ chiếm số ít, đại đa số vẫn tương đương nhau.



Khán giả cung cấp tư liệu về cây bông, cô có thể lấy ra để tham khảo nhưng lại không thể dùng nó làm kết luận.



Phong Chân thấy lý trí của chủ công nhà mình online nên không dám hất nước lạnh nữa, trái lại còn hơi hứng thú vân vê nắm bông kia.



“Nếu thực sự có thể giải quyết vấn đề ăn mặc của dân chúng, không biết có bao nhiêu dân chúng tình nguyện lập bài vị trường sinh cho Vạn nương tử, một ngày ba bữa thắp hương cúng bái.”



Hai gò má của Vạn Tú Nhi phiếm hồng: “Tiểu phụ nhân có đức có tài gì đâu? Lời này của Phong tiên sinh thật là ép tiểu phụ nhân rồi. Mặc dù có công thì đó cũng là công lao của Liễu Châu mục. Không ít hậu viện dòng dõi quý tộc cũng trồng loại cây này, nhưng chưa có ai nói nó có thể làm thành sợi tơ dệt vải, tạo phúc cho dân chúng.”



Để dân chúng lập bài vị trường sinh, từ xưa đến nay bao nhiêu vương hầu tướng quân cũng không làm được, nào đến phiên cô chứ?



Phong Chân cười nói: “Suy nghĩ của Vạn nương tử sắc sảo, nói chuyện càng êm tai dễ nghe, chẳng trách được chủ công chiếu cố như vậy.”



Khương Bồng Cơ ho nhẹ một tiếng, ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.



“Việc này không thích hợp truyền ra ngoài, nhất định phải phái mấy người thận trọng đáng tin cậy đi làm, tuyệt đối không được xảy ra sai sót nào. Trừ chuyện này ra, Tú Nhi cũng không thích hợp theo quân xuất chinh, huynh nhớ bố trí thỏa đáng đưa cô ấy đến Hoàn Châu. Nếu như hai chuyện này làm không tốt thì ta nhất định sẽ tìm huynh tính sổ...”



Phong Chân chắp tay thi lễ, nghiêm túc nhận lệnh.



“Vâng.”



Đại sự liên quan đến dân chúng, cho dù thế nào cũng phải làm một cách ổn thỏa.



Trong thời gian ngắn đại quân nghỉ ngơi hồi phục nhất định phải nhanh chóng lên kế hoạch ổn thỏa.



Vạn Tú Nhi ở bên cạnh nhẹ nhàng thở phào.



May là cô đã dự đoán từ trước, thu dọn sẵn hành lí, nếu không chắc chắn sẽ luống cuống tay chân.



Động tác của Phong Chân nhanh nhẹn, hiệu suất làm việc rất cao, sáng sớm ngày hôm sau đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi



“Vạn Nương tử, Chân có một yêu cầu quá đáng.”



Đáy mắt Vạn Tú Nhi kinh ngạc, ngoài miệng lại nói: “Phong tiên sinh có gì cứ nói.”



Phong Chân lấy ra một cái rương, xem chừng trọng lượng cũng không nhẹ.



“Chân và con trai Phong Nghi xa cách đã lâu, nói tới thì thật xấu hổ, nhiều năm nay, chưa làm tròn chức trách nuôi nấng chăm sóc của phụ thân, trong lòng hổ thẹn vô cùng.”



“Phong tiên sinh cũng có nỗi khổ tâm, lệnh lang chắc chắn sẽ hiểu.” Vạn Tú Nhi nói: “Tiên sinh muốn tiểu phụ nhân đem những thứ này chuyển cho lệnh lang?”



Phong Chân gật đầu, nhưng vẻ mặt lại có chút khó xử.



Vạn Tú Nhi nói: “Phong tiên sinh đang gặp phải điều gì khó xử chăng?”



Phong Chân nói: “Mặc dù bên cạnh con trai còn có nô bộc trung thực chăm sóc nhưng tôi tớ và cha ruột không giống nhau. Nếu như Vạn nương tử thuận tiện, không biết... Không biết có thể thỉnh thoảng trông nom thằng bé không? Tuổi này của thằng bé là thời điểm tính cách không ổn định, dễ bị bên ngoài ảnh hưởng, trong lòng Chân không yên tâm...”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom