• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hệ Thống Bá Đạo (1 Viewer)

  • Chương 36-40

Chương 37 Tất cả đều bắt đầu liều mạng

Một cơn gió nhẹ thổi qua, giống như một đôi tay dịu dàng khe khẽ vỗ về hai người trẻ tuổi đang say ngủ giữa đất trời.

Hết thảy đều an tĩnh như vậy, hiền hòa như vậy.

Nữ mỹ mạo vô song, dáng người ngạo nhân, khiến cho tất cả chúng sinh là phái yếu trong thiên địa không thể nào không cúi đầu trước mặt nàng.

Còn nam thì để lộ ra thân hình cường tráng, anh tuấn, yêu dị, mắt nhắm chặt nhưng vẫn thẳng hướng trời cao, giống như muốn so đấu cả với trời.

Tiền vốn chỗ đũng quần kia cực kỳ hùng hậu, tuy có một mảnh vải trắng che bớt, thế nhưng không thể nào ẩn đi cái hùng vĩ bên trong.

Nghê Mạn Thiên đang mơ một giấc mơ, nàng trở thành nữ hoàng của tất cả chúng sinh, dẫn dắt Linh Lung Kiếm Các đi lên ngôi vị tối cao.

Mà ngay khi nàng chuẩn bị ngồi lên ngai vàng của mình, lại bỗng phát hiện bầu trời bị nứt ra, một đôi ma thủ tràn ngập ma tính xuyên thấu qua tầng tầng hư không, nơi nó đi qua toàn bộ đều vỡ nát tan rã…

- Aaaa…

Nghê Mạn Thiên giật mình mở mắt, ánh sáng tràn ngập chói lòa, nàng theo thói quen muốn nắm chặt lấy kiếm nhưng lại phát hiện trong tay trống trơn không có gì cả.

Đây là có chuyện gì?

Lúc này Nghê Mạn Thiên run người lên, bộ ngực đột nhiên truyền tới một cảm giác đau đớn không người nào có thể chịu được. Nghê Mạn Thiên khuỵu gối xuống, sắc mặt vốn hồng nhuận biến thành tái nhợt, từng giọt mồ hôi trong suốt thi nhau tuôn ra làm ướt đẫm phần tóc mái trên trán, lộ ra một hương vị khác.

Nghê Mạn Thiên nhớ lại chuyện xảy ra ban nãy, là có một người tới nơi này, nhưng ngay một khắc mình nhắm mắt lại dưỡng thương thì bỗng nhiên không có bất cứ tri giác gì nữa.

Sao lại thế này, tới cùng là chuyện gì xảy ra?

Bản thân mình là Nhập Thần cấp tám, thần thức xâm nhập hư không, vạn vật bất xâm, làm sao có thể thoáng cái đã mất đi tri giác.

Đúng lúc này, Nghê Mạn Thiên vô tình thấy được hàng chữ viết xiên xẹo trên mặt đất.

Đây là…

Nghê Mạn Thiên lập tức nộ khí trùng thiên, sắc mặt lạnh như hàn băng.

- Lôi Phong…

Nghê Mạn Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

- Sao lại thế này…

Vừa lúc này, Mặc Dật Hiên cũng tỉnh lại.

- Mặc Dật Hiên, ngươi…

Nghê Mạn Tiên thấy sự khác thường chỗ đũng quần của Mặc Dật Hiên thì toàn thân nổi hết da gà:

- Đồ dâm sỉ!

- Nghê Mạn Thiên… ngươi!

Mặc Dật Hiên vừa nhìn bộ dáng của mình lúc này, lập tức sắc mặt phát lạnh, mà khi thấy bộ dáng của Nghê Mạn Thiên thì cũng kinh ngạc vạn phần.

Bộ ngực bằng phẳng kia tại sao lại biến thành như vậy?

Mà khi Mặc Dật Hiên nhìn được hàng chữ dưới chân mình, sắc mặt tức thì đỏ bừng, nhưng ngay khi hắn muốn phát tác, lại đột nhiên phát hiện chỗ đũng quần có một luồng khí lạnh chạy dọc lên tận óc.

- Aaaaa…

Giờ khắc này tiếng kêu thảm thiết vang lên, cao thủ Nhập Thần cấp bảy Mặc Dật Hiên bị cảm giác đau đớn tra tấn đến toàn thân phát run.

Mặc Dật Hiên cố nén đau đớn, nhưng cảm giác đau đớn này lại như sóng biển, một đợt tiếp một đợt, làm người ta trở tay không kịp.

- Chẳng lẽ bị phế đi rồi?

Mặc Dật Hiên hoảng hốt, nhưng đúng lúc này hắn phát hiện Thất Thánh Bảo Đồ mình cầm trong tay đã không cánh mà bay, nhẫn không gian cũng bay theo nốt.

- Thất Thánh Bảo Đồ mất rồi…

Mặc Dật Hiên kinh hãi nói.

Nếu chỉ nhẫn không gian cùng trang bị Huyền giai mất đi, Mặc Dật Hiên cũng không quá để ý, chỉ đau lòng một chút mà thôi, nhưng vô thượng chi bảo Thất Thánh Bảo Đồ không còn lại làm cho Mặc Dật Hiên không thể bình tĩnh.

Nghê Mạn Thiên giờ phút này cố cảm giác đau nhói từng cơn ở bộ ngực, khi thấy trên đó còn có hai dấu móng tay màu đen thì Nghê Mạn Thiên biết mình gặp cái gì. Mà lúc này nghe được Mặc Dật Hiên nói, Nghê Mạn Thiên lập tức cả kinh.

Thất Thánh Bảo Đồ mất rồi?

- Khốn khiếp, cho dù phá nát tu vi, ta cũng phải dem ngươi đánh nhốt vào vực sâu vạn trượng.

Mặc Dật Hiên giờ phút này không thể nhẫn nhịn, người này dám làm ra việc như thế với mình, không thể nhẫn nhịn, tuyệt không thể nhẫn nhịn.

Chọc giận một cao thủ Nhập Thần là một chuyện cực kỳ kinh khủng.

Trước Nhập Thần có lẽ vẫn còn xưng là người, nhưng từ khi tiến vào Nhập Thần thì đã không còn là người nữa, mà là thần.

- Vạn Ma Tùng Sinh.

Mặc Dật Hiên thi triển thần thông Nhập Thần, hắc khí quấn quanh hai mắt, khí thế đột nhiên tăng vọt, mạnh mẽ bài trừ tất cả chướng ngại cùng đau đớn, sau đó cũng không thèm nhìn Nghê Mạn Thiên mà bay vọt lên trời.

Dù cho đang trần truồng đóng mỗi cái bỉm màu trắng, cũng không ngăn cản được uy phong của Mặc Dật Hiên giờ phút này.

Khí thế của cao thủ Nhập Thần hiển lộ không chút che đậy.

- Vạn ma…

Lơ lửng ở không trung, Mặc Dật Hiên nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay phụt ra hắc khí, trong đó oan hồn ác quỷ dữ tợn rít gào, phảng phất muốn thoát ly khỏi đó.

- Tìm cho ta, cho dù long trời lở đất cũng phải tìm ra.

Mặt Mặc Dật Hiên như muốn giết người, quát.

- Vô Thượng Kiếm Ý.

Ngay lúc Mặc Dật Hiên phóng ra vạn ma lục soát, một luồng kiếm ý vô thượng tràn ngập sát ý phá không mà ra, xuyên thấu tầng tầng hư không.

Oan hồn ác quỷ vừa chạm vào kiếm ý này, tức thì kêu gào thê thảm rồi tan thành mây khói.

- Nghê Mạn Thiên, ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Mặc Dật Hiên trầm xuống.

- Thất Thánh Bảo Đồ, tuyệt không thể rơi vào tay ma môn các ngươi.

Nghê Mạn Thiên bồng bềnh trong hư không, phía sau là kiếm ý khí thế chí cường quấn quanh.

- Sư tỷ…

Vừa lúc đó, xa xa từng đạo hào quang phá không mà đến.

Sắc mặt Mặc Dật Hiên lại biến đổi:

- Nghê Mạn Thiên, ngày hôm nay xem như ngươi lợi hại, thế nhưng ngươi cũng chớ đắc ý, tác dụng phụ của nghịch chuyển thần thông, không phải ngươi có thể chịu đựng được đâu."

- Còn muốn chạy, đi nổi sao?

Thất Thánh Bảo Đồ tuy bị người khác đoạt đi, nhưng tà ma trước mắt này, Nghê Mạn Thiên cũng không định buông tha.

Mặc Dật Hiên lạnh lẽo nhìn Nghê Mạn Thiên, sau đó cắn chặt răng:

- Nghê Mạn Thiên, ta xem ngươi cản ta thế nào!

Ngay lập tức, khí thế toàn thân Mặc Dật Hiên dao động, mạnh mẽ xé mở hư không rồi tiến vào trong đó.

Nghê Mạn Thiên cả kinh, xé rách hư không, đây là thần thông Tiểu Thiên Vị mới có thể thi triển, Mặc Dật Hiên Nhập chỉ là Nhập Thần cấp bảy, e rằng khoảng hư không hắn tạo ra không cứng chắc.

Cửu tử nhất sinh.

Cùng lúc ấy, mặt Nghê Mạn Thiên như màu đất, phun một ngụm máu tươi, từ không trung ngã xuống.

- Sư tỷ…

Đúng lúc này, một đám người đạp trường kiếm bay tới, một nữ tử trong đó đỡ được Nghê Mạn Thiên, nhìn sắc mặt xám tro của nàng cũng lo lắng không thôi.

- Đi, người cướp đoạt Thất Thánh Bảo Đồ chưa thể chạy xa được, nhất định phải tìm ra.

Nghê Mạn Thiên nói xong những lời này thì lập tức hôn mê.

Thần thông mạnh mẽ bài trừ hạn chế có tác dụng phụ rất lớn, không phải vạn bất đắc dĩ Nghê Mạn Thiên tuyệt đối sẽ không thi triển ra.

Nhưng nếu vừa rồi để mặc Mặc Dật Hiên, người cướp đoạt Thất Thánh Bảo Đồ kia tuyệt đối sẽ bị tìm được.

- Sư tỷ…

- Đi, tìm…

- Rõ!

. . . .

Mà lúc này, Mặc Dật Hiên đang ở trong một không gian cuồng bạo, trôi nổi bất định. Thế nhưng ngay một khắc khi Mặc Dật Hiên sắp bất tỉnh lại…

Một tòa cung điện phong cách cổ xưa, đen kịt, tà ác, mở ra cánh cổng…

. . . .

Ở một nơi vắng tanh không một bóng người lẫn thú trong rừng rậm.

Tại một chỗ bằng phẳng trên mặt đất, có một đôi mắt được chôn dưới đất, thi thoảng lại chớp một cái, nhìn những thân ảnh không ngừng đi xa trên không trung.

- Ha ha, may là bản đại gia thông minh, tự chôn mình xuống đất, bằng không đúng là bị các ngươi phát hiện rồi.
Chương 38 Cắn thuốc nào, dzô!

Mặt trời lặn, trăng lên thay.

Lâm Phàm hơi mất kiên nhẫn, những người này bay tới bay lui trên không trung giống như đại đội tuần tra vậy, muốn chuồn cũng chưa tìm được thời cơ.

Một ngày sau.

Lâm Phàm xác định những người này đều đã rời đi mới cẩn thận tự đào mình lên.

Đối với việc có thể an toàn núp đi không bị phát hiện, Lâm Phàm phải cảm tạ hệ thống đã ẩn núp tu vi của mình đi, không để khí tức của mình tản mát ra.

Người có tu vi càng cao thâm thì càng mẫn cảm với khí tức, mà có hệ thống thì bất kể tu vi sâu tới cỡ nào cũng tuyệt đối không cảm giác được hắn.

Qua chuyện lần này, Lâm Phàm đã hiểu kỹ càng chênh lệch cảnh giới là lớn như thế nào.

Hai cao thủ Nhập Thần kia nếu chính diện chạm mặt, sợ là hắn bị người ta đánh một cái cả cặn bã cũng không còn.

Chỉ Vu Phong sư huynh mới Tiên Thiên cấp bảy thôi, nếu không phải hệ thống thăng cấp, hồi sinh full máu thì sợ là hắn đã sớm chết.

Cho nên nếu không nắm chắc trăm phần trăm, Lâm Phàm thề, tuyệt đối sẽ không gây hấn với người tu vi cao hơn mình quá nhiều.

. . . .

Lâm Phàm vỗ vỗ đất cát trên người, đưa tay lên ngửi ngửi, vẫn còn thấy hương thơm thoang thoảng.

Giờ khắc này Lâm Phàm không khỏi có chút say mê, mỹ nữ đúng là mỹ nữ, qua một ngày mà vẫn còn thơm, quả thật là nữ nhân như hương a.

Xuất phát, tiến quân tới hoàng triều Đại Yến.

Lâm Phàm tự xốc tinh thần, vung tay nhấc chân, bước theo nhịp về phía trước.

Khoảng cách tới hoàng triều Đại Yến còn xa lắm không? Lâm Phàm căn bản không biết, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, dù sao cứ đi đúng hướng thì sợ gì không đến nơi.

"Đinh, chúc mừng Mê Huyễn Thân Pháp thăng cấp."

Ô, thăng cấp sao?

Lâm Phàm cả kinh, cười hớn hở. Người khác đi đường tốn sức, ca đây có hệ thống, mỗi bước là mỗi chút exp a.

Mê Huyễn Thân Pháp là một thân pháp rất khá, dù cho nó hơi tốn chân nguyên.

Hiện giờ chân nguyên chỉ có 200, hoàn toàn không đủ đối với Lâm Phàm, thi triển Mê Huyễn Thân Pháp một giờ phải tiêu hao 10 điểm chân nguyên.

Mà nếu chạy trốn, chí ít cũng phải chạy như điên hai mươi giờ liên tục a.

Hơn nữa chân nguyên đã tiêu hao, muốn khôi phục thì phải nghỉ ngơi chứ không tự động, điều này làm Lâm Phàm rất buồn bực.

Nếu biết trước tình huống này, Lâm Phàm đã nhân lúc ở ngoại môn mà học chút công pháp.

Một đường đi tới tạm thời bình an vô sự, Lâm Phàm cũng bắt đầu thanh lý chiến lợi phẩm mình thu được.

Cứ nghĩ tới hai vị cao thủ Nhập Thần là tim Lâm Phàm lại nhảy tango, đúng là một kỳ ngộ ngàn năm khó gặp a.

Một Nhập Thần cấp bảy, một Nhập Thần cấp tám, đều là tồn tại còn ngưu hơn cả Mạnh Dương Tuyền sư huynh.

Lâm Phàm kiểm tra nhẫn không gian của Mặc Dật Hiên trước. Không ít đồ tốt, không biết phẩm chất thế nào.

"Đinh, phát hiện một bình đan dược Huyền cấp hạ phẩm Huyền Nguyên Đan *10."

"Hiệu quả: sau khi sử dụng, tăng lên tốc độ tu luyện."

"Dùng gia tăng: exp +500.000."

Lâm Phàm vui mừng, không ngờ là đan dược Huyền cấp, không tồi, không tồi. Đồng thời Lâm Phàm cũng hiểu một chuyện: đan dược tăng được bao nhiêu exp là phải xem hiệu quả của nó ra sao.

Đan dược gia tăng tu vi đương nhiên tác dụng tốt hơn đan dược chữa thương hoặc đan dược phụ trợ.

Một bình Huyền Nguyên Đan gồm mười viên, Lâm Phàm dốc cả vào miệng như ăn kẹo.

"Đinh, dùng mười viên Huyền Nguyên Đan, exp +5.000.000."

Nhai nuốt xong, Lâm Phàm lại bắt đầu kiểm kê, đan dược còn không ít, quả thật lần này kiếm lời vô cùng.

"Đinh, phát hiện một bình đan dược Huyền cấp hạ phẩm Kim Ô Hoàn *5."

"Hiệu quả: sau khi sử dụng, khu trừ thương thế trên người."

"Dùng gia tăng: exp +60.000."

Tuy Lâm Phàm chưa từng được thấy đan dược cực phẩm, nhưng hắn vẫn biết rõ cấp bậc của đan dược.

Thánh cấp, Thiên cấp, Địa cấp, Huyền cấp, Hoàng cấp, Nhân cấp.

Đan dược Huyền cấp, nói cao thì không đúng mà nói thấp cũng không phải, chẳng qua hai cao thủ Nhập Thần mà còn phải giữ khư khư như bảo bối thì mình muốn có được đan dược Huyền cấp cũng không dễ dàng.

Cuối cùng Lâm Phàm cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp đem hết những đồ chơi là đan dược dốc hết vào miệng, gì cũng không chê.

"Đinh, dùng năm viên Kim Ô Hoàn, exp +300.000."

"Đinh, dùng một viên Ích Thần Đan, exp +100.000."

"Đinh, dùng mười viên Huyết Thần Đan, exp +200.000."

. . . .

Giờ phút này Lâm Phàm cắn thuốc đến nghiện, lại sờ luôn đến nhẫn không gian của Nghê Mạn Thiên, sau đó tìm thứ là đan dược mà chén.

Vừa nhai vừa đi đường, rất là thoải mái.

"Đinh, dùng một viên Hỗn Nguyên Kiếm Đan, exp +200.000."

"Đinh, dùng sáu viên Thư Hùng Đại Đan, exp + 1800."

. . . .

Khoan, chuyện gì đây? Lâm Phàm đang nhai đến vui vẻ, đột nhiên phát hiện chuyện bất thường. Sao có đan dược tăng ít exp như vậy? Có phải là nghe nhầm rồi không?

Đây dù gì cũng là tài sản cao thủ Nhập Thần cất giấu, tại sao lại cộng ít exp như vậy được?

"Đinh, Thư Hùng Đại Đan."

"Hiệu quả, dùng cho chuyện phòng the, tạm thời ngăn chặn khả năng sinh con."

Ọe ọe…

Vừa nuốt đan dược này vào trong miệng, Lâm Phàm đã điên cuồng mà móc họng.

Fuc-k my life, bổn đại gia vừa nuốt phải thuốc tránh thai.

Cái *&^%$! Đan dược này là của Mặc Dật Hiên, cao thủ Nhập Thần mà còn đi lừa đảo một Tiên Thiên nho nhỏ như ca, làm người sao lại làm thế chứ, quả thật chính là đại bịp!

Lâm Phàm hừ một tiếng, thôi quên đi, tốt xấu gì cũng tăng hơn một ngàn exp, tha thứ cho ngươi lần này.

Sau đó Lâm Phàm giảm tốc độ cắn thuốc lại, cẩn thận mà nuốt, chỉ sợ tiếp tục xảy ra chuyện gì tương tự.

"Đinh, phát hiện Ô Kê Bạch Phượng Hoàn *10."

"Hiệu quả: đan dược bồi bổ khí khuyết cho nữ giới trong những ngày đó."

"Sau khi sử dụng, exp +10.000."

Lâm Phàm lại lỡ cắn bậy, khi nghe được nhắc nhở thì sắc mặt biến thành rất kỳ quái.

Cái này…

Bỏ đi, tốt xấu gì cũng bổ máu.

Lâm Phàm cũng không còn quá nhiều do dự, trực tiếp nuốt nốt chỗ Ô Kê Bạch Phượng Hoàn, không thể bỏ qua 10 vạn exp như thế được.

"Đinh, dùng mười viên Ô Kê Bạch Phượng Hoàn, exp +100.000."

Sau khi nuốt sạch số đan dược, Lâm Phàm ợ một tiếng sảng khoái. Thật sự là quá sung sướng, tuy vài lần lỡ mồm hơi ghê, nhưng hiệu quả thì vô cùng rõ ràng.

"Đinh, chúc mừng nhân vật thăng cấp."

Nuốt xong viên thuốc cuối cùng, nhân vật thành công thăng cấp.

Tiên Thiên cấp hai tấn thăng Tiên Thiên cấp ba.

Chẳng qua Lâm Phàm vẫn không hài lòng lắm, đan dược của cao thủ Nhập Thần tuy nhiều nhưng phẩm cấp lại quá thấp, nuốt nhiều như vậy mới tăng một cấp.

Ài…

Lâm Phàm lắc lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Nếu Mặc Dật Hiên cùng Nghê Mạn Thiên biết Lâm Phàm dùng đan dược theo cách lãng phí như vậy, tuyệt đối sẽ hộc máu mà chết. Những đan dược này đều là bọn họ tân tân khổ khổ tích lũy lên.

Bọn họ tuy đã vào cảnh giới Nhập Thần, nhưng số đan dược này vẫn có tác dụng lớn lao.

Trong đó Huyền Nguyên Đan tuy phẩm cấp không cao, nhưng hiệu quả rất mạnh, có thể tăng lên gấp đôi tốc độ tu luyện. Thủ pháp luyện chế không khó, thế nhưng dược liệu trong đó lại cực kỳ khó kìm, rất quý giá.

Hiện giờ đã bị Lâm Phàm lãng phí như vậy, khiến cho người ta đau lòng không thôi.
Chương 39 Công pháp làm cho người ta kỳ thị

Đan dược cắn xong, tu vi đề cao, Lâm Phàm chép chép miệng, chừng này hơi ít, nếu ăn mãi mà không hết thì là chuyện hạnh phúc cỡ nào a. Bổn đại gia chỉ dựa vào cắn dược cũng có thể thành thiên hạ vô địch.

Lật lật túi chứa đồ mấy lần cũng không còn viên đan dược nào, Lâm Phàm tiếc nuối mà chuyển hướng sang công pháp.

Nhớ là lúc trước có nhìn thấy mấy quyển sách, cũng không biết đó là công pháp gì.

Lâm Phàm không ôm bao nhiêu hy vọng với công pháp của Mặc Dật Hiên. Người này vừa nhìn đã biết không phải người tốt, công pháp khẳng định cũng không khá hơn là bao.

Thế nhưng lập tức Lâm Phàm lại tỉnh ngộ, làm người sao có thể cứ mang ánh mắt kỳ thị chứ. Mặc Dật Hiên này mặc dù không ra sao, nhưng có thể khiến một người không ra sao trở nên ‘ngưu’ như vậy thì công pháp khẳng định rất ‘ngưu’.

Lâm Phàm xuất ra một quyển công pháp, vừa nhìn lên, nhất thời nở nụ cười.

"Đinh, chúc mừng phát hiện tâm pháp Thiên giai thượng phẩm Vô Tướng Thiên Ma."

"Vô Tướng Thiên Ma: gốc rễ tạo nên Vạn Ma Tông, là tâm pháp mà Vạn Ma tổ sư xem Ma Ha địa ngục, bái Vô Tướng Thiên Ma, trải qua trăm năm mới sáng tạo ra, chỉ nhân tài có được Thiên Ma Chi Thể mới có thể tu luyện."

Nhìn dòng giới thiệu này, Lâm Phàm cười ha ha một tiếng, gió đâu to thế, thôi quên đi, người nào ‘ngưu ngưu’ một chút cũng đều thích tự thổi phồng, giờ mình khuyết thiếu tâm pháp, có thứ này vừa lúc.

"Học tập Vô Tướng Thiên Ma hay không?"

- Học tập!

Hỏi thừa, mình còn đang đau đầu vì thiếu tâm pháp, sao có thể không học.

"Đinh, chúc mừng học tập tâm pháp Thiên giai thượng phẩm Vô Tướng Thiên Ma, đẳng cấp hiện tại: tầng 1, exp (0/100.000)."

"Đinh, chúc mừng học được Vô Tướng Thiên Ma, chân nguyên +1000."

Lâm Phàm cười tít mắt, học tập tâm pháp Vô Tướng Thiên Ma lại tăng một ngàn chân nguyên, quá mạnh mẽ a. Dựa theo giới thiệu, Vô Tướng Thiên Ma này tổng cộng chín tầng, không biết mình có thể tu luyện tới trình độ nào.

Đồng thời Lâm Phàm cũng phát hiện một vấn đề: mình hiện giờ có được hệ thống, Vô Tướng Thiên Ma này được mình tăng số tầng lên, không phải chính mình cũng sẽ thăng cấp sao?

Thế nhưng Lâm Phàm cũng biết mọi sự không đơn giản như vậy. Những người khác tu luyện tâm pháp, một khi tăng cấp bậc tâm pháp lên thì cảnh giới tự thân cũng thăng theo.

Còn mình thì lại có exp nhân vật riêng, exp tâm pháp riêng, muốn thăng cấp phải dựa vào tăng exp nhân vật, không thể không nói là một chuyện khá đau khổ.

Suy nghĩ một lúc, Lâm Phàm cảm giác đầu cũng muốn to thêm, quyết định không quản nữa, chính mình một đường điên cuồng lao tới, còn sợ cái gì!

Sau đó Lâm Phàm lại bắt đầu tra xét, vẫn còn mấy bí tịch nữa, cũng không biết là cái gì.

"Đinh, chúc mừng phát hiện tâm pháp Thiên giai thượng phẩm Kiếm Ý."

Ặc… Lại một quyển tâm pháp Thiên giai, xem ra đây là tâm pháp trấn phái của tông môn Nghê Mạn Thiên ở.

Lâm Phàm phấn khởi huýt sáo, này người so với người giận điên người, nhìn kiểu này, chắc Nghê Mạn Thiên cùng Mặc Dật Hiên đều là hạch tâm trong tông môn.

"Kiếm Ý: tâm pháp do khai tông tổ sư Linh Lung của Linh Lung Kiếm Các lĩnh ngộ kiếm ý tối cao sáng tạo ra, nhân tài có được Kiếm Ý Chi Thể mới có thể tu luyện tâm pháp này."

"Đinh, học tập hay không?"

- Học tập!

"Đinh, chúc mừng học được tâm pháp Thiên giai thượng phẩm Kiếm Ý, đẳng cấp hiện tại: tầng 1, exp (0/100.000)."

"Đinh, chúc mừng học được Kiếm Ý, chân nguyên +1000."

Học xong hai môn tâm pháp hàng đầu, tâm của Lâm Phàm cũng lớn hẳn lên, có loại cảm giác bổn đại gia đã là thiên hạ vô địch. Đương nhiên, cảm giác bành trướng này cũng chỉ kéo dài hai ba giây, sau đó lại xẹp lép.

Coi như nhập môn được hai môn tâm pháp, nhưng cấp bậc phía sau còn cần mình chậm rãi rèn luyện, vẫn khổ vô cùng a.

Sau đó Lâm Phàm kiểm tra nốt hai công pháp còn lại.

"Đinh, chúc mừng phát hiện công pháp Địa giai thượng phẩm Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ."

"Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ: thủ pháp độc đáo do một vị đại năng của Vạn Ma Tông sáng tạo ra, một chỉ có thể diệt Thiên. Chỉ có thể tự lĩnh ngộ, không thể truyền dạy."

"Học tập hay không?"

Chờ chút, cái này không được bình thường.

Lâm Phàm vốn đang rất vui vẻ, giờ lại giống như bị dội một chậu nước lạnh.

Đã có Xoay Chuyển Càn Khôn với Hắc Hổ Đào Tâm, giờ nếu cộng thêm cả Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ này nữa, bổn đại gia còn không phải biến thành ‘người khai phá thân thể’ sao?

Chuyển giới, nâng ngực, phá cúc hoa?

Không được, không được, tuyệt đối không được, một người tràn ngập tinh thần trọng nghĩa như ca, sao lại toàn học những công pháp có thể khiến người ta nghĩ bậy chứ!

Không học, kiên quyết không học.

Giờ khắc này Lâm Phàm sờ sờ cằm, nhưng rồi lại có chút do dự. Dù sao vất vả lắm mới gặp được công pháp, nói không luyện là không luyện sao?

Đúng rồi, công pháp chẳng phân biệt được chính tà, chỉ xem người dùng là tà hay chính.

Không sai, chính là đạo lý này, tại sao mình lại có thể bị mấy dòng giới thiệu hù ngã chứ?

- Học!

Lâm Phàm không do dự nữa, chọn học tập.

"Đinh, chúc mừng học tập Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ, đẳng cấp hiện tại: tầng 1, exp (0/1000)."

Tiếp đến Lâm Phàm nhìn tới quyển công pháp cuối cùng. Ngay cả Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ cũng đã học, giờ còn công pháp gì phải ngán chứ.

Nhưng quyển công pháp này không để cho Lâm Phàm thất vọng. Đây là công pháp của Nghê Mạn Thiên, Truy Phong Kiếm Quyết.

Địa giai hạ phẩm.

Hiện giờ Truy Phong Kiếm Quyết này xem như kỹ năng công kích có hình tượng duy nhất của Lâm Phàm

Chẳng qua đối với người không dùng kiếm như Lâm Phàm, học công pháp này cũng là một chuyện xấu hổ.

Hết công pháp, giờ xem tới trang bị.

Nói thật Lâm Phàm không có bao nhiêu hứng thú với mấy món trang bị này.

Bảo y phòng ngự gì đó, Lâm Phàm căn bản không cần, Bất Diệt Ma Thể đã đủ để chính mình chơi đùa.

Bởi vậy Lâm Phàm ném hết mấy trang bị thu được gồm một bộ y phục, một đôi giày, còn có một thanh kiếm vào lò lửa, chuẩn bị rèn lại.

"Đinh, chức nghiệp phụ thợ rèn không đủ cấp bậc, không thể dung luyện."

Khi Lâm Phàm ném mấy thứ kia vào lò lửa, lại nghe thấy nhắc nhở như vậy.

Lâm Phàm khẽ thở nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ, xem ra không thủ tiêu tang vật được rồi.

Cuối cùng vì tránh phiền toái không cần thiết, Lâm Phàm cũng chỉ có thể bỏ lại tất cả vào túi chứa đồ, chờ sau này có cơ hội thì thử lại lần nữa.

Làm xong tất cả chuyện này, Lâm Phàm chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng thoải mái.

Sắc trời bắt đầu ảm đạm dần. Lâm Phàm ngồi dựa lưng dưới một gốc cây đại thụ chọc trời rồi nhắm mắt vận chuyển tâm pháp Vô Tướng Thiên Ma.

Lâm Phàm có thể cảm nhận được một luồng khí vận chuyển trong cơ thể, theo tu luyện mà từ từ lớn mạnh lên.

"Đinh, Vô Tướng Thiên Ma exp +10."

"Đinh, Vô Tướng Thiên Ma exp +10."

. . . .

Lúc này Lâm Phàm mở mắt, hơi nghi hoặc, tu luyện tâm pháp sao tốc độ tăng exp lại chậm như vậy chứ? Thật sự là không khoa học!

Lâm Phàm thử đổi sang tu luyện Kiếm Ý, muốn thử xem tới cùng là có chuyện gì.

"Đinh, Kiếm Ý exp +1."

"Đinh, Kiếm Ý exp +1."

Sao lại thế này? Hai môn tâm pháp đều là công pháp Thiên giai, tại sao exp đạt được lại không giống nhau?

Chẳng lẽ tâm pháp Thiên giai thượng phẩm Kiếm Ý này không thích hợp với mình?

Lâm Phàm giờ khắc này có chút bất đắc dĩ, chiếu theo tốc độ này, tầng thứ nhất cần mười vạn exp khi nào mới đầy được đây.

Nhất định là có vấn đề gì, bằng không tuyệt sẽ không như vậy.

Tuy nói tu luyện hai môn tâm pháp này cần loại thân thể phù hợp, nhưng hệ thống nhắc nhở có thể tu luyện thì hẳn là đã bài trừ nguyên nhân này. Vậy tu luyện chậm như vậy nhất định là có nguyên nhân đặc thù, chỉ là tự mình tạm thời chưa phát hiện ra mà thôi.
Chương 40 Bây giờ ca là tiền bối

Thánh Địa kiếm đạo Linh Lung Kiếm Các nằm trong quần thể núi phương Bắc. Vô số người muốn bái nhập Linh Lung Kiếm Các, nhưng lại bởi vì vị trí của nó thật sự là hiểm trở đến thái quá mà đều thất vọng trở về. Bởi vậy không phải là người có đại nghị lực cùng đại khí vận thì rất khó tới được.

"Đoong đoong đoong…"

Tiếng chuông nặng nề vang lên ở Linh Lung Kiếm Các, vô số đệ tử tròn mắt ngạc nhiên, không biết chuyện gì xảy ra.

- Sư phụ, người mau qua đây, sư tỷ muốn không xong rồi.

Lúc này, một đám đệ tử thần sắc kích động đáp từ không trung xuống mặt đất, hướng vào đại điện hô.

Linh Lung Kiếm Các là tông môn có quy củ rất nghiêm khắc, tự nhiên là không cho phép đệ tử lỗ mãng như thế xông vào đại Nhưng hiện giờ tình huống nghiêm trọng, những đệ tử kia cũng không quản được nhiều như vậy.

Hai ngày này, bọn họ bay gấp ngày đêm, không dám nghỉ ngơi, chính là vì muốn nhanh một chút. Khí tức của Nghê sư tỷ đã càng ngày càng suy yếu, nếu không phải dùng đan dược duy trì, chỉ sợ đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.

Vừa lúc đó, không gian trong đại điện khẽ chấn động một chút, một bóng người đột ngột xuất hiện.

Nếu không nhìn từ trang phục thì sẽ rất khó đoán đây là nam hay nữ, bởi vì khuôn mặt của người nọ bị một tầng không gian vặn vẹo che khuất, giống như một cái đầm nước đục.

- Sư phụ, Nghê sư tỷ…

- Vô Thượng Kiếm Ý, tới cùng xảy ra chuyện gì? Các ngươi mau mời trưởng lão các ngọn núi lại đây.

Linh Lung tông chủ không nói thêm gì, cũng biến sắc, hiển nhiên cảm giác chuyện này có chút khó giải quyết, sau đó mang theo Nghê Mạn Thiên tiến vào hư không, biến mất khỏi nơi này.

Chúng đệ tử đưa mắt nhìn nhau, cũng không dám lưu lại, lập tức đi thông báo cho các trưởng lão ở các ngọn núi.

. . . .

Giờ phút này Lâm Phàm hiển nhiên còn không biết mình đã gây họa, mỗi ngày đều vui vẻ như đang nghỉ dưỡng mà đi về phía Đông.

Dọc theo đường đi, Lâm Phàm kiến thức thêm về sự thần kỳ của thiên nhiên, thấy được rất nhiều loại thực vật kỳ quái.

Thế nhưng chuyện làm Lâm Phàm ấn tượng sâu nhất là nơi này có vô cùng nhiều mãnh thú.

Ô!

Phía trước có người.

Lâm Phàm lúc này biến sắc, dừng bước. Vừa xong hắn phát hiện phía trước có tiếng người. Trên đường tới đây, Lâm Phàm cũng đã nhìn thấy rất nhiều dấu chân giống của con người, như vậy hẳn là sắp đến hoàng triều Đại Yến.

Lâm Phàm trốn vào một nơi bí mật gần đó, thấy phía trước có một đám người vừa hợp lực đánh chết một con mãnh thú. Lâm Phàm từng xử qua một con mãnh thú tương tự, loại này thực lực tàm tạm, đám người này đối phó được nó thì cũng có chút lợi hại.

Năm nam ba nữ, tu vi đều tại Tiên Thiên cấp hai, nếu đơn đả độc đấu thì con Xích Viêm Thú Tiên Thiên cấp hai kia hoàn toàn có thể hành hạ bọn họ đến chết.

Tiếp đó mấy người kia nghỉ ngơi tại chỗ, hạ trại tạm thời, mổ bụng làm thịt con Xích Viêm Thú kia, lại cắt một sừng bỏ vào trong túi, sau đó nổi lửa nướng thịt.

- Này, chào các vị!

Lâm Phàm thấy mấy người đều là Tiên Thiên cấp hai, trong lòng cũng không úy kỵ, huống chi mình cũng có chút đói bụng, vừa lúc đi ra kiếm ít thức ăn, đồng thời cũng muốn theo chân bọn họ cùng nhau rời đi. Nhìn mấy người này mặc y phục cùng kiểu, hẳn là tới từ cùng một chỗ, xen lẫn vào đám người này sẽ khó làm người khác chú ý.

Vừa có ăn lại vừa có thể đi tới nơi mình muốn, quả thực là một hòn đá ném hai chim, rất là ổn thỏa.

- Ai đấy?

Tám người mới vừa nghỉ ngơi, nghe được có người tới gần, nhất thời cả kinh, vội rút binh khí ra cảnh giác quan sát trước mắt.

Khi thấy đối phương chỉ có một người, bọn họ thầm thở phào, nhưng dù là thế, bọn họ cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Ở khu rừng Lạc Nhật này, loại người nào cũng có, người có ý đồ xấu lại càng nhiều.

Lâm Phàm thấy mọi người khẩn trương như thế thì cười xòa:

- Các vị không cần khẩn trương, ta không phải là người xấu.

- Hừ, người xấu tất nhiên sẽ không nói mình là người xấu.

Một muội tử trong đội thân mặc trường y màu đỏ, cầm kiếm, rất là cảnh giác nói.

- Vị huynh đài này, chúng ta nơi này không chào đón ngươi, mời ngươi rời đi.

Lúc này, một nam tử nói.

Lâm Phàm nhìn nam tử này, một người lên tiếng thay cho bảy người, hiển nhiên rất có uy vọng trong đội.

Lâm Phàm làm mặt tươi cười:

- Xin hỏi hoàng triều Đại Yến có phải ở phía trước hay không?

- Đi về phía trước ba mươi dặm, đó là hoàng triều Đại Yến.

Tang Thiên Hạo rất cảnh giác đối với người không rõ lai lịch xuất hiện đột ngột này, trên người không có binh khí, lại có thể ung dung xuất hiện ở nơi này, hiển nhiên không phải bình thường người.

Mấy người bọn họ tổ đội đến nơi đây là để săn giết Xích Viêm Thú, lấy về một sừng trả nhiệm vụ. Vốn làm xong rồi thì nên rời đi, nhưng thịt của Xích Viêm Thú rất ngon, nên chuẩn bị ăn no nê một bữa mới trở về.

- Đa tạ, nhưng bụng đã đói rồi, hình như mọi người đang làm cái gì đó rất ngon, ta cũng không khách khí đâu, cùng nhau ăn đi.

Lâm Phàm không chút khách sáo, tiếp tục đi đến.

- Đứng lại, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Tang Thiên Hạo thấy người trước mắt không chịu rời đi, lạnh lùng nói.

- Sao lại ích kỷ như vậy chứ, mọi người xuất môn ra ngoài, hẳn là nên giúp đỡ nhau mới đúng!

Lâm Phàm nói.

- Tang ca, nói nhảm với hắn làm gì, lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành, bắt lấy trước nói sau.

Hàn Tích Vũ lên tiếng, trường kiếm trong tay múa thành những đóa hoa trên không trung rồi đâm tới cánh tay Lâm Phàm.

- Nhất Kiếm Khuynh Thành.

Hàn Tích Vũ tu vi Tiên Thiên cấp hai, kiếm pháp không tồi, chân nguyên bao trùm lên thân kiếm, một trận hồng quang nổi lên, khí thế rất là sắc bén.

Lâm Phàm giờ khắc này không phục, cái gì gọi là lấm la lấm lét, khuôn mặt của bổn đại gia gọi là trong sáng thiện lương, dám nói là lấm la lấm lét.

"Keng. . . ."

- Nữ hài tử không nên một lời không hợp đã động thủ a.

Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, tay trái nắm chặt lấy thân kiếm của Hàn Tích Vũ, làm vẻ bất đắc dĩ nói.

- Hả…

Tang Thiên Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, có chút không dám tin. Người này lại có thể bằng tay không bắt lấy kiếm của Hàn Tích Vũ, điều này…

- Tiền bối, xin hạ thủ lưu tình.

Tang Thiên Hạo nhất thời cả kinh, lập tức hô.

- Lộ Hồi Cửu Chuyển.

Hàn Tích Vũ thấy người trước mắt bắt được thân kiếm, nhất thời nổi giận, thân thể đột nhiên xoay tròn, muốn dùng chiêu này vặn gãy bàn tay của Lâm Phàm.

Lâm Phàm khẽ lắc đầu.

Thế này cũng tốt, vừa vặn thử "Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ".

Giờ khắc này Lâm Phàm buông lỏng thân kiếm ra, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động giống như vỗ về thân kiếm của Hàn Tích Vũ.

"Choeng…"

Một tiếng vang giòn, trường kiếm trong tay Hàn Tích Vũ lập tức gãy thành từng đoạn rơi trên mặt đất.

"Đinh, chúc mừng Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ exp +10."

- Phù Bình Kiếm của ta.

Hàn Tích Vũ nhìn những mảnh kiếm trên mặt đất mà biến sắc, đôi mắt hơi ửng đỏ lên, giống như là rất thương tâm.

- Tiền bối nguôi giận, chúng ta có mắt như mù, xin tiền bối đừng chấp nhặt.

Tang Thiên Hạo vội vàng nói.

Xuất môn ra ngoài, gặp phải người cường hãn hơn thì tuyệt đối không được chống chọi, phải thể hiện đủ kính nể a.

- Còn không mau xin lỗi tiền bối.

Tang Thiên Hạo vội vàng nói, người này có thể dùng tay không bẻ gãy Phù Bình Kiếm, hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới rất cao, không phải bọn hắn có khả năng trêu chọc.

Hàn Tích Vũ nhìn Lâm Phàm, lại nhìn Phù Bình Kiếm của mình, cuối cùng nói một câu không tình nguyện.

- Thực xin lỗi!

. . . .

- Không sao, có thể gặp nhau đó là duyên, mau nướng thịt đi, ăn xong chúng ta cùng lên đường.

Lâm Phàm không chút khách khí ngồi lên tảng đá gần bếp lửa, sau đó sai người nướng thịt.

Giờ phút này Lâm Phàm rất vui vẻ trong lòng. Không nghĩ tới vừa ra khỏi tông môn, không chỉ đánh cướp được hai cao thủ cảnh giới Nhập Thần mà còn được làm một lần tiền bối với đám người trước mặt này.

Quả nhiên sau khi đi ra rất là nhiều chuyện vui vẻ.

Tang Thiên Hạo cũng thở phào một hơi, sau đó ngồi cạnh Hàn Tích Vũ. Tuy rằng tạm thời người này không có hành vi gì quá phận, nhưng Tang Thiên Hạo vẫn không thể không đề phòng.

- Ơ, các ngươi xuất môn còn mang theo một con ngựa làm gì?

Lâm Phàm thấy dưới một thân cây buộc một con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ thì tò mò hỏi.

- Tiền bối, đây là Dâm Hương Mã, là một loài ngựa cơ thể phát ra mùi hương đặc thù có thể hấp dẫn một ít mãnh thú giống đực lạc đàn lại đây. Nếu hấp dẫn tới mãnh thú quá mức lợi hại, chúng ta sẽ không xuất hiện mà trốn ở một nơi bí mật gần đó đợi xong việc."

Tang Thiên Hạo hồi đáp chi tiết.

- Tóm lại con ngựa này là mồi nhử hả?

Lâm Phàm cảm giác động vật này đúng là kỳ quái.

- Vâng, bởi vậy loại Dâm Hương Mã này rất thông thường, cũng không phải là động vật gì đáng giá.

Tang Thiên Hạo nói.

- Động vật thần kỳ này cũng tốt mà, nếu chẳng may không còn đồ ăn thì cũng có thể mang ra làm thức ăn.

Lâm Phàm vẫn là lần đầu tiên gặp được loài ngựa này.

- Tiền bối, ngựa này không thể ăn, bởi vì trời sinh dâm hương, thịt của nó cả mãnh thú cũng không nuốt nổi.

- Vậy sao, ngay cả súc sinh cũng ghét bỏ a.

- Tiền bối, thịt nướng xong rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom