• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Gửi gắm trái tim trong tiếng tíc tắc đồng hồ (1 Viewer)

Chương 3: Một chút ôn nhu
Đứng trước sạp bán rau quả Hứa Linh sờ sờ trán "A~ quên hỏi anh muốn ăn gì rồi" cầm điện thoại trên tay cô ủê oải, điện thoại của cô luôn trong tình trạng 0 đồng, thời đại có sẵn wifi cô luôn suy nghĩ không cần phải dùng đến số tiền trong điện thoại nên việc mua cart cô không hề nghĩ đến.
"Thôi thì mình thích ăn gì mua nấy đi...cô ơi" "con mua cái này, cái này..."
___

Cầm trên tay cả đống túi to túi nhỏ, đôi tay nhỏ của cô xuất hiện ửng đỏ do vết hằn của túi, giơ tay ra bấm mật mã, lấy chân đẩy cửa, nhà cửa tĩnh lặng chẳng khác gì những ngày trước đây cô sống một mình. Vừa mang dép vừa ngó nghiêng, đặt những cái túi lên bàn cô bất mãn giơ hai tay trước mặt "Chà chà, vì đâu mà mày phải mang vác nhiều đồ về nhà như hôm nay?" Phủi phủi hai tay cô chạy lên tầng ngó vào phòng của người nào đó "Anh...Huy?" Rón rén bước vô, nhìn vào người nào đó đang nằm ngủ trên bàn, giơ tay định lay vài cái cô chợt dừng lại, nắm chặt tay, "Thôi thì để anh ngủ đi" cô nhìn qua màn hình máy tính "Công ty viễn thông Hứa Linh" khẽ nhíu mày, hậm hực nói "Nên ý kiến ba đổi tên Công ty được rồi", làu bàu xong quay lưng đi xuống lầu.
Người trên bàn mở mắt, khẽ mỉm cười, xếp lại đống giấy tờ trên bàn, đóng nắp máy tính khẽ vươn người.
Bỏ tay vào túi quần nhìn xuống người đang vật lộn với đống đồ trong bếp "Em có cần anh giúp không?"
Người nào đó dừng động tác quay sang lên nhìn anh "không cần đâu anh cứ nghỉ ngơi đi" cô cười tươi nói tiếp "Anh mong em sẽ nói vậy à? Anh xuống đây nhanh giúp em đi, dù gì hai người cùng làm sẽ nhanh hơn mà" tay quơ quơ con dao vẫy vẫy, không quên tặng kèm hai bên má lúm đồng tiền, nháy mắt nhìn đến rất đáng yêu.
Anh nhìn cô gái ngốc nghếch phía dưới khẽ cười nói "Ok".
"Em mua cá làm canh chua, anh rửa giúp em đống rau kia đi" tay tiếp tục cắt, cô tự tin về khoản nấu ăn của mình, tự lập sớm thực sự rất tốt.
"Chiều em bận không?"
"không có, sao vậy anh?" Quay sang anh chớp chớp mắt, đưa tay lau nhẹ mồ hôi cô nói "Đi mua đồ sao? Được ạ"
Anh đưa tay vén những sợi tóc khiến cô khó chịu ra sau tai, cô gái trước mặt có vẻ giật mình má hơi ửng đỏ nhìn anh ngơ ngẩn.
"Chiều anh muốn lên công ty, em đi với anh".
"Được ạ..." Cúi đầu xuống lí nhí trả lời, cô tiếp tục với công việc.
-------
Hứa Linh thích mang giày thể thao, nó khiến cô cảm thấy rất tiện lợi, không cần phải lo lắng té ngã, đau chân như giày cao gót. Chạy nhanh về phía anh trai đang đợi mình cười tươi "Em xong rồi chúng ta đi thôi...anh!"
Nhìn người trước mặt cô lại nhìn vào chính mình áo thun kết hợp chân váy, giày thể thao, ngại ngùng nói "Anh ăn mặc lịch sự như vậy hay là khỏi mang em theo đi" cô cười ngốc.
Anh nhìn khuôn mặt vì chạy nhanh mà trở nên hồng của cô anh cười nói"Em không cần phải lịch sự như anh, sao phải chạy nhanh như vậy, nhìn tóc mái em kìa, hai mái nhìn ngốc lắm" anh chỉnh lại mái tóc cho cô tiện thể cố tình xoa xoa rối thêm mái tóc của cô.
"Anh Huy!" Cô phồng má tức giận.
Mở cửa xe anh nói "Tức giận thì không được chu môi phồng má nghe chưa, đi thôi" nói xong chẳng màng đến người nào đó tức đến mức muốn chạy lại ngôi nhà thân yêu mà ngủ.
"Lâu lắm em mới lại ngồi xe ôtô" sờ tới sờ lui cô nói "Anh mới về mà sao có xe rồi?"
"Em nói nhiều quá, giúp anh chỉ đường"
Cô lè lưỡi mỉm cười, chỉnh lại tư thế ngồi "đi thẳng đến ngã tư rẽ trái, chạy thẳng, gặp đèn xanh đèn đỏ thì rẽ phải rồi đi thẳng tiếp là tới".
Anh quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng của cô hơi lắc đầu cười không nói gì.
Ngồi yên được chừng 1 phút cô nói tiếp "Anh nè, em không thích lắm tới công ty đâu...hồi trước em đưa cơm cho ba, ba thể hiện tình cảm thái quá làm em rất ngại không biết chỗ chui luôn, ba thấy ai là tới người đó nói Hứa Linh công ty mình nè, con gái tôi đó, thấy nó xinh xắn không, con gái mang cơm đến cho tôi đó..." Quay sang anh hơi lo lắng, lắc lắc góc áo anh "anh Huy đừng như ba nhé, em không thích đâu"
Anh mỉm cười nhìn góc áo bị nắm "Anh biết rồi" nhìn sang cô nói tiếp "Anh chỉ nói cho họ biết em là Hứa Linh thôi"
"Anh...giống nhau!" nói xong cô quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng ai đó cười cô càng bực hơn quyết không thèm mở miệng nói nữa.
Công ty viễn thông Hứa Linh từ một công ty không được biết đến, chỉ trong 2 năm làm ăn đã đứng thứ 3 thành phố về mảng thông tin, thiết kế web, sáng tạo game, thiết kế tạo ra máy tính được người tin dùng. Giám đốc Hứa vốn dĩ là người Trung quốc vì lấy vợ người Việt Nam nên quyết định làm ăn lập nghiệp tại quê hương của vợ.
Bước xuống xe Trương Đình Huy qua mở cửa cho Hứa Linh thì người nào đó trước động tác vài giây của anh đã đứng trước mặt anh nhăn nhó "Em tự mình mở cửa được" xong đóng rầm cửa xe.
Anh nhìn xuống người cô thấy đỉnh đầu và hàng lông mi dài của Hứa Linh, khuôn mặt được ánh nắng chiếu vào làm sáng bừng rực rỡ, những lông tơ làm tạo nên một viền sáng xung quanh hết sức xinh đẹp. Khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, tiện thể nghịch một lọn nhỏ nắm trong tay, mái tóc hơi xoăn nhưng rất mượt khiến anh muốn cầm mãi thôi, nhẹ thở dài "Giận dỗi là biểu hiện của những đứa trẻ".
Cô nhanh ngước lên nhìn thoáng thấy được sự ôn nhu trong mắt anh, cô tươi cười có hơi gượng gạo "Em có giận đâu mà".
"Tiểu thư! Thiếu gia! Chào mừng hai người đến Công ty".​
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thư Tình Gửi Vệ Lai
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 78...
[Zhihu] Ngày xuân gửi thư
  • 国家一级摸鱼学者
Chương 4 END
NGÀY XUÂN GỬI THƯ
  • 国家一级摸鱼学者
GỬI ANDRE
  • Lục Diệc Ca
Phần 2 END
NỖI LÒNG HOA TẦM GỬI
  • Thập Lục Nguyệt Tây Qua
Chương 73

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom