• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Giúp ba cua lại mẹ nhé Full dịch (58 Viewers)

  • Chương 466-480

Chương 466:

Anh Nguyệt lại nghiêm túc: “Vậy, người đàn ông giống hệt anh của em là ai?”

Sắc mặt Lạc Thanh Du có chút ngán ngẩm: “Ai biết được!”

Ba ngày sau.

Khi Lạc Thanh Du đang thu dọn hành lý và chuẩn bị lên đường trở về nước, Anh Nguyệt không biết từ đâu bước ra, mặc một bộ Âu phục màu trắng, cắt kiểu tóc húi cua, khuôn mặt có phần nam tính lấn át nữ tính *Chị, chị thấy em đẹp trai không?

Lạc Thanh Du dường như chết lặng.

“Đang là con gái đàng hoàng, khi không lại hóa trang mình thành đàn ông làm gì?”

Anh Nguyệt nâng căm Lạc Thanh Du lên, nhẹ nhàng tán tỉnh: “Từ hôm nay trở đi, em sẽ bảo vệ người yêu của chị”

Lạc Thanh Du làu bàu: “Em tốt với chị như thế, chị sắp nghi ngờ em bị chị bẻ cong rồi”

Anh Nguyệt nhếch môi nói: “Nếu trên thế giới này không có Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân thì tốt biết mấy, hai người con gái cùng chung chí hướng như chúng ta nhất định có thể trở thành tri kỷ của nhau rồi.”

Lạc Thanh Du nói: “Em ăn mặc thành như thế này cũng tốt. Tránh bị những đám sâu bọ lẫn trong bụi bẩn nhà họ Chiến các người nhận ra”

Còn Lạc Thanh Du không muốn dọa phải người khác nên cũng chuẩn bị sẵn đạo cụ cho mình: Một cái khẩu trang, một cái kính râm gọng lớn.

Sau đó, hai người cứ vô tư mà quay trở lại Hà Nội.

Bởi vì tiền mang theo trên người chỉ còn lại một ít, để tiết kiệm qua ngày, hai người đành phải thuê một khách sạn giá rẻ và đưa tiền cọc ba tháng.

Cứ như thế mà chuyển đến.

Đêm giao thừa lại đến!

Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của ông Nghiêm, Lạc Thanh Du nghĩ đến ông nội ở bệnh viện, một mình cô độc năm trên giường, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Bố cô thì bị một đống chuyện ở công ty hành cho tối mắt tối mũi. Còn cái tên quê mùa như Nghiêm Mặc Hàn e là sẽ không nhớ được ngày sinh nhật của ông nội. Cho nên Lạc Thanh Du muốn đến trung tâm y tế Á Châu để thăm ông nội Cô đã tự tay làm một chiếc bánh matcha vô cùng xinh xắn cho ông nội. Trang trí thêm một chút trái cây mà ông nội thích ăn.

Trước khi xuất phát, Lạc Thanh Du đeo.

khẩu trang, kính râm, xõa tóc xuống, dường như sau khi che giấu gần hết khuôn mặt của mình, cô mới lên đường tới trung tâm y tế Á Châu.

Thời gian vẫn còn sớm.

Lạc Thanh Du đi thẳng đến phòng bệnh của ông nội.

Ông nội nằm trên giường bệnh, sắc mặt có vẻ hồng hào hơn so với nửa năm trước.

Lạc Thanh Du không kìm được nước mắt.

Trước đây đều là vì hiểu lâm Chiến Hàn Quân cho nên mới che giấu thân phận của mình, rõ ràng trong lòng cô vô cùng nhớ ông nội, nhưng cũng không dám đến gặp ông.

Đến bây giờ cô mới biết là do bản thân đã lo lắng quá nhiều.

“Ông nội, cháu xin lỗi” Lạc Thanh Du khóc: “Lâu như thế mới tới thăm ông”

Thời gian dành cho người thân thăm nom có hạn, cho nên y tá đã mau chóng đẩy cô ra ngoài. Lạc Thanh Du đặt chiếc bánh kem lên bàn, có chút không nố rời đi.

Lúc đi thang máy xuống, thang máy vừa đến tầng một, thông qua cánh cửa thang máy bằng kính trong suốt, Lạc Thanh Du đã nhìn thấy Chiến Hàn Quân đứng sừng sững ngoài cửa Trợ lý của anh đang cầm một bó hoa cẩm chướng xinh đẹp và một chiếc bánh matcha nhiều tầng.

Lạc Thanh Du nhìn đến ngây ngốc, đứng thân thờ một chỗ mà quên phải ra ngoài.

Gương mặt không có chút nhiệt độ của Chiến Hàn Quân đột nhiên cau mày lại, thấy cô không có ý ra ngoài, anh liền làm bộ mặt u ám đi vào trong Sau đó có một cô bé bước vào chỉ vào Lạc Thanh Du rồi hét lên: “Mẹ ơi, cô ấy xấu quá!”

Lạc Thanh Du bị những lời nói ngay thẳng này của trẻ con làm cho ngượng ngùng, vội vàng liếc nhìn Chiến Hàn Quân, nhưng thấy anh cũng đang cau mày nhìn cô, vẻ mặt cũng mất kiên nhẫn.

Lạc Thanh Du mới nhận ra việc cô đứng đó làm trì hoãn cửa thang máy đóng lại, cho nên anh mới không vui.

“Tôi xin lỗi” Cô khàn giọng nói.

Sau đó ngượng ngùng bỏ đi.

Chương 467:

Sau khi Lạc Thanh Du rời đi, Chiến Hàn Quân vẫn giữ sắc mặt u ám đó bước vào.

phòng bệnh của ông cụ Nghiêm.

Quan Minh Vũ cảm hoa vào bình và đặt bánh kem trên bàn cạnh cửa sổ.

Khi nhìn thấy trên bàn đã có một chiếc bánh kem matcha xinh xắn khác, Quan Minh Vũ hét lên kinh ngạc.

“Chủ tịch!”

Chiến Hàn Quân đang đứng ở bên giường bệnh yên lặng nhìn ông cụ Nghiêm đang say ngủ. Đột nhiên nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Quan Minh Vũ, anh quay đầu lại.

Quan Minh Vũ bưng chiếc bánh kem bé xíu ấy đi tới chỗ Chiến Hàn Quân: “Chủ tịch, anh nhìn xem. Có người đến sớm hơn chúng ta này”

Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy chiếc bánh tinh xảo, trên bánh có ghi chữ tiếng Anh “happy” bằng trái cây, đôi mắt anh đột nhiên mở.

Đột nhiên anh đưa tay ra, ngón tay quệt lấy một ít kem ở mép bánh rồi đưa vào miệng nếm thử.

Mùi vị quen thuộc khiến lòng anh bừng lên một sự vui sướng.

Chiến Hàn Quân giống như phát điên bỗng dưng chạy ra ngoài.

Anh dám chắc chăn, Linh Trang đã trở về.

Chiếc bánh này là do Linh Trang làm.

Anh đi thang máy đuổi ra khỏi cửa trung tâm y tế Á Châu, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Anh chán nản quay đầu lại, Lạc Thanh Du đang lặng lẽ đứng đối diện với anh.

Nhìn thấy anh vội vã lo lắng tìm kiếm cô như thế, trong lòng có chút cảm giác buồn vui lẫn lộn.

Nhưng sau khi ánh mắt của Chiến Hàn Quân quét qua cô, không để tầm mắt lại trên người cô quá lâu mà vội vàng chuyển sang hướng khác.

Trái tim Lạc Thanh Du lại bắt đầu lạnh xuống.

Cô từ từ lướt qua anh, đi về phía cửa ra của trung tâm y tế.

Không nhìn thấy bóng người mình ngày nhớ đêm mong, Chiến Hàn Quân chán nản quay lại phòng bệnh.

Trùng hợp, Nghiêm Mặc Hàn cũng mang bánh kem đến thắm ông cụ Nghiêm.

Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, lập tức tức giận chạy tới.

*Chiến Hàn Quân, sao anh còn mặt mũi tới đây? Anh hại chết em gái tôi, hôm nay tôi phải thay nó báo thù? Tôi phải giết anh?”

Quan Minh Vũ ngăn lại Nghiêm Mặc Hàn lại: “Cậu Nghiêm, xin hãy bình tính. Em cậu bị hại, chủ tịch nhà chúng tôi cũng vô cùng đau lòng”

“Anh ta đau lòng? Tôi thấy anh ta lúc nào cũng hăng hái hớn hở, đâu có chỗ nào giống người bị tổn thương tình cảm đâu?”

“Cậu Nghiêm, chủ tịch chúng tôi vốn là người không thể hiện buồn vui ra mặt, cậu không nhìn thấy anh ấy đau lòng tổn thương, chỉ là do anh ấy giỏi điều chỉnh cảm xúc của mình mà thôi.”

“Đừng tô son trát phấn nữa, theo tôi thấy anh ta chính là tên đạo đức giả, trong ngoài bất nhất, tên xấu xal”

Chiến Hàn Quân lạnh lùng nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Minh Vũ, thả anh ta ra”

Quan Minh Vũ lui sang một bên.

Nghiêm Mặc Hàn tung một cú đấm về phía Chiến Hàn Quân, nhưng bị Chiến Hàn Quân chặn lại.

“Chiến Hàn Quân, lúc đầu là do tôi ngu ngốc nên mới tin lời xäng bậy của anh. Sự thật chứng minh, em gái tôi gặp phải anh chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp, nhất định là anh đã hại nó!” Nghiêm Mặc Hàn dùng sức vùng vẫy nhưng không thoát được khống chế của Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Nghiêm Mặc Hàn, cậu có thế dùng não trước khi nói không?”

Chiến Hàn Quân buông tay, Nghiêm Mặc.

Hàn ngã xuống đất.

Anh ta tức giận nhìn chằm chằm Chiến Hàn Quân: “Anh có chứng cứ gì chứng minh mình không phải là hung thủ hại em tôi?”

Chiến Hàn Quân vặn lại: “Không có”

Quan Minh Vũ sợ câu trả lời của vị chủ tịch xem chữ như vàng của mình sẽ khiến Nghiêm Mặc Hàn hiểu lầm, vội vàng giúp chủ tịch giải thích: “Nhưng anh cũng không có chứng cứ nào chứng minh chủ tịch tôi hại cô ấm “Tất nhiên là có, hễ khi em gái tôi đến gần anh ta là lại có chuyện.”

Quan Minh Vũ nhắc nhở: “Cậu Nghiêm, xin hãy đưa ra bằng chứng xác đáng. Tất cả suy đoán chủ quan đều không phải là chứng cứ để định tội”

Chương 468:

Nghiêm Mặc Hàn tức giận nói: “Không có”

Chiến Hàn Quân lười để ý đến Nghiêm Mặc Hàn, trực tiếp căn dặn Quan Minh Vũ: “Minh Vũ, lập tức đến phòng giám sát. Tôi muốn biết người tặng chiếc bánh kem này là ai”

“Vâng” Quan Minh Vũ xoay người bước ra ngoài Nghiêm Mặc Hàn tức giận trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân nói sâu xa: “Cái chết của Linh Trang không phải là bất ngờ. Có người cô ý mưu hại cô ấy”

Nghiêm Mặc Hàn phẫn nộ: “Còn có ai ngoài anh?”

“Dường như Linh Trang đã biết được bí mật không nên biết, cho nên có người muốn giết cô ấy diệt khẩu”

“Người này ngụy trang thành hình dáng của tôi, khiến Linh Trang hiểu lầm là tôi muốn hại cổ”

Dừng một hồi, iu nghỉu nói: “Rất lâu trước đây cô ấy không dám mở lòng với tôi, thậm chí lúc nào cũng phòng bị tôi, điều này khiến tôi không đủ sức để bảo vệ cô ấy…”

Anh liếc nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Nếu cậu biết được nội tình sự việc, nhất định phải thành thật nói với tôi. Điều này rất quan trọng giúp tôi tìm ra hung thủ.”

“Cửa nấm?” Nghiêm Mặc Hàn từ dưới đất đứng dậy.

Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ nhìn anh ta: “Cậu cũng biết?”

Nghiêm Mặc Hàn nghiêm túc nói: ‘Không biết. Có điều kiếp trước trước khi em gái tôi gặp tai nạn thường nằm mơ nói ra ba chữ này…

Chiến Hàn Quân năm chặt tay: “Người này năm lần bảy lượt bức hại cô ấy, tôi nhất định phải khiến hắn chết không có chỗ chôn thây!”

Nghiêm Mặc Hàn khịt mũi: “Anh cứ làm ra vẻ!

Chiến Hàn Quân nói: “Nếu cậu cứ dồn hết tinh lực vào tôi, hung thủ sẽ tiêu dao tại ngoại đấy Nghiêm Mặc Hàn có chút dao động!

Không lâu sau Quan Minh Vũ quay trở lại, cũng đã lấy được đoạn băng giám sát.

“Chủ tịch, anh xem camera!” Quan Minh ‘Vũ mở đoạn video giám sát được sao chép.

lên điện thoại đưa cho Chiến Hàn Quân.

Nghiêm Mặc Hàn cũng bước tới xem.

Trong đoạn phim là một người phụ nữ bịt khẩu trang, đeo một cặp mắt kính gọng lớn, đầu tóc xõa xuống phủ hai bên gương mặt, mang theo một chiếc bánh kem matcha đi vào phòng bệnh của ông cụ Nghiêm.

Sau đó ngồi trên chiếc ghế đặt ở đầu giường mà lặng lẽ rơi lệ.

Nghiêm Mặc Hàn hét lên: “Chiến Hàn Quân, anh đã làm gì an ninh của trung tâm y tế? Mấy thứ bệnh nhân tâm thần này cũng có thể cho vào tùy tiện như vậy à? Lỡ như cô ta muốn làm hại ông nội của tôi thì phải làm sao?”

Chiến Hàn Quân tức giận mắng anh ta: ““Câm miệng”

Nghiêm Mặc Hàn càng nói càng mạnh miệng: “An ninh trung tâm y tế các người quản lý không tốt, còn không cho tôi nói?

Chiến Hàn Quân ra lệnh cho Quan Minh Vũ: “Trói ri bịt miệng cậu ta lại”

Nghiêm Mặc Hàn đấu tranh đến cùng: “Anh không cho tôi nói, tôi càng muốn nói.

Các người để bệnh nhân tâm thần vào phòng bệnh ông tôi… tm ưi Quan Minh Vũ trói anh ta vào một cây cột bằng ống truyền dịch, rồi dùng túi bông y tế lớn nhét vào miệng anh ta.

Nghiêm Mặc Hàn mới hoàn toàn im lặng.

Chiến Hàn Quân nhìn cô gái dịu dàng đeo khẩu trang và kính râm trong video, đột nhiên anh giơ tay tát cho mình một bạt tai thật mạnh…

Nghiêm Mặc Hàn nhổ bông gòn trong miệng ra: “Khốn kiếp, Quan Minh Vũ, chủ tịch của anh không phải bị kích động gì rồi chứ?

Mau đi gọi bác sĩ đi, bác sĩ của khoa tâm thần ấy!

Quan Minh Vũ lấy ra một cuộn băng keo trong bên cạnh, trực tiếp dán lên miệng anh ta.

Chiến Hàn Quân nhằm mắt lại, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối: “Minh Vũ, cô gái trong thang máy, chính là mợ hai.”

Quan Minh Vũ kinh ngạc.

Mợ hai đúng là đa họa đa nan!

“Chủ tịch, có muốn tôi kiểm tra…”

*Ừm, đừng kinh động cô ấy. Còn nữa, nhớ đăng nhập tất cả tài khoản của Chiến Đình Vũ…

“Vâng. Chủ tịch”

Ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Mặc Hàn dường như sắp rơi xuống đất.

Cô gái đến thăm ông nội không phải là bệnh nhân tâm thần, mà là em gái của anh ta?

Chương 469:

Lạc Thanh Du trở về phòng trọ của mình, rồi nằm dài xuống giường Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở dài Anh Nguyệt đang đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng thở dài không ngừng của Lạc Thanh Du liền tỏ vẻ kinh ngạc “Làm sao thế?” Anh Nguyệt hỏi.

Lạc Thanh Du bực bội: “Hôm nay có người nói chị xấu.”

Anh Nguyệt kéo lớp mặt nạ ra và giận dữ nói: “Ai nói vậy? Em rạch nát miệng của nó.”

“Một bé gái.”

“không có giáo dục” Anh Nguyệt phẫn nộ.

*Trẻ con hay nói thẳng!”

Anh Nguyệt nhìn Lạc Thanh Du đang trầm mặc, an ủi nói: “Đã biết là trẻ con hay nói thẳng, thế chị trưng cái bộ mặt khổ sở đó ra làm gì?”

Lạc Thanh Du ngồi dậy, nói một cách yếu ớt: “Anh Nguyệt, hôm nay tôi gặp được anh của em?”

Anh Nguyệt kinh ngạc nhìn cô.

“Trùng hợp như vậy sao?”

“Hơn nữa còn là tình cờ hai lân?” Lạc Thanh Du giơ hai ngón tay lên nói “Anh em có nhận ra chị không?” Nhìn vẻ mặt thất vọng của Lạc Thanh Du, Anh Nguyệt có dự cảm không lành Lạc Thanh Du khóc lên: “Anh Nguyệt, anh trai em không nhận ra chị nữa rồi”

Anh Nguyệt: “..

Đưa cho cô một gói khăn giấy: “Khóc từ từ! Không thiếu giấy”

Lạc Thanh Du đã khóc đủ rồi, Anh Nguyệt vừa kết thúc một vòng trò chơi vinh quang.

Quay đầu nhìn Lạc Thanh Du: “Anh trai em không nhận ra chị là bình thường. Chị xem chị bịt khẩu trang, đeo mắt kính, biến mình thành cái bộ dạng như này, anh ấy có thể nhận ra chị mới lạ”

Lạc Thanh Du nhanh chóng thả lỏng: “Vậy cũng tốt. Sau này có thể tùy thích ra ngoài rồi Anh Nguyệt vô cùng ngưỡng mộ tỉnh thần giống như “con gián” của Lạc Thanh Du: “Tính tình chị lạc quan như thế, thật sự khiến người ta không thích cũng khó”

Lạc Thanh Du nhìn trò chơi trên màn hình máy tính và tò mò hỏi: ‘Sao em cứ mê mẩn cái trò này vậy?”

“Em muốn chơi game kiếm tiền” Anh Nguyệt nói.

Lạc Thanh Du mới nhớ ra, cô và Anh Nguyệt bây giờ đã nghèo rớt mồng tơi rồi “Thế em kiếm được bao nhiêu rồi?”

Anh Nguyệt tự tin nói: “Vẫn chưa, nhưng chị hãy tin em, không lâu nữa có thể kiếm được tiền “

Lạc Thanh Du ngẩn ra: “Sự tự tin của em từ đâu mà có thế?”

“Em chơi game hơn mười năm, đóng hết mấy chục triệu tiền học phí, xem ra cũng có chút lợi ích đấy chứ?”

Lạc Thanh Du: “..”

Chơi game có thể kiếm được mấy chục triệu thì đúng là thần kỳ thật đấy?

Một vài tiếng sau.

Anh Nguyệt đập bàn và gào khóc thảm thiết: “Chị Linh Trang, em thua hết đồ rồi, hu hu, phải làm sao đây?”

Trước mặt Lạc Thanh Du là một đống đồ ăn vặt, cô là người biến đau buồn thành thèm ăn. Ăn đến mức bụng có hơi chướng lên, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Anh Nguyệt.

Sau đó Lạc Thanh Du lặng lẽ đặt nửa quả chuối trong tay xuống, nghĩ rằng để dành đó để lót dạ cho ngày mai “Sao lại thua thảm vậy?” Lạc Thanh Du bước tới trước máy tính.

Anh Nguyệt khóc sướt mướt nói: “Em vốn đang chơi rất thuận lợi, nhưng vừa ngay lúc nấy, đột nhiên từ đâu chui ra một người chơi level thấp. Em mắng cho hắn một câu ngu ngốc, sau đó hẳn liền đánh người chơi đẳng cấp như em hiện nguyên hình rồi?”

Lạc Thanh Du ánh mắt rơi vào màn hình máy tính.

“Là anh ta sao?” Ngón tay chỉ vào người chơi cấp thấp duy nhất trên màn hình: Đế quốc mặt trời!

Anh Nguyệt vô cùng tức giận khi nhắc đến cái tên “Đế quốc mặt trời” đó: “Chính là anh ta.

Người ác nói ít, thủ đoạn âm độc. Chị Linh Trang, chị giúp em giải quyết anh ta đi”

Lạc Thanh Du ngồi xuống trước màn hình máy tính, bắt đầu thay Chiến Nguyệt Anh nhập Vai vào game.

Anh Nguyệt gõ một dòng chữ trên bàn phím, khiêu chiến “Đế quốc mặt trời”: “Đổi cao thủ chơi với anh!”

Lạc Thanh Du đã nhanh chóng sửa đổi tên có chút cổ phong của Anh Nguyệt từ “Kỳ diệp trăn trăn” thành “Vác đại đao theo đuổi nam nhân”.

Rất lâu sau nick “Đế quốc mặt trời” mới gõ lại một dòng: “1×1?”

Lạc Thanh Du vẫn còn đang do dự, thì Anh Nguyệt đã chấp nhận thư khiêu chiến do đối phương gửi đến.

“Khiêu chiến cái gì?” Lạc Thanh Du gõ một dòng.

*Do nữ sĩ quyết định”

“Làm sao anh biết tôi là nữ?” Lạc Thanh Du có chút khó hiểu.

Chương 470:

Đế quốc mặt trời: “Tên trong game của cô đã nói cho tôi biết”

Lạc Thanh Du: “Vác đại đao theo đuổi nam nhân không nhất thiết là nữ, cũng có thể là nam mà”

Cuối cùng, bổ sung thêm một câu: ‘Lỡ như tôi là đồng tính thì sao?”

Đế quốc mặt trời: ‘…

Lạc Thanh Du: “Nếu anh đã khiêm nhượng cho tôi, thế thì tôi không khách sáo nữa.

Chúng ta gặp nhau ở võ quán Taekwondo”

Sau đó, cảnh chuyển đến một võ quán taekwondo.

Hình tượng nhân vật của Lạc Thanh Du là một nữ hiệp vác theo thanh đại đao bốn mươi mét.

Hình tượng nhân vật của Đế quốc mặt trời lại là một thiếu niên hiện đại trông rất đơn giản.

Bởi vì khung cảnh đã trở nên rộng hơn, hai người lại đứng ngay giữa võ quán, cho nên hình tượng nhân vật cũng có vẻ chân thực hơn.

Lạc Thanh Du: “Anh muốn cược gì?”

Đế quốc mặt trời: “Cô muốn gì?”

Lạc Thanh Du: “Tiền”“

Đế quốc mặt trời: “Cô đang thiếu tiền à?”

Lạc Thanh Du: “Sắp không có cơm ăn rồi!”

Đế quốc mặt trời: “Được, đánh thẳng tôi, tôi cho cô tiền!”

Lạc Thanh Du đánh ra một cặp hồng tỉnh nhãn lấp lánh.

“Bà đây sẽ đánh anh đến mức bố mẹ anh nhận không ra.”

Đế quốc mặt trời: “Anh sẽ nhường cho em mà.

Lạc Thanh Du: “…”

Hai người bấm nút thay quần áo, nhân vật lập tức chuyển sang thiếu niên hiện đại trong bộ võ phục Taekwondo.

Sau khi cả hai cúi đầu chào nhau, Lạc Thanh Du đã lợi dụng tình thế chưa phòng bị, tung ra một cú đá xoay.

Đối phương ôm lấy hai vai, không tránh không né, đợi cú đá toàn phong của Lạc Thanh Du bay tới, anh lại giơ bàn tay giống như cái kềm ra, tựa thế kéo chân của Lạc Thanh Du về phía trước, sau đó cả người Lạc Thanh Du rơi vào trong vòng tay của anh.

Đế quốc mặt trời: “Cô thua rồi!”

Lạc Thanh Du vô cùng kinh ngạc, anh hoàn toàn có thể ôm lấy chân cô ném cô xuống đất, nhưng sao lại lựa chọn cách thức dịu dàng như thế khiến cô thua.

*Không tính, hiệp này chỉ là bài tập khởi động”

Đế quốc mặt trời: “Bé con lươn lẹo!”

Lạc Thanh Du nhìn thấy bốn chữ “bé con lươn lẹo” thì hai mắt tròn xoe, tự mình lẩm bẩm: “Sao phong cách nói chuyện của tên này lại giống anh em thế?”

Sau đó gõ nhanh một hàng chữ: “Đừng gọi tôi là bé con lươn lẹo. Đây là cách gọi thân mật của anh tôi gọi tôi.”

Đế quốc mặt trời im lặng hồi lâu Trò chơi chính thức bắt đầu Lạc Thanh Du thi triển động tác, nhảy lên trước mặt anh.

Đế quốc mặt trời: “Nếu thua, thì ra gặp nhau đi?”

Lạc Thanh Du: “Tôi sợ sẽ dọa anh giật mình”

Đế quốc mặt trời: “Chỉ sợ người bị giật mình sẽ là cô.”

Lạc Thanh Du: “Đánh thẳng tôi rồi nói đi”

Lạc Thanh Du nói xong, giống như một con chạch chui qua dưới hông người đàn ông, sau đó, nâng cao một chân đỉnh vào bộ vị quan trọng của người đàn ông…

Vòng này, Để quốc mặt trời đã thua.

Lạc Thanh Du: “Tôi thẳng rồi”

Đế quốc mặt trời: “Chiêu này là ai dạy cô?”

Lạc Thanh Du: “Người đàn ông của tôi!”

Đế quốc mặt trời: “Anh ấy rất yêu cô”

Lạc Thanh Du: “Đệt, này mà cũng nhận ra vn Đế quốc mặt trời: “Sau này đừng nói tục nữa!”

Lạc Thanh Du: “Anh thích tọc mạch chuyện người khác à?”

Đế quốc mặt trời: “…

“Đưa tài khoản cho tôi!”

Lạc Thanh Du: ‘Anh chắc chắn là lừa đảo, không gian trò chơi có thể chuyển khoản, anh cần tài khoản của tôi làm gĩ?”

Đế quốc mặt trời: “..”
Chương 471:

Ngay khi Lạc Thanh Du chuẩn bị logout, chợt nghe tiếng tiền trò chơi rầm rầm nhập vào tài khoản.

Kéo dài không thôi.

Ngay cả Chiến Anh Nguyệt cũng kinh hãi bước tới, nhìn thấy tiền xu, nhìn tốc độ càng ngày càng tăng thêm, Chiến Anh Nguyệt liền trợn tròn mắt.

*Mẹ ơi, đây tuyệt đối là thuộc hàng con ông cháu cha rồi.”

Nếu đổi thành tiền việt khoảng chừng ba trăm triệu!

Lạc Thanh Du liền gửi cho Đế Quốc Mặt trời một tin nhắn: “Cảm ơn đại ca cứu giúp, nếu ngày khác đại ca có cần dân nữ giúp đỡ, dân nữ muôn lần chết không chối từ.”

Đế Quốc Mặt trời: “Chết thì không cần, vừa hay thiếu một nàng dâu, em có thể cân nhắc đến việc lấy thân báo đáp.”

Lạc Thanh Du: “Tôi sợ sau khi anh thấy mặt của tôi thì không muốn ăn nữa”

Đế Quốc Mặt trời: “Vừa hay, mặt của anh đẹp trai ngời ngời, chúng ta có thể bù trừ cho nhau”

Lạc Thanh Du liền giật mình: “Cảm ơn anh không chê! Tôi off đây!”

Chiến Hàn Quân ngồi trước máy tính ngẩn người.

Lúc Quan Minh Vũ đi vào, nhìn thấy trên màn hình máy vi tính của tổng giám đốc đang mở một tag trò chơi của thanh niên, kinh ngạc đến vã mồ hôi.

*Tổng giám đốc, sao anh lại chơi mấy trò này?”

Còn tưởng là tổng giám đốc muốn học hỏi thêm những điểm mạnh của người khác, sau đó mở ra một trò chơi mới cấp cao. Kết quả…

“Vợ tôi thích, tôi chơi theo.” Chiến Hàn Quân nghiêm túc nói.

Quan Minh Vũ kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm…

Chiến Hàn Quân đột nhiên quay đầu nhìn Quan Minh Vũ, đặc biệt dặn dò: “Đúng rồi, cậu có thời gian rảnh thì nạp tiền vào trò chơi cho tôi, nạp nhiều một chút”

Quan Minh Vũ nghỉ hoặc không thôi, tổng giám đốc chơi game chỉ thắng không thua, chưa từng nạp tiền.

“Tiền của tôi đều thua về cho vợ tôi” Chiến Hàn Quân giải thích.

Quan Minh Vũ toát mồ hôi: “…

Thì ra tổng giám đốc đổi cách cho bà chủ tiền tiêu vặt.

“Đúng rồi, tổng giám đốc, chúng tôi đã tra được nơi ở của cô hai.”

Chiến Hàn Quân bỗng nhiên ngẩng đầu, hiệu suất làm việc của Quan Minh Vũ lần đầu tiên khiến cho anh cảm thấy vui mừng: “Ở đâu?”

Quan Minh Vũ nói: “Ở khách sạn Lệ Châu, chỗ đường vòng bao quanh thành phố: *Khách sạn Lệ Châu?” Chiến Hàn Quân nhíu mày, vì anh chưa từng nghe thấy tên khách sạn này.

Quan Minh Vũ cũng giải thích: “Tổng giám đốc, khách sạn này là khách sạn theo phong cách kiểu cũ còn sót lại ở thủ đô, thang lầu cũng là thang lầu đời cũ, điều kiện đơn sơ, có điều tiền thuê rẻ.”

Chiến Hàn Quân nói: “Số phòng bao nhiêu?”

“Chín một bảy”

Chiến Hàn Quân trầm mặc một lát, nói “Thuê căn phòng bên cạnh, tối nay tôi muốn vào ở: Quan Minh Vũ bị quyết định này của tổng giám đốc làm cho hóa đá tại chỗ.

Tổng giám đốc là cậu ấm từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, có chút bệnh sạch sẽ. Chỉ hơi bẩn một chút là anh không hài lòng, sẽ khổ sở thâu đêm suốt sáng không ngủ yên.

*Tổng giám đốc, chỗ đó muỗi nhiều” Quan Minh Vũ có ý đồ ngăn cản quyết định xúc động của tổng giám đốc.

Chiến Hàn Quân nhíu mày, nghĩ đến người phụ nữ của anh lại ở một nơi bết bát như vậy, trong lòng liền đặc biệt khó chịu.

“Dùng dụng cụ diệt muỗi bảo vệ môi trường mà chúng ta mới nghiên cứu ra tài trợ cho khách sạn Lệ Châu”

Vẻ mặt Quan Minh Vũ đau khổ nói: “Tổng giám đốc, ngoại trừ muỗi, điều kiện ẩm thực nơi đó cũng vô cùng không tốt. Năm trước còn có người bị trúng độc thực phẩm, dẫn đến việc làm ăn của Lệ Châu bị tụt dốc”

Tâng băng sương trên mặt Chiến Hàn Quân càng lúc càng dày: “Vậy thì bảo đầu bếp tốt nhất của Á Châu mỗi ngày làm mấy phần đồ ăn, bảo người đưa qua”

“Vâng!”

Quan Minh Vũ thấy tổng giám đốc quyết tâm muốn tới ở, đành phải coi như th: Buổi tối, Chiến Hàn Quân thành công vào ở trong khách sạn Lệ Châu, mà là căn phòng sát vách với phòng chín một bảy.

Nhà ở kiểu cũ, ngoại trừ những khuyết điểm mà Quan Minh Vũ nói thì hiệu quả cách âm ở đây cũng kém, tạp âm xung quanh quá lớn.

Chương 472:

Chiến Hàn Quân là người cực kỳ ghét tạp âm, vừa vào liền đóng chặt cửa sổ lại Nhưng mà..

Phòng bên cạnh chợt truyền tới âm thanh xoong nồi leng keng, còn cả tiếng Chiến Anh Nguyệt hát nhạc Rock n’ Roll inh ỏi Chiến Hàn Quân dùng hai cục bông nhét vào lỗ tai.

‘Vất vả lắm, tạp âm của Chiến Anh Nguyệt mới kết thúc.

Chiến Hàn Quân vừa lấy hai cục bông ra Âm thanh của Lạc Thanh Du lại vang lên.

Có điều lần này không phải tạp âm khiến cho người ta khó chịu, mà là muốn mạng người ta… tiếng quỷ khóc đến thở không ra hơi.

Chiến Hàn Quân ngồi ở trên giường, suy nghĩ về việc linh hồn của Nghiêm Linh Trang nhập vào trong cơ thể Lạc Thanh Du, rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo?

Rõ ràng Linh Trang nhà anh có một giọng nói tự nhiên.

Lạc Thanh Du thì không có!

Lúc Chiến Hàn Quân đang tâm hồn treo ngược cành cây, đột nhiên sát vách yên tĩnh lại.

Bốn phía đều lặng ngắt như tờ.

Chiến Hàn Quân giơ tay nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm.

Hai tên dở hơi kia trải qua cái cuộc sống thần tiên gì vậy?

Ngày mai anh còn phải đi làm.

Có lẽ vì cảm nhận được sự tồn tại của cô ở khoảng cách gần, căn bệnh mất ngủ mấy ngày liên tiếp của anh được chữa trị. Đang ngủ gà gật, trong lúc mơ màng, lại nghe được sát vách truyên đến tiếng bàn luận xôn xao.

“Anh Nguyệt, ngày mai, chị muốn đi tìm việc”

“Chị tìm việc gì? Em nuôi chị được!” Chiến Anh Nguyệt hào phóng nói.

“Chị rất cần tiền phẫu thuật chỉnh hình”

Giọng nói của Lạc Thanh Du có chút sa sút.

Chiến Anh Nguyệt giật mình im lặng hồi lâu, nói: “Chị đừng lo lắng, cùng lảm thì em lén lút đi vào biệt thự Ngọc Bích, trộm hết đống trang sức của em đi bán lấy tiền”

Lạc Thanh Du nói: “Chị không thể lại dùng tiền của em”

Chiến Anh Nguyệt bĩu môi, rầu rĩ nói: “Tiền của em chính là tiền của chị mà. Không phải chúng ta đã nói rồi sao, nếu như hai người đàn ông kia không cần chúng ta, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, chúng ta có thể đi ra nước ngoài, còn có thể đăng ký kết hôn”“

Chiến Hàn Quân bị dọa giật mình ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn không còn.

Người ta nói phòng cháy, phòng trộm, còn anh trăm tính ngàn tính lại không ngờ tới người nên phòng là em gái mình.

Chiến Anh Nguyệt chậm rãi thổ lộ tình cảm với Lạc Thanh Du, khiến cho Chiến Hàn Quân cảm thấy nguy cơ bốn phía, lúc này nhíu mày hạ quyết tâm: Phải mau chóng nghĩ cách kéo hai tên oan gia này ra.đừng chơi dơ

Lỡ như, Lạc Thanh Du bị Chiến Anh Nguyệt bẻ cong thì phải làm sao bây giờ?

Hôm sau, Chiến Hàn Quân đang ngủ thì tự nhiên tỉnh.

Nhìn đồng hồ, kim chỉ chín giờ sáng.

Sát vách lại truyền đến âm thanh tạm biệt của Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt.

*Em ra ngoài chạy bộ, chị có muốn đi không?”

“Chị không đi” Lạc Thanh Du ôm chăn: “Chị chạy không nổi”

Chiến Anh Nguyệt trách móc Lạc Thanh Du: “Chị đúng là kẻ có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không nằm, lười như heo, nếu cứ như vậy thì không tốt cho sức khỏe đâu.”

Lạc Thanh Du bướng bỉnh nói: “Chị tình nguyện sống ít đi mười năm, cũng không muốn vận động vất vả.”

Chiến Hàn Quân nhíu mày, cô gái này càng lúc càng không thích vận động.

Nghe được sát vách truyền đến âm thanh đóng cửa, Chiến Hàn Quân tranh thủ rửa mặt một cái, thay xong quần áo liền mở cửa đi ra.

Chiến Anh Nguyệt chạy bộ dọc theo bờ sông Tân Hà, chạy mười mấy phút, luôn cảm thấy đẳng sau có người đang theo dõi mình, nhát gan không dám quay đầu lại, chỉ có thể chạy thục mạng về phía trước.

Bình thường, người đi đường ở sông Tân Hà cũng không ít, nhưng bây giờ chưa phải giờ cao điểm, cho nên người đi đường vô cùng thưa thớt.

Ngẫu nhiên có người đi đường tản bộ, hầu hết là các ông bà tuổi cao sức yếu.

Chiến Anh Nguyệt cậy vào lúc có người liền can đảm quay đầu lại, nhìn thấy đứng phía sau là một người đàn ông với gương mặt đẹp trai nhưng siêu cấp lạnh lùng, lúc này liền vắt chân lên cổ mà chạy.

Chương 473:

“Chiến Anh Nguyệt!” Anh đuổi theo.

Chiến Anh Nguyệt không chạy bằng anh, đành phải dừng lại đối mặt với anh.

“Anh… anh trai!”

Nếu như anh trai biết chị dâu vì bảo vệ cô mới nhảy xuống lầu, anh trai sẽ giết chết cô.

Dù sao anh trai cũng cưng chiều chị dâu như vậy.

“Còn biết anh là anh của em đấy à? Sao nhìn thấy anh lại còn chạy?” Chiến Hàn Quân cảm thấy hai anh em bọn họ cần phải nói chuyện rõ ràng.

Không thể để cho Chiến Anh Nguyệt tiếp tục hiểu lầm anh!

“Anh, xin lỗi, là do em không bảo vệ chị dâu cho tốt!” Nước mắt của Chiến Anh Nguyệt bắt đầu lăn xuống, thái độ thành khẩn trước nay chưa từng có.

Cổ họng Chiến Hàn Quân như bị nghẹn lại, Lạc Thanh Du bị hủy dung, xem ra là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi ‘Vốn anh vẫn còn một tia hi vọng, hi vọng cô tránh đi nơi khác chỉ vì muốn che giấu thân phận của mình.

Giống như lúc trước muốn trốn anh vậy.

“Anh muốn gặp cô ấy” Chiến Hàn Quân khàn giọng nói.

Chiến Anh Nguyệt lắc đầu kịch liệt.

“Anh Nguyệt.” Giọng Chiến Hàn Quân như tiếng gầm trầm thấp của sư tử: “Anh có quyền biết tất cả mọi chuyện của vợ mình”

“Anh, anh cho chị dâu một chút thời gian đi, có được không?” Chiến Anh Nguyệt dùng đôi mắt ngập nước cầu xin nói.

“Từ sau khi chị dâu bị hủy dung, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cực kỳ, cực kỳ khổ sở.

Thậm chí, chỉ ước gì cả ngày mình ở trong nhà, không muốn dùng gương mặt kia ra ngoài gặp ai.”

“Người mà chị dâu không muốn gặp mặt lúc này nhất chính là anh”

Hốc mắt Chiến Hàn Quân hẳn lên tơ máu.

Cô càng yếu ớt như vậy, anh càng không buông cô được.

Chiến Hàn Quân lấy từ trong túi ra một lọ chất lỏng, đưa cho Chiến Anh Nguyệt: “Bỏ vào trong cốc nước của cô ấy, sau khi cô ấy ngủ thì nói với anh”

Chiến Anh Nguyệt không muốn nhận.

*Chiến Anh Nguyệt! Chiến Hàn Quân giận dữ gầm lên.

Chiến Anh Nguyệt lập tức ngoan ngoãn cầm lấy.

Sau khi chạy bộ buổi sáng xong, Chiến Anh Nguyệt mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an trở lại phòng thuê.

Lạc Thanh Du đang ngồi đọc sách.

Chiến Anh Nguyệt rót cho Lạc Thanh Du một cốc nước ấm, lén lút bỏ thuốc mà anh trai đưa vào trong cốc.

Sau đó bưng đến cho Lạc Thanh Du: “Chị Linh Trang, uống nước đi”

“Cảm ơn!”

Lạc Thanh Du không nghỉ ngờ gì, cầm lấy uống một hơi hết nửa cốc Lạc Thanh Du lật được hai trang sách thì ngáp không ngừng, sau đó trèo lên giường ngủ thiếp đi Chiến Anh Nguyệt nhanh chóng đến phòng bên cạnh báo cho Chiến Hàn Quân.

Cửa mở, Chiến Hàn Quân liền hỏi: “Cô ấy ngủ rồi?”

Chiến Anh Nguyệt gật đầu, anh trai ép cô bán đứng chị dâu khiến cô có chút ấm ức.

Chiến Hàn Quân không có tâm trạng để ý tới cảm xúc của cô, vội vàng sải bước đến phòng bên cạnh.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy trong căn phòng chật chội, có kê một chiếc giường nhỏ mét năm.

Trên giường, Lạc Thanh Du đang hướng mặt vào bên trong nằm.

Chiến Hàn Quân khôi phục lại tâm tình, chậm rãi bước tới Ngồi ở trên giường, một tay nhẹ nhàng kéo mặt cô quay ra hướng về phía mình, khi anh nhìn thấy gương mặt khủng khiếp dọa người thì kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Anh như mất khống chế ôm chặt cô vào trong lòng, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, hô hấp trở nên khó khăn, nước mắt bỗng trượt xuống.

“Vợ yêu!” Anh dán mặt mình lên mặt cô, giống như cô là một món đồ quý giá khiến anh yêu thích không muốn buông tay.

Chiến Anh Nguyệt đứng bên cạnh như hóa đá.

Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng thấy anh trai khóc vì ai cả.

Chương 474:
Tất cả mọi người đều nói anh trai có một trái tim lạnh lùng vô tình.
Hóa ra khi đối với chị dâu thì lại không như vậy.
“Anh, anh đừng đau lòng quát Bác sĩ nói, chị dâu có thể làm phẫu thuật chỉnh dung…”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh sẽ không để cô ấy phải chịu nỗi khổ đó, chỉ cần cô ấy mạnh khỏe an khang còn sống là tốt rồi.”
Chiến Anh Nguyệt nói: “Anh, sau khi chị dâu bị hủy dung, tâm trạng cũng thay đổi ít nhiều, luôn có người sẽ nhìn chăm chằm chị ấy thêm vài lần, cũng có người ở phía sau lưng chỉ trỏ bàn tán mặt của chị ấy. Ngoài miệng chị dâu không nói, nhưng trong lòng rất khó chịu. Nếu như có thể phẫu thuật để giúp chị ấy lấy lại sự tự tin thì có gì mà không thế?”
Chiến Hàn Quân ôm chặt Lạc Thanh Du trong lòng: “Không sao, anh sẽ khiến cho cô ấy càng ngày càng vui lên”
Sau đó anh trừng mắt nhìn Chiến Anh.
Nguyệt, nghiêm nghị nói: “Cơ thể cô ấy vốn yếu, em đừng có suốt ngày khuyên cô ấy đi chỉnh dung”
Chiến Anh Nguyệt đành ủ rũ cúi đầu nói: “Vâng!”
Trong lòng lại lấm bẩm, chỉnh dung trở nên đẹp hơn thì cũng đâu phải chuyện gì xấu?
Phụ nữ đều thích chưng diện, vì đẹp mà sống ít đi vài năm cũng đáng.
Chiến Hàn Quân xoa gương mặt lớn chừng bàn tay của anh, cô gầy quá, ngón tay của anh dịu dàng lướt qua gương mặt cô, mắt của cô, môi của cô.
Cuối cùng đau lòng nỉ non: “Thật ra tôi chẳng để ý gì cả, chỉ cần em bình an.”
Chiến Anh Nguyệt lặng lẽ rơi lệ.
Lông mi Lạc Thanh Du run rẩy, Chiến Hàn Quân biết tác dụng của thuốc sắp hết, nhìn chăm chú cô không thôi.
Cuối cùng hôn thật sâu lên môi cô.
Sau đó cẩn thận đặt cô lại trên giường, đắp chăn cho cô.
Trước khi đi, Chiến Hàn Quân căn dặn Chiến Anh Nguyệt: “Tạm thời không cần về biệt thự Ngọc Bích, có cần gì thì liên lạc với anh”
Ánh mắt lại liếc tới cô gái nhỏ năm trên giường, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Trung tâm y tế Á Châu sẽ thông báo tuyển dụng một vài nhân viên chăm sóc, nói tin này cho chị dâu em biết.”
Chiến Anh Nguyệt đồng ý từng cái một.
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Lạc Thanh Du cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Chiến Anh Nguyệt nói cho Lạc Thanh Du biết tin Trung tâm y tế Á Châu tuyển nhân viên chăm sóc, lúc này Lạc Thanh Du liền ngồi ngẩn người trên giường.
Sau một hồi, Lạc Thanh Du hỏi thăm Chiến Anh Nguyệt: “Có yêu cầu điều kiện gì không?”
Chắc là yêu cầu đối với nhân viên chăm sóc của Á Châu cũng rất nghiêm khắc đi?
Chiến Anh Nguyệt biết rõ đây là kế mà anh của mình dụng tâm bày ra, liền tránh nặng tìm nhẹ nói: “Lần này thông báo tuyển dụng cũng rất kỳ quái, không giới hạn kinh nghiệm, cũng không có yêu cầu gì đối với hình tượng.
Nhưng mà yêu cầu đối phương có năng lực học tập đặc biệt mạnh, bởi vì nhận vị trí thì phải trải qua huấn luyện nghiệp vụ chuyên nghiệp Lạc Thanh Du trầm mặc một hồi lâu, nói: “Chị muốn đi thử một chút.”
Chiến Anh Nguyệt kinh ngạc trừng lớn mắt.
Anh của cô thật lợi hại, hơi nhả miếng thịt, chị dâu liền chui vào.
Rõ ràng, chị dâu ngại xã giao như vậy.
“Sao chị muốn đi?” Chiến Anh Nguyệt không hiểu hỏi.
“Chị không thể cứ mãi hèn nhát trốn tránh được, cũng không thể cứ dùng tiền của em, yên tâm thoải mái là sâu mọt. Còn nữa, đến trung tâm y tế Á Châu, chị có thể được nhìn thấy ông nội chị mỗi ngày”
Chiến Anh Nguyệt kinh ngạc.
Người hiểu rõ Nghiêm Linh Trang, không phải Chiến Hàn Quân thì còn có thể là ail “Cần em đi cùng không?” Chiến Anh Nguyệt quan tâm dò hỏi.
Lạc Thanh Du nhìn mái tóc ngắn sắc sảo của cô, nói: “Em không cần lo lắng cho chị, chị giống như cỏ dại vậy, năng lực thích ứng rất mạnh.”
“Với cả, bây giờ em là sứ giả bảo vệ của chị”
Chiến Anh Nguyệt nhìn cách ăn mặc trung tính của mình trong gương, bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ.
Chiến Anh Nguyệt lén lút nhắn tin cho Chiến Hàn Quân về việc Lạc Thanh Du quyết định đi ứng tuyển ở Á Châu.
Chiến Hàn Quân nhìn tin nhắn này hơn nửa ngày.
Sau đó bỗng đứng bật dậy khỏi ghế, nói với Quan Minh Vũ: “Triệu tập toàn bộ nhân viên ban điều trị của Á Châu tới, tôi muốn họp: qmn kinh ngạc không thôi: “Tổng giám đốc, bộ nghiệp vụ vừa nói nhận được một hạng mục quốc tế, nếu như có thể lần nữa mở ra mạng lưới tiêu thụ ở một quốc gia, địa vị quốc tế của Á Châu sẽ lại được nâng lên một Tầng cao mới.
Bước chân của Chiến Hàn Quân không ngừng lại, đi ra ngoài: “Vậy cũng phải chờ tôi xử lý xong chuyện bên vợ mình rồi hằng nói”
Quan Minh Vũ ngẩn ngơ.
Lại là bà chủ?
Chương 475:
Chiến Hàn Quân như biết suy nghĩ của anh ta, bỗng nhiên dừng bước chân nói: “Minh Vũ, biết “thành gia lập nghiệp” vì sao lại là trước có nhà, sau mới có sự nghiệp không?”
Quan Minh Vũ lắc đầu *Cậu không nên yêu đương” Chiến Hàn Quân nói Quan Minh Vũ hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc, em còn nhỏ.”
Nhìn thấy tổng giám đốc vốn hăng hái mà cả ngày nơm nớp lo sợ vì cô vợ nhỏ, Quan Minh Vũ từ ước mơ tình yêu liền biến thành kính sợ.
Chiến Hàn Quân nhìn Quan Minh Vũ chăm chú, như có điều suy nghĩ, nói: “Cậu đúng là được sống thanh thản dễ chịu, hồi Linh Trang nhà tôi bằng tuổi cậu lại phải sống vô cùng vất vả”
Quan Minh Vũ: “..”
Chiến Hàn Quân cảm thán một tiếng: “Là tôi liên lụy cô ấy”
Đi tới ban điều trị của Á Châu.
Chiến Hàn Quân triệu tập tất cả các nhân viên, trịnh trọng nhắc nhở đám người: “Bộ phận y tế sẽ tuyển một nhóm nhân viên mới, và vợ tôi cũng ở trong đó. Tôi hy vọng mọi người có thể hòa hợp tốt với cô ấy”
Nói đến đây, nhiệt độ trong giọng nói đột nhiên giảm xuống: “Nếu như để tôi biết có bất kỳ ai chọc cô ấy không vui, đừng trách tôi không khách sáo.”
Quan Minh Vũ bị cách bàn việc tư công khai của tổng giám đốc làm cho tròng mắt như sắp rơi xuống.
Chiến Hàn Quân dường như cảm thấy cường độ không đủ, đôi mắt chim ưng liếc tới Quan Minh Vũ.
Quan Minh Vũ hiểu ra, tổng giám đốc là đang muốn anh ta nối giáo cho giặc.
Quan Minh Vũ ở trước mặt tổng giám đốc từ trước tới giờ đều là kẻ hai mặt, mặc dù trong lòng ngàn vạn lần không phục quyết định của tổng giám đốc, nhưng vẫn chấp hành quyết định của tổng giám đốc vừa chuẩn vừa hung ác.
Quan Minh Vũ hăng giọng một cái, nói “Bà chủ đến bộ y tế Á Châu là vinh dự của mọi người, bà chủ tới nơi này làm việc đơn giản chỉ để giải sầu, cho nên bà chủ thích gì thì cho làm đó, không thích làm gì thì mọi người giúp đỡ bà chủ làm. Tóm lại, phải nghĩ mọi cách khiến cho bà chủ vui vẻ, chỉ cần bà chủ làm việc vui vẻ ở đây, tổng giám đốc sẽ không bạc đãi mọi người”
“Còn nữa, chuyện hôm nay nếu ai dám lộ ra ngoài nửa chữ, thì đừng mong sống ở thủ đô nữa”
Quan Minh Vũ cảm thấy quyết định của tổng giám đốc ngày hôm nay chính là vết nhơ duy nhất trên con đường đời của anh, anh ta tuyệt đối không cho phép vết nhơ này để lại lịch sử đen tối cho tổng giám đốc.
Tất cả các nhân viên trong bộ phận hậu cần đều ngơ ngẩn trước đòn tấn công liên tiếp của tổng giám đốc và Quan Minh Vũ.
Trong lòng nghĩ, tất cả nhân viên chăm sóc ở đây đều phải đối mặt với đủ loại bệnh nhân, một người được nâng niu từ bé như bà chủ sao có thể thích ứng được với ngành nghề này?”
Lỡ như bệnh nhân chọc cô không vui, chẳng phải bọn họ sẽ phải chịu tai bay vạ gió hay sao?
Ai cũng cúi đầu, uể oải vô cùng.
Lúc rời khỏi bộ y tế, Quan Minh Vũ tranh công với tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, vừa rồi em nói nghe thế nào?”
Chiến Hàn Quân trả lời: “Có hơi quá lời, có hại cho hình tượng của bà chủ cậu”
Quan Minh Vũ âm thầm chửi thề, tổng giám đốc trắng trợn bao che bà chủ như vậy, hình tượng của phu nhân sớm đã bị anh hủy đi hoàn toàn.
Ngày hôm sau Lạc Thanh Du đi tới trung tâm y tế Á Châu ứng tuyển.
Người quản lý phụ trách tuyển dụng đã đưa cho cô ấy một mẫu đơn và yêu cầu cô ấy điền thông tin hồ sơ của mình.
Sau đó trực tiếp dẫn cô tới phòng phúc lợi mà công ty chỉ định.
Phòng của Lạc Thanh Du là một căn phòng trang nhã.
Lạc Thanh Du nhìn qua căn phòng sạch sẽ sáng sủa, cảm khái không thôi: “Phúc lợi cho nhân viên của Á Châu thực sự tốt quá”
Người phụ trách chỉ cười không nói lời nào, Trong lòng thì kêu thảm: Cũng đâu phải ai cũng được phúc lợi tốt như vậy, chỉ có bà chủ mới có được đãi ngộ thế này thôi.
Sau đó, y tá trưởng tới phân công công việc, Lạc Thanh Du liền hỏi ra nghỉ ngờ trong lòng.
“Y tá trưởng, nếu đã thông báo tuyển dụng, tại sao không có quy trình lựa chọn để xét tuyển dựa trên thành tích?”
Y tá trưởng cười dịu dàng, nói: “Cô có điều không biết. Mục đích tuyển y tá điều dưỡng lần này của chúng tôi là tuyển những điều dưỡng có trách nhiệm với bệnh nhân. Cho nên trước hết cô được thử việc ba tháng, nếu như điều kiện củ cô hợp lệ thì sẽ có thể được ở lại học các kỹ năng chuyên nghiệp”
Lý do này cũng là hợp tình hợp lý, Lạc Thanh Du liền đè lại nỗi hoang mang trong lòng mình Ánh mắt của y tá trưởng rơi vào gương mặt của Lạc Thanh Du.
Tổng giám đốc đã tận lực dặn dò cô, mặt của bà chủ bị thương, vậy đây chắc hẳn là bà Chiến.
Lạc Thanh Du cũng không che giấu, thấu khẩu trang trên mặt xuống: ‘Xin lỗi, nếu như cô cảm thấy tôi không thích hợp với vị trí này, tôi có thể rời đi”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, không hề có chút tổn thương nào.
Chương 476:

Y tá trưởng có chút kinh ngạc, vốn còn lo lắng tâm trạng của bà chủ sẽ bất thường sau khi xảy ra biến cố, không dễ hầu hạ, không ngờ lại là một người phụ nữ dịu dàng như vậy.

Y tá trưởng lập tức cười một tiếng: “Cô có bằng lòng đi kiểm tra phòng bệnh với tôi không?”

Lạc Thanh Du vui vẻ đi tới.

Lại đeo khẩu trang lên, mặc đồng phục y ta xanh, đi theo y t á trưởng tới khu điều trị của Á Châu Y tá trưởng đi phía trước, vừa đi vừa giới thiệu: “Ở đây bệnh nhân có thể không lạc quan vì sức khỏe, bọn họ gần như có những suy nghĩ tiêu cực đối với cuộc sống. Cô Du, nếu như cô có thể cười đối mặt với bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ được tiếp thêm năng lượng từ cô”

Lạc Thanh Du nhẹ nhàng cười một tiếng.

*Nếu là có thể, tôi nguyện ý trợ giúp bọn họ?

Y tá trưởng nhìn đôi mắt trong sáng của cô, cuối cùng hiểu vì sao tổng giám đốc lại cam tâm tình nguyện trải đường cho cô.

Cô là một cô gái hoàn toàn không có tính công kích, nhìn yếu đuối giống như cừu non cần người bảo vệ.

“Cô có thể lựa chọn một gian phòng bệnh, sau này cô sẽ đến chăm sóc bệnh nhân ở đó.”

Lạc Thanh Du mừng rỡ nói: “Tôi có thế chọn sao?”

Y tá trưởng gật gật đầu Lúc này Lạc Thanh Du liền thốt lên: “Tôi muốn làm y tá điều dưỡng cho bệnh nhân phòng số mười một, được không?”

“Đương nhiên có thể”

*Cảm ơn y tá trưởng”

Lạc Thanh Du vui vẻ không thôi, bởi vì phòng số mười một là phòng bệnh của ông nội cô.

“Bệnh nhân trong phòng bệnh số mười một là do tôi phụ trách, ngày mai cô tới tìm tôi, tôi dạy cô những điều cần thiết của việc chăm sóc bệnh nhân.”

“Được”

Sau khi đi kiểm tra phòng bệnh xong, Lạc Thanh Du vui vẻ trở lại ký túc xá.

Chiến Anh Nguyệt cầm theo máy tính bảng ai oán đừng chờ ở cửa đợi cô.

“Anh Nguyệt!” Lạc Thanh Du vui mừng vô cùng, “Chị Linh Trang, phòng này còn đẹp hơn cả phòng cho thuê nữa.”

*Hay là em đừng thuê phòng nữa, như vậy có thể tiết kiệm tiền” Lạc Thanh Du cười nói.

Chiến Anh Nguyệt vui vẻ đồng ý: “Được!”

Lạc Thanh Du mở cửa mời cô ấy vào.

Chiến Anh Nguyệt vì nhận chỉ thị của người nào đó, sau khi vào nhà bất đắc dĩ mở trò chơi trong máy tính lên.

Lạc Thanh Du thấy cô ấy trầm mê trong trò chơi, không tránh khỏi khuyên nhủ vài câu “Anh Nguyệt, em ít chơi thôi, không tốt cho mắt đâu: Chiến Anh Nguyệt thấp thỏm nhìn danh sách bạn bè trò chơi góc phải màn hình: “Đế Quốc Mặt trời”

Nếu như không phải anh trai ép cô onlien, cô mới không thèm chơi cái trò ngốc nghếch này.

Lập tức tức giận nói: “Chị dâu, Đế quốc mặt trời hẹn chị đơn đấu!”

Lạc Thanh Du yên lặng.

“Nói với anh ta, chị bận.”

“Anh ta nói nếu chúng ta thắng được nhiều tiền của anh ta như vậy rồi lặn thì rất không tử tết”

Lạc Thanh Du: “…

Chiến Anh Nguyệt kéo Lạc Thanh Du tới trước máy tính: “Chị dâu, chị chơi với anh ta một ván đi!”

Lạc Thanh Du đánh một dòng chữ cho Đế quốc mặt trời: “Xin lỗi, mai tôi bắt đầu công tác, không có nhiều thời gian lên mạng, tiền của anh, tôi sẽ trả lại cho anh”

Đế quốc mặt trời: “Có thích chỗ làm mới không?”

Lạc Thanh Du: “Thích”

Đế quốc mặt trời: “Vì sao?”

Lạc Thanh Du: “Bởi vì nơi này rất gần với người tôi quan tâm!”

Chương 477:
“Đế quốc mặt trời” im lặng rất lâu.
Sau đó đánh một dòng chữ: “Tôi muốn ngày ngày gặp mặt người đớ?”
Lạc Thanh Du không hề nghĩ ngợi trả lời: “Đương nhiên!”
Đế quốc mặt trời: “Chúc ước mở của em thành sự thật!”
Lạc Thanh Du: “Cảm ơn”
Đế quốc mặt trời: “Tiền không cần trả, có chơi có chịu.”
Lạc Thanh Du trợn tròn mắt: Nếu đã không tới vì tiền, sao còn hẹn cô đơn đấu?
Đế quốc mặt trời: “Nếu đi làm gặp chuyện gì không vui, tới tìm anh trai, anh trai sẽ cho em lời khuyên.”
Lạc Thanh Du trố mắt, tức hổn hển rời khỏi trò chơi.
Chiến Anh Nguyệt ngồi ở ghế mây cạnh ban công, nhìn thấy sắc mặt Lạc Thanh Du không ổn, vứt quả táo trên tay vào trong thùng rác.
“Chị Linh Trang, chị sao vậy?”
Cơn giận của Lạc Thanh Du còn chưa tan, thở phì phò nói: “Cái tên Đế quốc mặt trời này trêu đùa chị, anh ta tự xưng là anh trai chị!”
Chiến Anh Nguyệt suýt chút thì chết vì sặc nước bọt.
Anh trai làm người cẩn thận như vậy, cũng có lúc lập thuyền.
Bộc lộ chân tình trước mặt chị dâu, trêu đến chị dâu tức muốn nổ phổi.
Rất nhanh sau đó, Chiến Hàn Quân gửi cho Chiến Anh Nguyệt một tin nhắn trên điện thoại di động của cô ấy “Sao thoát trò chơi rồi?”
Chiến Anh Nguyệt suýt chút bật cười, anh trai đúng là cả đời thông minh, một phút hồ đồ, đắc tội với chị dâu rồi còn không biết sai ở đâu Chiến Anh Nguyệt có lòng tốt nhắc nhở anh: “Anh làm gì mà lại xưng anh trai trước mặt chị ấy thế? Rất khiêu khích đấy!”
Chiến Hàn Quân: ‘…
“Vì thế mà cô ấy thoát trò chơi?”
Nhớ tới từ nhỏ tới lớn cô đều theo sau gọi anh là anh trai, khóe miệng liền nhếch lên rạng rỡ.
Chiến Anh Nguyệt lại nhắn thêm một tin cho anh: “Đúng vậy, chị dâu tức đến tím mặt rồi.
Chiến Hàn Quân mất mát nói: “Hồi còn bé, lúc cô ấy gọi anh như thế trông vui vẻ biết bao nhiêu.”
Cuối cùng còn cảm thán một câu: “Quả nhiên con gái lớn không dùng được!”
Chiến Anh Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười: “Anh trai, chị dâu đâu biết Đế quốc mặt trời chính là anh chứ?”
Trong lòng Chiến Hàn Quân lại chảy qua một dòng nước ấm!
Thì ra cô chỉ gọi anh như vậy!
“Nghỉ ngơi sớm một chút”
Chiến Hàn Quân nhắn xong tin nhắn đó thì cười ngây ngô thật lâu.
Trái tim khô cạn đã lâu, bỗng nhiên có chút tha thiết chờ đợi.
Hi vọng sáng sớm ngày mai mau tới, anh nhất định sẽ cho cô được nhìn thấy anh theo ý nguyện.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm chọc ghẹo người Bất tri bất giác, trời đông giá rét lặng lẽ trôi qua.
Bầu trời đen nhánh vì có sao bắc cực xuất hiện mà sáng lên Hoa hải đường đầu xuân nở rộ chói mắt, quyến rũ trong đêm.
Chiến Hàn Quân đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn chăm chú vào chòm sao Bắc cực kia ‘Sau một hồi lâu mới trở lại giường, nhanh chóng tiến vào giấc mộng Trong mơ, anh nghe được tiếng vỡ vụn của cửa số thủy tinh rơi xuống đất.
Nghe được âm thanh Lạc Thanh Du ngã xuống lầu.
Trong mơ, dường như anh có siêu năng lực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi xảy ra sự m lấy Lạc Thanh Du đang nắm rạp trên đất, anh thấy được một bên mặt của cô cảm đầy mảnh vỡ thủy tỉnh.
Trong mơ, sau khi cô tỉnh lại liền nở một nụ cười xinh đẹp với anh.
“Cảm ơn anh Quân” Cô bướng bỉnh nói một câu.
Chương 478:

Anh bị đánh thức bởi cơn ác mộng kỳ lạ này, đột nhiên ngồi bật dậy, hít vào từng ngụm khí lớn.

Bầu trời phía đông vừa lộ ra một chút ánh sáng Anh không ngủ nữa, rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Nghĩ đến hôm nay phải gặp cô, còn cố ý cạo râu, rửa mặt.

Anh nhất định phải gặp cô với gương mặt và tinh thần tốt nhất, kẻo cô lại lo lắng cho anh.

Bộ y tế Á Châu.

Lạc Thanh Du đến phòng y tá trưởng từ sớm.

Cô khiêm tốn cẩn thận đứng trước mặt y tá trưởng, cúi người chào hỏi: “Xin giúp đỡ nhiều hơn.” Y tá trưởng ngước mắt lên liếc nhìn đông hồ trên tường, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Những nhân viên khác có thể vừa mới ra khỏi giường, thế nhưng người vợ yêu quý của tổng giám đốc này lại có thể chịu khổ hơn bất kỳ ai.

“Cô đi theo tôi.” Y tá trưởng đã đưa Lạc Thanh Du đến phòng bệnh của ông cụ Nghiêm và giải thích chung về tình trạng của bệnh nhân: “Tay chân bệnh nhân không có sức, hô hấp cũng yếu.

Trước đó được bệnh viện khác chẩn đoán là chứng rối loạn dinh dưỡng, sau này được các chuyên gia trong bệnh viện chúng tôi hội chuẩn mấy lần, chẩn đoán chính xác là rối loạn thể chất nghiêm trọng” Lạc Thanh Du chưa bao giờ nghe nói về chứng rối loạn thể chất. Y tá trưởng giải thích: “Một loại rối loạn thần kinh, loại bệnh này có liên quan đến cảm xúc lo âu của bệnh nhân.

Có điều, người nghiêm trọng giống như ông ấy hình như là người đầu tiên, bệnh nhân thiếu động lực sinh tôn!” Hốc mắt Lạc Thanh Du ửng đỏ, nức nở nói: “Tôi biết rồi!”

“Nếu như chỉ đơn thuần là chướng ngại về cơ thể, lúc đầu bệnh cũng không nặng như thế. Có điều chướng ngại về tâm lý lo âu của bệnh nhân mới là khó điều trị, cho nên khi chăm sóc bệnh nhân, cô phải lấy tâm lý làm chủ đạo.”

“Vâng” Lạc Thanh Du ghi nhớ từng điều vào trong lòng.

*Còn nữa, để phòng ngừa cơ bị teo, mỗi ngày đều phải tiêm thuốc dinh dưỡng vào bắp thịt.

Lạc Thanh Du ngẫm nghĩ, nói: “Y tá trưởng, hôm nay có thể dạy tôi làm thế nào để tiêm thuốc giúp ông ấy được không?” Cô muốn giúp đỡ ông, để ông có thể nhanh chóng đứng lên.

Y tá trưởng đưa kim cho cô, chỉ vào mu bàn tay nổi gân xanh của ông cụ: “Cô có muốn giúp ông ấy thay kim không?” Lạc Thanh Du cẩn thận từng ly từng tý lấy đi băng dính trên mu bàn tay của ông nội Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, có người hô to: “Y tá trưởng đâu? Mau gọi cô ấy đi, tổng giám đốc bị bệnh, lập tức sắp xếp một phòng cho tổng giám đốc?” Y tá trưởng và Lạc Thanh Du bị dọa đến vẻ mặt biến sắc.

Hai người vội vàng chạy ra ngoài, thấy một vài y tá đang đẩy xe phẫu thuật cho tổng giám đốc.

“Chuyện gì vậy?” Y tá trưởng đuổi theo dò hỏi. Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen.one

“Tổng thống bị dị ứng với rượu. Ngài ấy cần phải nhập viện để theo dõi trong vài ngày” “Thu xếp vào khu VIP ngay lập tức!” Y tá trưởng ngoái đầu lại liếc nhìn Lạc Thanh Du đầy ẩn ý.

“Cô đi cùng tôi.” Lạc Thanh Du gật đầu: “Vâng.” Khu VỊP.

Khi y tá trưởng và Lạc Thanh Du bước vào, mấy vị bác sĩ sau khi chẩn đoán liền hết sức đặn dò y tá trưởng: “Mặc dù lần này bệnh dị ứng của tổng giám đốc là nhẹ, nhưng xét thấy mấy lần trước tổng giám đốc bị dị ứng đều sẽ lan tới cả cơ quan khác, mọi người không thể phớt lờ, chỗ này phải có người trông nom hai mươi bốn tiếng, tuyệt đối không được rời khỏi” Y tá trưởng lo lắng gật đầu: “Được” Lạc Thanh Du nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch vì bị di ứng vẫn tỏa ra vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ ta đây độc tôn, tự cao tự đại.

Lạc Thanh Du thật muốn đánh cho anh một trận, biết rõ mình bị dị ứng với cồn, vì sao còn muốn uống rượu?

Sau khi bác sĩ rời đi, Chiến Hàn Quân chậm rãi mở mắt.

Sâu trong đôi mắt là một tia xảo trá.

“Tôi khát nước, em đi lấy cho tôi đi” Anh nhìn Lạc Thanh Du, yếu ớt nói.

Lạc Thanh Du lập tức đi lấy cho anh một cốc nước lọc, quay lại đưa cho anh Chiến Hàn Quân nhìn cô: “Tôi không có sức, em đút cho tôi.” Lạc Thanh Du lại kê chén nước đến bên miệng anh!

Trong lòng suy nghĩ, cái tên này ngã bệnh, sao lại phiền phức thế?

Bình thường không phải chỉ chưng ra cái mặt “mọi việc không cần giúp” sao?

Lúc Chiến Hàn Quân uống nước, ánh mắt tịch mịch lại sắc bén khóa chặt trên mặt Lạc Thanh Du.

Lạc Thanh Du quay đầu đi chỗ khác, không muốn để anh thấy được gương mặt xấu xí của mình, chỉ sợ anh sẽ ghét bỏ mà dùng ánh mắt hờ hững nhìn cô.

Chương 479:

Y tá trưởng đột nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, sau khi cúp máy thì nhanh chóng nói với Lạc Thanh Du: “Cô Du, ở khoa nội trú có một bệnh nhân nguy kịch mới, tôi cần phải đi xử lý.

Tổng giám đốc nhờ cô chăm sóc Lạc Thanh Du vội vàng gật đầu: ‘Được” Sau khi y tá trưởng rời đi, chỉ còn lại mình Lạc Thanh Du và Chiến Hàn Quân ở trong căn phòng lớn Lạc Thanh Du đột nhiên cảm thấy quyết định của mình có chút xúc động.

Cô sợ rằng Chiến Hàn Quân phát hiện gương mặt xấu xí của mình sẽ thấy bực mình.

Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du đang đi tới đi lui trong phòng, sự bất an của cô, vẻ khiếp đảm và sợ hãi đều rơi vào trong mắt anh.

“Tôi là y tá mới, không có kinh nghiệm.

Hay là tôi đi mời cho anh một cô y ta thạo việc nhé?” Lạc Thanh Du đột nhiên đi tới trước mặt anh, cố ý đối thành giọng khàn khàn.

Chiến Hàn Quân nhìn cô không chớp mắt, đôi môi mỏng vì kinh ngạc mà hơi hé mở.

Vì gặp cô, anh cố ý để mình bị dị ứng cồn, cô lại vì tự ti mà không dám đối mặt với anh?

” Bệnh của tôi không nghiêm trọng, một người mới như em đến chăm sóc tôi là được” Chiến Hàn Quân nói.

Lạc Thanh Du đột nhiên giật khẩu trang xuống: “Tổng giám đốc, nhìn thấy gương mặt này của tôi, còn muốn để cho tôi chăm sóc anh không?” Lạc Thanh Du cũng không biết mình đang làm cái gì, dù sao giờ phút này đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường được.

Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Tôi là kẻ trông mặt mà bắt hình dong sao?” Lạc Thanh Du liền giật mình… rõ ràng lúc anh thấy cô trong thang máy, ánh mắt đó là ghét bỏ.

Lạc Thanh Du lại đeo khẩu trang lên: “Nếu tống giám đốc đã không chê, vậy tôi sẽ tận tâm tận sức phục vụ anh” Chiến Hàn Quân mỉm cười: “Vậy bây giờ có thể gọi cho tôi một phần đồ ăn nhanh không?”

*Xin lỗi, tôi không có điện thoại” Chiến Hàn Quân lấy điện thoại di động của mình ra cho cô: “Dùng của tôi này” Lạc Thanh Du không nhận, chỉ nói: “Bộ phận y tế của Á Châu có cung cấp bữa ăn cho bệnh nhân” *Tôi muốn ăn đồ bên ngoài” Lạc Thanh Du đành phải gọi cho anh một phần đồ ăn nhanh.

Sau khi chọn món xong thì trả điện thoại lại cho anh, Chiến Hàn Quân lại nói: “Tôi không cần đồ người khác đã dùng, tặng em” Lạc Thanh Du liền trợn mắt lên.

Bị hành vi tìm đường chết của cái tên này làm bùng lên lửa giận.

Chiến Hàn Quân hơi giật mình nhìn cô: “Tặng em cái điện thoại thôi, em trừng tôi làm gì?

Lạc Thanh Du không nhịn được giận dữ: “Tổng giám đốc, tất xin lỗi, không khí của cả thế giới này cũng bị tôi dùng qua rồi, anh có muốn chuyển lên sao Hỏa không?” Chiến Hàn Quân: Lạc Thanh Du không khách khí nhét điện thoại di động vào trong túi áo mình, cô đang lo không có điện thoại dùng đây!

Chỉ một lát sau, đồ ăn được đưa tới.

Lạc Thanh Du nhét thức ăn vào trong tay Chiến Hàn Quân, sau đó ngồi bên cạnh.

Dáng vẻ sống chết mặc bay.

Chiến Hàn Quân nhìn cô: “Đút cho tôi.” “Anh có tay chân đầy đủ, vì sao không tự ăn đi?” “Tôi là bệnh nhân! Bệnh nhân ở đây chính là Thượng Đế!” *Thượng đến không dậy nổi à? Thượng đế có bản lĩnh thì đừng bị bệnh!” Lạc Thanh Du lườm anh một cái.

Chiến Hàn Quân: Nói không lại cô, liền dùng đôi mắt ai oán nhìn Lạc Thanh Du!

Cuối cùng Lạc Thanh Du bị mỹ nam kế của anh thuyết phục, đành quay lại giường, bưng bát cháo trắng lên đút cho anh ăn.

Chiến Hàn Quân nhìn bát cháo trắng kia, lông mày có hơi nhăn lại Nhưng vẫn cực kỳ hưởng thụ sự chăm sóc của cô.

Chiến Hàn Quân ăn xong bát cháo trắng, Lạc Thanh Du cho là anh có thể yên tĩnh một chút, ai ngờ anh lại duỗi một tay về phía Lạc Thanh Du.

““Dìu anh xuống giường đi một chút” Lạc Thanh Du bị tỉnh lực tràn trề của anh làm cho hoàn toàn tin phục: “Tổng giám đốc, bệnh nhân cần năm trên giường nghỉ ngơi.”

Chương 480:

Chiến Hàn Quân nói: “Tôi phải giữ dáng, nếu không cô vợ nhỏ của tôi sẽ ghét bỏ tôi” Lạc Thanh Du thấy sống mũi cay cay, chỉ sợ anh mới là người sẽ ghét bỏ cô.

“Vợ của anh không phải người trông mặt mà bắt hình dong chứ” Lạc Thanh Du tự biện họp cho mình.

Chiến Hàn Quân trả lời, lý lẽ hùng hồn: “Cô ấy chê tôi già” Lạc Thanh Du không phản bác được.

Lạc Thanh Du đỡ anh xuống giường, tay anh đặt lên vai cô, trọng lượng cả người đều đè lên người cô.

Lạc Thanh Du cảm thấy rất hao sức: “Tổng giám đốc, anh muốn đi bao lâu?”

“Nửa tiếng” *Tôi cảm thấy vợ anh sẽ không ghét bỏ anh vì già, cô ấy hẳn là phải ghét bỏ hành vi của anh” Lạc Thanh Du bất ngờ nói.

Khóe môi của Chiến Hàn Quân liền run lên.

Đi một vòng, Lạc Thanh Du mệt đến sắp ngất.

“Thể lực của em yếu quá”’ Chiến Hàn Quân nói lời chê bai.

Lạc Thanh Du nói: “Anh cũng phải nặng gấp đôi tôi, anh đè lên tôi nên tôi mới không đi được ấy!” Chiến Hàn Quân lại nói: “Nhưng tôi là bệnh nhân, em hẳn nên xem lại bản thân, có phải do ngày thường quá lười vận động không!”

“Anh thì tính là bệnh nhân cái gì? Anh là ỷ thân phận con ông cháu cha, chiếm phòng bệnh tốt ở đây, bắt nạt một người mới không có chỗ dựa, anh đúng là tên giàu mà không có nhân đức!”

Chiến Hàn Quân ôm lấy bả vai của cô càng thêm chặt, anh rất thích cô vợ nhỏ này của mình, dù cho bị thương nặng cũng không đổi tính tình lạc quan, kiên cường “Em không có chỗ dựa à?” Anh kinh ngạc nhìn cô.

Coi anh là bình hoa trang trí à?

*Em không có chỗ dựa, vậy tôi cho em dựa vào” Chiến Hàn Quân nói.

Lạc Thanh Du bĩu môi: “Tôi chả thèm. Nơi này cũng cần phải quan tâm bệnh nhân, bọn họ không giống mấy tên con ông cháu cha vô tâm, tôi thấy may mắn vì được chung đụng với họ”

Chiến Hàn Quân nhăn mày nói: “Tôi không phải con ông cháu cha” Lạc Thanh Du nhìn sắc mặt dân u ám của anh, nói: “Mắng anh là con ông cháu cha nên tức giận rồi?” Chiến Hàn Quân nhìn cô, nói: “Em vui là được.”

Lạc Thanh Du kinh ngạc không thôi, cái tên này trước kia không phải là một ke ương ngạnh và cứng đầu sao?

Chiến Hàn Quân cười: “Dáng vẻ em mắng tôi trông rất giống cô vợ nhỏ nhà tôi.” Lạc Thanh Du bỗng nhiên trở nên rầu rĩ: “Anh nhớ cô vợ nhỏ của anh sao?”

Chiến Hàn Quân gật đầu, rồi buồn bực nhìn Lạc Thanh Du: “Nhưng cô ấy lại chẳng thèm nhớ tôi.” Lạc Thanh Du như nghẹn ở cổ, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Sao anh biết cô ấy không nhớ anh?” Chiến Hàn Quân cười khổ: “Vì cô ấy không. đừng chơi dơ nữa

muốn trở về bên cạnh tôi” Lạc Thanh Du nói: “Có lẽ vì anh không đủ yêu cô ấy, khiến cho cô ấy không cảm nhận được cảm giác an toàn.” “Vậy em có thể dạy tôi, tôi nên làm thế nào mới khiến cho cô ấy có cảm giác an toàn?” Lạc Thanh Du sờ một tay lên mặt mình, ánh mắt trở nên ảm đạm.

“Tôi cũng không biết.”

Chiến Hàn Quân cảm nhận được tinh thần cô sa sút, nói lái sang chuyện khác: “Tôi mệt rồi, đỡ tôi lên giường nghỉ ngơi đi” Lạc Thanh Du dìu anh quay lại giường.

Không bao lâu sao, y tá đưa thuốc tới Toàn bộ thuốc đều không có nhãn hiệu, điều này khiến cho một người tỉ mỉ như Lạc Thanh Du cảm thấy không đúng.

*Tổng giám đốc, những loại thuốc này không có tên thuốc và liều lượng tiêu chuẩn, tôi phải đi hỏi xem có phải bác sĩ kê sai hay không” Chiến Hàn Quân nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng.

“Không cần!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom