• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Giúp ba cua lại mẹ nhé Full dịch (41 Viewers)

  • Chương 2124-2130

Chương 2124: Thuật dịch dung



“Làm sao bây giờ, đương nhiên là theo đường ống mà bắt người.”



Thanh An trốn ở trong đường ống, lúc này có chút bình tĩnh, nếu như: cô bé chỉ lo chạy trốn, cô bé không thể nào trốn thoát khỏi nanh vuốt của bọn ma quỷ này.



Cô bé nhất định phải dùng trí tuệ, để cùng đấu trí với bọn chúng.



Cô bé tự khích lệ chính mình: “Thanh An, mình là đệ tử của Bác Danh, bà có thể đem bao vây bọn chúng mình cũng có thể làm được”



Sau cùng, Thanh An trong đầu chợt lóe lên ánh sáng. Cô bé nghĩ đến một chủ kiến tuyệt vời, đó là dịch bản thể dịch dung.



Đúng lúc là trên người cô bé có mang theo thuốc dịch dung, Thanh An lại không chút do dự, đem thuốc bỏ vào miệng.



Sau đó lắng lặng đợi sự thay đổi từ cơ thể.



Cái thí nghiệm này không mang đến cho Thanh An vui vẻ, mà làm cho Thanh An hướng đến già yếu.



Thanh An phát hiện ra da cô bé đang xuất hiện những nếp nhăn, tóc đang đen như mực lại trở nên hoa râm, quan trọng hơn là cơ thể cũng xuất hiện khom xuống.



Sự thay đổi quá lớn như vậy đối với người đang chạy trối chết như Thanh An mà nói là trong cái rủi có cái may.



Đang lúc Thanh An lén lút bò ra từ đường ống, đã là nửa đêm. Cô bé nhặt một cây gậy trên mặt đất, chống gậy loạng choạng mà đi về phía trước, nhưng mà đi không được bao lâu, cô bé bị người đeo mặt nạ đó tìm ra.



“Người kia đứng lại”



Thanh An xoay người, bộ dạng tươi cười lại có chút xảo trá, cũng vô cùng yêu thương.



Người mặt nạ nghi ngờ nhìn Thanh An, đưa tay sờ làn da, và tay cô bé nói: “Thật đúng là một bà cụ mà”



Thanh An không đợi bọn chúng hỏi, liền run cầm cập nói: “Các cậu có nhìn thấy cháu gái của tôi không? Một người phụ nữ tên Bác Danh muốn để cháu tôi làm đệ tử, nhưng mà tòa thành đã bị nổ thành như vậy, Bác Danh đó đã đem giấu cháu tôi ở nơi nào rồi?”



Người đeo mặt nạ nghe vậy liền hứng thú.



“Bà lão, cháu của bà cao thấp thế nào?”



Thanh An giả bộ như nghe không thấy, đem đầu sát sát lại: “Hả, hả?



Cậu nói cái gì? Tôi hỏi cậu có nhìn thấy qua cháu của tôi không? Một người rất đẹp?”



Người đeo mặt nạ buồn bực lẩm bẩm không ngớt: “Đúng là một kẻ điếc”



Lúc này người mang mặt nạ sói đi đến nói: “Đem bắt bà ta lại, tra khảo bà ta xem cháu gái của bà ta là ai?”



Thuộc hạ liền theo mệnh lệnh, lập tức thô bạo lôi kéo Thanh An.



Thanh An thở hồng hộc nói: “Đây là cách mấy người đối xử với người lớn tuổi sao. Không có do dự nào, ném bà đây?”



“Cái bà già này còn ỷ mình già nữa à”



Bọn chúng cứ nhao nhao, nhảy vào miệng Thanh An: “Đừng có đẩy, tôi tự mình có thể đi, tôi không già, tôi có thể đi”



Nhưng mà mới đi có vài bước liền ngã xuống.



“Bà già đứng lên”



Thanh An thật sự là cậy mình nhiều tuổi, ngồi dưới đất vỗ đùi: “Xem ra tôi thực sự là già rồi, chân tôi không được rồi, đi không đặng. Tôi phải nghỉ ngơi, tôi phải thừa nhận là mình già rồi”



“Đứng lên, đứng lên, nếu không đứng lên tôi liền đánh bà”



Thanh An hoàn toàn giả ngốc nói: “A, cậu nói cái gì hả? Cậu muốn đưa tôi trở về nhà, vậy thì cũng đúng lúc tôi đói bụng rồi. Cậu đến nhà của tôi, tôi làm đồ ăn cho cậu”



Kết quả, tên đeo mặt nạ đem Thanh An đến trại tập trung.



“Có ai quen biết bà ta không?” Tên đeo mặt nạ sói đẩy lên thôn dân ở trước mặt.



Thanh An có chút hồi hộp, bởi vì những thôn dân này đã từng gặp qua cô bé, cô đã từng khám bệnh qua cho đại đa số thôn dân này. Hiện tại tuy cô bé đã dịch dung, nhưng nhìn vào con mắt lanh lợi hẳn là mang máng có thể nhận ra được phần nào.



Thôn dân nhìn Thanh An, ánh mắt một đám liền ngẩn ra. Sau đó không hẹn mà ngẩng đầu lên: “Chúng tôi không biết bà ta là ai”

Chương 2125:

Không bị những người này giết chết, cũng sẽ chết vì bệnh tuổi già

Thanh An có chút kinh ngạc đến ngây người, cô bé rốt cuộc đã biến thành hình dáng gì rồi? Thôn dân ở đây vậy mà đều không nhận ra cô bé?

Người đàn ông đeo mặt nạ sói đen nhìn Thanh An đầy nghi hoặc: “Chẳng lẽ bà lão là người địa phương khác?”

Thanh An thầm kêu không ổn.

Nếu như thôn dân nhận ra cô bé là đệ tử của Bác Danh sẽ không tốt. Nhưng sẽ còn tệ hơn nữa nếu thôn dân không nhận ra cô bé.

Cô bé một bà lão tuổi già sức yếu ở địa phương khác, xuất hiện ở địa phương này, chuyện này làm sao cứ kì lạ như thế nào ấy.

Thanh An chỉ có thể cản răng kiên trì nói dối, nhưng là đổi sang một chủ đề không liên quan: “Các cậu có nhìn thấy cháu gái của tôi không?

Cao cao gầy gầy, vô cùng xinh đẹp, vừa hiền lành lại vừa tốt bụng… Cái kia, chúng tôi sống ở đó đó ..” Cô bé dùng ngón chỉ tay về phía những ngọn núi xa xăm.

Thôn dân đều tỏ ra vẻ ngạc nhiên.

Bên trong, có một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi. Thoạt nhìn dáng vẻ gầy gò, nhưng mà đôi mắt đen láy sáng như sao, nhìn Thanh An với ánh mắt xuyên thấu.

Khi bà lão Thanh An đang buôn dưa, tại lúc mèo khen mèo dài đuôi, đôi mắt sáng như ngọc của cậu bé đã lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.

Cậu bé đột nhiên đứng dậy, hoảng sợ đi tới chỗ Thanh An, nắm lấy cánh tay của Thanh An, nói: “Bà ơi, sao bà lại xuống núi rồi. Bà xuống núi chú có biết không?”

Thanh An giật mình.

Nhìn sang cậu bé thanh tú. Cô bé có chút thẫn thờ, không kịp phản ứng.

Cô bé có một đứa cháu trai lớn như vậy từ khi nào.

Cậu bé cầm cánh tay cô bấu bấu véo véo, ý thức của Thanh An lập tức khôi phục lại. Cô bé đột nhiên nổi giận, quơ lấy thanh gỗ trên tay đánh cậu bé, vừa đánh vừa măng: “Nhóc con, cháu chết ở đâu vậy? Bà tìm cháu lâu lắm rồi! Cháu ra ngoài lâu như vậy, nhà cũng không cần nữa sao?”

Cậu bé là người địa phương, mẹ cậu bé khó sinh mà mà mất. Cậu bé đi theo bố. Bố cậu cũng là người địa phương, nghe nói là một người vô cùng giáo dục, vì vậy dạy cậu bé rất tốt. Chỉ tiếc là cách đây không lâu, bố của cậu bé không may qua đời.

Cậu bé nhận ra Thanh An là bà, thôn dân không nghỉ ngờ gì cả, không ai thấy họ hàng của nhà mẹ cậu bé.

Những người đeo mặt nạ này nhìn thấy dáng vẻ già nua của Thanh An, cộng với sự nhận họ hàng của cậu bé, bọn họ sẽ không nghi ngờ räng cô chính là truyền nhân của Bác Danh.

Cứ như vậy, Thanh An bị ở lại sống trong trại tập trung.

Cho đến một ngày, người đàn ông đeo mặt nạ mang đến một vị thầy thuốc, cô ấy sẽ khám sức khỏe cho tất cả mọi người. Thực chất là để kiểm tra xem họ có phải là dịch dung hay không, những người vượt qua kiểm tra sẽ được thả ra ngoài, lần nữa lấy lại tự do.

Khi đến lượt Thanh An, có người đặc biệt nói với thầy thuốc: “Người này rất khả nghi, nhất định phải kiểm tra thật cẩn thận”

Thầy thuốc dùng dụng cụ để cắt bề mặt da của cô bé biểu hiện không hề khách khí, chứng kiến một tia máu, thầy thuốc nói: “Không có dùng mặt nạ da”

Sau đó kiểm tuổi xương của cô bé, đưa ra kết luận: “Tuổi xương đã tám mươi tuổi”

Thanh An thiếu chút nữa ngã quy xuống đất.

“Tám mươi tuổi?”

Cô bé chỉ là một thiếu nữ ở tuổi hoa mười bảy tuổi, vậy mà lại già yếu như thế. Thanh An chợt cảm thấy trên vai mình như đang gánh một ngọn núi lớn, cô bé phải tìm cách khôi phục lại diện mạo càng sớm càng tốt, nếu không sẽ không bị những người này giết chết, cũng sẽ chết vì bệnh tuổi già.

Sau khi thầy thuốc đưa ra kết luận này, những người đeo mặt nạ hoài nghi thân phận của Thanh An cuối cùng cũng an tâm.

Kể từ đó, bọn họ hoàn toàn thả lỏng cảnh giác đối với Thanh An.

Thanh An vào một đêm tháng đám gió đen, thừa dịp lúc những người đàn ông đeo mặt nạ này không để ý đến, lén lút quay về phế tích, bí mật lấy sách và di vật quý giá của cô bé, sau đó quyết định rời khỏi thành phố Long Bảo qua đêm.

Ngay khi cô bé chạy khỏi lối vào làng, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cô. Thanh An ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cậu “cháu trai” đang nhìn mình cười dịu dàng.
Chương 2126: Không phải thuật dịch dung, là bệnh tuổi già



“Đưa cháu đi với” Người thiếu niên có ngữ khí kiên định.



Thanh An nói: “Cháu trai ngoan. cháu cứ ở lại chỗ này đi”



Người thiếu niên ngắm nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy xung quanh không có người, liền không thèm mặt mũi gì nữa mà vả mồm bôm bốp.



rồi tiến tới bên tai của Thanh An, nói một chút: “Chị Thanh An à, chị mà không đưa em đi cùng, em sẽ nói cho bọn họ biết thân phận của chị đấy”



Thanh An kinh ngạc đến ngây cả người mà nhìn về phía của cậu chàng, tức giận muốn đem nắm đấm ra đánh cậu: “Thằng nhóc chết tiệt, sao em lại biết được hả?”



“Chị đoán xem” Chàng thiếu niên lấy bọc đằng sau lưng của cô qua, một bên nắm lấy tay cô tiến lên rồi một bên nói: “Em đưa chị đi ngồi thuyền nhé”



Đường mà bọn họ đi càng ngày càng gập ghềnh, chức năng của cơ thể Thanh An già yếu, có khổ mà không thể nào tả được mà nói: “Em đưa chị đi cái con đường gì vậy hả?”



Người thiếu niên cười đến vô cùng sáng lạn: “Chị yên tâm, đường mà em dẫn chị đi mặc dù gập ghềnh chút, nhưng mà nhất định sẽ là an toàn nhất”



Cho đến khi cậu đem Thanh An sắp xếp ở bên trên một khối trúc phiệt, cho đến khi trúc phiệt cách thôn trang càng lúc càng xa thì Thanh An cuối cùng cũng mới tin lời của chàng thiếu niên nói.



Cô đứng ở đăng trước của trúc phiệt, nhìn về phía người thiếu niên ở đẳng sau cầm lái. Hồ nghỉ mà hỏi: “Em rốt cuộc là ai?”



Chàng thiếu niên nói: “Chị Thanh An à, chị không nhớ em nữa à? Em là Thanh Hòa này. Thanh Hòa”



Trong đầu của Thanh An, lập tức hiện lên tình cảnh lần đầu gặp được Thanh Hòa.



Hơn hai năm trước, bà cho cô khám bệnh tại nhà, bố của đứa bé này ôm theo thằng bé chạy đến trước mặt của cô, than thở khóc lóc mà nói: “Cô gái ơi, cứu lấy đứa con của tôi mới. Thằng bé sắp không có được nữa rồi”



Thanh An đi đến trước mặt của Thanh Hòa, Thanh Hòa của thời gian đó gầy gầy nhỏ nhỏ, xanh xao vàng vọt, vẻ mặt không có chút tia sáng, mệt mỏi mà bất lực.



Thanh An chuẩn đoán được Thanh Hòa là bị chứng thiếu di dưỡng vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà bố của Thanh Hòa nói với lại Thanh An, ông ấy từ trước đến giờ chưa từng cay nghiệt với khoản ăn uống của đứa trẻ này, có cái gì ăn ngon thì cũng đều để lại cho thằng bé ăn đầu tiên. Tại vì sao mà Thanh Hòa vẫn bị xuất hiện chứng thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng đến thế này chứ?



Sau đó Thanh An loại bỏ đi nguyên nhân, nói với lại bố của Thanh Hòa, Thanh Hòa có thể không tiếp nhận được đối với lại sữa dê mà do gia đình bọn họ tự sản sinh ra.



Bố của Thanh Hòa cảm thấy cái kết luận này khó có thể tiếp nhận được, bởi vì ở trong thôn dân này, từ nhỏ đã uống sữa dê rồi, mỗi người đều có cơ thể cường tráng khỏe mạnh. Ông ta càng thêm tin là chứng thiếu dinh dưỡng của Thanh Hòa là do trời sinh tính khí bất hòa rồi, chứ không phải là bởi vì cái nguyên nhân kì quái không tiếp nhận được sữa bò gì cả.



Thanh An liền đề nghị với ông ấy: “Bỏ đi sữa dê một tháng, ông cẩn thận quan sát khẩu vị của Thanh Hòa mà xem. Nếu như hiện tượng tiêu chảy của Thanh Hòa có chuyển biến tốt hơn, cậy thì chứng minh rằng chuẩn đoán của tôi không có sai rồi nhé.”



Thanh An không có kê thuốc cho Thanh Hòa, bố của Thanh Hòa lúc đó vẫn còn vô cùng tuyệt vọng. Thậm chí còn cảm thấy Thanh An còn trẻ, y thuật không có tinh thông.



Nhưng mà, sau khi ông ta đem Thanh Hòa đang hấp hối trỏe về nhà, dựa theo phương pháp của Thanh An, cho Thanh Hòa húp cháo loãng, sau khi bỏ đi sữa dê, tình hình của Thanh Hòa liền chuyển biến tốt hơn mỗi ngày.



Bây giờ, Thanh Hòa mặc dù vẫn còn khá gầy, nhưng mà dã trưởng thành thành một cậu chàng tuấn tú đẹp trai rồi.



Thanh An nhìn về phía bộ dạng thanh tú của Thanh Hòa, nói: “Chị đã nói em là do không tiếp nhận được sữa dê rồi mà, bố của em vẫn còn không có tin chị Nhưng mà …. Thanh An rất kỳ lạ mà nhìn về phía của Thanh Hòa: “Em rốt cuộc làm như thế nào mà nhận ra chị vậy?”



Thanh Hòa cười cười rồi nói: “Bởi vì chị khoa trương nói bản thân cao cao gầy gây, xinh xinh đẹp đẹp, lại còn vừa ôn nhu vừa lương thiện”



Thanh An có chút xấu hổ.



Thanh Hòa nhìn về phía cái con người tuổi già sức yếu như Thanh An, vô cùng hiếu kỳ mà hỏi: “Cái thuật dịch dung này của chị cũng lợi hại thật, thế mà lại thật sự giống nhau luôn à?”



Đôi mắt của Thanh An hơi tối lại, mặc dù Thanh Hòa là một đứa trẻ đơn thuần và đáng tin cậy, nhưng mà bí quyết gia truyền của nhà họ Bác Danh không thể nào bị tiết lộ ra được, Thanh An chỉ có thể nói láo: “Chị đây không phải là thuật dịch dung. Chị đây là bị bệnh tuổi già”



Thanh Hòa ngơ ngẩn không thôi
Chương 2127: Người thân duy nhất



“ Bệnh tuổi già á?”



Cậu bé nhìn về phía mái tóc dài màu trắng của Thanh An, rồi nhìn xuống thân hình, so với cô gái xinh đẹp khuynh thành ở trong trí nhớ thì khác xa một trời một vực. Thanh Hòa bỗng nhiên vô cùng khó chịu mà rơi nước mắt xuống, tiếc hận hộ cho Thanh An: “Chị gặp phải loại bệnh này, nhất định là rất khổ sở nhỉ?



Thanh An nghĩ một chút, đây là mưu kế chạy trốn của cô. Nếu như không phải là bệnh lão hóa, cô căn bản sẽ không ra được khỏi tay của đám người đeo mặt nạ kia.



Cô đây là nhân họa đắc phúc, như ý bình khí mà nói: “Thật ra ấy, ngoại trừ sau khi trở nên già đi, có chút không thích ứng được với bộ dạng và thể xác trì độn ra, thì những cái khác cũng không có cái gì cả”



Thanh Hòa nhìn thấy cô lạc quan, liền nín khóc mà mỉm cười: “Chị Thanh An à, chỉ cần chị không khó chịu là được rồi. Y thuật của chị tốt như vậy, nhất định có thể trị được thật tốt bệnh của c† Thanh An nhìn về phía của Thanh Hòa, thầm nghĩ, cái đứa nhỏ này, cô bị bệnh rồi, thằng bé so với cô còn khó chịu hơn nữa. Đây thật sự là tâm địa Bồ Tát mà.



Thanh An liền ngày càng tin cậy và yêu thích Thanh Hòa hơn.



“Sau này em đừng có gọi chị là chị Thanh An nữa, gọi chị là bà đi.”



Thanh An mặc dù là một đứa trẻ, nhưng mà sau khi cơ thể già yếu đi, ngoại trừ tâm lí lứa tuổi vẫn còn giữ lại ở tâm thái của tuổi mười bảy thôi, còn cơ thể cô, thần thái của cô, giơ tay nhấc chân đều là bộ dạng của một bà lão tám mươi tuổi.



Thanh Hòa mân mê mân mê mà nói: “Em không thể nào gọi chị là bà được, ở trong lòng em, chị vĩnh viễn là chị gái Thanh An đẹp nhất của em: Thanh An nhìn về phía cái bóng trong nước, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng bản thân biến thành người già, không khỏi ghét bỏ mà nói: “Ôi trời, thật sự là không có mắt nhìn mà. Sau này Thanh An cái tên này cũng không còn hợp vơi chị nữa rồi. Chị sẽ đổi cái tên khác, rốt cuộc là gọi như thế nào mới tốt đây?”



Thanh Hòa thốt ra một câu: “Chị tên là Tuyết Giải Tiên đi ạ”



“Tại sao lại gọi là Tuyết Giải Tiên chứ?”



“Em nghe bố em nói, ở bên trong rừng sâu núi thẳm quanh năm đều có tuyết đọng không thay đổi, những người ở đó cuộc sống đều vô cùng khó khăn, nhưng mà cũng may có chị gái Tuyết Giải Tiên, sẽ trong lúc lễ mừng năm mới của mỗi năm mà đi đến từng hộ gia đình ở đó thăm khám người bệnh. Chị gái cũng có tâm địa Bồ Tát, vậy thì liền gọi là Tuyết Giải Tiên đi ạ”



Thanh An nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Tuyết Giải Tiên tế thế vi hoài, không hổ là phong phạm của thầy thuốc của chị. Được rồi, sau này chị sẽ tên là Tuyết Giải Tiên nhé.”



Thanh Hòa cười rộ lên vô cùng sáng lạn.



Thanh An xốc lên cái túi treo ở bụng, từ trong đó lấy ra một cái gối đầu, rồi lại từ bên trong gối đầu lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ. Thanh An lắp bắp mà nói: “Chị muốn đi Thiên Lũng, đem bà và ông trở về nhà”



Thanh Hòa nói: “Được, em sẽ đưa chị đi.”



Thanh An lại lắc đầu mà từ chối: “Không được không được. Em đi cùng với chị thì sẽ rất nguy hiểm đấy”



Thanh Hòa nói: “Chị gái à, sau khi em tiễn chị qua bờ, chị cũng có biết được đi đến Thiên Lũng như thế nào đâu phải không? Chị có biết buổi tối thì nên ở chỗ nào không? Khi bụng chị đói chị có biết ăn cái gì không?”



Thanh An nhìn về phía rừng rậm mênh mông, đối với những vấn đề này của Thanh Hòa, cô quả thật cũng không biết nên phải giải quyết thế nào.



Thanh Hòa cười nói: “Thế nên, em sẽ đi cùng với chị”



Thanh An lo lắng mà nói: “Nhưng mà chị không muốn em phải mạo.



hiểm cùng với chị”



Thanh Hòa nói: “Chị yên tâm đi, em cơ trí lắm đấy. Chị ở thành phố Long Bảo này có nhiều kẻ thù đến như thế, em không phải là như vậy mà cứu chị trở về rồi hay sao? Em biết là ở bên cạnh chị có rất nhiều nguy hiểm. Nhưng mà em cam tâm tình nguyện, nếu như đến một ngày em có kết cục bỉ thảm thì em cũng sẽ không oán giận, không hối hận”



Thanh An vẫn như cũ không có mở miệng.



Thanh Hòa chỉ có thể chân thành mà cầu khẩn cô: “Chị Thanh An à, chị đồng ý với em đi mà. Từ nhỏ em đã mất mẹ, khoảng thời gian trước bố cũng đã rời xa nhân gian này rồi. Bây giờ em chính là cô nhi, không nơi nương tựa. Chị cứ để em đi cùng với chị đi, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, em sẽ xem chị như là người thân duy nhất của em. Có được không?”
Chương 2128: Đi tìm Thiên Lũng



Bé An không nhịn được giọng vừa mềm mại lại cứng rắn này của Thanh Hòa vì thế liền đáp ứng: “Vậy cũng được.”



Sau khi qua sông trước mặt là rừng núi rộng lớn đường núi gập ghềnh.



Bé An vỗ một phát lên trên trán nói: “Đây là muốn cái mạng già của chị đây mà? Liệu bộ xương già này của chị có thể bò qua hết mấy con đường núi này hay không đây?”



Thanh Hòa đi tới trước mặt cô ngồi xổm người xuống nói: “Em cõng chị đi”



Bé An nói: “Chính em cũng là một đứa trẻ. Được rồi, chị vẫn nên tự mình đi thôi.”



Sau đó, trên đoạn đường núi gập ghềnh liền phát hiện ra một hình vẽ với phong cách đầy cổ quái. Một bà lão tuổi tâm tám mươi dùng các nhiều loại tư thế khác nhau mà leo lên những con đường núi.



Thanh Hòa không nhịn được cười. Tốt cuộc thì cái này thân xác này cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi mới có thể không cần kiềm chế như vậy đúng chứ?



“Thanh Hòa chị đói.” Bé An ngồi trên bật thang quơ chân ngoài không khí nhìn khu rừng rậm rạp ngửi hương thơm của cỏ dại. Thời điểm đầu óc sảng khoái thì mới cảm giác được cô thật sự đói bụng đói.



Thanh Hòa nói: “Chị chờ một chút em đi làm đồ ăn cho chị ăn”



Sau đó Thanh Hòa nhặt một ít đá nhỏ lên lấy một cái ná từ trong ngực ra bắn chết hai con chim đang bay trên trời.



Bé An bị kỹ thuật tinh xảo của anh làm cho giật mình tán thưởng: “Thật là giỏi. Thanh Hòa em thật giỏi.”



Thanh Hòa xấu hổ cười lên: “Em nướng chúng nó cho chị.”



Kỹ năng dã ngoại sinh tôn của Thanh Hòa thật không phải là vô dụng, đánh lửa, muốn gì được nấy.



Sau khi nhóm lửa lên, ngọn lửa chiếu lên gương mặt anh tuấn của Thanh Hòa. Bé An nhìn Thanh Hòa nướng thịt chim một cách vô cùng thuần thục thì cực kỳ hâm mộ nói: “Thanh Hòa, sao em cái qì cũng biết làm vậy?”



Thanh Hòa ngược lại hỏi cô: “Em còn muốn hỏi chị một chút sao mà cái gì chị cũng không thể làm vậy? Cuộc sống ở trong núi sâu thì những kỹ năng này đều là những kỹ năng cơ bản nhất đó.”



Thanh Hòa đem thịt đã nướng chín đưa cho bé An. Bé An nhận lấy, không biết làm sao đề mở miệng.



Thanh Hòa xe miếng thịt của cô ra thấy bên trong là miếng thịt tươi non khiến cho bé An hưng phấn không thôi.



Một bên bé An ăn một cách nồng nhiệt một bên lại giải thích với Thanh Hòa: “Chị không phải là người sống ở Long Bảo. Chị là đứa trẻ lớn lên từ thủ đô. Bọn chị không cần phải tự mình đi săn giết động vật, muốn ăn cái gì thì có thể dùng tiền mua mà mua được”



Thanh Hòa tựa như thấy một cái thế giới tốt đẹp khác khiến anh tràn đầy say mê: “Có thật không?”



Bé An nói: “Chờ đến khi chúng ta đến Thiên Lũng, chị liền mang em quay về nhà chị một chuyến. Nhất định bố mẹ chị sẽ thích vô cùng thích em. Nói không chừng, bọn họ sẽ còn thu em làm con nuôi.”



Bé An suy nghĩ một chút: “Không được, bắt đầu từ hôm nay, chị phải nhận em làm em trai chị”



Bé An thả cái tay cầm thức ăn ngon xuống rồi kéo tay Thanh Hòa cùng nhay quỳ xuống sau đó chắp hai tay thề với trời: “Thanh An tôi bắt đầu từ hôm nay sẽ cùng Thanh Hòa kết làm chị em khác họ. Sau này chúng tôi có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.



Thanh Hòa học theo bộ dạng của bé An thề với trời nói: “Thanh Hòa tôi, sau này vĩnh viễn đi theo chị Thanh An”



Sau khi kết nghĩa xong bé An kéo Thanh Hòa lên trịnh trọng nói: “Thanh Hòa, sau này chị sẽ chiếu cố em thật tốt.”



Thanh Hòa lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc thì anh cũng đã có người thân rồi.



Anh kích động nói: “Chị yên tâm, em sẽ bảo đảm hộ chị cả đời”



Bé An gật đầu.



Sau khi đi trong rừng sâu tận mười mấy ngày thì rốt cuộc cũng đi ra khỏi rừng sâu.



Bé An thấy chòm xóm ở lưa thưa thì trong mắt toát ra tinh vui.



“Thanh Hòa, chúng ta đi tìm người hỏi một chút xem Thiên Lũng đi như thế nào?”



Thanh Hòa kéo cô lại ngăn cản nói: “Chị, không thể hỏi.”



“Vì sao?” Bé An nói: “Không hỏi chúng ta làm sao tìm được được.



Thiên Lũng đây?”



Thanh Hòa nhắc nhở: “Nếu như người khác biết chúng ta tìm Thiên Lũng, vậy thân phận của chị liền không giữ được”
Chương 2129: Y giả nhân tâm

Bé An đột nhiên bừng tỉnh: “Chị suýt chút nữa mắc phải sai lầm rồi”

Tính cách của bé An đơn thuần nên rất dễ bị lừa gạt, may là Thanh Hòa luôn tỉ mỉ chu đáo nên bất cứ lúc nào cũng có thể ân cần chỉ bảo cô bé để cô bé luôn đề cao cảnh giác.

“Nhưng chúng ta không biết làm cách nào để đi đến Thiên Lũng?”

Thanh Hòa nói: “Bà có để lại cho chị bảo bối nào không? Chị xem thử xem bên trong có thông tin nào liên quan đến Thiên Lũng không?”

Bé An nhanh chóng lấy chiếc gối từ trong bụng ra rồi từ trong đó lấy ra ba cuốn sách: “Đây là sách mà bà để lại cho chị”

Bé An nghiêm túc lật sách ra. Cuối cùng cô bé phát bìa cuốn sách có sáu tấm bảng đồ, bé An giờ sách lên và nói: ” bảng đồ này có lẽ là đường đến Thiên Lũng”

Thanh Hòa cau chặt mày nhìn chằm chăm chiếc gối là từ da người giả kia. Bé An vì để bảo vệ chúng mà mỗi ngày đều phải buộc nó vào bụng làm cho bụng của cô bé to lên khiến cho cô bé di chuyển cũng khó khăn hơn.

“Chị có thể đọc thuộc được những thứ trong sách này không?”

Bé An nói: “Chị đọc thuộc được”

Thanh Hòa nói: “Vậy thì đốt hết bọn chúng đi để tránh khỏi bị người khác dòm ngó, hơn nữa chị mang theo bọn chúng đi như vậy không mệt sao?”

“Chị mở ra xem xem”

Bé An không nỡ nói: “Không được, bên trong còn có rất nhiều kiến thức mà chị chưa thể hiểu và tiếp thu được”

Thanh Hòa thở dài một hơi. Hai người lấy bản đồ ra rồi ghép lại với nhau, cuối cùng cũng tìm thấy được con đường đi đến Thiên Lũng. Chỉ có điều đi đến được nơi có người chính là đến được giang hồ, bé An và Thanh Hòa một lớn một nhỏ như vậy rất thu hút ánh mắt của người khác.

Hôm nay bé An khát nước rồi, Thanh Hòa đi đến nhà một vị thôn dân để xin nước uống. Vị thôn dân kia vô cùng hào phóng rót nước nhưng bé An lại nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của người đó liền không nhịn được nhiều lời hỏi: “Anh ơi, trông anh có vẻ không được vui cho lắm”

Vị thôn dân kia thở dài nói: “Ôi, vợ tôi ngã bệnh rồi, bác sĩ nói vợ tôi không còn sống được bao lâu nữa”

Bé An ân cần hỏi: “Là bệnh gì vậy?”

Thanh Hòa vội vàng kéo cô bé lại tỏ ý đừng nên lo chuyện bao đồng.

Bé An liền nhỏ giọng nói: “Y giả nhân tâm*, nếu như chị bởi vì bảo vệ tính mạng của mình mà quên đi bổn phận của một bác sĩ thì chị còn xứng làm bác sĩ không?”

*Y giả nhân tâm: người thầy thuốc, bác sĩ,.. có tinh thần trách nhiệm cao, nhân từ,..

Thanh Hòa bị những lời này của bé An thuyết phục liền gật đầu đồng Vị thôn dân kia rất hoang mang nói: “Cũng không biết là bệnh gì, chỉ là đột nhiên không thể đi vệ sinh được, cả người không còn chút sức lực nào, mấy tháng nay không thể nào đứng dậy khỏi giường được rồi”

Bé An nói: “Dẫn tôi đi xem xem”

Thôn dân nghi hoặc nhìn bé An: “Cô biết khám bệnh sao?”

Bé An nói: “Tôi ở tuổi này ăn cơm còn nhiều hơn cả đường các người đi, có lẽ tôi có thể khám ra được bệnh gì thì sao?”

Thôn dân liền nghĩ còn nước còn tát nên dẫn bé An đi vào phòng của vợ mình. Căn phòng kia vô cũng u ám và còn bốc mùi hôi thối nồng nặc. Gia đình nông dân nên cũng không thể chăm sóc bệnh nhân một cách chu đáo được. Nhưng bé An vốn là con gái của một gia tộc lớn, nhìn thấy bệnh nhân tiều tuy như vậy liền cảm thấy vô cùng xót xa, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Thanh Hòa nắm chặt tay bé An, lúc này cô bé mới thu lại nỗi bi ai trong lòng. Khi Bé An đi đến trước mặt rồi đưa tay bắt mạch cho người phụ nữ kia thì Thanh Hòa đột nhiên nói với người thôn dân kia: “Chú à, nơi này cách chợ bao xa?”

Bé An kinh ngạc, Thanh Hòa quả thật là một đứa trẻ thông minh, lúc này liền cố gắng phân tán sự chú ý của thôn dân kia thì cô bé có thể thi triển quyền cước rồi.

Bé An lật mí mắt của người phụ nữ kia lên rồi bắt mạch cho bà ấy, trong lòng cũng đã hiểu rõ người phụ nữ này đã suy thận nặng.
Chương 2130: Tìm kiếm tung tích

Sau khi hì hục một lúc, bé An liền đứng lên, nói với người thôn dân kia: “Tôi có biết mấy vị thuốc, cứ ra chợ nhờ người ta bốc thuốc cho là được, bệnh này phải chữa trị từ từ, không thể đùng một phát là khỏi được”

Người dân làng nhanh chóng đi tìm giấy và bút, giao cho Thanh An.

Sau khi cô bé viết xong đơn thuốc, liền dặn dò vài câu rồi mới rời đi.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua. Ai ngờ qua hôm sau, lúc bé An cùng Thanh Hòa ra chợ thì thấy một đám người đeo mặt nạ xuất hiện. Bọn họ đi khắp nơi tra hỏi: “Có ai từng thấy một bà cụ dắt theo một đứa bé trai tâm mười mấy tuổi không?”

Thanh Hòa nghe vậy trong đầu liền nảy số nhanh chóng buông tay Thanh An ra.

Giả vờ như không biết cô bé.

Sau đó bước về tới chỗ người đeo mặt nạ trước mặt.

Tên đó nhanh chóng nắm lấy tay Thanh Hòa dò hỏi: “Có từng thấy một đôi bà cháu nào xuất hiện ở đây không?”

Thanh Hòa sợ đến mức nói chuyện cũng lắp bắp: “Ừm, hình như từng thấy”

Người đàn ông đeo mặt nạ nắm chặt tay đầy phấn khích hỏi: “Bọn họ đang ở đâu?”

Thanh Hòa chỉ vào một phương hướng trái ngược với đường mình định đi nói: “Sáng sớm hôm nay, tôi thấy bọn họ đi bộ dọc theo con đường kia.”

Nghe vậy, người đàn ông bịt mặt lập tức thu quân, nhanh chóng đuổi theo.

Thanh An thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này cô bé lại nghe thấy tiếng người dân trong thôn đang nghị luận: “Ngày hôm qua có một đôi bà cháu đi ngang qua thôn chúng ta, nghe nói bọn họ đã chữa khỏi bệnh cho vợ của ông Trương. Bà ấy vừa uống thuốc sắc xong liền có thể tự đi vệ sinh nhẹ được. Đúng là thần kỳ ghê”

Thanh An thầm than trong lòng.

Hình như cô bé lại tự tìm rắc rối cho mình rồi.

Thanh Hòa sau khi quay lại cũng không cũng không đến gần bé An, chỉ nháy mắt ra hiệu mấy cái. Hai người lần lượt rời khỏi khu chợ.

Sau khi ra ngoài, Thanh Hòa đứng đợi cô bé ở ngã tư đường. Nhìn thấy bé An buồn bực đi tới, liền quan tâm nói: “Đừng đi nhanh như vậy”

Cô bé giậm chân, đặt người ngồi xuống một tảng đá gần đấy rồi nói: “Giờ giả làm người già cũng vô dụng.”

Thanh Hòa đứng ở một bên, miệng chó không phun được ngà voi, chế nhạo hỏi: “Sao, lần sau còn muốn cứu người nữa không?”

Thanh An vẫn không chút do dự trả lời: “Giúp chứ. Nhìn bà ấy bị bệnh cũng không có ai chăm sóc, cả người đều bẩn thỉu, không biết đã bao lâu chưa được tắm rửa, vô cùng đáng thương. Chị cứu bà ấy, ít nhất bây giờ bà ấy còn có thể tự mình đi vệ sinh, không chừng tầm hai ba ngày nữa là có thể rời khỏi giường, cứu một mạng người còn hơn xây.

bảy tòa tháp. Sau này nhất định sẽ có hồi báo tốt”

Thanh Hòa sững sờ, không hiểu được rốt cuộc là điều gì có thể khiến cô bé dũng cảm và mạnh mẽ đến mức không gì có thể phá hủy được niềm tin bất diệt của mình?

“Đi thôi” Thanh An nghỉ ngơi một lát rồi lảo đảo đứng lên.

“Đi” Thanh Hòa tiến lên đỡ cô bé.

Hai người chậm rãi đi về phía trước. Thanh Hòa cũng nói ra dự định cho tương lai: “Cơ thể của chị không tốt, chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này được, cứ đi như vậy không biết đến mùa xuân nào mới tới Thiên Lũng. Nếu có xe thì may ra, nhưng chúng ta lại không có tiền, vậy nên trước hết chúng ta phải kiếm được tiền đã”

Thanh An nói: “Chị có thể đi khám bệnh kiếm tiền”

Thanh Hòa vội đáp: “Chị đấy, đừng đi chữa bệnh lung tung, chỗ này.

rất gần thành phố Long Bảo, chờ chúng ta đi qua được biên giới rồi hãng làm”

“Vậy giờ phải kiếm tiền bằng cách nào?” Cô bé khó hiểu hỏi.

“Đừng lo lắng, em có rất nhiều cách để kiếm tiền mà, chị yên tâm”

Thanh Hòa đơn giản nói một câu.

Khi hai người bọn họ đi không ngừng nghỉ tới Thiên Lũng, Chiến Hàn Quân cùng Dư Nhân dưới sự chỉ đạo của Bác Danh Mai, mượn trực thăng nhanh chóng đi đến nhanh chóng đi tới thị trấn Hải An ở khu ngoại thành Thiên Lũng Sau khi Bác Danh Mai đặt chân tới thị trấn Hải An liền vô cùng quẫn bách nói với nhà họ Chiến: “Thật xin lỗi, theo trí nhớ của tôi thì có lẽ Thiên Lũng ở đâu đấy gần chỗ này nhưng mà cụ thể ở đâu thì cũng không chắc lắm”

Nghiêm Mặc Hàn tùy tiện nói: “Ôi trời. Cô bị bắt cóc hồi còn nhỏ xíu à, không nhớ rõ được cũng là chuyện rất bình thường. Có thể dẫn bọn tôi tới đây đã là cố gắng lắm rồi”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom