• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Giọt tình (4 Viewers)

  • Chap-216

Chương 216: Dọn khỏi nhà anh




Trong lòng tôi bỗng chốc chột dạ một cái. Chết rồi, vết tích đêm qua tên khốn Đường



Kiêu lưu lại trên cơ thể tôi bị mẹ anh phát hiện rồi.



Vì để tránh chuyện bà tiếp tục mắng tôi nên tôi trực tiếp nói là: “Đây là dấu vết bạn trai tôi để lại, không có liên quan đến Đường Kiêu đâu.”



Thế nhưng sau khi nói rồi tôi mới thấy hối hận, não tôi đang bị gì vậy trời? Thế này thì không phải là giống như đang thừa nhận mình đang bắt cá hai tay sao?



Mẹ Đường Kiêu quả là cáo già mà, vừa nghe tôi nói xong thì bà nhướn mày: “Cô có bạn trai từ lúc nào thế?”



Tôi thấy câu này thật khó nghe, bà ấy nói như thể ngoại trừ Đường Kiêu của bà thì không có ai thèm để mắt đến tôi vậy. “Bác gái, cháu và bạn trai cháu hẹn hò được vài tuần rồi nên bác yên tâm là cháu sẽ không đi phá hoại tình cảm của con trai và con dâu của bác đâu. Vả lại hai người họ cũng có bảy tám năm cảm tình rồi, còn cháu chỉ là một thư ký nhỏ thôi nên đâu dám trèo cao a



Tôi cảm thấy lời nói của mình mang vị chua nhưng đó đều là sự thật, đối với một người chưa bao giờ yêu mình thì tôi sẽ không ôm hy vọng gì cả, trái lại thì tôi lại hy vọng mình và Đào Cẩn sẽ bên nhau một cách bình yên. ít nhất thì Đào Cần sẽ không làm những chuyện tổn thương đến tôi, người ta đối xử với tôi tốt như thế thì sao tôi lại không thích anh ấy chứ?



Khuôn mặt mẹ anh có chút ngượng ngùng “Hy vọng lời cô nói đều là thật, thế nhưng cô có bạn trai rồi sao lại còn ở trong căn hộ của con trai tôi làm gì hả?” “Cô ở đây thì tụi nó sau khi tan ca đến chỗ nghỉ ngơi cũng không có, con dâu tôi mỗi ngày tính lương cho cả vạn người trong công ty đã mệt muốn chết rồi, cô còn muốn cướp chồng nó thì cô nói cô có đạo đức không hả?"



Vừa nghe đến việc Nam Nam sẽ quản lý tiền bạc trong công ty thì lòng tôi bỗng dấy lên một dự cảm không tốt đẹp lắm nhưng nghĩ lại thì đó là do nhà họ Đường tin tưởng cô con dâu này mà thôi, người ngoài như tôi thì có can hệ gì chứ... “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe rõ không?”



Giọng nói cao vút của mẹ Đường Kiêu kéo tâm hồn của tôi quay về. “Hả? À, cháu nghe thấy rồi.”



Sau khi định thần lại thì tôi nhìn bà: “Nói thật thì lâu rồi cháu không ở đây nữa, đêm qua là đêm đầu tiên, lẽ ra cháu định quay về dọn dẹp đồ đạc qua nhà bạn trai cháu thì nào ngờ nửa đêm lại gặp phải tên trộm...” “Nếu như bác gái đã đến đây thì cháu gửi chìa khóa cho bác, căn nhà này cháu đã dọn dẹp ngày hôm qua rồi, Chủ tịch Đường có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào nhưng hành lý của cháu thì vẫn chưa dọn, đợi chút nữa sau khi dọn xong thì bạn trai sẽ qua đón cháu ạ.



Miệng nói ra những lời này nhưng lòng tôi lại mặn chát, chà, đây có lẽ là cái tôn nghiêm cuối cùng tôi có thể giữ lại cho mình.



Còn chưa đợi mẹ anh nói thì tôi đã chủ động đặt chìa khóa vào trong tay bà và nở nụ cười cám ơn bà. “Khoảng thời gian vừa qua nhờ có sự chăm sóc của Chủ tịch Đường, phiền bác gái hãy nói lời cảm ơn với anh ấy giùm cháu nhé.




Sau đó thì một mình tôi đi về phòng và mặc kệ bà dì này bên ngoài.



Sau khi vào phòng thì tôi nghe thấy bà nói: “Thật là kỳ lạ mà, không biết hôm nay bị ‘chạm dây nào rồi?”



Tôi cười nhạt một cái, “chạm dây” sao? Tùy bà thích nói sao thì nói, dù gì thì bây giờ tôi cũng không còn nhớ nhung gì đến con trai nhà các người nữa rồi, bà thích cô Nam Nam đại tiểu thư kia thì cứ từ từ mà sống với cô ta đi.



Khi mẹ Đường Kiêu rời khỏi rồi, tôi vẫn cứ ở trong nhà đợi Đào Cẩn đến đón. Sáu giờ tối, anh có mặt đúng giờ ở dưới lầu, tôi hưng phần giống như con chim xổ lồng, kéo chiếc vali từ trên lầu xuống đi thang máy xuống đất.



Đào Cẩn đang đứng bên cạnh chiếc xe của anh ấy và gọi điện thoại cho tôi, phần trên anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu gạo phối với chiếc áo sơ mi màu trắng bên ngoài, còn phần dưới anh mặc một cái quần màu nâu trông rất đơn giản và bụi bặm, đúng là đẹp chết đi được.



Anh ấy giống như là ánh mặt trời chiếu qua khu rừng ngân hạnh vào mùa thu vậy, rất gọn gàng và thanh khiết, nó lại mang chút hơi hướng phong cách Anh quốc nữa, khiến tôi nhìn mà muốn chảy hết cả nước dãi ra.



Thấy tôi đi ra từ chân cầu thang thì anh đã chạy qua rồi, thế nhưng câu nói đầu tiên anh nói với tôi khiến tôi suýt chút nữa thì ngất luôn rồi.



Đào Cẩn nhẹ nhàng đón lấy cái vali trong tay tôi rồi tốt bụng đưa cho tôi một tờ khăn giấy. “Nhã Hàm yêu dấu, em hãy lau nước dãi của em đi nào, anh biết anh đẹp trai phong độ nhưng bộ dạng của em khi anh nhìn từ xa khiến anh nghĩ nước mũi chảy hết vào miệng em ấy...”



Tôi bất giác cảm thấy hơi hoảng loạn, không ngờ người luôn điềm tĩnh tao nhã như Đào Cẩn lại nói ra những lời này, không lẽ vẻ khiêm nhường trước đó tất cả đều là ngụy tạo ra sao?



Thế nên tôi giả vờ không vui nhìn anh: “Ý anh là gì? Anh đang chê em à?”



Khóe miệng anh nhếch lên để lộ hai cái má lúm, anh lấy lại tờ khăn giấy từ tay tôi và dùng ánh mắt dịu dàng giúp tôi lau cắm: “Làm gì có chứ, anh chỉ cảm thấy là sau này có thêm em trong nhà thì anh giống như có thêm một cô con gái, làm việc gì cũng không yên tâm.”



Thật là... không chút lãng mạn gì cả, tôi sẽ miễn cưỡng xem đây là lời nói tình tứ vậy.



Một tay anh cầm lấy hành lý, một tay anh nắm tay tôi lên xe. Bàn tay anh rất ấm, rất mềm mại, một lúc sau thì lòng bàn tay tôi đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. “À... ờm, đây hình như là lần đầu tiên chúng ta nằm tay đấy...



Tôi muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí im lặng và kết quả là sau khi nói xong thì anh đã dùng ánh mắt cháy bỏng hơn để nhìn tôi. “Nếu em thích thì anh sẽ nắm tay em cả đời.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom