• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Giả Yêu Thành Thật (2 Viewers)

  • Chương 196

Chương 205 : Không cách nào gần gũi anh
"Văn Anh." Phó Nhiễm lên tiếng chào hỏi trước.

La Văn Anh đem tư liệu giao cho Minh Tranh "Tiểu Nhiễm, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây, FU không có việc sao?"

"Đúng đó, đến tìm cậu nói chuyện cho đỡ buồn, cả ngày buồn bực thật nhàm chán."

Minh Tranh đổi tài liệu trong tay, La Văn Anh cũng không để ý lắm "Lát cậu tới phòng làm việc của mình đi, sau khi tan việc chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."

"Được."

La Văn Anh cùng Phó Nhiễm định ra kế hoạch, ánh mắt Minh Tranh đang nhìn tài liệu liền ngước lên, tầm mắt dần dần hướng tới ở ngoài cửa - La Văn Anh, Phó Nhiễm nhìn thấy ánh mắt này của anh, khẽ nở nụ cười " Anh cả, không phải anh muốn nhận Văn Anh làm em gái đó chứ?"

Trong lời nói của Phó Nhiễm che dấu vẻ hài hước, Minh Tranh tựa nửa người vào ghế "Anh muốn nhiều em gái như vậy làm gì?"

"Anh coi anh kìa, cuộc sống riêng tư sạch sẽ giống như tờ giấy trắng, như vậy cũng không được, mẹ không nôn nóng là lạ chứ."

Minh Tranh nhức đầu, ngón tay ấn ấn vào mi tâm.

Phó Nhiễm đang ở phòng làm việc của anh, thấy thời gian cũng gần tới giờ hẹn, cô liền đứng dậy "Em phải đến chỗ La Văn Anh rồi."

"Đi đi, đi chậm một chút."

Phó Nhiễm quay người đóng cửa phòng làm việc lại, Tạ Nam đang cắm cúi làm việc thấy cô ra thì ngước lên "Phó tiểu thư, tôi tiễn cô nhé!"

"Không cần" Phó Nhiễm cự tuyệt, cô chỉ tay vào cánh cửa "Anh ấy cần thời gian suy nghĩ, cô không nên vào quấy rầy.."

Tạ Nam nghe vậy, cũng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cô vẫn trả lời lại "Vâng."

Minh Tranh đầu dựa ghế, anh lắc người làm cho cái ghế xoay tròn, sau lại thấy không khí cực kì ngột ngạt, dứt khoát đứng dậy đến đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát cảnh sắc quen thuộc, lúc này cảnh tượng lại mờ ảo. Anh suy nghĩ lại lời nói của Phó Nhiễm, Minh Tranh tự thấy bản thân lúc đó biểu đạt quá rõ ràng, rốt cuộc là Phó Nhiễm đã biết được điều gì rồi.

Nhưng bây giờ, người thông minh cũng sẽ không đi phân tích chuyện cũ, biết rõ quay lại cũng không làm sao, coi như đó là khoảng thời gian đẹp đẽ của tuổi trẻ, không thể lưu lại, thôi thì để chúng trong lòng vậy..

Ánh mắt Tạ Nam nhìn xuyên qua cửa chớp, nhìn Minh Tranh chằm chằm, thấy anh đứng bên cửa sổ đã lâu rồi, suy nghĩ ngẫn ngơ, cũng không thấy tia hứng thú gì. Tâm trí Tạ Nam không tập trung vào công việc đang làm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về của phòng làm việc một cái.

La Văn Anh thừa dịp lúc nghỉ trưa cùng Phó Nhiễm đi ra ngoài ăn bữa cơm, hai người không nói đến những đề tài mẫn cảm, La Văn Anh đối với Phó Nhiễm vẫn là như thế, dù sao trong lòng Minh Tranh có ai cô cũng không quản được, huống hồ lúc này cô còn có Tống Cẩm Trác.

"Gần đây FU vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt, công việc khá thuận lợi, hiện tại mình chỉ chờ sinh đứa bé ra, cũng không có chuyện gì cần lo lắng." Phó Nhiễm uống một ít nước trái cây, cười nhẹ nhàng.

La Văn Anh gắp món ăn, cũng biết Phó Nhiễm thích ăn cái gì: "Đúng rồi, có biết là con trai hay con gái không?"

Phó Nhiễm cắn chặt ống hút: "Có lẽ là con trai."

"Con trai?" La Văn Anh nhìn cô cười "Tốt quá, cho Hãn Hãn thêm một đứa em trai."

"Mình và Thành Hữu đều mong có một đứa con gái, bất quá chuyện này bản thân mình cũng không thể quyết định được, đến lúc đó dù trai hay gái, vẫn yêu chúng như bình thường." Phó Nhiễm cười yếu ớt, ánh mắt không giấu được vẻ hạnh phúc.

La Văn Anh nói tiếp "Chính là sinh con trai hay con gái đều dựa vào chồng mình sao?"

Phó Nhiễm gật đầu "Nguyên nhân chỉ có thể trách người kia thôi."

"Lúc trước còn phong kiến, có người vì sinh con trai, mà trước đó toàn sinh con gái rồi mới có được một cậu con trai, chồng cậu sẽ không như vậy đó chứ?"

"Không có như vậy đâu." Bàn tay Phó Nhiễm đặt ở bụng vuốt ve "Mang thai lần này nữa là lần cuối, mình cũng không muốn sinh con thêm lần nào, mang thai nhiều bị tội đấy."

La Văn Anh nhìn về phía bụng hơi nhô của Phó Nhiễm, cô dù gì cũng là phụ nữ, đến tuổi nhất định nói không muốn có một gia đình cùng con cái, ai tin được đây?

Ăn cơm xong, Phó Nhiễm lái xe đi về, bởi vì nhà hàng ngay bên cạnh cao ốc Hào Khôn, cho nên La Văn Anh đi bộ vài bước là tới.

Mặt trời chói chang phủ trên đầu, trên đường cái mọi người đi đi lại lại vội vã, phần lớn các cô gái che nắng bằng ô, không thì dùng kính mát, lúc La Văn Anh ra ngoài không mang theo bất cứ thứ gì, lúc này cái nóng rát của mặt trời soi rọi ngay trên đỉnh đầu, thật sự chịu không nổi.

Cô giơ cánh tay lên che trước trán, mới đi mấy phút mà mồ hôi đầm đìa.

Phía sau truyền đến tiếng còi xe, La Văn Anh tiếp tục đi sát vào lề, đã thấy Minh Tranh dừng xe kế bên mình, anh hạ cửa kính xe xuống, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía La Văn Anh "Lên xe đi."

Cô ngay lập tức cự tuyệt "Không cần, tôi sẽ tới công ty ngay."

"Không nóng sao?" Minh Tranh nhíu mày, nhìn thấy trên mặt La Văn Anh rịn đầy mồ hôi.

Cô dùng khăn ướt trong tay lau vài cái "Anh muốn tìm tiểu Nhiễm sao? Chúng tôi vừa mới ăn cơm xong, cô ấy nhờ tôi nói lại với anh là cô ấy sẽ về nhà luôn, không quay lại Hào Khôn nữa."

"Tôi biết. " Giọng nói Minh Tranh có vẻ không tốt "Tôi không hề nói muốn tìm cô ấy."

La Văn Anh đi về phía trước.

Khí nóng từ cửa sổ xe lan vào bên trong, làm cho tâm tình vốn bình tĩnh của người ta không thể không nóng nảy, Minh Tranh nhìn thấy bóng dáng La Văn Anh càng ngày càng xa, anh đạp chân ga, cho xe dừng lại bên cạnh cô.

Đuôi ô tô không chút lưu tình đập vào mặt, La Văn Anh nín thở, nghiêng người né sang một bên.

Trở lại Hào Khôn, Tạ Nam cũng đang chờ thang máy, thấy La Văn Anh đi tới, cô vội chào hỏ "Quản lý La."

La Văn Anh gật đầu xem như chào hỏi.

Ngón tay Tạ Nam gõ nhẹ trên cái hộp phía trên, đắn đo một lúc rồi mở miệng "Người ngày hôm qua gặp là bạn trai của chị phải không? Hai người nhìn qua tình cảm thật tốt."

Khóe miệng La Văn Anh khẽ nhếch lên, cũng không nói nhiều lời, cửa thang máy mở ra thì cô cũng bước vào trước: "Tôi còn có việc bận."

La Văn Anh đứng trong thang máy, Tạ Nam lại không đi vào theo "Chị lên trước, tôi đột nhiên nhớ mình muốn mua vài món đồ."

La Văn Anh đưa tay ấn phím, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại.

Tạ Nam đứng trước một cái thang máy khác, cô không muốn cùng La Văn Anh đứng chung một chỗ, bởi vì sắp hết thời gian nghỉ trưa cho nên bên trong thang máy chỉ có một mình Tạ Nam, nghĩ đến thái độ ban nãy của La Văn Anh, Tạ Nam không quan tâm nhún vai.

Đi lên tầng cao của Hào Khôn, Tạ Nam thấy vẫn còn thời gian, cô thấy Minh Tranh không có trong phòng làm việc, liền mở cửa đi vào, đem hoa quả trong tay để lên mâm trái cây trên bàn trà. Vừa lúc Minh Tranh đẩy cửa đi vào "Cô đang làm cái gì?"

Tạ Nam đứng thẳng "Ở trong phòng máy lạnh nhiều như vậy không tốt lắm, tôi để một ít hoa quả còn có thể mang hương vị một chút cho căn phòng." Cô cầm cái túi ở trong tay "Lão đại đang bận, tôi xin phép ra ngoài trước."

Minh Tranh nhìn mâm đựng trái cây, không nói tiếng nào đi về phía bàn làm việc.

Anh mở ra website, thông báo có tin tức mới, ngẩng đầu nhìn là tin từ La Văn Anh khiến anh khó kìm được kích động, nhưng nhìn kỹ là các tin về công việc, Minh Tranh đem các văn kiện lôi ra xem.

La Văn Anh nói anh không hay cười, cho nên cách mỗi một ngày sẽ gửi cho anh một câu chuyện cười, đương nhiên, đây là thói quen trước kia hai người chưa chia tay.

La Văn Anh vẫn đi làm đúng giờ, chỉ cần là công việc có thể hoàn tất trong ngày nhất định sẽ không để qua ngày mai.

Đi đến siêu thị mua được không ít món ăn để khỏi mắc công ngày mai phải chen chúc vào chợ, về đến nhà, đầu tiên mở máy điều hòa ra, mặc dù trong nhà không thiếu thốn tiền bạc, nhưng La Văn Anh cho rằng nếu không cần thiết thì không nên lãng phí.

Thay xong quần áo đi vào phòng bếp, trước đem gạo đi vo, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, cô để tạp dề qua một bên, mở cửa ra thấy Tống Cẩm Trác đứng ở bên ngoài, La Văn Anh ra hiệu anh đi vào "Sao không gọi điện thoại trước, lỡ như em không ở nhà thì sao?"

"Không phải em đã nói không ở công ty thì về nhà sao?" Tống Cẩm Trác chen đi vào, động tác quen thuộc từ trong tủ giầy lấy ra đôi dép mang trong nhà thay đổi, La Văn Anh chầm chậm trở lại phòng bếp, đem thức ăn rửa sạch rồi bỏ vào một cái rổ.

Tống Cẩm Trác theo ở phía sau "Một mình mà nấu nhiều như vậy sao?"

"Yên tâm, sẽ không đến nỗi khiến anh bị đói đâu." La Văn Anh xào xào vài cái, chẳng mấy chốc hương thơm lan ra tứ phía, Tống Cẩm Trác vén tay áo lên "Tôi giúp em một tay."

"Không cần" La Văn Anh đẩy cách tay của anh ra "Anh ra phòng khách ngồi chờ đi, không gây phiền phức là được, bây giờ em cũng không có thời gian nói chuyện với anh."

Tống Cẩm Trác nhìn bộ dạng xào rau nghiêm túc của cô, anh đi tới phía sau La Văn Anh, hai tay xuyên qua bên eo cô đè lên trước bụng La Văn Anh, bộ ngực cũng dán chặt phía sau lưng cô, động tác La Văn Anh dừng lại, thân thể đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Cảnh tượng này cô đã từng tưởng tượng không biết bao lần, nếu có một ngày cô kết hôn, cô không hi vọng xa vời mình có người chồng có thể giúp đỡ việc gì, chỉ hi vọng có thể dành ra chô cô chút thời gian lúc cô bận rộn ôm cô vào lòng, tựa như tình cảnh lúc này.

Tống Cẩm Trác cảm giác được thân thể cô cứng đờ, cằm anh đặt ở đầu vai La Văn Anh "Không cần quan tâm đến anh, ở nhà mình mà còn ngại ngùng sao?"

Thức ăn bày biện xong xui, hai người ngồi đối diện nhau, Tống Cẩm Trác thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho La Văn Anh, tự nhiên y như đang ở nhà mình, bên trong phòng ăn tràn ngập hương vị thơm nồng của coffee, chờ La Văn Anh ăn cơm xong dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ thì coffee cũng đã pha xong.

Tống Cẩm Trác tìm ra cái cốc "Sau khi ăn xong rồi uống cà phê không tốt cho dạ dày, về sau nhớ lưu ý."

La Văn Anh đem coffee rót vào trong cốc, đang cầm cái cốc đi tới sô pha phòng khách, cô nhẹ nhàng lên tiếng, phong thái ung dung chậm rãi chậm rãi lọt vào trong tai, góc khuất phòng khách đặt máy chạy bộ, La Văn Anh uống một ngụm coffee "Hôm nay nếu anh không tới đây, bây giờ là lúc em đang tập luyện."

Tống Cẩm Trác ngồi gần sát bên cạnh cô, cánh tay thuận thế đặt ở bờ vai La Văn Anh, mặc dù mới quen biết không lâu, nhưng bất kỳ một chút hành động thân mật vẫn có thể làm La Văn Anh cảm thấy khó chịu.

Tống Cẩm Trác chớp chớp đôi mắt, dường như đang đắm chìm với giai điệu âm nhạc không, thoát ra được, đầu ngón tay anh gõ nhẹ đầu vai La Văn Anh, động tác lơ đãng, bờ vai La Văn Anh trước sau chưa từng thả lỏng.

Cảm giác được bên tai có chút hơi ngứa, La Văn Anh quay đầu, làn môi cơ hồ đụng chạm đến khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh mắt Tống Cẩm Trác thâm thúy nhìn cô chằm chằm, cánh tay từ bả vai dời xuống đặt lên eo cô.

Mặt Tống Cẩm Trác càng lúc càng gần, La Văn Anh ngồi bất dộng tại chỗ, cho đến khi đôi môi mềm mại tiếp xúc với đôi môi anh, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, lông mày cứng rắn, ngũ quan hoàn hảo, mà người đàn ông này như muốn thâm nhập sâu hơn.

La Văn Anh lại đột nhiên sợ hãi đứng dậy, cô không rõ cảm giác của chính mình, cô đã chuẩn bị chấp nhận tình cảm mới, cũng đồng nghĩa sau này sẽ cùng Tống Cẩm Trác thân mật, mà hôn hít cùng ôm ấp chỉ là bắt đầu, nghĩ tới đây, La Văn Anh giống như rơi vào vết nứt vậy khó mà tự kềm chế. Đôi tay Tống Cẩm Trác vây chặt cô, cô lại đưa tay chắn trước ngực anh, anh cũng không có miễn cưỡng nữa, lùi ra.

"Thực xin lỗi." La Văn Anh đưa tay lau khóe miệng.

Tống Cẩm Trác vẻ mặt hơi mất mác "Là anh vô ý ."

Kỳ thật cũng chỉ là đối với La Văn Anh anh mới có thể nói chuyện như vậy, trước kia anh cũng có rất nhiều bạn gái, trong đó cũng không ít người gặp dịp thì chơi, dần dần, ngược lại làm cho bản thân mất đi phong thái của người con cán bộ.

La Văn Anh duỗi tay hướng ly coffee "Em rót cho anh thêm một li nữa."

"Không cần" Tống Cẩm Trác thuận thế đứng dậy "Thời gian cũng không còn sớm, anh về đây."

"Em tiễn anh."

Mặc dù Tống Cẩm Trác từ chối, nhưng La Văn Anh vẫn kiên trì đưa anh xuống bãi đậu xe, nhìn thấy xe của anh chạy ra, La Văn Anh thu tay về, ánh mắt đột nhiên chú ý tới một chiếc màu đen xe.

Bởi vì ẩn ở góc khuất, cho nên ánh sáng cũng không tốt, hai chân La Văn Anh không tự chủ được đi về phía trước, cô nhìn thấy rõ ràng bảng số xe, không khỏi giật mình, La Văn Anh băn khoăn nhìn vào bên trong ghế lái, lại phát hiện bên trong không có một bóng người.

Xe này là của Minh Tranh, nhưng tại sao ngay lúc này lại đậu ở dưới nhà cô chứ?

La Văn Anh nhìn xung quanh bốn phía, bãi xe to như vậy đâu có một người nào khác? Cô ngẩng đầu nhìn phía sau nhà, không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng đi lên, La Văn Anh nhanh chóng bước tới cửa thang máy, vọt nhanh vào bên trong rồi nhấn nút, nhìn thấy cửa thang máy từ từ khép lai, đột nhiên có một bàn tay thò vào, thật sự đã dọa cô sợ một phen.

Cửa được mở ra, nhưng là một người hàng xóm bước vào

"Cô làm gì đi nhanh quá vậy? Tôi gọi mà cô cũng không nghe."

La Văn Anh vẫn chưa hoàn hồn "Tôi thật sự không nghe thấy."

Cô còn tưởng rằng là Minh Tranh, nếu không nhìn rõ ràng bảng số xe, cô thật cho là mình nhận lầm, La Văn Anh dựa vào tường thang máy, hàng xóm bên cạnh nói với cô cái gì đó, cô một chữ cũng không nghe được.

Tâm tư rối rắm, lúc này trong đầu loạn hết cả lên, đối với việc cự tuyệt Tống Cẩm Trác càng làm La Văn Anh có dự cảm không lành, cửa thang máy đinh mở ra, La Văn Anh bước chân đi ra ngoài, từ trong túi quần lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đặt tay lên chốt cửa, còn chưa dùng sức, lại phát hiện cửa mở.

Cô thật sự rất ngạc nhiên.

Mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, cô nhớ rõ ràng trước khi ra ngoài đã đóng cửa lại, cô một thân một mình ở bên ngoài, cho nên điểm này rất chú ý, cho dù chỉ xuống lầu bỏ rác cũng sẽ không quên đóng cửa.

Cô đẩy cửa đi vào, bên trong phòng khách đèn vẫn mở như trước, hương thơm coffee ngào ngạt mà thơm nồng lan vào cánh mũi, La Văn Anh nhẹ nhàng bước đi vào, vẫn chưa phát hiện có gì bất thường.
Chương 206 : Gặp chuyện không may
Cửa phía sau không đóng lại, nếu có cái gì không đúng, La Văn Anh còn có thể chạy đi.

Cô cẩn thận từng bước đi đến phòng ngủ, rồi đến thư phòng, sau đó lại đi một vòng xuống phía dưới nhưng cũng không thấy có bóng người nào? Đoán chừng là mình quá nhạy cảm, có đôi khi cũng sẽ quên đóng cửa.

Trong lòng đang thấp thỏm dần dần bình tĩnh lại, La Văn Anh quay ra ngoài đóng cửa.

Sau một hồi vận động, La Văn Anh thở hổn hển đi chầm chậm qua lại trong phòng khách vài phút, mắt liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, chuẩn bị thu dọn một chút rồi tắm rửa.

La Văn Anh đi đến trước bàn trà, vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhìn kỹ lại, phát hiện cái chén Tống Cẩm Trác vừa mới dùng để ở kia nhưng giờ lại không thấy! Nếu nói lúc nãy cánh cửa không đóng lại là do cô nhớ nhầm, vậy bây giờ cái chén đó đâu?

Lúc cô tiễn Tống Cẩm Trác ra ngoài, cũng không đụng đến bất cứ cái gì trên bàn.

La Văn Anh cầm lấy cốc cà phê, đây là cái cốc cô thường dùng, cô nhớ đến chiếc xe nhìn thấy phía dưới nhà, suy nghĩ đầu tiên trong đầu khẳng định là Minh Tranh.

La Văn Anh không kiềm được tức giận, đứng dậy đi tới nhà bếp, quả nhiên bên trong thùng rác tìm được cốc cà phê bị vứt bỏ.

Cô cầm điện thoại di động bấm đến số Minh Tranh, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai nghe.

La Văn Anh giơ chân một cước đá thùng rác ngả lăn , đi nhanh về phòng.

Tắm rửa xong rồi xem TV một lúc, cô mặc áo ngủ ra khỏi phòng, đi vài bước đến trước tủ lạnh, La Văn Anh nhớ đồ uống trong nhà đều đã hết, nhưng cô muốn thử vận may xem trong góc khuất của tủ lạnh có còn sót lại một lon nước nào đó hay không.

Đưa tay mở cửa tủ lạnh ra, ánh đèn bên trong soi rõ không thiếu thứ gì, La Văn Anh giật mình, nhìn bên trong tủ lạnh bày đầy đủ các loại sữa tươi. Bàn tay cô nắm chặt lại, lồng ngực giống như bị một cái búa tạ gõ mạnh vào, La Văn Anh rút tay lại rồi đóng cửa thật mạnh.

Bước chân mềm nhũn không có sức lực trở về phòng, La Văn Anh đứng trước cửa sổ sát đất, lần này Minh Tranh có hành động thật lạ làm cho cô nhìn không ra,một đoạn tình cảm đã kết thúc, tại sao còn dây dưa không dứt khoát khiến người khác khó chịu chứ?

Cô ôm chặt hai cánh tay, cứ đứng yên như vậy, cũng không biết đã đứng bao lâu, muốn động đậy một chút mới phát hiện hai chân đã tê cứng, trên người lạnh run.

La Văn Anh đến nằm dài trên giường, hôm sau tỉnh tại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô rất ít khi bị ốm, thân thể căn bản luôn luôn khỏe mạnh, nhưng thật đúng là nghiệm chứng với câu nói kia, bệnh tới như núi sập.

Xem xét trước mắt một lúc mới phát hiện đã hơn 9 giờ, La Văn Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Chu, nói với cô ấy hôm nay cô xin nghỉ.

Tiểu Chu nghe giọng cô có gì không thích hợp, hỏi mấy câu, La Văn Anh chỉ nói có chút không thoải mái liền cúp máy.

Tạ Nam nhìn sắc mặt Tiểu Chu. "Là La quản lý sao?"

"Đúng vậy." Tiểu Chu đặt điện thoại xuống. "Nói là thân thể không thoải mái, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi."

"Sẽ không có chuyện gì đâu, thân thể con người cũng không phải làm bằng sắt." Tạ Nam nói.

Tiểu Chu nhăn mặt khổ sở. "Cô không biết, hôm nay có cái hạng mục phải đi ra ngoài bàn bạc, đối phương chính là đám người lần trước chúng tôi đã từng gặp qua, vừa thích soi mói lại vừa háo sắc, trước đây Eve cũng từng để tôi đi, nhưng tôi không ứng phó nổi."

"Không khoa trương như vậy chứ?" Tạ Nam đem bữa sáng đưa cho Tiểu Chu. "Dù sao cũng là khách hàng, bọn họ có thể làm càn hay sao?"

"Ai." Tiểu Chu lắc đầu. "Cô thật là không hiểu thế giới đen tối bên ngoài a, cho nên nói ngồi ở văn phòng cũng chính là một loại hạnh phúc đấy."

Tạ Nam thuận miệng an ủi. " Không có chuyện gì, đối phó bọn họ cũng không hẳn quá khó, cùng lắm đến lúc đó tôi đi cùng cô."

"Đừng, tôi không muốn kéo cô xuống nước."

Tạ Nam trở lại bàn làm việc, nhận được điện thoại của Minh Tranh, cô đem tài liệu đã được chỉnh lý mang vào trong. "Tổng giám đốc."

"Cô đi tìm La quản lý, đưa cái này cho cô ấy." Minh Tra đã gọi điện thoại nội bộ nhưng không có ai nhận, hắn đem một chồng văn kiện đẩy về phía Tạ Nam.

"Tổng giám đốc, La quản lý hôm nay xin nghỉ."

"Xin nghỉ, tại sao?"

Tạ Nam vén tóc ra sau tai. "Cụ thể thì tôi không rõ, có thể là có việc gì đó."

Minh Tranh có chút xuất thần. "Tôi biết rồi, đi ra ngoài đi."

Tạ Nam có tư tâm, che giấu chuyện La Văn Anh là bởi vì bệnh mà xin nghỉ, mặc dù cô biết trong mắt La Văn Anh đã có Tống Cẩm Trác nhưng trong mắt Minh Tranh có cô ấy hay không, đó mới là quan trọng.

Trước khi tan việc, Tiểu Chu đem tất cả tài liệu toàn bộ chuẩn bị ổn thỏa , gọi điện thoại cho La Văn Anh nói một tiếng, sau đó chờ một đồng nghiệp khác rồi cùng ra cửa.

Hai người ở ngay cửa Hào Khôn đón xe, Tiểu Chu thấp thỏm đi vào nhà hàng.

Minh Tranh đi ra cửa phòng làm việc, Tạ Nam đang thu dọn lại. " Tổng giám đốc."

Minh Tranh đáp lại. "Tan ca đi."

Nhìn theo bóng dáng Minh Tranh bước ra ngoài, Tạ Nam thu hồi tầm mắt, tay đụng tới tài liệu bên cạnh.

Minh Tranh lái xe đến tiểu khu La Văn Anh ở, hắn thấy xe La Văn Anh cũng ở đây, nghĩ cô đang ở nhà.

Chờ thang máy đi lên, Minh Tranh đứng trước cửa nhà cô, cũng không có ấn chuông, từ trong túi quần lấy ra cái chìa khóa, mở cửa rồi nghênh ngang đi vào phòng khách.

La Văn Anh đang ngủ mơ mơ màng màng ở trong phòng, bên tai nghe được tiếng động, còn tưởng mình nghe lầm. Ánh mắt Minh Tranh từ phòng khách lướt qua xung quanh, trong nhà bếp sạch sẽ như mới, có vẻ như không thường xuyên nấu ăn ở nhà, hắn đi vài bước đến cửa phòng ngủ La Văn Anh, cửa không khóa, hắn tiếp tục đi về phía trước, thấy La Văn Anh nằm cuộn tròn trên giường lớn, đắp một cái chăn gần như che kín đầu.

"Em bị sao vậy?"

La Văn Anh mơ màng nghe được có người nói chuyện, cô từ từ mở to mắt, trở mình qua xem, quả nhiên nhìn thấy Minh Tranh đứng ở cuối giường, áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen, đơn giản mà thư thái.

La Văn Anh đưa tay về phía trước , ngã bệnh nên đầu óc cũng không xoay chuyển nhanh được. "Anh, anh vào bằng cách nào?"

"Em không đóng cửa."

"Không thề nào!" La Văn Anh trực tiếp phủ định, cô ôm chăn ngồi dậy. "Nói như vậy, tối hôm qua cũng là tôi không cẩn thận phải không?"

"Nói cái gì vậy?" Minh Tranh đi qua ngồi ở mép giường, đưa tay đặt lên trán La Văn Anh. "Đốt đồng hồ đi?"

"Anh nhanh đi ra khỏi đây." La Văn Anh đánh vào tay hắn. "Còn nữa, đem chìa khóa nhà của tôi đưa cho tôi."

"Ai có chìa khóa nhà của em?" Minh Tranh chết cũng không thừa nhận.

"Anh đừng nói cho tôi biết anh có siêu năng lực, Minh Tranh, anh đi mau."

Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ. "Bệnh như thế nào, sắc mặt nhìn cũng không tốt."

La Văn Anh quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, Minh Tranh vén tay áo lên muốn đi ra ngoài, cô vội vàng nói. "Giao chìa khóa cho tôi rồi hãy đi."

Minh Tranh ra khỏi phòng ngủ nhưng lại không rời đi mà đi thẳng đến nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa tuơi rồi để vào trong lò vi ba hâm nóng, La Văn Anh nghe được tiếng động bên ngoài, cố chịu đựng thân thể không khỏe đi đến phòng khách, nhìn thấy Minh Tranh hoàn toàn không coi chính mình là người ngoài, cô thật tức giận, nhưng vì cơ thể đang không khỏe , tiếng nói lại rất nhẹ. " Hôm nay tôi đã xin nghỉ, hơn nữa đây là nhà của tôi, tôi kêu anh đi không nghe thấy sao?"

Minh Tranh đem sữa đã được hâm nóng đổ vào trong ly, đưa vế phía La Văn Anh, cô chỉ nhìn chứ không đưa tay cầm lấy.

"Đói bụng sao?"

La Văn Anh ngồi ở trước bàn ăn, hai tay đặt ở mép bàn. "Anh đi đi, đợi lát nữa Tống Cẩm Trác đến đây nhìn thấy sẽ hiểu lầm."

"Nếu như tình cảm giữa hai người đủ tốt, em còn sợ hắn hiểu lầm sao?"

Minh Tranh đắc ý nói một câu làm cho La Văn Anh á khẩu không trả lời được.

Hắn không coi ai ra gì đi vào phòng bếp , quyết định nấu cháo cho cô, La Văn Anh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. "Có lúc tôi thật không hiểu trong lòng anh đến tột cùng là đang suy nghĩ gì, Minh Tranh, anh có thật hay không không hiểu hiện tại tôi đã là bạn gái của người khác, anh như vậy là đang can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi."

Minh Tranh cẩn thận vo gạo, hoàn toàn xem lời La Văn Anh nói như gió thoảng bên tai, La Văn Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, không rõ thần sắc trên gương mặt Minh Tranh lúc này, nhưng thoáng thấy động tác cứng ngắc cùng thân hình cao to đứng ở đó,không thể không làm cho La Văn Anh cảm thấy sóng mũi mình cay cay.

Nhưng đến cuối cùng bọn họ đã không còn là những người cùng đi chung trên một con đường.

"Anh còn không đi sao?"

Minh Tranh bắt đầu nấu cháo, một lúc sau mới quay đầu về phía La Văn Anh. "Nếu bây giờ anh muốn để em trở lại một lần nữa, còn kịp không?"

La Văn Anh không nghĩ hắn sẽ nói ra lời như vậy, cô thật sự nghi ngờ đầu óc mình bị sốt đến mức hồ đồ nghe lầm. Minh Tranh đứng đối diện La Văn Anh, lúc này có tiếng chuông cửa truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của La Văn Anh.

Cô do dự xem xét sắc mặt Minh Tranh, sau đó đứng dậy đi qua mở cửa.

Tống Cẩm Trác mang theo túi lớn túi nhỏ tiến vào, đều là một ít đồ ăn mua ở bên ngoài, hắn ở cửa đổi giày, tiếng nói truyền rõ đến tai Minh Tranh. "Lớn như vậy rồi bị ngã bệnh cũng không chịu đi bệnh viện, nhanh ăn đi, anh có mua thuốc cho em."

La Văn Anh đưa tay đón lấy, Tống Cẩm Trác nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của cô. "Em đi rót ly nước."

Sau khi vào phòng khách, hắn nhìn xung quanh một chút thì trông thấy Minh Tranh, Minh Tranh cũng không có biểu hiện gì là giật mình, Tống Cẩm Trác đem đồ bày ra bàn ăn. "Văn Anh, em có bạn ở đây?"

La Văn Anh tiếp lời hắn. "Ừ, lão đại biết em bệnh, tới thăm một chút."

"Chào, Tống Cẩm Trác."

Minh Tranh đưa tay lên bắt tay Tống Cẩm Trác, thực ra hai người trước đây cũng đã từng có chút ít giao thiệp, La Văn Anh lấy thuốc cảm ra, tự mình đi rót ly nước.

Nhìn sắc mặt Minh Tranh trở nên khó coi đứng ở bên cạnh, trừ lúc mới đầu cảm thấy hả hê ra, trong lòng La Văn Anh dần dần nhịn không được khó chịu không biết nên dùng từ gì để hình dung, cô vừa rồi hoàn toàn có cơ hội ngăn cản Tống Cẩm Trác đến đây, chỉ cần tùy tiện gọi một cuộc điện thoại nói dối vài câu, có thể tránh được tình huống lúng túng như bây giờ.

Nhưng cô đã không làm như vậy.

Tống Cẩm trác thành thạo đem gói thức ăn đã được nấu chín đặt lên bàn, Minh Tranh hiển nhiên là người dư thừa, La Văn Anh sau khi uống thuốc thì yên lặng ngồi ở đó, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn đến hắn.

Không khí giữa hai người hòa hợp, La Văn Anh ngẩng đầu nhìn về phía Minh Tranh. "Không phải anh nói công ty có chuyện, phải đi về sao?"

Tống Cẩm Trác cũng nhìn Minh Tranh.

Lời này của La Văn Anh như muốn hạ lệnh đuổi khách, đôi mắt Minh Tranh từ từ tối lại, cho rằng trước mặt Tống Cẩm Trác ít nhất cô cũng sẽ chú ý đến hắn một chút, không nghĩ đến lại trực tiếp muốn đuổi hắn đi, nếu là trước kia, có lẽ hắn cũng đã sớm rời đi, nhưng nay lại xảy ra chuyện ngoài dự kiến, hắn vẫn đứng thẳng ở đó không động. "Vừa rồi đã gọi điện thoại xử lý tốt rồi, em không phải muốn anh nấu cháo cho em rồi ở lại đây ăn cơm tối luôn sao?"

Tống Cẩm Trác giương mắt lên nhìn, La Văn Anh cũng không còn sức lực để giải thích nữa.

Không khí hòa hợp mới vừa rồi bị phá vỡ, bây giờ ngoại trừ xấu hổ ra thật không còn từ nào khác chuẩn xác để hình dung,khẩu vị La Văn Anh vốn đã không tốt, giờ lại càng không muốn ăn gì.

Hành động của hai người rơi vào trong mắt Minh Tranh lại trở thành 'tình chàng ý thiếp' thân mật, trong lòng so với La Văn Anh cũng không dễ chịu hơn là bao.

Tiểu Chu vội vàng chạy ra ngoài nhà hàng, ở cửa nhìn thấy Tạ Nam, cô hướng Tạ Nam phất tay. "Tạ Nam, nơi này."

Tạ Nam trả tiền xong đi nhanh qua, Tiểu Chu lôi cô đến bên cạnh. "Tại sao cô cũng tới?"

"Tôi nhớ có tài liệu phải giao cho cô, cô lại đi rất nhanh nên tôi có lòng tốt đưa tới đây." Tạ Nam đem tài liệu đưa cho Tiểu Chu. "Uống không ít rượu rồi phải không, như thế nào rồi?"

"Ai u, rất khó." Vẻ mặt Tiểu Chu buồn bực. "Nhưng người khách này lại không thể đắc tội, Lão Đại đã căn dặn hạng mục này chúng ta nhất định phải đạt được, tôi đi theo Eve lâu như vậy, cũng không thể để cho chị ấy mất mặt nha."

"Quan trọng như vậy sao?" Tạ Nam lẩm bẩm.

"Còn không phải sao, dù sao lão đại cũng rất coi trọng." Tiểu Chu nói xong muốn đi vào. "Không nói với cô nữa, bên trong dù sao cũng là ông lớn,không thể để để bọn họ chờ lâu

, cô nhanh về nhà đi."

"Ai, từ từ." Tạ Nam đuổi theo vài bước. "Tôi đi vào với cô, cũng có thể thay cô chắn rượu."

"Cô?" Tiểu Chu ra vẻ hoài nghi. "Không được, cô không phải làm việc bên bộ phận chúng tôi, làm sao có thể để cho cô lội xuống vũng nước đục này?"

"Không phải đều là vì công ty sao?" Tạ Nam lôi kéo Tiểu Chu đi vào trong. "Chờ sau khi xong việc mời tôi ăn cơm là được."

Tạ Nam từ lúc thực tập đến bây giờ, vẫn chỉ làm việc ở văn phòng, làm sao biết được công việc bên ngoài bôn ba vất vả, cô nghĩ bất quá cũng chỉ là bồi vài ly rượu, đến lúc đó thật đã lấy được hạng mục này, Minh Tranh cũng có thể nhớ được một mặt tốt của cô.

Tiểu Chu thấy cô khăng khăng, suy nghĩ chắc cũng không có việc gì, liền mang theo cô đi vào.

Tống Cẩm Trác cùng Minh Tranh ngồi trên sô pha trong phòng khách, La Văn Anh nghe được hai người đang nói chuyện, khẩu khí hai bên đều lạnh nhạt như nhau, cũng không có ý muốn thân thiện với đối phương.

Điện thoại di động của Minh Tranh chợt vang lên. Hắn liếc nhìn là Tiểu Chu, Minh Tranh tùy tay nhấn nghe. "Alo."

"Lão đại, lão đại." Giọng nói Tiểu Chu hoảng sợ. "Em không gọi được cho Eve, không xong rồi, khách hàng nắm tay Tạ Nam không chịu buông, muốn gây chuyện."

Minh Tranh đem điện thoại ra xa tai một chút, giọng nói Tiểu Chu oang oang gần như làm cho người ở đây đều nghe rõ ràng lời cô nói, Minh Tranh nhíu chặt lông mày. "Các người đi ra ngoài đàm phán, tại sao Tạ Nam cũng ở đó?"

"Cô ấy..." Tiểu Chu nói năng lộn xộn. "Dù sao cũng đã uống không ít rượu, em thật vất vả mới thoát thân, lão đại anh nhanh đến đây đi."

Minh Tranh cười lạnh. "Tôi qua cũng không có biện pháp, chuyện như vậy còn để tôi phải dạy các người sao? Huống chi đây là chính là cô ấy xen vào việc của người khác, để cô ấy ghi nhớ kĩ một chút cũng tốt."

La Văn Anh giương mắt lên, nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của anh, Tiểu Chu gấp đến độ gần như muốn phát điên. La Văn Anh cũng không khỏi nhíu mày, dường như những lời cô khuyên ngay từ đầu Tiều Chu không nghe vào trong tai, như thế nào lại đề cho Tạ Nam đi vào đó?

Tiểu Chu thiếu chút nữa khóc lên. "Lão đại, mấy người tụi em đều là nữ không có cách nào khác, em, em..."

La Văn Anh nghe được tiếng khóc nỉ non truyền đến, cô đi qua lấy điện thoại từ trong tay Minh Tranh. "Alo, Tiểu Chu."

"Eve," Tiểu Chu như gặp được cứu tinh. "Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ đây?"

"Đừng sợ." La Văn Anh trấn an, giọng điệu dịu đi. "Em chạy nhanh đi tìm quản lý nhà hàng, nói là có khách uống say nhờ hắn qua xử lý giúp,nhất định không được để hắn gọi bảo vệ,nhưng nếu có thể khuyên được thì phải cố gắng hết sức khuyên, mang Tạ Nam đi trước, chuyện sau này để em đi nhận lỗi với họ."

"Vâng vâng." Tâm tình Tiểu Chu đang căng thẳng lúc này mới được nơi lỏng. " Em phải đi tìm quản lý."

La Văn Anh cúp điện thoại, đưa trả lại cho Minh Tranh. "Anh vẫn nên đi qua đó xem một chút đi."

Minh Tranh cũng không để ý. "Nếu như chuyện gì cũng để anh ra mặt, anh phát lương cho mấy cô ấy làm cái gì?"

"Tùy anh." La Văn Anh phất tay về phía Tống Cẩm Trác nói. "Chút nữa anh giúp em tiễn anh ấy, em đi ngủ một chút."

Tống Cẩm Trác mỉm cười gật đầu, Minh Tranh lại càng cảm thấy vô vị, thật hoàn toàn coi hắn như người ngoài.

La Văn Anh vừa mới trở lại phòng ngủ, chợt nghe thấy điện thoại di động bên ngoài vang lên tiếng chuông lần nữa, ngay sau đó là tiếng đóng cửa thật mạnh sau khi Minh Tranh rời đi. La Văn Anh đi về phía phòng khách. "Sao vậy?"

Tống Cẩm Trác không bận tâm. "Hình như là đã xảy ra chuyện gì." Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh La Văn Anh. "Thân thể em không thoải mái đi nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm."

La Văn Anh uống thuốc nên vô cùng mệt mỏi, Tống Cẩm Trác đưa cô trở về phòng.

La Văn Anh nằm ở trên giường, kéo chăn lên. "Anh cũng sớm trở về đi thôi."

"Mẹ anh có ý, muốn hôm nào để anh dẫn em về nhà, bà muốn gặp em, mấy ngày này không vội, đợi thân thể em khỏe hơn đi với anh một chuyến được không?"

La Văn Anh suy nghĩ một chút. "Được."

Tống Cẩm Trác nhếch chân lên. "Về sau đừng để hắn đến đây nữa, tránh lại có lời đồn không tốt truyền ra ngoài."

"Anh ấy chỉ là đến thăm em một chút."

Tống Cẩm Trác không giảm ý cười, hắn kéo chăn lên che khuất vai La Văn Anh. "Anh biết rõ, nhưng dù sao hai người trước đây cũng đã từng đính hôn."

Sau khi Tống Cẩm Trác đi về, La Văn Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà, tuy rằng tâm trí mờ mịt, nhưng trong lòng so với bất cứ lúc nào đều tỉnh táo hơn hẳn, Tống gia là danh môn, Tống Cẩm Trác đương nhiên hi vọng cô có thể được lòng mọi người.

Còn có câu nói khó hiểu kia của Minh Tranh, nói gì là nếu muốn để cô trở lại lần nữa, còn kịp không?

La Văn Anh kéo chăn che kín mặt, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.

Nhờ uống thuốc, ngày thứ hai sau khi tỉnh lại cảm thấy khá hơn nhiều, La Văn Anh sợ khó chịu, trước khi ra cửa liền uống thuốc một lần nữa.

Đi vào trong ký túc xá của Hào Khôn, từ thật xa đã có thể nghe được tiếng bàn tán, La Văn Anh dỏng tai lên, nghe được tiếng nói của mấy người đó lớn dần. "Các người nghe nói gì chưa, Julie gặp đại họa rồi!"

"A, xảy ra chuyện gì?"

"Ngày hôm qua vốn là đi ra ngoài đàm phán một hạng mục, cũng không biết tại sao, cô ấy lại đập vỡ đầu người phụ trách của đối phương, mấy người cũng bị bắt vào sở cảnh sát, lão đại hay được tin cũng lập tức chạy tới, dù sao sự việc cũng ầm ĩ khá lớn, không biết công ty sẽ xử lý như thế nào."

La Văn Anh cả kinh.

"A? Julie đi theo La quản lý cũng được mấy ngày, sao lại dễ kích động như vậy chứ?"

"Nhất định là do đối phương động tay động chân quá đáng, cho nên mới nói La quản lý được như hôm nay cũng không dễ dàng..."

La Văn Anh lước qua bọn họ, trực tiếp ấn thang máy chuyên dụng của Minh Tranh đi lên lầu.

Còn chưa đi tới phòng làm việc đã thấy Tiểu Chu vẫn đang đứng yên ở trước cửa.

La Văn Anh đẩy cửa vào trong, Tiểu Chu theo sát phía sau.

"Eve"

"Nói đi, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

"Em vốn muốn đi gọi quản lý nhà hàng, nhưng tiểu Tống chạy tới nói Tạ Nam bị bắt vào bên trong phòng bao, em thật bị dọa chết, cũng không kịp gọi người liền chạy qua, nhìn thấy áo cô ấy đã bị kéo lên đến ngực váy cũng bị xé nát, em..."

"Cho nên em liền lấy chai rượu trực tiếp đập vào đầu người ta?" La Văn Anh tức giận vô cùng, cố nén khẩu khí lại.

Tiểu Chu gấp đến độ nước mắt ngấn ra. "Lúc ấy em cũng chỉ nhất thời kích động."

"Tạ Nam tại sao lại ở đó?"

"Cô ấy đem tài liệu đến cho em, nói chuyện của công ty cũng là chuyện của cô ấy, em không nghĩ tới lão háo sắc kia lại nhìn trúng Tạ Nam."

"Khá lắm chuyện của công ty chính là chuyện của cô ấy," La Văn Anh cười lạnh. "Chị phải dạy em bao nhiêu lần em mới có thể hiểu được, em chờ xem, lão đại làm thế nào để trừng phạt các người."

"Eve." Tiểu Chu bị cô làm cho sợ đến khóc lên.

La Văn Anh thở dài, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, sắc mặt cô trở nên lạnh như băng, cúp điện thoại nói với Tiểu Chu. "Đi thôi, anh ấy bảo em trực tiếp đi lên phòng làm việc ở tầng trên."
Chương
Chương 207 : Nhắc tới ba chữ "Tống Cẩm Trác" , tôi liền cưỡng bức em
Tiểu Chu bị dọa đến mức đứng bất động tại chỗ.

Dù sao cũng là La Văn Anh bảo cô mang ra ngoài, tính tình La Văn Anh như thế nào cô cũng hiểu, nhưng thương trường như chiến trường, cô làm sao không hiểu được chân lý này?

Tiểu Chu nức nở không dám đi lên, La Văn Anh đưa tay ấn ấn đôi mắt, lúc mở mắt ra thấy cô còn đứng đó, liền nói: "Muốn anh ta xuống đây bắt em sao?"

"Eve..." Giọng nói tiểu Chu nức nở: "Có khi nào lão đại sa thải em không?"

La Văn Anh cũng không an ủi cô, nói thật: "Tám mươi, chín mươi phần trăm, thương thế hiện tại trên người em, anh ta đã rất vất vả mang em từ đồn cảnh sát về, Tiểu Chu, chuyện cần lo lắng của em bây giờ là chuyện này có bị ghi vào hồ sơ không, công việc thì có thể tìm lại, nhưng nếu có vết nhơ này trong hồ sơ, liệu có công ty nào dám tuyển dụng em nữa hay không?"

Tiểu Chu đưa tay lên che mặt khóc, La Văn Anh nhìn cô, giọng nói cũng không cứng ngắc như trước: "Hiện tại em khóc thì có ích lợi gì? Nếu khóc có thể giải quyết được vấn đề, thì mọi người đừng đi làm nữa."

Tiểu Chu cắn chặt môi, đưa mắt nhìn La Văn Anh: "Eve, chị nói với anh ấy giúp em đi."

"Không phải em với Tạ Nam có quan hệ rất tốt sao?"

"Tạ Nam cũng giúp em, nhưng nhiều người thì càng có thêm nhiều cơ hội."

La Văn Anh thở dài, đưa mắt nhìn Tiểu Chu, không biết làm như thế nào: "Nếu đổi lại là em, em có chịu không? Một khi ký được hợp đồng này, tiền thưởng sẽ thuộc về phòng chúng ta, chỉ bồi rượu làm lành một chút thôi, em nên suy nghĩ lại đi."

"Eve, Tạ Nam là người tốt, bình thường cô ấy..."

La Văn Anh ngắt lời cô: "Chị không có hứng thú với Tạ Nam, nếu em vẫn giữ thái độ như thế này, cũng đừng đi làm nữa, mau thu dọn đồ đạc đi."

Tiểu Chu nghe La Văn Anh nói thẳng, nước mắt giấu trong hốc mắt không nhịn được nữa trào ra, La Văn Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, giọng điệu nhẹ bớt: "Đi thôi, chị đi với em, khi em nói không được, chị sẽ nói giúp, chỉ như vậy thôi."

Tiểu Chu vừa nghe vậy càng khóc dữ hơn, lúc mới phỏng vấn để vào Hào Khôn thật không dễ dàng, bây giờ nếu bị đuổi việc mà còn ghi vào hồ sơ, cô thấy tương lai phía trước của mình thật mờ mịt.

"Eve." Tiểu Chu đi theo La Văn Anh ra ngoài: "Em rất vui vì chị đi với em, từ trước tới giờ em đều coi chị là thầy của mình, em còn có rất nhiều thứ chưa học được, về sau sợ không còn cơ hội nữa rồi..."

La Văn Anh cũng không quay đầu lại: "Em nịnh chị sao?"

"Không phải, em nói thật đó."

La Văn Anh bước nhanh về phía trước, cô hiểu rõ tính cách của Minh Tranh, hiện giờ anh đang nổi nóng, cũng thật khó mà nhượng bộ. La Văn Anh đi tới trước phòng làm việc của Minh Tranh, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào. Bên tai truyền đến tiếng khóc, cô đưa mắt nhìn, liền thấy Tạ Nam đang khóc thảm thiết trên sô pha. Trên mặt Tạ Nam sưng vù, trên cổ còn có vết thương, xem ra đã bị dọa không ít rồi. Minh Tranh tựa vào cửa sổ sát đất, giống như không nghe thấy tiếng khóc, La Văn Anh đưa mắt ra ám hiệu cho Tiểu Chu, Tiểu Chu liền bước lên, La Văn Anh tự ý kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Minh Tranh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người La Văn Anh: "Em còn chưa khỏi bệnh, tới đây làm gì?"

"Tôi muốn tới hỏi anh định xử lý việc này như thế nào?"

Lửa giận của Minh Tranh lại bốc lên lần nữa, đưa tay quơ lấy tài liệu trên bàn ném đi, La Văn Anh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có cái gì bay qua, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn, tập tài liệu bị ném tới chân Tiểu Chu, làm cho Tiểu Chu và Tạ Nam sợ tới mức không dám lên tiếng.

"Lá gan các cô lớn thật, đã đi ra ngoài còn đả thương người khác, đã có can đảm này, cũng đừng mong có kết quả tốt." Minh Tranh giận tới mức không kìm được, sợ rằng đây là vụ đầu tiên mà Hào Khôn gặp phải, nói ra không bị người ta cười tới rụng răng mới là lạ.

"Tổng giám đốc, thực xin lỗi." Tạ Nam ôm chặt hai cánh tay, nức nở nói: "Nếu không phải tại vì tôi muốn giúp Julie nên mới xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của tôi."

Tiểu Chu cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác áy náy: " Lão đại, lỗi tại tôi."

Minh Tranh ngồi vào ghế, La Văn Anh đã sớm dự đoán được tình huống sẽ xảy ra như thế này, Tạ Nam khóc càng lợi hại hơn, Minh Tranh buồn bực phẩy tay: "Đi ra ngoài hết cho tôi." Rồi sau đó cầm điện thoại lên, bấm số nội bộ: " Gọi giám đốc nhân sự lên đây."

Tiểu Chu và Tạ Nam nghe được, đương nhiên biết ý của Minh Tranh đó là sa thải các cô.

Tim Tiểu Chu đập loạn nhịp, Tạ Nam thì phản ứng tốt hơn: "Tổng giám đốc, đều là lỗi của một mình tôi, xin anh đừng sa thải Tiểu Chu"

La Văn Anh nhìn tài liệu trên bàn.

Cô đã sớm biết Tạ Nam là người không đơn giản, một khi Minh Tranh đã quyết định là không ai có thể thay đổi được, Tạ Nam làm như vậy cũng không có ích gì, nhưng vẫn có thể làm cho Tiểu Chu ghi nhớ phần ân tình này, đương nhiên, nếu như hai người về sau mỗi người một ngả thì không nói làm gì, còn nếu như được giữ lại Hào Khôn, sợ rằng Tiểu Chu đã cảm động đến rơi nước mắt đối với Tạ Nam, chỉ đâu đánh đó.

La Văn Anh nhếch môi cười lạnh, thời đại bây giờ liệu có ai đối xử thật tâm với nhau, cô đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tính cách cũng đã thay đổi. Nhưng, đương nhiên là cô có biện pháp.

Qua làn nước mắt, Tiểu Chu nhìn Tạ Nam, muốn mở miệng nói thì La Văn Anh lên tiếng: "Không ký được hợp đồng, lại đả thương người khác, nói gì thì nói chúng ta vẫn phải cho đối tác một câu trả lời thỏa đáng, bằng không nó sẽ là một vết nhơ khó xóa của Hào Khôn, tuy rằng là lỗi của Tạ Nam và Tiểu Chu, nhưng hai người là nhân viên của Hào Khôn, việc này chúng ta nhất định phải có người gánh chịu."

Mihn Tranh gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tiểu Chu và Tạ Nam. Hai người nín thở, Tạ Nam không dám tùy tiện mở miệng. La Văn Anh cười cười, nói tiếp: " Kỳ thật chuyện này cũng không phải quá khó, anh có muốn nghe ý kiến của tôi một chút không?"

Minh Tranh ra hiệu cho cô nói tiếp, La Văn Anh đưa lưng về phía Tiểu Chu và Tạ Nam, cô chậm rãi mở miệng: " Như lời Tạ Nam vừa nói, nếu không phải cô ấy ra tay trước, chuyện cũng sẽ không đến mức này, cho nên ai làm người đó gánh, sa thải Tạ Nam, về phần Tiểu Chu, kỷ luật, trừ vào tiền lương và tiền thưởng của cô ấy."

Lời vừa nói ra, Tạ Nam giật mình, Tiểu Chu vẫn không nói được lời nào, cô cho rằng chuyện đã tới nước này, La Văn Anh nhất định sẽ không nói giúp cô, không nghĩ tới La Văn Anh lại đứng ra nói Tạ Nam.

Minh Tranh nhìn cô chằm chằm không nói gì, Tiểu Chu lại ngại ngùng mở miệng: "Eve, kỳ thật, Tạ Nam..."

"Tiểu Chu, tôi nói hết rồi, cô còn muốn nói gì nữa?" La Văn Anh lên tiếng cắt ngang, đưa mắt nhìn Minh Tranh: " Chuyện của công ty khi nào cần phiền tới thư ký, đây là việc không phải ai cũng làm được, hiện tại đi tìm lý do, chẳng lẽ Tạ Nam không làm gì sai sao?"

Minh Tranh đưa mắt nhìn Tạ Nam, rồi nhìn Tiểu Chu: "Hiện tại cho các cô một lựa chọn, một là cả hai cùng đi, hai là một ở lại, một đi."

Cái này, không phải ai cũng dám nói bừa, dù sao để được vào làm trong Hào Khôn là một điều không dễ dàng, huống chi còn liên quan tới tương lai sau này?

La Văn Anh ngồi trên ghế xoay xoay, đưa lưng về phía hai người, lời này nói cho Tiểu Chu cùng Tạ Nam nghe, đồng thời cũng nói với Minh Tranh: "Tiểu Chu đi theo tôi mấy năm nay, được tôi đào tạo, thật vất vả mới thành thục, tôi cũng không muốn tìm người mới."

Trong lời nói của cô, ý tứ muốn bảo vệ Tiểu Chu.

Tạ Nam lệ rơi đầy mặt, nghĩ đến chuyện lớn như vậy, người ra tay cũng là Tiểu Chu, nhưng xem ý tứ bây giờ của La Văn Anh, rõ ràng là bảo vệ Tiểu Chu. Minh Tranh đưa mắt nhìn Tạ Nam, Tạ Nam ngồi đó khóc như mưa, Minh Tranh đưa mắt nhìn La Văn Anh: "Xử lý chuyện như vậy, có thể làm cho mọi người phục không?"

"Tại sao lại không thể?" La Văn Anh nói ra điều đương nhiên: "Đó là sự thật."

"Quản lý La..." Tạ Nam cố nén tiếng nấc: "Lúc ấy tôi bị bắt vào phòng, thiếu chút nữa bị cưỡng bức, công ty chẳng những không bồi thường mà còn sa thải tôi, chuyện như vậy thật không thỏa đáng."

La Văn Anh đứng lên, đi tới đối diện Tạ Nam: "Vừa rồi không phải cô nói đều là lỗi tại cô sao? Giờ này lại kêu là oan uổng, Tạ Nam, trong công ty nhất định phải có một người gánh trách nhiệm, theo cô, thì như thế nào mới thỏa đáng?"

Tạ Nam cắn môi, đưa mắt nhìn Tiểu Chu.

Gương mặt Tiểu Chu đỏ bừng, tựa như đang quyết định chuyện gì rất quan trọng, cần cô phải chịu trách nhiệm, nhưng lời đến miệng vẫn không nói được, một mặt bởi vì La Văn Anh, một mặt khác là hoàn cảnh của cô. Cô còn phải lo lắng cho gia đình, đi theo La Văn Anh kiếm được một chút tiền thưởng, nếu như bị sa thải khỏi Hào Khôn, về sau biết phải làm như thế nào?

Nước mắt Tạ Năm rơi lã chã, Minh Tranh tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn La Văn Anh chằm chằm, một khi cô đã muốn ép người khác vào ngõ cụt, thì họ cũng đừng mong mà trở ra ngoài.

"Tổng giám đốc..." Tạ Nam nhìn Minh Tranh: " Thời gian tôi tới công ty chưa lâu, nhưng tốt xấu gì cũng làm việc rất nghiêm túc, nếu anh muốn sa thải tôi, cần cho tôi một lý do chính đáng."

"Tạ Nam, cô muốn chịu trách nhiệm hay muốn chính cô tự nói chuyện này ra ngoài?"

Tạ Nam cố nén tiếng khóc: "Quản lý La, tôi nói cho cô biết, tôi biết quan hệ của cô và Julie, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, nếu như cô rơi vào trường hợp giống như tôi, thì cô sẽ làm như thế nào?"

"Được." La Văn Anh ngồi lại chỗ ngồi của cô: "Cô nói cho tôi biết, giữa cô và Tiểu Chu, Hào Khôn cần phải giữ lại ai?"

Sắc mặt Tạ Nam khẽ biến đổi, giọng nói nhẹ hơn, không còn hùng hồn như trước nữa: "Tôi hi vọng công ty có thể xử lý công bằng, chí ít, đả thương người khác cũng không phải là tôi, tại sao lại bắt tôi gánh lấy cái tội danh này?"

Tiểu Chu giật mình, dù sao khi rơi vào trường hợp này ai cũng muốn bảo vệ mình, cô cắn môi, toàn thân vô lực.

Hai tay khoanh trước ngực La Văn Anh, thấy Tiểu Chu ngẩng đầu nhìn cô. "Eve, lão đại, đả thương người chính là tôi, tôi cam tâm chịu phạt, công ty cứ trừ tiền lương và tiền thưởng của tôi, tôi bồi thường toàn bộ tiền thuốc men, sa thải tôi, nhưng tôi hi vọng đừng ghi chuyện này vào hồ sơ của tôi, có được không?"

Minh Tanh để ngón trỏ nơi khóe miệng, liếc mắt nhìn La Văn Anh, phất tay với hai người: " Các cô ra ngoài trước đi."

Ta Nam đứng dậy trước, Tiểu Chu muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng vẫn không thốt ra được. Tiểu Chu đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, Tạ Nam đi tới bàn thư ký, thấy Tiểu Chu đi tới, cũng không nói gì úp mặt xuống bàn.

La Văn Anh thấy hai người đã rời đi, lúc này mới đưa mắt nhìn Minh Tranh: "Anh định xử chuyện này như thế nào?"

Minh Tranh giống như người vô tội: "Anh như thế nào?"

La Văn Anh xòe hai tay ra: "Tối hôm qua tự anh chạy tới đồn cảnh sát, chắc hẳn chuyện này đã được giải quyết gọn gàng, anh cũng biết nhất định tôi sẽ đứng về phía Tiểu Chu, nhiều năm làm việc cùng nhau như thế, không có cô ấy tôi cũng không thể làm được. Về phần Tạ Nam, anh càng không thể sa thải cô ấy ngay lúc này, không biết mục đích tối hôm qua của cô ta là gì, nhưng trong mắt người ngoài, nếu như đem cô ta khai trừ khỏi Hào Khôn, phía dưới nhất định có người không đồng tình, về sau còn ai dám cống hiến hết sức lực cho Hào Khôn?"

Minh Tranh nhíu mày, vỗ tay: "Người hiểu anh nhất chỉ có em."

La Văn Anh không cho là đúng, chờ anh nói tiếp, Minh Tranh cầm lấy ly cà phê trên bàn hớp một ngụm, lúc nãy xem náo nhiệt, cà phê đã lạnh, anh khẽ mím môi mỏng lại, mở miệng nói: "Em rất tốt, nhưng ở trước mặt Tạ Nam lại cố tình làm người xấu, nhưng cô ấy còn đang trong thời gian thử việc, đến lúc đó muốn giữ hay không thì cũng tùy em, nhưng ít ra chúng ta cũng biết được bản tính Tạ Nam, còn Tiểu Chu, về sau nhất định sẽ càng thêm trung thành với em, mà em luôn coi trọng Tiểu Chu, lúc này ra mặt nói giúp cô ấy, sợ rằng phần ân tình này cô ấy sẽ ghi nhớ cả đời."

La Văn Anh nhìn xuyên tới gò má của Minh Tranh, lấy bối cảnh sau lưng anh làm nền: "Quyền quyết định về Tạ Nam nằm trên tay anh, có quan hệ gì tới tôi?"

"Em muốn giữ, anh liền giữ, em không muốn, thì để cô ta đi." Minh Tranh nhìn La Văn Anh chằm chằm, giọng nói nghiêm túc.

Tay cô để trên mặt bàn, gõ nhẹ vài cái: "Chuyện tối hôm qua, nếu chúng ta nói cho qua, đối phương cũng không dám theo tới cùng, dù sao đó cũng là hành vi cá nhân, không đại diện cho công ty, chuyện giải quyết hậu quả để tôi làm, coi như lưu lại chút tâm ý cho Tiểu Chu."

Minh Tranh không chút do dự mà cự tuyệt: "Không được, chuyện này dừng tại đây, em đùng nhúng tay vào."

"Anh sợ người ta ăn tôi sao?"

Minh Tranh đứng lên, hai tay chống ở mép bàn, hướng nửa người trên tới trước mặt La Văn Anh: "Cho người khác ăn không bằng giữ lại cho một mình anh ăn."

La Văn Anh cười lạnh, đứng lên đối diện cùng Minh Tranh: "Người phía ngoài, tùy tôi xử lý phải không?"

Minh Tranh gật đầu.

"Được, dù sao cũng trong thời gian thử việc, chờ cho chuyện này lắng đi, anh tìm một cơ hội sa thải cô ấy đi." La Văn Anh cũng không muốn giữ lại một người như vậy tại Hào Khôn.

"Kỳ thật có lúc Tạ Nam cũng rất tốt, chí ít mỗi bữa sáng có thể mang cho anh một cốc sữa, sinh bệnh còn có người mua thuốc hay đưa anh đi bệnh viện, so với các thư ký trước thật tốt."

Sắc mặt La Văn Anh lạnh lẽo, không nhìn anh nữa: "Được, dù sao cũng do anh quyết định." Nói xong, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom