• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Em Trai Khờ Khạo (1 Viewer)

  • Chương 56-61

Chương 56: Nắm đấm cứng rắn của ai?

Lâm Diểu nhíu mày tức giận nói: “Từ khi nào tới lượt anh cấm đoán tôi? Anh muốn kéo cả tôi đi chịu chết hả?”

Nói xong, cô ta lại giãy giụa thoát khỏi tay anh.

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không chịu buông tay. Cô ta có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

“Buông tay ra! Anh mau buông tay ra cho tôi! Nhất định tôi sẽ mách chị chuyện này!”, Lâm Diểu giận dữ gào thét, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Anh chỉ thờ ơ.

Cô gái tóc xanh ghét bỏ nói: “Này Lâm Diểu, cậu đừng giãy giụa nữa. Hôm nay cậu đủ mất mặt lắm rồi đấy!”

“Hôm đó chúng tôi cứ nghĩ bạn cậu giỏi giang lắm, bây giờ xem ra cũng chỉ là một thằng nhà quê kém cỏi. Chẳng qua ăn may cứu được người có máu mặt thôi”.

“Anh không cần nhúng tay vào chuyện hôm nay nữa. Tôi cố gắng một chút cũng kiếm được ba trăm nghìn”.

Dứt lời, cô ta nhếch mép cười lạnh.

Đám con gái đằng sau cô ta cũng tỏ vẻ chế giễu.

Lâm Diểu sững sờ.

Lúc trước bọn họ muốn lấy lòng cô ta đâu có ăn nói như vậy!

Cũng chính vì thấy bọn họ chân thành, cô ta mới nói cho họ biết chuyện Trương Minh Vũ cứu được người có địa vị cao.

Nào ngờ…

Lâm Diểu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt căm hận quét tới Trương Minh Vũ và cô gái tóc xanh.

Anh cười lạnh hỏi: “Bây giờ hiểu ra chưa?”

Cô ta lập tức đáp trả: “Tôi hiểu cái gì? Tôi chỉ biết là tại anh nên hôm nay tôi mới mất mặt như vậy! Anh không có năng lực thì còn mò tới đây làm gì?”

“Bây giờ thì hay rồi, tại anh mà tôi mất sạch mặt mũi, tôi cũng không thoát khỏi đây được! Anh muốn hại chết tôi đấy à?”

“Anh mau buông tôi ra. Tôi phải gọi điện cho chị!”

Ánh mắt của Trương Minh Vũ lạnh đi, nhưng anh vẫn không hề có ý định động đậy.

Giám đốc mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Xem ra hai cô cậu khăng khăng muốn quỵt nợ bỏ chạy nhỉ? Được thôi, thế này thì không trách chúng tôi được đâu nhé”.

“Mau bắt bọn họ lại! Đợi gọi công an đến xử lý!”

Ông ta vừa dứt lời, hơn chục nhân viên nam đang bao vây xung quanh tức thì xắn tay áo xông về phía Trương Minh Vũ và Lâm Diểu.

Lâm Diểu sợ ngây người, quên cả bấm điện thoại, lòng chìm vào tuyệt vọng.

Mấy cô gái bên phe cô nàng tóc xanh khoanh tay đứng nhìn trò hay, vẻ mặt trào phúng.

Ánh mắt giám đốc chợt loé lên. Kết quả hiện giờ khiến ông ta rất hài lòng, đương nhiên không thể cho hai người họ đi được.

Ranh con, tự mày đâm đầu vào chỗ chết thôi!

Thoắt cái, có nhân viên đã tới trước mặt Trương Minh Vũ.

Nhưng không một ai chú ý tới có một bóng người cao lớn vừa bước xuống khỏi chiếc Mercedes màu đen đỗ ở bên đường đang chầm chậm bước tới.

Lâm Diểu cắn chặt răng, nỗi thù hận đối với Trương Minh Vũ càng thêm mãnh liệt!

Lúc này trong lòng cô ta chỉ toàn là sợ hãi!

Mấy người bên phe cô gái tóc xanh lớn tiếng cười nhạo, ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ.

Nhưng ngay sau đó, Long Tam đã xuất hiện ở sau lưng đám nhân viên.

Anh ta tóm lấy hai gã nhân viên đang định ra đòn ném ra xa!

“Á!”

Tiếng rống thảm thiết vang lên khiến tất cả mọi người đang có mặt đều giật nảy mình.

Mọi người vô thức nhìn ra đằng sau đám nhân viên, ai cũng… đứng chết trân!

Bởi vì họ nhìn thấy Long Tam lần lượt quăng đám nhân viên ra ngoài, động tác nhẹ nhàng như chơi đùa. Cả đám nhân viên đều ngã lăn ra đất!

Đến khi bọn họ quay người lại, thứ chờ đợi họ chính là nắm đấm to lớn của Long Tam!

Há!

Tiếng hít khí lạnh liên tiếp vang lên.

Đám nhân viên giật mình kinh hãi, nhưng chưa kịp phản ứng lại đã ăn trọn một cú đấm của Long Tam vào mặt!

Mỗi bạn nhỏ một đấm!

Tiếng đánh đập trầm đục vang lên xen lẫn tiếng kêu gào thảm thiết. Hơn chục người ban đầu đã giảm đi đáng kể!

Cho dù về sau bọn họ đã kịp lấy lại tinh thần nhưng không một ai thoát khỏi nắm đấm cứng như sắt thép của Long Tam!

Giám đốc chết lặng, mấy người cô gái tóc xanh sững sờ tại chỗ!

Đến cả Lâm Diểu cũng ngơ ngác đứng cạnh Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy mờ mịt và… hoang mang!

Chương 57: Gọi điện cho đàn em

Chuyện… quái gì đang xảy ra?

Đây là con người sao?

Trong đầu mọi người đồng loạt hiện ra hai câu hỏi này.

Đến cả Trương Minh Vũ cũng khó nén nổi kinh ngạc. Sức chiến đấu của Long Tam lại khiến anh phải mở rộng tầm mắt.

Thoáng chốc, hơn chục nhân viên đều ngã lăn ra đất, ai nấy đều kêu gào thảm thiết, đau đớn lăn lộn qua lại.

Dưới ánh mắt thảng thốt của đám người, Long Tam thản nhiên đi tới bên cạnh anh, cung kính nói: “Cậu Minh Vũ, chúng ta đi thôi”.

Há!

Nghe thấy lời này, vô số tiếng hít khí lạnh vang lên!

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Cậu… Minh Vũ?

Trương Minh Vũ… thực sự có địa vị cao sao?

Đáp án này khiến đám người bàng hoàng hoảng hốt, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Nhất là đám người cô gái tóc xanh đều hối hận tới xanh cả ruột!

Lâm Diểu lại càng không tin nổi vào mắt mình!

Anh lại chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ kéo tay cô ta chạy thẳng tới chiếc Mercedes đang đỗ.

Lẩm Diểu vẫn chưa hết kinh ngạc.

Bấy giờ, mấy người cô gái tóc xanh mới kịp phản ứng lại. Bọn họ thi nhau lao về phía anh nhanh như tên bắn!

“Lâm Diểu! Lâm Diểu, chúng mình sai rồi. Cậu phải giúp chúng mình mới được. Sau này chúng mình còn phải nhờ vào…”

Cô gái tóc xanh túm lấy cánh tay Lâm Diểu, hoảng loạn gào lên.

Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói lạnh lẽo của Trương Minh Vũ cắt ngang: “Cút!”

Mấy người bên phía cô gái tóc xanh giật mình ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Long Tam, bọn họ đều vô thức run lẩy bẩy.

Ánh mắt ấy như sát khí bắn thẳng về phía họ.

Anh không thèm để ý tới họ, chỉ chăm chăm dẫn Lâm Diểu đi về phía trước.

Giám đốc thấy thế lập tức hoảng sợ, ánh mắt tràn ngập giận dữ nhưng lại chẳng nói nên lời!

May mà đám người cô gái tóc xanh vẫn còn ở đây…

Ngay khi mấy người Trương Minh Vũ chuẩn bị leo lên xe, bỗng có một đoàn xe sang chạy tới.

Chiếc Audi A8 thuần một màu dẫn đầu, ở giữa đoàn xe là một chiếc Bentley vô cùng sang trọng.

Thấy vậy, trong mắt giám đốc nổi lên vẻ hưng phấn, không chút do dự xông tới chỗ chiếc Bentley đang đỗ.

Ông ta vừa chạy vừa hét lên: “Chúng mày đứng lại ngay cho tao! Không ai được đi đâu hết, ông chủ của bọn tao đến rồi!”

Trương Minh Vũ cau mày dừng bước.

Sắc mặt cô gái tóc xanh lập tức thay đổi, ánh mắt chợt xẹt qua một tia ác độc.

Không để ý tôi à? Anh tưởng anh đi được chắc?

Cửa xe Audi nhanh chóng được mở ra. Hơn chục gã vệ sĩ mặc vest đeo kính bước xuống, mặt mày hung tợn, khí thế hùng hổ.

Giám đốc khúm núm tiếp đón một người đàn ông trung tiên bước ra khỏi chiếc Bentley.

Trương Minh Vũ đánh giá kỹ càng rồi nở nụ cười.

Thật trùng hợp.

Người vừa tới chẳng phải ai xa lạ gì mà chính là ông chủ của Xe hơi Nguyên Thái, Trịnh Quốc Nguyên.

Sau khi ông ta xuống xe, giám đốc cuống quýt ghé vào tai ông ta báo lại mọi chuyện.

Trịnh Quốc Nguyên nhìn sang Trương Minh Vũ, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười châm chọc.

Ông ta được đám vệ sĩ và giám đốc hộ tống đi tới trước mặt anh.

Trương Minh Vũ cười nói: “Chào ông chủ Trịnh, chúng ta có duyên thật đấy”.

Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh đáp: “Gặp cậu à… không gọi là duyên phận, chỉ có thể nói là… cậu xui xẻo”.

Nghe thấy thế, mấy người cô gái tóc xanh lập tức hưng phấn hẳn lên, ai cũng cười chế giễu nhìn anh.

Để xem các người còn đi được nữa không!

Chúng tôi không đi được thì các người cũng phải ở đây chịu tội!

Lâm Diểu hoảng loạn, vô thức trốn ra sau lưng Trương Minh Vũ.

Khí thế trên người Trịnh Quốc Nguyên… quá khủng bố.

Anh nhếch miệng cười: “Sao ông chủ Trịnh lại chắc chắn sẽ giải quyết được tôi vậy?”

“Thằng ranh con, hôm nay mày tự chui đầu vào rọ. Mày tưởng mày đi được nữa à?”, Trịnh Quốc Nguyên giễu cợt nói.

Ông ta vốn đang đau đầu nghĩ cách bắt thóp của Trương Minh Vũ để cướp quyền làm chủ khách sạn Hồng Thái.

Nào ngờ… hôm nay anh lại tự tìm tới cửa!

Anh thản nhiên chỉ trích: “Cửa hàng xe hơi của các người làm trò lừa đảo thất đức này mà còn dám nói là tôi tự chui đầu vào rọ hả? Ông không sợ tôi phanh phui chuyện xấu của ông à?”

“Ha ha ha!”

Trịnh Quốc Nguyên cười phá lên, châm chọc hỏi: “Mày có chứng cứ không?”

Anh ngạc nhiên, chợt vỡ lẽ nói: “Thì ra mấy chuyện này đều là ông thầm cho phép. Thảo nào một giám đốc nho nhỏ lại dám kiêu căng ngạo mạn tới vậy”.

“Không có căn cứ thì không thể nói lung tung được đâu. Bây giờ là bên mày tông hỏng xe của bọn tao. Mày nghĩ tao sẽ tha cho mày chắc?”, Trịnh Quốc Nguyên đắc ý nói.

Anh bật cười hỏi: “Nếu tôi đoán không sai, vấn đề ở chính xe của các ông đúng không? Bây giờ đưa đi tiệm sửa xe có được tính là chứng cứ không?”

Trịnh Quốc Nguyên thoáng cau mày, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Dù có bị hỏng cũng là tại chúng mày làm hỏng”.

Anh nhíu mày, lạnh giọng nói: “Người tông xe không phải bọn tôi. Ai tông thì ông tự tìm người đó mà đòi!”

Nghe vậy, ông ta lại càng đắc ý.

“Tao biết không phải mày làm, nhưng dù sao chúng mày cũng đi cùng nhau. Trước khi cô ta đền bù xong, mày đừng hòng đi đâu”.

“Chỉ là trong lúc không có người quản lý khách sạn, chẳng biết quyền quản lý có bị đẩy vào tay tao không nữa, ha ha ha!”

Dứt lời, ông ta điên cuồng cười lớn, ánh mắt tràn ngập kiêu ngạo.

Thì ra là vậy!

Bất giờ anh mới hiểu ra, mục tiêu thực sự của đối phương là khách sạn Hồng Thái!

Trịnh Quốc Nguyên vẫn chưa ngừng cười: “Này Trương Minh Vũ, mày ngoan ngoãn làm một con chó của nhà họ Lâm không tốt hơn à? Tại sao cứ phải chạy tới trêu ngươi tao hả?”

“Tao đoán để nâng đỡ mày lên làm ông chủ của khách sạn Hồng Thái, nhà họ Lâm đã tốn không ít công sức đâu nhỉ?”

“Đáng tiếc… nó sắp rơi vào tay tao rồi!”

Trương Minh Vũ vẫn bình thản như cũ, cười hỏi: “Một người không có cổ phần vẫn đòi làm ông chủ khách sạn cơ à?”

“Mày nói bừa!”

Trịnh Quốc Nguyên giận dữ quát ầm lên: “Mày có biết tao đang giữ 30% cổ phần không?”

Anh chỉ mỉm cười đáp lại: “Vậy nếu tôi nói cổ phần của ông đã mất hết rồi thì sao?”

Anh thầm tính thời gian, chắc mẩm bây giờ Trần Đại Phú đã xử lý xong chuyện cổ phần rồi.

Nhưng ông ta lại phá lên cười: “Ha ha ha! Một nhà họ Lâm bé tí cũng dám mơ tưởng đến cổ phần của tao hả? Thế mày có biết cổ phần của tao đứng trên danh nghĩa của ai không?”

Mấy người cô gái tóc xanh không ngừng cười giễu cợt.

Đúng là bọn họ đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ Trương Minh Vũ lại là ông chủ của khách sạn Hồng Thái.

Nhưng cũng chẳng có ích gì. Dù anh có là ông chủ thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng hay là ông chủ cũ mà thôi!

Nghĩ tới đây, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ châm chọc.

Trương Minh Vũ cũng không hề luống cuống. Anh chậm rãi lấy điện thoại, ung dung gọi tới một số.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy…

Chương 58: Quỳ rồi!

Trịnh Quốc Nguyên nhíu mày, không đoán được Trương Minh Vũ còn muốn làm gì nữa.

Anh vẫn bình tĩnh cười nói: “Chủ tịch Trần, ông giải quyết cổ phần của Trịnh Quốc Nguyên tới đâu rồi? Đã chuyển nhượng sang cho tôi chưa?”

Nghe xong, da đầu Trịnh Quốc Nguyên lập tức căng cứng lại.

Không một ai để ý tới, Long Tam vốn đứng sau lưng Trương Minh Vũ đã biến mất tự bao giờ.

Giọng nói cung kính của Trần Đại Phú vang lên trong điện thoại: “Thưa cậu Minh Vũ, tôi vừa giải quyết xong, đang định gọi điện báo cho cậu một tiếng đây”.

“Trịnh Quốc Nguyên quá ranh ma, dám chuyển quyền sở hữu cổ phần sang danh nghĩa của bồ của ông ta, khá là khó tìm”.

Anh cười đáp: “Được, mua được là tốt rồi. Chủ tịch Trần vất vả quá”.

Trịnh Quốc nguyên lại nhếch môi cười lạnh: “Trương Minh Vũ, mày không biết động não trước khi diễn kịch à? Loại như mày cũng xứng gọi điện thoại cho chủ tịch Trần chắc?”

Anh không hề hoảng loạn, chỉ ung dung ấn mở loa ngoài: “Chủ tịch Trần, Trịnh Quốc Nguyên đang đứng ngay trước mặt tôi. Hình như ông ta không tin chuyện này thì phải”.

Trần Đại Phú trầm giọng nói: “Trịnh Quốc Nguyên, ông không tôn trọng cậu Minh Vũ à?”

Một câu nói đe doạ ngắn gọn lại khiến cả người ông ta cứng đờ!

Thật sự là Trần Đại Phú sao?

Ông ta trợn tròn mắt, ánh mắt kinh hãi không thể tưởng tượng nổi.

Đám người vây quanh đều cảm thấy mơ hồ, không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

“Tôi đang hỏi ông đấy!”, Trần Đại Phú lại lạnh giọng cất lời.

Trịnh Quốc Nguyên chết sững, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Một lúc lâu sao, ông ra mới run rẩy giơ tay đón lấy điện thoại, gian nan nói: “Chủ… chủ tịch Trần, tôi… tôi đây”.

Lúc này, tất cả mọi người đều bị doạ sợ hít một hơi khí lạnh!

Bọn họ không ngờ Trương Minh Vũ… thực sự quen biết một người có địa vị cao như vậy! Đến cả Trịnh Quốc Nguyên cũng phải khúm núm như thế!

Lâm Diểu ngơ ngác.

Mấy người cô gái tóc xanh lại càng trố mắt nhìn, gương mặt vốn đang đắc ý đều trở nên cứng ngắc!

Trần Đại Phú lạnh lùng đe doạ: “Trịnh Quốc Nguyên, tôi không rảnh để ý tới các ông không có nghĩa là tôi sẽ tha cho các ông!”

“Nếu ông dám chọc giận cậu Minh Vũ, tập đoàn Nguyên Thái của ông cứ chờ ngày biến mất khỏi Hoa Châu đi!”

Ngay sau khi Trần Đại Phú nói xong, Trịnh Quốc Nguyên đã run lẩy bẩy, suýt thì đánh rơi chiếc điện thoại trong tay!

“Vâng… vâng!”, ông ta vô thức đáp lại, ánh mắt ngỡ ngàng.

Trương Minh Vũ nhận lại điện thoại, cười hỏi: “Vậy thì làm phiền chủ tịch Trần rồi”.

Dứt lời, anh liền ấn tắt máy.

Anh chỉ cần nói khách sáo thêm một câu rồi lập tức cúp điện thoại.

Dù sao Lâm Diểu vẫn đang đứng ngay cạnh, anh không muốn để cô ta biết được quá nhiều.

Chừng này là đủ rồi.

Trịnh Quốc Nguyên đứng ngây như phỗng, khoé miệng co quắp!

Ông ta không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra!

Mấy người cô gái tóc xanh cũng hoàn toàn choáng váng, khó tin nhìn Trương Minh Vũ đang ung dung đứng đó, lòng tràn đầy hối hận.

Ngay khi anh đang định lên tiếng, Long Tam đột nhiên bước tới đưa cho anh một chiếc thẻ SD.

Mọi người đều nghi hoặc nhìn theo.

Anh cũng tò mò hỏi: “Đây là…”

Long Tam chỉ lạnh nhạt đáp: “Video trích xuất từ camera giám sát của tập đoàn Nguyên Thái. Chắc chắn vấn đề của xe bọn họ cũng có trong này”.

Vừa nghe thấy thế, Trịnh Quốc Nguyên lập tức run lẩy bẩy!

Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh: “Ông chủ Trịnh còn gì muốn nói nữa không?”

“Tôi… tôi…”

Trịnh Quốc Nguyên lắp bắp không nói nên lời.

Ông ta chỉ thấy toàn thân lạnh toát!

Một lúc sau, ánh mắt ông ta chợt trở nên kiên định.

Ông ta dứt khoát quỳ rạp xuống trước mặt anh ngay dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người: “Cậu Minh Vũ… tôi sai rồi! Tại tôi già lú lẫn, xin cậu tha thứ cho tôi!”

Dù là tư liệu trong tay Trương Minh Vũ hay Trần Đại Phú, chỉ cần Trần Đại Phú ra lệnh thì chắc chắn tập đoàn Nguyên Thái sẽ bị đóng cửa ngay tức khắc!

Bây giờ đã không còn là chuyện có thể dựa vào thể diện để giải quyết nữa rồi!

Hành động của ông ta khiến tất cả đều sợ ngây người!

Ai cũng trợn mắt há mồm, không thể tin nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình!

Rốt cuộc Trương Minh Vũ… có thân phận gì?

Anh cười lạnh, thản nhiên nói: “Không phải vừa nãy ông kiêu căng lắm à?”

Khoé miệng Trịnh Quốc Nguyên khẽ run lên. Ông ta thẳng tay tự tát vào mặt mình thật mạnh: “Tôi sai rồi, tôi không xứng làm người! Tại tôi có mắt như mù! Tôi hồ đồ!”

“Tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, có mắt không tròng!”

Tiếng bạt tai liên tiếp vang lên. Thoắt cái, gương mặt của ông ta đã sưng vù.

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.

Anh phải công nhận Trịnh Quốc Nguyên đúng là một kẻ tàn nhẫn, co được duỗi được, ra tay thâm độc.

Một lúc lâu sau, anh mới bình thản lên tiếng: “Được rồi”.

Ông ta cuống cuồng ngừng tay lại, kích động nhìn về phía anh.

Anh khẽ cất tiếng: “Hôm nay tôi có thể tha cho ông một mạng. Nhưng tôi khuyên ông sau này đừng giở trò nữa. Ông nên nhớ chiếc thẻ SD trong tay tôi đây có thể bị công bố bất cứ lúc nào”.

Nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ lập tức huỷ hoại Nguyên Thái.

Nhưng bây giờ anh đã hiểu ra, muốn phát triển sự nghiệp vẫn cần phải tạo quan hệ.

Dù là vì di nguyện của sư phụ hay là chuyện Liễu Thanh Duyệt từng nói, anh vẫn quyết tâm phải phát triển sự nghiệp của riêng mình.

Vậy nên quan hệ vô cùng quan trọng.

Trịnh Quốc Nguyên nghe thấy anh nói thế, lập tức mừng quýnh lên, cung kính nói: “Cảm ơn cậu Minh Vũ! Sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, chết không hối tiếc!”

Anh chẳng thèm để ý tới lời hứa hẹn của ông ta, chỉ ngẫm nghĩ nói: “Vậy còn chuyện hôm nay…”

Nghe vậy, Lâm Diểu và mấy người cô gái tóc xanh đều tỏ vẻ hưng phấn.

Bọn họ không ngờ anh vẫn còn nhớ kỹ chuyện này!

Sau khi nghe cuộc nói chuyện vừa rồi, bọn họ cũng nhận ra bản thân bị rơi vào tròng của tập đoàn Nguyên Thái nên ai cũng cực kỳ giận dữ!

Cả đám kích động như điên!

Trịnh Quốc Nguyên vội cười làm lành: “Cậu nói gì thế, cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra đi. Tôi cũng có thể tăng cho cậu một chiếc… à không, cậu muốn bao nhiêu xe cũng được!”

Thấy thế, đám người cô gái tóc xanh lại càng vui như mở cờ trong bụng.

Ánh mắt bọn họ nhìn Trương Minh Vũ đều sáng rực lên!

Chẳng những không phải bồi thường mà còn được tặng xe miễn phí…

Thế nhưng anh lại nhíu mày, lạnh giọng quát: “Sao lại nói là chưa từng xảy ra? Chẳng lẽ xe của cửa hàng các ông bị tông hỏng mà các ông lại để yên? Xe có do tôi tông đâu, ông cứ giải quyết như bình thường đi!”

Câu nói này của anh khiến tất cả đều choáng váng.

Vẻ mặt của mấy người cô gái tóc xanh lập tức cứng đờ…

Chương 59: Kẻ đê tiện ắt có kẻ đê tiện dạy dỗ

Khoé miệng Trịnh Quốc Nguyên lại co quắp thêm lần nữa!

Giám đốc run rẩy đi tới bên cạnh thì thầm vào tai ông ta.

Bấy giờ, ông ta mới tỉnh ngộ, vội vàng tươi cười lấy lòng: “À à! Được rồi, xe là tại bọn họ tông hỏng! Hôm nay bọn họ không bồi thường cho chúng ta… năm trăm nghìn thì không được thả bọn họ đi!”

“Dù sao chỗ chúng ta cũng chỉ là hạng làm ăn nhỏ, sao có thể không bồi thường được?”

Nói rồi ông ta còn nhỏ giọng hỏi anh một câu: “Cậu Minh Vũ thấy tôi nói vậy được chưa?”

Mặc dù ông ta đã có ý hạ giọng xuống nhưng mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía ông ta, làm gì có ai không nghe thấy được?

Anh bật cười đáp: “Được rồi, tôi cũng không còn cách nào khác. Vậy chúng tôi đi trước đây”.

Trịnh Quốc Nguyên vội vàng cúi đầu: “Cậu đi thong thả!”

Anh dứt khoát dẫn theo Lâm Diểu vẫn đang chìm trong mờ mịt đi vào trong xe.

Cô gái tóc xanh trố mắt nhìn theo, lòng hối hận muốn chết!

“Lâm Diểu… Lâm Diểu! Mình xin cậu đấy Lâm Diểu!”

Mặc kệ cô ta gào thét thế nào, Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm phản ứng lại, ngồi vào xe đi thẳng.

Long Tam lái xe nghênh ngang rời đi.

Trịnh Quốc Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm, dời mắt lên mấy người cô gái tóc xanh.

Ông ta đang phải nhịn một bụng lửa giận không có chỗ xả đây!

Cô gái tóc xanh hoảng loạn hét lên: “Các ông… tôi không bồi thường đâu. Các ông làm vậy là lừa đảo! Các ông ăn vạ!”

Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh chất vấn: “Chứng cứ đâu?”

Câu nói này khiến lòng bọn họ như biến thành một mảnh tro tàn…

Trương Minh Vũ không biết chuyện tiếp theo như thế nào, cũng không có hứng thú muốn biết.

Ở trên xe, vẻ mặt của Lâm Diểu vẫn vô cùng phức tạp, chưa tỉnh lại được từ trong cơn kinh hãi.

Đến tận bây giờ, cô ta vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao người cô ta vẫn luôn tưởng là kẻ vô dụng lại… có địa vị cao tới vậy?

Cô ta nghiêng đầu nhìn sang anh, cảm xúc ngổn ngang.

Trương Minh Vũ cười nói: “Lần này vẫn là nhờ người tôi từng cứu lần trước, người ta chỉ đang muốn trả ơn tôi thôi. Mong là sau này cô đừng đi nói linh tinh về chuyện hôm nay”.

“Nếu không khi đám người Trịnh Quốc Nguyên tới tìm cô, tôi sẽ không giúp nữa đâu”.

Lâm Diểu bất chợt run rẩy. Cô ta sợ hãi gật đầu như bổ củi.

Anh lại nói tiếp: “Sau này nhớ cách xa loại người đó ra. Cô vẫn còn là sinh viên, chỉ cần học hành chăm chỉ là được, biết chưa hả?”

Lâm Diểu lại gật đầu, ánh mắt loé lên vẻ thù ghét.

Cô ta không ngờ mấy người cô gái tóc xanh kia lại thực dụng tới vậy!

Trương Minh Vũ không lên tiếng nữa, nhưng cô ta vẫn cứ tò mò đánh giá anh, nghĩ mãi không thông.

Người này… vẫn là kẻ ăn hại gọi thì đến, đuổi thì đi ngày trước sao?

Chẳng mấy chốc, Long Tam đã đỗ xe cách biệt thự nhà họ Lâm không xa.

Lâm Diểu bước xuống xe, lững thững đi vào trong.

Anh cũng chẳng còn tâm trí để ý tới cô ta nữa. Hôm nay anh đã lãng phí quá nhiều thời gian, may là chuyện Trịnh Quốc Nguyên đã xử lý xong xuôi.

Chắc hẳn cổ phần của người khác cũng bị anh giành được rồi, bây giờ khó khăn nhất là chỗ anh Hoa.

Anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Long Tam bất chợt vang lên: “Hình như nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì đó”.

Nghe vậy, anh lập tức nhíu mày.

Anh quay đầu lại xem thử, quả nhiên thấy xung quanh biệt thự nhà họ Lâm có không ít xe sang đỗ lại.

Ông cụ Lâm gặp chuyện không may sao?

Trương Minh Vũ lập tức cuống lên, sao bảo ít nhất vẫn còn chống đỡ được một tuần cơ mà?

Anh đang nghi hoặc suy tư, Long Tam lại lên tiếng: “Có khi nào là liên quan tới Lâm Tuấn Khải không?”

Trái tim anh lập tức siết chặt lại!

Đợt này anh bận bịu quá, cuối cùng lại quên béng mất chuyện của Lâm Tuấn Khải!

Dù sao lúc trước anh ta và Lý Tuấn Nhất cũng đã từng có ý đồ làm hại ông cụ Lâm!

“Lý Tuấn Nhất không liên lạc gì với anh à?”, Trương Minh Vũ cau mày hỏi.

Long Tam chậm rãi nói: “Vẫn chẳng có tin tức gì. Chắc là Lâm Tuấn Khải đã phát hiện ra Lý Tuấn Nhất có điều bất thường. Hôm nay cũng là ngày Lý Tuấn Nhất phải lấy thuốc giải rồi”.

Anh nhăn mày, vội nói: “Mau gọi Lý Tuấn Nhất tới đây!”

Long Tam lập tức gọi một cuộc điện thoại.

Chiếc xe đỗ lại bên đường. Trương Minh Vũ lo lắng nhìn chằm chằm vào cổng biệt thự nhà họ Lâm, lòng bỗng thấy hoảng hốt.

Chẳng bao lâu sau, anh đã thấy xe cấp cứu tới!

Không cần nghĩ cũng đoán được, chắc chắn là ông cụ Lâm xảy ra chuyện rồi!

Sau khi xe cấp cứu rời đi, một chiếc xe sang cũng đỗ lại ngay trước chiếc Mercedes. Lý Tuấn Nhất lo lắng vọt ra khỏi xe.

Trương Minh Vũ mở cửa xe. Hắn sợ hãi ngồi vào ghế sau, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.

Anh lạnh giọng hỏi: “Nhà họ Lâm bị sao vậy?”

Hắn vội vàng phân bua: “Tôi cũng không biết. Từ khi trở về Lâm Tuấn Khải chưa từng liên lạc với tôi, chắc là anh ta phát hiện ra gì đó rồi. Nhưng mà theo như kế hoạch ban đầu của bọn tôi, chắc là anh ta hành động sớm hơn rồi!”

Thằng súc sinh này!

Trương Minh Vũ vô cùng giận dữ, dù sao ông cụ Lâm vẫn đối xử với anh rất tốt.

“Anh còn biết gì nữa không?”, anh vội gặng hỏi.

Lý Tuấn Nhất im lặng hồi lâu mới đáp: “Theo như kế hoạch lúc trước, lẽ ra tôi phải hỗ trợ ở ngoài. Lâm Tuấn Khải muốn cho ông cụ Lâm uống thuốc độc rồi nghĩ cách đổ tội cho Lâm Kiều Hân”.

Ầm!

Nghe tới đây, Trương Minh Vũ nổi giận đùng đùng!

Anh không ngờ Lâm Tuấn Khải lại muốn vu oan giá hoạ cho Lâm Kiều Hân!

“Tại sao anh không nói sớm?”, anh giận dữ quát ầm lên.

Lý Tuấn Nhất sợ phát khóc, lo lắng nói: “Tôi không biết thật mà. Đây chỉ là suy đoán của tôi sau khi về thôi, tôi không dám xác định…”

“Xuống xe!”

Trương Minh Vũ lạnh giọng quát.

Lý Tuấn Nhất cuống quýt vắt chân lên cổ lao xuống khỏi xe, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lo lắng.

Chiếc xe bắt đầu nổ máy. Trước khi rời đi, Long Tam ném một cái hộp nhỏ ra ngoài cửa xe. Hắn tức thì sung sướng lao tới bắt lấy.

Hắn mở hộp lấy thuốc, không chút do dự uống vào rồi mới thở phào một hơi.

Lúc này, Long Tam đang cấp tốc lái xe tới bệnh viện.

Vừa tới nơi, Trương Minh Vũ lập tức xuống xe chạy vọt vào trong.

Anh dựa vào biển chỉ dẫn tới phòng cấp cứu, tìm cả một vòng không thấy. Về sau anh phải hỏi thăm mới tìm tới được phòng ICU.

Đến khi anh lên được tầng ICU mới phát hiện người nhà họ Lâm đã đứng đông nghịt ở ngoài hành lang…

Chương 60: Hình như… bị vu oan rồi!

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy lo lắng.

Anh dễ dàng đoán được hiện giờ tình trạng của ông cụ Lâm vô cùng nguy cấp, huống hồ ông cụ đã đang mắc bệnh nặng rồi.

Rõ ràng người đã sắp chết, tại sao Lâm Tuấn Khải vẫn phải hạ độc?

Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, lửa giận trong lòng cũng bùng phát.

Sau một hồi im lặng, anh lấy điện thoại ra.

“Chị ba, chị mau cho em số điện thoại của chị tư đi!”, anh gấp gáp nói.

Tô Mang chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đọc số cho anh.

Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày. Nhưng chuyện xảy ra quá gấp, anh không có thời gian nghĩ nhiều, bèn vội vàng gọi cho chị tư.

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng nhấc máy: “Sao thế em trai?”

Làm sao cô ấy biết được…

Anh không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng hỏi: “Bây giờ chị có bận gì không?”

Liễu Thanh Duyệt thản nhiên đáp: “Cũng bình thường, sao thế?”

Anh thầm thấy may mắn, cuống quýt nói: “Nếu chị không bận thì có thể tới chỗ em một chuyến không. Bây giờ em đang ở bệnh viện trung tâm. Ông cụ Lâm…”

Anh chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy cô ấy nói: “Được, em đợi một lát. Chị làm xong việc sẽ qua đó ngay”.

“Vâng… vâng ạ!”

Bấy giờ anh mới dám thả lỏng tinh thần, kích động cúp máy.

Anh hít một hơi thật sâu, trái tim căng thẳng cũng dần bình tĩnh lại.

Một lúc sau có một cáng cứu thương được đẩy thẳng vào phòng ICU.

Trương Minh Vũ vội vàng lùi lại hai bước, cẩn thận quan sát, trông thấy người nằm trên cáng chính là ông cụ Lâm!

Chỉ là lúc này mặt ông cụ tái xám lại đeo máy thở, trông vô cùng yếu ớt.

Anh cực kỳ đau lòng vì ông cụ.

Cùng lúc đó, người nhà họ Lâm cũng nhao nhao chạy tới, lo lắng hỏi thăm.

Anh nhìn thấy Lâm Tuấn Khải đứng lẫn trong đám người!

Mẹ nó!

Trương Minh Vũ chỉ muốn lao đến lột mặt nạ của anh ta, nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn.

Quan trọng nhất là sẽ không có ai chịu tin anh.

Đám người nhanh chóng kéo vào phòng bệnh, thi nhau hỏi.

Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi nên không ít người đã bị bác sĩ đuổi ra ngoài. Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại những người thân nhất mà thôi.

Trương Minh Vũ thấy đã đến lúc, bèn cất bước đi vào.

Anh vừa đẩy cửa ra, lập tức trông thấy đám người nhà họ Lâm.

Ông cụ Lâm đang nằm trên giường bệnh. Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm ngồi ở trong góc, con trai cả của ông cụ là Lâm Quốc Phong ngồi bên cạnh giường với Lâm Diểu.

Con trai thứ hai của ông cụ là Lâm Quốc Long dẫn theo Lâm Tuấn Khải ngồi bên kia giường, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Vẫn còn mấy người nữa nhưng anh không kịp nhìn đã bước thẳng vào trong phòng bệnh.

Thấy anh tới, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lý Phượng Cầm lập tức quát tháo: “Ai bảo mày mò tới đây? Mau cút ra ngoài cho tao!”

Lâm Tuấn Khải ngẩng đầu lên, ánh mắt loé sáng. Anh ta đau khổ nói: “Thím ba à, ông nội đang nguy kịch lắm rồi. Dù sao thì Trương Minh Vũ cũng là người nhà họ Lâm. Dì cho cậu ta ở lại đi”.

Dứt lời, anh ta còn nặn ra một vẻ mặt đau xót.

Trương Minh Vũ cau mày.

Từ bao giờ anh ta lại tốt bụng như vậy? Anh bỗng thấy có dự cảm chẳng lành sắp ập tới.

Lý Phượng Cầm há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, ghét bỏ lườm anh một cái.

Nhưng người còn lại cũng thu hồi ánh mắt, chỉ có Lâm Diểu vẫn dán chặt mắt lên người anh, vẻ mặt phức tạp.

Anh do dự một lúc rồi vẫy tay với cô ta.

Dù sao bây giờ anh cũng chỉ có thể hỏi thăm tình hình từ chỗ cô ta mà thôi.

Lâm Diểu vội bước tới, giơ tay lau nước mắt.

Anh thấp giọng hỏi: “Ông nội sao rồi?”

Cô ta thút thít nói: “Từ lúc tôi về đã thấy ông nội hôn mê, không biết là tại sao. Bây giờ đang chờ kết quả kiểm tra”.

Trương Minh Vũ lại cau mày.

Hôn mê mà không biết nguyên nhân?

Nhưng anh cũng thầm nhủ may mắn. Ít ra hiện giờ vẫn chưa xác định được có nguy hiểm tới tính mạng hay không, tức là vẫn còn cơ hội.

Anh cũng không nói gì thêm, lẳng lặng dựa người vào tường chờ đợi. Thế nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ có dự cảm không tốt.

Từng giây từng phút trôi qua, cả phòng bệnh chìm trong yên lặng.

Trương Minh Vũ cũng âm thầm quan sát Lâm Tuấn Khải nhưng không phát hiện ra điều bất thường nào.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước dân dồn dập.

Một người y tá bước vào, tay cầm kết quả kiểm tra.

Toàn bộ người nhà họ Lâm đều vây quanh, ánh mắt lo âu.

Y tá chậm rãi lên tiếng: “Kết quả kiểm tra cho thấy, bệnh nhân trúng độc dẫn tới hôn mê. Chất độc đã lan ra khắp cơ thể”.

Há!

Tiếng hít khí lạnh tức thì vang lên, người nhà họ Lâm nghe xong đều phải choáng váng.

“Hơn nữa chất độc này rất đặc biệt. Nó sẽ kích thích khối u trong người bệnh nhân, khiến khối u sản sinh biến dị”.

Y tá giải thích tiếp.

Ánh mắt Lâm Quốc Phong trở nên lạnh lẽo. Ông ta hoảng hốt hỏi: “Cô y tá cho tôi hỏi, bây giờ còn cách gì nữa không?”

Y tá lắc đầu đáp: “Chúng tôi cũng hết cách rồi, tình hình bệnh nhân đang vô cùng nguy kịch. Chúng tôi đã mời phó viện trưởng Đường Quốc Trung tới. Chờ ông ấy tới rồi nói sau”.

Lâm Quốc Phong sững sờ vô thức lùi ra sau hai bước.

Lâm Diểu và Lâm Kiều Hân bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Trương Minh Vũ nhíu mày, lặng lẽ đánh giá Lâm Tuấn Khải đang đứng cạnh, phát hiện đối phương cũng đang tỏ ra đau đớn.

Hạ độc…

Sau đó vu oan giá hoạ?

Nếu mọi chuyện diễn biến như vậy thì anh chắc chắn tới 90% là do Lâm Tuấn Khải làm ra!

Lòng anh trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng lạnh hẳn xuống.

Y tá nhanh chóng rời đi.

Lâm Quốc Phong khôi phục lại bình tĩnh, lạnh giọng chất vấn: “Hôm nay có những ai tới phòng của bố?”

Lâm Quốc Long cũng cau mày lên tiếng: “Từ trước đến nay người giúp việc của bố đều do bố tự mình chọn lựa. Dì Vương chăm sóc bố hơn ba mươi năm nay rồi! Chắc chắn không có sai sót gì được!”

“Hôm nay còn có ai tới phòng bố nữa?”

Lâm Tuấn Khải cắn răng gặng hỏi: “Kiều Hân, hôm nay cô đến phòng ông nội phải không?”

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Lâm Kiều Hân.

Lâm Kiều Hân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đúng là tôi có đến, nhưng mà là do anh bảo tôi đến mà. Hơn nữa lúc tôi đi vào ông nội đã ngủ say rồi, tôi vào xong rồi ra luôn”.

Lâm Tuấn Khải kích động hét lớn: “Đúng là tôi bảo cô tới phòng ông nội, nhưng tôi cũng chỉ truyền lại lời của ông nội mà thôi!”

“Lúc tôi tới thăm ông nội, dì Vương cũng đi cùng. Dì ấy có thể làm chứng. Còn cô đi vào đó đã làm những gì?”

Lời nói sắc bén chĩa thẳng mũi nhọn về phía Lâm Kiều Hân!

Chương 61: Lâm Kiều Hân gặp nguy hiểm!

Nghe thấy thế, tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Kiều Hân.

Cô cau mày, lúc này mới phát hiện ra mánh khoé của đối phương.

Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Tuấn Khải. Tuy không biết anh ta có biết sự thật là gì hay không nhưng cô không ngờ anh ta lại hãm hại mình!

Lý Phượng Cầm cũng sững sờ, run rẩy cất giọng hỏi: “Kiều Hân… Rốt cuộc con… con có đến đó không?”

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng khoá chặt ánh mắt lên người cô.

Cô lạnh giọng nói: “Đúng là con có đến, nhưng lúc con đi vào ông nội đã ngủ rồi. Con chỉ nhìn ông một cái rồi ra ngoài ngay”.

“Ai có thể chứng minh được?”

Lâm Tuấn Khải nghiến răng chất vấn, vẻ mặt tỏ ra hoài nghi.

Dường như anh ta rất khó tiếp nhận được sự thật này!

“Tôi…”

Lâm Kiều Hân nghẹn họng không biết nói gì.

Cô cẩn thận nhớ lại mới phát hiện từ khi mình đi vào, cả biệt thự đều trống không, đến cả dì Vương cũng đi chợ rồi…

Trương Minh Vũ híp mắt, nhìn chằm chằm về phía Lâm Tuấn Khải.

Lý Tuấn Nhất nói không sai chút nào!

Lâm Kiều Hân không giải thích khiến tất cả đều căng thẳng. Ánh mắt Lâm Tuấn Khải xẹt qua một tia đắc ý.

Lâm Quốc Phong giận dữ đứng bật dậy, lạnh lùng quát: “Kiều Hân, rốt cuộc có phải do cô làm không?”

Cô cau mày, lập tức phản bác: “Không phải! Sao cháu có thể hạ độc ông nội được?”

Lâm Tuấn Khải cũng vội vàng lên tiếng: “Cô đừng tưởng chúng tôi không biết cô hận ông nội đuổi gia đình cô ra khỏi nhà họ Lâm, không cho cô làm trong tập đoàn Lâm Thị!”

Có động cơ giết người rồi!

Bốp!

Lâm Quốc Long giận dữ đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Kiều Hân, tôi thực sự không ngờ cô có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy!”

Cô hít một hơi thật mạnh, ánh mắt lạnh như băng.

Chỉ dăm ba câu đã chụp mũ lên đầu cô!

“Cháu nói rồi, không phải cháu!”

Cô không hề bị yếu thế, lạnh giọng hét lên.

Lâm Tuấn Khải nhếch miệng cười lạnh.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Một người phụ nữ trung niên đi vào, trên người vẫn còn mặc quần áo và tạp dề dùng để nấu cơm, gương mặt hằn sâu dấu vết của năm tháng.

Sau khi nhận ra người tới là ai, tất cả đều sửng sốt.

“Dì Vương? Sao dì lại tới đây?”, Lâm Tuấn Khải trợn tròn mắt, cố ý tỏ ra kinh ngạc.

Trương Minh Vũ cười khinh bỉ, diễn kịch giỏi đấy chứ.

Dì Vương vừa vào đã lấy ra một chiếc bình, xông thẳng tới chỗ Lâm Kiều Hân.

Bà ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhét chiếc bình vào tay cô.

Lâm Kiều Hân cau mày, vô thức giơ tay nhận lấy.

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh toát. Chắc chắc chiếc bình này có liên quan đến thuốc độc mà ông cụ Lâm uống phải!

Có dấu vân tay rồi!

Kế này thật độc!

Ngay sau đó, dì Vương lo lắng nói: “Đây là thuốc bổ cô chủ bảo tôi cho ông cụ dùng, tôi mang tới đây luôn. Bây giờ ông chủ có dùng được không? Tình hình ông ấy thế nào rồi?”

Dứt lời, bà ta hoảng loạn nhìn sang giường bệnh.

Nhưng tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Thuốc bổ… cho ông cụ Lâm dùng?

Lâm Tuấn Khải lập tức bước tới giật lấy chiếc bình trong tay Lâm Kiều Hân.

Cô nhíu chặt chân mày, lạnh giọng chất vấn: “Dì Vương, tôi đưa cho dì thứ này lúc nào?”

Dì Vương ngơ ngác đáp: “Ơ, không phải hôm qua cô đưa cho tôi đấy à? Hôm nay cô còn tự tay đút thuốc cho ông chủ uống mà. Lúc cô vào phòng còn dặn tôi ra ngoài mua cho ông chủ mấy loại thuốc bổ nữa đấy”.

Lúc này, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng!

Ánh mắt của Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều tràn ngập lửa giận điên cuồng.

Lâm Kiều Hân vô thức lùi lại về sau, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó sai sai.

Nhưng giờ đây… tất cả đều đã muộn màng.

Lý Phượng Cầm cũng đờ người lại chỗ lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào… Không thể như vậy được… Kiều Hân, con sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu đúng không?”

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười châm chọc.

Anh cũng không sốt ruột. Dù sao chỉ cần đợi ông cụ Lâm tỉnh lại, mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Bây giờ cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Liễu Thanh Duyệt mà thôi.

Đương nhiên anh rất có lòng tin với chị tư của mình.

Lâm Kiều Hân cũng nghĩ vậy, cắn răng gằn giọng nói: “Các người làm vậy là hãm hại tôi! Vu oan tôi! Đợi đến khi ông nội tỉnh lại, chân tướng sẽ được làm rõ!”

Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng: “Cô tưởng chúng tôi đều là đồ ngốc à?”

“Cô đã dùng tới thuốc độc rồi. Chẳng lẽ cô còn để cho ông nội tỉnh lại lần nữa sao?”

“Hiện giờ chiếc bình này đang nằm trong tay tôi, nhân chứng vật chứng đều có cả. Chỉ cần xác minh thứ trong bình này giống với loại độc ông nội trúng phải là được. Chắc chắn là do cô làm!”

Nghe anh ta nói thế, Lâm Kiều Hân hốt hoảng lùi lại, toàn thân như bị rút cạn sức lực.

Cô vội vàng suy tư, trong đầu cũng dần hiện lên đáp án.

Cô ngẩng phắt đầu lên, khó tin nhìn chằm chằm Lâm Tuấn Khải!

“Hừ, mau đi xét nghiệm cái này đi! Nếu thật sự là do cô làm… hừ!”

Lâm Quốc Phong vung tay ra lệnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Hân.

Ngay sau đó liền có người ở phía sau đứng ra cầm chiếc bình bỏ ra ngoài.

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, suy nghĩ đã trở nên rõ ràng.

Cô gần như xác định được chuyện này là do Lâm Tuấn Khải ra tay. Nhưng cô không thể hiểu được tại sao anh ta lại làm như vậy!

Trong lúc mọi người vẫn chưa hết sững sờ, một tràng tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa vang lên.

Cửa phòng được mở ra, phó viện trưởng Đường Quốc Trung đi vào.

Lâm Quốc Phong lại căm hận lườm Lâm Kiều Hân thêm một cái rồi mới cất bước tiến lên, cung kính nói: “Chú Đường, bố cháu…”

“Haiz”.

Đường Quốc Trung nặng nề thở dài, bất lực nói: “Tôi đã hiểu bệnh tình của ông ấy như thế nào rồi. Hiện giờ tình hình của ông ấy vô cùng nguy kịch”.

“Loại độc này cực kỳ hiếm thấy, có tác hại rất lớn với khối u ác tính trong người ông ấy, làm khối u nhanh chóng khuếch tán hơn”.

“Lúc đầu ông cụ vẫn còn bốn ngày để chữa trị, nhưng mà bây giờ… cùng lắm chỉ còn hai tiếng nữa thôi…”

Nghe xong, đám người đều giật mình kinh hãi!

“Cái gì?”

Lâm Quốc Phong trợn trừng mắt, hoảng hốt lùi lại hai bước.

Lâm Tuấn Khải cũng vội vàng lao lên đỡ lấy ông ta.

Đường Quốc Trung tiếp tục nói: “Nếu trong vòng hai tiếng đồng hồ vẫn không cắt bỏ được khối u…”

Tuy ông ấy chưa nói hết câu nhưng tất cả đều hiểu được.

Cả phòng bệnh chìm trong sự đau thương, vẻ mặt ai cũng đau đớn xót xa.

Đường Quốc Trung thở dài thườn thượt, tức giận trách móc: “Ông Lâm tốt như vậy, rốt cuộc là ai lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế?”

“Phó viện trưởng, chúng tôi điều tra ra rồi. Người hạ độc ông nội tôi chính là…”

Lâm Tuấn Khải nghiến răng, căm hận chỉ vào Lâm Kiều Hân tố cáo: “Chính là cô ta!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom