• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đứa trẻ không ai cần (2 Viewers)

  • Phần 5

7.

Cứ như thế cho hết năm.

Tôi để dành được ít tiền quay về nhà mở tiệm hoa, không đông khách cũng chẳng ế ẩm, đủ sống qua ngày.

Chia tay một năm qua, Lâm Kim Xuyên thường xuyên tới đây thăm tôi, hắn biết tôi không thích hắn, cho nên lần nào tới cũng chỉ mua một bó hoa hồng vàng.

Hoa hồng vàng mang ý nghĩa… xin lỗi tình yêu.

Hắn mua xong cũng không mang hoa đi, chỉ lặng lẽ chờ nhân viên cửa hàng gói hoa, thỉnh thoảng ngẫu nhiên liếc mắt nhìn tôi.

Tôi không để ý đến hắn, thế là hắn kiếm cớ tán gẫu với nhân viên cửa hàng, kể về tình hình dạo này của hắn.

Hắn nói hắn đã thoát ly gia tộc, tự mở một công ty hoạt động trên Internet nho nhỏ, có lúc bận đến mức không kịp ăn cơm.

Hắn bảo cũng có lúc thấy rất mệt mỏi, bởi vì từ bé đến lớn chưa từng chịu khổ, nhưng lại thấy tự do thật là tốt.

Hắn nói hắn rất nhớ bạn gái mình, hắn từng làm sai, chỉ mong cô ấy có thể tha thứ cho mình.

Nhân công tôi thuê là sinh viên một trường đại học gần đó.

Cô bé nghe Lâm Kim Xuyên kể chuyện cũ đến say sưa, có lúc nhập tâm quá còn rưng rưng nước mắt.

Còn khuyên hắn rằng, hắn thành tâm như vậy thì sớm muộn bạn gái cũng sẽ cảm động.

Tôi nghe xong chỉ muốn chửi thề, nhắc nhở nhân viên sau này không bán hoa cho hắn nữa.

Tiệm hoa của tôi mở ra không phải để phục vụ lũ kh.ốn k.iếp.

Hôm trước sinh nhật hắn, Lâm Kim Xuyên lại tới tìm tôi, tuyết lớn đầy trời, cũng không biết làm sao hắn đi tới được.

Hắn quàng một chiếc khăn len rất quen mắt.

Màu nâu, còn bị rách một chỗ.

Cũng đã lâu như vậy, không biết hắn tìm từ chỗ nào về.

"Giang Oản, rõ ràng em có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, sao lại không đưa cho anh?"

"Đan đẹp lắm, ấm lắm, anh thích lắm."

Lâm Kim Xuyên chóp mũi đỏ ửng, cầm bánh sinh nhật, nói:

"Thổi nến với anh nhé, hồi trước năm nào sinh nhật cũng có em bên anh, năm nay không có em bên cạnh anh thật sự không quen."

Nhưng tôi không đoái hoài, dứt khoát nhốt hắn ngoài cửa.

Sau đó tôi ngạc nhiên lướt phải video Lâm Kim Xuyên đứng dưới nhà tôi, tuyết lớn phủ trắng trên đầu hắn, hắn lặng lẽ đứng nhìn lên cửa sổ phòng tôi, mãi đến khi đèn tắt mới rời đi.

Người đăng video nói: "Đẹp trai quá đi! Đây là bạn trai của ai thế, sao nỡ lòng để anh ấy đứng dưới trời tuyết thế này?"

Video rất nổi, lại có cư dân mạng cùng thành phố phát hiện hắn nhập viện, hắn bị sốt cao, nằm viện ba ngày.

Tôi không để ý mấy video trên mạng, vẫn như cũ sống cuộc sống của mình.

8.

Sắp sang năm mới, một buổi sáng nào đó mở cửa, tôi bất ngờ thấy một bé gái tầm ba bốn tuổi đang lục thùng rác trước cửa tiệm tìm đồ ăn.

Giữa tháng Hai trời đông giá buốt, nó mặc một chiếc áo đơn rách rưới, tóc buộc lại, mặt mày lem luốc.

Tôi vội kéo nó vào trong tiệm.

Hỏi dò mới biết được, nó bị một đám chăn dắt bắt đi xin tiền khắp nơi, vì không xin được tiền sợ bị đòn nên mới trốn đi.

Tôi thấy trên cổ tay nó có một vết thương, kéo ống tay áo ra xem thì thấy bên trong đã mưng mủ.

Không chỉ như vậy, toàn bộ những chỗ bị quần áo che đi đều hằn đầy vết roi xanh xanh tím tím.

Tôi bỗng nhớ lại chính mình khi còn bé.

Vì là đứa con gái bị cha mẹ ghét bỏ nên thường bị ăn đòn.

Mùa đông phải múc nước giếng giặt quần áo, vì tuổi nhỏ sức yếu giặt không sạch áo quần cũng bị đánh.

Rửa chén lỡ tay làm vỡ chén cũng bị đánh.

Cho dù không làm gì sai, lúc cha mẹ bực bội trong người tôi cũng bị đánh.

Bọn họ cũng làm giống như đám người chăn dắt kia, đánh vào chỗ có áo quần che đi, như thế người ngoài không thấy, thì họ không sợ mất mặt.

Tôi nghe sống mũi cay cay, "Em tên gì, em có người nhà không?"

"Em tên là Tiểu Cửu, không có người nhà."

Tiểu Cửu há miệng ngoạm một miếng bánh bao thịt nóng hổi, bảo nó ngồi nó không chịu, nó nói rằng ghế sô pha của tôi đẹp quá, nó sợ ngồi bẩn ghế.

Tôi đau lòng quá đỗi, sau khi báo cảnh sát thì cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho nó, xử lý vết thương, rồi mua cho nó một cái áo ấm thật dày từ tiệm áo quần trẻ em sát vách.

Con bé gầy nhom lọt thỏm trong bộ đồ, cặp mắt lại mở to rất đáng yêu.

Cảnh sát tới tìm hiểu tình hình xong xuôi, nói rằng đại khái là bị lừa bán, sau đó liên hệ người của cô nhi viện tới đón nó.

Họ nói trước khi tìm thấy cha mẹ nó, thì nó sẽ được cô nhi viện chăm sóc.

Tiểu Cửu sợ hãi khóc lớn, bám chặt lấy tay tôi sống chết không chịu đi.

"Chị ơi, em sợ lắm, cho em theo chị có được không?"

Tôi muốn giữ nó lại, nhưng người bên cô nhi viện nói rằng như thế không phù hợp quy định.

Cuối cùng nó bị đưa đi.

Không tốn mấy ngày, đồn công an liền điều tra xong.

Mẹ chết bệnh, cha không rõ, là trẻ mồ côi, sau đó bị bọn buôn người bắt cóc, đêm đó nếu không phải nó khôn ngoan bỏ trốn, có khi đã bị bọn buôn người đánh cho tàn phế rồi.

Tôi thương con bé, nên thường mang kẹo tới cô nhi viện thăm nó.

Nhân viên ở cô nhi viện nói rằng Tiểu Cửu không thích nói chuyện, cũng không thích chơi với các bạn nhỏ khác, đêm nào cũng khóc tới bật dậy, nói mớ bảo đừng đánh nó.

Xem ra cuộc sống sau khi bị bắt cóc để lại cho nó bóng ma không nhỏ.

Lúc gặp tôi, Tiểu Cửu rất vui.

"Chị ơi, các cô nói em là trẻ mồ côi, trẻ mồ côi phải chờ ở trại mồ côi, chờ cha mẹ mới đến nhận nuôi."

"Chị, nhận nuôi là sao hả chị?"

Tôi xoa đầu nó, "Tức là có nhà, có người ở cạnh chăm sóc em."

Con bé chớp mắt nhìn tôi, "Chị, vậy chị nhận nuôi em được không? Em chỉ ăn một chút xíu xìu xiu thôi, em còn có thể ra ngoài xin tiền cho chị nữa."

Ta sửa lời nó, "Tiểu Cửu, em không phải ăn mày."

Lại thầm nghĩ: "Chị rất muốn nhận nuôi em."

Tôi muốn nhận nuôi Tiểu Cửu.

Nó rất giống tôi hồi nhỏ.

Bọn tôi đều là những đứa trẻ không ai cần.

Nhưng tôi chạy tới chạy lui hơn một tháng trời cũng không được duyệt, tôi không đủ điều kiện nhận nuôi.

Người chưa kết hôn muốn nhận nuôi trẻ phải trên 30 tuổi.

Tôi không biết phải nói với Tiểu Cửu thế nào, chỉ biết mang cho nó thật nhiều kẹo.

Tôi hồi nhỏ cha không thương mẹ không yêu, cuộc sống vô cùng khổ sở, trong ký ức của tôi, bà nội cho tôi mấy viên đường phèn, là chút ngọt ngào duy nhất trong cuộc sống của tôi.

Tiểu Cửu không lấy kẹo của tôi, nó nhỏ giọng hỏi có phải tôi không thể nuôi nó hay không.

Tôi nói lời xin lỗi nó.

Ra khỏi cổng cô nhi viện, tôi trốn sau gốc cây khóc lớn.

Lâm Kim Xuyên đến tìm tôi, không biết hắn nghe được tin tức từ đâu.

Trong mắt hắn đầy thương xót.

"Xin lỗi Giang Oản, tại anh mà em không thể làm mẹ được nữa."

"Hay là mình kết hôn đi, nếu em muốn nuôi Tiểu Cửu, anh sẽ làm cha con bé."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom