• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đòi lại công đạo (1 Viewer)

  • Phần 6

22.

Để tiện cho Lệ Na xử lý quan hệ truyền thông, tôi lấy điện thoại di động cũ ra, lướt tìm xem ảnh chụp cùng video cũ bên trong, nhìn ánh mắt mạn bất kinh tâm* của Lâm Tự trong ảnh, có chút bần thần.

漫不经心: Mạn bất kinh tâm: (thành ngữ) thong thả ung dung không có gì đáng để sợ hãi/ không để ý trong lòng

Thì ra là thế.

Anh ta tỏ vẻ miễn cưỡng rõ ràng như vậy.

Sao ngay lúc đó tôi không nhìn ra?

Bức ảnh cuối cùng, là ảnh chụp anh ta đang ngủ.

Tôi đeo cho anh ta đôi tai thỏ bằng bông và chụp lại một tấm ảnh.

Lúc ấy anh ta vừa tỉnh dậy, thoáng ghét bỏ lên tiếng:

"Em lúc nào cũng bận rộn với những thứ đồ chơi của con nít."

Tiếp tục lướt về phía trước, lướt đến cuối, là video cầu hôn được Lệ Na quay lại.

Vết sẹo xấu xí trong quá khứ bị vạch trần, tôi một lần nữa nhìn chính mình trong video, quay lại nhìn camera lòng tràn đầy vui mừng.

Lúc đó tôi đã suy nghĩ gì nhỉ.

Có lẽ là cùng nhau ăn tối khi hoàng hôn buông xuống, cùng nhau tản bộ, có lẽ là có em bé, cùng nhau mang vớ cho cục cưng, hoặc có lẽ, là cuối cùng tôi cũng được gả cho người trong lòng đã thầm mến năm năm.

Tôi nghĩ, chúng tôi sẽ hạnh phúc.

Tôi nghĩ, ông trời thật sự rất ưu ái cho tôi.

Chẳng qua, hiện tại đều tan thành bọt nước.

------
Video Lâm Tự cầu hôn tôi độ hot rất cao, nhưng đối với cư dân mạng mà nói, cũng không có sức thuyết phục, vẫn có người như cũ suy nghĩ 'mượn gió bẻ măng', ẩn ý vẫn như thế, giống như hình ảnh đời sống riêng tư của tôi đã lan truyền rất rộng.*

*Tác giả viết chỗ này hơi khó hiểu: theo ý hiểu của Cá là: nu9 có up video tra nam cầu hôn lên làm bằng chứng thanh minh vụ mình ko phải là tiểu tam, nhưng vẫn có một số người nói bóng nói gió rằng đời tư nu9 nát bét rồi có thanh minh cũng giống như muối bỏ bể, chẳng có tác dụng.

Chửi bới lung tung không ngừng.

Nhưng, Lê Na có chiêu nặng ký còn ở phía sau, ngay lúc cao trào lên tới đỉnh điểm, Lê Na up luôn giấy giám định ADN.

Trì Nghiên không chịu nổi cư dân mạng chửi rủa, hậm hực xóa Weibo.
……
Hôm nay đã khác hôm xưa.

Xử lý quan hệ công chúng thành công, tôi lại nổi tiếng thêm một tầng, cho dù vẫn có một phần nhỏ chửi bới, tôi cũng không để tâm tới, ngược lại Giang Kha rất lo lắng, không màng ngàn dặm xa xôi liền chạy về Giang Đô.

"Đã nói rồi, em không sao."

Nhìn thấy anh trong phòng nghỉ, tôi đúng thật bó tay, nhưng cũng không che giấu được mình đang vui vẻ.

Giang Kha bước tới trước mặt tôi, cúi người ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói: "Để anh ôm một lát nào."

"Được rồi, mới vừa vội vội vàng vàng ngồi máy bay, anh mau nghỉ ngơi tí đi."

Tôi không nỡ lên tiếng.

Giang Kha lại rất dính người, ra sức cọ cọ vào vai tôi mới chịu.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi tuy đầy mỹ mãn, nhưng tôi cũng thật không ngờ, tôi và Giang Kha được Giang Phân mời đi ‘uống trà’.

"Buông ra!"

Giang Kha sững sờ bị hai trợ lý kéo đi, nhìn về phía Giang Phân kêu to: "Mẹ! Mẹ làm cái gì thế . . . "

Tôi nhìn tình hình trước mắt, không khỏi nhìn về phía Giang Phân.

23.

"Cố tiểu thư, hân hạnh gặp mặt."

"Giang tổng, ngưỡng mộ đã lâu."

Trong phòng bao, Giang Phân ăn vận điểm trang đơn giản, nhưng khí thế cũng không thể khinh thường, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể áp bách người khác..

"Cố tiểu thư, tôi tới đây chỉ là muốn xin lỗi cô."

Giang Phân chậm rãi nói.

Tôi lại kinh ngạc.

Bất luận xuất phát từ góc độ nào, nhân vật thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ trong giới giải trí như Giang Phân cũng không đến mức nói xin lỗi một nhân vật nhỏ bé như tôi.

"Giang tổng, ngài nói như vậy làm tôi có chút sợ hãi."

"Đừng gọi Giang tổng nghe xa lạ quá, trực tiếp gọi tôi là dì Giang đi."

Giang Phân nhíu nhíu mày, đưa ra một hộp quà, giọng nói lạnh nhạt:

"Tuy rằng cháu đã từ trong tiêu điểm dư luận đi ra, nhưng dù sao cháu hiện nay cũng đang là diễn viên có tiếng có tăm, nhất cử nhất động đều được người ta chú ý, đứa nhỏ Giang Kha đã quấy rầy cháu, chắc chắn không nghi ngờ gì nó đã gây thêm rắc rối cho cháu, tôi trở về nhất định sẽ dạy lại nó thật tốt. Chút tâm ý nhỏ này của tôi mong cháu đón nhận nhé."

Tôi nhìn hộp quà, nhìn Giang Phân, nói lời khách sáo.

Mà Giang Phân cũng không vạch trần, chỉ là nương theo lời tôi nói, nhưng lời trong lời ngoài đều là uyển chuyển ẩn ý -

Làm ơn tránh xa con trai cưng của tôi ra một chút.

Tôi hiểu cô bị chồng đâm sau lưng, nhưng cô không thể để con trai tôi hứng chịu đau khổ thay cô chứ.

Nó vì cô mà bị người ta chửi máu chó đầy đầu cô không thấy à.

Không giống người khác cố tình dùng quyền hạn để tạo áp lực, Giang Phân dịu dàng như một hồ nước sâu thẳm.

Có thể chống đỡ người ta phiêu du qua biển, cũng có thể lẳng lặng dìm chết người ta không - một - gợn - sóng.

Một cuộc gặp gỡ, làm tôi hít thở không thông.

"Lệ Na."

Tôi đứng bên cạnh Lệ Na, nhìn Giang Phân đã đi xa, thoáng thở dài một hơi.

Lệ Na không khỏi nhíu mày, "Cậu và Giang Kha mỗi lần ở chung đều rất bí mật, lại không có phóng viên, Giang Phân làm sao biết hay thế?"

Trong lòng tôi cũng nghi ngờ lắm chứ, nhưng đáp án rất nhanh đã tới.

Cửa chính khách sạn.

Xe tới xe đi.

Tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe của Lâm Tự, dường như nhận ra ánh mắt của tôi, hắn ta đóng cửa sổ xe lại.

Mặt tôi lạnh tanh, đi tới.

Không gõ cửa sổ xe, tôi chỉ đứng đó, nhìn hắn ta qua lớp kính, cho đến khi hắn hạ cửa sổ xe xuống.

"Là anh làm?"

Tôi lạnh giọng đặt câu hỏi.

Lâm Tự chậm rãi nói:

"Giang Kha là một phiền toái đối với em, Giang Phân cũng không phải loại người lương thiện gì cho cam. Nếu em thật sự có quan hệ yêu đương với Giang Kha, bà ta sẽ không bỏ qua cho em đâu."

"Rốt cuộc là Giang Phân hay là anh không buông tha tôi?"

Tôi nhịn không được nở nụ cười tự giễu: "Lâm Tự, lúc tôi còn là vợ anh, anh chẳng bao giờ quan tâm tới tôi, bây giờ đã ly hôn, anh lại giả trang thành kẻ có lòng tốt rồi?”

Trong nháy mắt, mặt Lâm Tự đổi sang màu trắng bệch.

"Tự cho là đúng, còn cảm thấy mình tài trí hơn người, như thế nào, cảm thấy toàn thế giới chỉ có một mình anh tỉnh táo? Không có gương thì tự mình soi bóng trên đống nước tiểu đi, anh là cái thá gì mà muốn giương nanh múa vuốt trong cuộc đời tôi?"

Tôi chửi như tát nước.

Lệ Na nghe thấy tiếng tôi, sợ hãi nhìn quanh bốn phía, vội đến kéo tôi rời đi.

24.

Tôi không biết làm thế nào mình quay trở lại xe.

Mở điện thoại lên, Giang Kha gửi vô số tin nhắn, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, tôi lại chưa từng dám ấn nhận cuộc gọi lần nào.

Tôi đối diện với ánh mắt của Lệ Na.

Cố nén nước mắt, tôi nhận điện thoại, cố gắng tỏ ra mình thoải mái nói chuyện với Giang Kha.

"Mẹ anh làm khó em sao?"

"Không có, dì ấy rất tốt. Chỉ là lo lắng cho anh thôi."

Tôi nhẹ giọng nói, trước sau không nhắc đến hai từ 'chia tay'.

Nhưng Giang Phân rõ ràng sẽ không chờ đợi tôi.

Một buổi tối nọ, tôi nhận được tin huỷ bỏ hợp đồng phát ngôn đại diện thương hiệu do phía bên đối tác gửi tới , tiền vi phạm hợp đồng kếch xù được chuyển vào tài khoản, nhìn như thể tôi kiếm được bộn tiền, thực tế lại bõ lỡ vô số cơ hội hợp tác sau này.

[Giang Kha]: Ngủ rồi hả.

Tôi nhìn điện thoại di động, vuốt ve tấm bùa bình an một đời một kiếp yêu một người kia, trằn trọc thức trắng đêm.

Ngày hôm sau, cả thể xác và tinh thần tôi đều mệt mỏi, đi đường cũng không vững.

"Nếu cảm thấy quá mệt mỏi, vậy đợt này kết thúc đi, có thể nghỉ ngơi."

Lệ Na tựa bên người tôi, nhẹ nhàng nói.

Tôi nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nhìn đèn tiếp ứng của fan, có chút sừng sờ, cho đến khi Lâm Tự xuất hiện trong tầm mắt .

"Không phải nói, không có Lâm Tự sao?"

Tôi cực kỳ bất lực.

Lệ Na thò đầu ra, thấp giọng nói:

"Cái này mình cũng không biết nữa, không phải hôm nay hắn ta mới vào đoàn làm phim à, sao lại chạy ra đây ...... Thật giống y chang keo da chó vậy á."

Tôi mở điện thoại ra, mắt thấy còn có một tiếng đồng hồ nữa, mới đến phiên tôi được sắp xếp đi thảm đỏ, dứt khoát ở trong xe ngủ thêm nửa giờ.

Nhưng khi tôi tỉnh dậy, Lâm Tự đã đi tới xe của tôi.

Cách nhau khung cửa kính xe.

Hắn giơ tay gõ kính liên hồi, tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn trong xe.

Tôi và Lệ Na nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Cho đến khi tài xế phía trước bị đánh thức, không kiên nhẫn hạ cửa sổ xe xuống, rống lên một tiếng:

"CMN mày có bệnh à, gõ một hai lần người ta đã không thèm để ý, còn CMN gõ tiếp ?"

Đây là tài xế mẹ tôi sắp xếp cho tôi, công việc rất nghiêm túc, nhưng có hơi tí nóng tánh khi bị đánh thức.

Lâm Tự chưa từng chịu qua loại tức giận này, sắc mặt lúc ấy xanh xanh đỏ đỏ.

"Tôi là chồng của Cố Thanh Hư."

Nói như thế đấy.

Từ trong miệng Lâm Tự nói ra, giống hệt một câu chuyện bông đùa.

Tài xế ngáp một cái, mặt lộ vẻ không được vui:

"Ông đây đếch cần biết chú em là ai, boss thuê ông đây làm việc là Cố phu nhân, ông chỉ phụ trách quan tâm một mình Tiểu Cố."

Trán Lâm Tự nổi gân xanh.

Tài xế nhướng mày: "Ánh mắt chú như thế là có ý gì, có bản lĩnh thì gọi điện thoại méc vốn cho Cố phu nhân đi. Chú em có gọi được không? Người ham bấu víu quan hệ như chú em đây, tôi gặp nhiều rồi, đứng bên cạnh đợi đi."

Nói xong.

Tài xế đóng cửa sổ lại, tựa vào ghế tiếp tục ngủ.

Lâm Tự nhìn lướt qua thân xe, tức giận đỏ vành mắt thăm dò qua lớp cửa kính.

Cửa kính này là loại chống nhìn trộm, hắn cái gì cũng không thể nhìn thấy, tôi lại rõ ràng nhìn được trong mắt hắn ta có ngấn lệ.

Hắn đang khóc.

Mà tôi như nghẹn ở cổ họng.

"Ai dzà, hắn ta đi rồi."

Lệ Na đẩy tôi một cái, chăm chú đánh giá phản ứng của tôi: "Hắn không phải thật sự muốn cứu vãn lại tình cảm với cậu chứ? Lần trước tớ tìm nữ giúp việc trộm tóc hắn làm giám định ADN, tự hắn chủ động đưa tới đấy."

Tôi lấy lại tinh thần, đối với lời nói của Lệ Na, thầm nghĩ mà cười.

"Hắn ta ấy à, chỉ muốn lấy lại sự nghiệp của mình thôi."

Trước kia không có chân tình, hiện tại cũng sẽ không đột nhiên nảy sinh.
--------

Tối đêm đó.

Điện thoại cũ của tôi rung lên.

Tôi vừa mở ra, mới phát hiện, hôm nay là sinh nhật Lâm Tự.

Giờ này năm ngoái, tôi đang ở nhà làm bánh kem cho anh ta, lòng tràn đầy vui vẻ chờ anh ta trở về, cùng ăn xong bữa tối, tôi sẽ lôi kéo anh ta cùng nhau đi dạo trong tiểu khu, đón gió ngắm trăng.

Tôi luôn có rất nhiều điều muốn cùng chia ngọt sẻ bùi với anh ta, muốn nói với anh ta những vui buồn giận hờn của tôi.

"Ông xã, có phải anh không thích em không?"

"Anh chỉ không thích nói chuyện."

Đột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện này, tôi ngẩn ngơ hai giây, dường như đã trải qua mấy đời.

...

[Giang Kha]: Nhìn xuống dưới lầu xem nè.

Tôi vô thức đi tới bên cửa sổ, nhìn anh đứng phía dưới vẫy tay, hít thở thôi cũng chua chát.

[Tôi]: Giang Kha, chúng ta chia tay đi.

Cả đêm dài.

Tôi không ngủ, Giang Kha cứ như vậy đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ.

"Cố Thanh Hư. Cố Thanh Hư "

Anh ấy gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi trốn trong góc, nước mắt cử chảy không ngừng, nhưng tôi không thể từ bỏ sự nghiệp của mình.

Thời gian thịnh thời của diễn viên có hạn.

Tôi không thể để khoảng thời gian bị phong sát của tôi đem đổ sông đổ bể.

Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng tôi là một diễn viên giỏi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom