• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Độc nhất vợ yêu của tổng tài (1 Viewer)

  • Chương 183

Năm Hạ Vy7 tuổi. Vú nuôi, tại sao họ lại không chơi với con ạ? Tuyết Hoa nghẹn lòng nhìn đứa con nhỏ ôm chặt mình chui rúc trong góc nhà, bà nhanh chóng chạy tới, hớt hả ôm cô vào lòng không ngừng xem cô có bị thương ở đâu.

- Hạ Vy, con...

- Con xin lỗi, con không cố ý cho cậu ta đầu nhưng mà cậu ta, cậu ta bảo với các bạn là không được chơi với con nữa, cậu ta còn lấy đất ném con, miệng cứ bảo con chết đi. Hạ Vy lí nhí nói, cô bé cầm chặt váy mình vẫn còn dính đầy bùn cát bẩn, Tuyết Hoa vuốt tóc Hạ Vy, cả người cô vẫn còn ướt nhẹp vì chạy dưới mưa, buổi chiều bà nhận được tin những đứa trẻ ở trường xảy ra xô xát, khi bà cùng cô giáo vào phòng nói chuyện thì Hạ Vy lại chạy đi mất, bà cùng với người ở trại mồ cô phân chia nhau ra tìm cuối cùng lại tìm thấy Hạ Vy trong nhà kho.

Tuyết Hoa cầm đôi tay nhỏ nhắn của Hạ Vy, bà hôn lên đôi tay đó, ngước đôi mắt hiền dịu của một người mẹ lên nhìn và nói.

- Hạ Vy, đừng nghe lời mọi người đàm tiếu, hay là chúng ta đi khỏi đây nhé.

- Vú nuôi, chúng ta không làm gì sai, tại sao lại phải rời đi, với cả vú nuôi người cũng biết một ngày người bươm chải nuôi một bữa ăn đã khó khăn, con không muốn mang rắc rối đến cho mọi người. Sự lanh lợi, hiểu chuyện quá sớm này Hạ Vy lí nhí nói, cô bé cầm chặt váy mình vẫn còn dính đầy bùn cát bẩn, Tuyết Hoa vuốt tóc Hạ Vy, cả người cô vẫn còn ướt nhẹp vì chạy dưới mưa, buổi chiều bà nhận được tin những đứa trẻ ở trường xảy ra xô xát, khi bà cùng cô giáo vào phòng nói chuyện thì Hạ Vy lại chạy đi mất, bà cùng với người ở trại mồ cô phân chia nhau ra tìm cuối cùng lại tìm thấy Hạ Vy trong nhà kho.

Tuyết Hoa cầm đôi tay nhỏ nhắn của Hạ Vy, bà hôn lên đôi tay đó, ngước đôi mắt hiền dịu của một người mẹ lên nhìn và nói.

- Hạ Vy, đừng nghe lời mọi người đàm tiếu, hay là chúng ta đi khỏi đây nhé.

- Vú nuôi, chúng ta không làm gì sai, tại sao lại phải rời đi, với cả vú nuôi người cũng biết một ngày người bươm chải nuôi một bữa ăn đã khó khăn, con không muốn mang rắc rối đến cho mọi người. Sự lanh lợi, hiểu chuyện quá sớm này của Hạ Vy chính là điều làm cho Tuyết Hoa đau lòng nhất, không có chất ngây thơ của một đứa trẻ bằng tuổi, Hạ Vy là đứa trẻ duy nhất hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình, hoàn cảnh của mọi người xung quanh vậy nên chưa một lần nào cô đòi hỏi ở bà điều gì khác.

Tuyết Hoa ôm Hạ Vy vào lòng, cô nhỏ bé đến đáng thương, bà vừa bế Hạ Vy vừa cầm chiếc đèn chiếu sáng con đường đi về nhà.

- Vú nuôi, người biết không, con thật sự rất ghét sự khác biệt của mình với mọi người, nhưng mà hôm nay con đã gặp được một người, ông ấy nói với con rằng sự khác biệt ấy làm nên chính con, chỉ có người tốt mới nhận ra điều đó, còn người xấu thì không.

- Ông ấy nói rất đúng đấy.

- Vú nuôi, lúc con chạy khỏi trường, con đã lạc vào một vườn hoa, chúng đẹp lắm, mùi hương rất dễ chịu, chúng quấn quýt lấy con như vòng tay ôm của người bây giờ vậy, khi con đứng ở đó của Hạ Vy chính là điều làm cho Tuyết Hoa đau lòng nhất, không có chất ngây thơ của một đứa trẻ bằng tuổi, Hạ Vy là đứa trẻ duy nhất hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình, hoàn cảnh của mọi người xung quanh vậy nên chưa một lần nào cô đòi hỏi ở bà điều gì khác.

Tuyết Hoa ôm Hạ Vy vào lòng, cô nhỏ bé đến đáng thương, bà vừa bế Hạ Vy vừa cầm chiếc đèn chiếu sáng con đường đi về nhà.

- Vú nuôi, người biết không, con thật sự rất ghét sự khác biệt của mình với mọi người, nhưng mà hôm nay con đã gặp được một người, ông ấy nói với con rằng sự khác biệt ấy làm nên chính con, chỉ có người tốt mới nhận ra điều đó, còn người xấu thì không.

- Ông ấy nói rất đúng đấy.

- Vú nuôi, lúc con chạy khỏi trường, con đã lạc vào một vườn hoa, chúng đẹp lắm, mùi hương rất dễ chịu, chúng quấn quýt lấy con như vòng tay ôm của người bây giờ vậy, khi con đứng ở đó mọi sự buồn phiền trong lòng cũng đột nhiên mà biến mất.

Sau đó con thiếp đi trên đó, người biết không, mặc dù con chưa từng gặp mẹ mình nhưng con đã mơ thấy một người phụ nữ, bà ấy có mái tóc xoăn dài, hơn hết là bà ấy có đôi mắt tím giống con.

Đó là giây phút đầu tiên trong cuộc đời con thấy quý trọng nó đến vậy, đôi mắt mà con ghét bỏ chính là món quà của mẹ dành cho con, sau đó khi con mơ màng tỉnh con đã nhìn thấy một người đàn ông bế mình ra khỏi đó, ông ấy dáng dấp to lớn, nhưng điều kì lạ là ông ấy lại trên người mình một lớp băng chi chít. Người nói xem giấc mơ đó không phải là rất kì lạ sao? Hạ Vy, đôi khi giấc mơ chính là sức mạnh để con tiếp bước, con biết không những người đã mất khi hóa thành thiên thần họ sẽ có khả năng bước vào giấc mơ của người họ yêu đó.

- Thật sao, vậy có nghĩa là mẹ con đã hóa vào giấc mơ để gặp con sao.

- Đúng vậy đấy – Nhìn Hạ Vy thích thú cười, Tuyết Hoa hôn lên má cô bé, bà tiếp lời – mẹ con bà ấy thật sự rất yêu con đấy, Hạ Vy, trên đời chúng ta không thể tránh được sự ghét bỏ của người khác, nhưng mà chúng ta cũng không nên dùng cái tiêu cực để giải quyết cái tiêu cực, đôi lúc tình yêu thương chính là giải pháp tốt nhất, hơn nữa với một cô bé đáng yêu như con, làm sao mọi người có thể ghét được, người mẹ đã hóa giấc mơ để gặp con, con còn có ta bên cạnh, mọi người ở nhà còn rất yêu quý con nữa. Lời Tuyết Hoa vừa dứt, bà đứng lại một lúc mỉm cười nhìn về phía trước, Hạ Vy cũng nhìn theo bà, xa xa trong bóng tối của cánh rừng, từng ánh đèn hiện lên, nối tiếp đó là những tiếng kêu gọi của mọi người.

- Hạ Vy, Nguyệt Hạ Vy. Má Hạ Vy hây hây đỏ, đôi mắt to tròn của cô chớp chớp.

Tuyết Hoa khẽ thơm lên má cô rồi nhỏ nhẹ nói.

- Mọi người đang đợi con về nhà đấy. ******* Hạ Vy luôn tin rằng giấc mơ chính là một phần của cuộc sống thực tại, đâu đó vẫn sẽ có sợi dây liên kết giữa chúng với nhau.

Nếu như trong giấc mơ, những người đã khuất xuất hiện thì thật ấm áp làm sao, nhưng nếu như hiện hữu trong giấc mơ đó là bước chân rời xa, cái nhìn lặng thầm đầy ý nghĩa thì thật đáng sợ.

Cuộc sống là vậy đấy, nó mang rất nhiều màu sắc và đương nhiên nó sẽ tùy thuộc vào mỗi cách nhìn nhận của mỗi người nhưng chung quy một điều thì chúng sẽ kết thúc trước khi ta kịp hiểu ra ý nghĩa thực sự của nó.

Giống như cách ta tưởng thứ gì đó là vốn dĩ, thuộc về mình, đến khi mất rồi...

thì bầu trời của bạn hôm ấy sẽ không còn xanh như mọi ngày nữa.

Hạ Vy của năm bảy tuổi cũng như bao đứa trẻ khác, gửi gắm những nguyện vọng của bản thân mình trên bầu trời cao vời vợi, mỗi đêm trước khi ngủ đều cầu nguyện lời hồi đáp, có những thứ ảo mộng giúp xoa dịu nỗi đau tâm hồn nhưng có những ảo mộng lại khiến người khác muốn vùng vẫy, chạy trốn. Cơn lạnh buốt bao lấy cả cơ thể Hạ Vy, cô nằm co mình trong bóng tối, bên tay truyền đến tiếng của mọi người nhưng cô lại chẳng nghe rõ ai nói gì, Hạ Vy co người mình lại, cô nhíu mi tâm ôm chặt bụng.

Cơn đau khủng khiếp lại tiếp tục xuất hiện, giống như có một sức mạnh vô hình nào đang bóp chặt lấy bụng cô vậy, Hạ Vy không thở được, cô thật sự không thở được, cô muốn hét lên cầu cứu sự giúp đỡ nhưng có cố như thế nào cũng chẳng thể cất tiếng.

Trong bóng đêm, trước mắt cô dần dần hiện ra một con đường vàng dẫn tới điểm vô định. Hạ Vy ngước lên nhìn, xa xa một bóng dáng người phụ nữ thân quen. Mę là mę. Người phụ nữ ấy đã luôn xuất hiện trong giấc mơ của Hạ Vy từ bé nhưng cô lại chẳng bao giờ có thể nhìn rõ mặt bà ấy, nhiều lúc Hạ Vy muốn chạy đến hét lên thật to, tại sao bà ấy lại bỏ cô. Mọi người đều khuyên cô hãy thấu hiểu, có lẽ vì lý do khó nói nào đó, bà ấy lựa chọn bỏ Hạ Vy, nhưng lại chẳng ai nói tại sao bà ấy lại không chọn cô.

На Vy vừa vươn tay nhưng bóng bà ấy lại mờ dần trong bóng đêm, thay vào đó là bóng dáng một thanh niên đã luôn in đậm trong ấn tượng của Hạ Vy với vẻ dịu dàng đầm ấm. Tiêu Cung. Hạ Vy gọi, Tiêu Cung liền dừng bước trên con đường vô định ấy, ai biết được con đường ấy sẽ dẫn về đầu cơ chứ, Tiêu Cung quay lưng nhìn Hạ Vy, anh nghiêng đầu mỉm cười, lúc này Hạ Vy mới để ý trên tay Tiêu Cung đang ôm một bọc trắng, dần dần trên đó xuất hiện một bàn tay tí hon khua khua lên. Điều Hạ Vy sợ nhất cũng đã đến, cô vùng dậy chạy đến chỗ hai người họ, nhưng cơn đau lại ập đến, Hạ Vy yếu ớt một lần nữa gục xuống, hổn hển nói - Tiêu Cung, đừng, đừng đưa con chị đi theo, làm ơn, chị xin em.

Đừng, đừng con của chị... Trái lại Tiêu Cung vẫn giữ nụ cười trên môi, anh thì thầm nói gì đó.

Hạ Vy chỉ hiểu được chữ “đợi”

theo khuôn miệng của anh khi nói, sau đó con đường sáng ấy mờ dần, bóng đêm như đang cố nuốt chửng lấy hai người họ. Không muốn, không muốn, Hạ Vy không muốn mất đi một ai cả.

- Аааа Hạ Vy hét lớn bật dậy, cô nhìn xung quanh một lượt, đây là bệnh viện.

Cô tức tốc giật hết đống kim tiêm trên tay ra, cô loạng choạng chạy đến phía một y tá vừa bước vào, trực tiếp nắm lấy cổ áo của cô ta, gằn giọng lên hỏi.

- con tôi sao rồi....

- đối diện với hành động bất chợt của Hạ Vy, nữ y tá nhất thời vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra theo phản xạ chỉ hét lên và gọi người đến.

- con tôi đâu, con tôi đâu. Hạ Vy càng lúc càng mất bình tĩnh, hai nhân viên y tế bám chặt tay cô thì cô lại càng giãy giụa mạnh hơn, vừa mới thoát ra được cô liền chạy ra ngoài.

- bệnh nhân 247, mau chặn lại, gọi cho người giám hộ của cô ấy đi. Hạ Vy chẳng biết đã chạy đi đâu, thậm chí hai nhân viên y tế cũng đã mất dấu cô ngay sau đó, không lâu sau Trạch Dương cùng đám người thuộc hạ cũng đã đến nơi, cậu nôn nóng cho người đi tìm Hạ Vy trong bệnh viện, bảo vệ bên ngoài cũng đã phải khóa cổng lại để tránh bệnh nhân chạy ra phía bên ngoài.

Thế nhưng cảnh tượng thật đau lòng, đúng như Trạch Dương dự đoán, Hạ Vy đã chạy đến khoa sơ sinh, cậu nhìn Hạ Vy đứng ngây người áp tay lên kính, ánh mắt mơ màng nhìn những đứa trẻ mới sanh còn nằm trong nôi. Cậu mím môi mình bước tới, vừa đi được một hai bước, Hạ Vy liền quay ra nhìn cậu, trái với vẻ tưởng tượng của Trạch Dương, Hạ Vy chạy đến kéo tay Trạch Dương nhìn những đứa trẻ đó.

- Trạch Dương, con chị thật đáng yêu đúng không? Một câu nói khiến Trạch Dương chết lặng, anh cắn môi mình, hai tay ôm lấy bả vai cô, cậu không dám đối diện thẳng mặt với Hạ Vy cất lên một tiếng gọi đầy chua xót. Chị à...

- Trạch Dương, sao em lại khóc – Hạ Vy vẫn như vậy, cô vẫn dịu dàng lau nước mắt cho Trạch Dương, chẳng lẽ Hạ Vy đã không còn nhớ chuyện gì xảy ra trước đó sao.

Hạ Vy nhìn những giọt nước mắt của Trạch Dương, tay chân luống cuống, nhưng gương mặt vẫn mang vẻ thất thần như thể dù cho thế nào việc chăm sóc những người mà cô yêu quý đã ăn sâu thành một thói quen khó đổi. Chị theo em về đi.

- Nhưng còn con chị.

- Hạ Vy nó không phải là con chị, không phải.

- À ừ nhỉ, sao chị lại quên con chị mới được có 14 tuần nó vẫn còn nằm trong bụng chị, nhưng đứa trẻ đó thật đáng yêu, con chị cũng sẽ như vậy. Những đứa trẻ mất cha mẹ sẽ được gọi là mồ côi, người vợ mất chồng sẽ được gọi là góa phụ, thế nhưng lại chẳng có từ nào dành cho một người mẹ, người cha mất con cả, bởi nỗi đau đó còn đau hơn cả nỗi đau cắt da cắt thịt.

Hạ Vy ôm bụng mình, trong miệng lại lẩm bẩm một câu hát ru, từng câu từng chữ, vừa lạ lẫm vừa thân quen, đây cũng là bài hát mà Hạ Vy hát ru Trạch Dương ngủ. Trạch Dương bất giác vỗ vài cái vào ngực mình, cậu nắm lấy tay Hạ Vy giọng nói van nài khẩn thiết.

- Hạ Vy, chị đừng như vậy được không, con chị...

nó mất rồi. Cổ họng như có một thứ gì đó chặn lại, không phải...

mà là có thứ gì đó đang cứa vào da vào thịt, có thứ gì đó đang găm vào tim, gắm thật chặt.

Trạch Dương vừa dứt lời liền quỳ xuống, cậu nhìn Hạ Vy ngây người nghe cậu nói, bàn tay vừa nắm lấy lại thả ra.

- Là do em, Hạ Vy, chị giết em đi cũng được chị... Hạ Vy vẫn đứng đó ánh mắt cô nhìn đứa trẻ trong nôi, một tay xoa bụng mình trên miệng lại tiếp tục cất tiếng hát, nhẹ nhàng bước đi, lướt qua người đang quỳ xuống trước mặt mình.

- Hạ Vy, Hạ Vy. Trạch Dương chạy theo, cậu vừa chạm vào bả vai Hạ Vy, cô liền quay lại hất tay cậu, thời khắc đó ánh mắt cứ như một viên pha lê đang vỡ vụn, rõ ràng là đã biết nhưng lại tìm cách an ủi chính mình, là đã biết nhưng lại chọn cách trốn tránh, nước mắt Hạ Vy như những giọt lệ châu chan thi nhau rơi xuống, khuôn mặt nhuốm màu bị thương dường như cô có thể biến mất bất cứ lúc nào, Hạ Vy ôm hai tại mình hét lớn.

- Không, không, con chị không chết, nó vẫn còn, bảo Tiêu Cung trả lại con cho chị, bảo cậu ấy trả lại đi, nếu muốn mạng đổi mạng thà cứ giày vò chị có sao lại tước đi quyền sống của một đứa trẻ còn chưa thành hình hài.

Các người tha cho tôi đi làm ơn, tôi không cần nữa, mặc kệ các người sống thế nào, mặc kệ các người sống chết ra sao, tại sao cứ phải là tôi.

Không được, không được tôi phải đến với nó, đến đó rồi sẽ chẳng có ai quấy nhiễu mẹ con tôi. Nhận ra hồi chuông cảnh báo trong câu nói của Hạ Vy, Trạch Dương tức tốc chạy đến.

Một cảnh làm náo loạn cả bệnh viện, một nam nắm chặt lấy lan can, dường như rất khó có thể bảo toàn thân mình ấy vậy mà một tay con lại vẫn nắm lấy người khác, người phụ nữ phía dưới không chịu yên thân mà ra sức giãy dụa, bên dưới người người đi đến, nếu như rơi từ trên tầng cao đó xuống, bảo toàn mạng sống là không thể nào.

- Thả tôi ra.

- Hạ Vy chị đừng quậy nữa.

- Ааа - Cậu chủ - Mau kéo tôi lên. Đám người mặc áo đen cao to lực lượng vừa tới chung sức kéo cả hai người họ lên, Hạ Vy vừa được kéo lên, nhân viên y tế liền khống chế tay chân rồi tiêm một thứ chất lỏng vào người cô, dần đần người và tâm trí Hạ Vy lả đi, bóng đêm bao trùm lấy tầm nhìn, cô lại rơi vào trạng thái mê man. Điều đáng sợ nhất của một người chính là chết tâm, mất đi chấp niệm cuộc sống của riêng mình. Sau sự việc vừa rồi, Trạch Dương đã phải điều thêm người gác phòng bệnh của Hạ Vy nhưng lạ thay khi Hạ Vy tỉnh lại rồi, cô không hề làm loạn như ban nãy mà chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, đối diện với các câu hỏi của bác sĩ và nhân viên y tế, Hạ Vy đều không trả lời nhưng dù vậy cô vẫn rất phối hợp điều trị.

Hạ Vy như vậy khiến Trạch Dương có chút lo sợ, như mọi hôm Trạch Dương vẫn mang hoa đến phòng của Hạ Vy, cắm một bình hoa thật đẹp. Trạch Dương rót ly trà nóng hổi đặt trước mặt Hạ Vy, cậu nhìn Hạ Vy không phản ứng, ánh mắt xinh đẹp luôn nhìn về một phía xa xăm.

- Hạ Vy, bác sĩ vừa mới báo cáo tình hình sức khỏe của chị cho em, mọi thứ đều rất tốt.

Cứ đà này chị sẽ mau chóng được xuất viện, à hôm nay có một vị khách vô cùng đặc biệt đến thăm chị đấy. Vừa dứt lời, cánh cửa mở ra, chỉ với một tiếng gọi, Hạ Vy liền quay sang nhìn. Tay chân có chút run rẩy vụng về đi tới phía người đó.

- Bảo...

Bảo Trân.

- Hạ Vy, là em đây. Lâu ngày không gặp Bảo Trân thật sự rất nhớ Hạ Vy, cả hai người đã xem nhau như người bạn thân, cái ôm chặt lúc này chính là cách để họ biểu hiện nỗi nhớ da diết dành cho đối phương. Hạ Vy dựa mình vào Bảo Trân, cô thở dài một tiếng như thể đã bớt đi được phần nào gánh nặng trong lòng mình.

- Hạ Vy chị đúng là trông thảm hại thật đó – Bảo Trân cười đùa, vẻ ngoài cô nở nụ cười nhưng bên trong lại cất giấu sự chua xót.

Ánh mắt cô khẽ liếc qua Trạch Dương ngồi trước mặt mình, cô hắng giọng rồi tiếp tục cuộc trò chuyện với Hạ Vy, khi cô vừa định kéo Hạ Vy ngồi xuống giường, Hạ Vy lại nắm chặt tay của Bảo Trân.

- Chị, em đưa chị đi khỏi đây.

- Hạ Vy từ từ, chị ngồi xuống đây đi.

- Được rồi, em ở đây, chị cứ bình tĩnh sẽ không có ai hại chị đâu.

- Hạ Vy không nói gì, ánh mắt cô liếc qua nhìn Trạch Dương, cậu liền hiểu ý rồi ho vài cái đi ra ngoài, lúc này Hạ Vy mới cất tiếng lên nói.

- Bảo Trân, chúng ta đi, đi mau đi, đi đâu cũng được - Hạ Vy nắm lấy nắm để tay Bảo Trân như van nài, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

Bảo Trân liền vuốt tóc Hạ Vy như cố trấn an cô.

- Được, em đưa chị đi Hạ Vy.

- Ngay lập tức.

- Đúng vậy, ngay lập tức. Bảo Trân nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng chắc nịch, Bảo Trân cứ thế kéo tay Hạ Vy ra ngoài, đám thuộc hạ thấy vậy tay chân cũng bắt đầu động thủ, không ngờ Bảo Trân lại lấy ra từ trong túi một cái súng điện dí vào hai tên đó, chúng lập tức giật lên rồi ngã xuống một cách đau đớn.

- Sao em lại có cái đó?

- Bây giờ nó không phải là vấn đề chính đầu, chúng ta đi mau Hạ Vy. Bảo Trân kéo Hạ Vy vào nhà vệ sinh, lấy cho cô một bộ đồ bình thường thay ra vì nếu như ra đến cổng, bảo vệ nhìn thấy Hja Vy mặc đồ bệnh nhân chắc chắn sẽ bị giữ lại, con đường ra khỏi đây của họ thuận lợi hơn Hạ Vy nghĩ, bây giờ họ đang trên xe đến nhà của Bảo Trân.

Đi được nửa đoạn đường, Hạ Vy vẫn còn nơm nớp lo sợ, cô dường như không muốn tin vào ai nữa, nhưng đây là Bảo Trân cô bé chắc chắn sẽ không hại cô, chỉ là trong lòng vẫn có chút ngờ ngợ.

- Chúng ta đi đâu.

- Nhà em.

Sau đó em sẽ đi rút tiền ở sổ tiết kiệm của mình, chúng ta sẽ ra nước ngoài.

- Nhưng em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

- Hạ Vy, không giấu gì chị, khi đuổi em ra khỏi Mạc Thị, cậu chủ đã cho em một số tiền coi như tiền thưởng khi em đã chăm sóc tốt cho chị.

- ...

Nếu như ra nước ngoài... Chị và em sẽ có một cuộc sống mới. Thật đó,chúng ta sẽ nương tựa nhau sống ở nơi đất khách quên người.

Hạ Vy, chị xứng đáng với những điều đó.

- Chị...

cảm thấy rất mơ hồ, những người chị tin tưởng lại trở thành mối nguy hại với chị, họ lần lượt quay lưng với chị Bảo Trân, chị đã liên tục tự hỏi mình đã làm gì sai.

- Không, chị không làm gì sai cả.

- Nhưng chị đã phải trả giá Bảo Trân, chị đã mất đi Tiêu Cung người em trai chị yêu quý, Trạch Dương cứ như một người khác vậy, mỗi lần nhìn cậu ấy chị không thể phân biệt nổi đâu là thực đâu là mơ nữa, và rồi đến cả con của chị.

- Hạ Vy đặt tay lên bụng mình, đau đớn giằng xé tâm can nói ra - nó cũng đã rời số tiền coi như tiền thưởng khi em đã chăm sóc tốt cho chị.

- ...

Nếu như ra nước ngoài... Chị và em sẽ có một cuộc sống mới. Thật đó,chúng ta sẽ nương tựa nhau sống ở nơi đất khách quên người.

Hạ Vy, chị xứng đáng với những điều đó.

- Chị...

cảm thấy rất mơ hồ, những người chị tin tưởng lại trở thành mối nguy hại với chị, họ lần lượt quay lưng với chị Bảo Trân, chị đã liên tục tự hỏi mình đã làm gì sai.

- Không, chị không làm gì sai cả.

- Nhưng chị đã phải trả giá Bảo Trân, chị đã mất đi Tiêu Cung người em trai chị yêu quý, Trạch Dương cứ như một người khác vậy, mỗi lần nhìn cậu ấy chị không thể phân biệt nổi đâu là thực đâu là mơ nữa, và rồi đến cả con của chị.

- Hạ Vy đặt tay lên bụng mình, đau đớn giằng xé tâm can nói ra - nó cũng đã rời xa chị mà đi.

Liệu chị xứng đáng sao?

- Hạ Vy, đừng ngờ vực bản thân mình nữa được không, chị hoàn toàn xứng đáng, chị không có một mình, chị còn có em, lần này em sẽ không bỏ chị đi nữa, thật đấy.

Chẳng phải chị nói mọi thứ trên đời này chính là mối duyên nối với nhau bằng sợi tơ hồng hay sao, chị đã từng nói, họ không hề mất đi, chỉ là thời điểm gặp nhau có chút sai, khi thời khắc định mệnh đến, chúng ta sẽ gặp lại nhau hay sao, chị còn nói không một ai mất đi cả, chỉ là họ ở bên ta theo một cách khác, Tiêu Cung và đứa trẻ cũng chính là như vậy, họ vẫn luôn ở bên chị.

- Chị...

- Hạ Vy nghe Bảo Trân nói, nước mắt đã sớm rơi xuống một lần nữa, cô nhắm chặt mắt mình, mím môi nén tiếng khóc.

Bảo Trân liền ôm Hạ Vy vào lòng.

- Chị xứng đáng hơn ai hết Hạ Vy.

Chỉ trách thế giới này đã đối xử quá nhẫn tâm với chị mà thôi. Chiếc xe dừng bánh trước một căn nhà nhỏ, Bảo Trân mở cửa, bên trong dù chật chội nhưng mọi thứ đều rất gọn gàng, Bảo Trân đóng hết cửa và cửa sổ lại, cô nấu tạm một bát cháo bảo Hạ Vy ăn lấy sức.

Rồi lôi ra hai chiếc vali còn khá mới, mọi thứ dường như đã được lên kế hoạch một cách kĩ càng. Chúng ta sẽ đi vào sáng sớm ngày mai Hạ Vy.

Chị sao vậy? Chỉ là mọi thứ quá trơn tru nó khiến chị không chắc chắn lắm.

- Hạ Vy chị không tin em sao.

- Tin chị tin em chứ.

Chúng ta sắp xếp đồ đạc. Hạ Vy mau chóng cùng Bảo Trân gấp quần áo lấy những vật dụng cần thiết. Vì chỉ có đồ của Bảo Trân vậy nên rất nhanh hai người đã sắp xong mọi thứ. Bảo Trân dặn dò Hạ Vy nghỉ ngơi sớm, trước khi đi không quên pha liều thuốc an thần để Hạ Vy chìm vào giấc ngủ, có như vậy thì cô mới an tâm ra ngoài được.

Chẳng khác nào một người làm việc chột dạ, khi ra ngoài Bảo Trân liên tục ngó ngàng xung quanh xem có ai không rồi cô chạy một mạch đến chiếc xe đen đỗ cách đó không xa.

Bảo Trân mở cánh cửa nhìn người bên trong. Trạch Dương. **** Tối nay có chap mới luôn nhé. Follow, sao và nhận xét truyện cho mình nhé.

Cảm ơn mọi người rất rất nhiều Không biết mọi người có để ý không nhưng mấy chap gần đây là mình viết dung lượng gấp đôi chap bình thường mà mình viết đó Huhu, dạo này phông chữ của app cứ bị lỗi sao í, k chỉnh đc, mọi người thông cảm nha
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom