• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (10 Viewers)

  • Chương 1959-1960

Chương 1959: Vương Quỳnh: Nhà họ Vương đứng về phía Dị Hỏa Tông.

Bên ngoài hố Thiên Hỏa, Nha Nha và Đường Lạc Âm lo lắng chờ đợi.

Không biết qua bao lâu.

Cuối cùng, hai bóng người cũng xuất hiện từ nơi sâu nhất của hố Thiên Hỏa.

“Ủa. Người phía sau anh Diệp là ai? Không phải anh ấy vào hố Thiên Hỏa một mình sao?”

Nha Nha dậm chân: “Haiz! Không quan tâm được nhiều vậy nữa! Anh Diệp, xảy ra chuyện rồi!”

Nghe thấy giọng nói của Nha Nha, Diệp Bắc Minh bước nhanh về phía trước: “Nha Nha, sao vậy?”

“Khoảng 1 giờ trước, đại trưởng lão đột nhiên nhận được tin từ thành Thiên Giai, hình như gặp phải rắc rối gì đó!”

“Đại trưởng lão chỉ dặn dò hai ba câu liền một mình vội vàng đi tới thành Thiên Giai, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì!”

Nha Nha giải thích trong một hơi thở!

Diệp Bắc Minh cau mày: “Đại trưởng lão đi thành Thiên Giai làm gì?”

Nha Nha vội vàng nói: “Thành Thiên Giai là trung tâm giao dịch của 72 đảo Thiên Giai, tất cả sản nghiệp của các thế lực lớn đều tập trung tại đây!”

“Thời điểm Dị Hỏa Tông còn hưng thịnh, có hàng vạn cửa hàng ở thành Thiên Giai, những năm gần đây, tông môn ngày càng suy tàn!”

“Chỉ còn lại một nửa số cửa hàng, một vài đệ tử của tông môn ở đó làm ăn duy trì chi phí hàng ngày của Dị Hỏa Tông!”

“Lần này có lẽ những cửa hàng kia xảy ra chuyện!”

Diệp Bắc Minh cảm giác có gì đó không đúng.

Sớm không đến, muộn không đến!

Tại sao cứ phải xảy ra chuyện vào lúc này chứ?

“La Thiên, chúng ta đi, đến thành Thiên Giai!”

...

Thành Thiên Giai, tiệm đan dược của Dị Hỏa Tông.

“Ngụy lão, ông không thể cho tôi thư thả vài ngày nữa sao?”

Tề Vạn Hạc khổ sở cầu xin: “Ngày trước đã nói rõ ràng rồi, tài nguyên mà Dị Hỏa Tông đã mượn sẽ trả hết trong vòng 1 nghìn năm!”

“Hiện tại mới qua 300 năm, ông muốn tôi lấy ra 1 tỷ tinh thần thạch, tôi thật sự không lấy ra được!”

Ngụy lão ngồi trên ghế, thong thả cầm lên một tách trà.

Ông ta khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Ông không lấy ra được thì liên quan gì đến lão phu?”

“Nếu ông thật sự không có, không phải vẫn còn cửa tiệm này sao?”

“Chỉ cần ông giao ra cửa hàng này, 1 tỷ tinh thần thạch kia cũng không cần phải trả nữa!”

Tề Vạn Hạc trừng mắt: “Cái... cái này... không thể được!”

“Đây là nguồn thu nhập cuối cùng của Dị Hỏa Tông, nếu mất đi cửa hàng này...”

Bịch!

Ngụy lão đập bàn đứng dậy, trực tiếp ngắt lời Tề Vạn Hạc: “Tề Vạn Hạc, ông tưởng tôi là người dễ dãi phải không? Lão phu có thể ngồi đây nghe ông lải nhải nửa ngày cũng đã là niệm tình năm xưa rồi!”

“Ông cho rằng thành Thiên Giai không có phép tắc sao?”

“Nếu ông không biết điều, vậy chỉ dựa vào tờ giấy ghi nợ này, tôi có thể trực tiếp tìm hội trưởng lão phán quyết!”

“Cửa hàng này cuối cùng cũng sẽ thuộc về nhà họ Ngụy chúng tôi!”

Sắc mặt Tề Vạn Hạc tái nhợt.

Hội trưởng lão được đồng sáng lập bởi 72 đảo trên Thiên Giai.

Kiểm soát quyền thực thi pháp luật trên 72 đảo của Thiên Giai, ngay cả Đạo Tông e rằng cũng phải tuân theo quyết định của họ.

Bất kể ai trái lệnh, chính là gây thù chuốc oán với 72 thế lực trên đảo Thiên Giai.

Tề Vạn Hạc nhìn Ngụy lão với đôi mắt đỏ ngầu, ông ta khổ sở van xin: “Ngụy lão, cầu xin ông!”

“Dị Hỏa Tông xuất hiện một thiên tài, cậu ấy nhất định có thể đưa Dị Hỏa Tông chúng tôi trở lại thời kỳ đỉnh phong!”

“Chỉ cần cho Dị Hỏa Tông chúng tôi chút thời gian, tôi đảm bảo sau khi vùng dậy, chúng tôi sẽ trả lại gấp đôi, thậm phí gấp mười tinh thần thạch cho ông!”

Khóe miệng Ngụy lão nhếch lên: “Ông đang nói đến Diệp Bắc Minh à? Lão phu sớm đã nghe nói!”

“Nhưng mà, ông thật sự cho thằng thằng nhóc này có thể đưa Dị Hỏa Tông vùng dậy sao?”

“Nhất định có thể!”

Tề Vạn Hạc gật đầu.

Vẻ mặt Ngụy lão như đang cười trên nỗi đau của người khác: “ Đáng tiếc, lão phu không muốn đợi!”

“Thôi vậy, tôi cũng không ép ông nữa, trực tiếp giao giấy ghi nợ cho Hội trưỡng lão, để bọn họ quyết định!”

Sau đó ông ta đứng dậy, đi về phía đại sảnh.

“Ngụy lão, tôi cầu xin ông!”

Phịch một tiếng!

Ngụy lão kinh ngạc quay đầu lại.

Tề Vạn Hạc toàn thân run rẩy, quỳ trên mặt đất với đôi mắt giăng đầy tia máu.

“Tề Vạn Hạc, ông vậy mà lại quỳ xuống?”

Ngụy lão cũng ngạc nhiên, sắc mặt đỏ bừng: “Ha ha ha... đường đường là đại trưởng lão của Dị Hỏa Tông, vậy mà lại quỳ trước mặt lão phu ư?”

“Tới đây, nhanh mở cửa lớn ra cho lão phu... ồ không, phá bỏ bức tường này đi!”

“Lão phu muốn cho mọi người nhìn thấy, đại trưởng lão của Dị Hỏa Tông quỳ trước mặt Ngụy Nhân Tông ta như thế nào!”

“Đúng vậy!”

Vài đạo thân ảnh lập tức bước lên trước.

Sau vài âm thanh khó chịu, cánh cửa đại sảnh nổ tung, ngay cả tường cũng bị dỡ tan hoang.

Trên đường phố là dòng người tấp nập, tất cả đều ngạc nhiên nhao nhao nhìn qua.

“Đây không phải là Tề Vạn Hạc của Dị Hỏa Tông sao?”

“Tại sao ông ta lại quỳ trước mặt Ngụy Nhân Tông?”

“Chuyện gì đây nhỉ? Đại trưởng lão của Dị Hỏa Tông quỳ trên đất? Đây chắc chắn là một tin tức lớn đấy!”

“Dị Hỏa Tông! Ha ha, sớm đã suy tàn rồi! Đại trưởng lại vậy mà quỳ trước mặt nhiều người như vậy, thật là không có cốt khí mà!”

Trên đường vô số ánh mắt nhìn qua.

Tiếng nghị luận như con dao, đâm sâu vào trái tim Tề Vạn Hạc.

Thân thể ông ta run rẩy dữ dội.

“Đại trưởng lão!”

Đột nhiên.

Một giọng nói vang lên phía sau lưng.

Diệp Bắc Minh xông qua đám người, theo sau là La Thiên.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Tề Vạn Hạc cảm thấy vừa nhục nhã vừa xấu hổ.

Ông ta không muốn Diệp Bắc Minh nhìn thấy tất cả những chuyện này, không nhịn được mà muốn đứng dậy.

“Không được động đậy, cũng đừng nghĩ đến chuyện đứng dậy!”

Ngụy Nhân Tông nở nụ cười đểu nói: “Qùy đủ 1 canh giờ, tôi sẽ cân nhắc thư thả cho ông thêm vài ngày!”

“Nếu bây giờ ông đứng lên, tôi bảo đảm sẽ đi tìm hội trưởng lão ngay lập tức!”

Thân thể Tề Vạn Hạc run lên, nghiến răng nghiến lợi, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

“Đại trưởng lão, ông quỳ ở đó làm gì? Mau đứng lên!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét qua người Ngụy Nhân Tông, muốn đỡ Tề Vạn Hạc đứng dậy.

Tề Vạn Hạc lại lắc đầu: “Nhóc Diệp, đừng...”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.

Ngụy Nhân Tông mỉm cười, lắc lắc tờ giấy ghi nợ trong tay: “Thằng nhóc này chính là Diệp Bắc Minh à? Cậu nhìn cho kĩ, đây là do Tề Vạn Hạc tự tay viết!”

“Ông ta mượn của nhà họ Ngụy chúng ta 1 tỷ tinh thần thạch, đã trả được một ít, bây giờ cả vốn lẫn lãi vẫn còn nợ nhà họ Ngụy 1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch nữa!”

“Ông ta quỳ ở đây là muốn cầu xin ta gia hạn cho vài ngày, đương nhiên, nếu cậu có thể lấy ra số tinh thần thạch này!”

“Ngụy Nhân Tông ta sẽ rời đi ngay, nếu không có, vậy ông ta cứ quỳ ở đây đi!”

Tề Vạn Hạc cười khổ lắc đầu: “Nhóc Diệp, cậu đi đi, đừng quan tâm đến chuyện này!”

Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: “Cho tôi thời gian 3 ngày, tôi trả ông 1 tỷ 5000 tinh thần thạch!”

“Ba ngày, haha!”

Ngụy Nhân Tông cười châm biếm: “Xin lỗi nhé, lão phu một ngày cũng không muốn cho cậu!”

“Lão phu muốn đòi vào hôm nay, 1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch!”

“Nếu không lấy ra được, thì đứng sang một bên mà chơi!”

“Ông!”

Diệp Bắc Minh tức giận, đang định ra tay.

“Nhóc Diệp!”

Tề Vạn Hạc gầm lên: “Dừng tay lại cho tôi!”

“Đại trưởng lão!”

Diệp Bắc Minh tức giận ngất trời, nhưng Tề Vạn Hạc vẫn lắc đầu: “Việc này là do Dị Hỏa Tông đuối lý, ông ta đang cố ý kích động để cậu ra tay!”

“Nơi này là thành Thiên Giai, hội trưởng lão luôn có người theo dõi, một khi cậu ra tay, vậy nhất định chỉ có một con đường chết!”

“Cho nên, đừng để mắc câu...”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bất lực: “Đại trưởng lão, lẽ nào cứ để ông quỳ trước mặt nhiều người như vậy sao?”

Hốc mắt Tề Vạn Hạc ươn ướt, cười tự giễu: “Ta không có khả năng, không thể đưa Dị Hỏa Tông trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây!”

“Đây là việc cuối cùng mà ta có thể làm cho Dị Hỏa Tông!”

“Đại trưởng lão!”

Diệp Bắc Minh lộ vẻ xúc động.

Tề Vạn Hạc lại lắc đầu, không nói nữa.

Ngụy Nhân Tông cười lạnh nói: “Diệp Bắc Minh, không lấy ra được 1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch, vậy thì đứng ở một bên mà nhìn đi!”

Đột nhiên.

Một giọng nói trong trẻo vang lên: “1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch, tôi trả giúp Dị Hỏa Tông!”

Xoạt!

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường quay đầu lại, nhìn về sau đám đông.

Có người chủ động nhường đường, kinh ngạc nhìn về Vương Quỳnh đang chậm rãi đi tới.

Vương Quỳnh bước vào đại sảnh.

Tùy ý ném ra một chiếc nhẫn trữ vật: “Ngụy Nhân Tông, trong này có 1 tỷ 3 nghìn viên tinh thần thạch, ông đếm đi!”

“Cô!”

Ngụy Nhân Tông nhìn chằm chằm vào Vương Quỳnh, không thèm để ý đến chiếc nhẫn trữ vật kia.

Với tài lực của nhà họ Vương, chắc chắn sẽ không thiếu một viên tinh thần thạch nào.

Nhưng mà.

Ông ta không ngờ tới, Vương Quỳnh lại giúp cho Dị Hỏa Tông và Diệp Bắc Minh.

“Vương đại tiểu thư, cô có chắc chắn muốn giúp Dị Hỏa Tông, giúp thằng nhóc này không?”

Sắc mặt Ngụy Nhân Tông nghiêm nghị: “Tôi nhắc nhở 1 câu, đây không phải do nhà họ Ngụy tôi nhằm vào Dị Hỏa Tông!”

“Người đứng sau chuyện này, e rằng nhà họ Vương cũng không đắc tội nổi!”

Trong lòng Vương Quỳnh khẽ run lên, cô ta đương nhiên biết bàn cờ đằng sau Dị Hỏa Tông chứ.

Hít một hơi thật sâu: “Đúng! Nhà họ Vương chúng tôi, đứng về phía Dị Hỏa Tông!”

“Được!”

Ngụy Nhân Tông cười dữ dằn một tiếng, lấy nhẫn trữ vật lên, đi về phía đại sảnh định rời đi.

Diệp Bắc Minh vội vã đỡ Tề Vạn Hạc đứng dậy: “Cảm ơn cô Vương, ân tình này Diệp Bắc Minh tôi sẽ khắc ghi!”

“Anh Diệp, tiện tay mà thôi!”, Vương Quỳnh cười nhạt nói.

Diệp Bắc Minh gật đầu về phía cô ta: “Sau khi chuyện này kết thúc chúng ta lại nói tiếp, tôi giải quyết chuyện trước mắt đã!”

“Ngụy Nhân Tông, ông muốn cứ như thế mà rời đi sao?”

Ngụy Nhân Tông vừa bước ra ngoài đường phố, nghe thấy vậy chợt quay đầu dừng lại, cười như không cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc, cậu còn muốn thế nào?”

Diệp Bắc Minh nói: “Tinh thần thạch cũng trả rồi, chuyện đại trưởng lão quỳ xuống ông tính sao?”

Ngụy Nhân Tông cười đểu nói: “Ta cũng không bắt ông tay quỳ, là ông ta hèn hạ, chủ động quỳ đấy chứ!”

“Qùy xuống, xin lỗi đại trưởng lão!”

Diệp Bắc Minh ra lệnh.

Ngụy Nhân Tông sửng sốt, sắc mặt tối sầm.

Tiểu súc sinh vậy mà dám dùng giọng ra lệnh bắt ông ta quỳ xuống?

“Thằng nhóc, nếu ta không quỳ thì sao?”

Đôi mắt Ngụy Nhân Tông nheo lại.

“Đại nhân bảo ngươi quỳ, còn lảm nhảm cái gì? Quỳ xuống!”

Diệp Bắc Minh còn chưa kịp nói gì, La Thiên đứng bên cạnh đã không nhịn được nữa.

Ông ta khẽ giơ tay lên.

Rầm.

Một âm thanh lớn vang lên, Ngụy Nhân Tông nháy mắt bị ép cho quỳ xuống, đầu gối nổ tung, máu tươi từ trong miệng không ngừng phun ra.

Ông ta kinh hãi nhìn La Thiên ở bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Ngươi ngươi...”
Chương 1960: Tổ Đạo đỉnh phong, không tuân theo quy tắc!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Mọi người kinh hãi nhìn La Thiên có chút nghi hoặc!

“Ông cái gì mà ông?”

La Thiên không để ý tới ánh mắt của mọi người: "Ngoan ngoãn quỳ xuống chờ chỉ thị tiếp theo của đại nhân đi!”

“Cậu Diệp à, vị…. vị tiền bối này là?”

Vương Quỳnh ngẩn người tại chỗ, cô ta cũng không ngờ La Thiên sẽ trực tiếp ra tay như vậy.

Diệp Bắc Minh cũng giật mình, anh không kêu La Thiên hành động mà!

Ngụy Nhân Tông vừa xấu hổ vừa phẫn nộ muốn chết: “Tôi là người họ Ngụy đảo Thiên Khôi, sao ông dám sỉ nhục tôi như vậy?”

Bốp!

Một tiếng vang giòn giã!

La Thiên quăng thêm một bạt tai tới, để lại dấu năm ngón tay đỏ rực trên má Ngụy Nhân Tông: “Như thế này có phải dễ chịu hơn một chút không? Tỉnh táo lại chưa?”

“Trời ạ…”

Những người tu võ đứng xem xung quanh nghe vậy đều ngơ ngác!

“Ông!!!”

Ngụy Nhân Tông tức giận đến suýt hộc máu: “Có thể chết nhưng không thể chịu nhục!”

La Thiên đột nhiên bùng phát sát ý: “Ông muốn chết? Tôi chưa từng thấy loại yêu cầu nào như vậy, nếu đã muốn vậy tôi giúp ông toại nguyện!”

Nói đoạn một bàn tay đã rơi xuống đầu Ngụy Nhân Tông!

Mặt đất xung quanh nứt lìa, hơi thở tử vong cũng theo đó ập xuống!

Ngụy Nhân Tông run rẩy, gương mặt già nua thoắt cái tái xám đi vì sợ hãi!

"Tiền bối, xin đừng… tôi không muốn chết nữa!”

Ông ta vội vã quay đầu nhìn hướng Tề Vạn Hạc điên cuồng dập đầu: “Tề trưởng lão tôi sai rồi, tôi quỳ lạy xin lỗi ông!”

“Cái này…”

Tề Vạn Hạc trơ như phỗng.

La Thiên vẻ mặt hài lòng: "Đại nhân, tôi đã nói rồi tên nhóc này chắc chắn là sợ chết!”

Ngụy Nhân Tông căng thẳng nhìn La Thiên, ngập ngừng dò hỏi một câu: “Tiền bối, giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

La Thiên cười lạnh lắc đầu: “Cứ như vậy liền đi? Cửa lớn của cửa tiệm này là do người của ông phá hoại phải không?”

“Tường cũng là do người của ông dỡ, không lẽ cứ bỏ qua như vậy?”

"Tôi sẽ bồi thường, tôi sẽ bồi thường!"

Ngụy Nhân Tông nuốt khan.

La Thiên quét mắt nhìn đống bừa bộn dưới đất: “Cánh cửa thì tính giá năm nghìn vạn viên đá tinh thần, tường thì một tỷđi!”

“Cái gì?”

Ngụy Nhân Tông hoàn toàn chết lặng, trong lòng dấy lên ngọn lửa giận: “Cái này cùng cướp giữa ban ngày có gì khác biệt đâu?”

"Đừng nói nhảm nữa, đây là giá vốn rồi!”

La Thiên híp mắt lại, sát ý lại tỏa ra.

Ngụy Nhân Tông cắn răng nghiến lợi, ngậm bồ hòn làm ngọt: “Tôi đền, tôi đền là được…”

Nói xong ông ta lập tức lấy ra ba ngàn vạn viên đá tinh thần để vào trong chiếc nhẫn chứa vật mà Vương Quỳnh đưa cho ông ta, rồi dâng lên cho La Thiên!

“Đại nhân, cầm lấy!”

La Thiên đi tên bên cạnh Diệp Bắc Minh, cung kính giao lại chiếc nhẫn cho anh.

Tất cả mọi người có mặt đều Diệp Bắc Minh đầy tìm tòi, thực lực của ông lão này kinh người, ít nhất cũng phải là cảnh giới Đạo Tổ.

Vậy mà gọi Diệp Bắc Minh là đại nhân?

Thằng nhóc này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

"Tiền bối, tôi có thể đi được chưa?”

“Đừng vội!”

“Tiền bối còn có gì cần căn dặn sao?”

Ngụy Nhân Tông muốn khóc không ra nước mắt.

Ánh mắt La Thiên vừa chuyển liền dừng ở trên sàn gạch trong đại sảnh: “Viên gạch này có hơi nứt, là do ông giẫm hỏng phải không?”

Ngụy Nhân Tông ngơ người: “Hả? Nhưng viên gạch này cũng có vết nứt nào đâu…”

La Thiên chỉ tay tới, viên gạch liền nổ tung: “Bây giờ thì có rồi đó!”

“Viên gạch này trị giá một tỷ viên đá tinh thần, ông cũng bồi thường đi!”

“Ông…”

Ngụy Nhân Tông tức tới nổ đom đóm mắt: “Một viên gạch giá một tỷ viên đá tinh thần? Đây đúng là cướp giữa ban ngày mà!”

La Thiên thở dài một hơi: “Đại nhân à, tôi không giả vờ được nữa, thật mệt quá mà!”

“Không sai, lão phu chính là đang cướp đoạt trắng trợn đó! Bây giờ nó không chỉ dừng ở một tỷ viên đá tinh thần nữa, mà là mười tỷ!”

“Cho ông hai tiếng đồng hồ phải thu gom đủ, nếu không bổn hoàng sẽ tiêu diệt cả nhà họ Ngụy đảo Thiên Khôi gì đó của ông!”

Lời này vừa vang!

Mọi ánh mắt lại dán chặt lên người La Thiên!

Nơi đây là thành Thiên Giai đó!

Vậy mà còn có người dám nói chuyện như vậy? Không sợ hiệp hội trưởng lão 72 đảo Thiên Giai sao?”

“Ông…”

Ngụy Nhân Tông kinh ngạc đến phát run!

Ông ta có thể cảm giác được La Thiên không phải đang nói đùa!

Giây tiếp theo.

Một giọng nói uy nghiêm già nua vang lên: “Người bạn này, chúng ta đều là cảnh giới Đạo Tổ, chỉ cần ông không làm gì quá đáng thì chúng ta vốn dĩ muốn nhắm mắt làm ngơ!”

“Nhưng ông lại đi quá xa, một viên gạch lát sàn có giá 1 tỷ tinh thần thạch? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sau này ai còn dám đến thành Thiên Giai buôn bán nữa?”

Nói xong.

Hư không rung chuyển.

Năm lão giả mặc áo choàng đen từ trên trời giáng xuống.

Đám đông trên phố vội vã giải tán.

Lúc này, năm người tựa hồ như nhân vật chính của đất trời vậy.

Toàn bộ hiện trường là sự im lặng chết chóc.

“Các trưởng lão chấp pháp của thành Thiên Giai... lại còn một lần xuất hiện 5 người...”, sắc mặt Vương Quỳnh tái nhợt.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, không nói gì.

Ngụy Nhân Tông tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng vậy, đau buồn phẫn nộ gầm lên: “Các vị trưởng lão, Dị Hỏa Tông thật là ức hiếp người quá đáng!”

“Hu hu hu... xin các vị trưởng lão hãy làm chủ cho nhà họ Ngụy!”

Ông ta quỳ xuống.

Dập mạnh đầu xuống đất.

La Thiên cười cợt nhìn 5 người kia: “Chuyện này không liên quan gì đến các người, cút!”

“Trời ơi...”

“Lão giả này là ai? Ông ta lại dám bảo các trưởng lão chấp pháp cút?”

“Trời sắp sập rồi...”

Những võ giả đứng gần đó run rẩy, gần như bị dọa cho mất linh hồn, tất cả đều sợ hãi nhìn về phía La Thiên.

Năm lão giả mặc áo choàng đen cũng ngỡ ngàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng: “Tưởng rằng Đạo Tổ là vô địch rồi sao? Ngươi từ đâu chui ra vậy?”

“Nơi này là thành Thiên Giai, cảnh giới Đạo Tổ cũng không đủ dùng đâu!”

“Bắt người này lại, quy tắc của thành Thiên Giai không thể xâm phạm!”

Năm luồng khí tức áp đảo đè xuống.

La Thiên một tay đặt sau lưng, tay còn lại đấm ra.

Rầm!

Năm vị trưởng lão chấp pháp giống như bị sét đánh, bay về sau như chó chết, mọi đòn tấn công sụp đổ trong nháy mắt.

Đập mạnh xuống nền đất, ngực cũng nổ tung.

“Phụt...”

Tất cả đều nôn ra máu tươi.

Những võ giả có mặt đều choáng váng trước cảnh tượng này.

“Hít!”

Vương Quỳnh cũng hít một hơi khí lạnh.

Các trưởng lão chấp pháp của thành Thiên Giai ít nhất đều ở cảnh giới Đạo Tổ cơ kỳ, đây là năm Đạo Tổ sơ kỳ đấy.

Vậy mà lại bị một quyền của La Thiên làm bị thương nặng.

“Ngươi... cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong? Làm sao có thể chứ...”, năm vị trưởng lão chấp pháp hai mắt điên cuồng co rút, sợ hãi nhìn La Thiên, dọa đến mức tim muốn nổ tung.

Một quyền vừa rồi, họ căn bản không thể nào đỡ được.

Loại uy lực đó, chắc chắn là Đạo Tổ đỉnh phong.

“Cái gì? Cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong...”

“A...!”, Vương Quỳnh kinh hãi kêu lên, hai chân gần như nhũn ra vì sợ hãi.

Suýt chút nữa đã ngã khụy.

Nếu như không phải Diệp Bắc Minh ở bên cạnh đỡ lấy, e rằng cô ta sẽ biến thành trò cười rồi.

“Làm sao có thể chứ?”

Trong nháy mắt, toàn bộ hiện trường rơi vào im lặng, mọi người há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào La Thiên.

Đạo Tổ hậu kỳ, cả thế giới bản nguyên này mới có khoảng một trăm người.

Đạo Tổ đỉnh phong.

Không quá năm người.

Quy củ của thành Thiên Giai, tất cả mọi người đều phải tuân theo.

Chỉ duy nhất không bao gồm cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong.

La Thiên nhìn năm vị trưởng lão chấp pháp cười nhạt: “Không phải các người vừa muốn bắt ta sao?”

Năm vị trưởng lão mặt mày tái nhợt, sợ hãi cúi đầu: “Tiền bối, không dám...”

Giọng nói đều đang run run.

Thực sự là không dám mà.

Ngụy Nhân Tông vốn đã sợ hãi lại càng thêm run rẩy, lấy ra một miếng ngọc bội, điên cuồng gầm lên: “Mau, chuẩn bị mười tỷ tinh thần thạch, lập tức cho người đưa đến thành Thiên Giai, nhanh, nhanh lên!”

“Muộn một bước, cả nhà họ Ngụy sẽ thật sự diệt vong...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom