• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (10 Viewers)

  • Chương 393-400

Edit: Vasterel
Chương 393: Nỗi lo từ kinh thành
Một phương diện khác.
Tại tỉnh Giang Bắc khu phát triển CLB Tinh Hà bên
trong phòng tầng 2.
Trên thực tế, ngay sau khi đám người Cổ Trường
Phong rời đi, Thẩm Hoa đã biết không cần ở lại nữa,
ở lại chỉ càng thêm bất lợi cho bản thân.
Dù sao những người trước mặt này đều là cánh
tay phải ánh tay trái của Trình Uyên, không thể coi
thường được.
Tuy nhiên, ngay khi hắn ta quay người rời đi, định
đi theo Cổ Trường Phong xuống lầu, thì bị Thời
Dương chặn lại.
Thời Dương Bạch Long Trần Đông Vương Mỹ Lệ cô
béo, vây quanh Thẩm Hoa lại.
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Thẩm Hoa đột
nhiên đông cứng lại.
Lão K vội vàng bảo vệ đứng trước mặt Thẩm Hoa.
Edit: Vasterel
Sau khi nheo mắt lại, Thẩm Hoa trầm giọng nói:
"khẩu vị Trình Uyên thật tốt, ngươi muốn giết ta và
Phương Thanh Yến?"
Thời Dương vẫn giữ nguyên khuôn mặt cười rạng
rỡ của mình.
"Ông chủ của chúng tôi nói rằng, có một số việc
cần nói với ngươi."
Thẩm Hoa lạnh lùng nói: "các ngươi cho rằng
Trình Uyên thật sự giết được Phương Thanh Yến
sao, nếu có thì còn có thể toàn mạng thoát khỏi tỉnh
Giang Bắc này được không?"
"Thân Là một trong tứ đại gia tộc, Phương gia có
thế lực trải khắp toàn quốc, cho dù Trình Uyên có
thể đạt được mục đích, vậy hắn nhất định sẽ bị tất
cả thế lực của Phương gia trả thù một cách điên
cuồng, chỉ dựa vào mấy người các ngươi..."
Điều mà Thẩm Hoa đang nói đến chính là việc
thiếu gia của Phương gia đã chết, Phương gia nhất
định sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng.
Edit: Vasterel
Mà mấy người bọn hắn gián tiếp tham gia, cho dù
có công phu trong người đi nữa, cũng không có khả
năng thoát khỏi sự trả thù của Phương gia.
Cho nên.
“Cho nên, ông chủ của chúng tôi muốn nhờ Thẩm
thiếu gia giúp ngài ấy một việc.” Thời Dương mỉm
cười nói.
“Giúp?” Thẩm Hoa khẽ giật mình.
Thời Dương cười nói: "Ừ, đúng vậy, giúp ông chủ
của chúng tôi đối phó với Phương gia."
“Há, Trình Uyên chẳng lẽ điên rồi sao?” Thẩm Hoa
bỗng nhiên cảm thấy quá buồn cười.
Bất kể nói thế nào đi nữa, bọn hắn cũng là đối
đầu nhau, Phương gia báo thù Trình Uyên, là điều
mà Thẩm Hoa vui nhất trong lòng, vậy sẽ giúp anh
sao?
có điên không?
Edit: Vasterel
“Ông chủ của chúng tôi nói, ngươi nhất định sẽ
giúp .” Thời Dương mỉm cười đưa điện thoại cho
Thẩm Hoa.
Thẩm Hoa chần chờ một chút, đôi mắt hơi híp lại.
“Chỉ là một đoạn video thôi.” Thời Dương bật
cười.
...
...
Khi Cổ Trường Phong đến biệt thự Phương gia ở
khu phía Bắc, hiện trường không có gì ngoài dây
phân cách và một mớ hỗn độn.
Hắn biết rằng hắn đã đến muộn.
Trước cửa biệt thự được phủ nhiều tấm vải trắng
là những xác chết mới ra lò.
Bởi vì đó là ban đêm, không có đông người xem.
Edit: Vasterel
Các nhân viên cảnh sát đã chụp ảnh bằng máy
ảnh để lấy mẫu, nhưng ngược lại họ thiếu người
kiểm soát đám đông.
Khi Cổ Trường Phong băng qua dây, bị cảnh sát
chặn lại.
“Tôi là người nhà.” Cổ Trường Phong thần sắc uể
oải nói, “làm ơn cho xem một chút.”
Cảnh sát đó nghe nói là người nhà nên thả hắn
vào.
Cổ Trường Phong bước tới một cái xác, từ từ vén
tấm vải trắng đang đắp lên, và ...
"Oẹ!"
Hắn là một kẻ cứng rắn như vậy, khi chứng kiến
cái chết của Khổ Vô, trong lòng hắn không khỏi
quặn thắt.
"này, ngươi có sao không?"
Edit: Vasterel
Một anh cảnh sát vội vàng đi tới, giúp hắn che
tấm vải trắng lại, cau mày hỏi Cổ Trường Phong.
Cổ Trường Phong che miệng, thở phào nhẹ nhõm,
mắt đỏ hoe hỏi "Người đâu?"
"ai?"
"Hung thủ!"
"à, đã bị bắt."
"Bây giờ hắn ở đâu?"
Viên cảnh sát im lặng một lúc, mới nói: "Xin lỗi,
cái này không tiện tiết lộ."
"Mẹ nó!"
Bước tới cửa, Cổ Trường Phong run rẩy lấy trong
túi ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó bấm điện
thoại điện về kinh thành.
Hắn biết rằng vụ việc này chắc chắn sẽ trở thành
tin tức nóng nhất trong hai năm qua.
Edit: Vasterel
Thiếu gia nhà họ Phương, Phó chủ tịch Tỉnh Giang
Bắc Thương Minh ,Phương Thanh Yến, bị ám sát
chết ngay tại cửa nhà mình!
Và đêm nay, sẽ là đêm định mệnh có nhiều người
không ngủ được!
Trình gia.
thần sắc Lý Quế Như nóng lửa đốt đi lui đi tới
trong phòng khách vẻ mặt đầy lo lắng, tay trái nắm
chặt tay phải,và hai tay không ngừng đổi tư thế,
trong miệng cứ lẩm bẩm nói.
Trình Cẩm Đông thì bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha
đọc báo.
Đối diện với Trình Cẩm Đông là một người đàn
ông trung niên chừng năm mươi tuổi rất điềm đạm.
"Cẩm Đông, ngược lại anh nghĩ một chút cách gì
đi, hắn không phải là con trai của anh sao?"
Edit: Vasterel
Cuối cùng, Lý Quế Như cũng dừng bước, liếc mắt
nhìn Trình Cẩm Đông với vẻ mặt buồn bực, trong
lòng đột nhiên oán hận, lớn tiếng hỏi.
“Nghĩ cách?” Nghe xong lời này, Trình Cẩm Đông
có chút sững sờ. “Cách gì?
“anh nghĩ cái gì vậy hả?” Lý Quế Như vội la lên:
“Uyên Uyên giết người bị bắt, chẳng lẽ anh cứ như
vậy nhìn con chết sao?
"Nghĩ cách cứu con ra còn gì nữa!"
Đối với cái này, Trình Cẩm Đông mỉm cười.
“anh còn cười !” Lý Quế Như nghiến răng nghiến
lợi nói.
Trình Cẩm Đông xua tay nói với người đàn ông
trung niên đang đứng trước mặt, "ngươi đi đi, nói
cho Trình Nặc biết chuyện này."
“Vâng.” Người đàn ông trung niên hơi cúi đầu.
Edit: Vasterel
Sau khi người đàn ông trung niên đi ra ngoài,
Trình Cẩm Đông thở dài rồi nói: "Không thể cứu."
“Tại sao?” Lý Quế Như không hiểu. “Tôi nói cho
anh biết Trình Cẩm Đông, tôi không quan tâm anh
có nhận Uyên Uyên hay không, hắn là con trai của
tôi, chính là một miếng thịt rơi ra từ trên người tôi,
anh không đau lòng nhưng tôi đau lòng! "
"anh không cứu đúng không? Được rồi, vậy tôi sẽ
tự mình nghĩ, tôi ... Tôi bây giờ sẽ đi Tân Dương ."
Lý Quế Như ngược lại là mạnh mẽ kiên quyết, nói
đến đây, liền chuẩn bị thay quần áo rời đi.
Trình Cẩm Đông cũng rất bất đắc dĩ, nhanh chóng
đứng dậy, vươn tay nắm lấy tay của Lý Quế Như, lắc
đầu nói: "em hiểu lầm rồi, anh nói không thể cứu, là
thật sự không thể cứu."
Câu này có chút lộn xộn, Lý Quế Như nhất thời
không có lấy lại tinh thầ, khó chịu nói: "Tôi biết, anh
tuy rằng là Trình gia gia chủ, nhưng anh lại không
thể làm chủ, chính là các lão già phía sau anh thật
sự mới làm chủ. Được rồi, anh nghe bọn hắn., tôi
Edit: Vasterel
đây không cần nghe đúng không? Tôi không phải là
người Trình gia của anh. "
" Quế như!"
Lý Quế Như rất bướng bỉnh, hất tay Trình Cẩm
Đông ra, xoay người rời đi.
Thấy vậy, Trình Cẩm Đông lần nữa lại bắt lấy
cô,rồi nghiêm túc nói: "Đừng làm ồn lên nữa, bây
giờ em đi cứu con, chỉ là hại con mà thôi."
“gì?” Nghe vậy, Lý Quế Như liền đứng yên tại chỗ.
"Ý của anh là gì?"
"Tại sao cảnh sát có thể xông tới một nơi hẻo lánh
như vậy?"
"Tại sao khi đến nơi, bọn họ đã nhìn thấy như
vậy, nhưng không thể ngăn cản?"
"thật tình cờ đúng ngay thời điểm mà bọn hắn
đuổi đến, canh chuẩn vậy sao?"
Edit: Vasterel
Trình Cẩm Đông hỏi.
Lý Quế Như một mặt vẻ bối rối.
Với điều đó nói ra, dường như có một số điều kỳ
lạ trong vấn đề này.
"Chẳng lẽ...?"
“Đúng vậy.” Trình Cẩm Đông nhẹ gật đầu, “em
phải tin con.”
Vừa nói, ông ấy vừa chỉ vào đầu của chính mình,
"Con trai của chúng ta được thừa hưởng bộ não của
anh từ cha của nó, nên nó rất thông minh."
"Ý anh là Uyên Uyên cố tình?"
“Ừm.” Trình Cẩm Đông mỉm cười gật đầu. “Bởi vì
con nó biết, chúng ta không thể giúp được nó, cho
nên, chỉ cần nó giết Phương Thanh Yến, thì nhất
định sẽ bị cả gia tộc Phương gia, tiến hành truy sát
một cách điên cuồng để trả thù.”
Edit: Vasterel
" trong trường hợp này, anh chỉ sợ con nó ngay cả
đêm nay đều không vượt qua được."
"Cho nên ... bị bắt là cách an toàn nhất."
Lời của Trình Cẩm Đông nói ra , Lý Quế Như nghe
xong một hồi lâu cũng không có tỉnh táo lại.
Cô vẫn là khó có thể tin, cô nói: "Uyên Uyên thông
minh như vậy sao?"
Trình Cẩm Đông cười cười,rồi không nói gì.
“Trời ạ, tôi sinh ra hai con quái vật gì vậy?” Lý Quế
Như kêu lên một tiếng sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra một vấn đề rất
nghiêm trọng.
"Tuy rằng tạm thời có thể tránh được sự trả thù
của Phương gia, nhưng sau này uyên uyên phải làm
sao? Rốt cuộc con nó cũng giết người rồi bị bắt vào
tù, cũng là ngõ cụt!"
Edit: Vasterel
Chương 394: nước suối đóng chai giá 0 đồng
Trình Cẩm Đông khẽ cau mày, một tay chống
lưng, xoay người bước đi thong thả, thần thái rất
giống Lý Quế Như trước đó.
Nói cách khác, đó là cách đi của Lý Quế Như trước
đó, rất giống Trình Cẩm Đông bây giờ.
Nếu một người quan tâm đến người khác nhiều
như vậy, thì anh ấy sẽ vô hình chú ý đến bất kỳ thói
quen nào của cô ấy đến nỗi anh ấy hoặc cô ấy sẽ
không nhận ra điều đó, và anh ấy sẽ ngày càng trở
nên giống người kia.
Giống như một cử chỉ nhỏ của Trình Uyên đang
nhún vai, khi Lý Tịnh Trúc nhún vai trước mặt Bạch
An Tương, Bạch An Tương sẽ cau mày, trong lòng
hiện lên một vẻ lo lắng.
“Thực ra về điểm này, anh cũng đang rất khó
hiểu.” Trình Cẩm Đông nói, “Giết người là một tội
danh vô cùng lớn, đã bắt được thì không ai cứu
được. Vậy thì con nó chẳng phải là đường cùng sao?
Edit: Vasterel
"Nhưng cho dù thực sự cứu được, Phương gia cũng
sẽ không buông tha, vẫn là con đường cùng."
Suy luận của Trình Cẩm Đông khiến Lý Quế Như
hoảng sợ.
"Kia…. kia..."
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lý Quế Như biến sắc,
Trình Cẩm Đông nhanh chóng an ủi cô rồi nói:
"Nhưng em cũng đừng quá lo lắng, nó trước đây
sắp xếp mọi việc rất chính xác, anh nghĩ, làm sao để
kết thúc loại chuyện này, nó chắc chắn sớm đã nghĩ
về nó từ lâu rồi. "
Sau đó Trình Cẩm Đông lẩm bẩm nói: "Nếu là như
vậy thì ... Thật đúng là khiến người ta mong đợi."
...
...
Bên trong khu nhà của Phương gia ở Kinh thành.
Edit: Vasterel
Với một chòm râu dê xồm, Phương Gia Tam Gia
Phương Hoài Sơn lưng to, vội vàng ra khỏi sân, lên
xe Lincoln.
Phía sau hắn là bốn người đàn ông mạnh mẽ và
hai người phụ nữ xinh đẹp.
"Lái xe, lái xee!"
Sau khi lên xe, Phương Hoài Sơn tỏ ra cực kì gắt
gỏng, dùng chân đá vào lưng ghế lái và giận dữ hét
lên.
Người lái xe không dám chậm trễ lái xe nhanh
chóng rời khỏi nhà Phương gia.
"Tam gia, Tỉnh Giang Bắc, cách 21 dặm, người của
Phương gia đã vội đến tỉnh Giang Bắc đêm qua rồi.
Tam gia ngài không cần tự mình đi."
Một người phụ nữ da trắng mặc áo đen thuyết
phục.
Edit: Vasterel
Phương Hoài Sơn sắc mặt ảm đạm như thùng
nước tương lâu năm, những người khác sợ hãi hắn
cũng không dám nói lời nào.
"Tam gia cố nén bi thương."
“Tam gia… đã được tìm thấy.” Một người đàn ông
cường tráng hai mắt sáng bóng, đưa điện thoại cho
Phương Hoài Sơn, nói: “Người tên Trình Uyên hiện
tại đã bị bắt, bởi vì thương thế quá nặng.hiện tại
đang điều trị tại Đệ Nhất Bệnh Viện tỉnh Giang
Bắc,có một đống cớm chăm sóc nhiều lắm, vào
không được ra cũng không xong”.
"Tam gia, chúng ta ...?"
Phương Hoài Sơn liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
"Đi tỉnh Giang Bắc Đệ Nhất Bệnh Viện."
" Thế nhưng là...."
Phương Hoài Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta
muốn tận mắt nhìn thấy hung thủ giết chết con ta,
ta xem hắn có bao nhiêu cái đầu!"
Edit: Vasterel
...
...
Trình Uyên bị thương trên đầu, hiện tại vẫn đang
còn choáng váng.
Vừa mới tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng người nói
chuyện bên cạnh.
"Đây chính là tên sát nhân cuồng ma?"
Đây là một giọng nữ, giọng nói lạnh lùng, mang
theo chút khinh thường.
“Đúng không vậy chị .” Một giọng nam đáp lại.
“Nhưng chị hẳn là chưa nghĩ nghĩ tới, vị này vẫn là
một doanh nhân rất nổi tiếng ở Tân Dương đấy.”
“Doanh nhân chết tiệt gì, không phải chỉ là thế hệ
thứ hai giàu có thôi sao?” Giọng nữ cực kỳ khinh
thường hừ lạnh nói. “Giống như loại công tử hư
hỏng này trời sinh ra vốn đã hư hỏng rồi, lòng dạ
cũng méo mó theo. Đôi khi nổi nóng lên một chút.
Edit: Vasterel
Dễ làm một số hành vi đồi bại, cho nên tôi không
ngạc nhiên chút nào, về việc giết người kiểu này ”.
"A, chị, chị có biết rõ chuyện này không?"
" Nói nhảm,lúc sớm ta tới đây đã điều tra rồi.
Được rồi, ngươi cả đêm đều phải quan sát hắn rồi,
coi tìm chỗ nào đó chớp mắt đi, ta sẽ nhìn hắn cho."
"Này, chị đẹp, chị nhớ để ý một chút, người này bị
còng trên vách, có việc gì chỉ cần nới còng lại là
được."
"được rồi."
...
Trình Uyên từ từ mở mắt.
Ánh sáng chói chang ngay lập tức rọi thẳng vào
mắt anh, khiến anh phải nhanh chóng nhắm lại, rồi
lại từ từ mở ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt là cặp mông căng tròn
được quấn trong chiếc quần jean.
Edit: Vasterel
Sau đó, một mùi hoa nhài thơm phảng phất vay
vào lỗ mũi anh.
Nhìn lên, anh phát hiện ra đó là một phụ nữ mặc
áo len trắng ở trên và quần jean ở dưới.
Người phụ nữ đang quay lưng lại đối mặt với anh,
lúc này cô cúi xuống không biết làm gì trên sàn, nên
đã lộ ra bờ mông quyến rũ, khiến cánh mày râu phải
chao đảo.
Trình Uyên cũng nhanh chóng nhận ra mình đang
ở trên giường trong phòng bệnh.
Tay trái anh bị còng vào ống sắt ở đầu giường.
Trong phút chốc, cảnh tượng tối hôm qua lại hiện
lên trong đầu anh.
tối hôm qua...
Khi anh từ từ ấn dao vào tim Phương Thanh Yến,
hai mắt tối sầm lại, rồi bất tỉnh.
Edit: Vasterel
Đúng lúc này, một đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp
trước mặt đột nhiên xuất hiện.
Người phụ nữ đứng dậy, quay đầu lại bắt gặp ánh
mắt của Trình Uyên, sau đó nhíu mày, lạnh giọng
hỏi "Anh tỉnh rồi sao?"
Trình Uyên gật đầu.
Một người phụ nữ có thể nói là một cô gái, bởi vì
từ khuôn mặt xinh xắn này, người phụ nữ này chỉ
mới ngoài đôi mươi.
Cô ấy có mái tóc ngắn ngang tai, nước da trắng
nõn và dáng dấp trông khá ngon xơi.
Thấy Trình Uyên gật đầu, người phụ nữ đi đến
bên kia giường của anh, như sắp thay đồ cho anh.
"Đợi tí!"
Lúc này, Trình Uyên hét lên.
Người phụ nữ dừng lại, quay đầu lại và cau mày
hỏi "Anh đang làm gì vậy?"
Edit: Vasterel
"Tôi nghĩ ..." Trình Uyên đột nhiên có chút nóng
nảy, bởi vì thật sự rất xấu hổ.
“anh nghĩ cái gì?” Người phụ nữ sốt ruột nói:
“Nếu anh có đánh rắm, cứ thả.”
Trình Uyên nghiến răng nói: "Tôi muốn đi tiểu."
"..." Nữ nhân khẽ giật mình, đột nhiên mở to hai
mắt.
"Chờ một chút, để tôi gọi người tới."
"đừng."
"?"
" tôi không muốn đi tiểu, bị bao vây bởi một
nhiều người."
"yên tâm đi, chỉ có một người đưa anh đến đó."
"Tôi không muốn đi tiểu mà bị nhiều người biết
đến điều đó."
Edit: Vasterel
"anh ..." Người phụ nữ vẻ mặt có chút không vui,
khó chịu nói "Vậy anh muốn thế nào?"
"TÔI..."
...
...
Trình Uyên phải thừa nhận dù xấu hổ đến đâu,
khi người ta vào tình huống quá bị thì thật sự có thể
làm ướt giường.
May mắn thay, anh không làm ướt giường.
Người phụ nữ nhét cái bô vào trong chăn bông
của anh, sau đó Trình Uyên nhét cả thằng nhỏ vào
cái miệng bô, và rồi ...
"ồ là là tiếng nước chảy..."
Một dòng nước suối, kèm theo lời chúc phúc của
nước đường, mùi nhựa nướng trực tiếp tràn ngập
khắp không gian xung quanh anh.
Edit: Vasterel
Có một Người phụ nữ đang nằm trên giường vội
vàng một tay bóp mũi, cau mày tỏ vẻ khó chịu.
“Cô đúng là một y tá tốt.” Sau khi làm xong đại
sự, Trình Uyên khen ngợi.
Người phụ nữ bức xúc nói "Tôi là cảnh sát!"
Cô ấy nói lớn, xong còng lại vào giường.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng cãi vã.
"Anh không thể vào?"
"Ngươi dám cản đường Tam gia chúng ta?"
"Tôi cảnh cáo các ngươi một lần nữa, nơi này
không cho phép các ngươi vào. Nếu như các ngươi
muốn xông vào, thì tôi có quyền bắt các ngươi vì tội
cản trở ngươi thi hành công vụ và hành hung người
công vụ."
"Vị cảnh sát này, tôi là cha của người đã chết."
Edit: Vasterel
"người chết?"
" Phó chủ tịch Thương Minh Tỉnh Giang Bắc,
Phương Thanh Yến."
"A, hóa ra là Tam gia của Phương gia, Tam gia, xin
lỗi, xin hãy tin tưởng luật pháp của chúng tôi, luật
pháp nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa
đáng."
"Tôi biết, quả thật tôi chỉ là muốn vào trong xem
qua thôi, nhất định sẽ không làm chuyện gì quá
đáng, anh đi vào cùng với tôi còn những người khác
ở bên ngoài thế nào?"
"cái này..."
"Tiểu Trương, tôi đưa hắn đi vào."
Edit: Vasterel
Chương 395: Tên cô ấy là gì
Đi cùng Đường Hùng, Phương Hoài Sơn
nhìn thấy Trình Uyên nằm trên giường bệnh, và
bị còng tay.
Và Trình Uyên cũng lần đầu tiên được gặp
Phương gia tiếng tăm lừng lẫy Tam Gia.
Phương gia, Phương Hoài Sơn Trong đó nổi
tiếng nhất là Tam gia Phương Hoài Sơn này.
Và trong thế hệ đó Phương Thanh Yến,
Phương Thanh Yến là người ít được ưu ái
nhất.
Mặc dù Phương Thanh Yến không được
Phương gia sủng ái như thế nào đi chăng nữa
thì dù sao hăn cũng là đứa con trai duy nhất
của Phương Hoài Sơn.
“Ngươi là Trình Uyên.” Phương Tam Gia sắc
mặt u ám, ánh mắt như phiến băng lạnh ngàn
năm nhìn chằm chằm Trình Uyên.
Trình Uyên cũng đoán được thân phận của
đối phương từ thông tin liên lạc đi vào từ cửa
Edit: Vasterel
vừa rồi, nhưng anh không có chút sợ hãi nào
cả.
Vẻ mặt bình tĩnh như giếng cổ, Trình Uyên
cười "Không sai."
Thấy Trình Uyên bình tĩnh như vậy, Phương
Tam Gia hai mắt bất giác nheo lại, hắn hừ lạnh
một tiếng rồi hỏi: "ngươi lấy đâu ra dũng khí
này?"
“Giết người thì đền mạng thiếu nợ phải trả,
từ đó mà ra!” Trình Uyên phân trần nói.
“Ha ha… tốt giết người phải đền mạng.”
Phương Tam Gia giận quá hóa cười, chỉ vào
Trình Uyên nói: “Nhớ kỹ câu nói này, nó là chân
lý.”
“Tôi cũng cho rằng là vậy.” Trình Uyên mỉm
cười.
“Ta sẽ dùng cái đầu của ngươi tế cho con
trai ta nơi linh thiêng!” Phương Tam Gia nói.
Edit: Vasterel
Trình Uyên nhún vai "Phương Thanh Yến
không thể lên thiên đường, hắn chỉ có thể
xuống địa ngục."
Phương Tam Gia thân thể run lên, hai tay
nắm chặt đến nổi rung phát ra tiếng.
Tuy nhiên, trước sự chứng kiến của Đường
Hùng, hắn không thể làm gì được.
“chúng ta đánh cược xem, ngươi cùng người
nhà của ngươi, xem có chết rất khó coi không.”
Phương Tam Gia gắt nói lời đe dọa.
Trình Uyên duỗi ngón tay phải chỉ vào
Phương Tam Gia, lộ vẻ mặt hoảng sợ đối với
Đường Hùng nói: "anh Cảnh sát, hắn đe dọa
tôi!"
Đứng yên ở một bên nhìn, yên lặng theo dõi
kỳ biến Đường Hùng bỗng sắc mặt xám lại.
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, Phương Tam Gia không
để ý tới Trình Uyên, xoay người đi ra khỏi
phòng bệnh.
Edit: Vasterel
Theo như được biết, hắn ta đến lần này chỉ
để xem người đã giết chết con mình là người
như thế nào, để nhớ kỹ khuôn mặt anh người
đã giết con trai của hắn.
"Tam gia, đúng không, ta cũng đánh cược
với ngươi."
Ngay lúc Phương Tam Gia chuẩn bị bước ra
khỏi phòng bệnh, Trình Uyên đột nhiên kêu lên,
"Ngươi mang theo bao nhiêu người, thì cũng sẽ
trở về bấy nhiêu người, mặc kệ Phương gia
các ngươi mang theo bao nhiêu người tới
thành phố này, không quá ba ngày. Ngươi sẽ
ngoan ngoãn nghe lời ta cút khỏi nơi này. "
Phương Tam Gia thân thể nhất định, cười
lạnh một tiếng "Ngạo mạng!"
"có phải kiêu ngạo hay không? Trong vòng
Ba ngày nữa sẽ biết."
"chúng ta sẽ chống lên xem."
...
Edit: Vasterel
Sau khi Phương Hoài Sơn rời đi, một nhóm
cảnh sát cũng đi vào.
Lúc này,phía sau lưng Trình Uyên đã thấm
đẫm mồ hôi.
Phương Hoài Sơn mang đến cho anh một
cảm giác quá kinh khủng , đôi mắt của hắn
đáng sợ như một con quái vật thời tiền sử.
Tuy rằng Trình Uyên biểu hiện bình tĩnh vô
cùng, nhưng không biết tại sao, nhưng là anh
cực kỳ hồi hộp.
“tiểu tử, ngươi quả thật điên rồi.” Đường
Hùng đặt nửa cái cái mông ngồi trên bàn, châm
thuốc hít một hơi thật sâu,rồi nói: “Đáng tiếc,
bất kể lý do là gì đi nữa, giết luôn phải đền
mạng.”
Trình Uyên chỉ vào Đường Hùng nói với
người phụ nữ tóc ngắn ngang tai nói: "Y tá, anh
ta hút thuốc trong phòng bệnh."
Cô gái tóc ngắn xinh xắn này mặt đỏ lên, bực
bội nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không phải y tá, tôi là
cảnh sát!"
Edit: Vasterel
...
Sau đó, Trình Uyên bị lôi vào trong một chiếc
xe MiniBus, cửa ra vào và cửa sổ của chiếc xe
đều được hàn vào các thanh thép, ngay cả khi
kính bị vỡ, người ta sẽ không bao giờ muốn bò
ra khỏi từ đó.
Lái xe đến đồn cảnh sát, Đường Hùng ngồi ở
bên cạnh Trình Uyên, không khỏi dán mắt vào
cửa sổ.
Cô gái tóc ngắn ngang tai ngồi đối diện với
Trình Uyên, cô ấy nhìn Trình Uyên với vẻ mặt
căng thẳng.
“Xin chào, cô tên là gì?” Trình Uyên hỏi cô
gái tóc ngắn.
Cô gái tóc ngắn dựng hết cả lông mày, lộ ra
vẻ chán ghét, cô trợn nhìn Trình Uyên một cái,
rồi đem đầu liếc sang một bên.
Dụi đôi mắt đỏ hoe, Đường Hùng đột nhiên
hỏi: "là ngươi gọi cảnh sát à?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên khẽ giật mình, cười cười,rồi
không nói gì.
Cô gái tóc ngắn ngang tai chợt giật mình.
Cô kinh ngạc nhìn Trình Uyên nói: "đội
trưởng, chuyện này sao có thể, hắn tự gọi cảnh
sát bắt mình sao?"
Đường Hùng thở ra một hơi thật dài rồi nói:
"Trong lúc chúng ta theo dõi CLB Tinh Hà, một
người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói với chúng ta
rằng Trình Uyên đi giết Phương Thanh Yến."
“Tại sao đội trưởng biết rằng, hắn cử người
đi gọi cảnh sát?” Người phụ nữ tóc ngắn hỏi
một cách khó hiểu.
Đường Hùng tự giễu cười nói. "Đây là tỉnh
Giang Bắc, người gọi đó có giọng Tân Dương,
tôi nghĩ, đây không phải là sự trùng hợp."
“Há?” Cô gái tóc ngắn lộ vẻ vô cùng bối rối.
Lúc này, Trình Uyên cười gật đầu nói:
"không hổ danh là cao thủ."
Edit: Vasterel
“Tôi rất tò mò, ngươi cùng Phương Hoài Sơn
nói những lời kia,là cố gắng làm theo, hay là
ngươi thật sự chắc chắn rằng mình không
sao?” Đường Hùng ngoẹo đầu nhìn chằm
chằm Trình Uyên, nhíu mày hỏi.
Trình Uyên duỗi ra ngón trỏ cùng ngón
giữa rồi ngoắc ngoắc.
Đường Hùng ngầm hiểu, móc ra một điếu
thuốc châm lửa,rồi đưa vào miệng Trình Uyên.
“Tôi thực sự chắc chắn rằng tôi không sao.”
Trình Uyên mỉm cười.
“Ngươi dựa vào cái gì?” Cô gái tóc ngắn tai
lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì?” Đường
Hùng cũng tò mò.
Trình Uyên nở cười thần bí, chỉ vào cô gái
tóc ngắn, hỏi Đường Hùng "Cô ấy tên là gì?"
"ngươi muốn chết à!"
Edit: Vasterel
Không đợi Đường Hùng trả lời, cô gái tóc
ngắn đã ra một đá vào cẳng chân của Trình
Uyên.
Nhưng ánh mắt của Đường Hùng lại nhìn
xung quanh, "Trở về Tân Dương, đoạn đường
nơi này có vẻ vắng vẻ, nếu có người muốn
cướp ngươi đi, xem ra đây là lựa chọn tốt
nhất."
Bởi vì vụ xả súng ở Tân Dương lúc trước có
liên quan rất nhiều đến vụ việc giết người lần
này của Trình Uyên, cho nên Trình Uyên vẫn
sẽ bị áp giải trở về Tân Dương để điều tra,
đương nhiên, cũng sẽ có người của tỉnh Giang
Bắc đi theo điều tra.
“yên tâm đi, người của tôi là công dân tốt,
luôn tuân thủ theo pháp luật, sẽ không làm
chuyện ngu xuẩn như vậy.” Trình Uyên bật
cười.
“Vậy thì tôi cũng không hiểu.” Đường Hùng
cũng châm điếu thuốc rồi hỏi: “dựa Theo quy
định hiện tại, ngươi sẽ bị kết án là kẻ giết
người, mà lại giết mấy người nữa. Cái này…
chết là chắc chắn. "
Edit: Vasterel
“Trên đời này, không có cái gì là tuyệt đối
cả?” Trình Uyên thở phì phò nói: “Giống như
lúc đầu vậy, ai có thể nghĩ tới tôi có thể giết
được Phương Thanh Yến?
“Vậy cái chết của Đội trưởng Lý có liên quan
đến Phương Thanh Yến?” Đường Hùng trầm
giọng hỏi.
Trình Uyên bỗng lặng người khi nghe thấy từ
Đội trưởng Lý.
anh ngẩng đầu lên nhìn đám mây trắng bay
lơ lửng trên không trung ngoài cửa sổ, thần sắc
lập tức biến đổi chút sầu lắng.
"Tôi biết ngươi muốn nói cái gì."
"quả thật các ngươi cũng nghi ngờ chuyện
này có liên quan đến Phương Thanh Yến, đáng
tiếc là không tìm được chứng cứ."
" Không có chứng cứ các ngươi sẽ không
ngông cuồng bắt người, mà không có chứng
cứ, Phương Thanh Yến vẫn sẽ ung dung ngoài
vòng pháp luật."
Edit: Vasterel
"Điều này không được!"
Dường như cảm thấy sự tôn nghiêm trong
nghề nghiệp của mình đang bị nghi vấn, Đường
Hùng lạnh lùng, rút nửa điếu thuốc trên miệng
Trình Uyên ra, ném ra ngoài cửa sổ. “không có
luật pháp làm sao có thể kiểm soát được đến
bây giờ, và đây là pháp luật, cũng là để đảm
bảo rằng chúng ta sẽ không đổ lỗi cho người
tốt, đương nhiên cũng sẽ không bỏ xót một
người xấu nào cả. "
Về điểm này, Trình Uyên không có cùng hắn
phản bác.
Bởi vì những gì hắn ta nói đều đúng, nếu mọi
người cư xử như Trình Uyên, chẳng phải đất
nước sẽ rối tung lên sao?
Nhưng có một số điều mà biết là sai, nhưng
sau cùng, vẫn muốn làm.
Nó giống như khi lúc nhỏ bị bắt nạt, và biết
rằng đánh nhau là sai, nhưng vẫn phản kháng.
Trình Uyên chỉ vào cô gái tóc ngắn "Cô ấy
tên là gì?"
Edit: Vasterel
Chương 396: Trải nghiệm của Trình Uyên
Đúng như dự đoán, người trẻ tuổi này đúng là
một tên tâm thần biến thái, sắp chết đến nơi vẫn
không quên cua gái, cô gái tóc ngắn thật muốn đấm
cho anh một cái.
Mà trên thực tế.
“ngươi cảm thấy mình không muốn nói, liền cứ
đổi chủ đề?” Đường Hùng giống như cười mà cũng
không phải là cười liền hỏi.
Trình Uyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn trời
xanh mây trắng xa xa, nhàn nhạt nói: "Giết người thì
đền mạng, thiếu nợ thì phải trả, đây chính là đạo lý
chân lý luôn tồn tại vĩnh cữu theo thời gian."
“Nhưng ngươi có từng nghĩ tới không, ai cũng
giống như ngươi, vậy thì cái vòng lặp vô tận này rốt
cuộc cũng không giải quyết được.” Đường Hùng nói,
“thế lực Phương gia lớn như vậy, ngươi cũng không
lo lắng hắn sẽ đụng vào sao, rồi người nhà của
ngươi sẽ bị liên luỵ? "
Edit: Vasterel
Trình Uyên lắc đầu "Phương Hoài Sơn tạm thời sẽ
không động đến gia đình của tôi."
“OH?” Đường Hùng khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô c ng
ngạc nhiên.
“Trước đây ở thôn rất nghèo, trong thôn có rất
nhiều người đều phải đi lên thành phố làm thuê.”
Trình Uyên nói.
Đường Hùng nhẹ gật đầu, " Hiện tại còn có rất
nhiều việc xảy ra như vậy."
"thôn chúng tôi có một người đàn ông tên là Đại
Lực. Anh ta đã lên thành phố đi làm ngay sau khi kết
hôn. Sau đó, anh ta bị sa thải vì chống lại quản đốc."
"Đại Lực rất khó chịu cùng buồn chán. Sau đó anh
ấy ủ rủ đi về nhà thì lại phát hiện thấy con trai của
trưởng làng đang ngủ trên giường của anh ấy."
"Việc bị đuổi cộng thêm sự tình mới tân hôn
không được lâu thấy cảnh này, khiến Đại Lực bị sốc
choáng váng, thế là anh ta nhặt một con dao từ
Edit: Vasterel
trong bếp lên và chém vào người con trai của
trưởng làng này".
"Khi tỉnh táo trở lại, anh ta biết mình đã giết
người, vô cùng hoảng sợ nên đã bỏ trốn ngay trong
đêm".
Nói đến đây, Trình Uyên dừng lại.
anh phát hiện cô gái tóc ngắn và Đường H ng đều
nhíu chặt lông mày, dường như tại nghiêm túc để
lắng nghe.
Và cô gái tóc ngắn cũng hỏi " sau đó thì sao?"
“Về sau trưởng làng thường xuyên tới nhà của
anh ấy.” Trình Uyên nói.
Cô gái tóc ngắn hỏi tiếp "Đi dò hỏi người vợ về
tung tích của Đại Lý?"
"Không." Trình Uyên lắc đầu, cười một cái nói: "Đi
đưa lương thực cho người vợ của Đại Lý, còn giúp
vợ của Đại Lý làm việc đồng áng."
Edit: Vasterel
"Ông ấy mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào vợ
của Đại Lý, sợ cô ấy bị ốm."
“Tại sao lại như thế?” Cô gái tóc ngắn tự hỏi,
“chẳng lẽ Trưởng làng của ngươi có một trái tim
nhân hậu vậy sao, lại lấy đức báo oán ?”.
"Cuối cùng ..." Trình Uyên không có trả lời câu hỏi
của cô ấy, mà là nói tiếp, "Một đêm, Đại Lực vụng
trộm lẻn trở về thôn."
"Nhưng khi vừa bước vào nhà, anh ta đã bị
trưởng thôn bắt gặp đang trốn trong bóng tối.
Không nói một lời nào, trưởng thôn liền quơ lấy con
dao phay đâm chết anh ta."
“Há?” Sau khi nghe Trình Uyên kể lại câu chuyện,
cô gái tóc ngắn kinh ngạc hô lên một tiếng.
Đường H ng như đang suy ngẫm.
"nếu biết Trưởng thôn bắt nạt vợ của mình, nếu
Đại Lý trở lại, hắn chỉ có thể lén lút đi tìm trưởng
Edit: Vasterel
thôn để báo thù. Dù sao giết một một người cũng
chết, giết hai người cũng là chết."
"Và nếu người vợ của Đại lực là một người vợ tốt,
thì Đại lực không có động cơ giận chó đánh mèo
như vậy được, anh ấy đột nhiên quay lại là vì nhớ
người vợ, và tất nhiên sẽ không có mục đích nào
khác. Mà nghĩ vợ của mình như vậy, sau khi thấy
khung cảnh trước mắt, anh ấy đã buông bỏ tất cả
cảnh giác và đề phòng. "
Đường H ng cau mày nói: "Cho nên, khi Phương
Hoài Sơn muốn rời đi, ngươi c ng Phương Hoài Sơn
đánh cuộc, chính là để lừa hắn cho rằng ngươi còn
có cơ hội ra ngoài?"
"ngươi có nghĩ rằng hắn ta sẽ d ng gia đình của
ngươi làm mồi nhử để thắt cổ ngươi không?"
Trình Uyên nhún vai, cười nói: "Không, chuyện
này không có liên quan gì cả, chỉ là tôi đột nhiên
nhớ tới Đại lực, nhân tiện cũng kể cho các ngươi
nghe mà thôi."
Edit: Vasterel
Rồi tôi thêm câu "Đường còn dài, không nói gì thì
chán lắm".
“Đồ thần kinh!” Người phụ nữ tóc ngắn mắng
nguyền rủa.
Trong thực tế?
...
...
Biệt thự Phương gia.
Phương Hoài Sơn đứng trước quan tài của
Phương Thanh Yến, thất thần một hồi lâu.
"Tam gia, ngài có muốn phái người tới Tân
Dương, đem Trình Uyên và mẫu thân hắn cùng
nhau ..." người phụ nữ mặc áo đen làm động tác cắt
cổ phía sau lưng Phương Hoài Sơn.
Mặc d đã làm động tác sau lưng, nhưng Phương
Hoài Sơn dường như có đôi mắt thấy được sau
Edit: Vasterel
lưng, im lặng một lúc, dùng tay che mặt, rồi buông
ra ,sau đó những giọt nước mắt óng ánh đã biến
mất một cách không cánh mà bay.
"Trước tiên đừng đụng chạm gì cả, phái người để
mắt tới chúng là được."
Người phụ nữ mặc áo đen gật đầu, rồi quay người
đi ra ngoài.
"yên tâm đi, Trình Uyên, đến lúc đó, ta sẽ cho
ngươi tận mắt nhìn thấy người thương yêu nhất của
ngươi lần lượt chết trước mặt ngươi, để cho ngươi
nếm trải mất đi người thân là như thế nào, rồi từ từ
tra tấn ngươi đến chết! ”Phương Hoài Sơn hung hãn
nói.
Về phần Trình Uyên nói như thế nào, bọn họ đến
rồi đi, những lời như vậy, Phương Hoài Sơn hoàn
toàn không quan tâm.
...
...
Edit: Vasterel
Tại đồn cảnh sát Tân Dương , Trình Uyên bị lôi
xuống xe, dẫn vào một căn phòng nhỏ và tối.
Sau đó có người đưa anh rời đi.
cô gái tóc ngắn gõ cửa sắt rồi nói với Trình Uyên,
"đội trưởng kêu tôi nói với ngươi rằng trước tiên
ngươi nghỉ ngơi một chút đi, chờ đến tối, sẽ tiến
hành thẩm vấn ngươi."
Trình Uyên hỏi "Tại sao phải chờ đến tối?"
Cô gái tóc ngắn bực bội ra mặt, nổi giận quát một
tiếng "ngươi lấy đâu nhiều lời như vậy."
Ra khỏi phòng giam, cô gái tóc ngắn đem vấn đề
của Trình Uyên nói với Đường H ng, Đường Hùng
nói: "có Người quan trọng ở kinh thành đến xét xử,
lúc này chưa tới kịp, nên chúng ta phải chờ."
Cô gái tóc ngắn kinh ngạc chỉ lên trần nhà, "Phía
trên ...?"
Edit: Vasterel
Đường H ng lườm cô một cái, sau đó đem một
xấp tư liệu đập cho cô, "Không hỏi những cái không
nên hỏi, xem kỹ mấy cái này đi."
"đây là... ?"
"Tất cả thông tin của nghi phạm."
Nói xong, Đường Hùng liền rời khỏi văn phòng vụ
án.
Cô gái tóc ngắn bĩu môi lẩm bẩm: "Một tên công
tử tâm thần biến thái, có cái gì tốt mà phải xem cho
kỹ."
Nói là nói vậy nhưng cô vẫn mở thông tin của xấp
tài liệu ra.
cô không nhìn nên không biết, nhưng khi nhìn
qua thì cô rất bị sốc.
Trình Uyên, giới tính nam, 27 tuổi, từ nhỏ đã
không có cha, được một tay mẹ nuôi nấng ...
Edit: Vasterel
Năm 6 tuổi, đã ra đồng bẻ ngô làm nông...
11 tuổi bắt đầu nấu ăn ...
Năm 18 tuổi, trúng tuyển vào trường Đại học số
một Tân Dương là ...
Tốt nghiệp năm 22 tuổi, năm sau không có gì,
không biết đi đâu và làm gì.
Gia nhập Bạch gia năm 24 tuổi.
Hoàn toàn là tên phế vật ...
Đột nhiên đảm nhiệm chức chủ tịch Tập Đoàn
Cẩm Đông.
Dựa vào khứu giác nhạy bén, khi gặp bão, người
ta đã đào được hũ vàng đầu tiên.
Nhanh chóng chinh phục được lòng tin của các
cấp lãnh đạo cấp cao tại Tập Đoàn Cẩm Đông.
Edit: Vasterel
Một mình chiến đấu với tập đoàn Long Đằng, và
hoàn toàn đánh bại nó!
Một mình chống lại Tập Đoàn Trung Thượng,
đánh đuổi hoàn toàn Trung Thượng ra khỏi Tân
Dương.
Tập đoàn Thẩm thị can thiệp vào Tân Dương và
hợp nhất 20 công ty để cùng nhau áp chế Tập đoàn
Cẩm Đông, nhưng lại bị Trình Uyên một mình hạ
gục.
Trong đám cưới của Lý Túc, Trình Uyên với tư
cách là người dò đường, thì đi được nữa đường đã
bị tấn công giữa chừng ...
Sau khi đọc hết thông tin, cô gái tóc ngắn hoàn
toàn bị sốc.
Điều này …..
Hay vẫn là kiểu công tử tâm thần biến thái mà cô
từng lăng mạ?
Edit: Vasterel
Đây vẫn là một thế hệ thứ hai giàu có đã trưởng
thành đáng kính vậy sao?
Điều này...
có phải là con người không?
Nghĩ đến cảnh mình giúp anh cắm cái bô tiểu,
không hiểu sao cô gái tóc ngắn đột nhiên cảm thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn của mình có chút hửng đỏ.
Khi màn đêm buông xuống, một chiếc sedan
mang cờ đỏ lái vào khu đồn cảnh sát.
Còn Trình Uyên thì đang ngủ dựa vào tường của
căn phòng giám sát cũng bị tiếng mở cửa làm cho
đánh thức, sau đó, anh mơ mơ màng màng liền bị
người ta mang ra ngoài.
Edit: Vasterel
Chương 397: Tôi biết ngươi là ai
Mơ mơ màng màng còn buồn ngủ.
Liền bị nhét vào trong một cái ghế, sau đó đặt
một cái bàn nhỏ phía trước, và trông rất kiên cố,
muốn đứng lên cũng không được.
Ánh sáng trong phòng dường như chỉ có mỗi
bóng đèn 15 watt này là nguồn sáng duy nhất trong
căn phòng này.
Đường Hùng và cô gái tóc ngắn ngồi vào chiếc
bàn đã được đặt trước đó không xa,cùng đối mặt
với Trình Uyên.
Trình Uyên nghĩ, loại cảnh tượng này đã xem vô
số lần trên TV, nhưng hình như còn thiếu cái gì đó.
Oh.
Trong ánh sáng dịu nhẹ của ánh đèn, nên có chút
khói mờ mờ ảo ảo phảng phất dưới ánh đèn.
“Nào.” Hai ngón tay duỗi ra, Trình Uyên thì thào
nói.
Edit: Vasterel
Đường Hùng trừng mắt liếc anh một cái, liền phất
tay.
Một người bước ra khỏi bóng tối, đưa cho Trình
Uyên một điếu thuốc rồi châm lửa.
Sau đó Trình Uyên mới biết trong bóng tối này
vẫn còn có một người nữa.
"Nói về chuyện đó đi,"
Sau khi làn khói của Trình Uyên được xuất hiện,
Đường Hùng nheo mắt hỏi "Tại sao lại giết người?"
Trình Uyên hít một hơi thật sâu của điếu thuốc,
lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như đã mờ đi rất
nhiều, vẻ bình tĩnh trước đó đã biến mất, thay vào
đó là vẻ mặt có chút chua xót "vì muốn bảo vệ chính
mình."
“Ha ha, tự mình nói ra lời này ngay cả ngươi có
tin không?” Đường Hùng không khỏi nổi lên một
tiếng cười chế nhạo “Giết nhiều người như vậy, chỉ
để bảo vệ bản thân?
Edit: Vasterel
“Đúng vậy, nghe có vẻ không thuyết phục cho
lắm.” Trình Uyên thở dài cười nhạt.
Cách anh thể hiện lúc này khiến Đường Hùng và
cô gái tóc ngắn có chút bối rối.
Đặc biệt là người phụ nữ tóc ngắn, sau khi nhìn
thấy kinh nghiệm của Trình Uyên, cô đã thay đổi
cách nhìn với anh rất nhiều, tuy nhiên, đối mặt với
sự bất lực và hơi chán nản của anh, người phụ nữ
tóc ngắn cảm thấy không thể chịu nổi.
“trên thực tế, nhân chứng vật chứng đều có, nếu
ngươi không nói rõ lý do thì chúng tôi đều có thể
kết tội ngươi.” Đường Hùng gõ ngón tay lên bàn
nói: “Tôi muốn nghe những gì ngươi nói, đây cũng
là vì muốn tốt cho ngươi. Nếu ngươi biểu hiện tốt,
khi tuyên án, ngươi có thể được khoan hồng. "
"Haha..."
Nghe vậy, Trình Uyên giống như nghe được một
chuyện vô cùng nực cười, toàn bộ khuôn mặt tươi
Edit: Vasterel
cười gần như dán ngay ở trên mặt bàn nhỏ, sau đó
bị khói của chính mình làm cho sặc.
"Khụ khụ..."
Một trận ho khan, kèm theo nước mắt trào ra.
"Xử lý khoan dung, giết mấy người như vậy, nếu
tôi thành thật khai báo, tôi có thể không bị kết án tử
hình sao?"
Nghe vậy, Đường Hùng nhíu mày "hiển nhiên là
không thể."
Đúng vậy, đã có vài người bị giết, cho dù có tự
thú cũng nhất định không thoát khỏi được án tử
hình.
“Cho nên, biểu hiện tốt hay không tốt, thì có quan
hệ gì?” Trình Uyên hỏi.
Đường Hùng im lặng.
Cô gái tóc ngắn cũng cau mày, dùng đôi mắt đẹp
của mình nhìn chằm chằm Trình Uyên.
Edit: Vasterel
“này cảnh sát, tôi có thể hỏi một câu được
không?” Trình Uyên hỏi.
“Hỏi đi.” Đường Hùng nhẹ gật đầu.
Quả thật hắn cũng biết Trình Uyên giết người
hoàn toàn là để báo thù cho Lý Túc.
Nói cách khác, quan hệ cá nhân giữa Đường Hùng
và Lý Túc cũng rất tốt, hai người đều là xuất sắc
trong lực lượng cảnh sát, với lại hắn biết rõ động cơ
của Trình Uyên, cho nên cũng không ghét bỏ Trình
Uyên lắm.
Tuy nhiên, hắn không bao giờ ngờ tới rằng Trình
Uyên sẽ hỏi những câu như vậy vào ngay lúc này.
Đưa tay chỉ vào cô gái tóc ngắn, Trình Uyên hỏi
"Cô ấy tên gì?"
“Bầm!” Đường Hùng đột nhiên sợ đập cái bốp lên
mặt bàn, sắc mặt lập tức hiện lên giận dữ.
Edit: Vasterel
Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói gì thì cô gái tóc ngắn
đã đi trước hắn một bước, ngây thơ trả lời: "tôi tên
là Đông Nguyệt."
Đường Hùng sửng sốt, kinh ngạc liếc nhìn Đông
Nguyệt một chút, ý tứ hàm xúc lẫn lộn, tại sao lần
này Đông Nguyệt lại nói cho Trình Uyên biết tên của
mình?
Trình Uyên mỉm cười.
Rồi Anh cười nói "Đông Nguyệt, người cũng rất
đẹp, tên cũng rất hay."
"Tôi có thể nói chuyện một mình với cô không?"
Đường Hùng đột nhiên nổi giận quát Trình Uyên
"Trình Uyên, đủ rồi! Tốt hơn hết ngươi nên khai báo
rõ ràng đi, ngươi sống không được bao lâu nữa đâu,
là một người đàn ông, lúc này còn đi chọc tức người
khác, để người khác vì ngươi sầu não, ngươi cảm
thấy có ý nghĩa sao? "
Tuy nhiên, giọng nói của Đường Hùng vừa rơi
xuống.
Edit: Vasterel
“Đội trưởng.” Đông Nguyệt mím môi nói với
Đường Hùng, “Tôi muốn nghe xem hắn nói cái gì.”
Đường Hùng sững sờ.
Đông Nguyệt đứng dậy đi đến trước mặt Trình
Uyên, ngơ ngác nhìn anh.
Trình Uyên mỉm cười rồi vẫy tay ra hiệu với cô,
"đưa tai lại đây."
“Trình Uyên, ngươi đừng đi quá xa!” Đường Hùng
khó chịu.
Tuy nhiên.
Liền thấy Đông Nguyệt vươn tay tới Trình Uyên,
lấy đi nửa điếu thuốc đang hút, rồi thật sự cúi người
ghé tai vào Trình Uyên.
Trình Uyên cười nhẹ, nói "Đông Nguyệt, tôi biết
ngươi là ai."
Nghe vậy, vẻ mặt Đông Nguyệt liền bối rối.
Edit: Vasterel
"Cái này …. Là có ý gì?"
Trình Uyên lắc đầu nói: "Giúp tôi đem câu này nói
cho cha cô. Tôi có thể thoát khỏi oan sai hay không
là tùy thuộc vào ngươi."
Đông Nguyệt kinh ngạc liếc nhìn Trình Uyên.
Đường Hùng cau mày hỏi: "Ngươi muốn giở trò
gì?"
Trình Uyên chỉ vào một bức tường trong bóng tối
nói: "Có lẽ là tôi xem TV quá nhiều. Nếu như tôi
đoán không nhầm, bức tường này hẳn là một tấm
gương soi một mặt, nhất định sẽ có đại nhân vật
đứng ở bên ngoài đang chờ xét xử."
Nghe vậy, Đường Hùng sắc mặt thay đổi, lạnh
lùng nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, đây chỉ là
một bức tường bình thường."
Trình Uyên nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ nói với Đường
Hùng: "ngươi hỏi cái gì tôi cũng sẽ nói, nhưng bây
giờ tôi rất đau đầu, đầu óc rất loạn. tôi nghĩ ngày
mai nói chuyện sẽ tốt hơn?"
Edit: Vasterel
Đường Hùng nhìn chằm chằm Trình Uyên một hồi
lâu, rồi vẫy tay "Đưa hắn về trước."
Vì vậy, hai cảnh sát đã xuất hiện trong bóng tối.
Sau khi Trình Uyên được đưa ra khỏi phòng thẩm
vấn.
Đường Hùng tò mò hỏi Đông Nguyệt "hắn ta nói
gì với cô?"
“Tôi biết ngươi là ai.” Đông Nguyệt trả lời.
Đường Hùng sững người một lúc rồi mới hỏi lại
"Đông Nguyệt, cô không sao chứ?"
Đông Nguyệt lắc đầu, "Không sao."
“Sau đó hắn nói cái gì?” Đường Hùng lại hỏi.
“Tôi biết ngươi là ai.” Đông Nguyệt.
"..." Đường Hùng.
Edit: Vasterel
...
...
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Đường Hùng và Đông
Nguyệt chuyển sang phòng liền kề của phòng thẩm
vấn.
Trình Uyên đoán đúng, căn phòng này có cửa kính
lớn, cửa kính chiếu ra toàn bộ tình hình của phòng
thẩm vấn.
Có rất nhiều người đang đứng trước cửa kính, và
một trong số họ là một người đàn ông trung niên
với mái tóc muối tiêu.
“Lãnh đạo, hắn thỉnh cầu ngày mai tái thẩm.”
Đường Hùng báo cáo.
Cục trưởng gật đầu, "tôi có nghe nói rồi."
Người đàn ông trung niên tóc bạc không khỏi
nhíu mày hỏi Đường Hùng, " tiểu Đường, ngươi nghĩ
hắn có thể lật ngược tình thế không?"
Edit: Vasterel
Nghe vậy, Đường Hùng hơi giật mình, sau đó nói:
" Chứng cứ vô cùng xác thực, khả năng gần như
bằng không."
“Nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy chuyện này có
vẻ không đơn giản như vậy.” Người đàn ông trung
niên tóc bạc trầm ngâm nói, “Trong ánh mắt hắn có
ánh sáng.”
"Có ánh sáng?"
Dường Như đang nghĩ đến điều gì đó, người đàn
ông tóc bạc đột nhiên đối mặt với Đông Nguyệt hỏi
"hắn ta nói với cô cái gì?"
Đông Nguyệt đáp "Tôi biết ngươi là ai."
“Hả?” Trung niên tóc bạc sửng sốt, nhíu mày,
“Làm sao hắn biết?
Đông Nguyệt cũng lộ vẻ bối rối, "Tôi ... là hắn nói
với tôi."
Một đề cập trong phòng thẩm vấn.
Edit: Vasterel
Chương 398: Không có cách nào để chết
Đêm khuya.
Đông Nguyệt trở về chỗ ở của mình, trong
lòng có chút nặng nề.
Cô không thể hiểu tại sao một doanh nhân
trẻ tuổi xuất sắc như vậy và sẽ có một tương lai
tốt đẹp như vậy không đi mà lại chạy đi giết
người phóng hỏa?
Rốt cuộc trong này có ẩn khuất gì?
Quăng mình lên giường, Đông Nguyệt còn
không thèm cởi quần áo, trong lòng tràn đầy
những nghi vấn.
Đột nhiên nhớ tới những gì Trình Uyên đã nói
với cô trong phòng thẩm vấn hôm nay, không
khỏi có chút kỳ quái.
Nếu là trước khi cô đọc được tin tức của
Trình Uyên, cô nhất định sẽ coi Trình Uyên là
thế hệ thứ hai giàu có tâm thần biến thái, căn
bản sẽ coi không ra gì.
Nhưng bây giờ?
Edit: Vasterel
Sau khi suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra và gọi
cho bố cô.
"Cha..."
"Có chuyện gì vậy con gái?"
"Ờ, không có gì, hôm nay thẩm tra một phạm
nhân, có một ch t kỳ quái."
"Nói xem, xem kỳ quái thế chỗ nào."
"hắn nói giúp hắn gửi một câu này đến cha."
"câu gì?"
"Hắn nói, tôi biết ngươi là ai."
"..." Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.
Đông Nguyệt không khỏi có chút khẽ nhíu
mày kêu lên "cha, cha ...?"
“phạm nhân thẩm tra của con tên là gì?” Đầu
dây bên kia vang lên, giọng nói của cha Đông
Nguyệt dường như có ch t thay đổi.
Edit: Vasterel
Cho Đông Nguyệt có cảm giác là cha cô đột
nhiên trở nên nghiêm túc.
"Trình Uyên."
"Trình Uyên?"
"dạ."
"Được rồi, cha biết người này."
"cha, có chuyện gì sao?"
"Không, cha thật sự cũng không biết nó có ý
gì."
"dạ."
cúp máy.
Trong một khu vip của bệnh viện, một người
đàn ông trung niên được Trình Uyên cứu sống
đột nhiên ngồi dậy.
Ông ta nhéo lông mày, nhếch mép cười nói:
"Bé ngoan, l c này đã chiều anh quá."
Edit: Vasterel
Ngồi ở một bên, Đông Lương Đình đang gọt
táo không khỏi quay đầu nhìn người đàn ông
trung niên.
Người đàn ông trung niên kia không phải ai
khác, chính là một đại nhân vật làm mây làm
gió ở kinh thành có thể khống chế tứ đại gia
tộc, chủ thịch Thương minh kinh thành Đông
Tâm Tư.
Đông Tâm Tư cười khổ nói, "hắn nhờ Nguyệt
Nguyệt chuyển lời cho anh, hắn nói là biết
Nguyệt Nguyệt."
" Cho nên, nếu lời buộc tội của hắn là thật,
thì sẽ liên quan đến cái chết của Chu Kiệt, và
cái chết của Chu Kiệt cũng sẽ liên quan đến
lệnh của anh ban xuống giết Trình Uyên, gắn
liền với việc Phương Thanh Yến sai người bắn
chết Lý T c. "Sau khi phân tích, Đông Lương
Đình nhíu mày," hắn đây là định chó chết thì
mèo le lưỡi? "
“nếu không liên quan đến một mình anh thì
đã không nói làm gì.” Đông Tâm Tư thở dài,
“Tối nay Nguyệt Nguyệt gọi điện thoại cho anh.”
Edit: Vasterel
“Há?” Đông Lương Đình ngạc nhiên “Nhưng
Nguyệt Nguyệt căn bản không hề biết chuyện
này.”
“Nếu như tiểu tử này đem anh khai ra, em
nghĩ Nguyệt Nguyệt còn không biết rõ tình hình
như thề nào sao?” Đông Tâm Tư bất lực nói
“tiểu tử này đã điều tra qua anh, biết được
Nguyệt Nguyệt vừa giải quyết khúc mắc hiểu
lầm giữa anh với cái chết của mẹ con bé . "
"hắn đã nắm bắt được cái thóp của anh."
"hắn biết anh không muốn Nguyệt Nguyệt
biết quá nhiều, nếu để Nguyệt Nguyệt biết
chuyện này có liên quan đến anh thì về sau con
bé sẽ ghi hận anh..."
Đông Lương Đình sửng sốt.
"Đứa con trai bị bỏ rơi của Trình gia, có thể
thông minh như vậy sao?"
Đông Tâm Tư lắc đầu "Người của Trình gia
đều không bình thường."
Edit: Vasterel
“Vậy thì chúng ta phải làm gì?” Đông Lương
Đình hỏi.
Đông Tâm Tư thở dài, "Chuyện này chỉ có
thể để Phương gia ngậm bồ hòn làm ngọt."
"Ý anh là sao? Ý anh là, Trình Uyên có thể
thoát tội được sao?" Đông Lương Đình ngạc
nhiên nói, " Nhân chứng vật chứng đều đủ,
chưa kể rằng là bị cảnh sát tận mắt bắt được,
làm sao có thể thoát tội được?"
Đông Tâm Tư bước xuống giường, mang
dép lê vào, dạo bước đến bên đầu giường.
Nhìn vầng trăng yên tĩnh ngoài cửa sổ, ông ta
khẽ mỉm cười.
"Còn người, còn sống, mọi thứ đều có thể!"
" Nói thì nói thế, nhưng là em không thể nghĩ
ra được trước cái tình huống sinh tử này, hắn
sẽ giải quyết như thế nào?"
"Nếu không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa.
Bây giờ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi
đã muộn, chúng ta chỉ có thể dệt hoa trên
gấm."
Edit: Vasterel
...
...
Mà vào lúc này, trên sông Liên Tâm ở Kinh
thành, một hòn đá đang không ngừng nhảy bậc
trên mặt nước.
Sau khi quăn nó bay trên mặt nước, Ngụy
Tác thở dài, sau đó ngồi xổm ở bên bờ sông.
Phía sau anh ta là Trình Nặc ngồi trên xe lăn,
vẻ mặt bình tĩnh.
“Bây giờ ngươi có vui không?” Giọng Ngụy
Tác có chút không vui.
Trình Nặc khẽ cười cười, "Nhưng nhìn ngươi
cũng không vui cho lắm."
“Tôi cùng với Trình Uyên không tranh đoạt
gia sản, đương nhiên sẽ không vui.” Ngụy Tác
lạnh lùng nói.
Trình Nặc giật mình, sau đó tự giễu cười rồi
nói: "Anh của tôi xem ra cũng khá hấp dẫn.
Edit: Vasterel
ngươi cùng anh ấy mới gặp qua hai lần, mà lại
cảm thấy cùng chung chí hướng rồi sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Ngụy Tác chợt thoáng
buồn.
Anh ta đứng dậy, đi đến mép sông, nhặt một
viên đá lên và hỏi "Nếu như ngươi là anh ấy,
ngươi có làm điều này không?"
Sau khi nói xong, hòn đá lần nữa hóa thành
một con chuồn chuồn nhỏ, cùng trên mặt nước
nhảy vọt đi xa.
Trình Nặc khinh thường chế nhạo cười lạnh
một tiếng, "Ngươi cho rằng tôi sẽ làm chuyện
ngu ngốc như vậy sao?"
“ngu Ngốc?” Ngụy Tác sững người một lúc,
sau đó thở dài “đ ng vậy, là ngu ngốc.”
Sau đó, anh ta nhặt một hòn đá khác, ném
vào mặt nước một lần nữa, và nói: "Có lẽ tất cả
ch ng ta đều không ngu ngốc."
"Hả?"
Edit: Vasterel
“Nếu như là tôi, tôi sẽ làm như Trình Uyên.”
Ngụy Tác xoay đầu nói với Trình Nặc.
Trình Nặc cau mày.
Ngụy Tác nói: "Điểm này, ta cũng giống
Trình Uyên. Tín cách của chúng ta rất thẳng
thắn, nói một là một, hai là hai, giết người thì
đền mạng thiếu nợ thì phải trả, đây là điều hiển
nhiên."
Trình Nặc cười nói: " Ngụy gia sẽ không cho
phép ngươi làm chuyện này."
“Đ ng vậy!” Ngụy Tác thở dài “Điểm khác
biệt duy nhất giữa ch ng ta là ngươi và anh trai
của ngươi được tự do, trong khi nhà họ Ngụy
của chúng tôi thì nuôi giam cầm.”
Sau đó, có một khoảng thời gian ngắn im
lặng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Trình Nặc đột
nhiên hỏi: " Buổi tối hôm nay gọi tôi ra đây, sẽ
không phải cùng ta đàm đạo về anh ấy chứ ."
Edit: Vasterel
Ngụy Tác mỉm cười. "cha tôi nói rằng ông ấy
muốn mời ngươi tham gia sinh nhật của ông ấy
vào ngày mốt tới đây. Ông ấy cũng yêu cầu tôi
đưa cho ngươi thiệp mời. Tôi thấy nó sao sao
nên xé rồi."
“chuyện này Không thích hợp lắm à nha?”
Trình Nặc.
Ngụy Tác cười lạnh nói: "Không có gì thích
hợp hay không thích hợp cả, lần này anh của
ngươi ngủm củ tỏi rồi. tất cả Mọi người đều biết
, sau này Trình gia nhất định sẽ rơi vào tay
ngươi. cha ta chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt với
ngươi trước thôi." . "
Trình Nặc kinh ngạc hỏi "ngay thẳng vậy?"
“cùng với ngươi tôi còn cong với ngoặc gì
nữa?” Ngụy Tác bĩu môi nói, “Hơn nữa, tâm tư
của Tư Mã Chiêu người qua cũng biết.” (tư mã
chiêu ý chỉ Nặc )
Trình Nặc hỏi: "Nếu như anh trai tôi có thể
sống sót qua chuyện này, tôi có cần phải đi nữa
không?"
Edit: Vasterel
Ngụy Tác thở dài, "Có thể sao? Trong
trường hợp này, nếu là ngươi, ngươi có thể
làm gì? Một trăm lẽ một phần trăm sẽ chết."
Nghe vậy, Trình Uyên gật đầu "Ừ."
Sau đó, khóe miệng hắn ta dần dần gợn lên
hình vòng cung.
Nhìn thấy Trình Nặc cười, Ngụy Tác nhíu mày
nói: "Đó là anh trai của ngươi, nụ cười của
ngươi không phải quá thẳng thắn sao?"
“với ngươi, ta còn cần phải giấu giếm sao?”
Trình Nặc cười.
Ngụy Tác lại cong môi, sau đó vẫy tay " thôi,
Đi đây!"
Nhìn thấy bóng lưng của Ngụy Tác dần dần
mờ đi, nụ cười trên mặt của Trình Nặc càng
ngày càng đậm hơn.
"anh, anh yên tâm đi, tôi sẽ đích thân đi nhặt
xác cho anh, dù sao ch ng ta cũng là anh em."
Edit: Vasterel
Chương 399: đều là phụ nữ với nhau
Đây là một cái kết cục chắc chắn phải chết, hầu
như tất cả mọi người ai cũng nghĩ như vậy.
Bạch An Tương cũng không ngoại lệ.
Cô không dám đem chuyện này nói cho mẹ Trình
Uyên biết, cô chỉ nói dối là mấy ngày nay Trình Uyên
bận việc không có thời gian về nhà.
Sau đó cô liên đi hỏi và cầu cứu.
Đầu tiên cô đến gặp Bạch Thiếu Lâm, cha của
mình.
Bạch Thiếu Lâm không nói gì, nhưng là khuyên cô
đừng quá lo lắng, nói là Trình Uyên cũng hết cách
rồi.
Bạch An Tương biết mình không còn cách nào
khác là đến cầu cứu với Bạch Thiếu Lâm, nhưng cha
cô không có khả năng giúp đỡ như vậy.
Sau đó, cô lại đến gặp Tiêu Trí.
Edit: Vasterel
Khi đến tập đoàn Trích Thủy, các giám đốc điều
hành cấp cao nhất đang họp, Bạch An Tương mặc
dù đang rất vội nhưng cũng không xen vào cuộc họp
của người khác mà chỉ là chờ ở bên ngoài.
Chờ đợi ròng rã hai canh giờ.
Tiêu Trí hơi ngạc nhiên khi bước ra nhìn thấy Bạch
An Tương, nhưng cũng không tỏ ra nhiệt tình lắm.
Ch dâu
Cảm nhận được sự thờ ơ trong giọng điệu của
Tiêu Trí, Bạch An Tương đ nh muốn nói, nhưng lại
nuốt trở vào.
“Không có gì.” Cô lắc đầu, sau đó xoay người rời
đi.
Tan đàn xẻ nghé, tường đổ thì ai cũng đẩy, thói
đời nóng lạnh không gì hơn cái này.
Bạch An Tương bỗng nhiên quá bất lực.
Edit: Vasterel
Nếu cô đã khuyên anh không nên đi, thì kết quả
bây giờ có như vậy không?
Giờ khắc này, trong lòng Bạch An Tương mới
chính thức cảm nhận được Trình Uyên có sức nặng
đối với mình.
Cô thật sự đã nhận ra trái tim của mình.
Đi qua một hành lang có vẻ là dài nhất trong cuộc
đời cô cho đến nay, Bạch An Tương đến thang máy,
bấm nút một cái, mở ra rồi bước vào.
Lúc thang máy chuẩn b đóng lại, liền đột nhiên
nhìn thấy Tiêu Trí xuất hiện bên ngoài thang máy.
“Ch dâu, nếu muốn cứu Trình Uyên, tìm em cũng
vô dụng. Có lẽ ch nên đến Kinh thành tìm cha mẹ
ruột của Trình Uyên.” Tiêu Trí nói.
Nghe vậy, Bạch An Tương hai mắt sáng lên.
Vâng, đúng vậy, tại sao cô không nghĩ tới điều đó.
Edit: Vasterel
Khoảnh khắc thang máy đóng lại, lòng cô bỗng trở
nên sáng suốt hơn.
Khi con người ta khó khăn nhất, cho dù khó khăn
đến đâu đi nữa cũng không phải là không có
phương hướng.
Một câu nói của Tiêu Trí đã nhắc nhở cho Bạch An
Tương, đồng thời cũng chỉ cho cô phương hướng để
đi.
Trình gia.
cô nhớ tới Trình Cẩm Đông, người mà cô từng
nhìn thấy ở Kinh thành lần trước, cha chồng của cô,
với ngh lực của mình, chắc chắn sẽ có thể giải cứu
được Trình Uyên.
Cùng ngày, Bạch An Tương về nhà, mặc quần áo
vào và rồi cô đến Bắc Kinh.
Nhưng đến tối, Mục Tư Nhã gọi điện thoại tới.
Bạch An Tương do dự một chút rồi cúp điện
thoại.
Edit: Vasterel
Khi điện thoại lại đổ chuông tiếp, cô lại cúp máy.
Vẫn đổ chuông, lại tiếp tục tắt máy, nhầm tắt máy
luôn.
Vừa mở cửa đã thấy Mục Tư Nhã đứng ở bên
ngoài.
“Sao cậu không trả lời điện thoại của tớ ” Mục Tư
Nhã nhẹ giọng hỏi.
Bạch An Tương nhàn nhạt đáp: Tôi mệt muốn
nghỉ ngơi.
Mục Tư Nhã nhìn Bạch An Tương đang ăn mặc
chỉnh tề, lộ ra một nụ cười xa xăm cậu ... đây là
mệt sao? Sao lại giống như đang đi chơi vậy?"
Bạch An Tương đẩy Mục Tư Nhã ra, khi bước ra
ngoài liền nói: "Tôi muốn ngủ chỗ khác."
Mục Tư Nhã liền đi theo cô đằng sau.
Edit: Vasterel
Trời tối, Tam Thạch Thôn căn bản không thể đi
taxi, phải đi một đoạn đường dài ra ngoài vòng bên
ngoài mới có thể bắt taxi được.
Bạch An Tương liền đã trải qua một chặng đường
rất dài.
Mục Tư Nhã cũng lẻo đẻo đi theo một quãng
đường dài như vậy.
Đột nhiên, Bạch An Tương quay lại, rất khó ch u
hỏi: cô đi theo tôi làm cái gì
Mục Tư Nhã rốt cục bộc phát, cô cũng lớn tiếng
quát hỏi lại Bạch An Tương, cô hiện tại có phải ghét
tôi lắm không?"
“cô đừng có tự mình đa nghi!” Bạch An Tương
cũng hét lên.
Mục Tư Nhã lại hét lên "Chỉ vì một tên Trình Uyên
sao Chúng ta quen nhau còn lâu hơn cả hắn ta? cô
trở mặt với tôi vì hắn ta sao?"
Edit: Vasterel
Đúng vậy, là tôi giật dây hắn đi đấy, nhưng hắn
không có thể không đi mà Với lại Lý Túc không phải
vì cứu hắn mà chết sao? Hắn nên báo thù cho mối
hận này!"
Bạch An Tương gầm lên "Anh ta là chồng của tôi!"
“Lý Túc cũng là chồng của tôi!” Mục Tư Nhã cũng
không cam lòng ch u thua kém.
“Vậy thì, chúng ta đừng gặp nhau nữa!” Bạch An
Tương quát lên.
"..." Mục Tư Nhã đờ đẫn cả người ra.
Cô ấy nhìn Bạch An Tương đang dầm mưa như ở
Ewha, như thể mới gặp lần đầu, ánh mắt đầy xa lạ.
(ewha là trường đại học nữ sinh Hoa lê)
Bạch An Tương cũng nhìn Mục Tư Nhã với khuôn
mặt long lanh lấp lánh, trên mặt lộ ra một vẻ kiên
đ nh.
Hai người nhìn nhau rất lâu.
Edit: Vasterel
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Bạch An
Tương xoay người tiếp tục đi vào bóng đêm.
Mục Tư Nhã ngẩng đầu nhìn những vì sao trên
trời, nước mắt không ngừng tuôn rơi, từ chiếc cằm
nhẵn nhụi chảy xuống xương quai xanh trắng nõn,
kèm theo sự lạnh lẽo đến tận đáy lòng.
Trong đầu cô ấy hiện lên cảnh tượng của đêm
hôm đó.
Trình Uyên, giống như b phát điên.
À không, phải nói là giống như dã thú, để báo thù
cho Lý Túc, anh đã trở nên một cách điên cuồng.
trên cổ anh nổi gân xanh, hai mắt đỏ hoe, hung
hăng treo lủng lẳng trên lưng lão già đó,và kiên
quyết như chú chó pitpull với hàm răng cắn chặt
khong nhả.
Máu me khắp người anh, và vết thương chằng
ch t, nhưng với chút sức lực cuối cùng, anh từng
chút một đâm con dao vào người Phương Thanh
Yến.
Edit: Vasterel
Mục Tư Nhã lúc này mới sửng sốt.
Cô cảm nhận được quyết tâm báo thù của Trình
Uyên.
Cảnh tượng này cho tới nay vẫn rất rõ ràng trong
đầu cô, cho nên cô biết dù không có chính mình
động viên, Trình Uyên vẫn sẽ làm được.
Và ngay cả khi cô đã cố gắng thuyết phục anh
đừng trả thù, cũng không thể thay đổi quyết tâm
của anh.
Cái này, đâu có liên quan gì đến mình?
“Tại sao cậu lại ghét tớ như vậy ” Mục Tư Nhã
lẩm bẩm, cô nghĩ mãi không hiểu.
Về phần Bạch An Tương, cô không nghĩ nhiều như
vậy.
Cô chỉ biết Trình Uyên b bắt vì trả thù cho Lý Túc.
Edit: Vasterel
Nếu không phải Mục Tư Nhã xúi giục, đến tột
cùng Trình Uyên sẽ không như vậy.
Cô ấy đầy bất bình với người bạn của mình, nếu
người đàn ông của cô chết, cô cảm thấy đau khổ,
vậy khi người đàn ông của tôi chết cô sẽ không cảm
thấy đau lòng sao
Có lẽ, nguyên nhân của sự việc đủ khiến cô hận cô
ấy, nhưng xin lỗi, tôi cũng là phụ nữ, tôi không đủ
rộng lượng để hy sinh người đàn ông của mình vì sự
thù hận của cô.
Đưa tay ra chặn xe, Bạch An Tương lấy mu bàn
tay lau những giọt nước mắt trên mặt của mình.
Chiếc ô tô chạy đến ga tàu cao tốc.
Mười hai giờ đêm, có một chuyến tàu khác về
kinh thành.
Nhưng trước khi xe tiến vào Bắc Kinh, nó đã b ai
đó chặn lại.
...
Edit: Vasterel
...
Cùng lúc đó, trong biệt thự của Phương gia ở khu
phía Bắc, tỉnh Giang Bắc ,khắp nơi tràn ngập màu
trắng..
Một chiếc quan tài được đặt trong phòng khách.
Đã từng không ai bì nổi Phương Tam Gia , ông
ngồi trên futon (nệm ngồi) bên cạnh quan tài, đờ
đẫn nhìn một điểm nào đó, trong miệng lầm bầm
không biết là nói cái gì.
Hai bên hắn, có rất nhiều nam nữ mặc đồ đen,
đeo vòng đen đứng.
Lúc này, một người phụ nữ da ngăm đen đi tới
phòng khách cúi đầu chào Phương Hoài Sơn, nói
nhỏ: "Tam gia, vợ của Trình Uyên muốn vào Bắc
Kinh, nhưng b người của chúng ta chặn lại."
“Ừm.” Phương Hoài Sơn gật đầu, không nói gì
nữa.
Edit: Vasterel
Người phụ nữ đợi một lúc, không thấy Phương
Hoài Sơn trả lời, do dự một chút, rồi mới hỏi: "Có
cần mang đến đây không
“thả đi.” Phương Hoài Sơn lắc đầu.
Nhưng...
"Nói cho cô ấy biết, tốt nhất là ở nhà đừng đi đâu,
nếu không ... Phương Hoài Sơn suy tư một chút,
ánh mắt ngưng tụ đột nhiên, "Nếu không, sẽ chết!"
“Vâng.” Người phụ nữ cúi đầu một lần nữa, rồi
bước ra ngoài.
Điện thoại gọi từ tỉnh Giang Bắc đến Tân Dương,
người phụ nữ da ngăm chuyển lời Phương Hoài Sơn
qua.
Đáng tiếc, dường như bên kia không có ý đ nh
nghe theo lời Phương Hoài Sơn.
Bởi vì, Bạch An Tương thật tế quá xinh đẹp.
Edit: Vasterel
Chương 400: Ngôi nhà mới
Vì trời tối và lại là vòng ngoài nên không có nhiều
xe trên đoạn này.
Trên một đoạn vòng ngoài của Tân Dương, một
chiếc taxi đang đậu bên đường, tài xế ngồi nghiêng,
trên ngực có một con dao găm sắc nhọn, máu từ từ
chảy ra.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Phương Hoài
Sơn, ba người áo đen nhìn nhau, tựa như đọc được
hiểu được ánh mắt của nhau.
Bạch An Tương bị dây thừng trói chặt và ngồi ở
ghế sau xe taxi, trên miệng còn dán băng dính,
nhưng dù vậy, cô vẫn không thể che giấu được
gương mặt tuyệt vời của mình.
"Tam gia nói thả đi."
"Vậy thì thả."
"Thật đáng tiếc."
"Nếu không thì làm chút?"
Edit: Vasterel
"làm chút gì rồi thả, vẫn là thả ."
"đúng tôi cũng nghĩ như vậy."
Ba người vui vẻ cùng nhất trí với nhau.
Sau đó lại bắt đầu oẳn tù tì.
Cuối cùng, một người đàn ông có ria mép lên xe
trước.
Lúc này, Bạch An Tương dù có ngốc đến đâu cũng
không biết hắn muốn làm gì, trong mắt hiện lên vẻ
tuyệt vọng, mạnh mẽ lắc đầu.
Nhưng cô càng như thế này, người đàn ông râu
ria mép càng hưng phấn khuôn mặt tươi cười cũng
trở nên biến dạng.
Một bàn tay to khiến Bạch An Tương khiếp sợ từ
từ vươn tới trước bộ ngực đầy đặn quyến rũ của
cô.
Edit: Vasterel
“Đừng sợ, anh đây sẽ làm cho em dễ chịu đến
mức phải học đánh vần.” người đàn ông râu mép
nở nụ cười dê xồm.
Có lẽ hắn cho tới bây giờ chưa nghĩ rằng, mình sẽ
có một ngày làm A làm A với một mỹ nhân tuyệt thế
vô song thế này, trong lòng đắc ý không thôi.
hắn cảm giác như đang thống trị cả thế giới vào
lúc này.
Sau đó, thật sự truyện đến một tiếng hét, nhưng
lại thêm một tiếng hét nữa, và rồi một cộng một
bằng hai tiếng hét.
"A!"
"A!"
Chỉ là tiếng hét phát ra từ phía sau.
Râu mép khẽ giật mình, không khỏi nhíu mày, nổi
giận quát nói: "Hai người các ngươi tắt cái lại kèn
của mình đi, tôi xong liền đến phiên các ngươi, hét
la om xòm gì vậy."
Edit: Vasterel
“Thật là….” Tức giận chửi bới, rồi bắt đầu cởi dây
thắt lưng của mình ra.
Nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy lạnh ở ngực.
Từ từ cúi đầu xuống.
A, một cái sừng mọc ra trên ngực tôi từ khi nào
vậy?
A, đây không phải là sừng, mà là con dao.
Nhìn xem, vẫn còn vết máu trên mũi dao.
Máu?
Hắn đột ngột quay đầu lại, rồi hai con mắt hắn
tròn xoe ngay lập tức.
Sau lưng hắn xuất hiện một nam nhân, một nam
nhân ở Kinh thành khiến bao nhiêu người nghe
danh đều đã sợ vỡ mật..
Thiết Diện!
Edit: Vasterel
Thiết Diện rút dao ra khỏi lưng, tên ria mép yếu
ớt từ từ rơi xuống.
Khi hắn rơi đè lên người Bạch An Tương, Thiết
Diện một phát đã nắm lấy quần áo của hắn và thế là
đã bay lên không trung.
Hắn chỉ là nhẹ nhàng vung tay một cái, thân hình
ria mép liền bị hắn quăng ra như cái gối bông.
giúp Bạch An Tương tháo dây, Thiết Diện nói: " Đã
làm tiểu thư bị kinh sợ."
Bạch An Tương quả thực kinh hãi, không chỉ vừa
rồi mà bây giờ cũng vậy.
Bởi vì người trước mặt không có mặt mũi.
Anh ta đeo một chiếc mặt nạ trên mặt, ngoại trừ
hai lỗ trên hai con mắt, còn lại đều là màu trắng.
Cái hình dáng này xuất hiện vào ban đêm, thì nó
còn đáng sợ hơn cả xã hội đen.
Edit: Vasterel
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?” Bạch An Tương co
rút người lại đầu kia của băng ghế taxi.
Thiết Diện dường như đã sớm ngờ tới cô sẽ có
hành động như vậy từ lâu nên anh ta cũng không có
hành động thái quá mà bình tĩnh nói "Nhị thiếu gia
ra lệnh."
“Nhị thiếu gia?” Bạch An Tương khác biệt.
“Trình gia Nhị thiếu gia.” Thiết Diện nói.
Nghe vậy, Bạch An Tương kinh ngạc "Em trai của
Trình Uyên?"
“Đúng vậy.” Thiết Diện trả lời.
Cái này, có chút hơi thái quá, trong đầu Bạch An
Tương bắt đầu rối tung lên.
"Nhị thiếu gia nói, nếu tiểu thư muốn đi kinh
thành, để tôi đưa tiểu thư đến đó. Ngài ấy cũng
muốn gặp chị dâu mình." Thiết Diện nói xong liền
hỏi: "tiểu thư có muốn đi kinh thành không?"
Edit: Vasterel
Bạch An Tương do dự một chút, cuối cùng vẫn là
yếu ớt nhẹ gật đầu.
...
...
Đúng lúc này, Trình Uyên cũng đi tới chỗ trụ sở
mới.
Trại giam tỉnh Giang Bắc.
Anh sẽ ở đây để chờ thẩm phán cuối cùng.
Trong số những người đi cùng anh có Đường
Hùng và Đông Nguyệt, Đông Nguyệt trực tiếp ngồi
chung xe với anh.
Khi đến gần trại tạm giam, Đông Nguyệt đột
nhiên nói: "Tôi đã đọc qua thông tin của anh."
“Sau đó thì sao?” Trình Uyên lúc này như người
chưa từng xảy ra chuyện gì, nhàn nhã nhìn phong
cảnh ngoài cửa sổ, nghe thấy lời nói của Đông
Nguyệt, không khỏi mỉm cười hỏi.
Edit: Vasterel
“Thật khó tưởng tượng nổi, một người như anh
sao lại có thể mắc phải sai lầm thấp nhât như vậy?”
Đông Nguyệt vô cùng khó hiểu hỏi, “Rõ ràng là
tương lai tươi sáng, nhưng lại...”
Trình Uyên chỉ vào bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ,
cười với cô nói: "cô nhìn sao sáng trên trời đi."
Đông Nguyệt theo ngón tay của anh, quả nhiên có
vài cái sáng rực.
Trình Uyên nói: "sao sáng ngời được treo trên
bầu trời thật tốt biết bao? Nhưng mà, nó không
phải biến thành một sao băng sao? Đây cũng chính
là số mệnh của nó."
"Con người cũng như nó, không phải muốn làm gì
thì làm. Có những con đường biết là ngõ cụt, nhưng
xuất phát từ trái tim thì không thể không đi. Đây là
cuộc đời của chúng ta."
Đông Nguyệt có vẻ không đồng tình với câu nói
của Trình Uyên, cô hỏi: "nếu như anh không đi thì
có người ép anh sao? Sẽ có người ép anh đi giết
người sao?"
Edit: Vasterel
Trình Uyên nhẹ gật đầu, "Ừ."
"ai?"
“Đây.” Chỉ chỉ vào trái tim của mình, Trình Uyên
nói, “không ai có thể qua được đây.”
"Vậy anh hiện tại giết người, báo thù, trong lòng
có cảm thấy dây dứt không?"
Trình Uyên mỉm cười, "Thật sự là thoải mái hơn
nhiều."
“Thế nhưng là anh muốn chết rồi.” Đông Nguyệt
không thể nào hiểu được “Giết người là phải trả giá
bằng mạng sống.”
Cô ấy thực sự không thể hiểu được bản thân anh
còn có cả một tương lai tuyệt vời, vậy mà chỉ vì dã
tâm mà chính tay anh đã giết người và hủy hoại
tương lai của mình.
Điều này.
Edit: Vasterel
Thật là quá ngu xuẩn.
Cô sợ rằng chỉ số thông minh sẽ không đạt được
đến trình độ của một người trưởng thành.
Nhưng hết lần này tới lần khác chính là người
như vậy, chỉ trong một năm làm sao có thể có được
lòng tin của mọi người như vậy?
“Định mệnh.” Trình Uyên thở phào nhẹ nhõm, vô
tư nói.
Đông Nguyệt nghiêm túc nhìn anh một hồi lâu.
Khi xe dừng lại bên ngoài trại tạm giam, Đông
Nguyệt nói với Trình Uyên, "Nhìn kỹ những ngôi sao
sáng trên bầu trời. Tin tôi đi, những ngôi sao đó sẽ
không trở thành sao băng."
“Ý của câu này là gì?” Trình Uyên suy tư một hồi,
khó hiểu.
Đông Nguyệt lắc đầu, "Không có gì cả, đây chỉ là
tri thức."
Edit: Vasterel
"..."
“cót két!” Cửa xe được đóng chặt từ bên ngoài
được mở ra.
Đúng lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông
Nguyệt bỗng nhiên nghiêm một chút, cô liền một
cước đá vào mông Trình Uyên "xuống xe!"
...
Sau một vài thủ tục, một phen bị giày vò, Trình
Uyên đã bị cạo trọc đầu, mặc đồng phục tù nhân,
sau đó bị đẩy vào phòng giam.
“Bùm!” Ngay tại cửa sắt đóng lại, Trình Uyên đột
nhiên cảm giác được trước mắt có rất nhiều ánh
mắt thèm thuồng.
Người đàn ông ở hai hàng ghế xúng xính áo sơ mi
và kiểu tóc, nghiêm nghị nhìn anh.
Sau khi đếm sơ bộ, có khoảng hai mươi người
trong một phòng, và có hai dãy ghế lớn trong phòng
giam.
Edit: Vasterel
Thấy vẫn còn trống hai chỗ, Trình Uyên đi tới một
vị trí dựa vào tường rồi ngồi xuống.
"này, tên ngươi là gì?"
Lúc này, một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi
sắc mặt lạnh lùng hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên cười nhìn hắn "Giết người."
Nghe vậy người đàn ông đó hơi giật mình, sau đó
khóe miệng gợn lên một vòng cung "Haha, giết
người, vậy ngươi giết ai?"
“giết rất nhiều, đại đa số đều không biết tên.”
Trình Uyên nói.
"Ahaha ..." Người đàn ông đó được một trận cười
to.
Sau đó mọi người trong phòng giam cũng cười
theo, Trình Uyên cũng cười theo.
Edit: Vasterel
Nhưng chưa kịp cười xong, người đàn ông đột
nhiên ngừng cười, vẻ mặt ngưng trọng, thái độ
hung dữ gầm thét một tiếng "cút, quz xuống!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom