• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (10 Viewers)

  • Chương 376-380

Edit: Vasterel
Chương 376: Tại sao phải nói xin lỗi
"Khụ khụ khụ..."
Lại là một trận ho kịch liệt, và bọt máu được bắn
ra từ miệng.
“thùy phổi đi rồi, quá muộn.” Lý Túc nhíu chặt
lông mày, thở dốc nói, “Hãy giúp anh.”
Trình Uyên đầu óc trống rỗng.
Trước khi chết, Lý Túc lấy tay áo lau sạch chiếc
đồng hồ Longines trên tay của mình, bởi vì chiếc
đồng hồ bị vấy bẩn bởi máu khi anh ho khan.
"đây là?"
"Đồng hồ ấy, áo quần của anh thì ổn rồi, nhưng
với chiếc đồng hồ này, thì có vẻ hoàn hảo hơn."
"kết hôn mà đi tặng đồng hồ sao?"
"Ai gù, đừng quan tâm đến chi tiết nhỏ này."
Edit: Vasterel
Ký ức cách đây không lâu lại hiện về trong đầu
Trình Uyên, anh ấy chậm rãi vươn tay dựt dây
chuyền ra nhét vào trong tay của anh.
Cái này là Lý Túc giao cho anh.
Lúc đó Lý Túc nói rằng, đây là vật phong thủy, có
thể bảo đảm được bình an và may mắn, nhưng chỉ
tiếc cha của anh đã chết, khi giao lại cho anh ấy.
Lý Túc nói mình không có người thân nào cả, duy
nhất chỉ có Trình Uyên là người hiểu mình nhất và là
người tốt với mình nhất,cho nên rất mong Trình
Uyên được bình an.
Trình Uyên lúc đó còn trêu chọc anh nữa chứ,
chuyện này anh còn tin nữa sao?
Lý Túc nghiêm túc nói, tin hay không là một
chuyện.
Lý Túc nhắm mắt lại, vẻ mặt thản nhiên như đang
ngủ say, nhưng cánh tay lại tự nhiên từ từ buông
xuống cả hai bên.
Edit: Vasterel
Nhìn anh ấy, Trình Uyên nhớ lại những cảnh họ
đã cùng nhau trải qua từ khi gặp nhau trong game.
Nỗi buồn trong lòng đã ăn mòn hoàn toàn bộ não
và ngừng suy nghĩ hết tất cả về mọi thứ.
Đối với Lý túc mà nói, anh ấy thà rằng bị phạt còn
hơn để người khác ức hiếm tình bạn của mình, nên
cởi bỏ quân phục hành hung Long Học Chiêu, và kể
từ lúc đó Trình Uyên đã coi anh như anh em của
mình.
Đối với Trình Uyên, từ nhỏ anh chỉ có mẹ là người
thân duy nhất, không có anh chị em, điều này có
phần đáng tiếc.
Bây giờ anh có một đứa em trai, nhưng hắn vẫn
muốn giết anh hết lần này đến lần khác, điều đó
cũng không thể nào bù đắp được sự khuyết điểm
đó.
Không đòi hỏi bất cứ thứ gì để đáp lại, Lý Túc,
người luôn có thể đứng sau anh vào những thời
Edit: Vasterel
khắc quan trọng, đã vô hình lấp đầy sự khuyết điểm
trong lòng của Trình Uyên.
Anh cảm thấy anh ấy giống như anh trai của
mình.
“Anh à, trên đường có thể lạnh, anh cần phải mặc
lại cho thật đẹp nha.” Trình Uyên cài lại cúc áo cho
Lý Túc.
Sau đó anh đột nhiên có phản ứng, vội vàng lấy
điện thoại di động ra bấm Từ Xuyên, sau đó bấm số
120.
"Không được ... nhất định có thể cứu được."
Đột nhiên nhớ tới Lý Tịnh Trúc, liền gọi ngay cho
Lý Tịnh Trúc.
Không lâu sau, Tân Dương rất nhiều xe cứu
thương xa lạ xếp hàng dài tới hiện trường.
Tuy nhiên, tất cả các bác sĩ đều nhất trí một cách
đáng ngạc nhiên.
Edit: Vasterel
Mất nhìn Lý Túc một cái, liền bắt đầu rồi lắc đầu.
Trình Uyên ngồi xổm sang một bên, hút một điếu
thuốc, tàn thuốc cháy trụi vào tận gốc.
Từ Xuyên đi tới lắc đầu với anh, thở dài một tiếng
rồi nói "chết rồi."
Trình Uyên hai mắt đỏ bừng, điếu thuốc trong
miệng rơi trên mặt đất.
Khi bước tới xe, anh nhìn thấy Lý Tịnh Trúc vừa
quay đầu lại sau khi kiểm tra.
Lý Tịnh Trúc cũng lắc đầu nhìn anh.
“Lắc đầu là có ý gì?” Trình Uyên hỏi Lý Tịnh Trúc
“Tại sao ai ai cũng đều lắc đầu với tôi?
"Ngay cả cô cũng không ngoại lệ? cô không phải là
bác sĩ thiên tài sao?"
Edit: Vasterel
"cô không thể làm cho người ta sống lại từ cõi
chết được sao?"
"Tôi trúng độc rất nặng, cô vẫn cứu được, anh ấy
tại sao không cứu được?"
"cô nói cho tôi biết đi, cô nói cho tôi biết cô có
thể đi."
Trình Uyên hai tay nắm lấy vai Lý Tịnh Trúc, lắc
mạnh.
Lý Tịnh Trúc bị anh nắm khiến đau một chút, nhíu
mày nhíu chặt lại, đối với Trình Uyên quát: "ngươi
đã đủ chưa!"
“Không đủ!” Trình Uyên cũng rống lên.
Anh chỉ vào tất cả các bác sĩ có mặt ở đây, quay
lại, lớn tiếng hỏi: "Các ngưoi là bác sĩ cái quái gì vậy?
Cứu người à! Không cứu người được thì chỉ biết lắc
đầu, như vậy vẫn là bác sĩ sao?"
Edit: Vasterel
“Người đã chết rồi!” Lý Tịnh Trúc đột nhiên hét
lên.
Trình Uyên sững sờ.
Từ Xuyên cũng trịnh trọng nói "Đúng vậy."
Khung cảnh yên ắng đến mức lạ thường.
Từ Xuyên vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh, nhưng Trình
Uyên hất tay Từ Xuyên ra, không nói lời gì, tiến vào
xe của Từ Xuyên.
Từ Xuyên nháy mắt ra hiệu cho Lý Tịnh Trúc một
cái, Lý Tịnh Trúc nhanh chóng cũng tiến vào ngồi
bên ghế phụ.
Trình Uyên mặc kệ tất cả mọi người rồi lái xe rời
khỏi đây.
Trong đầu anh hiện lên một mớ hỗn độn.
Nếu đây chỉ là một vụ ám sát bình thường và gây
ra một số tổn hại cho anh, có lẽ Trình Uyên không
quan tâm đến nó.
Edit: Vasterel
Nhưng bây giờ thì khác.
Hiện tại Lý Túc đã chết.
Mối thù này anh muốn báo.
Vì vậy, gọi điện thoại cho Lý Hải Tân nói "Tôi đã bị
một cuộc phục kích, anh trai của tôi chết rồi."
“tôi biết.” Lý Hải Tân trầm giọng nói.
Trình Uyên nói: "Tra, điều tra là ai làm, tìm ngay
cho tôi."
"Được."
Lý Tịnh Trúc ngồi ở trong xe, nhìn Trình Uyên vẻ
mặt đầy tức giận, nên không dám lên tiếng.
Lái xe chạy đến nhà Mục Tư Nhã, cách nhà cô ấy
100m rồi dừng lại.
Edit: Vasterel
Nhìn thấy những vòm bóng bay đầy màu sắc
được dựng lên trước cửa nhà, trên cửa có những
chũ hỷ hạnh phúc màu đỏ, và những người tụ tập
từng nhóm ở cửa, nói chuyện cười đùa vui vẻ, Trình
Uyên lòng đau như cắt.
Anh không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Anh thậm chí còn không biết mình xuống xe, nên
bước trước chân nào nũa.
Những người này đều đang đợi đón dâu.
Mục Tư Nhã vẫn đang đợi chú rể của mình.
nhưng. . .
Thế nhưng là Trình Uyên vẫn là xuống xe.
Anh đi về phía nhà Mục Tư Nhã với ánh mắt đờ
đẫn, giống như người mất hồn.
Những người đang đợi đội đón dâu của gia đình ở
trước nhà đột nhiên không ngừng nô đùa, ngay cả
Edit: Vasterel
nụ cười trên mặt của một số người cũng chưa xóa
sạch, nhưng đều là sững sờ.
Một người đàn ông bê bết máu, lặng lẽ đi tới,
bước tới trước nhà không nói lời nào, bước đi trên
thang bộ, không nhanh không chậm cứ vậy mà đi.
Mọi người ở dưới lầu một hồi lâu vẫn chưa lấy lại
được hồn.
anh dường như đang suy nghĩ, đang là ngày đại
hỷ như vậy, làm sao có thể gặp một người máu me
be bét thế này được đây.
Máu khắp người anh, như thể anh vừa đánh nhau
với ai đó.
Rất nhiều người đều bắt đầu bĩu môi, cảm thấy
thất vọng quá.
...
Trình Uyên bước đến nhà Mục Tư Nhã, Lý Tịnh
Trúc cũng vội vàng đi theo.
Edit: Vasterel
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Uyên, mọi người
trong phòng đều sững sờ.
Đặc biệt là Tân Thiến vẻ mặt đầy kinh ngạc, "Tiểu
Trình, cháu bị sao vậy?"
Nghe thấy tiếng gọi của Tân Thiến, Bạch An
Tương từ phòng sau chạy ra, nhìn thấy Trình Uyên
như người mất hồn.
"anh…. Anh làm sao vậy?"
“Sao lại bị thương nặng như vậy,mau, mau đi
bệnh viện?” Tân Thiến lo lắng nói.
Lúc này, Mục Tư Nhã như hiểu ra có chuyện
không ổn, vội vàng chạy ra khỏi phòng sau nhìn thấy
Trình Uyên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mục Tư Nhã, đầu óc Trình
Uyên như có sao vây quanh, ánh mắt nhìn thẳng.
Căn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Edit: Vasterel
ánh mắt của Mọi người đều tập trung vào Trình
Uyên.
Một lúc sau, Mục Tư Nhã hỏi "Những người khác
nữa đâu?"
"Anh ấy đâu? Ngươi không phải đi cùng anh ấy
sao?"
"đội đón dâu đến rồi sao?"
"người đâu hết, ngươi lên tiếng đi chứ!"
Trình Uyên vừa mở miệng liền nhớ tới Lý Túc đã nói
qua, kêu anh giúp anh ấy lừa gạt Mục Tư Nhã, cho
nên Trình Uyên không biết phải nói cái gì nữa.
“anh ấy đâu?” Mục Tư Nhã dường như dùng hết
sức lực của mình để chất vấn Trình Uyên, giọng nói
rất lớn, mọi người ở dưới lầu hầu như có thể nghe
rõ.
Trình Uyên chậm rãi lắc đầu nói: " xin lỗi."
Edit: Vasterel
“Xin lỗi?” Mục Tư Nhã mắt trợn tròn, rồi hỏi “Sao
ngươi lại nói xin lỗi?
“Lý Túc… chết rồi!” Trình Uyên trầm giọng nói..
Edit: Vasterel
Chương 377: thù địch
"thật sự rất xin lỗi, là lỗi của tôi, anh ấy đỡ đạn
cho tôi..."
Trình Uyên rất áy náy và tự trách mình, đầu rủ
xuống, hai mắt đỏ hoe, run run nói.
Mọi người có mặt đều bàng hoàng trước tin dữ
này.
Tân Thiến hiển nhiên không thể chấp nhận được
tin này, bà ấy cho rằng Trình Uyên là đang nói đùa,
mà trò đùa này không vui chút nào. “Tiểu Trình,
cháu là đang nói đùa ….. phải không, ngày này
không thích hợp để đùa kiểu đó đâu đấy.”
Nhưng.
Nhìn thân thể bê bết máu của Trình Uyên, càng
nói giọng bà ấy càng yếu ớt.
"A" một tiếng, Mục Tư Nhã lao như điên về phía
Trình Uyên, nắm lấy cổ áo anh lắc mạnh.
Edit: Vasterel
"Không thể nào! Ngươi nói với tôi đây là không
phải là sự thật đi."
"Tại sao là anh ấy, anh ấy lợi hại như vậy mà."
"tại sao chết không phải là ngươi? Ngươi sao
không đi chết đi!"
"Trình Uyên, ngươi là một tên khốn, ngươi nói
cho tôi biết đi!"
Cô ấy thật sự như phát điên, túm lấy cổ áo của
Trình Uyên cứ lay, đấm đá, rồi tát bốp bốp…
mà Trình Uyên chỉ có thể cam tâm tình nguyện để
cô trút giận.
Anh cũng không thể và cũng không muốn ngăn
cản Mục Tư Nhã, bởi vì anh cảm thấy như vậy có lẽ
sẽ tốt hơn cho cả hai bên.
Tuy nhiên, anh cũng bị thương, và anh vẫn đang
chảy máu.
Edit: Vasterel
Mặc dù con dao đâm vào vai anh không sâu lắm,
nhưng ít nhất nó cũng là một lỗ máu.
Vì vậy, cả ngươi anh run bần bật, không biết là vì
đau lòng hay là vì Mục Tư Nhã mạnh mẽ như vậy.
Anh không quan tâm nhưng có người khác quan
tâm.
Bạch An Tương Nhìn thấy Trình Uyên vẫn còn
đang chảy máu và nước da sắc mặt bắt đầu tái
nhợt, trong lòng đột nhiên dấy lên một nỗi xót xa
khó tả.
Cô đột nhiên xông tới kéo Mục Tư Nhã ra, dang
tay đứng trước mặt Trình Uyên, quát Mục Tư Nhã,
"Tư Nhã, cậu hãy bình tĩnh lại đi!"
" Lý Túc chết không phải bị Trình Uyên dùng súng
bắn chết."
"cậu không thấy anh ấy cũng bị thương đây sao?
Anh ấy cũng đang chảy máu không ngừng đây!"
Edit: Vasterel
Mục Tư Nhã tự nhiên không lộ ra vẻ nhu nhược,
còn mắng Bạch An Tương nữa "Đúng vậy, chồng của
cô chảy máu,thì cô đau lòng sao? Vậy chồng của tôi
chết rồi thì sao! Anh ấy chết rồi,cô có biết không?"
"tôi muốn giết hắn, tôi muốn giết Trình Uyên, nếu
không có Trình Uyên, chồng của tôi sẽ không chết!"
Mục Tư Nhã lại lao tới.
Bạch An Tương ôm cô để ngăn lại.
Mọi người đều chết lặng.
Phụ nữ rất ích kỷ, hay nói cách khác là con người
rất ích kỷ, cứ như cảnh này thì dù chị em hay bạn
thân hay là gì đi nữa đến đâu rồi cũng trở mặt.
Bạch An Tương cảm thấy đau lòng nhìn Trình
Uyên như vậy,nhưng Mục Tư Nhã lại sầu thảm
trước cái chết của Lý Túc điều này cũng không có gì
là sai cả.
Loại chuyện này, rất khó phân rõ đúng sai.
Edit: Vasterel
Nhưng mà, lúc này Trình Uyên lại đột nhiên hét
lớn một tiếng "tránh ra!"
Nó giống như sấm sét trên mặt đất.
Không ai nghĩ tới lúc này Trình Uyên sẽ nói ra hai
chữ này.
Đặc biệt là rất nhiều người ý thức được hai chữ
này là dành cho Bạch An Tương.
Bạch An Tương không tin nhìn lại Trình Uyên, liền
thấy trong mắt đỏ bừng, nước mắt rơi trên mặt đất
như hai dòng suối.
Vì trước đó anh cứ cúi gằm mặt nên không thấy.
Tuy nhiên, so với những giọt nước mắt này, lời
nói của Trình Uyên thực sự khiến trái tim Bạch An
Tương bị tổn thương.
Cô không thể nào tin được.
Edit: Vasterel
"anh bảo tôi tránh sao?"
Rõ ràng là tôi đang bảo vệ anh, nhưng anh lại
mắng tôi tránh đi?
Tự trách và cảm giác tội lỗi tràn ngập trong trái
tim và khối óc của Trình Uyên, anh không thể phân
biệt được lời nói của mình, và anh không thể giải
thích rằng anh thực sự muốn Bạch An Tương tránh
ra.
anh chỉ muốn Mục Tư Nhã trút bỏ bao nhiêu tâm
tư lên người anh.
Tuy nhiên.
Cho dù chỉ là hiểu lầm, Bạch An Tương lúc này
vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Cô lại mở rộng vòng tay, đứng trước mặt Trình
Uyên.
"Tư Nhã, hãy nghe tớ lời tớ đi, chúng ta hãy làm
rõ mọi chuyện trước đã?"
Edit: Vasterel
Có thể do mất máu quá nhiều.
Trình Uyên đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm
lại, cả người liền chao đảo rồi ngã lăn xuống đất.
Lý Tịnh Trúc vội vàng sơ cứu cho anh.
Xe của Từ Xuyên cũng đã sớm đi theo tới, trước
đó đã gọi một cuộc điện thoại, Trình Uyên liền được
đưa đến bệnh viện.
...
Bên trong một bệnh viện tư nhân.
Lý Tịnh Trúc từ trong phòng cấp cứu đi ra, thở
phào nhẹ nhõm, cười với Bạch An Tương đã chờ
sẵn ở bên ngoài,rồi nói: "Đừng lo lắng, chỉ là mất
máu mà thôi."
Thần sắc Bạch An Tương buồn bã gật đầu.
“em có thể khen chị được không?” Lý Tịnh Trúc
cười.
Edit: Vasterel
Bạch An Tương có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày.
Lý Tịnh Trúc nói: "Nếu như đổi đó là tôi, cảnh
tượng lúc đó, người mà tôi đang bảo vệ bỗng bảo
tôi tránh ra, tôi nhất định sẽ quay đầu rời đi."
"thế nhưng với chị thì không."
Bạch An Tương chua xót nói "Tôi thật ngốc."
Lý Tịnh Trúc lắc đầu, ánh mắt rất kiên định lạ
thường nói: "cô không phải ngốc, mà là trưởng
thành."
"chị có biết rằng vào thời điểm đó, anh ấy đã
không còn có khả năng phân biệt mọi thứ cùng với
cách sắp xếp ngôn ngữ không."
"cho nên, chị hãy bao dung hết tất cả những gì
anh ấy làm đi."
"Giống như ... Cũng giống như cha mẹ em vậy,
cho dù không còn quan hệ gì nữa, nhưng một khi
Edit: Vasterel
mẹ em tranh chấp với ai đó, cha em vẫn luôn bảo vệ
mẹ em ở sau lưng."
"Đôi khi, em hỏi chả em tại sao lại làm như vậy,
không phải cha luôn nói mẹ là một con hổ cái sao?
Chị đoán xem cha em sẽ nói gì?"
"ông ấy nói, chúng ta là một gia đình, cho dù
không thích mẹ của con đi nữa, thì chúng ta vẫn là
một gia đình."
Nói đến đây, Lý Tịnh Trúc mỉm cười. "Chị dâu,
mặc dù em biết chị từ chối thừa nhận mối quan hệ
của mình với anh ấy cho đến bây giờ, nhưng chị
không thể lừa dối lòng mình. Chị đã coi anh ấy là
người của mình rồi, là một gia đình của chị rồi. "
Bạch An Tương ngây người tại chỗ, lộ vẻ kinh
ngạc.
Lý Tịnh Trúc thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống
như đã đưa ra một quyết định quan trọng to lớn
nào đó.
Edit: Vasterel
"Chị dâu, chồng của chị , em rất thích."
Bạch An Tương càng thêm kinh ngạc, cô không
biết nên trả lời như thế nào.
Lý Tịnh Trúc nở một nụ cười đùa giỡn. "cho nên,
chi lo giữ anh ấy thật chặt, đừng để em có cơ hội
đấy."
Bạch An Tương nghĩ tới đây, nói: "Nếu em thích
thì cứ việc lấy đi."
"Ờ, tự tin vậy?"
"Tôi không thể ngăn cản cô thích một người nào
đó được."
Nở một nụ cười, Lý Tịnh Trúc đột nhiên trầm mặc
nói: "Chị dâu, khi nào anh ấy tỉnh lại, tốt hơn là chị
nên nói chuyện với anh ấy. em nghĩ lần này so với
trước đây hơi khác một chút."
“Khác ở chỗ nào?” Bạch An Tương nghi ngờ hỏi.
Edit: Vasterel
“Sự hận thù trên người anh ấy rất nặng, giống
như đã biến thành một con quỷ vậy.” Lý Tịnh Trúc
nói.
Bạch An Tương kinh ngạc.
“đừng có mà không tin, em đang nghiên cứu
Đông y,cho nên có thể nhìn ra một số thứ mà người
khác không nhìn ra được.” Lý Tịnh Trúc “Cho nên,
em nghĩ anh ấy có thể sẽ bất chấp hậu quả để trả
thù cho Lý Túc.”
Nghe được những lời này Lý Tịnh Trúc nói, Bạch
An Tương đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Cô lo lắng hỏi: "vậy ... vậy sẽ có người chết nữa
sao?"
"..." Lý Tịnh Trúc.
“Tôi có thể làm gì?” Bạch An Tương hỏi.
Edit: Vasterel
Lý Tịnh Trúc suy nghĩ một chút nói: "Đến tìm Mục
Tư Nhã nói chuyện với cô ấy, nếu cô ấy có thể
khuyên nhủ Trình Uyên,thì có lẽ sẽ có hiệu quả."
“Chuyện này sao có thể?” Bạch An Tương kinh
ngạc, “lòng thù hận của Tư Nhã bây giờ còn nặng
hơn cả Trình Uyên?
Lý Tịnh Trúc nhún vai, bất lực nói: "dù sao cùng
phải thử một chút?"
Nhìn thấy Lý Tịnh Trúc nhún vai, Bạch An Tương
khẽ nhíu mày.
"Không cần phải thử, tôi ở đây."
Đúng lúc này, Mục Tư Nhã với vẻ mặt bình tĩnh
đột nhiên xuất hiện ở hành lang bên ngoài phòng
cấp cứu.
Nhìn thấy Mục Tư Nhã, Bạch An Tương và Lý Tịnh
Trúc đều sửng sốt.
Edit: Vasterel
Chương 378: Không nghe
"Tôi đã hỏi anh ấy có liên quan gì đến ngươi."
Trong phòng bệnh, Trình Uyên đã tỉnh rồi.
Nằm trên giường bệnh, thẫn thờ nhìn huyết
tương đang chảy trong ống truyền dịch, vẻ mặt bình
tĩnh khiến người khác sợ hãi vô cùng.
Mục Tư Nhã đứng ở trước mặt anh, vẻ mặt bình
tĩnh nói: "anh ấy nói các ngươi là huynh đệ."
"Tôi đã nói rằng ngươi có rất nhiều kẻ thù. Hãy
tránh xa ngươi một chút. Lúc đó Tôi rất lo lắng nếu
anh ấy liên quan đến ngươi."
"nhưng anh ấy nói rằng, ngươi gọi hắn một tiếng
anh trai."
"Nói đã là anh em, làm anh sao có thể mặc kệ
được?"
Edit: Vasterel
Mục Tư Nhã cũng nói tiếp: "Tôi đoán, hiện tại
anh ấy đương nhiên không muốn ngươi gặp nguy
hiểm."
Nghe Mục Tư Nhã nói, Bạch An Tương và Lý Tịnh
Trúc vốn đang sợ hãi,bỗng đều thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào đi nữa, sự thuyết phục của Mục Tư
Nhã còn hiệu quả hơn cả hai người cộng lại.
"Nhưng mà, nếu ngươi không trả được mối thù
này, theo quan điểm cá nhân của tôi, tôi sẽ không
tha thứ cho ngươi, và cả đời này cũng vậy!"
Cuộc đối thoại của Mục Tư Nhã đột nhiên biến
sắc, trong mắt lóe lên một vẻ lạnh lẽo, nghiến răng
nghiến lợi nói.
“Tư Nhã!” Sắc mặt Bạch An Tương thay đổi, cô
vội vàng lên tiếng ngăn Mục Tư Nhã nói tiếp.
Thế nhưng Mục Tư Nhã lại lắc đầu, và nói "Bạch
An Tương, cô đừng nói nữa được không? Thứ lỗi
cho tôi chỉ là một người phụ nữ, chỉ là một người
Edit: Vasterel
phụ nữ ích kỉ, một người phụ nữ vừa tân hôn chồng
đã chết."
Bạch An Tương nghẹn họng, nghẹn ngào.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Bạch Long bước vào, cầm điện thoại trên tay đưa
cho Trình Uyên.
Trình Uyên liền nhìn đều không muốn xem.
Thế là, Lý Tịnh Trúc chạy qua kéo nút rồi thả.
"Uyên Uyên, là mẹ đây."
"Nghe mẹ nói, về vấn đề này, con trước tiên nhịn
một chút, sau này mẹ sẽ cho con quyết định xử lý."
Giọng nói của Lý Quế Như qua điện thoại vang
lên.
Edit: Vasterel
Trình Uyên không cảm thấy ngạc nhiên chút nào
khi biết chuyện này xảy ra liền nhanh chóng gọi điện
thoại đến cho anh.
Người có thể tìm ra nhiều tay súng với hỏa lực dữ
dội như vậy có thể là người bình thường làm được
sao?
“nhịn?” Trình Uyên chế nhạo.
"Uyên Uyên, con không biết mối quan hệ trong
chuyện này lợi hại như thế nào đâu, con hiện tại
đang bị khảo hạch, Trình gia sẽ không giúp con, nếu
như con thật sự báo thù thì sẽ liên quan đến rất
nhiều yếu tố, người kinh thành bên này sẽ ra tay với
con. "
“Vậy thì tôi đợi đến khi nào?” Trình Uyên hỏi.
Lý Quế Như do dự nói: "Ít nhất cũng phải được
Trình gia đồng ý, chúng ta mới có thể dùng chuyện
này áp chế đối phương,từ đó thu được chút lợi ích."
“Chỉ là lợi ích thôi sao?” Trình Uyên hỏi.
Edit: Vasterel
Im lặng một lúc, Lý Quế Như nói: "Uyên uyên,
một người đàn ông muốn làm đại sự không nên câu
nệ tiểu tiết, muốn có được thì cũng phải hy sinh rất
nhiều, hơn nữa anh ta chỉ là một cảnh sát mà thôi.
Anh ta chết không có gì đáng tiếc, và liệu con có thể
nhận được sự công nhận của gia tộc hay không mới
là điều quan trọng nhất. "
"Chết không có gì đáng tiếc ..." Trình Uyên đột
nhiên muốn cười.
"Chết không có gì đáng tiếc ... Haha ... Chết cũng
không có gì đáng tiếc!"
Trình Uyên đột nhiên nói với Lý Quế Như ở đầu
dây bên kia, "Mẹ kiếp đó là anh của tôi, anh ấy tình
nguyện chết không có gì đáng tiếc đó chính là vì tôi
đấy."
Sau đó không đợi Lý Quế Như tiếp tục nói cái gì,
liền bấm cúp máy.
Trong phòng, mọi người đều im lặng.
Edit: Vasterel
Sáu cặp mắt nhìn chằm chằm vào Trình Uyên, tựa
như đang chờ quyết định của anh.
Anh đứng dậy, rút ống truyền dịch đang truyền
trên cánh tay ra, và anh bắt đầu thay quần áo.
"Trình Uyên ..." Bạch An Tương muốn nói cái gì
đó, nhưng lời đến ngang khóe miệng thì lại nuốt
xuống.
Mục Tư Nhã nói: "Tốt hơn hết ngươi đừng để tôi
hận ngươi mãi mãi."
Trình Uyên gật đầu,rồi xoay người rời đi.
Lý Tịnh Trúc lo lắng thúc giục Bạch An Tương
"nhanh đi khuyên nhủ anh ấy đi."
Bạch An Tương thở dài rồi hỏi lại "Anh ấy sẽ nghe
sao?"
"..." Lý Tịnh Trúc.
Edit: Vasterel
...
...
Long Đàn Y Viện.
"anh đã điều tra ra chưa?"
Lý Hải Tân ra mở cửa, Vừa vào cửa Trình Uyên
liền trực tiếp hỏi.
Ngồi trên sô pha, Lý Hải Tân sửng sốt, vội vàng cầm
lấy tờ giấy trên bàn rôi vò nát, sau đó ném vào sọt
rác.
“đã tra ra được.” hắn nói.
Trình Uyên liếc nhìn mảnh giấy, mơ hồ nhìn thấy
chữ hai chữ "thõa thuận".
“là Ai làm?” Trình Uyên hỏi “những ai có liên
quan?
Lý Hải Tân im lặng một lúc, mới nói: "Tôi biết
ngươi muốn báo thù, thế nhưng ... chuyện này
Edit: Vasterel
chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn một chút được
không, trước tiên viết ra chuyện này."
“Không muốn nói nhiều.” Trình Uyên lắc đầu kiên
định nói.
“Ờ!” Lý Hải Tân thở dài. “Ngươi biết không, hiện
tại nóng lòng trả thù, rất dễ dàng liên lụy đến quá
nhiều thế lực mà không thể nào chống lại được, mà
lại… bọn hắn hiện tại hẳn là đã chuẩn bị phòng bị
rồi.”
“Không muốn nói nhiều.” Trình Uyên nhắc lại một
lần nữa.
"Tôi là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi như thế
này..."
"Không muốn nói nhiều!"
"Được rồi."
Edit: Vasterel
Đập một tờ giấy Trên bàn, Lý Hải Tân nói: "Bệnh
Đường Tử, Tư Đồ Vân thuộc là người của Thẩm
Hoa."
"Nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là
những tay súng này, đều đến từ Phương Thanh
Yến."
"còn có ..."
"còn có?"
“Ờ, không có.” Lý Hải Tân chợt nhận ra điều gì đó,
vội vàng lắc đầu từ chối.
Trình Uyên nhìn hắn một cái, trong đầu nhanh
chóng sắp xếp một số tấm hình, nhưng những tấm
hình này dường như có lỗ thủng.
“hẳn là còn có.” anh nói.
Lý Hải Tân cười khổ nói: "thật sự là không có."
Trình Uyên nhìn hắn, với đôi mắt hơi híp lại.
Edit: Vasterel
Lý Hải Tân nói: "Thủ phạm chính là Phương Thanh
Yến, Thẩm Hoa là đồng phạm, những chuyện khác
đều không quan trọng."
Trình Uyên hít sâu một hơi.
Bây giờ anh đã biết mục tiêu là ai, việc xử lý sẽ dễ
dàng hơn, anh nghĩ như vậy.
Lý Hải Tân nhắc nhở, "Tin tức vừa nhận được,
Tam gia của Phương gia ở kinh thành có ba chiếc xe
limousine tiến vào tỉnh Giang Bắc . Tôi nghĩ là bảo
vệ cho Phương Thanh Yến. Lúc này thời điểm ra tay
thật sự không tốt. "
"Hơn nữa, Thẩm gia cũng động thủ, lưu manh
Cao gia từ kinh thành cũng tới."
Về vấn đề này, Trình Uyên không quan tâm.
Sau khi biết được sự thật, anh đã đứng dậy và rời
đi.
Edit: Vasterel
Sau đó lần lượt gọi Thời Dương Lý Tịnh Trúc
Vương Mỹ Lệ Bạch Long và Trần Đông.
"tập hợp ở Tổng bộ."
Sau khi làm xong mọi việc, Trình Uyên quay lại
bệnh viện tư, nói với Từ Xuyên nhờ anh ấy giúp đỡ
việc tang lễ của Lý Túc.
Trong khoảng thời gian này, anh khả năng không
rảnh.
Từ Xuyên đương nhiên sẽ không từ chối.
Vì vậy Trình Uyên lại rời khỏi bệnh viện tư nhân,
xe vừa lái ra liền đụng phải Ngụy Tác.
“Còn không phải rời đi rồi sao?” Trình Uyên hỏi.
Ngụy Tác tiến vào bên ghế phụ, cười nói: "Không
phải nghe nói anh gặp nguy hiểm sao? Nên em quay
lại đây."
Edit: Vasterel
Trình Uyên nhìn anh ta chằm chằm một hồi, cho
đến khi thấy Ngụy Tác có chút không thoải mái, mới
hỏi "Có việc?"
“Thật sự là có chuyện.” Ngụy Tác đột nhiên
nghiêm túc nói.
"đứa em của anh yêu cầu em nói cho anh biết,
liên quan đến chuyện này, anh tốt nhất nên chịu
đựng, nếu không ..."
Đứa em đương nhiên là Trình Nặc.
“Nếu không sẽ thế nào?” Trình Uyên nhếch mép
hỏi.
“Nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng
nổi.” Ngụy Tác vội vàng nói, “đứa em của anh cũng
thật tốt bụng.”
Trình Uyên chế nhạo "tôt quá?"
"Gửi những tay súng đó bí mật tới Tân Dương ,
cũng là tốt bụng sao?"
Edit: Vasterel
Chương 379: Cả thế giới đang thuyết phục
Trước đó Lý Hải Tân không nói, bởi vì thứ nhất
hắn chỉ đoán không chắc chắn cho lắm, thứ hai, chỉ
có quan hệ giữa Trình Nặc và Trình Uyên rất là đặc
biệt.
Hắn ta không nói, nhưng Trình Uyên nhìn ra manh
mối từ trong lòng đang do dự liền dừng lại không
nói tiếp , từ đó đoán được.
Câu này thực sự khiến Ngụy Tác sửng sốt. "Trình
đại ca không thể nói bậy bạ được. Về phương diện
này, em tuyệt đối tin tưởng đứa em của anh, hắn sẽ
đứng về phía anh."
Trình Uyên nhắm mắt lại, tựa đầu vào lưng ghế,
nhàn nhạt nói "Trước đó là tôi nghĩ quá đơn giản."
"hóa ra có nhiều người muốn giết tôi hơn tôi
nghĩ."
"Kinh thành Thương Minh, Trình Nặc ,Phương
Thanh Yến, Thẩm Hoa cùng ... cùng mấy người
muốn ngồi vào ghế chủ tịch Thương minh Tỉnh
Giang Bắc."
Edit: Vasterel
"Mà hầu hết những người này đều đã biết chuyện
tôi thu nhận tai mắt của Chu Kiệt. Hôm yến tiệc,
Thẩm Hoa đến, Phương Thanh Yến cũng đến. Tôi
không nhận được tin tức gì , là bởi vì người tai mắt
đó không có điều tra được bên cạnh bọn họ có bao
nhiêu cao thủ, cho nên cũng không có thông báo
cho tôi, đương nhiên trong tâm của hắn cũng có
chút dao động. "
"bọn chúng có thể đến, cho dù ngay cả tai mắt
của tôi bị lung lay, tôi vẫn sẽ tập trung vào chúng."
"mà lúc này ... em cũng tới."
"trước đó anh cũng nói rõ với em rồi."
“Đúng vậy.” Ngụy Tác gật đầu, nhưng vẫn không
hiểu “nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến
nhưng tay súng?
Trình Uyên khóe miệng nở nụ cười khổ. "Trình
Nặc có thể để cho em tới, vậy thì tại sao lại không
thể sắp xếp người khác lén vào Tân Dương được ?"
Edit: Vasterel
"Tôi đã đề phòng Phương Thanh Yến và Thẩm
Hoa, nhưng tôi lại bỏ qua Trình Nặc. Hắn kêu em tới
đây là một cách ngụy trang thôi, nhưng lại bí mật
giúp Phương Thanh Yến vận chuyển một nhóm
người có súng. Cho nên Lúc đó tai mắt của tôi căn
bản không thể đi thăm dò được. "
“Nhưng anh chỉ là suy đoán.” Ngụy Tác tuy có hơi
sửng sốt nhưng vẫn không muốn tin.
Trình Uyên thở dài, nhìn Ngụy Tác đồng cảm. "Em
cũng quá đơn giản."
"đơn giản Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết
được. em đã bị hắn lợi dụng."
"em ..." Ngụy Tác.
Trình Uyên nói: "Hắn hẳn là có thể nghĩ đến được
rằng anh đoán ra được hắn."
"Cho nên, hắn để em tới thuyết phục anh nhẫn
nhịn. chẳng qua chính là phép khích tướng, bởi vì
hắn biết càng như vậy, anh sẽ càng không nhịn
đựng được."
Edit: Vasterel
Não của Ngụy Tác đã hoàn toàn mất khả năng suy
nghĩ.
Quả thật anh ta là người rất thẳng thắng, cái gì ra
cái đó, thiếu tiền phải trả,…. có thể nói anh ta là
người rất đàng hoàng.
Nhưng người càng như vậy thì càng dễ bị người
khác lợi dụng.
“Thật ra hắn không cần khích tướng tôi, bởi vì lúc
đầu tôi không có ý định nhẫn nhịn.” Trình Uyên
bỗng co người ngồi dậy, trong mắt hiện lên một vẻ
chắc chắn.
Một lúc lâu sau, Ngụy Tác mới hoàn hồn trở lại,
thở dài rồi nói: "Trình đại ca, chúng ta hãy gác
chuyện của hắn qua một bên đi, với chuyện này, em
thật sự hy vọng anh có thể nhịn xuống một chút."
Nghe vậy, Trình Uyên hơi kinh ngạc, liếc Ngụy Tác
đầy ẩn ý.
Edit: Vasterel
Mối quan hệ giữa Trình Uyên và Ngụy Tác vẫn
chưa đến nổi sắt đá như vậy.
“Trình đại ca, em cũng đã điều tra anh rồi, tâm tư
của anh rất tốt, lại ngay thẳng,cho nên em thật sự
không muốn anh chết nửa chừng như vậy, anh bây
giờ không thể trêu vào Phương gia được.” Ngụy Tác
nói, “Hơn nữa. , đó chỉ là một cái chết của người
cảnh sát mà thôi. "
“chỉ là?” Trình Uyên cười lạnh một tiếng.
Dù là Lý Quế Như hay Ngụy Tác, họ cũng không
biết mối quan hệ giữa người cảnh sát này với Trình
Uyên sâu đậm đến mức nào.
Huống chi...
" Các ngươi đều nói giống như nhau, chỉ là cái
chết của một người cảnh sát mà thôi, chỉ là hắn chết
rồi không có gì đáng tiếc cả?" Trình Uyên cười chế
nhạo "Nhưng tôi muốn nói cho ngươi biết, đó là
anh trai của tôi."
Edit: Vasterel
"còn nữa, ngoài anh ấy ra, Nhất Chi Hoa có bị mọi
người lãng quên rồi hay không?"
"Cô ấy vẫn còn trẻ, và rất xinh đẹp, và cuộc sống
trong tương lai của cô ấy chắc chắn sẽ rất tuyệt vời
... nhưng cứ như vậy đã chết ..."
"Tôi mua một bộ đồ cho anh tôi, còn tặng đồng
hồ cho anh ấy nữa. ngươi không nhìn thấy được bộ
dạng vui vẻ của anh ấy khi ở bên tôi và bên vợ của
anh ấy như thế nào đâu, anh ấy là một người nhút
nhát ngược lại sắp có một cô vợ xinh đẹp nữa."
"Hôm nay là ngày đại hỷ của bọn họ. Lần đầu tiên
tôi nhìn thấy anh ấy ăn mặc sành điệu đến mức như
vậy, còn Mục Tư Nhã thì váy cưới màu trắng rất hợp
với dáng người của cô ấy."
"Tôi không thể quên được những nụ cười hạnh
phúc trên môi của họ."
“Khua chiêng gõ trống, pháo vang động trời,thậ là
rạng rỡ”.
"Khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời!"
Edit: Vasterel
"những tháng ngày hạnh phúc sắp bắt đầu ..."
Nói đến phần sau, Trình Uyên đã có chút không
trôi chảy được.
Tuy nhiên, Ngụy Tác đã nghe rõ và thực sự lắng
nghe hết mọi lời của anh,và trong lòng tỏ ra rất khó
chịu, cảm giác chán nản.
“xuống xe!” Trình Uyên thở dài nói.
Ngụy Tác gật đầu, mở cửa xe đi ra ngoài, do dự một
chút sau đó quay đầu lại nhắc nhở Trình Uyên nói:
"bên trên Phương Thanh Yến đã biết chuyện, nên
đã phái cao thủ tới."
Trình Uyên khẽ cười, "Ai nói cho ngươi biết tôi
muốn đụng Phương Thanh Yến trước?"
Nghe vậy, Ngụy Tác đột nhiên có chút bối rối,
"Không phải Phương Thanh Yến trước sao? Vậy anh
muốn..."
Trình Uyên không nói gì, lái xe, rời đi khỏi nơi này.
Edit: Vasterel
Nhìn đèn hậu của xe đã đi xa, Ngụy Tác chợt nhận
ra "Thẩm Hoa!"
...
Xe phóng rất nhanh, chuông điện thoại lại vang
lên.
Lý Quế Như gọi điện thoại cho anh rất nhiều,
nhưng Trình Uyên đều từ chối.
anh biết Lý Quế Như sợ anh xúc động không kiềm
chế được.
Nhưng lần này, anh đã quyết tâm không kiềm chế
nữa, và bất chấp mọi hậu quả.
Vì vậy, anh không muốn tiếp bà ấy.
Nhưng điện thoại lại liên tục đổ chuông nên Trình
Uyên cầm máy lên, định tắt nguồn.
Tuy nhiên, cuộc gọi đó là của Từ Xuyên.
Nhíu mày,rồi anh vẫn nghe điện thoại.
Edit: Vasterel
“Trình Uyên, có người muốn gặp em.” Trong điện
thoại, giọng của Từ Xuyên vang lên.
Trình Uyên trực tiếp cự tuyệt nói: " nói lại tôi
không rảnh."
Từ Xuyên vội vàng nói: "người đó nói rằng muốn
nói về vụ ám sát ngày hôm nay."
Cúp máy, dù sao Trình Uyên cũng đến bệnh viện
tư nhân.
...
...
Trong bệnh viện tư nhân, trong phòng làm việc
của Từ Xuyên, Trình Uyên nhìn thấy người phụ nữ
lần trước đã đến gặp anh.
Đông Lương Đình, một người phụ nữ ngoài ba
mươi tuổi, thân hình cân đối, khí chất tao nhã.
Vì biết ơn Trình Uyên đã cứu anh trai của mình
nên đã tặng cho Trình Uyên một chiếc nhẫn, chiếc
Edit: Vasterel
nhẫn đó khiến Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa rất
sợ, cho nên Trình Uyên đã đoán được thân phận
của người đó khẳng định rất có máu mặt.
Nhưng danh tính của người kia nằm ngoài sức
tưởng tượng của anh.
"Lần trước chưa kịp tự giới thiệu, tôi tên là Đông
Lương Đình, anh tôi là Đông Tâm Tư, chủ tịch
Thương Minh kinh thành."
Nghe vậy, sắc mặt của Trình Uyên lập tức thay
đổi.
Theo anh được biết, địa vị của tứ đại gia tộc ở
kinh thành là một tồn tại siêu việt khắp cả nước,mà
có thể chế ước lại tứ đại gia tộc này, hoặc nói cách
khác có thể huy trì hiện trạng này,mấu chốt chính là
nhờ vào chủ tịch kinh thành Thương Minh.
Có thông tin cho rằng quy tắc giữa tứ đại gia tộc
này do chủ tịch Thương minh kinh thành đặt ra.
“Vậy cô tìm tôi có mục đích gì?” Trình Uyên tỉnh
táo lại, nghiêm mặt hỏi.
Edit: Vasterel
Đông Lương Đình khẽ cười, "ngưoi còn trẻ."
"Vâng, đúng vậy."
“Vì vậy, rất dễ bốc đồng trong công việc,” cô ấy
nói.
Trình Uyên gật đầu, đồng ý, "Bởi vì tôi còn trẻ."
“cho nên ngươi cần phải có người tới giúp ngươi
đừng kiêu căng, ngang tàng.” Đông Lương Đình tiếp
tục mỉm cười.
"rửa tai xin lắng nghe."
“Anh trai tôi nói, cách ngươi giải quyết chuyện
này sẽ quyết định đến quan điểm của Trình gia về
ngươi.” Đông Lương Đình ẩn ý nói.
“Cho nên, cô cũng tới đây để thuyết phục tôi
nhẫn nhịn?” Trình Uyên híp híp mắt hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 380: Cấm
“Tôi không phải đang cố thuyết phục ngưoi,mà là
đang cứu ngươi, là muốn cho ngươi thấy rõ cục
diện.” Đông Lương Đình duỗi ngón tay ngọc ngà của
mình ra vuốt tóc trên trán, mỉm cười, “không đành
lòng nhìn người khác bất lợi. "
“Chẳng lẽ Trình gia sẽ bỏ rơi tôi?” Trình Uyên
cười chế nhạo.
Đông Lương Đình nhẹ gật đầu,rồi sau đó lại lắc
đầu. "Không chỉ như vậy, mà ngươi phải chuẩn bị
tinh thần để chống lại toàn bộ Phương gia nữa."
Sau đó Trình Uyên bật cười.
Như thể nghe thấy một điều rất nực cười, anh
liền cười đến nỗi khom cả người.
Đông Lương Đình hơi giật mình, sau đó nhíu mày
hỏi "ngươi cười cái gì ?"
Thật lâu sau, Trình Uyên mới ngưng cười lại.
Edit: Vasterel
Rồi anh mới nói, “L{ Tịnh Trúc muốn thuyết phục
tôi phải nhẫn nhịn, vợ tôi cũng muốn thuyết phục,
mẹ tôi ở xa tận kinh thành cũng thuyết phục, còn có
Ngụy Tác nữa, bao gồm cả cô cũng đều đến thuyết
phục tôi.”
"Các ngươi đều muốn tôi nghĩ đến hậu quả, đều
nói với tôi như vậy,nhưng nếu tôi đành lòng nhẫn
nhịn,vậy Phương gia sẽ có từ bỏ cho không , cho
nên tôi liền cảm thấy quá buồn cười."
"nếu tôi không cam lòng nhịn , Phương gia bọn
hắn sẽ làm gì? Chẳng lẽ Phương gia bọn hắn phải
điều động đến cả gia tộc để đến Tân Dương này tiêu
diệt tôi sao?"
Ngay khi những lời này nói ra, Đông Lương Đình
đến cả nữa ngày cũng không có chút phản ứng.
Trình Uyên xua tay rồi nói "Ý tốt của cô tôi xin
nhận, bây giờ tôi có chuyện phải làm, gặp lại sau!"
Nói xong anh đứng dậy rời đi.
Edit: Vasterel
Sau khi anh đi rồi, Đông Lương Đình mới nguôi
ngoai.
"hắn ta chẳng lẽ đối phó với Thẩm Hoa?"
...
...
Tỉnh Giang Bắc, biệt thự Phương gia.
Phương Thanh Yến đứng trước một người đàn
ông có thân hình gầy guộc, mặc bộ đồ Đường.
Phương Thanh Yến nhàn nhã nằm ngồi ở trên ghế
tựa, bĩu môi nói: "cha quá nhạy cảm rồi?"
Người mặc đồ Đường cung kính nói "Tam gia từ
trước đến nay đều thận trọng."
“Haha, thận trọng?” Phương Thanh Yến thờ ơ nói,
“phái Cổ Trường Phong tới, có phải là hơi quá thận
trọng rồi không? Hắn, một tiểu thương người Tân
Dương ,chẳng lẽ thật sự dám động vào tôi?
Edit: Vasterel
“trong lòng phòng bị vẫn còn tốt hơn là không.”
Người mặc đồ Đường nói.
"Theo tôi được biết, Trình Uyên này cũng có chút
thông minh, ngươi cho rằng hắn hiện tại không nhìn
ra cục diện sao? Hắn sẽ ngu đến như vậy sao, muốn
tự mình chống lại Phương gia chúng ta sao?"
Phương Thanh Yến cười khinh bỉ rồi nói.
“Người bình thường hẳn tất nhiên sẽ không.”
Người mặc đồ Đường vẫn là cung kính trả lời:
“nhưng đề phòng hơn một chút cũng không sao.”
“Đề phòng, đề phòng, vì cái gì không cho phép tôi
đi ra ngoài?” Phương Thanh Yến sắc mặt thay đổi,
đột nhiên khó chịu nói.
Từ khi ba chiếc xe của Phương gia đến, Phương
Thanh Yến không khác gì bị giam lỏng và quản thúc.
Điều khiến Phương Thanh Yến tức giận nhất chính
là không cho phép bất kz ai vào trong nhà.
Edit: Vasterel
Nên biết, một người phong lưu như Phương
Thanh Yến làm sao có thể chịu đựng được "nỗi cô
đơn" thống khổ này được?
Cho dù là một ngày đều không được!
“Vừa mới nhận được thông tin, Ngụy gia bên kia
truyền tới, chính miệng Trình Uyên nói, muốn đối
phó với Thẩm gia .” Người mặc đồ Đường đáp.
“Vậy thì ngươi không cần phải cầm chân tôi nữa!”
Phương Thanh Yến nghe xong lời này, vui mừng
khôn xiết như vớ được vàng.
Người mặc đồ Đường tiếp tục trả lời "Tam gia nói,
Trình Uyên là người rất tinh ranh và làm việc gì đó
rất thận trọng, sẽ không vô duyên vô cớ đem loại
chuyện này tùy tiện nói cho người khác, cho nên, tôi
cho rằng đây là hắn cố tình bày ra nghi ngờ, nên tôi
sợ rằng hắn thật sự nhắm đến vẫn chính là thiếu
gia. "
"Ha ha ..." Phương Thanh Yến suýt nữa cười nhạo
hắn. "thì sao? tưởng rằng đang quay phim chiến
Edit: Vasterel
tranh tình báo sao? Còn cố tình bày nghi ngơ ... Tôi
đi đây!"
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ bước vào sân sau
của biệt thự nói: "thiếu gia, bên ngoài có rất nhiều
cớm đến."
Nghe vậy, Phương Thanh Yến đột nhiên giật
mình, hắn liếc mắt nhìn người mặc đồ Đường Trang,
"cớm đến để làm gì?"
Người mặc đồ Đường bình tĩnh đáp: " Thiếu gia
yên tâm, chuyện này không có để lại bất cứ chứng
cớ gì cả, bọn hắn nếu có hỏi những cái gì bất lợi cho
thiếu gia, thì cứ việc phủ nhận đi."
Đường Hùng, đội trưởng đội điều tra tội phạm
Tân Dương có quan hệ tốt với L{ Túc, anh ta đã ở
đó trong ngày cưới.
Đang chuẩn bị đợi đón dâu thì đột nhiên phát
hiện Lý Túc mất tích, Đường Hùng lúc ấy rất gấp
gáp, vội vàng phái mọi người đi tìm xung quanh.
Edit: Vasterel
Ngay sau đó, tin tức L{ Túc đã chết truyền đến mọi
người mà cách đây khoản mười dặm dưới một gầm
cầu.
Chuyện đại hỷ biến thành tang gia khiến Đường
Hùng, người luôn có quan hệ tốt với L{ Túc cũng
cảm thấy lòng đau như cắt.
Vì vậy, anh ta nhanh chóng triển khai cuộc điều
tra.
Lúc đi tới Phương Thanh Yến, nhìn thấy hắn vẫn
mặc áo choàng tắm, tư thế lười biếng nằm trên ghế
tựa, rất nhàn nhã, Đường Hùng lửa giận không
nguôi nhưng không thể phát ra được, sắc mặt ảm
đạm như thỏi băng.
"Các quan sai đại nhân thật là có nhã hứng đến
đây đông như vậy. chẳng hay Thiếu gia của tôi có
phạm sai lầm gì sao?"
Trước khi Đường Hùng và những người khác đến
gần Phương Thanh Yến, đám người của người mặc
đồ Đường đã ngăn lại, hỏi han trước.
Edit: Vasterel
Đường Hùng nghiêm túc nhìn dó xét người mặc
đồ Đường này, sau đó trong lòng thầm bình tĩnh lại.
“Tôi có một vụ án, muốn hỏi Phương thiếu gia
mấy câu.” Anh ta nói.
“muốn đem thiếu gia của chúng tôi cùng các
ngươi trở về cục sao?” Người mặc đồ hỏi.
Đường Hùng lắc đầu, "Bởi vì chỉ là suy đoán,
tạm thời không cần, tôi chỉ là muốn hỏi mấy vấn đề
mà thôi."
“Xin cứ hỏi.” người mặc đồ Đường nói.
Đường Hùng khẽ cau mày "Tôi muốn hỏi trực tiếp
với Phương Thanh Yến."
Người mặc đồ Đường kiên quyết nói: "Nếu tôi nói
sai, thiếu gia sẽ tự chỉ ra chỗ sai."
Âm thầm siết chặt một nắm đấm, Đường Hùng
trong lòng thở phào nhẹ nhõm,rồi sau đó liền bí
mật thả lỏng, cười nói: "Được."
Edit: Vasterel
"Xin hỏi, Phương thiếu gia đã đi những đâu từ
hôm qua đến giờ?"
"Thiếu gia tôi vẫn luôn ở chỗ này."
"Có ai có thể chứng minh không?"
"kìa anh cảnh sát phải có người nào chứng kiến
thiếu gia của ta đi ra ngoài mới được sao?"
Đường Hùng im lặng một lúc rồi nói: "Sáng nay,
Chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông bị tấn công khiến vài
người thiệt mạng. Trong số đó có một cảnh sát xuất
sắc của cục chúng tôi."
“Chuyện này liên quan gì đến thiếu gia của chúng
tôi?” mặc đồ Đường hỏi.
Đường Hùng cười lạnh một tiếng rồi nói: "Theo
tôi được biết, cách đây không lâu, Phương Thanh
Yến và Trình Uyên có xảy ra chuyện không vui trong
bữa tiệc kỷ niệm Tập Đoàn Cẩm Đông."
Edit: Vasterel
“Tập đoàn Long Đằng, Ngân hàng Trung Thượng,
xem ra cùng Trình Uyên có tiệc tùng sâu hơn thì
phải.” Người mặc đồ Đường hùng hổ hỏi.
Không đợi Đường Hùng lên tiếng, đám người của
người mặc đồ Đường này đã tiếp tục nói “chủ tịch
Tập Đoàn Cẩm Đông Trình Uyên bị tấn công, một
người cảnh sát chết,tại sao các ngươi không nên đi
hỏi một chút về vị chủ tịch Cẩm Đông này đi, tại sao
lại đến chỗ này? "
Nghe vậy, Đường Hùng đột nhiên thở dài, "Tôi đã
phái người đi tìm, nhưng vẫn chưa tìm được
người."
Mặc đồ Đường cười nhẹ. "Cho nên so với thiếu
gia của chúng tôi, Trình Uyên có vẻ khả nghi hơn
một chút."
“Không, bọn hắn là bằng hữu.” Đường Hùng lắc
đầu.
“anh em ruột đó còn có thể trở mặt.” mặc đồ
Đường nói.
Edit: Vasterel
Đường Hùng liền giật mình.
Tuy rằng trong lòng tràn đầy oán hận, nhưng
nghe được lời của lão nhân mặc đồ Đường này, xem
ra chuyến đi này cũng uổng công, Đường Hùng đành
thầm thở dài một hơi.
"Phương Thiếu Gia, chuyện này tốt nhất không có
liên quan gì với ngươi, nếu không..."
Người mặc đồ Đường bình tĩnh cắt ngang lời nói
của Đường Hùng, "Không tiễn!"
Đường Hùng nhìn hắn chằm chằm, hừ lạnh một
tiếng rồi dẫn người đi ra ngoài biệt thự.
Tuy nhiên, vừa bước ra ngoài vài bước, người của
mặc đồ Đường lại đuổi theo sau.
"các anh cảnh sát, xin dừng bước.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom