• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Đích Nữ Là Nữ Phụ (1 Viewer)


Chương 1: Xuyên qua, ta là nữ phụ




"À há, kết cục là Tiêu Mễ Ái Lam chết á? Bị ngược như vậy rồi sau đó lại bị nữ chính bức tử, cũng tội a." Ta nằm trong chăn, tay cầm quyển tiểu thuyết, vừa đọc vừa lẩm ba lẩm bẩm một mình, với âm lượng vừa đủ bản thân nghe được.





Tiếp đó, ta gấp quyển tiểu thuyết lại, đặt sang một bên. Sau đó ta nhướng người tắt đi chiếc đèn ngủ, rồi lui vê chỗ cũ, dùng chăn đắp sơ lên người, khép mắt lại, cũng đã hơn 2 giờ sáng rồi gì, phải ngủ thôi a!





Khoảng chừng vài phút sau, ta dần chìm sâu vào giấc ngủ.





Quyển tiểu thuyết bỗng chốc hiện ra một thứ ánh sáng chói lóa, từng trang tiểu thuyết cứ dần mở ra. Nhanh chống quyển tiểu thuyết vụt tắt đi ánh sáng, những trang tiểu thuyết cũng đã đóng lại như cũ. Còn ta thì cũng bỗng dưng biến mất khỏi căn phòng, không còn một dấu vết nào của ta lưu lại.





"Đại tiểu thư, đại tiểu thư... " Một tiểu cô nương lay lay ta, miệng gọi có vẻ hơi hoảng loạn.





Ta khẽ mở mắt, ánh mắt trời từ đâu đó chiếu vào rất chói, làm ta phải nhắm mắt lại một cách cực nhanh.





Ta lại một lần nữa mở mắt, lần này ta nheo mắt lại một chút, sau đó mới hoàn toàn mở ra đôi mắt phượng xinh đẹp.





Mới vừa xoay đầu, đã liền thấy một vị tiểu cô nương, trông vẻ mặt sợ sệt tái xanh, chắc là gặp quỷ rồi: "Ngươi là... ?" Ta cất giọng hỏi vị tiểu cô nương phía sau.





"Đại tiểu thư, người sao vậy?" Nghe ta hỏi như vậy thì vị tiểu cô nương mặt đã xanh lại còn xanh hơn, ta hỏi có gì sai à?





Đại tiểu thư? Là gọi ai chứ, ta rõ ràng là Mạc Ly Niên!





Ta ngơ ngác, sau đó đứng dậy khỏi ghế, nhìn một lượt xung quanh, mà than thầm, đây là cái nơi quái nào?





"Đại tiểu thư, người có chuyện gì vậy?" Nghe thấy giọng nói lo lắng của vị tiểu cô nương, ta liền đi tới vịn chặt bờ vai nhỏ của vị tiểu cô nương, mà hỏi: "Ngươi gọi ai là 'Đại tiểu thư'? Nơi này là nơi nào? Ai đưa ta tới đây?"





Bị ta hỏi một tràng, nên tiểu cô nương lại càng hốt hoảng hơn, lắp bắp hỏi ngược lại ta: "Đ... Đại... Tiểu... Thư... Người bị sao vậy?"





Quả nhiên tiểu cô nương này gọi ta là 'Đại tiểu thư', mà ta có phải là 'Đại tiểu thư gì gì đó đâu nhỉ? Lúc nãy nhìn sơ nơi này một lượt, lại nhìn tiếp y phục của tiểu cô nương cùng những người ở đây thì trong tạp niệm của ta đã mách bảo rằng bản thân ta xuyên không, nhưng mà vẫn là chưa chắc chắn được!





Khi đã chắc chắn bản thân là 'Đại tiểu thư', mơ hồ cũng đoán ra bản thân xuyên qua, thì ta cũng không rãnh hỏi lại thêm lần nữa: "Nơi đây là nơi nào?"





Tiểu cô nương cũng chỉ biết nghe câu hỏi của ta, rồi trả lời: "T... Thưa, Đại tiểu thư, đây là Tiêu Phủ."





Tiêu phủ? Ta buông bả vai của tiểu cô nương ra: "Vậy đây là thuộc triều đại nào? Năm bao nhiêu?"





Tiểu cô nương dần trấn tĩnh lại bản thân sau khi ta buông bả vai ra, chậm một lúc mới trả lời: "Thưa, hiện tại bây giờ là triều đại Long Hi, năm Phi Úy a!"





Triều đại Long Hi, năm Phi Úy? Hình như đã từng nghe qua rồi: "Ta tên họ là gì?"





"A... " Ngưng một chốc, tiểu cô nương ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời: "Người tên là Tiêu Mễ Ái Lam."





Trời đất quỷ thần ơi? Giờ thì không cần hỏi ta cũng biết rõ tiểu cô nương này là ai rồi, nhưng mà cũng chưa chắc, ta vẫn còn một cơ hội a: "Ngươi tên là gì?"





"Nô tì tên Khuy Nha ạ!" Tiểu cô tên gọi là Khuy Nha cung kính trả lời.





Thôi xong! Con mẹ nó! Xuyên thì xuyên, sao lại cho ta vào thân thể của Tiêu Mễ Á Lam, đã vậy ta chỉ là một nữ phụ, bị nữ chủ ngược rồi bức tử cho đến chết, không, ta còn muốn sống! Ta còn chưa hưởng thụ cuộc sống xuyên không của mình, còn chưa thành gia lập thất, còn chưa... mà nhiều lắm, kể không hết đâu, nên ngưng lại đã!





Mà hiện tại là ta đang ở đoạn nào của tiểu thuyết nhỉ? Nếu may mắn thì có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi cục diện và kết cục bi thảm của Tiêu Mễ Á Lam, tiếp tục cuộc sống.





"Lam nhi, ngươi là đang làm gì vậy?" Người ngồi ở vị trí chủ tọa, hơi hơi chau mày, mở miệng hỏi ta.





Ta xoay người, nhìn người ngồi ở vị trí chủ tọa khẽ quan sát một chút, đây còn không phải là Tiêu bà bà - Tiêu Khúc Hi sao?





Tiêu bà bà cũng là một trong nhiều thành phần ở Tiêu phủ, làm cho Tiêu Mễ Á Lam trở nên ngông cuồng, kiêu ngạo, không để ai vào trong mắt.





Bởi lẽ bà rất mực yêu thương đứa cháu gái Tiêu Mễ Á Lam này, nhưng cuối cùng bà lại chính tay hất hủi đứa cháu gái bà yêu thương, mọi chuyện đều là do nữ chủ bày kế hãm hại, một tay đưa nàng vào đường cùng.





Còn ta bây giờ chính là Tiêu Mễ Á Lam, tuyệt nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.





Nghĩ tới đó, ta vội vàng quỳ xuống, bày ra vẻ mặt có lỗi: "Thưa, con là bị say nắng, đầu óc mơ hồ, nhiều chuyện không thể nhớ rõ, nên đã thất lễ với người cùng các di nương có mặt ở đây, mong người định tội a."





Tiêu bà bà cũng không trách phạt hay nói nặng nhẹ gì, mà lại bày ra vẻ mặt quan tâm, chăm sóc: "Ngươi mau đứng lên, trở về chổ ngồi, suy cho cùng ngươi cũng không phải là cố ý thất lễ, hơn nữa lại hiểu rõ phép tắc, xem, ta làm thế nào định tội ngươi, nếu thấy không khỏe thì trở về phòng, mời y phu tới bắt mạch xem thử. Ở đây ngươi cũng đừng lo lắng nhiều a."





Ta nhẹ nhàng đứng dậy: "Con cảm tạ người đã quan tâm, con cảm thấy trong người quả thật không khỏe, mong người xá tội để con được trở về phòng nghĩ ngơi, nếu có chuyện gì sẽ sai Khuy Nha đi mời y phu a."





"Chẳng phải ta đã bảo là không có vấn đề gì sao? Ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi đi." Tiêu bà bà dịu dàng nói, ngữ khí có phần lo lắng.





Ta hành lễ với Tiêu bà bà xong, liền bảo Khuy Nha dìu ta về phòng, đến cùng ta vẫn không biết phòng của Tiêu Mễ Á Lam ở đâu.





Trên đường đi ta vô tình đụng mặt với Linh Hoa, Linh Hoa là nha hoàn của nữ chủ, nàng gặp ta cũng chỉ hành lễ rồi đi mất, nhưng lúc nàng ta định đi, ta liền giữ lại: "Ngươi là định đi đâu?"





Nghe ta hỏi, Linh Hoa chỉ nức nở khóc, ta thập phần khó hiểu liền tiếp tục hỏi: "Ngươi tại sao lại khóc a, ở Tiêu phủ ai làm càn bắt nạt người thế yếu?"





Linh Hoa trả lời: "Nô tì là đi lấy nước cho tiểu thư, nhưng khi đi lấy nước lại bị nhóm người của Thanh Mai tỷ làm khó dễ, cuối cùng cũng không lấy được nước, tiểu thư lại đang bị bệnh, nếu không có nước uống liền nguy hiểm tới tính mạng a..." Trả lời ta xong lại ô ô khóc.





Nữ chủ bị bệnh sao?





Thôi thì làm phước một lần vậy, chỉ mong là làm ơn không mắc oán: "Khuy Nha, ngươi cùng Linh Hoa đi lấy nước cho muội muội, sẵn tiện mời một y phu tới xem bệnh cho muội muội. À, ngươi kêu nhóm người của Thanh Mai tới phòng ta, từ khi nào mà Tiêu phủ lại nuôi dạy một lũ nha hoàn cậy thế chủ nhân như vậy, ta phải đích thân trừng phạt."





Nhìn bộ dáng của Linh Hoa là đủ biết họ không thể mời được y phu nào, có mời được thì cũng chỉ là lang băm, thôi thì giúp người thì giúp cho trót a.





Bọn người của Thanh Mai, còn không phải là nha hoàn của Tiêu Khuynh Yên sao? Tiêu Khuynh Yên so với Tiêu Mễ Á Lam cũng không phải tốt lành hơn là bao, kết cục cũng là bị nữ chủ ngược tới chết, nhóm người của Thanh Mai chuyên cậy thế của chủ tử bọn họ mà làm càn trong Tiêu phủ, coi như lần này là dạy họ hiểu rõ phép tắc, kính trên nhường dưới một chút, điều này cũng không phải vấn đề gì to lớn.





Nghe thấy ta nói vậy Linh Hoa vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm tạ, làm trên trán nổi lên một mảng bầm to, ta liền cúi người đỡ Linh Hoa dậy: "Muội muội tuy không phải là ruột thịt với ta, nhưng cũng là người trong Tiêu phủ, ta làm sao có thể bỏ mặt không lo, ngươi thử nhìn lại ngươi xem, trán đã bầm to đến thế còn muốn dập đầu? Đợi khi ngươi dập đầu với ta xong thì muội muội ta còn có thể sống tốt sao, mau cùng Khuy Nha đi mời y phu chuẩn bệnh, nếu phát sinh chuyện gì không tốt hoặc ai đến làm phiền các ngươi thì cứ nói với ta, suy cho cùng đã vào trong Tiêu phủ thì đều là người một nhà."





Nghe ta nói xong, Linh Hoa cảm tạ một hồi rồi cũng cùng Khuy Nha đi mời y phu xem bệnh cho nữ chủ, lần trước Linh Hoa đi một mình nên chẳng y phu nào tới chỗ của nữ chủ xem giúp bệnh tình, còn lần này Linh Hoa đi cùng Khuy Nha, bọn y phu đều biết Khuy Nha là người bên cạnh Tiêu Mễ Á Lam, đích nữ Tiêu phủ lại được nhiều người cưng chìu, nên họ đều tranh nhau tới xem bệnh cho nữ chủ, quả thật có quyền là có được nhiều thứ.





Ta sau một hồi loanh quanh cũng tìm được đường về Cư Hoa Viện.





Cư Hoa Viện này do Tiêu bà bà đích thân giám sát xây dựng để dành tặng cho Tiêu Mễ Á Lam, bà còn ban ra đặt quyền rằng nếu Tiêu Mễ Á Lam không muốn cho ai bước vào Cư Hoa Viên thì người đó vĩnh viễn không được đặt chân vào, nếu trái ý bà thì người đó mãi mãi sẽ bị tống ra khỏi Tiêu phủ cả đời không được bước nữa bước vào Tiêu phủ, bất luận là ai. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu bà đối với Tiêu Mễ Á Lam là một bụng cưng chìu, muốn gì cho đó, ai làm phật ý nàng cũng là phật ý của bà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ĐÍCH NỮ
  • 5.00 star(s)
  • ...
Chương 39...
Thần Y Đích Nữ
  • 5.00 star(s)
  • Dương Thập Lục
Trọng Sinh Đích Nữ Chi Dược Phi Thiên Hạ.
  • Tiểu Yêu Trọng Sinh- Nhà dịch Cẩm Mặc
Chương 6-10

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom