• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Đan Đại Chí Tôn (4 Viewers)

  • Chương 2186-2190

Chương 2186 Tọa kỵ của Thần Linh

Hoàng Kim Sư tộc, tương lai đều có thể!

Tám cái đầu cơ hồ có thể nghĩ đến trước hết, cũng không biết có thể rèn đúc kỳ tích, bồi dưỡng được Cửu Đầu Kim Sư hay không.

- Hoàng Kim Sư tộc gia nhập liên minh chí ít có thể tăng lên chừng một phần thực lực cho Tu Di Sơn!

- Không biết Hoàng Kim Sư tộc có thể chống lại bộ tộc Kim Bằng, Thánh Thú bảo vệ của Tu Di Sơn hay không.

- Bây giờ khẳng định là không được, nhưng tương lai chưa hẳn. Dù sao Hứa Như Lai cũng vừa gia nhập Tu Di sơn, hắn cần một lực lượng hoàn toàn thuộc về mình, cho nên chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực bồi dưỡng Hoàng Kim Sư tộc.

- Nghe nói thế giới mới còn có Kim Bằng, không biết Hứa Như Lai có thể mời chào hay không.

Tất cả các cường tộc rung động, cũng bỗng nhiên giống như là mở ra mạch suy nghĩ mới.

Trước đó đều muốn đến thám hiểm, bây giờ xem ra, nếu như có thể mời chào một chi Yêu tộc, cũng nhất định là thu hoạch khổng lồ.

Dù sao thế giới này đã yên lặng trong thời gian vô tận, huyết mạch Yêu thú đều cực kỳ cổ lão, còn có rất nhiều Yêu thú đã tuyệt tích ở bên ngoài.

- Hoàng Kim Sư tộc có bao nhiêu?

Khương Phàm nhìn qua tràng cảnh xa xa, đột nhiên hỏi một câu.

- Hoàng Kim Sư tộc rất cường thịnh, sáu cái đầu đã có uy lực Bán Thánh, còn có thể bước lên Thánh Linh cảnh, bảy cái đầu càng có thể khinh thường Thánh Linh cảnh, trong ấn tượng của ta Hoàng Kim Sư tộc có ba trăm trở lên.

- Nơi đó có ba trăm sao? Ta thấy liền chừng một trăm.

- A, đúng nhỉ.

Long Cốt Cự Ngạc giơ đầu lên nhìn quanh.

Đúng vào lúc này, sâu trong phật quang sáng chói nơi xa, Hứa Như Lai đột nhiên quay người, nhìn về phía bọn hắn nơi này.

- Sát khí này...

- Gặp nguy hiểm?

Lão phật theo sát ở bên cạnh Hứa Như Lai thuận ánh mắt của hắn nhìn sang.

- Nơi đó có sát khí rất đặc thù, thảm liệt nguy hiểm, càng hạo như biển mây.

Sau khi Hứa Như Lai thăng hoa linh văn, đối với khí tức yêu ma, khí tức sát lục, khí tức tử vong và các loại năng lượng tà ác càng mẫn cảm.

- Điều tra thêm cho ta.

Lão phật nhắm hai mắt lại, thời điểm lần nữa mở ra, trong đồng tử đen kịt hiện ra phật ấn màu vàng, núi sông rừng rậm trong tầm mắt lập tức trở nên mông lung trong suốt, có thể nhìn thấy nhịp đập của núi, đường vân của rừng rậm, cũng có thể nhìn thấy hồn phách cùng linh văn của Nhân tộc, nhìn thấu cơ thể Yêu thú.

Phạm vi tầm mắt nhanh như điện chớp lan tràn về phía trước, thẳng tới bên ngoài hơn hai trăm dặm.

Một con Cự Long xuất hiện trong tầm mắt của hắn, cẩn thận xem xét, lại giống như một con cá sấu, trên lưng cá sấu phiêu đãng năm quang ảnh.

Trừ đồ đằng giống như bức tranh Kim Ô, linh thụ vặn vẹo không gian ra, thì những thứ khác đều thấy không rõ lắm.

Một người giống như biển xương mênh mông, tro cốt bay lả tả đầy trời, một người giống như là thời không lao nhanh, có mê vụ thần bí quay quanh, một người thì là hoàn toàn mơ hồ, cái gì cũng đều nhìn không thấu.

Tuy nhiên trong mảnh sương mù mơ hồ này lại khuấy động khí tức sát lục tương đương rõ ràng.

Đối với phật ấn mà nói, cái khí tức này là cực kỳ mẫn cảm.

Nhưng... nếu nói là sát lục khí tức, thì đó càng giống hải dương giết chóc vô tận, mênh mông đến mức để cho người ta hồi hộp.

- Gặp nguy hiểm?

Thánh Phật Chiến Đấu vừa mới hàng phục Hoàng Kim Sư Vương kia, phát giác được vấn đề mà đi tới.

- Nơi đó cất giấu mấy loại khí tức rất đặc biệt, cần phải chú ý... A, bọn hắn đã rời khỏi...

Lão phật đang muốn tra xét rõ ràng, con cá sấu kia đã nện móng vuốt nặng nề đi đến chỗ rừng sâu.

- Hàng phục Hoàng Kim Sư tộc, điều tra bí mật của thế giới mới.

Hứa Như Lai không tiếp tục để ý mà đi đến chỗ Hoàng Kim Sư Vương.

Muốn hiểu về thế giới này, biện pháp trực tiếp nhất chính là những Yêu tộc này sinh sống ở chỗ này.

Tử Ngữ Yên và các cường giả thánh địa thì đi đến Tổ Nguyên sơn mà Hoàng Kim Sư tộc trấn thủ, dưới vô số ánh mắt tham lam soi mói, vơ vét lấy bảo tàng tài nguyên xung quanh Tổ Nguyên sơn.

Long Cốt Cự Ngạc hất móng vuốt ra, mạnh mẽ đâm tới trong rừng rậm, lao thẳng đến bí mật mà nó đã từng rình mò qua.

Nhưng vị trí nơi đó lại cách vòng xoáy phía nam thực sự xa xôi, đoán chừng muốn khoảng ba vạn dặm.

- Kì quái, nơi đó giống như rất an tĩnh.

Ba ngày sau, Long Cốt Cự Ngạc đứng trong một mảnh núi rừng, giơ đầu lên ngắm nhìn ngọn Tổ Nguyên sơn nguy nga tới trời ở bên ngoài hai trăm dặm kia.

Tổ Nguyên sơn tương tự gió lốc, cường quang hừng hực chiếu khắp dãy núi rừng rậm, nhìn không có gì khác biệt với Tổ Nguyên sơn khác, nhưng rừng rậm xung quanh rõ ràng tươi tốt hơn rất nhiều, khắp nơi đều có thể thấy được lão thụ cao tới trăm mét, còn có đại thụ mấy trăm mét đến hơn ngàn mét, núi đá đều bị che mất.

Khắp nơi có thể thấy được linh hoa mỹ lệ, sợi đằng già hiếm thấy, thậm chí là linh sâm dị quả ẩn núp bốn chỗ chen chúc trong cánh rừng cứng cáp.

Trong không khí nơi này không chỉ có phiêu đãng khí tức nguyên thủy cổ xưa, còn có linh khí nồng đậm tươi mát.

- Đó là lãnh địa của Yêu thú nào?

Khương Phàm nhíu mày dò xét, Tổ Nguyên sơn xác thực rất an tĩnh.

- Lục Mục Linh Hầu, dị loại trong ba mươi tám Yêu Chủ, bọn chúng có linh trí cực cao, có thể tu luyện võ pháp giống như Nhân tộc các ngươi, rất thần kỳ, cũng rất đáng ghét.

- Rất đáng ghét? Khi dễ qua ngươi?

- Đó là trước kia, bây giờ thử khi dễ ta một chút?

Long Cốt Cự Ngạc cố ý đi đường vòng qua nơi này, chính là muốn khoe khoang cảnh giới của mình với Lục Mục Linh Hầu, nếu như còn dám khi nhục mình, liền rút hang ổ bọn chúng, nhưng tình huống nơi đó hình như không giống trong trí nhớ của nó lắm.

- Đi qua nhìn một chút.

Khương Phàm không có phát giác được nơi đó có dấu hiệu sinh mệnh.

- Kì quái, mấy con khỉ chết sạch?

Long Cốt Cự Ngạc cẩn thận tới gần Tổ Nguyên sơn, vừa đi vừa nghỉ, còn cố ý náo ra thanh thế, từ đầu đến cuối không có mang theo Linh Hầu nào.

Cho đến khi bọn hắn đi đến phía trước Tổ Nguyên sơn, cự nhạc nguy nga thẳng tắp, chỉ còn lại có cổ thụ cứng cáp, cùng bảo dược khắp nơi trên đất.

- Cửu Khiếu Thông Linh Thụ?

Đan Hoàng hét lên kinh ngạc ở trong ý thức Khương Phàm.

- Sư phụ, ngài chỉ là...

Khương Phàm vẫn ngắm nhìn hoa cỏ cây cối xung quanh, cũng liếc nhìn những lão thụ bên trên Tổ Nguyên sơn kia.

- Ba ngàn mét trở lên, lưu ý nham thạch nơi đó!

Đan Hoàng kích động nhắc nhở.
Chương 2187 Chuyển Sinh Linh Thụ

Phù văn bò đầy Tổ Nguyên sơn, giống như dòng sông uốn lượn, giăng khắp nơi, phù văn tỏa sáng, quấy nhiễu ánh mắt, càng đi lên càng thấy không rõ.

- Cao như vậy, ngài đều thấy được?

- Rất đặc biệt, nhanh nhanh nhanh.

- Đừng nóng vội, ta đi qua nhìn một chút.

Khương Phàm dứt khoát xông lên núi cao, đi đến độ cao hơn ba ngàn mét.

Một gốc Cổ Thụ không biết đã sống bao nhiêu năm cắm rễ ở trong ngọn núi, rễ già cứng cáp tráng kiện dọc theo vết nứt khuếch tán, hấp thu năng lượng phù văn, thân cây mở rộng lệch ra rất quái dị, dáng dấp rất tùy ý, giống như là chút chạc cây quấn quanh ở cùng một chỗ, cũng không có bao nhiêu lá cây.

Nhưng chính là ở bên trong những chạc cây tạp nhạp này, lại sinh trưởng ba cái kén cây, giống như là trái tim tươi sống đang cuộn trào nhảy lên, tách ra tia sáng lộng lẫy mê người.

- Là Cửu Khiếu Thông Linh Thụ! Chính là Cửu Khiếu Thông Linh Thụ! Ông trời ơi, đó là một thế giới thần kỳ gì, nơi này quả thực là phiến dược viên thất lạc sao!

Đan Hoàng rung động đến mức trong âm thanh cũng xuất hiện sự rung động, giống như không thể tin được với một màn trước mắt.

- Sư phụ, Cửu Khiếu Thông Linh Thụ là cái gì?

Khương Phàm chưa bao giờ thấy sư phụ kích động như thế.

Cho dù trước đó trong thế giới mới có gặp được Địa Hoàng Đào Thụ, Huyết Linh Bồ Đề Thụ, thậm chí là Vạn Độc Huyết Long Thụ, cũng chỉ là rung động, mà không có giống như bây giờ.

Đan Hoàng im lặng thật lâu không có trả lời, nhưng Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được sợi hồn kia đang ba động kịch liệt.

- Đây là cây gì?

Tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh đã tới đây, hiếu kỳ đánh giá quái thụ ở trước mắt.

- Sư phụ?

Khương Phàm nhẹ giọng gọi linh hồn Đan Hoàng.

- Cửu Khiếu Thông Linh Thụ, còn được gọi là Chuyển Sinh Linh Thụ, điểm hóa các loại linh thụ, từ xưa đến nay, nó có rất nhiều cách gọi, cũng có được rất nhiều lực lượng thần kỳ. Nó là linh thụ bắt đầu sinh ra từ khi khai thiên tích địa, cũng là linh thụ thần kỳ nhất thế gian. Ghi chép liên quan tới cây này mặc dù không nhiều, nhưng đủ để thể hiện ra nó đoạt tạo hóa đất trời, siêu thoát tại lực lượng pháp tắc thần bí.

- Sư phụ... Nói điểm chính?

Khương Phàm nhẹ giọng chặn ngang.

Đan Hoàng thoáng bình phục cảm xúc, nói:

- Thông Linh Thụ có được tuổi thọ vô hạn, trừ phi là hủy nó, nếu không nó có thể vĩnh viễn sống sót. Nói cách khác, trên người nó chảy xuôi vĩnh sinh huyền bí.

- Vĩnh sinh??

Khương Phàm chấn kinh.

- Thường cách một khoảng thời gian, Thông Linh Thụ sẽ còn ký kết ra kén cây, bên trong sẽ dựng dục ra Thông Linh Quả thần kỳ. Căn cứ vào nơi cắm rễ có năng lượng mạnh hay yếu, thì thời gian ký kết kén cây sẽ có khác biệt, tốc độ thai nghén Thông Linh Quả cũng sẽ có khác biệt.

- Ví dụ như nơi như La Phù sơn mạch, chỉ sợ Thông Linh Thụ cần năm ba ngàn năm mới có thể kết xuất một cái kén cây, lại dùng thời gian hơn mấy ngàn vạn năm đi thai nghén Thông Linh Quả. Bên trong động thiên phúc cấp bậc hoàng đạo, Thông Linh Thụ kết xuất kén cây cùng thai nghén Thông Linh Quả, đều có thể sẽ ở ngàn năm. Điểm quan trọng chính là Thông Linh Quả!

- Nghe nói Thông Linh Quả giống như một Linh Lung Quả, từ nhất khiếu đến cửu khiếu không giống nhau. Nhất Khiếu Thông Linh Quả có thể khai phá linh trí, tăng lên thiên phú. Nhị Khiếu Thông Linh Quả, có thể khai phá huyết hải, giao phó sinh cơ vô hạn. Tam Khiếu Thông Linh Quả, có thể tẩm bổ linh hồn, kéo dài tuổi thọ.

- Bên trong Tam Khiếu, đều là chút hiệu quả bình thường, rất nhiều linh quả kỳ dị đều có thể thực hiện, nhưng từ bắt đầu Tứ Khiếu, nó đã bắt đầu có được hiệu quả càng thần kỳ. Tứ Khiếu Thông Linh Quả đến Thất Khiếu Thông Linh Quả, có thể tỉnh lại linh niệm vạn vật, ví dụ như có thể làm cho cỏ cây hóa linh, sông núi hóa linh.

- Thông Linh Quả càng mạnh, điểm hóa linh niệm thành công càng lớn. Bát Khiếu Thông Linh Quả...

Đan Hoàng trầm mặc một lát, lại chậm rãi nói ra:

- Bát Khiếu Thông Linh Quả có thể gửi lại linh hồn, tái tạo huyết nhục thần hồn, đây cũng là nguyên nhân Thông Linh Thụ lại trở thành Chuyển Sinh Thụ.

Khương Phàm thoáng thất thần, toàn thân lại bất chợt nóng lên, kích động, chấn kinh, càng khó có thể hơn tin, đột nhiên đã hiểu nguyên nhân mà Đan Hoàng kích động.

Gửi lại linh hồn?

Tái tạo chân thân?

Chẳng phải là mang ý nghĩa, một sợi linh hồn bất diệt thì có thể giành lấy cuộc sống mới!

Đan Hoàng kích động, cũng đang hoảng hốt, bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới muốn rời khỏi thân thể Khương Phàm, một lần nữa sống thêm tới, đó càng là chuyện không thể nào thực hiện.

Lúc bắt đầu hắn chỉ là hi vọng Khương Phàm có thể kế thừa truyền thừa Đan Đạo của hắn, sau này lại là hy vọng có thể bồi tiếp Khương Phàm lại đi một lần nữa Chư Thần tận thế.

Nhưng bây giờ, đột nhiên xuất hiện vui mừng cứ không thể tưởng tượng nổi mà bày tại trước mặt như vậy.

Đan Hoàng bỗng nhiên sợ hãi, bởi vì hi vọng này thật sự là đáng sợ, triệt để đảo loạn tâm niệm của hắn.

Nếu như truyền thuyết sai thì sao, nếu như bên trong không có đến Bát Khiếu thì sao?

- Sư phụ, trưởng thành đến Bát Khiếu, cần bao nhiêu năm, cần bao nhiêu tài nguyên?

Khương Phàm cưỡng chế trái tim đang xao động, nhẹ giọng hỏi thăm.

- Nếu như cắm rễ ở bên trong thế lực cấp hoàng đạo, hưởng thụ tẩm bổ kéo dài, trước Tam Khiếu, mỗi khiếu đều cần mấy trăm năm, nhưng đến phía sau, Tứ Khiếu thì cần ngàn năm, Ngũ Khiếu là hai ngàn năm, Lục Khiếu thì là bốn ngàn năm, Thất Khiếu là tám ngàn năm, Bát Khiếu thì là mười sáu ngàn năm, thời gian là hoàn toàn tăng gấp đôi.

- Đây là thế lực cấp hoàng đạo, mà còn là phải hết lòng tẩm bổ. Nơi này mặc dù là Tổ Nguyên sơn, nhưng kém xa hoàng đạo, nếu như muốn tới Bát Khiếu, chỉ sợ cần ba đến năm vạn năm, thậm chí thời gian càng lâu.

Đan Hoàng dần dần tỉnh táo lại, bảo vật mặc dù rất dụ hoặc, nhưng cần thời gian quá lâu, một quả Bát Khiếu Thông Linh Quả đều có thể chịu chết tám đến mười Thần Linh.

Khương Phàm nói:

- Sư phụ, Cửu Khiếu Thông Linh Quả, có công hiệu gì?

Đan Hoàng nói:

- Từ xưa đến nay hẳn là chưa từng có sinh ra Cửu Khiếu. Nếu như là gia tộc nào bồi dưỡng, chỉ sợ còn không có dài đến Thất Khiếu, gia tộc đã xuống dốc, hoặc là đợi đến Bát Khiếu, liền sẽ dùng đến phục sinh tiên tổ. Nếu như là sinh trưởng ở bên ngoài, tài nguyên thiếu thốn, càng không có khả năng ẩn giấu được mấy vạn năm. Bên trong những kia tư liệu lịch sử ta nghiên cứu kia còn không có ghi chép về Cửu Khiếu, nhưng... Hẳn là có năng lực thông thiên.

Khương Phàm nhìn ba cái kén cây bành trướng nhảy lên ở bên trong chạc cây.
Chương 2188 Còn bao nhiêu bí mật

- Sao ta lại xác định bên trong lại là Thông Linh Quả mấy khiếu?

- Có một cách là trực tiếp lột ra, nhưng nghe nói kén cây của Thông Linh Thụ là có hơn ngàn tầng, một khi phá hủy kén cây, Thông Linh Quả ở bên trong sẽ chịu ảnh hưởng, rất khó lại tiếp tục sinh trưởng.

- Cách thứ hai chính là tìm thụ yêu, hoặc là linh văn thực vật, cẩn thận cảm ngộ tình huống bên trong kén cây, suy đoán số khiếu của Thông Linh Quả.

- Mang nó về Sí Thiên giới.

Khương Phàm giấu kích động ở trong lòng, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí thanh lý rễ cây, tận lực giữ vững Thông Linh Thụ hoàn chỉnh.

- Không nên gấp gáp, từ từ thanh lý, tuyệt đối không được phá hủy sinh cơ, Thông Linh Thụ rất yếu đuối.

Đan Hoàng cũng nhắc nhở.

- Sư phụ, ngài nói cái ba cái kén cây này có khả năng đã nuôi dưỡng mấy vạn năm không?

Khương Phàm kìm nén không được kích động.

Nếu thật sự là Bát Khiếu Thông Linh Quả, chẳng phải mang ý nghĩa Đan Hoàng có thể sống lại sao?

- Khó mà nói được. Cây này hẳn là đã ở chỗ này sống mấy trăm ngàn năm, hẳn là đã tồn tại trước khi thế giới mới trầm luân địa tầng, xem mấy con khỉ ở nơi này có thể kiềm chế tham lam lại hay không.

Đan Hoàng đương nhiên chờ mong có thể là Bát Khiếu Thông Linh Quả, nhưng...

- Nếu như nếu đổi lại là ta, khẳng định sẽ đặc biệt giữ lại một cái. Một mực sinh trưởng, vĩnh viễn không động vào.

Lời Khương Phàm nói càng giống như đang an ủi bản thân.

Trước đó hắn xác thực không có nghĩ qua có thể tìm kiếm cơ hội cho ân sư sống lại, bởi vì Đan Hoàng chỉ còn là linh hồn, đây căn bản là chuyện không thực tế.

Nhưng, hi vọng đột nhiên bày ở trước mặt, hắn thực sự không nguyện ý đây chẳng qua chỉ là một huyễn tưởng tươi đẹp.

- Ngươi ngược lại là nói chuyện đi, đây là cái cây gì?

Đông Hoàng Như Yên kỳ quái nhìn Khương Phàm.

- Là cây...

Khương Phàm đang muốn trả lời, hơi sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu tiếp cận Đông Hoàng Như Yên.

- A!!

Đông Hoàng Như Yên bị con mắt phát sáng của hắn dọa cho lui lại mấy bước, theo bản năng nắm chặt cổ áo:

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì!

- Cô là thụ linh văn?

Khương Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Đông Hoàng Như Yên, con mắt nào chỉ là tỏa ánh sáng, cũng bắt đầu đầy máu.

- Ta là Không Gian Thánh Thụ!

- Cô đi thử một chút, nhanh, thử một chút.

- Thử cái gì?

- Mau tới đây, thử sinh ra cảm ứng cùng cái cây này, tìm kiếm linh quả bên trong kén cây có mấy khiếu.

- Cái gì vài khiếu?

- Chính là mấy cái lỗ.

Đông Hoàng Như Yên không hiểu thấu mà nhìn Khương Phàm, lại đụng chút ánh mắt cùng tỷ tỷ:

- Ngươi nói trước đi đây là cây gì?

- Cửu Khiếu Thông Linh Thụ, là bảo thụ thần kỳ.

- Cửu Khiếu Thông Linh Thụ? Sao ta chưa từng nghe nói qua.

- Ta nghe nói qua là được rồi. Nhanh, nhanh nhanh nhanh.

- Ngươi lui lại, giữ một khoảng cách với ta.

Đông Hoàng Như Yên cảnh giác Khương Phàm, cẩn thận từng li từng tí đi đến phía trước kén cây, nhưng đang muốn dò xét, lại ngẩng đầu lên nói:

- Có chỗ tốt gì?

- Chút chuyện nhỏ này còn có chỗ tốt hơn?

- Đó là đương nhiên, bản cô nương với ngươi không liên quan, vì sao phải làm việc cho ngươi.

- Tốt tốt tốt, cô muốn cái gì?

Đông Hoàng Như Yên xoay động đôi mắt, chăm chú nghĩ nghĩ:

- Trong vòng mười năm, không thể đụng vào tỷ tỷ của ta.

- Thành giao!!

- Một trăm năm?

- Không có vấn đề!!

- Hai trăm năm?

- Ta thề!

- Quả quyết như thế?

Đông Hoàng Như Yên nhấp nháy cái miệng nhỏ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy là lạ.

Đây là ăn nói bịa chuyện, hay là thật?

Đông Hoàng Như Ảnh rất im lặng, thản nhiên liếc mắt nhìn Khương Phàm.

- Cô nhanh lên, một ngàn năm đều được.

Khương Phàm lo lắng thúc giục.

- Một ngàn năm ta đều đã chết, ai giám sát ngươi.

Đông Hoàng Như Yên nói thầm, thử nghiệm cảm nhận nhịp đập Cổ Thụ.

Lúc này, Long Cốt Cự Ngạc lại ầm ầm ù ù úp sấp chỗ sườn núi:

- Các ngươi chơi cái gì vậy? Lục Mục Linh Hầu thật sự không có ở đây, hắc hắc, ta toàn đào sạch sẽ dược thảo của bọn nó! Thoải mái thật!

- Đại Bảo, mau đến xem ta phát hiện cái gì!

Khương Phàm tranh thủ thời gian chào hỏi Long Cốt Cự Ngạc.

- Đại Bảo?

Long Cốt Cự Ngạc đang mừng như điên bỗng dưng cứng ở trên mặt, trong lòng bỡ ngỡ một trận.

- Đại Bảo?

Tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh đều dở khóc dở cười, trước đó còn gọi người ta là Đại Tặc, đột nhiên liền thành Bảo Bảo?

- Đó là đồ tốt.

Khương Phàm kìm nén không được kích động tràn ngập đang cuồn cuộn dậy sóng, nếu như không phải cự ngạc muốn đi đường vòng tới, bọn hắn không phát hiện được Thông Linh Thụ, không phát hiện được Thông Linh Thụ, liền có thể rơi xuống trong tay người khác, như thế này chỉ sợ Đan Hoàng cũng không còn cơ hội sống lại.

Con cá sấu lớn này quả thực là phúc tinh của hắn, bảo bối!

- Thứ này rốt cuộc làm được cái gì?

Đông Hoàng Như Ảnh cũng nhịn không được mà mở miệng, đây là câu nói đầu tiên sau khi nàng rời khỏi thần giáo nói với Khương Phàm.

- Thông linh.

- Có thể làm phiền nhiều lời mấy chữ không?

Khương Phàm không muốn nói chuyện của Đan Hoàng, hơi trầm mặc, ngược lại nói:

- Đại Tặc trước đó ở trong thế giới mới bảo vệ được một gốc độc thụ, tên là Vạn Độc Huyết Long, đó là một trong những độc thụ độc nhất thế gian. Tương truyền thời kỳ Hồng Hoang, còn từng có Vạn Độc Huyết Long sinh ra linh trí, lấy thân thụ yêu hóa thân Độc Long thật sự. Những nơi Độc Long đi qua, vạn dặm hoang vu, đất trời suy bại, năng lượng, không gian, thời gian, thậm chí là trật tự, đều có thể ăn mòn. Ta mang nó ra khỏi thế giới mới, chuyển đến bên trong Sí Thiên giới.

- Sau đó thì sao?

Đông Hoàng Như Ảnh hơi nhíu mày lại, thế gian lại có vật kịch độc như vậy? Còn có thể ăn mòn không gian và thời gian?

Đại Tặc đều đưa cái đầu to lớn tiến đến phía trước, tiếp cận ba cái kén cây kia.

Cái đồ chơi này có liên quan gì với Vạn Độc Huyết Long?

- Cửu Khiếu Thông Linh Thụ kết linh quả, có thể để vạn vật hóa linh trí. Nếu như linh quả ở bên trong thật thành thục, cây Vạn Độc Huyết Long trong Sí Thiên giới kia liền có khả năng... thật sự sống lại!

- Sống lại?

Đại Tặc kinh hô, Huyết Long có thể thức tỉnh linh trí, biến thành Chân Long?

- Cây huyết thụ của ngươi kia sống bao lâu?

Đông Hoàng Như Ảnh đều rung động.

- Chừng mấy vạn năm. Điểm hóa linh trí hẳn là rất khó, nhưng nhất định có thể đưa đến chút hiệu quả khích lệ.

Khương Phàm không ôm hi vọng đối với điểm hóa Huyết Long, mong đợi là Bát Khiếu Thông Linh Quả có thể đổi Đan Hoàng giành lấy cuộc sống mới.
Chương 2189 Chứng nhận tai tinh

Vẻ mặt Đông Hoàng Như Ảnh trở nên phức tạp, bên trong Sí Thiên giới vậy mà lại cất giấu một gốc độc thụ mấy vạn năm?

Tên Khương Phàm này rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật!

- Cái này không hợp lý.

Đông Hoàng Như Yên đột nhiên nói thầm.

- Thế nào? Có vấn đề gì?

Khương Phàm căng thẳng trong lòng.

- Có vấn đề lớn.

Đông Hoàng Như Yên chau mày lại, vểnh miệng nhỏ lên, một mặt khó hiểu.

- Mau nói!

Khương Phàm tiến đến phía trước, khẩn trương nhìn kén cây bành trướng nhảy lên.

- Trước đó ta đã cùng tỷ tỷ nói qua, nếu ai có thể lấy được nữ tử hoàn mỹ như tỷ tỷ của ta thế này, là muốn hao hết vận khí cả đời. Sau này... Khẳng định vận rủi quấn thân, không được chết tử tế.

Đông Hoàng Như Yên nhướng mày nhìn Khương Phàm:

- Sao ngươi lại còn có thể có vận khí tốt?

Khương Phàm nhìn chằm chằm Đông Hoàng Như Yên, nghẹn nửa ngày không nói nên lời.

Tặc Điểu đều sửng sốt, câu này tựa như là lời tâm tình, từ trong miệng nha đầu này nói ra làm sao lại thành lời thề rồi.

Đại Tặc ở bên cạnh đứng đắn thảo luận:

- Hao hết cả đời vận khí, không được chết tử tế? Tỷ tỷ cô là tai tinh sao. Ai còn dám cưới?

- Cho nên, tỷ tỷ cần một nam tử thật sự xứng với mình, một anh hùng cái thế có thể khống chế khí tràng của tỷ tỷ. Nếu không, hừ hừ, ai đụng thử đều không may.

- Khương Phàm không có ngã nấm mốc, còn tốt lắm, đây coi là không tính?

- Hắn đương nhiên không... Hả?

Đông Hoàng Như Yên nghiêng đầu một cái, lại nhăn mày, giống như vòng mình đi vào.

- Đại tỷ! Có thể chăm chú chút không?

Khương Phàm thực sự sốt ruột.

- Ai là đại tỷ của ngươi, ta vẫn là tiểu cô nương.

Đông Hoàng Như Yên hừ một tiếng, đang muốn định thần cảm ngộ, lại quái dị ngẩng đầu nhìn Khương Phàm một chút.

- Ta không tính ta không xứng, được chưa? Nhanh!

Giọng Khương Phàm đều đề cao.

- Hung phạm.

Đông Hoàng Như Yên bưng lấy một cái kén cây lên, cẩn thận cảm ngộ nhịp đập thần bí.

Linh văn trên trán của nàng nở rộ lên ánh sáng mông lung, nhẹ nhàng vẩy xuống, im ắng tung bay, giống như một gốc quang thụ thanh thúy tươi tốt đang tuỳ tiện sinh trưởng, tận tình mở rộng.

Cơ thể Đông Hoàng Như Yên bị năng lượng quang thụ bao viên, dần dần trở nên phiêu miểu linh động, giống như Tinh Linh mỹ diệu, phiêu đãng giữa hiện thực cùng hư vô.

Hai tay Đông Hoàng Như Yên nhẹ nhàng hoạt động, dẫn dắt mê quang óng ánh tinh khiết thấm vào kén cây, như muốn hòa làm một thể cùng kén cây.

Khương Phàm khẩn trương mong đợi nhìn Đông Hoàng Như Yên.

Linh hồn Đan Hoàng đều lộ vẻ dao động.

Đông Hoàng Như Ảnh kỳ quái nhìn Khương Phàm, trên trán người này lại đổ cả mồ hôi, hai tay còn kia gắt gao nắm chặt, cơ thể rõ ràng đang căng cứng, đôi mắt nhìn chằm chằm Như Yên con mắt đều đang lắc lư.

Nàng chưa từng thấy Khương Phàm toát ra vẻ không thể tự đè xuống như thế này.

Đây là khát vọng muốn Vạn Độc Huyết Long sinh ra linh trí lớn đến cỡ nào?

Mặc dù nàng không hiểu rõ công hiệu của Cửu Khiếu Thông Linh Thụ, nhưng Vạn Độc Huyết Long càng là đặc thù, càng khó tỉnh lại linh trí, đây là hạn chế của thiên địa pháp tắc.

Thế giới này sẽ không cho phép sinh linh quá khó lường tồn tại đồng thời.

Hơn một giờ sau, Đông Hoàng Như Yên hơi thay đổi thể hiện, Khương Phàm theo bản năng dịch chuyển về phía trước, nhỏ giọng hỏi:

- Nhìn thấy không? Mấy khiếu?

Đông Hoàng Như Yên trầm ngâm một lát, ngón tay ngọc nhẹ nhàng hoạt động:

- Ba cái!

- Ba cái? Chỉ có ba cái? Ngươi nhìn lại!

Khương Phàm một trận thất lạc, tim đều rụt rụt.

- Ta lại nhìn nữa cũng là ba cái, ta cũng không phải không biết đếm.

Đông Hoàng Như Yên ngoài miệng nói, nhưng vẫn cẩn thận tra một chút.

- Chính là ba cái lỗ.

- Liên lụy ngài rồi, lại nhìn xuống một lần nữa.

Khương Phàm đưa lên cho Đông Hoàng Như Yên viên thuốc.

- Ngươi đừng như vậy, ta không chịu nổi.

Đông Hoàng Như Yên không còn gì để nói, ngược lại là xem xét cái thứ hai.

- Những linh vật như Vạn Độc Huyết Long, Cửu Khiếu Thông Linh Thụ này, ngươi từ đâu tra được?

Đông Hoàng Như Ảnh nhịn không được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

- Kiếp trước ta là Thần Hoàng, đương nhiên biết được nhiều.

- Kiếp trước ngươi chinh chiến bốn chỗ, kiếp này cũng không có nhàn rỗi, ngươi còn có tâm tư đọc qua thư tịch?

- Ta học còn rất nhiều thứ, binh pháp, tâm lý, dược thảo, Yêu thú, lịch sử phát triển, chờ một chút... , kiếp trước hay kiếp này ta đều đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, thông cổ hiểu kim.

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu, thật sự nói ra được sao.

Tại thời điểm bọn hắn an tĩnh chờ đợi Như Yên dò xét, Đại Tặc lại thình lình hét một cuống họng:

- Ta hiểu được! Ta nghĩ thông suốt!

- Cái gì?

Bọn người Khương Phàm kỳ quái nhìn sang.

- Kỳ thật nha đầu Như Yên không có nói sai, cùng một chỗ mới là hao hết vận khí suốt đời, đụng phải mới là vận rủi quấn thân. Các ngươi bây giờ chỉ là thành thân trên danh nghĩa, còn chưa đi đến cùng một chỗ, càng không phát sinh liên quan, cho nên... Những cái kia cũng không tính là số. Ha ha, ta quá thông minh. Đại Vương không ở nơi này, ta cảm giác ta suy nghĩ đặc biệt bình thường.

Đại Tặc cởi mở cười to, không để ý mặt mũi Khương Phàm dần đen lên, nhắc nhở:

- Đoàn trưởng, ngươi phải khắc chế nha. Hôn một cái, suy một năm, va vào, tổn hại mười năm, không đáng.

Tặc Điểu nín cười:

- Ngươi thật sự là một thiên tài đó!

Đông Hoàng Như Ảnh nhắm mắt lại, bình phục tâm tình mình.

Vốn đang là tiểu thư khuê các, bị bọn hắn chứng nhận thành hoạ tinh.

Sau một tiếng, Đông Hoàng Như Yên lại nhấc hai tay lên:

- Tam khiếu.

- Vẫn tam khiếu?

Trước đó Khương Phàm mừng như điên, bây giờ tâm tình lại ngã xuống thung lũng, cảm giác mất mát to lớn thậm chí để hắn cảm nhận được suy yếu.

- Ai...

Đan Hoàng nhẹ giọng thở dài, là mình đã chờ mong quá cao.

Mấy con khỉ phổ biến tính tình rất gấp, có thể nhịn được trăm ngàn năm không hái đã là cực hạn, há có thể hy vọng xa vời bọn chúng nhịn xuống mấy vạn năm không động vào.

- Cái thứ ba còn thử không, ta thấy ba cái đều như thế.

- Thử một chút đi. Khương Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định.

- Tam khiếu linh quả có hiệu dụng gì?

- Tẩm bổ linh hồn, kéo dài tuổi thọ.

- Kéo dài bao lâu? Có thể cho Thần Tôn chúng ta dùng không?

- Các ngươi Thần Tôn đã đến cực hạn, không đủ sức xoay chuyển cả đất trời. Loại Tam Khiếu Thông Linh Quả này, hai ngàn đến ba ngàn năm liền có thể sinh ra một quả, hiệu quả không ảnh hưởng tới các ngươi Thần Tôn.

- Thử một chút nha.

- Cho các ngươi Thần Tôn một quả.

- Lúc này mới đúng nha.

Đông Hoàng Như Yên hài lòng gật đầu, bắt đầu chăm chú dò xét kén cây thứ ba.
Chương 2190 Tạo Hóa Quả

Thời gian chờ đợi một tiếng đang lại đặc biệt dài dằng dặc.

Lúc Khương Phàm đang mang theo thất lạc chờ đợi kết quả, Đông Hoàng Như Yên lại không có kết thúc, tiếp tục dò xét.

- A?

Tinh thần của Khương Phàm hơi phấn chấn, chẳng lẽ không phải Thông Linh Quả rồi Tam Khiếu?

Sẽ là mấy khiếu đây?

Khương Phàm đã không hy vọng xa vời cái gọi là bát khiếu.

Nếu như có thể có ngũ khiếu đã liền thỏa mãn, chờ mang về Sí Thiên giới giao cho Dạ An Nhiên từ từ điều dưỡng, nơi đó có tài nguyên phong phú, lại tương đương với cơ hội khai thiên tích địa, nói không chừng còn có thể kích phát đến lục khiếu.

Sau đó chờ Dạ An Nhiên đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn, dung hợp cùng Thế Giới Thụ, hấp thu tài nguyên nơi đó, nói không chừng lại có thể thay đổi nàng Thế giới Ngũ Hành, dẫn phát linh vật bên trong một vòng dị biến mới.

Lại sau đó... Chờ Khương Phàm thành thần, thậm chí sau khi xưng đế, tập kết càng nhiều tài nguyên, từ từ bồi dưỡng.

Tóm lại, bất luận như thế nào hắn cũng đều muốn bồi dưỡng được Bát Khiếu Thông Linh Quả, cho Đan Hoàng một trận trùng sinh.

Đan Hoàng là vào trên linh hồn Khương Phàm, có thể rõ ràng cảm nhận được thời khắc này Khương Phàm rất khẩn trương và gấp gáp, không khỏi có chút cảm động.

Nhưng, hắn đột nhiên không ôm hy vọng.

Bởi vì sứ mệnh đời này của Khương Phàm không còn là trùng kiến thần triều, mà là nghênh đón kịch biến thế giới, về thời gian nếu không sai biệt lắm thì khoảng trăm năm liền kết thúc.

Đến lúc đó, nếu như Khương Phàm chết rồi, hắn cũng liền tiêu vong. Trong thời gian ngắn như vậy, muốn bồi dưỡng được Bát Khiếu Thông Linh Quả là không thực tế.

Đan Hoàng đắng chát, ông trời là đang đùa với hắn sao, vốn là chuyện không có hi vọng, tại sao lại đột nhiên cho hắn hi vọng?

Nhưng... Đông Hoàng Như Yên dò xét kéo dài sau hai giờ, lại còn đang tiếp tục.

Thời gian lặng yên trôi qua ba giờ, bốn giờ... Năm giờ... Trong lúc đó thậm chí còn có mạo hiểm giả tới gần nơi này, bị Long Cốt Cự Ngạc cưỡng ép xua tan.

Trọn vẹn sau sáu tiếng, Đông Hoàng Như Yên nhẹ nhàng dãn ra khẩu khí, tự lẩm bẩm:

- Thứ này rốt cuộc bao hết mấy tầng, có đến mấy vạn tầng đi.

Khương Phàm nghe được thanh âm của nàng, toàn thân nổi lên cơn sóng nhiệt, khẩn trương lại e ngại, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Như Yên, mấy khiếu?

Đông Hoàng Như Yên nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận:

- Một cái lỗ... Hai cái lỗ... Ba cái lỗ... Bốn cái... Năm cái...

Năm cái rồi?

Còn nữa sao?

Khương Phàm gắt gao nắm chặt tay, tinh thần căng cứng cao độ, cơ thể đều run lên.

Đông Hoàng Như Ảnh lại lần nữa nhìn về phía Khương Phàm, cần thiết hay không?

Thứ này chẳng lẽ còn có tác dụng kỳ diệu khác?

- Sáu cái lỗ... Bảy cái lỗ...

Đông Hoàng Như Yên nhẹ giọng tự nói, tiếp tục đếm lấy.

- Bảy cái rồi? Bảy cái rồi?

Yết hầu của Khương Phàm cũng bắt đầu nhấp nhô, phát ra tiếng gào trầm thấp, trừng trừng hai mắt, bò đầy tơ máu.

Đan Hoàng đều hoảng hốt, thất khiếu rồi? Đã là thất khiếu rồi? Thật chẳng lẽ giống như Khương Phàm nói, Linh Hầu đã tận lực giữ lại một cái kén cây, đặt ở chỗ đó tự do sinh trưởng? Nếu thật sự là như thế này, kén cây này đã sinh trưởng đã bao nhiêu năm?

- Tám cái... Chín cái!

Đông Hoàng Như Yên cẩn thận đếm xong.

- Chín cái?

Khương Phàm cơ hồ là rống lên.

- Dọa ta một hồi! Là chín cái, không có cái thứ mười. Không tin? Ta lại đếm xem.

- Đếm xem, nhanh đếm xem.

Khương Phàm bất chợt run run.

Chín cái?

Chín cái!

Chín cái sao?!

Linh hồn Đan Hoàng cơ hồ đã ngừng ba động lại, trong lịch sử đều chưa từng xuất hiện Cửu Khiếu Thông Linh Quả thật sự?

Không, vượt qua thất khiếu, đã không thể gọi là Thông Linh Quả, mà là Tạo Hóa Quả!

Cửu Khiếu Tạo Hóa Quả!

Đây là đang nằm mơ sao?

Kỳ tích như thế này, vậy mà lại thật sự để cho hắn đụng phải?

Lúc đám Linh Hầu rời khỏi, vì sao không có mang đi?

Là không được đụng sao, chẳng lẽ không sợ bị kẻ khác xông vào hái đi?

- Lại đếm xem, rốt cuộc là tám cái, hay là chín cái.

Khương Phàm mong đợi nhìn Đông Hoàng Như Yên, miễn cho tính sai.

- Một cái... Hai cái... Ba cái...

Đông Hoàng Như Yên định thần dò xét, cẩn thận đếm lại:

- Chín cái! Không sai! Chính là chín cái!

- A a a!

Tâm tình Khương Phàm gắt gao bị đè nén lại bộc phát trong nháy mắt, hắn gào thét như dã thú, kích động nhào về phía Đông Hoàng Như Yên, trong tiếng kinh hô của nàng vung chuyển lên một vòng, cười to giống như điên.

- A! Ngươi làm đau ta!

Đông Hoàng Như Yên suýt chút nữa bị Khương Phàm tươi sống ghìm chết, vừa muốn ngưng tụ năng lượng không gian thoát thân, Khương Phàm lại kích động đến mất khống chế, trực tiếp hôn lên.

- Cô quá tuyệt vời, tạ ơn, ha ha, tạ ơn...

Khương Phàm trực tiếp hôn khuôn mặt kiều nộn của Như Yên ba cái, lại điên vung lên tới.

Đông Hoàng Như Yên ngây ngẩn cả người, mặc cho Khương Phàm vung tới đổi lui.

Đông Hoàng Như Ảnh cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn hai người 'kích tình ôm nhau'.

Cho đến khi... Đông Hoàng Như Yên hét lên một tiếng, toàn thân lấp lóe lưu quang, giống như là một con tiểu xà trơn nhẵn thoát thân từ trong cánh tay gắt gao quấn chặt của Khương Phàm, lẻn đến tỷ tỷ sau lưng, xấu hổ giận dữ bụm mặt:

- Ngươi đang làm cái gì! Ngươi lưu manh! Ta có lòng giúp ngươi, vậy mà ngươi...

Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, ngã xuống đất, nhưng kích tình khó đè nén, phấn chấn đến mất lý trí, vẫn gắt gao nắm chặt nắm đấm, đỏ bừng cả khuôn mặt.

Cửu Khiếu Thông Linh Quả!

Ha ha, Cửu Khiếu Thông Linh Quả!

Nếu bát khiếu có thể có hi vọng ký thác linh hồn, tái tạo huyết nhục thần hồn, cửu khiếu khẳng định càng có thể, nói không chừng còn có thể có được hiệu quả thần kỳ!

Lấy điều kiện tài nguyên của Tổ Nguyên sơn, viên Cửu Khiếu Thông Linh Quả này rất có thể đã dựng dục mấy vạn thậm chí là một trăm ngàn năm.

Đây không thể nghi ngờ là tuyệt thế Linh Bảo tập hợp linh túy đất trời mà thành.

Khương Phàm rung động, kích động, thật muốn ôm đám khỉ con kia lại hung hăng hôn mấy cái.

- Đại Tặc nói thân tỷ tỷ xúi quẩy, ngươi ôm muội muội liền đích thân lên rồi? Ngươi thật không lãng phí.

Tặc Điểu nhìn thẳng bày đầu.

Các ngươi một tổ đều là nhân tài.

Khương Phàm không có chú ý tới bầu không khí bên ngoài thay đổi, hắn vẫn đắm chìm trong sự cuồng hỉ, cùng Đan Hoàng thảo luận:

- Linh hồn chuyển sinh còn cần điều kiện ra sao?

Đan Hoàng rất ít kích động, nhưng bây giờ thật khó mà tự kiềm chế:

- Tư liệu lịch sử ghi lại rất thưa thớt, ta nhớ được giống như có câu nói là... Để đặt Huyết Hà Cốt Xuyên, lấy khí tức huyết cốt thai nghén, lấy hiệu quả hồn đan thoải mái, liền có thể ngưng tố huyết nhục thần hồn, sống lại tân sinh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom