• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New ĐẠI MINH (2 Viewers)

  • Chương 24-26

Chương 24: Máu nhuộm Cao Hà (2)

A!

Hết thảy những binh lính còn sống của quân Thanh chết lặng, tướng quân của họ đường đường là Ban Chương Kinh được thân phong, vậy mà lại bị tên nhóc kẻ thù giết chết! Chỉ một chiêu đầu lìa khỏi cổ, đây là thứ vũ khĩ gì vậy, con người có khả năng so được sao?

Người chỉ huy chết, quân Thanh không còn thủ lĩnh nên không thể ngăn cản được cuộc tiến công của quân Minh nữa, chỉ trong thời gian một nén hương, quân tiên phong của nhà Thanh bị tiêu diệt toàn bộ.

Lúc này cuộc chiến bên bờ sông đã kết thúc, nhưng cuộc chiến trên sông vẫn đang tiếp diễn.

Gần như tất cả những binh bính quân Thanh bị nổ rơi xuống sông Cao Hà không còn cơ hội sống sót. Liên tiếp bị nổ rồi ngã xuống sông làm sao còn giữ được mạng nhỏ của mình chứ, có điều còn gần hai ba trăm người may mắn sống sót đang ở trên cầu, những người này may mắn tránh được kiến nạn, nhưng lại lẻ loi đứng tại chỗ, trước sau không còn đường lui. Không nói đến thứ khác, chỉ một việc là khi quân địch tiến lên, cho một trận mưa tên nữa thì những quân binh kia chắc chắn bị giết sạch sẽ vả lại nếu bọn chúng không chết, cũng sẽ bị thương nặng, ở lại trên cầu chỉ có thể chờ đợi cái chết, vậy phải chạy trốn.

Nhưng mà phải chạy trốn như thế nào? Cầu đá trên sông Cao Hà không cao lắm, mặt cầu chỉ cách mặt sông hơn nửa trượng (đơn vị đo chiều dài, 1 trượng = 4 mét) chỉ cao hai mét, với độ cao này nhảy xuống sông chắc chắn không chết được rồi, quân Thanh vì muốn trốn khỏi cái chết chỉ đành xuống ngựa, lần lượt nhảy xuống sông Cao Hà.

Nhưng có lẽ bọn họ đã quên rằng, trên người họ còn mặc áo giáp, những bộ áo giáp đó đều được chế tạo từ sắt nguyên chất, mặc lên người cũng nặng ít nhất 10 cân. Mặc áo giáp nhảy xuống sông Cao Hà, không nói đến việc họ có biết bơi hay không, cho dù là người có kỹ năng bơi thông thạo cũng không thể phát huy được.

Lúc này, vài trăm người đang ẩn nấp trong bụi lau sậy đồng loạt xông ra, tuy rằng thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng khi thấy kẻ thù liên tục rơi xuống nước, họ biết đây đúng là thời cơ tốt nhất để hành động, ai dám tụt lại phía sau?

Đám dân chúng cường tráng tay cầm dao găm và đao nhanh chóng đến gần quân Thanh đang tháo chạy, bắt đầu cuộc tàn sát trên sông. Những trai tráng này đều dựa vào sông Cao Hà để sống, ai nấy đều thông thạo bơi lội, người phương bắc lại giống như vịt ở trên cạn, còn đang mặc áo giáp, đối mặt với cuộc công kích này, hoàn toàn không còn lối thoát, muốn chạy cũng không còn đường mà chạy.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp sông Cao Hà, đám người đang hăng máu giết chóc làm sao thương xót bọn Thát Đát, những kẻ này đã gây ra nhiều đau khổ cho người dân Trung Nguyên, không giết làm sao trút hết căm phẫn.

Quân Thanh lại ngã xuống dưới mũi dao găm và lưỡi dao từng người một, từ bỏ sinh mạng, thể xác chôn vùi nơi đất khách quê người.

Ở bên bờ phía bắc, chỉ có vỏn vẹn gần hai trăm quân Thanh thoát khỏi kiếp nạn này, vụ nổ lớn vẫn ảnh hưởng đến bọn chúng. Lúc đó, ở trên cầu có tổng cộng một nghìn ba trăm binh lính quân Thanh, bên bờ phía nam có ba trăm người, những người còn lại chờ bên bờ phía bắc chuẩn bị đi lên cầu, mặc dù bên bờ bắc không bị nổ trực tiếp nhưng vẫn gây ra thương vong, có vài người xui xẻo bị sỏi đá văng ra bắn trúng chỗ hiểm liền đi đời nhà ma!

Lúc này hai trăm binh lính quân Thanh chết lặng hoàn toàn, không biết nên làm gì?

Thảm khốc, thật là thảm khốc! Rong ruổi chiến đấu từ nam ra bắc hơn mười năm, thậm chí là hai mươi năm nhưng chưa từng thấy trận chiếm nào thảm khốc đến vậy, chỉ trong chốc lát, có đến hai phần ba người trong hai nghìn binh lính quân Thanh chết trận.

Đừng nói chỉ ở một trấn nhỏ, thậm chí đại chiến Ninh Viễn năm đấy cũng không khốc liệt như vậy.

Cách đó bảy tám dặm, tướng quân Kỳ Sơn đang đợi chỉ thị từ đội quân phía trước, chỉ một thành huyện Cao Dương nho nhỏ, cho dù gặp phải mai phục thì cũng không làm gì được hai ngàn quân Thanh, tướng quân Khố Lặc là vị tướng từng trải qua hàng trăm cuộc chiến, vô cùng dũng mãnh, Kỳ Sơn chưa từng nghĩ đến việc quân đội nhà Minh có thể gây ra mối nguy hiểm nào với họ ở trong thành Cao Dương, nếu có thì may ra chỉ có thể xảy ra ở phủ Bảo Định hoặc phủ Thuận Đức!

Nhưng mà, chỉ vỏn vẹn trong phút chốc đã có ba vụ nổ dữ dội vang lên, âm thanh to như sấm, khói dày cao vút. Mặc dù Kỳ Sơn cách đó bảy tám dặm cũng cảm thấy choáng váng, thật là dữ dội!

Trong lòng Kỳ Sơn lo sợ, xong rồi, thực sự có mai phục, có mai phục!

Kỳ Sơn còn chưa kịp mở miệng nói, phía đằng xa có một vật thể bay qua đỉnh đầu, cái gì đây?

Kỳ Sơn dùng tay khẩy một cái đồ vật theo đó rơi xuống, Mẹ ơi, Kỳ Sơn buồn nôn, nôn ra tại chỗ, là nửa khuôn mặt, tai, thậm chí quai hàm vẫn còn đó bên trên còn có vài chiếc răng.

Là một đống thịt nát rớt xuống đỉnh đầu của mình! Đây là bị nổ hất văng ra tận đây!

Kỳ Sơn cố nhịn sự khó chịu trong cơ thể, nói to: “Người đâu, mau lên phía trước thăm dò xem tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì, tất cả lập tức chỉnh đốn lên ngựa, luôn luôn sẵn sàng!”

Với tốc độ của kỵ binh đi khoảng cách bảy tám dặm, thoắt cái đã đến nơi!

Mấy tên lính trinh thám giục ngựa nhanh như chớp tiến về phía trước, biến mất khỏi tầm mắt mọi người!

Vỏn vẹn thời gian một ly trà, lính trinh thám đã trở lại!

Mấy tên lính trinh thám mặt trắng bệch vội vàng nói: “Bẩm tướng quân, đội quân tiên phong của chúng ta gặp phải tập kích ở trên cầu đá, thương vong trầm trọng, đội quân nhà Minh dùng thuốc nổ đánh sập cả cây cầu rồi, đi đến đâu cũng là thi thể, phải nói là vô cùng thê thảm.”

Mặt Kỳ Sơn biến sắc, hắn ta đã lường trước là gặp mai phục, nhưng không nghĩ rằng nó lại nghiêm trọng đến vậy!

Khố Lặc tướng quân đâu?

Kỳ Sơn lớn tiếng hỏi!

“Khố Lặc tướng quân chỉ huy khoảng hai ba trăm binh lính xông đến đầu cầu kia rồi, hiện tại bờ bên kia cũng đang chiến đấu kịch liệt, tình huống thế nào thì không rõ!”

Lòng Kỳ Sơn đột nhiên trầm xuống, có dự cảm không ổn, hắn ta quát to: “Truyền lệnh, toàn quân xung phong, lấy tốc độ nhanh nhất, mau chóng tiến đến Cao Hà! Chuẩn bị tham chiến!”

Hai ngàn quân nhà Thanh giống như bão táp nhanh chóng băng đi về hướng Cao Hà!

Quãng đường dài bảy tám dặm, chỉ trong chớp mắt đã đến ranh giới giáp Cao Hà!

Kỳ Sơn cuối cùng cũng ý thức được đội quân tiên phong đã gặp phải mai phục như thế nào!

Kỳ Sơn cũng cảm nhận được địa ngục trần gian là gì! Toàn bộ nước sông Cao Hà bị nhuộm thành màu máu đỏ, khắp nơi đều là máu tươi, thịt nát cùng với xác chết! Tất cả đều là xác chết của quân nhà Thanh !

Biên giới sông Cao Hà, chỉ còn lại không đến hai ba trăm quân lính của nhà Thanh, bọn họ đứng yên tại chỗ run lên bần bật. Bọn họ trơ mắt nhìn những trận pháo nổ tung, xé xác một đám quân Thanh thịt nát xương tan, máu thịt bay khắp nơi! Trơ mắt nhìn từng đoàn chiến mã bị oanh tạc rơi xuống sông Cao Hà rộng lớn, trơ mắt nhìn quân Thanh ở giữa sông bị những tên quỷ nước tàn sát một cách không thương tiếc!

Bọn họ giờ đây đã không còn nhận thức, không ý thức được là mình phải xuống sông tiếp viện gấp, hay là trực tiếp chiến đấu, chỉ ngơ ngác đứng yên ở tại chỗ, tất cả đều bị dọa đến ngây người!

“Gia Khoa Lâm!”

Kỳ Sơn liếc mắt nhìn thấy một tá lĩnh chương kinh dưới trướng mình đang đờ ra, thì không khỏi hét to.

Nhưng chẳng ai ngờ được, Gia Khoa Lâm chỉ xoay cổ qua một chút chứ hoàn toàn không phản ứng lại từ sự kinh hãi.
Chương 25 Máu nhuộm Cao Hà (ba)

Kỳ Sơn thấy Gia Khoa Lâm vẫn ngây ngốc đứng đó thì vô cùng tức giận, quất mạnh một roi qua, giận dữ hét: "Gia Khoa Lâm, ngươi tìm đường chết sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy!"

Cảm giác đau đớn dữ dội từ trên mặt truyền đến, Gia Khoa Lâm như vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhìn thấy Kỳ Sơn, Gia Khoa Lâm lập tức xuống ngựa, kêu khóc: "Tướng quân, tướng quân! Nổ rồi, ta chưa từng thấy vụ nổ nào lớn như vậy. Cả cây cầu đá chắc chắn đã bị nổ thành bụi đất! Chỗ này là Quỷ Môn Quan, Quỷ Môn Quan!"

"Khốn kiếp! Ngươi nói nhảm nhiều như vậy để làm gì! Lão tử hỏi ngươi, Khố Lặc tướng quân đâu? Khố Lặc tướng quân thế nào rồi?"

Kỳ Sơn giận dữ hét!

Gia Khoa Lâm khóc ròng: "Tướng quân, Khố Lặc tướng quân chỉ có hai trăm người xông qua đó, ở bờ bên kia cũng bị quân Minh phục kích, tình huống bây giờ không rõ! Trận này của chúng ta tổn thất ít nhất hơn ngàn người!"

Kỳ Sơn nhìn xác chết khắp nơi, trong lòng vừa giận vừa gấp, quát: "Con mẹ nó ngươi là đồ đần hả? Đồ chó ? Vì sao không đi tiếp viện cho Khố Lặc tướng quân? Đồ vô dụng!"

Chỉ trong thời gian ngắn, Gia Khoa Lâm đã bị Kỳ Sơn vụt bốn năm roi, hắn ta không dám trốn tránh, đáp: "Cầu đã bị nổ gãy, chúng ta làm sao nhanh chóng tiếp viện được..."

Kỳ Sơn cả giận nói: "Ở phía đông, không phải có một cây cầu đá khác cách đây năm sáu dặm về phía đông sao? Ngươi ngu hả? Mau, lập tức truyền lệnh cho lão tử, dồn toàn lực đột kích, gấp rút tiếp viện cho Khố Lặc tướng quân. Lão tử nhất định phải đồ sát toàn thành Cao Dương, một kẻ cũng không để lại!"

Dứt lời, Kỳ Sơn giơ roi lên, quất mạnh vào mông ngựa, lao ra ngoài như một tia chớp, hai nghìn kỵ binh phía sau cũng đuổi theo về phía xa!

Không lâu sau, hậu quân của quân Thanh đã tới trước cây cầu đá khác. Kỳ Sơn không hề dừng lại, lúc này hắn ta muốn qua sông càng sớm càng tốt, bất kể là để tiếp viện cho Khố Lặc hay tiến công thành Cao Dương thì đều phải qua Cao Hà!

Chiến mã của Kỳ Sơn hí lên một tiếng, xông lên cầu đá, kỵ binh cũng theo sát phía sau!

Thế nhưng đồ nông cạn Kỳ Sơn lúc này đã giận quá mất khôn. Quân Minh đã mai phục và gắn thuốc nổ ở cầu đá phía Tây, chẳng lẽ lại không đặt bẫy ở cầu đá phía đông?

Vậy mà Kỳ Sơn không hề đề phòng gì, nhanh chóng xông tới. Đáng đời hắn ta bước thẳng vào Quỷ Môn Quan!

Kỳ Sơn thúc ngựa lao về phía trước, chớp mắt đã tới đầu cầu, còn chưa kịp giục đại quân di chuyển nhanh hơn thì tiếng nổ đinh tai nhức óc lại vang lên lần nữa!

Lúc này, binh lính Tôn phủ dưới cầu tận mắt chứng kiến vụ nổ kinh hoàng, chỉ biết kêu cha gọi nương! Con mẹ nó, Viên Tiếu này cũng quá độc ác rồi, dùng mấy trăm cân thuốc nổ tiễn nhiều Thát tử Mãn Châu như vậy lên Tây Thiên! Thậm chí thi thể của bọn Thát tử và đất đá xung quanh cầu đá cũng bị nổ tung! Thứ này có uy lực lớn đến nhường nào chứ! Con mẹ nó cho dù là Lôi Công hạ phàm cũng khó có thể địch nổi!

Mấy tên gia tướng liên tục nuốt nước miếng, hâm mộ không thôi, vốn đang chán nản vì nghĩ mình đã chuẩn bị uổng công rồi thì quân Thanh đằng sau lại như cuồng phong thổi tới!

Bọn họ mừng rỡ, con mẹ nó chỉ cần có thể nổ chết bọn khốn kiếp này, cho dù lão tử cũng bị nổ banh xác thì cũng cam tâm tình nguyện! Đáng, cực kỳ đáng! Một cái mạng đổi lấy ít nhất trăm mạng Thát tử, trên đời này còn có chuyện hời như vậy sao?

Bọn họ không chút do dự, đốt cháy kíp nổ rồi nhảy vào Cao Hà, bỏ trốn mất dạng!

Chuyện vừa mới xảy ra lặp lại lần nữa, khác biệt duy nhất chính là lần này mấy tên gia tướng ra tay hơi sớm, Kỳ Sơn vừa cưỡi ngựa đi qua, vụ nổ đã xảy ra, mấy trăm quân Thanh đằng sau vẫn chưa kịp lên cầu!

Nhưng dù vậy, vụ nổ dữ dội vẫn lừa được hơn một ngàn người trên cầu! Tất cả đều bị lừa!

Miệng Kỳ Sơn há to đến mức có thể nhét vừa một nắm đấm, vụ nổ mạnh hất bay hắn ta ra ngoài, sau khi rơi xuống thậm chí còn thảm hơn Khố Lặc, bởi vì hắn ta vừa mới qua cầu, không những bị sóng xung kích hất ra ngoài mà còn bị đất đá sắc nhọn cứa vào người, ngay cả áo giáp cũng bị cứa rách!

Sau khi trọng thương, Kỳ Sơn nóng nảy phẫn nộ đến hộc máu, ngất xỉu!

Lúc này hậu quân và tiền quân đều rối loạn. Vụ nổ đã đưa gần ngàn người lên Tây Thiên, cũng thổi hồn vía của những người còn lại bay lên trời. Bọn họ bị dọa vỡ mật, đừng nói tiến công, ngay cả chạy trốn cũng quên mất!

Ở bờ phía bắc, toàn bộ quân Thanh may mắn sống sót đều ngơ ngác, hai vị tướng quân liên tiếp không rõ sống chết, như vậy làm sao chiến đấu? Bọn họ vốn đã không có cách nào để tác chiến, bây giờ lại càng như rắn mất đầu.

Hai Ngưu Lục Ngạch Chân* dẫn đầu hoảng sợ, trận này không thể đánh tiếp nữa. Tiền quân và hậu quân đã chết hơn phân nửa, người bị thương vô số, quyết tâm chiến đấu không có, làm sao khai chiến với quân Minh?

* Ngưu Lục Ngạch Chân: khi người Mãn Châu gửi quân hoặc đi săn, họ lập đội theo làng hoặc gia đình, cứ mười người thì chọn một thủ lĩnh, vị thủ lĩnh được gọi là Ngưu Lục Ngạch Chân

Rút quân! Lập tức rút quân! Rời khỏi Quỷ Môn Quan này rồi hẵng nói. Nếu ở lại, ai biết quân Minh còn có trận địa mai phục khác lợi hại hơn không? Nếu quân Minh vẫn còn trận địa mai phục khác, chỉ sợ quân Thanh sẽ bị diệt toàn quân!

Hai Ngưu Lục Ngạch Chân chỉ huy năm sáu trăm quân Thanh còn sót lại quay đầu rút lui, chạy một mạch hai ba mươi dặm mới ngừng lại!

Trên cầu đá, hai Ngưu Lục Ngạch Chân dẫn tàn quân bỏ chạy, thế nhưng khổ tàn quân ở trên Cao Hà, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất, tứ cố vô thân, thương vong vô cùng nghiêm trọng, mấy người còn lại chỉ là những cái xác không hồn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Rất nhanh, đội ngũ của Viên Tiếu từ phía Tây lao đến, bắt đầu tàn sát một lần nữa!

Nhưng lúc này không chỉ giết chóc đơn thuần mà còn bắt tù binh!

Viên Tiếu đích thân ra lệnh, bắt tù binh cho ta! Nhất là ngựa chiến, phải giết hết toàn bộ, lỡ như quân chủ lực của quân Thanh đến đây thì phải làm sao? Bọn họ sẽ thật sự đồ sát toàn thành Cao Dương? Chỉ có bấy nhiêu người, sao có thể chống đỡ được hơn vạn kỵ binh quân Thanh tiến công? Đó chính là nằm mơ giữa ban ngày!

Bây giờ nhất định phải bắt tù binh, càng có nhiều tù binh sẽ càng khiến quân Thanh e ngại!

Người thành Cao Dương bận rộn dọn dẹp sạch sẽ chiến trường đến khi mặt trời ngả về tây. Trận này thu hoạch quá phong phú rồi!

Quân Thanh tổng cộng bị đánh gục hơn một nghìn năm trăm người, đương nhiên không tính những người bị nổ thành thịt vụn, không thể thống kê, hơn sáu trăm người trọng thương bị bắt, hơn ba trăm người bị thương nhẹ bị bắt, thu được hơn một nghìn ngựa chiến, trong đó có hơn năm trăm con không bị thương, có thể tiếp tục ra chiến trường, số chiến mà bị thương còn lại đoán chừng đã vào bụng mọi người hết!

Các loại binh khí không dưới hai ba nghìn món, hàng ngàn cung tên, hai ba vạn mũi tên. Thành quả chiến đấu quả thực quá lớn, đừng nói đến những người khác, ngay cả bản thân Viên Tiếu cũng không thể tưởng tượng được bọn họ có thể đạt được thành tựu lớn như thế!
Chương 26 Đại thắng Cao Dương dời đô

Không riêng gì Huyện lệnh Quách Hữu Đạo, ngay cả Đế sư Tôn Thừa Tông cũng rất kinh ngạc. Trận này thật sự quá thống khoái, đại thắng. Từ khi Sùng Trinh Đế đăng cơ đến nay, chưa từng đại thắng Thát Đát Mãn Châu lần nào!

Tôn Thừa Tông hưng phấn đến mức vểnh râu!

"Tốt, tốt! Viên Tiếu, tên nhóc con này, đánh gục hơn một ngàn Thát tử, bắt giữ hơn một ngàn tù binh, đây là đại thắng trước nay chưa từng có! Công cái đương thế, công cái đương thế!"

Quách Hữu Đạo bên cạnh kêu lên: "Các lão, báo tin chiến thắng, chúng ta nhất định phải lập tức báo tin chiến thắng về triều. Đây là công tích kinh thiên động địa, chúng ta nhất định phải ghi công cho Viên Tiếu!"

Tôn Thừa Tông cười ha ha nói: "Đúng, nhất định phải lập tức báo tin chiến thắng về triều. Đây là công tích trước nay chưa từng có! Quách Huyện tôn, xem ra đã đến lúc ngươi một bước lên mây!"

Quách Hữu Đạo là quan viên thanh liêm hiếm thấy trong triều hiện nay, đã sắp bốn mươi tuổi nhưng cũng vì ngay thẳng mà bị trọng thần trong triều chèn ép, ủy khuất làm một quan Thất phẩm nhỏ bé trong huyện. Tôn Thừa Tông xưa nay có quan hệ tốt với ông, tuy muốn nâng đỡ đôi chút, nhưng ngặt nỗi mình đã về hưu, tiếng nói đã không còn giá trị. Lúc này, cơ hội cuối cùng đã tới!

Quách Hữu Đạo cười nói: "Không phải đệ tử hưởng sái từ Các lão, hưởng sái từ Viên tráng sĩ sao?"

Viên Tiếu bên cạnh lại không vui mừng như hai người họ, vẻ u sầu trên mặt vẫn chưa biến mất.

Tôn Thừa Tông sững sờ, hỏi: "Viên Tiếu, bây giờ chúng ta đã thắng một trận, sao ngươi vẫn không vui?"

Viên Tiếu cười khổ đáp: "Lão gia tử, chuyện nào có đơn giản như các ngươi nghĩ chứ? Trận này đã thắng nhưng trận kế tiếp thì sao? Phải biết quân Thanh có tới mấy vạn binh, Nhạc Thác cách chúng ta chỉ hơn hai trăm dặm, đang tiến công phủ Hà Gian, Đa Nhĩ Cổn cách chúng ta cũng hơn hai trăm dặm, đang vây công Bảo Định và huyện Dịch ở trung tâm Trác Châu. Sau khi tin Cao Dương thảm bại truyền đi, bọn chúng có thể không dấy binh trả thù sao? Hai nghìn, ba nghìn quân, chúng ta còn có thể chống đỡ được. Nhưng nếu lên tới hơn sáu, bảy nghìn quân, chúng ta còn có thể thủ được sao? Nếu đến hơn vạn quân, chúng ta còn có thể thủ được sao? Đến lúc đó chỉ sợ một huyện trấn Cao Dương nhỏ bé này sẽ bị đốt sạch, không còn lại mảnh vụn..."

Quách Hữu Đạo chấn động, hỏi: "Viên tráng sĩ, ngươi đừng làm ta sợ, quân Thanh thật sự sẽ trả thù?"

Viên Tiếu gật đầu, không nói gì nữa. Sắc mặt Tôn Thừa Tông ngồi cạnh nhất thời thay đổi. Thát Đát Mãn Châu có thù tất báo, Đa Nhĩ Cổn kia tuy tuổi không lớn lắm, nhưng dũng mãnh thiện chiến, không phải kẻ lợi hại bình thường, Tôn Thừa Tông từng chịu nhiều khổ dưới tay hắn ta.

Dẫu sao Tôn Thừa Tông cũng đã kinh qua nhiều chuyện lớn, lập tức trấn định lại: "Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, chúng ta có thể thắng một trận thì cũng có thể thắng trận thứ hai. Chuyện cần làm bây giờ chính là gấp rút chuẩn bị. Bất kể là Nhạc Thác hay Đa Nhĩ Cổn thì trong thời gian ngắn vẫn chưa thể đến được Cao Dương, nhanh nhất cũng phải mất mười ngày. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức mình. Nếu trời muốn diệt Cao Dương thì sức người cũng không thể xoay chuyển. Cùng lắm thì lão phu cùng sống cùng chết với thành!"

Quách Hữu Đạo trầm giọng nói: "Đúng vậy! Các lão còn không sợ, một Huyện lệnh nhỏ như ta sợ cái gì! Các lão, Viên tráng sĩ, các ngươi chỉ cần chuẩn bị chiến đấu, bất kể cần thứ gì, cho dù đệ tử mệt chết cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ cho các ngươi!"

Tin chiến thắng của Quách Hữu Đạo và Tôn Thừa Tông rất nhanh đã đến kinh thành. Từ Cao Dương đến kinh thành chỉ hai, ba trăm dặm, nếu ra roi thúc ngựa thì chỉ mất một, hai ngày là đến nơi.

Mấy ngày nay, Sùng Trinh lo lắng muốn chết. Mười vạn quân Thanh tiến vào kinh thành và vùng lân cận, tàn sát bừa bãi, bắt người cướp của không thôi, chuyện này đến khi nào mới kết thúc? Đại quân Nhạc Thác đang ở phía đông nam kinh thành, đã đánh hạ nhiều huyện thành, bây giờ đang vây công phủ Hà Gian, chỉ sợ không bao lâu nữa, phủ Hà Gian cũng sẽ mất. Đa Nhĩ Cổn càng lợi hại hơn, từ Lương Hương đến Cao Bi Điếm, lại đến huyện Dịch, Ăn Châu, quân Thanh đều càn quét qua, khắp nơi đốt pháo báo động. Tuy bây giờ Tổng đốc Lư Tượng Thăng thông báo đã chia cắt đường đi của quân địch, chiến đấu khó phân thắng bại với quân Thanh, nhưng thế cục không hề chuyển biến tốt hơn bao nhiêu!

Hơn nữa đám người Cao Khởi Tiềm dốc hết sức chủ trương cầu hoà, Sùng Trinh lại bắt đầu dao động.

Ngay lúc Sùng Trinh phái người nghị hòa thì Tôn Thừa Tông và Quách Hữu Đạo cùng báo tin chiến thắng được đưa đến.

Một Hoàng Môn Quan* chạy chậm vào phòng, lắp bắp: "Khải tấu, khải tấu Hoàng Thượng, đại hỷ, đại hỷ!"

* Hoàng Môn Quan: cận thần của hoàng đế, có nhiệm vụ truyền đạt các sắc lệnh của triều đình

Sùng Trinh nhướng mày, lúc này con mẹ nó còn báo hỷ, chuyện vui ở đâu ra?

"Cẩu nô tài vội vàng hấp tấp cái gì? Rốt cuộc có chuyện gì? Không nói rõ ràng, trẫm chém đầu ngươi!"

Hoàng Môn Quan vội vàng đáp: "Hoàng Thượng, thật sự là đại hỷ. Huyện Cao Dương, huyện Cao Dương truyền tin chiến thắng! Tôn Các lão và Huyện lệnh cùng truyền tin chiến thắng!"

Sùng Trinh chấn động trong lòng. Đúng rồi, huyện Cao Dương vừa vặn nằm ngay trên đường tiến quân của Nhạc Thác, nhất định bị quân Thanh bắt người cướp của, tin chiến thắng? Chẳng lẽ Tôn Thừa Tông đánh thắng trận? Không thể nào! Huyện Cao Dương vốn không có tinh binh trú đóng!

"Tin chiến thắng đâu? Đưa đây ta xem!"

Hoàng Môn Quan vội vàng trình tin chiến thắng lên!

Quả nhiên!

Tôn Thừa Tông và Quách Hữu Đạo cùng báo lên, ngày hai mươi bảy tháng chín, bốn nghìn quân Thanh tới gần thành Cao Dương, thành Cao Dương chiêu mộ hơn hai ngàn người khỏe mạnh do tráng sĩ Viên Tiếu chỉ huy, dùng thuốc nổ phục kích trên Cao Hà, một trận giết được hơn một ngàn năm trăm người, bắt được gần ngàn người, thu được gần ngàn ngựa chiến, vô số cung tiễn và vũ khí, đánh bại thủ lĩnh Khố Lặc, bắt được thủ lĩnh Kỳ Sơn làm tù binh, quân Thanh thương vong vô cùng nghiêm trọng, tàn binh bỏ chạy về phía đông nam!

Sùng Trinh lập tức bật dậy khỏi ghế!

Đại thắng, chắc chắn là đại thắng trước nay chưa từng có!

"Nhanh, truyền chỉ, truyền chỉ lập tức thượng triều nghị sự! Quá tốt rồi, Tôn Các lão không hổ là tường thành của quốc gia, tường thành của quốc gia!"

Rất nhanh, các triều thần đã nhận được tin tức, toàn bộ đều tới Càn Thanh cung.

Sùng Trinh mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn, không còn vẻ sầu muộn trước đây: "Các vị thần công, các ngươi nhìn đi, các ngươi nhìn đi! Không ngờ Tôn Thừa Tông, không ngờ Tôn Các lão chỉ vẻn vẹn có hai ngàn người lại đánh tan hơn bốn ngàn quân Thanh ngay tại huyện Cao Dương! Hơn bốn ngàn quân địch! Các ngươi ai nấy đều tự xưng là rường cột của quốc gia, bao nhiêu người có thể giúp ta đánh một trận giết hơn ngàn địch? Các ngươi ai bảo vệ được thành trì của mình? Thưởng, trẫm phải thưởng thật hậu hĩnh!"

Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp bên cạnh nghi ngờ: "Bệ hạ, đây là thật sao? Cao Dương đại thắng? Cao Dương ngay cả binh lính cũng không có, lấy đâu ra vũ khí? Lấy gì để đọ sức với Thát Đát Mãn Châu? Đây là chuyện không thể nào. Nếu Tôn Các lão có bản lĩnh như vậy, năm đó lúc nhậm chức Tổng đốc Kế Liêu cũng sẽ không bị động như thế..."

"Câm miệng!"

Sùng Trinh quát: "Trần Tân Giáp, ngươi không nhìn thấy sao? Một ngàn tù binh, còn có đại tướng của quân Thanh! Chẳng lẽ những thứ này còn có thể làm giả được? Tôn Thừa Tông nói rất rõ ràng, muốn đích thân áp giải tù binh đến kinh thành! Ngươi không có bản lĩnh, chẳng lẽ còn không cho phép người khác có bản lĩnh? Đồ hỗn trướng!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom