• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New ĐẠI MINH (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 36-40

Chương 36 Nữ chính xấu hổ

Viên Tiếu vừa mới tụ họp nhóm binh sĩ lại, một con chiến mã lao tới, người ngồi thẳng lưng phía trên là Tôn Tình Nhi!

Viên Tiếu ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi chạy tới đây làm gì hả?”

“Đánh trận.”

Tình Nhi đắc ý nói: “Ta cũng muốn đi!”

“Làm càn! Ai bảo ngươi mà ngươi đi? Còn chưa gây đủ rắc rối à!”

Viên Tiếu tức giận nói.

Tình Nhi không cam lòng nói: “Dựa vào cái gì hả? Dựa vào cái gì mà không cho ta đi? Trong mọi người, có mấy người là đối thủ của ta chứ?”

Vẻ mặt Viên Tiếu cứng đờ, cũng đúng, bản lĩnh của nha đầu này còn giỏi hơn cả người dũng mãnh nhất trong quân doanh, chỉ có điều, đánh trận là việc của đàn ông, một đại tiểu thư ỏn ẻn như nàng ấy chạy tới là chuyện gì? Lỡ đâu bị choáng với máu thì phải làm sao? Chiến thắng trên chiến trường cũng không phải là thi đấu luận võ, độ thê thảm đó người bình thường không thể chịu nổi, tác động tâm lý to lớn sẽ trực tiếp phá huỷ tinh thần của người khác!

“Vậy cũng không được, nhất định phải quay về cho ta!”

“Không về!”

“Con mẹ nó, ta phản đối, ngươi là thê tử của ta, phu quân của ngươi còn đang ở đây, sao cần đến lượt ngươi phải ra chiến trường hả? Chờ ta chết rồi lại nói! Người đâu, kéo nàng ấy về cho ta!”

Mấy binh lính đi tới, khàn giọng nói: “Đại tiểu thư, người vẫn nên trở về đi, chúng ta đảm bảo sẽ mang thêm mấy cái đầu về cho người được không?”

Vừa nói, mấy người không nhiều lời, dắt chiến mã của Tình Nhi quay về!

Phía Đông Nam thành Cao Dương, ở nơi cách thành Cao Dương hơn ba mươi dặm, doanh trại của quân Thanh đóng ở đây.

Cách Lí Cáp cũng được coi là một trong những vị tướng tài giỏi của quân Thanh, kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, hiện giờ quân Thanh liên tiếp bại trận, đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ phương án chiến đấu, đề phòng quân Minh đánh lén!

Đã gần tới canh tư, Cách Lí Cáp vẫn chưa nghỉ ngơi, hai mắt đỏ ngầu, vắt óc suy nghĩ đối sách, hiện giờ người được phái tới chỗ Đa Nhĩ Cổn đã đi đâu rồi, không truyền tin tức gì về, đây cũng là lúc lòng quân không ổn định nhất, sức chiến đấu yếu nhất, dễ dàng phạm phải sai lầm nhất.

Trong lều vải, Cách Lí Cáp đứng dậy, duỗi duỗi eo, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên từ xa truyền tới một tràng tiếng vó ngựa dồn dập!

Trong lòng Cách Lí Cáp giật mình, tập kích đêm!

Cách Lí Cáp sải bước dài lập tức đi từ trong lều vải ra ngoài!

Chỉ thấy từ xa một đội kỵ binh đã nhanh chóng tiếp cận đại doanh của quân Thanh, nghe được tiếng báo động chói tai trong quân Thanh, từng đội kỵ binh bắt đầu hành động, vội vã lấy binh khí của mình, chạy tới dắt chiến mã của mình, kỵ binh trực đêm của quân Thanh bắt đầu tập trung về khu vực ở giữa, chuẩn bị ứng chiến!

Lúc này, Viên Tiếu đã dẫn đầu đại quân tới trước doanh trại của kỵ binh, quát to một tiếng, kỵ binh vọt vào doanh trại của quân Thanh như một cơn lốc!

Chém giết, chém giết vô cùng thê thảm!

Hiện giờ quân Thanh đang vì chủ soái bị chết trận, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, đánh trận tất nhiên không còn sự dũng mãnh trước đó, bị quân Minh hung hãn tấn công ồn ào lui lại!

Cách Lí Cáp giận dữ, quát: “Mệnh lệnh, phó tướng số bốn, số năm của Khảm Lam Kỳ, toàn lực ứng chiến, ai lui nửa bước, phó tướng trực tiếp dùng gậy đánh chết tại chỗ!”

Hai vị phó tướng của Tương Lam Kỳ cố gắng xông về phía trước, chỉ có điều hiện giờ lòng quân đã loạn, muốn ngăn cản sự tấn công của kỵ binh quân Minh, là khó càng thêm khó.

Cách Lí Cáp phái ra hai đội quân, dùng hết hi vọng muốn phân một trận thắng bại với quân Minh, nếu như không thể chiến thắng, thì sĩ khí của quân Thanh cũng coi như chấm hết!

Ngay trong lúc quân Thanh càng ngày càng nhiều, một vị phó tướng giật mình hét lên: “Tướng quân Cách Lí Cáp, ngài nhìn bên kia đi! Kỵ binh! Bên kia vẫn còn kỵ binh!”

Trong lòng Cách Lí Cáp giật thót, chỉ trông thấy ở hướng chính đông, lại có một đội kỵ binh đang lao nhanh tới, đã cách đây không còn xa, đuốc lửa chiếu sáng như ban ngày!”

Tấn công gọng kìm!

Trong đêm tối, Cách Lí Cáp không phân biệt rõ rốt cuộc thì quân Minh phái ra bao nhiêu quân, trong lòng không còn tự tin quyết chiến nữa, cắn răng nói: “Đội số bốn, đội số năm đoạn hậu, đại quân lập tức rút lui về phía sau! Rút lui!”

Đội số bốn và đội số năm có khoảng một ngàn người, liều mạng ngăn cản kỵ binh của quân Minh, số quân Thanh còn lại mau chóng rút lui về phía sau!

Lúc trước một ngàn kỵ binh của quân Thanh cho dù không phải là thời điểm mạnh nhất, giao chiến với quân Minh, cũng sẽ không thua kém bao nhiêu, chỉ có điều quân Thanh không chịu nổi khẩu súng trong tay Viên Tiếu!

Khẩu súng trong tay Viên Tiếu thỉnh thoảng lại vang lên, tất cả đều là bắn tỉa, mỗi một tiếng súng vang lên, chắc chắn sẽ lấy đi tính mạng của một người, trong nháy mắt đã có hai mươi người bị khẩu súng của hắn cướp đi tính mạng, toàn bộ quân Thanh lại hoảng loạn một lần nữa, tên này chính là một đại sát thần, hoàn toàn không có người nào có thể sống sót được dưới tay của hắn, mọi người còn chưa tới trước mặt hắn, đã lập tức ngã ngựa, hơn nữa còn đều là những kỵ binh dũng mãnh nhất của quân Thanh!

Tam quân có thể bị bắt mất chỉ huy, nhưng không thể thay đổi ý chí, một khi ý chí bị đánh mất, chuyện tan tác lập tức chắc chắn là chuyện không thể nào tránh khỏi!

Quân Thanh sợ hãi bị Viên Tiếu giết chết lập tức hét lên ầm ĩ, bỏ chạy tán loạn!

Lúc này, đám người Tôn Đăng Phong dẫn theo kỵ binh cũng lao tới, vây chặt hai đội quân Thanh ở giữa!

Hai bên chém giết một mạch tới tận rạng sáng, dưới sự dẫn dắt của hai phó tướng, tàn quân của quân Thanh mới xông ra được khỏi vòng vây, lập tức chạy trối chết!

Viên Tiếu vẫn không từ bỏ ý định, dẫn quân đuổi theo kỵ binh lại đánh lén một lần nữa, khi quân Thanh hoàn toàn cách xa thành Cao Dương, Viên Tiếu mới vòng ngựa trở về, bắt đầu thu dọn chiến trường.

Hửm?

Lúc này, Viên Tiếu mới phát hiện, trong một góc của chiến trường, người đang điên cuồng nôn mửa kia không phải là Tình Nhi sao?

Viên Tiếu vừa bực mình vừa buồn cười, con mẹ nó, không cho nàng ấy đến, nàng ấy còn lén lút tới đây, giờ thì hay rồi, nàng cứ từ từ mà nôn đi…

Viên Tiếu thúc ngựa chạy tới, nhảy xuống khỏi chiến mã, đỡ lấy vai của Tôn Tình Nhi, cười nói: “Sao hả? Đại tiểu thư, cảm nhận được sự tàn khốc của chiến trường chưa? Nè, nhìn bên kia kìa!”

Viên Tiếu chỉ tay vào một xác chết bên cạnh, cơ thể đã bị vó ngựa dẫm nát không còn hình dáng gì, máu thịt be bét, điều khiến người ta buồn nôn nhất chính là đầu nát bét, bên cạnh văng đầy óc màu trắng hòa với máu tươi màu đỏ!

Oẹ!

“Chết tiệt, đừng có nói nữa! Oẹ…”

Tình Nhi ngẩng đầu lên nhìn theo hướng ngón tay của Viên Tiếu, trông thấy tình trạng thê thảm như vậy, lại càng khó chịu, nôn liên tục hai lần, thật là buồn nôn, hiện giờ chỉ sợ là đã nôn cả mật ra rồi!

Ha ha ha…

Viên Tiếu cười ha hả, cười vui vẻ trên nỗi đau của người khác, nói: “Được rồi, đại tiểu thư, chúng ta về thành đi, kế hoạch hoàn toàn thắng lợi, đúng rồi, ngươi chém đầu được mấy người thế?”

Tình Nhi tủi thân, chém mấy người á? Bản thân vừa mới quơ loạn đao lên, chẳng qua là còn chưa đợi đao của mình chém trúng cái gì, quân Minh xung quanh đã bao vây chặt chẽ, sợ mình xảy ra chuyện gì, náo loạn cả đêm, nhưng không chém chết một người nào cả!

Tình Nhi tức giận giậm chân một cái, vội hét lên: “Nói nhảm cái gì, về thành! Ai ui!”

Tình Nhi vừa mới đứng dậy, đã không nhịn được khom lưng xuống, trận nôn mửa này đã khiến cho sức lực của cả người nàng ấy nôn ra hết sạch, ngay cả sức lực để đứng cũng không còn!

Viên Tiếu cười ha hả nói: “Được rồi, thê tử đại nhân của ta, vẫn là để ta ôm ngươi về thôi!”

Nói xong lời này, Viên Tiếu ôm lấy Tình Nhi, đặt lên chiến mã!

Tình Nhi cực kỳ xấu hổ, vội vàng giãy dụa, nhưng mà bây giờ cả người đều bủn rủn không có sức, làm sao có thể tránh thoát khỏi Viên đại tướng quân cơ thể cường tráng được?
Chương 37 Rui Wang bàng hoàng khi tin dữ ập đến

Tình Nhi cả người không có sức lực chỉ có thể để Viên Tiếu bế lên ngựa, chạy về thành Cao Dương.

Ngồi trong ngực Viên Tiếu, Tình Nhi bị dương khí của nam tử hán bao quanh, cơ thể càng mềm nhũn hơn, trên đường, mấy tên gia tướng lớn gan không ngừng che miệng cười trộm, thỉnh thoảng còn có kẻ huýt sáo, nở nụ cười quái dị khi nhìn Viên Tiếu.

Tình Nhi đỏ bừng mặt, khẽ quát: "Đồ ngốc chết tiệt! Sao ngươi không về thành trước? Khiến ta bị bọn họ chê cười..."

Viên Tiếu càng thêm đắc ý, thúc ngựa chạy nhanh về trước.

Khi đến thành Cao Dương, Tôn Thừa Tông và Quách Hữu Đạo đã đứng trước cổng thành nghênh đón. Sau khi đánh bại Nhạc Thác, Viên Tiếu một lần nữa chiến thắng trở về, quả thực khiến lòng người phấn khởi. Tôn Thừa Tông nhận được tin cũng yên tâm, vô cùng vui mừng.

Chẳng qua khi thấy Viên Tiếu cưỡi chiến mã trở về, Tôn Thừa Tông nhất thời đen mặt, chết tiệt, chuyện gì vậy? Tôn nữ của mình lại cưỡi cùng một chiến mã với Viên Tiếu, thân mật như thế, quả thực không xem lễ pháp ra gì! Mắt của tiểu tử ngốc Viên Khiếu kia đã híp thành sợi chỉ rồi, nhìn sang tôn nữ của mình, ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng đang vui sướng mỉm cười! Đang là ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu người!

Lý nào lại như vậy!

Các Lão tức giận đến mức râu ria dựng ngược!

Quách Hữu Đạo bên cạnh thậm chí còn che mặt, thời đại Minh triều thịnh hành Tân Nho giáo Chu Trình* nhất, lễ giáo sâm nghiêm, sao có thể cho phép chuyện này?

* Tân Nho giáo Chu Trình hay còn gọi là Đạo giáo Chu Trình là một trong những trường phái Tân Nho giáo chính ở thời nhà Tống và nhà Minh, cũng là một trong những trường phái Tân Nho giáo có ảnh hưởng lớn nhất đến các thế hệ sau.

Tôn Thừa Tông cả giận nói: "Viên Tiếu, ngươi! Ngươi còn ngồi đó làm gì? Không cút xuống cho ta!"

Viên Tiếu tối sầm mặt, chậc, hôm nay lão đầu tử làm sao vậy? Đánh bại quân Thanh vốn là chuyện vui mừng, sao ông ta còn tức giận?

Nhưng Tình Nhi lại hiểu rõ, thẹn thùng nói: "Đồ ngốc, còn không mau cút đi để ta xuống? Ngươi muốn để bọn họ chê cười chết ta sao?"

Viên Tiếu cuối cùng cũng hiểu ra. Ngồi đây thì làm sao? Đây là vị hôn thê của lão tử, sao không thể ôm ấp một cái chứ? Chết tiệt! Thời đại chết tiệt này!

Viên Tiếu lúng túng nhảy xuống ngựa, mặt dày hành lễ với Tôn Thừa Tông: "Các Lão, làm sao dám để mọi người khua chiêng gõ trống tiếp đón được chứ..."

"Câm miệng!"

Tôn Thừa Tông khẽ quát: "Ngươi làm gì tôn nữ bảo bối của ta đấy? Đang là ban ngày ban mặt, chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ đại phòng* sao?"

* Nam nữ đại phòng: đàn ông và phụ nữ không được phép tiếp xúc thân mật với nhau.

Viên Tiếu lúng túng đáp: "Các Lão, cái này không trách ta được. Ta không cho nàng ấy ra chiến trường, nàng ấy lại lén đi theo, kết quả nhìn thấy khắp nơi đều thi thể, nôn ra cả mật xanh mật vàng, làm gì còn sức cưỡi ngựa nữa chứ? Tự nàng ấy đi nổi sao? Ta chỉ có thể để đại quân đi đằng sau, đưa nàng ấy về trước..."

Mặt Tôn Thừa Tông đỏ như quả cà, nhìn Tình Nhi đi đến trước mặt, giận dữ hét: "Nha đầu chết tiệt, còn không cút về phủ cho ta? Khi nào về sẽ chỉnh đốn con sau!"

Tình Nhi mặt đỏ bừng, trước giờ nàng ấy luôn thích quậy phá gia gia, bây giờ chỉ biết cúi đầu chạy vào thành Cao Dương.

Cách Lí Cáp suất lĩnh quân chủ lực lui về hai mươi dặm, rút đến khu vực Nhâm Khâu. Cuộc tập kích ban đêm lần này đã xóa sạch tâm lý ăn may của Cách Lí Cáp. Quân Minh ở thành Cao Dương lợi hại quá rồi, trước khi có mệnh lệnh của Duệ Thân vương, thì tuyệt đối không thể phát động tiến công thành Cao Dương lần nữa. Ai biết được con mẹ nó thành Cao Dương rốt cuộc có bao nhiêu binh tinh nhuệ? Chết tiệt! Chẳng phải tin tức mà người Sơn Tây đưa tới nói rằng toàn bộ trấn Cao Dương vốn không có quân Minh đóng giữ sao?

Rốt cuộc là tin tức quái quỷ gì thế? Ôi chao, sao mệnh lệnh của Duệ Thân vương vẫn không đến được nơi đây?

Duệ Thân vương?

Bây giờ Đa Nhĩ Cổn đang nổi trận lôi đình!

Vì có thể thuận lợi hoàn thành chiến lược cướp bóc kinh thành và vùng lân cận, Đa Nhĩ Cổn không dám để Nhạc Thác một mình đối mặt với Lư Tượng Thăng túc trí đa mưu, dũng mãnh thiện chiến cùng đội quân Tuyên Đại dưới trướng ông ta, giữ cục xương khó gặm này lại cho mình, để Nhạc Thác suất lĩnh hữu quân đi về phía đông nam cướp bóc, sau khi xong việc thì trở lên phương bắc, cùng hợp lực tấn công phủ Bảo Định phía nam Lư Tượng Thăng.

Không ngờ Lư Tượng Thăng này thật sự không phải đèn cạn dầu, tuy bộ binh chống lại kỵ binh phải chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng sau mấy lần giao chiến, quân Thanh cũng không chiếm được thế thượng phong. Điểm chết người nhất bây giờ chính là kỵ binh Quan Ninh đã đến, hơn hai vạn kỵ binh Quan Ninh từ quan ngoại nhanh chóng hành quân tới phía nam Kinh Thành để hội họp với Lư Tượng Thăng, tạo thành thế gọng kìm.

Mặc dù dưới trướng Đa Nhĩ Cổn có năm, sáu vạn đại quân, chắc chắn không sợ đội quân Tuyên Đại và kỵ binh Quan Ninh, nhưng hai đội quân tinh nhuệ nhất phối hợp với nhau hiển nhiên sẽ tạo ra áp lực rất lớn đối với Đa Nhĩ Cổn.

Hiện Đa Nhĩ Cổn đang đợi Nhạc Thác suất lĩnh hữu quân hoàn thành việc cướp bóc, quay về viện trợ cho tả quân. Đến lúc đó, một nam một bắc, hai đội kỵ binh chủ lực chắc chắn có thể đánh tan đội quân Tuyên Đại và kỵ binh Quan Ninh trên đồng bằng.

Thật không ngờ chẳng những Nhạc Thác chậm chạp chưa đến mà cuối cùng lại nhận được tin dữ!

Lúc Đa Nhĩ Cổn đang chiến đấu kịch liệt với Lư Tượng Thăng, Cách Lí Cáp phái người đưa tin tới.

Thấy người đưa tin mà Cách Lí Cáp phái tới.

Đa Nhĩ Cổn quát: "Mạc Đạt Các, rốt cuộc Nhạc Thác đã có chuyện gì? Sao lâu như vậy vẫn không thấy bóng dáng hữu quân đâu? Hữu quân quân Thanh các ngươi bây giờ chạy đi đâu rồi?"

Mạc Đạt Các lau mồ hôi trên mặt, khàn giọng lên tiếng: "Vương gia, đừng nói nữa, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Đa Nhĩ Cổn giật mình, quát: "Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mạc Đạt Các khàn giọng đáp: "Vương gia, chúng ta vốn từ Thông Châu đi thẳng về phía đông nam, đánh hạ hơn mười châu huyện, châu phủ quân Minh không hề có sức chống cự, không ngờ tại thành Cao Dương nhỏ bé lại bị tổn thất nặng, hai lần dụng binh đều thất bại. Lần thứ nhất phái hơn bốn ngàn người, bị quân Minh phục kích trên Cao Hà, hao tổn gần ba ngàn người, ngay cả hai vị Chương kinh* là Khố Lặc và Kỳ Sơn đều mất mạng ở Cao Hà..."

* Chương kinh: tước hiệu dành cho tùy viên quân sự đầu thời nhà Thanh (sau này được sử dụng rộng rãi hơn) hoặc tước hiệu dành cho cấp trên trong giới quan chức Mãn Châu.

Đa Nhĩ Cổn cực kỳ hoảng sợ, một thành Cao Dương nhỏ bé vậy, chưa kịp giao chiến mà đã chết ba ngàn người!

"Rốt cuộc các ngươi đánh trận thế nào vậy? Một thành Cao Dương nhỏ bé cũng không đánh được! Nhạc Thác đâu?"

Mạc Đạt Các suýt khóc, đáp: "Lần thứ hai, bối lặc Nhạc Thác của chúng ta suất lĩnh năm ngàn quân chủ lực lần nữa tiến công thành Cao Dương, toàn bộ hữu quân chủ lực theo sát phía sau. Kết quả ngày đầu tiên đến dưới thành Cao Dương, bối lặc Nhạc Thác cùng hai vị tướng quân Tát Nhĩ Đốn, Trác Bố Thái bị quân Minh tập sát, đại quân lần nữa bại trận, bị quân Minh đuổi ra ngoài hơn ba mươi dặm. Hiện binh lính hữu quân chủ lực sĩ khí sa sút, Cách Lí Cáp tướng quân hạ lệnh lui về đóng quân ngoài thành Cao Dương..."

Đa Nhĩ Cổn khiếp sợ suýt ngã khỏi ngựa. Nhạc Thác đã chết! Chết tiệt! Nhạc Thác vậy mà đã chết!

Đường đường là bối lặc, Đại Thanh từ khi Thái tổ khởi binh đến nay chưa từng có bối lặc nào chết trận! Đây chính là nỗi nhục chưa từng có! Vô cùng nhục nhã!
Chương 38 Chia lực lượng của bạn và tấn công

Sắc mặt Đa Nhĩ Cổn tái xanh, Nhạc Thác đúng là tên phế vật mà, chỉ là vị tướng tự xưng, ở trong thiên quân vạn mã lại bị người khác tập kích giết chết ! Phải có bao nhiêu ngu ngốc, mới có thể làm được chuyện này?

“Nhạc Thác, con mẹ nó, ngươi đúng là phế vật……”

Đa Nhĩ Cổn nghiến răng nói ra mấy chữ.

Một bên Mạc Đạt Các bi đát nói: “Vương gia, cũng không thể trách được Bối lặc Nhạc Thác, quân Minh ở thành Cao Dương đã chuẩn bị sẵn một lượng lớn thuốc nổ, và mai phục ở đó, khi quân ta đi qua Cao Hà, thì phát ra hai tiếng nổ lớn, quân Thanh của ta liền thiệt hại đến hai ngàn binh sĩ, những người chưa chết đều mặc áo giáp dày, không thể tác chiến ở dưới nước, chỉ có thể rơi vào cảnh toàn quân bị diệt. Bối lặc Nhạc Thác thống lĩnh chủ lực của quân tiên phong tấn công thành, nhưng bọn chúng lại có loại hoả khí thần bí, ngay lúc đó Bối lặc gia chỉ cách thành Cao Dương có mấy trăm trượng, thế nhưng cũng bị bọn chúng một kích trí mạng, đầu bị đánh nát, ở trước ngực của tướng quân Tát Nhĩ Đốn bị thủng một lỗ cực lớn……”

Lúc này Đa Nhĩ Cổn thật sự chấn kinh rồi, đánh chết hắn ta cũng không dám tin, chỉ là một thành Cao Dương bé nhỏ, vậy mà lại có lực lượng cường đại đến vậy, hỏa khí, hỏa dược, những thứ này không phải một người bình thường có thể nắm giữ được!

Hiện tại quân Thanh chỉ mới đem đến một khẩu Hồng Di Pháo, ngay sau đó, quân Minh liền đưa ra một đại sát khí như vậy, thật sự khiến người khác không nói nên lời.

Nhưng mà vì sao loại vũ khí này lại không xuất hiện trong quận đội của Lữ Tượng Thăng? Theo lý mà nói, loại vũ khí tiên tiến như thế, nhất định tiên phải trang bị trước cho quân Minh ngoài quan ngoại và đội quân Tuyên Đại, nhưng tại sao lại được trang bị cho thành Cao Dương nhỏ bé này? Còn nữa, dựa theo tình báo từ Người Sơn Tây, quân Minh căn bản không có đóng quân ở huyện thành Cao Dương, sao đột nhiên lại xuất hiện một nhánh quân có binh lực mạnh như vậy? Giống như là từ trên trời rơi xuống, quá đột ngột rồi!

“Ngươi nói cho ta biết, chuyện hỏa khí là như thế nào? Vì sao lúc ta ở Bảo Định chưa từng thấy qua? Phải biết rằng toàn bộ triều đình nhà Minh, thì chỉ có Tuyên Đại và Quan Ninh mới có được nhất đẳng tinh nhuệ, nếu như một loại vũ khí như vậy, lại không ưu tiên trang bị cho chủ lực tinh nhuệ, mà lại đi trang bị cho một huyện thành nho nhỏ như vậy? Trừ phi có người biết trước, dự đoán trước có người muốn tấn công thành Cao Dương!”

Đa Nhĩ Cổn không hổ là một danh tướng, rất sáng suốt, chỉ cần nhìn một cái liền phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.

Mạc Đạt Các lắc đầu, đáp: “Vương gia, chuyện này ty chức cũng không rõ ràng lắm, đối phương có bao nhiêu vũ khí như vậy, người nào sử dụng, ty chức đều không biết rõ, nhưng hiện tại có thể xác định chính là thành Cao Dương tập hợp ít nhất là năm sáu ngàn quân Minh, hơn nữa có hỏa khí hỗ trợ, muốn chiếm lấy thành Cao Dương, chúng ta sẽ phải trả một cái giá rất lớn! Hơn nữa, trong bọn họ có một tướng lĩnh trẻ tuổi, vô cùng dũng mãnh, những dũng sĩ Mãn Châu của chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn……”

Đa Nhĩ Cổn vô cùng hoang mang, nên làm thế nào? Hiện tại quân Thanh đã mất đi tính đột phá, nhưng với sức chiến đấu mạnh mẽ của quân Thanh vẫn còn là mối nguy hiểm trùng trùng đối với khu vực Kinh Thành và những khu vực lân cận của triều Minh, nhưng rất hiển nhiên, gặp đã kích lớn nhất chính là cánh hữu quân Thanh khi đã thất bại, hiện tại lại không có sự chi viện của quân Thanh, bây giờ bọn họ có thể đánh thắng được Lư Tượng Thắng hay không, thực sự rất khó nói trước!

Đa Nhĩ Cổn trầm mặc một lát, quát: “Truyền lệnh, đại quân tạm thời ngừng tấn công, lùi lại mười dặm, chuẩn bị tái chiến!”

Đa Nhĩ Cổn thống lĩnh đại quân từ từ lui về phía sau.

Đối diện, Lư Tượng Thăng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, đại chiến liên miên, khiến cho đội quân Tuyên Đại chịu đả kích rất lớn, tuy rằng đội quân Tuyên Đại thiện chiến, nhưng là dù sao cũng là bộ binh, có rất ít kỵ binh, tự thân chống lại quân Thanh có binh lực gấp hai lần, quả thực có chút mệt mỏi.

Lư Tượng Thăng không hiểu vì sao đang lúc chiến đấu, thì đột nhiên quân Thanh lại rút quân. Bọn họ đã chiếm được thế thượng phong, nhưng đánh tiếp mà không có viện binh, cho nên chỉ còn cách là tạm thời lui binh.

Đại đồng tổng binh Kha Định n ở bên cạnh bẩm báo: “Đại nhân, cho dù thế nào, bọn chúng lui binh cũng là chuyện tốt, chúng ta vẫn nên chuẩn bị tốt mọi thứ, quân Thanh đã tạo áp lực quá lớn cho chúng ta!”

Lư Tượng Thăng gật gật đầu, đáp: “Ừm, không nên quá hốt hoảng, kỵ binh Quan Ninh đã đến, đội quân Tuyên Đại cộng thêm binh lính cần vương ở khắp nơi, không dưới năm sáu vạn quân, trong tay chúng ta có hơn mười vạn hùng binh, cũng không cần sợ bọn chúng!”

Kha Định n nói: “Đại nhân, chuyện ta lo lắng không phải cái này, mà là, mà là các cánh quân cần vương ở các nơi, tuy trên danh nghĩa đều là dưới sự chỉ huy của ngài, nhưng là phần lớn đều tự làm theo ý mình, mâu thuẫn trùng trùng, không kỷ luật nghiêm ngặt như quân Thanh, hạ quan sợ khi đại chiến, chúng ta sẽ gặp phiền toái ……”

Lư Tượng Thăng cười khổ nói: “Được rồi, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, làm hết sức mình và nghe theo ý trời đi, tuy rằng đội quân Tuyên Đại muốn đánh bại quân Thanh cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng ngăn cản bọn chúng, thì không thành vấn đề, ta chỉ lo lắng cánh hữu của quân Thanh, hiện tại binh lực ở kinh thành và các vùng lân cận đều tập trung ở Bảo Định, ở tiền tuyến Trác Châu, cánh hữu quân Thanh đã tàn sát bừa bãi ở Hà Giang, và vùng Thương Châu, chúng ta không thể với tay đến……”

Những người có mặt ở đây sắc mặt không khỏi trầm xuống, hầu hết binh lực quân Thanh đều là kỵ binh, hơn nữa binh lực hùng hậu, nếu muốn một kích tất thắng thật sự quá khó khăn!

Đa Nhĩ Cổn cũng rút lui toàn bộ binh lực, hiện tại hắn ta đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì? Làm thế nào có thể đánh bại đội quân Tuyên Đại trước mặt, sau đó tập trung lực lượng đối phó với kỵ binh của Quan Ninh, còn nữa, hiện tại nên giải quyết cánh hữu của quân Thanh như thế nào? Không có sự thống soái của Nhạc Thác, toàn bộ quân cánh hữu của quân Thanh rất khó áp chế được!

Một bên Chương Kinh Cát Nhĩ Tha trầm giọng nói: “Vương gia, hiện tại muốn đánh bại quân Minh, biện pháp tốt nhất là điều cánh hữu quân Thanh qua đây tiếp viện, từ bỏ chuyện cướp bóc ở Thương Châu, hiện tại Bối Lặc Nhạc Thác đã chết, bọn chúng như rắn mất đầu, một khi rơi vào tình huống nguy hiểm, thì sẽ rất phiền phức……”

Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, Cát Nhĩ Tha nói không phải không có lí, tốt nhất thu hồi cánh hữu quân Thanh về bên cạnh mới là biện pháp tốt nhất !

Đa Nhĩ Cổn suy tư một lát, đáp: “Ra lệnh, cánh tả quân Thanh chia làm ba đường, một đường tấn công Trác Châu, một đường tấn công Dịch Châu, một phần còn lại tiếp tục ở lại Tề Châu, tiếp tục uy hiếp chủ lực của Lư Tượng Thăng!! Chúng ta phải lợi dụng tối đa ưu thế tốc độ của kỵ binh, đem chủ lực Lư Tượng Thăng tách ra, như vậy chúng ta mới có cơ hội đánh thắng ông ta!”

Đa Nhĩ Cổn dừng một chút, nói tiếp: “Mạc Đạt Các, ngươi lập tức quay về Cao Dương, truyền mệnh lệnh của ta, để Cách Lí Cáp thống lĩnh quân cánh hữu quân Thanh, từ bỏ việc vây công thành Cao Dương, âm thầm tiến lên tiếp viện quân cánh tả, trước tiên chúng ta phải tập trung chủ lực để đánh tan quân chủ lực của quân Minh, rồi mới tiếp tục đi cướp bóc tứ phương!”

“Vâng!”

Mạc Đạt Các đáp ứng một tiếng, vội vàng xoay người rời đi.

Trong ánh mắt của Đa Nhĩ Cổn lập lòe ánh sáng bức người, trầm giọng nói: “Thắng hay bại là do hành động lần này!”
Chương 39 Lữ Hướng Sinh mắc bẫy

Mệnh lệnh của Đa Nhĩ Cổn được truyền xuống, đội kỵ binh cờ lam bắt đầu hành động, binh chia ba đường, Đa Nhĩ Cổn toạ trấn ở Kỳ Châu, Cố Sơn Ngạch Chân A Nhĩ Ba Tề cùng A Khắc Chiếm phân ra dẫn đầu một vạn kỵ binh tấn công vào Trác Châu và Ích Châu, giống như thanh kiếm sắc bén cắt đứt hai cánh tay trái và phải của Bảo Định.

Phân binh, đây là mưu lược của Đa Nhĩ Cổn, thế mạnh của kỵ binh chính là có tốc độ tác chiến nhanh và sức chiến đấu mạnh mẽ, đây là thứ mà bộ binh không thể sánh được, trong quá trình di chuyển trên sa trường, tốc độ của bộ binh kém quá xa so với kỵ binh.

Theo sự phân chia của lực lượng kỵ binh của quân Thanh, tình hình ở phủ Bảo Định trở nên nghiêm trọng, muốn bảo toàn thế cục ở phủ Bảo Định, Lư Tượng Thăng bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn ngay lúc này, cố thủ phủ Bảo Định —— Trác Châu, hay là chia quân tiến công.

Nếu là một đại tướng khác thống soái, quyết định chuyện này không mấy khó khăn, bởi vì sau lưng của phủ Bảo Định và Trác Châu, chính là Kinh Thành cao cao tại thượng, tuyệt đối không thể có sơ suất, nhất định sẽ tử thủ tuyến đường này, nhưng Lư Tượng Thăng không giống như vậy, là một thống soái có lương tri và hùng tâm, Lư Tượng Thăng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn dân chúng ở trong phủ Bảo Định chịu thêm tai họa của chiến tranh, chia quân xuất kích, ngăn cản quân Thanh, trở thành sự lựa chọn duy nhất của Lư Tượng Thăng!

Lư Tượng Thăng không hề có một chút do dự nào, trực tiếp đem đội quân Tuyên Đại chia làm ba, phân biệt chặn đánh quân Thanh.

Nhưng phần lớn thủ hạ của Lư Tượng Thăng là bộ binh, đối mặt với tốc độ nhanh như chớp của quân Thanh, muốn đuổi kịp bước chân của đối phương, chính là khó càng thêm khó, trong khoảng thời gian ngắn, Lư Tượng Thăng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán!

Trong lòng Lư Tượng Thăng không khỏi buồn bực, lệnh điều động kỵ binh của Quan Ninh đã được truyền xuống từ lâu, nhưng lúc này, kỵ binh Quan Ninh vẫn chưa thấy phản hồi, vẫn dừng chân ở Thông Châu, làm người khác không thể tin nổi! Chẳng lẽ tướng lĩnh của kỵ binh Quan Ninh điên rồi?

Lư Tượng Thăng đành phải truyền lệnh xuống một lần nữa, ra lệnh kỵ binh Quan Ninh nhanh chóng tiến đến vùng Trác Châu, chuẩn bị cùng Trác Châu chiến đấu với A Nhĩ Ba Tề tại Trác Châu, mục tiêu hàng đầu là tập trung đánh tan một vạn quân Thanh do A Nhĩ Ba Tề dẫn đầu rồi tính tiếp.

Nhưng ngay ở thời điểm mấu chốt, ý chỉ của triều đình truyền tới.

Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đích thân mang theo thánh chỉ đi tới Kỳ Châu, tuyên đọc ý chỉ!

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thanh khấu tàn sát bừa bãi Kinh Thành và vùng lân cận, khắp nơi cướp bóc, khắp nơi kinh đô đều đốt khói báo động, Lư Tượng Thăng thân làm thống soái, nhưng không có cách giải quyết cục diện này, làm trẫm rất thất vọng, nay lệnh cho Cao Tiềm Khởi xuất cung, giám sát quân vụ Đông kinh, kỵ binh Quan Ninh tạm thời do Cao Tiềm Khởi thống lĩnh, Lư Tượng Thăng như cũ tổng nhiếp quân vụ ở kinh thành và vùng lân cận, phụ trách chiến sự ở Bảo Định và Trác Châu, nhất định phải ngăn cản Thanh Khấu ở vùng Trác Châu, không để cho chúng tiếp tục tiến về phía Bắc!”

Lư Tượng Thăng nghe vậy thiếu chút nữa ngất xỉu, Hoàng Thượng thật hồ đồ, quân Thanh trong tay có mấy vạn kỵ binh, trong tay ông ta chỉ ba vạn đội quân Tuyên Đại, làm sao có thể đánh bại mấy vạn kỵ binh của quân Thanh? Không có kỵ binh Quan Ninh phối hợp, các nơi chiến đấu riêng lẻ, vậy trận chiến này xem như xong rồi! Đánh như thế nào? Làm sao đối đầu được với quân Thanh? Thống soái quân Thanh Đa Nhĩ Cổn chính là danh tướng có năng lực chỉ huy mạnh nhất Mãn Thanh, không gì sánh nổi!

Kha Định Ân ở bên cạnh cũng rất tức giận, làm sao có thể ra ý chỉ như vậy? Lúc này toàn quân đều đồng lòng cùng nhau hợp nhất tác chiến, chi viện qua lại lẫn nhau, Lư Tượng Thăng chỉ có quyền tổng nhiếp quân vụ, lại không có thực quyền, dù lo lắng cũng không làm được gì, hiện tại lại cho Cao Khởi Tiềm chỉ huy, chẳng phải đã loạn càng thêm loạn sao, Cao Khởi Tiềm biết đánh trận sao? Đã từng đánh trận sao? Hắn ta chỉ là một tên hoạn quan, một chút bản lĩnh cũng không có, nhưng có thể chiếm được địa vị cao, chỉ vì biết cách nịnh nọt hoàng đế, thật sự khiến người khác chán ghét!

“Trần đại nhân! Ý chỉ này có phải bị nhầm lẫn gì rồi không! Không có cách đối phó với kẻ địch? Hoàng Thượng không xem thử, hiện tại cánh tả của quân Thanh bên kia có năm sáu vạn quân binh, đội quân Tuyên Đại của chúng ta chỉ tầm ba vạn quân, làm chúng ta có thể đánh thắng quân Thanh có gấp đôi số quân sĩ số với chúng ta chứ? Khó khăn lắm kỵ binh Quan Ninh mới đến đây, còn phải tách ra để chỉ huy? Sao có đạo lý như vậy? Trận này làm sao đánh? Ngài chính là Binh bộ thượng thư, ngài không thể không biết, trên chiến trường quý chỗ thống nhất quyền chỉ huy, có nhiều nơi ra lệnh, chính là tìm đến cái chết!”

"Kha Định Ân! Hỗn trướng! Ý chỉ của Hoàng Thượng là thứ ngươi có thể suy đoán sao? Là chuyện mà ngươi có thể bình phẩm được sao? Chức quan ngươi ngồi đã ngồi đủ rồi đúng không?”

Trần Tân Giáp giận dữ, hét to nói.

Kha Định Ân hung hăng vung tay áo, không muốn nói nữa, một tướng vô năng, sẽ hại chết ngàn quân! Một Hoàng Thượng hồ đồ, thì sẽ làm ra những chuyện hồ đồ gì đây chứ!

Trong lòng của Lư Tượng Thăng tràn đầy chua xót, hỏi: “Trần đại nhân, vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”

Trần Tân Giáp bất đắc dĩ nói: “Lư đại nhân, chắc ngươi cũng biết, những việc này đều là Hoàng Thượng càn cương độc đoán, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có người ở sau lưng xúi giục, nhưng ý chỉ đã ban xuống, chúng ta có thể làm gì? Vẫn còn may là Hoàng Thượng vẫn còn tín nhiệm ngươi, cũng không thu hồi quan chức tổng đốc quân vụ kinh thành và vùng lân cận của ngươi, ngươi vẫn còn quyền lực như cũ, chẳng qua, kỵ binh Quan Ninh sẽ do Cao Khởi Tiềm đại nhân thống lĩnh đối phó với cánh hữu của quân Thanh rồi, chắc ngươi chưa biết, thành Cao Dương, thành Cao Dương, đã xảy ra một chuyện lớn……”

Lư Tượng Thăng sửng sốt, thành Cao Dương? Bên đó chẳng qua là một huyện thành nho nhỏ, có thể phát sinh chuyện gì chứ? Đúng rồi, lúc Tôn Các lão về hưu, đã ở lại thành Cao Dương, nhưng cho dù như vậy thì sao, Cao Dương có thể xảy ra chuyện lớn gì?

“Trần đại nhân, thành Cao Dương làm sao vậy?”

Trần Tân Giáp đáp: “Gần đây, cánh hữu quân Thanh dưới sự thống soái Nhạc Thác, liên tục tấn công thành Cao Dương, kết quả đều thất bại lui binh, tên đầu sỏ Nhạc Thác bên quân địch đã bị tử chiến tại thành Cao Dương, quân Thanh thương vong vô cùng lớn……”

Lư Tượng Thăng kinh ngạc không thôi, còn có chuyện như vậy! Một cái huyện thành Cao Dương nho nhỏ, không có quân đóng tại đó, thế nhưng có thể cầm cự bước chân của quân Thanh! Cho dù nơi đó có một danh tướng Tôn Các Lão tọa trấn, thì chuyện này tuyệt đối rất khó xảy, không bột sao gột nên hồ a!

“Không thể nào! Trần đại nhân, ngài đang nói giỡn phải không? Chỉ là một thành Cao Dương nho nhỏ, một đội quân chính thống cũng không có, như thế nào có thể ngăn cản được sự tiến công của quân Thanh, mặc dù là có Tôn Các Lão ở đó, thì chuyện này không thể xảy ra !”

Trần Tân Giáp cười khổ nói: “Ay, tuổi tác Tôn Các Lão đã cao, đương nhiên không có năng lực này, nhưng là không phải là không có người khác hoàn thành việc này, thành Cao Dương đột ngột xuất hiện một người trẻ tuổi xuất chúng, theo những gì Nghê Nguyên Lộ đại nhân người đã đi đến đó truyền chỉ nói lại thì người tuổi trẻ anh hùng kia bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng lại rất lợi hại, kiêu dũng thiện chiến, dụng binh như thần, trước sau đã đánh bại quân Thanh đến ba lần, hiện tại quân cánh hữu của quân Thanh bị hắn đánh đến sợ hãi, lùi lại hơn bốn mươi dặm, không dám tái chiến……”

“Người trẻ tuổi? Là thanh niên nào lợi hại đến vậy? Chẳng lẽ là Ngô Tam Quế sao?”

Lư Tượng Thăng hỏi.

Trần Tân Giáp lắc đầu, nói: “Chúng ta chưa từng nghe đến tên người này, hiện tại được Hoàng Thượng phong làm Võ đức kỵ úy, à, không, thánh chỉ phong hắn thành Huyền võ đô úy đang trên đường đến đó, hắn tên là Viên Tiếu, cái thế tướng tài này là nhờ Tôn Các Lão phát hiện ra, Lư đại nhân, ngươi đã bị đem ra so sánh rồi đó……”
Chương 40 Lu Xiangsheng bị đọ sức (2)

Ha ha ha……

Lư Tượng Thăng ngửa mặt lên trời cười thật lớn, kêu lên: “Rất tốt, rất tốt, anh hùng xuất thiếu niên! Anh hùng xuất thiếu niên! So sánh với ta thì như thế nào? Không phải Minh triều chúng ta thiếu nhất chính là danh tướng sao, danh tướng càng nhiều, ta càng cảm thấy vui vẻ, ha ha, chỉ cần hắn có năng lực, bây giờ cho hắn làm tổng đốc của Tuyên Đại, thì cũng không thành vấn đề!”

Năm nay Lư Tượng Thanh bất quá chỉ ba mươi tám tuổi, khi hai mươi hai tuổi tuổi ông ta đã đỗ Tiến sĩ, cũng cùng trong năm đó đã leo lên chủ sự lục phẩm, năm hai mươi bốn tuổi trở thành tri phủ tứ phẩm, ông ta đã được coi là siêu việt đề thăng rồi. Hiện tại người trẻ tuổi Viên Tiếu này, vậy mà ở độ tuổi hai mươi liền trở thành Tuyên võ đô úy chức quan tứ phẩm, so với ông ta không hề kém cạnh! Thậm chí trong một tháng ngắn ngủi lại có điểm vượt trội hơn ông ta!

Thời thế tạo anh hùng, lời nói của cổ nhân quả không sai!

Một bên Kha Định Ân gấp gáp nói: “Đại nhân, nhưng nếu chúng ta không có được sự chi viện của kỵ binh Quan Ninh, thì đến cuối cùng chúng ta sẽ bị đối thủ từng bước tiêu diệt……”

Trần Tân Giáp thở dài, đáp: “Kiến Đấu huynh, ta chỉ có thể chúc huynh gặp may, đội quân tiên phong của bọn Thanh khấu quá mạnh, quả thật quá lợi hại, nên cẩn trọng nhiều hơn, chúng ta thân làm thần tử chỉ có thể tuân theo ý chỉ của hoàng thượng mà thôi……”

Lư Tượng Thăng xua xua tay, trầm giọng nói: “Trần đại nhân, ta sẽ làm hết sức mình, và nghe theo thiên mệnh, chỉ cần Lư Tượng Thăng ta còn một hơi thở, thì không bao giờ cho phép để bọn Thanh khấu làm càn! Nhưng đáng tiếc đã bỏ lỡ cơ hội lần này, cánh tả của quân Thanh đã bị đánh bại, nếu kỵ binh Quan Ninh nhanh đến Trác Châu, cùng hội ngộ với dội quân Tuyên Đại, Đa Nhĩ Cổn nhất định sẽ thất bại, đến lúc đó sẽ có một trận đại thắng, nhưng mà bây giờ, chúng ta chỉ mong liệt tổ liệt tông bảo hộ, không đến thời khắc cuối cùng, Lư mỗ tuyệt đối sẽ không nhận thua! Mặc dù là không có kỵ binh Quan Ninh, ta cũng sẽ không cho phép bọn Thanh khấu tiến thêm một bước! Tinh binh Tuyên Đại từ lúc thành lập đến nay, thì chưa từng tồn tại một kẻ hàn nhát nào!”

Trần Tân Giáp trầm mặc một lát, mới nói: “Hiện tại quốc sự gian nan, chúng ta cũng chỉ có thể hy vọng rằng Cao Khởi Tiềm khi thống lĩnh kỵ binh Quan Ninh sẽ đánh tan cánh tả của quân Thanh, chỉ cần hắn ta đánh tan cánh tả của quân Thanh, Đa Nhĩ Cổn chắc chắn sẽ rút khỏi kinh thành và vùng lân cận mà chạy về quan ngoại”

Lư Tượng Thăng cười khổ một tiếng, không nói gì, dựa vào phế vật Cao Khởi Tiềm sao? Cũng không biết hắn ta có can đảm bước vào tiền tuyến hay không, nếu không có càng tốt, vài vị tướng lĩnh của kỵ binh Quan Ninh đặc biệt là Tổ Đại Thọ, đều là danh tướng chi tài, nếu so sánh với quân Thanh, cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng một khi binh quyền rơi vào tay Cao Khởi Tiềm, tên thái giám này cái gì cũng không hiểu, chỉ mong hắn ta đừng hủy hoại kỵ binh Quan Ninh, đây chính là những tinh binh hiếm hoi của đại Minh triều.

Không sai, tên Cao Khởi Tiềm chính là phân chuột làm hư nồi canh ngon, người này đã từng ra chiến trường vài lần, nhưng đều nằm trong vòng tay tiểu tiếp thiếp ở hậu phương, lần này lại nhìn thấy quân Thanh liên tiếp bại trận ở thành Cao Dương, hắn ta cho rằng đây chính là thời cơ tốt để nhặt quân công, nên đã chạy tới trước mặt Sùng Trinh đế, không ngừng xúi giục Hoàng Thượng, thân là cận thần của thiên tử, hắn ta có rất nhiều cơ hội để tiếp cận Sùng Trinh đế.

Nào là, quân Thanh đã yếu thế, nào là Lư Tượng Thăng vô năng và còn rất nhiều lý do khác, rót những tin tức này vào tai của Sùng Trinh đế, khiến cho trong lòng hoàng đế không khỏi nôn nóng, từ khi Lư Tượng Thăng làm tổng đốc tới nay, chưa từng có lần nào giống như lần này, những năm trước đây quân Thanh nhập quan cũng từng chịu thiệt thòi dưới tay của ông ta, lần này là làm sao vậy?

Bệnh đa nghi là bệnh chung của các hoàng đế, mà Sùng Trinh đế là người nặng nhất trong số đó, nếu không đã không giết lầm Viên Sùng Hoán.

Thời gian càng dài, Sùng Trinh đế càng không thể ngồi yên, nhất thiết phải đưa ra điều chỉnh, chỉ một thành Cao Dương nho nhỏ, đội quân mới thành lập chưa đến nửa tháng chỉ là tân quân, nhưng đã đánh thắng quân cánh hữu của quân Thanh, rốt cuộc Lư Tượng Thăng đang làm cái gì? Trong tay ông ta đang nắm giữ ba vạn tinh binh Tuyên Đại—— Thiên hùng quân, thế nhưng lại không thể đánh bại cánh tả của quân Thanh!

Bây giờ bị Cao Khởi Tiềm xúi giục, Sùng Trinh đế không thể ngồi yên được nữa, rốt cuộc đã hạ lệnh ngu ngốc này, đó chính là ủy nhiệm Cao Khởi Tiềm làm giám quân, trực tiếp thống soái kỵ binh Quan Ninh, xuất phát từ Thông Châu đến Cao Dương, ý đồ tiêu diệt cánh hữu của quân Thanh, sau đó trở về Bảo Định, bao vây tấn công cánh tả quân Thanh.

Sùng Trinh Đế, người ngồi trên cung vàng điện ngọc, làm sao có thể biết được Viên Tiếu đã làm gì để đánh bại quân Thanh? Làm sao có thể biết được cánh tả quân Thanh còn nguyên binh lực, chỉ là bị Viên Tiếu đánh đến hoảng sợ? Nếu cánh hữu quân Thanh hoàn hồn trở lại, chỉ sợ bị hai vạn đại quân vây công, thì thành Cao Dương chưa hẳn sẽ trụ nổi ba ngày, hiện tại Viên Tiếu đang dùng chiêu vườn không nhà trống, cứng rắn cản trở Cách Lí Cáp!

Nhưng mà, Cao Khởi Tiềm lại rất vui vẻ, hắn ta không cần quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ cần bản thân mình xuất cung, thì tất cả chuyện tốt sẽ không ngừng dâng lên trước mặt hắn ta, quân lương muốn trừ bao nhiêu thì trừ, không vừa mắt người nào thì ra lệnh chém người đó!

Nhưng điều duy nhất Cao Khởi Tiềm không dám chính là dẫn binh vây công cánh hữu quân Thanh, hắn ta không có lá gan đó, Thông Châu, cái nơi đó, nói gì cũng không thể đi đến đó, nhưng vì tỏ vẻ chính mình đang hành động, Cao Khởi Tiềm mệnh lệnh cho kỵ binh của Tổ Đại Thọ tiến năm mươi dặm về phía trước, tiến đến Thông Châu, tiến vào khu vực Cố An, cách thành Cao Dương hơn hai trăm dặm, thì sẽ tìm một cái cớ dừng lại, vây công tiêu diệt cánh hữu quân Thanh? Ai muốn đi thì đi, lão tử không đi, người không thể tròn vạn, tròn vạn thì không thể địch! Đó là hai vạn Thác Đác Mãn Châu, nhiêu đây kỵ binh Quan Ninh cũng không đủ nhét kẽ răng cho đối phương!

Để cho Tôn Thừa Tông và Viên Tiếu ở Cao Dương làm đi, cho dù có thua cũng là trách nhiệm của bọn họ, nếu thắng thì phần công lao này sẽ rơi vào trong tay của mình, Tôn Thừa Tông đã quá già, đã rời xa triều chính, Viên Tiếu? Chỉ là một thằng nhóc không biết từ đâu chui ra mà thôi, hai người đó có thể làm được gì mình? Buồn cười!

Nhưng Cao Khởi Tiềm lại không biết, chuyện một đấu một này, kỵ binh Quan Ninh chưa bao giờ sợ Mãn Châu Bát Kỳ, sỡ dĩ những lần trước thất bại, đều là do triều đình đám phế vật ấy, chỉ huy sai lầm thôi, đương nhiên, những tướng lĩnh đó cũng sẽ khi sẽ mắc sai lầm, nhưng mà bây giờ đã khác xưa, cánh hữu quân Thanh đã bị đã kích nhiều lần, thống soái tử trận, sĩ khí xuống dốc, mà chiến trường lần này của bọn họ đang là ở Kinh Thành và vùng lân cận, làm sao có thể bại dưới tay cánh hữu của quân Thanh được chứ?

Tổ Đại Thọ lo lắng vò đầu bứt tai, nhưng không có biện pháp nào cả, dù sao thì hiện tại Cao Khởi Tiềm mới là thống soái, mặc dù muốn lập công, cũng không đến lượt hắn ta, cái tên giám quân phế vật này không hạ mệnh lệnh, một bước hắn ta cũng không dám đi, nếu tự ý hành động chính là trọng tội!

Cứ như vậy, toàn bộ thiết kỵ Quan Ninh cứ trì hoãn trong vùng Cố An, đem một thời cơ tốt chôn vùi sạch sẽ!

Cao Khởi Tiềm cảm thấy như vậy vẫn chưa yên tâm, còn có tên Lư Tượng Thăng cũng không phải là đèn cạn dầu, rất biết cách tạo rắc rối cho người khác, tốt nhất vẫn nên nghĩ cách trừng trị Lư Tượng Thăng, cái tên này giống như một khúc gỗ vậy, trước giờ chưa từng biết hiếu kính với hắn ta, như một cục đá trong nhà xí vừa hôi vừa cứng, lẽ ra nên chết sớm từ lâu mới phải!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom