• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đã Từng Có Người Yêu Tôi Như Thế (1 Viewer)

  • Chương 5: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, đúng 5h chiều công việc cuối cùng cũng hoàn thành, video cũng đã được bên đối tác duyệt, cô yên tâm thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Cô trọ ở gần công ty, nên chỉ cần đi bộ khoảng 5 phút là có thể về đến nhà, tòa nhà cô và bạn thuê ở chung nằm trong một ngõ khá nhỏ, gần trục đường chính, tòa nhà khá cũ, nhưng bên trong đồ đạc vừa được chủ nhà thay, nên vẫn còn rất mới, giá thành lại rẻ nên cô và bạn quyết định thuê lâu dài ở đây. Thật ra Thảo Lam có nhà, có thể ở nơi tốt hơn đây rất nhiều, nhưng cậu ấy vì cô, không muốn cô phải chịu thêm áp lực về việc nhà ở nữa cho nên cậu ấy mới chấp nhận ở một nơi như thế này với cô. Phòng ở tầng 3 nên cô không cần phải đi thang máy, như một thói quen cô rẽ ngoặt vào chỗ cầu thang đi bộ, chả mấy chốc đã leo đến tầng 3, lục trong túi áo lấy chìa khóa để mở cửa, căn hộ của cô là căn hộ mini hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách khá nhỏ chỉ tầm 30 m2, hai phòng ngủ, cô và Thảo Lam mỗi người một phòng. Căn hộ cũng có khá nhiều đồ đạc nhưng được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, cô thích sạch sẽ nên khi có thời gian rảnh sẽ lau dọn từng ngóc ngách căn phòng, lôi từng thứ đồ nhỏ xinh ra lau một lượt mới thôi, nên căn phòng rất sáng sủa, ấm áp.

Cởi giày để lên kệ, lại lấy một đôi dép trong nhà đi vào, cô đặt túi xách trên ghế sofa, đi vào bếp bắt đầu nấu cơm.

Cô rất không thích nấu cơm, trước đây khi nhà cô vẫn còn giàu, cô không biết những việc bếp núc này. Nhưng từ sau khi cô thích Mạc Phong đã lén lút nhờ giúp việc dạy mình nấu cơm, chỉ mong một ngày nào đó có thể tự tay nấu cho anh được một bữa cơm gia đình thật ngon. Mới đầu nấu được bữa cơm rất khó, thậm chí là đồ ăn cô nấu bị cháy khét lẹt, không ăn được, nhưng ai rồi cũng vậy thôi, làm lâu dần thì tự nhiên tay nghề cũng khá lên. Cô còn chưa kịp nấu cho anh một bữa cơm thì biến cố đã xảy ra, gia đình bị phá sản, phải rời đi ngay trong đêm, không còn cơ hội gặp lại, cũng không còn lí do có thể gặp lại nữa.

Bây giờ cô nấu ăn ngon rồi, nhưng lại không có cơ hội nấu cho anh nữa … anh và cô giờ đây như hai đường thẳng chạy song song vậy không còn có điểm giao nhau, mãi mãi …

Cô gọi điện cho Thảo Lam xem hôm nay có về ăn cơm nhà không:

“ Tut …tut…tut…”

- “A lo”

- “Tối có về ăn cơm không?“

- “Tớ không ăn đâu, lát còn có hẹn với khách hàng, cậu ăn cơm trước đi nha!”

- “Ok”

- “À… khỏe hơn chưa? Có muốn ăn gì không? Lát tớ về tớ mua cho?”

- “Không cần lo đâu , tớ khỏe rồi, lát nhớ về sớm nhé!”

- “Ok lò vé zouuu… moa!!!“

- “ Ha ha…Moa!“

Cô mỉm cười ngắt điện thoại, Cô bạn này của cô luôn như vậy, nhí nhảnh, đáng yêu, luôn biết cách làm người khác vui vẻ!. Bệnh này cô đã quá quen thuộc rồi, cũng chỉ còn có một chút khó chịu trong người thôi không có gì đáng ngại, mở tủ lạnh, cô nhìn thức ăn trong tủ không còn gì nên quyết định ăn mì gói cho nhanh.

Sau khi giải quyết xong bữa tối, cô ngồi trên ghế sofa xem ti vi, cứ lướt lướt từng kênh không có gì hay cả, đang định tắt thì bỗng trên màn hình ti vi xuất hiện người con trai mặc Blouse trắng, dáng người cao, khuôn mặt lạnh lùng như ngày thường đang trả lời từng câu hỏi của phóng viên:

- PV: ”Thưa anh, trong y học khó khăn nhất khi chữa trị cho một bệnh nhân là gì?”

- Mạc Phong : ”Là lúc bệnh nhân ấy khăng khăng tin rằng mình khỏe mạnh.”

- PV: ”Rồi sau đó thì sao?”

- Mạc Phong: “Cho những quyết định của thầy thuốc là thiển cận.”

- PV: "Thưa anh, với tư cách là một bác sĩ giỏi, đã từng tham gia rất nhiều cuộc phẫu thuật, cũng như các ca cấp cứu nguy hiểm, anh rút ra kết luận nào?"

- Mạc Phong: “Tôi nhận thấy không phải một con người, mà một giai đoạn cũng có thể mang bệnh.”

- PV: “Anh có thể nói cụ thể hơn được không?”

- Mạc Phong: “Chẳng hạn, đã có một thời chúng ta mắc bệnh chủ quan duy ý chí trong nhiều lĩnh vực.”

- PV: “Đúng vậy, nhưng may quá, bệnh ấy đỡ nhiều rồi”.

- Mạc Phong: “Đỡ thôi chứ chưa hết hẳn, nhưng gần đây, tôi thấy có một vài nơi sinh ra một thứ bệnh cũng hại chẳng kém gì: Đó là duy tình cảm!”

- PV: “Duy tình cảm?”

- Mạc Phong: “Ừ. Nhà báo thấy lạ lắm sao?”

- PV: “Lạ lắm. Vì xưa nay với truyền thống tình cảm trong xã hội ta luôn được đề cao.”

- Mạc Phong: “Không có gì sai trong chuyện ấy. Nhất là tình cảm với con người. Nhưng ở đây tôi muốn khoanh vùng trong thứ tình cảm về… “

Cô nhìn người con trai trên màn hình, anh vẫn vậy, vẫn luôn lạnh lùng như thể mọi chuyện xung quanh chả đáng để ảnh hưởng đến anh vậy. Kí ức ngày xưa lại ùa về lần đầu tiên cô gặp anh, cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hôm đó cô đang đi dạo trên khuôn viên trường, vô tình nhìn thấy anh đang ngồi dưới gốc cây Bằng Lăng đọc sách, khung cảnh thật đẹp khiến cô nhớ mãi không thôi. Một người con trai ngồi dưới gốc cây đang nở hoa rực rỡ, ấm áp, tươi vui, nhưng đối lập với khung cảnh mộng mơ đó lại là khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, không thèm chú ý đến xung quanh, lạnh lẽo, cô quạnh, cảm giác như anh không thuộc về thế giới này vậy. Những tia nắng len lỏi qua tán lá chiếu thẳng xuống, hòa cùng ánh tím của cánh hoa đang lung lay bị gió thổi bay, khiến cho nó hư hư thực thực, anh lặng lẽ ngồi đó, nổi bật trong ánh chiều tà. Ánh nắng đó, khung cảnh đó chiếu thẳng vào lòng cô, thật chói mắt, thật đẹp đẽ, và ngay từ giây phút đó, cô quyết tâm theo đuổi bằng được anh.

Nghĩ là làm, cô chạy đến ngồi bên cạnh anh:

- “Chào bạn, mình là Hạ Vy học lớp 10A5”

Mạc phong lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lướt qua người cô, sau đó như không có như không tiếp tục đọc sách,

- “Này, bạn có người yêu chưa?”

Anh vẫn không thèm để ý , tiếp tục đọc sách của mình, có vẻ cuốn sách đó có sức hút hơn cả cô. Để ý đến bảng tên trên ngực có ghi Mạc Phong lớp 10A1, hóa ra anh cùng khóa với cô, cô vui vẻ nói:

- “Hóa ra chúng ta học cùng khoa nha! Hi hi... tớ rất thích cậu, cậu có thể làm bạn trai tớ không?" Cô không ngần ngại, mặt dày tỏ tình.

Lần này thì anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ mặt ngạc nhiên, sau ba giây khuôn mặt lại trở về lạnh lùng như cũ, anh lại tiếp tục cúi xuống đọc sách không thèm để ý đến cô nữa.

Kể từ đó cô bắt đầu điên cuồng theo đuổi anh, lẽo đẽo theo sau anh như một cái đuôi cắt mãi không đứt, cho dù anh không thèm đoái hoài, không thèm liếc mắt nhìn cũng vậy, anh đi đâu, cô theo đó, cứ líu lít kể cho anh những chuyện trên trời dưới biển của cô.

Nào là: “Bạn học cùng bàn tớ là một tên mập, rất xấu, còn không thông minh nữa, nhưng mà cậu ta cứ luôn nghĩ cậu ta là người thông mình nhất, thật buồn cười.”

Rồi thì: “Mạc Phong… Mạc Phong, hôm nay đồ ăn canteen khó nuốt thật đấy, nghe nói chú đầu bếp tối qua vừa cãi nhau với vợ nên chúng ta bị vạ lây”

- “Mạc Phong… Mạc phong, tớ sẽ cố học thật giỏi để sang năm được học cùng lớp với cậu nhé!“


Hay: “Mạc Phong…Mạc Phong…cậu biết không, hôm qua tớ gặp một con mèo hoang, rất đáng thương, tớ muốn nuôi nó, nhưng mẹ tớ không cho nuôi, hiu hiu tiếc thật, con mèo hoang kia thật tội nghiệp nhưng mà nó đã được người khác nhận nuôi rồi.“

- “Mạc Phong…sáng nay tớ suýt bị đi học muộn đấy, sao trường lại vào học sớm thế nhỉ, trời lạnh thế này nhà trường chả thương học sinh gì cả, sáng nay mẹ tớ lại bắt tớ uống cả một cốc sữa to đùng, mẹ chê tớ lùn, phải uống nhiều sữa mới cao được. Tớ ghét uống sữa, nhưng vì cậu cao, nên tớ quyết định từ nay sẽ uống thật nhiều sữa để cao lên mới xứng đôi với cậu“ đôi mắt lúng liếng, cô nghiêng nghiêng nhìn về phía Mạc phong, anh vẫn đang ngồi yên lặng đọc sách, có vẻ anh rất thích đọc sách, lúc nào cô cũng thấy trên tay anh cầm một quyển sách mà cô đọc không hiểu, cô tò mò:

- “Cậu đọc sách nhiều như thế không thấy chán sao?”

Anh không trả lời, cô ở với anh một thời gian, cũng đã quen với việc anh im lặng không để ý sự đời rồi nên cô cũng không quá quan tâm rằng anh có trả lời cô hay không, vẫn tiếp tục lải nhải:

- “ Tớ không thích đọc sách, những quyển sách này quá uyên thâm so với tớ rồi, tối nào bố mẹ cũng bắt tớ học bài, nhưng cậu biết không?…hi hi… những lúc có bố mẹ tớ sẽ giả vờ ngoan ngoãn học bài, sau đó khi bố mẹ tớ ra ngoài tớ sẽ lén đọc truyện, tớ thấy đọc chuyện vui hơn đọc sách đó".

- "Mạc phong, sau này tớ sẽ cố gắng học thật tốt, để có thể được học cùng lớp với cậu ngồi cùng bàn với cậu, cậu học giỏi như vậy có thể dạy kèm tớ không???"


Cô vừa nói bàn tay cũng không yên, nắm lấy cánh tay anh lắc lắc, nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt chờ mong, đôi mắt đen lóng lánh, nhìn rất ra dáng vẻ tội nghiệp.

Hoặc cũng có đôi khi cô nhìn thấy anh đang đi trên hành lang, cô liền từ trong lớp chạy ra đi bên cạnh rồi nói nhỏ vào tai anh “ tớ thích cậu” hay mỗi khi đi tập thể dục về cô đi ngang qua lớp anh cũng chạy vào nói thầm bên tai “ tớ thật sự rất thích cậu” nở nụ cười tươi rồi vụt chạy về lớp. Cô theo đuổi anh nhiệt tình như thế, cả trường không ai là không biết chuyện cô thích anh, có lần khi anh đang ở trong sân trường, cô ở trên lớp học tầng 4, cô đã hét với xuống “Mạc Phong, Tớ thích cậu” cả trường ồ lên trêu ghẹo, nhưng mỗi anh vẫn không cảm xúc, chỉ đứng nhìn nhìn rồi lại tiếp tục bước đi.

Bỗng tiếng tin nhắn điện thoại làm gián đoạn kí ức của cô, tay phải với lấy chiếc điện thoại để trên bàn, mở tin nhắn lên xem, hóa ra là tin nhắn của Thảo Lam:

- " Tớ đã đăng kí tuần sau chúng ta cùng nhau đi họp lớp 12 rồi, lâu lắm cậu không gặp bạn bè rồi, năm nay cậu nhất định phải tham gia." tin nhắn thông báo không cho phép cô từ chối, thở dài thoát ra khỏi tin nhắn điện thoại, cô lẩm bẩm "Họp lớp cấp 3 ư?…khoan…lớp 12, vậy có phải anh cũng sẽ đi không?."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom