• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuồng Long Xuất Thế (1 Viewer)

  • Chương 38-40

Chương 38: Hai người mập mờ, Thanh Nham cười trộm

Chương 38: Hai người mập mờ, Thanh Nham cười trộm

“Cái gì? Mông của tôi...”

Lâm Thanh Nham sững sờ một lát, không ngờ Diệp Huyền lại thảo luận về cái mông của mình!

Cái gì mà to, hếch, đàn hồi?

Lại còn đàn hồi cực kỳ tốt?

Những tính từ thẳng thắn này lập tức khiến mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng: “Đồ biến thái, tôi sẽ đánh chết anh!”

“Ha ha! Tôi đi đây!”

Diệp Huyền cười lớn rồi nhanh chóng bỏ chạy.

“Hừ.”

Mặc dù Lâm Thanh Nham không đuổi kịp nhưng cô cũng không tức giận, trái lại không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười nhẹ: “Đồ biến thái, về nhà tôi sẽ xử lý anh.”

Cô nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, đặc biệt là cảnh Diệp Huyền anh hùng cứu mỹ nhân bế cô lên, trong đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham lóe lên một tia mập mờ hạnh phúc.

“Cô Lâm, cô đang cười sao?”

Thư ký thì thầm.

“Tôi cười? Không có mà?”

Lâm Thanh Nham tự hỏi, chẳng lẽ thiết lập nữ tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng của cô không giữ được nữa rồi sao?

“Ầm ầm.”

Lâm Thanh Nham lạnh lùng đáp, đôi chân xinh đẹp giẫm lên giày cao gót đi về thang máy.

Trong vô thức, trong lòng Lâm Thanh Nham có thêm bóng dáng của một người.

Người đó dường như là Diệp Huyền.

Phía bên kia.

Sau khi cổ đông đứng thứ hai Lục Chí Phàm khóa cửa cách âm, ông ta tức giận khiển trách Lục Kiên!

“Lục Kiên! Những gì anh vừa làm quá ngây thơ! Nếu anh ném đi uy tín của mình trong tập đoàn thì sau này còn ai sẽ nghe theo anh?”

Nghe cha khiển trách mình, Lục Kiên cảm thấy rất bất bình: “Cha, chỉ thiếu chút nữa thôi thì con đã lấy được quyền lực của cha con Lâm Thanh Nham! Nghĩ đến việc bị hai cha con nhà họ Lâm đè trên đầu, con không cam tâm!”

“Anh cho rằng tôi cam tâm à? Tôi bị hai thế hệ nhà họ lâm đè lên đầu mấy chục năm, so với bất cứ ai tôi càng không cam tâm hơn!”

“Nhưng anh phải nhớ cho kỹ. Trước khi hoàn toàn chắc chắn sẽ giành được thắng lợi thì phải nhịn!”

Nói đến đây, trong mắt Lục Chí Phàm lóe lên vẻ dữ tợn: “Tôi nhận được tin Giang Kim Bưu đã trở về Dương Thành và sẽ ở lại một thời gian, trong khoảng thời gian này, ông ta sẽ bán ra vài mảnh đất thương mại!”

“Cha, cha đang nói về Trùm Đất Giang Kim Bưu à?”

Ánh mắt Lục Kiên đột nhiên sáng lên: “Trong tay ông ta nắm giữ một phần năm đất thương mại ở Dương Thành! Đặc biệt là khu đất số hai nằm ở trung tâm phát triển tương lai của Dương Thành! Bất cứ ai làm dự án đều muốn có được nơi đó, một khi khởi công xây dựng dự án ở đó chắc chắn có thể kiếm lời lớn!”

Lục Chí Phàm cười xảo trá: “Tôi đã móc nối được quan hệ, chuẩn bị mời Giang Kim Bưu đi ăn, khả năng giành được khu đất số hai rất cao!”

“Chỉ cần chúng ta có được mảnh đất đó liền có thể nhận được sự ủng hộ của tất cả các cổ đông trong tập đoàn, đến lúc đó muốn giành lấy vị trí Tổng giám đốc của Lâm Thanh Nham sẽ dễ như trở bàn tay!”

“Cha quá cao minh rồi!”

Lục Kiên lập tức quét sạch sự suy sụp, vốn tưởng rằng anh ta không còn cơ hội lay chuyển địa vị của cha con Lâm Thanh Nham nữa, không ngờ cha anh ta là Lục Chí Phàm lại có kế hoạch xuất sắc như vậy!

Cha đúng là người đa mưu túc trí!

“Chờ tới khi chúng ta có được khu đất số hai thì lập tức đá Diệp Huyền ra khỏi tập đoàn, sau đó tìm người dạy dỗ hắn, mẹ kiếp!”

Trên mặt Lục Kiên lộ ra nụ cười hung ác, chưa gì anh ta đã nghĩ đến phải trả thù như thế nào!



Phòng làm việc của Lâm Thanh Nham.

Lâm Vân Bạch vừa mới tới, sắc mặt có chút nghiêm trọng: “Thanh Nham, cha vừa nhận được tin trùm đất Giang Kim Bưu đã trở về quê hương ở Dương Thành!”

“Lục Chí Phàm vội vã từ nước ngoài trở về đã móc nối được quan hệ, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi Giang Kim Bưu!”

“Mục tiêu của ông ta rất có thể là khu đất thương mại số hai!”

Nghe được lời này, trong lòng Lâm Thanh Nham khẽ run lên một cái!

Chẳng trách Lục Chí Phàm lại đột nhiên trở về!

Lâm Thanh Nham cau mày: “Cha của Lục Kiên là cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn. Việc họ giành được khu đất thương mại số hai quả thực có lợi cho sự phát triển của tập đoàn.”

“Nhưng bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội này lôi kéo những cổ đông khác về phía họ, cướp đi chức vụ chủ tịch và tổng giám đốc của cha con chúng ta, ít nhất cũng phải cướp một chức vụ!”

“Dự án Tân Dân Sinh của Lưu gia vẫn đang đi theo quy trình, chuyện này cần được giữ bí mật. Cho nên khu đất thương mại số hai này cũng rất quan trọng với chúng ta!”

“Nếu hai cha con Lục Kiên chiếm được đất trước chúng ta thì vị thế của chúng ta trong tập đoàn sẽ bị suy yếu rất nhiều!”

Lâm Văn Bạch gật đầu tán thành: “Không chỉ có hai cha con Lục Kiên đang để mắt tới mảnh đất đó, cha nhận được tin tức tập đoàn Thiên Di cũng quyết tâm giành bằng được mảnh đất đó!”

“Một khi để bọn họ biết trong tay chúng ta có dự án Tân Dân Sinh, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp để phá hư, về chuyện này phải hết sức cẩn thận!”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nham nghiêm nghị, cô gật đầu thật mạnh, trong lòng quyết tâm nhất định phải lấy cho được mảnh đất số hai!

Nhưng lại xuất hiện vấn đề…

Lâm gia không có bất kỳ quan hệ gì với trùm đất Giang Kim Bưu, phải làm sao mới có thể hợp tác với ông ta?

Mà phó chủ tịch Lục Chí Phàm đã móc nối được quan hệ với Giang Kim Bưu rồi.

Nhất thời, lông mày Lâm Thanh Nham nhíu chặt lại.



Văn phòng của tổ tám.

“Anh Diệp Huyền, em nghe người khác nói sau khi anh tát Lục Kiên trong phòng họp thì anh tiếp tục đánh anh ta ở sảnh?”

Dương Duy hưng phấn kéo Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhàn nhã ngồi trên ghế văn phòng: “Ha ha, tại cái tên Lục Kiên đó muốn ăn đòn thôi!”

Dương Duy cười lớn: “Tuyệt vời!”

“Mà hôm qua anh còn nói chị Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị sẽ không gặp chuyện vì tống Lý Hùng Phi vào tù, bây giờ cũng ứng nghiệm luôn!”

Nghe vậy, Diệp Huyền cười nhạt: “Tập đoàn Lâm thị không gặp sóng gió gì là do công bằng chính nghĩa, không liên quan gì đến tôi.”

“Còn lâu em mới tin!”

Dương Duy cười đầy ẩn ý!

Đêm qua Diệp Huyền một thân một mình hạ gục mười mấy vệ sĩ lực lưỡng cường tráng của Lý Hùng Phi, anh ta hoàn toàn có thể khẳng định Diệp Huyền có thân phận còn lợi hại hơn!

Anh Diệp Huyền của mình chỉ đang khiêm tốn mà thôi!

Đúng lúc đó, điện thoại văn phòng reo lên.

“Đại ca, có điện thoại tìm anh!”

Dương Duy ân cần đưa điện thoại qua, nghĩ thầm giọng nói uy nghiêm trong điện thoại hình như mình đã nghe qua ở đâu rồi ấy!

“Xin chào.”

Ngay khi Diệp Huyền vừa trả lời điện thoại, tiếng cười làm lành của Vương Hạo Thiên truyền đến: “Ngài Diệp, tôi là Vương Hạo Thiên! Anh có hài lòng với biểu hiện vừa rồi của tôi không?”

“Ừ, không tệ.”

Diệp Huyền cười nói, Vương Hạo Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Anh Diệp, sau này nếu có việc gì cần tôi làm, anh chỉ cần gọi điện, tôi lập tức có mặt!”

“Ừ, cứ như vậy đi.”

Diệp Huyền kết thúc cuộc gọi thì phát hiện Dương Duy đang đầy khiếp sợ nhìn mình: “Trời ạ, cuộc gọi vừa rồi là của sếp lớn cục kiểm tra chất lượng thành phố Vương Hạo Thiên? Em nhận ra giọng của ông ấy!”

“Đúng!”

Diệp Huyền cười nói: “Chuyện này cậu tự biết là được rồi, đừng nói ra ngoài, tôi không muốn Lâm Thanh Nham biết tôi đang giúp cô ấy, tôi sợ phiền phức.”

Hắn và Lâm Thanh Nham chỉ là một đôi vợ chồng giả, nếu Lâm Thanh Nham thật sự yêu hắn thì phải làm sao bây giờ!

Dù sao hắn vẫn còn bảy mối hôn sự phải giải quyết!

Diệp Huyền khó mà từ bỏ toàn bộ thế giới phồn hoa mỹ lệ vì Lâm Thanh Nham!

“Đại ca, em hiểu rồi, em nhất định sẽ không nói gì với người khác!”

Nhiệt huyết của Dương Duy đang sôi trào!

Ông trời ơi, cuối cùng ngài cũng chịu mở mắt rồi!

Đội ơn ngài đã phái thiên binh thiên tướng như Diệp đại ca tới cứu rỗi tôi và tổ tám!

Lúc này, Lâm Thanh Nham đang triệu tập thân tín của cô tới phòng làm việc để họp.

Mục đích của cuộc họp là muốn mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp mở tiệc chiêu đãi trùm đất Giang Kim Bưu, để thương lượng về việc nhượng lại khu đất thứ hai.

“Diệp Huyền, anh cũng vào họp đi.”

Lâm Thanh Nham gọi Diệp Huyền một tiếng, ánh mắt có chút chờ mong.

“Không cần kêu nó.”

Lâm Văn Bạch lạnh lùng nói: “Nó chỉ là đứa chơi bời lêu lổng thì có thể giúp được gì? Nó còn không biết trùm đất là ai, đừng gọi đến thêm phiền!”

“Ha ha.”

Đối mặt với sự chế giễu của Lâm Văn Bạch, Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi mới không thèm cùng các người đi họp, được rảnh rỗi tôi càng mừng.”

Nói rồi, hắn bắt chéo chân mà ngồi uống trà.

“Đồ không có chí tiến thủ.”

Lâm Văn Bạch để lại một câu rồi kéo Lâm Thanh Nham đi, ông không muốn con gái mình quá thân thiết với Diệp Huyền.

Một lúc sau.

Reng...

Điện thoại di động của Diệp Huyền reo lên, là Trương Vãn Thanh - cháu gái của Trương Vũ Hà gọi đến.

“Anh Diệp, ông nội tôi gặp phải một căn bệnh lạ phức tạp, không tìm thấy phương hướng giải quyết. “

“Ông nội tôi thấy đối phương là ông chủ lớn trên thương trường lại còn cố ý đường xa mà đến, cho nên muốn mời anh đến đây hỗ trợ chỉ giáo một chút, anh có rảnh không?”

Nghe vậy, lông mày Diệp Huyền khẽ cau lại: “Ông chủ lớn kia tên là gì?”

Trương Vãn Thanh thấp giọng nói: “Trùm bất động sản Dương Thành, Giang Kim Bưu!”

“Giang Kim Bưu?”

Ánh mắt Diệp Huyền lóe lên một tia trêu chọc, đó không phải là người mà Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham muốn mời đi ăn sao?

“Trùm đất Giang Kim Bưu, không phải là quá trùng hợp rồi sao?”

Diệp Huyền mỉm cười.

Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham muốn chiêu đãi Giang Kim Bưu, nhưng lại bị hắn đụng trúng người này trước.

“Hóa ra Giang Kim Bưu trở về Dương Thành là để mời bác sĩ Trương khám bệnh.”

Diệp Huyền không do dự, cũng nể mặt mũi Trương Vãn Thanh mà đáp ứng đi qua xem một chuyến.

“Anh Diệp Huyền, bây giờ tôi đậu xe dưới lầu công ty anh rồi, thuận tiện đợi anh tan làm đón anh luôn!”

Giọng nói của Trương Vãn Thanh lanh lảnh giống như tiếng chuông bạc.

Diệp Huyền nghe xong cảm thấy rất thoải mái, tâm tình rất tốt!

Ừm!

Diệp Huyền có một loại tình cảm rất đặc biệt với Trương Vãn Thanh, mà Trương Vãn Thanh cũng là một người đẹp dịu dàng và trí thức.

“Tôi có thể tan làm ngay bây giờ!”

Diệp Huyền sẽ không thực sự tự nhốt mình đến chết khi làm việc trong Tập đoàn Lâm thị.

“Anh Diệp Huyền, vậy tôi đợi anh!”

Giọng nói của Trương Vãn Thanh rất hưng phấn, có thể tưởng tượng được tâm trạng của cô bây giờ cũng rất tốt!

Sau khi thấy Diệp Huyền cúp máy, Dương Duy và những người khác cười khúc khích: “Đại ca, he he, bạn gái anh gọi à?”

“Tạm thời thì chưa.”

Tâm trạng Diệp Huyền rất tốt: “Nhưng chuyện này còn phải xem duyên phận. Được rồi, tôi đi đây.”

“Vâng!”

Dương Duy lập tức đáp rồi cười rạng rỡ tiễn Diệp Huyền ra khỏi văn phòng.

“Diệp Huyền đâu rồi?”

Sau khi Diệp Huyền rời đi được một lúc, Lâm Thanh Nham họp xong liền đi đến văn phòng tổ tám.

“Thật trùng hợp, anh Diệp vừa mới đi rồi.”

Dương Duy nhìn qua cửa sổ, cười chỉ chỉ xuống lầu: “Nhìn kìa, anh Diệp chuẩn bị lên xe, người đẹp đón anh ấy đấy.”

“Hả?”

Lâm Thanh Nham vội vàng nhìn xuống lầu qua cửa sổ, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người hoàn mỹ đang thân mật ôm cánh tay Diệp Huyền.

Hai người nói chuyện vui vẻ và không ngừng cười.

Chắc hẳn mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết!

Nhìn cảnh tượng dưới lầu, không hiểu sao trong lòng Lâm Thanh Nham rất khó chịu, có cảm giác chua xót!

Cô thật sự muốn biết Diệp Huyền thân thiết với ai như vậy!
Chương 39: Thanh Nham ghen tị, người đẹp trúng tà

Lâm Thanh Nham dường như đang ăn giấm, nghĩ đến Diệp Huyền, trong lòng cô lại thấy chua chua.

“Lúc sáng còn ra mặt giúp mình dưới áp lực của mọi người, còn giúp mình tát Lục Kiên hai cái, điều này khiến mình cảm động!”

“Hơn nữa còn ôm mình, khen mình mông to, dáng đẹp!”

“Nhưng bây giờ vừa quay đầu lại liền đi tìm một người phụ nữ khác!”

“Hừ! Đồ cặn bã!”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nham tràn đầy oán hận, trong lòng không khỏi mắng Diệp Huyền!

Thấy cô như vậy, Dương Duy mỉm cười hỏi: “Chị Thanh Nham, chị ăn giấm chua à?”

“Ăn giấm gì? Cậu nói lung tung gì đó?”

Lâm Thanh Nham lườm anh ta một cái: “Cậu bị gì vậy? Sao lại gọi Diệp Huyền là anh? Không phải tôi đã nhờ cậu cho anh ta một bài học à?”

“Chuyện này...”

Dương Duy nhất thời không biết nên giải thích như thế nào!

“Thật ra, tối hôm qua...”

Anh ta suýt chút nữa không kìm được mà nói ra chuyện Diệp Huyền phát uy một mình đánh bẹp hơn mười vệ sĩ của Lý Hùng Phi và âm thầm cứu Lâm Thanh Nham!

Cũng may anh ta luôn khắc ghi lời Diệp Huyền đã nói, mạnh mẽ ép xuống lời nói đã lên tới miệng!

Anh ta không muốn bị Diệp Huyền đánh chết!

“Tối hôm qua thì sao?”

Lâm Thanh Nham nhìn chằm chằm anh ta, không ngừng hỏi: “Nói, tối hôm qua còn có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết đúng không?”

“Không! Hoàn toàn không có gì!”

Dương Duy sợ lộ tẩy, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chị Thanh Nham, không phải tối hôm qua chị bị ngất sao, bây giờ chị còn chỗ nào không thoải mái không?”

“Tôi không sao!”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nham tràn đầy thất vọng, cô còn tưởng rằng mình có thể tra ra được một ít bí mật.

Vừa nói cô vừa đưa cho Dương Duy một tờ chi phiếu: “Tối hôm qua cậu bảo vệ tôi, đây là tiền thưởng của cậu. Cậu lấy một phần ba, phần còn lại đưa cho bốn đội trưởng bảo vệ tối qua!”

Mở chi phiếu ra xem, tuyệt vời, tổng cộng ba trăm nghìn!

Một phần ba là một trăm nghìn, đây chính là ba tháng tiền lương của một thiếu gia không được gia tộc coi trọng như Dương Duy!

“Chị Thanh Nham! Cảm ơn chị!”

Dương Duy vô cùng hưng phấn, đồng thời anh ta cũng càng thêm khâm phục và cảm kích Diệp Huyền hơn!

Chờ Diệp đại ca có thời gian nhất định phải mời anh ấy đi uống rượu mới được!

“Vui như vậy à?”

Lâm Thanh Nham trợn mắt nhìn anh ta, lúc đi tới cửa thì quay đầu lại nói: “Nhân tiện, giúp tôi để ý Diệp Huyền, nếu sau này có phụ nữ tới tìm anh ta thì nhớ kỹ nhất định phải nói với tôi!”

“Được! Chị Thanh Nham, tôi nhớ rồi!”

Dương Duy ngoài mặt làm ra vẻ trung thành, nhưng trong lòng lại nghĩ: tôi mới không dám báo cho chị, nếu không Diệp đại ca sẽ đánh chết tôi trong tíc tắc mất!



Dưới lầu của tập đoàn Lâm thị.

Diệp Huyền ngồi vào trong xe của Trương Vãn Thanh hỏi: “Cô biết bao nhiêu về Giang Kim Bưu?”

Trương Vãn Thanh nhẹ nhàng nói: “Giang Kim Bưu sở hữu một phần năm đất thương mại ở Dương Thành, được công nhận là trùm đất ở Dương Thành!”

“Ngoài việc là trùm đất đai, ông ấy còn sở hữu mấy con phố thương mại và trung tâm mua sắm lớn. Hầu như tất cả mọi người ở Dương Thành đều đã nghe qua sự huy hoàng của ông ấy.”

“Anh vậy mà không biết ông ấy?”

“Ừm.”

Diệp Huyền chỉ cười nhẹ.

Suy cho cùng thì Lưu Công Thiên của Lưu gia và trùm đất Giang Kim Bưu thậm chí còn chưa phải là thành viên cơ bản của Thương Hội Giang Nam.

Mà chủ tịch Thương Hội Giang Nam chỉ là một cấp dưới bình thường dưới trướng Diệp Huyền.

Cho nên, trong mắt Diệp Huyền, cái gọi là nhân vật lớn được công nhận ở Dương Thành chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.

“Anh Diệp, ông nội tôi nói tình trạng của bệnh nhân rất kỳ lạ, nếu nói có bệnh thì không hiểu sao lúc ông nội bắt mạch mọi thứ đều bình thường!”

“Thế nhưng tinh thần của người đó rất suy yếu và uể oải, giống như bị bệnh lâu ngày vậy!”

“Ông nội tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị nhưng đều không có tác dụng. Ông nội nói chưa bao giờ gặp phải tình trạng kỳ lạ như vậy!”

“Cho nên muốn nhờ anh Diệp chẩn đoán giúp.”

Diệp Huyền nghe cô nói xong thì trong lòng hắn đã có phán đoán sơ bộ rồi!

Thiếu năng lượng và tinh thần uể oải không nhất thiết là do bệnh tật gây ra.

Trúng tà cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy!

Trong khi hai người nói chuyện, xe đã chạy đến một trang viên tư nhân ở vùng ngoại ô.

Ngay khi Diệp Huyền bước xuống xe, hắn liền cảm thấy trang viên bị bao phủ bởi một luồng khí tức mà người bình thường khó phát hiện ra!

Diệp Huyền là người tu tiên, hết thảy nghiệp chướng đều không thể thoát khỏi con mắt hắn.

Chỉ nhìn một cái, Diệp Huyền cơ bản đã xác định được chủ nhân của trang viên này đã xảy ra chuyện gì!

Trúng tà!

Sau khi vào trang viên, Diệp Huyền nhìn thấy một người đàn ông trung niên có khí chất uy nghiêm ngồi trong đại sảnh, Giang Kim Bưu.

Ngồi trên ghế sofa cạnh ông ta là một người phụ nữ với khuôn mặt hốc hác tiều tụy.

Dù vậy, nhìn vào dáng vẻ của người phụ nữ này thì không khó để nhận ra rằng khi bà ấy khỏe mạnh chắc chắn là một người phụ nữ xinh đẹp.

Bà ấy là vợ của Giang Kim Bưu.

Nếu nhìn vào tướng mạo thì người phụ nữ xinh đẹp này thường xuyên làm việc thiện.

Tại sao bà ấy lại trúng tà.

Diệp Huyền cũng có chút hứng thú trong lòng.

Khi Trương Vũ Hà nhìn thấy Diệp Huyền tới, ánh mắt ông lập tức sáng lên!

Ông thầm nghĩ, nếu ngay cả Diệp Huyền cũng không nhìn ra manh mối thì chắc chắn người phụ nữ này chữa không được!

“Diệp Huyền, đã phiền cậu theo Vãn Thanh tới đây, vất vả rồi!”

Giọng Trương Vũ Hà nghe có vẻ kích động, nhanh chóng kéo Diệp Huyền đến giới thiệu với người đàn ông trung niên:

“Anh Giang, cậu ấy chính là bác sĩ Diệp thần kỳ mà tôi đã nói với anh trước đó!”

Giang Kim Bưu nhìn Diệp Huyền từ trên xuống dưới, sau đó lập tức kéo Trương Vũ Hà sang một bên:

“Bác sĩ Trương, tôi kính trọng anh là thần y của Dương Thành nên mới đặc biệt đưa anh đến chữa trị cho vợ tôi, sao anh lại gạt tôi như vậy?”

“Nếu anh không chữa được cho vợ tôi thì tôi cũng sẽ không trách anh, tôi có thể ngay lập tức đưa vợ tôi đến thủ đô điều trị! Sao anh phải tìm một thằng nhóc đến đây để đẩy trách nhiệm?”

Lúc đầu ông ta còn tưởng rằng Trương Vũ Hà mời đến một vị bác sĩ nổi tiếng, trong lòng cực kỳ chờ mong!

Nhưng mà người đến lại là một chàng trai trẻ!

Đúng là làm loạn!

Vẻ mặt Trương Vũ Hà xấu hổ, vội vàng giải thích: “Chủ tịch Giang, anh đừng thấy Diệp Huyền còn trẻ mà lầm, y thuật và kiến thức của cậu ấy vượt xa tôi!”

“Ông xã, em lại đau đầu nữa, em lên lầu ngủ một lát nhé...”

Lúc này, vợ Giang Kim Bưu yếu ớt lên tiếng.

Bà đứng dậy với vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Bác sĩ Trương, cảm ơn bác sĩ đã khám bệnh cho tôi. Tôi đi ngủ một lát.”

Trương Vũ Hà không đành lòng hỏi: “Diệp Huyền, cậu nghĩ sao về bệnh tình của bà Giang?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Theo tôi thấy, nếu bây giờ bà ấy đi ngủ thì sẽ không tỉnh lại nữa, vĩnh biệt cõi đời.”

Cái gì?

Giang Kim Bưu lập tức giận tím mặt: “Cậu bạn trẻ, cậu nói cái gì!”

Trương Vũ Hà bị dọa quá mức vội nói: “Diệp Huyền, cậu, sao cậu lại nói như vậy?”

Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Bà Giang bị tà khí ăn mòn, nguyên thần bị tổn thương, đã đến thời khắc nguy hiểm. Một khi bà ấy chìm vào giấc ngủ, nguyên thần yếu đi sẽ không thể chịu nổi nữa.”

“Tà khí?”

Giang Kim Bưu tức giận từ tận đáy lòng!

Cái gì mà tà khí ăn mòn, rõ ràng là người này đang nói chuyện giật gân, cố làm ra vẻ huyền bí.

“Bác sĩ Trương, tôi kính trọng anh nên không tính toán với cậu ta, nhưng xin hãy lập tức đưa người thanh niên này đi đi!”

Trong lòng ông tràn đầy hoài nghi với Diệp Huyền, đồng thời cũng thất vọng về y thuật của Trương Vũ Hà!

Mặc dù Trương Vũ Hà không biết tại sao Diệp Huyền lại nói như vậy nhưng ông hoàn toàn tin tưởng hắn!

“Chủ tịch Giang, tôi hiểu anh yêu thương vợ mình nên sốt ruột, nhưng xin anh đừng nóng vội, hãy nghe Diệp Huyền nói tiếp!”

“Không cần! Cơ thể vợ tôi ngày càng yếu đi, tôi phải nhanh chóng đến thủ đô chữa trị!”

Rất rõ ràng, ông ta đang ngầm trào phúng y thuật Trương Vũ Hà không tới nơi tới chốn!

Thêm nữa y thuật của người mà ông mời tới cũng không tới nơi tới chốn!

Có khi còn là lang băm!

Vẻ mặt Trương Vũ Hà tràn đầy xấu hổ, Trương Vãn Thanh cũng lo lắng.

Nhưng Diệp Hiên lại thờ ơ mà cười: “Ông ta không nghe thì đó là tổn thất của ông ta, dù sao những bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô cũng sẽ không có biện pháp gì, cuối cùng bọn họ vẫn phải trở về cầu tôi!”

Ánh mắt Giang Kim Bưu tràn đầy tức giận: “Thủ đô có nhiều bác sĩ nổi tiếng như vậy, làm sao có thể không có biện pháp gì? Cậu thật sự là ăn nói bừa bãi!”

Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Những người được gọi là bác sĩ nổi tiếng kia có từng hỏi ở đầu giường vợ ông có để vật gì mới không không?”

Nghe vậy, vợ chồng Giang Kim Bưu không khỏi sững sờ cả người, đồng thời không thể tin được mà nhìn về phía Diệp Huyền:

“Cậu... làm sao cậu biết?”

Giọng điệu Diệp Huyền bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn biết những chuyện này không khó chút nào. Tình trạng suy nhược và tinh thần uể oải của bà Giang đã xuất hiện từ một tuần trước.”

Nói rồi, Diệp Huyền bấm ngón tay tính toán: “Thời gian chính xác là bảy ngày trước, khoảng giữa từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.”

Nghe hắn nói như vậy, cả người Giang Kim Bưu choáng váng.

“Đúng vậy!”

Giang Kim Bưu không thể không khiếp sợ, bởi vì chuyện này ngay cả Trương Vũ Hà cũng không biết!

Cho nên, Diệp Huyền càng không thể biết được!

“Tôi đã nói rồi, vợ ông bị tà khí xâm nhập thân thể, đồ vật đặt ở đầu giường vợ ông chính là thủ phạm!”

“Vật đó đã bị người khác động tay động chân, tản ra tà khí mà người bình thường không thể nhìn thấy!”

“Các người nhìn thấy vật kia đẹp mắt liền tùy ý mang về phòng, phạm vào tối kỵ.”

“Nếu tôi tính không sai thì vật đó là Tỳ Hưu, còn là Tỳ Hưu màu đỏ, đúng không?”

Nghe Diệp Huyền có thể nói chính xác về thời gian, đồ vật, thậm chí là màu sắc, hai vợ chồng Giang Kim Bưu liền chết lặng!

Trương Vũ Hà và Trương Vãn Thanh cũng thở dốc, khó tin nhìn Diệp Huyền!

Tất cả đều chấn kinh và bội phục Diệp Huyền!

“Cao nhân, cao nhân!”

Sau khi Giang Kim Bưu phục hồi tinh thần, thế mà lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền: “Ngài Diệp, xin hãy tha thứ cho giọng điệu bất kính vừa rồi của tôi, tôi có mắt mà không nhận ra vàng ngọc, thật đáng chết!”

Nói xong, ông tự tát vào mặt mình, trên mặt lập tức xuất hiện dấu bạt tay!

Có thể thấy được ông dùng hết sức mà tát!

Giang Kim Bưu không để ý đến bản thân mà thở dồn dập nói với Diệp Huyền: “Ngài Diệp, xin hãy giúp đỡ, vợ tôi bị bệnh tật dày vò quá khổ!”

Diệp Huyền không hề mềm lòng mà chỉ cười nhạt: “Không phải vừa rồi ông nói sẽ đến thủ đô chữa trị sao, lại còn bất kính với với bác sĩ Trương, sao giờ phải cầu cứu chúng tôi?”
Chương 40: Mượn hoa hiến phật và chữa bệnh cho Vương Lệ

“Ngài Diệp Huyền, là lỗi của tôi, là tôi quá nóng ruột đã mạo phạm đến cậu.”

Bị Diệp Huyền từ chối, sắc mặt Giang Kim Bưu lập tức sụp đổ, ông ta lúng túng nhìn về phía Trương Vũ Hà, muốn cầu xin ông giúp đỡ.

Trương Vũ Hà làm sao có thể không biết Diệp Huyền là đang mượn hoa hiến Phật, muốn Giang Kim Bưu nhớ kỹ ân tình của Trương Vũ Hà ông!

“Diệp Huyền.”

Trương Vũ Hà cười nói: “Chủ tịch Giang cũng vì quá yêu thương vợ mình nên sốt ruột mới nói năng lỗ mãng, thật sự không phải cố ý.”

Trương Vãn Thanh cũng bị Giang Kim Bưu làm cho cảm động.

Suy cho cùng, một nhân vật lớn như ông ta lại có thể vì vợ mình mà quỳ gối trước người khác, thật sự rất hiếm có.

“Anh Diệp Huyền, hay là anh giúp đỡ chút đi.”

Trương Vãn Thanh nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Huyền, ánh mắt tràn đầy cầu xin.

“Được rồi.”

Diệp Huyền cũng không quá nhiệt tình mà chỉ liếc mắt nhìn Giang Kim Bưu: “Tôi nể mặt bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh mới đồng ý giúp đỡ đó.”

Giang Kim Bưu kích động, vội vàng cúi người về phía Diệp Huyền và Trương Vũ Hà: “Cảm ơn Diệp thần y, cảm ơn Trương thần y và cô Vãn Thanh!”

Tâm trạng của Trương Vũ Hà rất sảng khoái, ông không khỏi thầm khen ngợi Diệp Huyền thật hiểu đạo lí đối nhân xử thế!

“Ngài Diệp Huyền, xin mời uống trà!”

Giang Kim Bưu nhanh chóng rót một chén trà cho Diệp Huyền, đưa bằng hai tay, kích động hỏi:

“Ngài Diệp, có phải tôi chỉ cần ném Tỳ Hưu màu đỏ ở đầu giường vợ tôi đi thì bà ấy có thể khỏe lại đúng không?”

Diệp Huyền nhận lấy tách trà, không nhanh không chậm trả lời: “Có thể khỏe lên được một nửa, dù sao thân thể của vợ ông đã bị tà khí ăn mòn, muốn hoàn toàn khỏe lại còn cần dùng một chút phương pháp đặc thù.”

Giang Kim Bưu vội vàng đỡ vợ ngồi xuống, cung kính hỏi: “Bác sĩ Diệp, tôi sẽ lập tức vào phòng lấy hết đồ trang trí ra cho cậu xem!”

Trong phòng có rất nhiều đồ trang trí và ngọc bích, ông ta sợ ngoài Tỳ Hưu màu đỏ ra thì còn có thể có những thứ khác bất thường!

Nếu không ông ta cũng không biết nên tìm ai trả thù!

“Được!”

Sau khi Diệp Huyền trả lời liền ngồi xuống uống trà.

Giang Kim Bưu vội vàng chạy lên phòng lấy Tỳ Hưu ra.

Bà Giang cũng lịch sự chào hỏi Diệp Huyền: “Bác sĩ Diệp, tôi tên là Vương Lệ, cậu có phòng khám riêng như bác sĩ Trương không?”

“Không, tôi làm việc cho một công ty xây dựng.”

Vương Lệ nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên: “Bác sĩ Diệp, gia đình chúng tôi làm bên đất đai, có thể coi là một nửa cùng ngành nha!”

Diệp Huyền cười nhẹ: “Đại khái cũng liên quan.”

Vương Lệ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy thái độ của Diệp Huyền!

Diệp Huyền này hình như chưa từng nghe đến tên chồng bà?

Trùm đất Giang Kim Bưu, cậu ấy chưa nghe nói qua sao?

Hay là cậu Diệp Huyền không coi trọng?

Lúc này, Giang Kim Bưu đã từ trên phòng đi xuống và mang theo rất nhiều đồ trang sức.

Vương Lệ giả vờ kinh ngạc, cười nói: “Ông xã, bác sĩ Diệp cùng ngành với chúng ta đó!”

Nghe vậy, ánh mắt Giang Kim Bưu không khỏi sáng lên: “Bác sĩ Diệp, cậu làm việc ở đâu thế?”

“Anh Diệp làm việc ở tập đoàn Lâm thị!”

Trương Vãn Thanh ngồi bên cạnh Diệp Huyền mỉm cười giúp Diệp Huyền trả lời.

“Tập đoàn Lâm thị?”

Giang Kim Bưu càng cười chân thành hơn: “Thật là trùng hợp, tôi vừa gặp được một cổ đông của tập đoàn Lâm thị!”

“Để tôi nghĩ xem, đúng rồi, ông ta tên là Lục Chí Phàm!”

Diệp Huyền nghe được lời này không khỏi cau mày, Lục Chí Phàm không phải chính là cha ruột của Lục Kiên sao?

“Lục Chí Phàm là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lâm thị, nhưng tôi không có quan hệ gì với ông ta cả.”

Nghe Diệp Huyền nói như vậy, Giang Kim Bưu cười nói: “Chuyện này đơn giản thôi, ngày mai tôi mời mọi người đến nhà tôi ăn cơm, mọi người liền quen biết ấy mà!”

Diệp Huyền lắc đầu, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Không cần, tôi không muốn liên quan gì đến cha con Lục Chí Phàm! Mà cha con họ cũng không đủ tư cách ngồi ăn cùng bàn với tôi!”

Giang Kim Bưu là một doanh nhân khôn khéo, hơn nữa còn rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, chỉ với một câu này của Diệp Huyền ông ta liền có thể đoán ra.

Cha con Lục Chí Phàm và Diệp Huyền có mâu thuẫn!

“Không sao, bác sĩ Diệp không thích thì cứ coi như tôi chưa nói gì đi!”

Giang Kim Bưu vội vàng chuyển chủ đề, chỉ vào một đống lớn đồ trang trí trên mặt đất: “Nhân tiện, bác sĩ Diệp, cậu xem giúp một chút, đồ trang trí nào có vấn đề vậy?”

Diệp Huyền thản nhiên liếc mắt một cái rồi nhìn về phía khối Tỳ Hưu và một miếng ngọc bội.

Có một luồng khí tức màu đen lưu chuyển bên trên mà người khác không thể nhìn thấy!

Nhưng Diệp Huyền là tu tiên giả, hết thảy nghiệp chướng đều chạy không khỏi đôi mắt của hắn!

“Chính là miếng ngọc bội màu đỏ và Tỳ Hưu màu đỏ có vấn đề, đã bị nhiễm tà, vứt đi đi.”

Diệp Huyền nói thẳng!

Giang Kim Bưu lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Khối Tỳ Hưu này... là do Lục Chí Phàm, cổ đông thứ hai của tập đoàn Lâm thị tặng cho vợ tôi!”

“Tôi nhận lễ vật của ông ta, còn chuẩn bị đồng ý bán khu đất thương mại thứ hai cho ông ta!”

Giang Kim Bưu tức giận đến sắc mặt âm trầm!

Lục Chí Phàm, ông có ý gì?

Nhưng mà Trương Vũ Hà lại khó hiểu khi nghe thấy điều này: “Anh Giang, chỉ là một kiện ngọc Tỳ Hưu mà thôi, sao anh lại bán khu đất thương mại thứ hai quan trọng như vậy cho ông ta?”

Giang Kim Bưu cười bất lực: “Không biết Lục Chí Phàm này dùng biện pháp gì mà khiến ân nhân của tôi ra mặt nói chuyện giúp ông ta, tôi chỉ muốn báo đáp ân nhân của mình!”

Trương Vũ Hà gật đầu: “Hóa ra là như vậy!”

Đúng vậy, trên đời này lòng tốt và ân tình là thứ khó trả nhất!

Diệp Huyền hoàn toàn không có hứng thú với những thứ này: “Ông Giang, trong nhà cố gắng đặt càng ít đồ trang trí và ngọc bội không rõ nguồn gốc càng tốt, Phong Thủy Huyền Môn rất kỳ ảo, cẩn thận chọc phải họa.”

Khi đang nói chuyện, bàn tay to lớn của Diệp Huyền ngưng tụ pháp lực, nhẹ nhàng ấn vào Tỳ Hưu!

Răng rắc!

Tỳ Hưu theo âm thanh vỡ vụn, một luồng khí đen mờ nhạt thoát ra, cực kỳ thần kỳ!

“Đó là cái gì?”

Mọi người kinh hãi.

“Chính là tà khí.”

Diệp Huyền cũng không giấu diếm gì: “Trong Đạo giáo có thiện có ác, có chính có tà, có thể giúp người, cũng có thể hại người. Tỳ Hưu này đã bị rót vào tà khí, dùng để hại người.”

Nói rồi, Diệp Huyền ngưng tụ một hơi tiên khí thổi bay tà khí, biến mất không dấu vết.

“Cái này...”

Bất kể là bác sĩ Trương hay Giang Kim Bưu đều trợn to hai mắt.

“Vậy là xong rồi?”

Trương Vãn Thanh thấp giọng nói: “Tôi còn tưởng rằng anh Diệp Huyền sắp vẽ bùa chú.”

“Ha ha.” Diệp Huyền cười nói: “Việc nhỏ như vậy không cần tôi phải vẽ bùa đâu.”

Sau đó, Diệp Huyền giúp Vương Lệ xoa bóp các huyệt đạo trên tay và huyệt hậu tâm, khơi thông khí huyết, xua đuổi dấu vết tà khí ra khỏi cơ thể bà.

Chỉ chưa đầy một phút.

Sắc mặt Vương Lệ chuyển biến tốt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: “Tôi cảm thấy sức lực của mình đang từ từ khôi phục!”

Chuyện này quả thực quá thần kỳ!

Không thể giải thích bằng khoa học!

Giang Kim Bưu hưng phấn đến mức lập tức khâm phục Diệp Huyền!

Giang Kim Bưu kích động cực kỳ, ông lập tức phục Diệp Huyền sát đất!

Ông cảm thấy ngoài y thuật cao siêu ra thì Diệp Huyền còn là cao thủ Huyền Môn!

Một cao nhân như vậy nhất định không thể bỏ qua!

Mà bác sĩ Trương thì càng vui vẻ trong lòng, ông đã sớm coi Diệp Huyền như cháu rể của mình, Diệp Huyền càng có năng lực thì ông càng mở mày mở mặt!

“Thế giới rộng lớn như vậy, không không thiếu những chuyện kỳ diệu.”

“Đặc biệt là huyền thuật đạo thuật của Long quốc chúng ta đã được truyền thừa mấy ngàn năm, càng thêm huyền bí. Mọi người phải giữ lòng kính sợ, không hiểu thì không nên đụng vào là tốt rồi.”

Lời nói của Diệp Huyền nghe qua thì có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại ẩn chứa đạo lý to lớn.

“Ngài Diệp Huyền dạy rất đúng.”

Vợ chồng Giang Kim Bưu vô cùng bội phục, bác sĩ Trương cũng liên tục gật đầu!

Ánh mắt Trương Vãn Thanh sáng ngời, cô vô cùng sùng bái và yêu mến Diệp Huyền!

“Vừa vặn đến giờ ăn cơm trưa, Diệp thần y, cậu nhất định phải lưu lại ăn bữa cơm!”

“Cậu đã chữa khỏi bệnh cho vợ tôi, nhất định phải cho tôi một cơ hội để cảm tạ!”

Giang Kim Bưu cực kỳ mong đợi, Vương Lệ trực tiếp ra tay, nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Huyền: “Ở lại dùng cơm!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom