• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (13 Viewers)

  • Chương 1096-1100

Chương 1096: Vùng đất hồi ức

Sáng ngày thứ ba Giang Cung Tuấn ở thành Bất Chu.

Trời vừa sáng thì xuất hiện một cảnh tượng kì dị trong trời đất. Phía trên khu vực phía trên của thành Bất Chu xuất hiện một cánh cổng huyền ảo, trên cổng còn lơ lửng những ký tự lớn. Mấy ngày nay Giang Cung Tuấn đều dành thời gian ở trong sân tu luyện, vừa thấy cánh cửa huyền ảo xuất hiện, nhìn chằm chằm một lúc, cũng không biết những kí tự lớn lơ lửng trên đó là cái gì.

Những từ này rất cổ xưa và vô cùng bí ẩn. Dường như có sự sống, không ngừng chuyển động.

Rất nhanh Mạch Doanh, Tam Hoài Linh và những cao thủ trong Ma giới cũng xuất hiện.

Giang Cung Tuấn lập tức đi tới cạnh Mạch Doanh hỏi: “Nhìn xem, đây là cánh cổng huyền ảo vừa mới xuất hiện. Cánh cổng này nối liền với vết nứt phong ấn trên bầu trời, trên bầu trời xuất hiện mấy ký tự lớn, những ký tự này là có ý gì?”

Mạch Doanh còn chưa nói gì, Tam Hoài Linh đã gật đầu nói :”Biết rồi.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhìn Tam Hoài Linh: “Những ký tự này có ý nghĩa gì?”

“Thời Không Chi Môn”

“Sao?”

Giang Cung Tuấn sững người, hỏi: “Thời không chi môn, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

Tam Hoài Linh lắc đầu, nói: “Tôi không rõ, nhưng nếu tôi đoán không nhầm, cánh cửa này được kết nối với một thời gian và không gian nhất định. Sau khi đi xuyên qua cánh cửa này chúng ta có thể đi vào thời gian và không gian không xác định”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Là thời gian mà nơi này bị phong ấn sao?”

Tam Hoài Linh lắc đầu: “Không chắc, có thể là một vùng nào đó bị phong ấn hoặc cũng có thể là một không gian nhỏ, là cái gì thì phải đi vào mới biết.”

“Cánh cửa này chính là Tạo hóa xuất hiện sau thiện tại sao?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Tam Hoài Linh gật đầu: “Đúng đến tám chín phần”

Lúc này trên bầu trời xuất hiện rất nhiều người. Những người này từ trong thành Bất Chu bay lên, không chút do dự trực tiếp tiến vào trong cánh cửa huyền ảo, biến mất trong ánh mắt của rất nhiều người.

Một người, hai người, mười người, trăm người… Những cao thủ tiến vào trong không trung ngày càng nhiều.

“Chúng ta cũng đi.” Tam Hoài Linh nhìn Mạch Doanh.

Mạch Doanh cũng nhìn Giang Cung Tuấn nhưng Giang Cung Tuấn lại có chút lưỡng lự. Bởi vì anh không biết thời cổng chi môn rốt cuộc là gì, anh không biết mình sẽ xuất hiện ở đầu sau khi bước vào cánh cổng thời gian và không gian, nếu anh không thể quay lại thì sẽ rất phiền phức.

Anh vẫn còn đang do dự, không biết có nên đi theo không.

Mạch Doanh dường như nhìn thấu sự do dự trong lòng Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, đi thôi, không sao cả, nếu đi được thì nhất định sẽ trở về được, cánh cổng thời gian và không gian, thế giới không biết đến, thời gian và không gian không rõ, chắc chắn phải có Tạo hóa lớn trong đó”.

Giang Cung Tuấn ho nhẹ một tiếng.

“Hừm”

“Cho dù là có may mắn xuất hiện đi nữa, cũng không còn đến lượt tôi, cao thủ ở nơi ba nghìn phong ẩn nhiều như vậy, hơn nữa còn có cả thiên tài đã phong ấn mấy vạn năm trước thậm chí cả mười mấy vạn năm”.

“Nhiều cao thủ đến tranh cướp may mắn như vậy, muốn lấy được đúng là khó như lên trời”

Giang Cung Tuấn thở dài.

Mặc dù người thủ hộ sau khi dặn dò, muốn anh bằng mọi cách phải chiếm được Tạo hóa, nhưng xét theo tình hình hiện tại thì khó, quá khó để giành được.

Mạch Mạc cười: “Tạo hóa này không phải cứ mạnh là giành được, phải có duyên, đi thôi, đi xem cũng không mất gì”

Mạch Doanh nói như vậy, Giang Cung Tuấn cũng quyết định đi xem cùng họ.

“Được.” Anh gật đầu nhẹ.

“Đi” Tam Hoài Linh nói.

Anh ta dẫn đầu bay lên không, xuất hiện giữa không trung, thuộc hạ cũng đi cùng ngay sau anh ta.

Sau cùng là Mạch Doanh, Giang Cung Tuấn đi theo sau Mạch Doanh xuất hiện trước cánh cửa thời gian và không gian.

Cánh cửa này vắt ngang trên bầu trời, hai bên là vết nứt phong ấn nối liền trái đất và ba ngàn thế giới, cánh cửa rất lớn, cao tới một trăm mét, hai bên cánh cửa vẫn có thể nhìn thấy những ký tự thần kỳ, văn tự từ thời xa xưa, đến cả những người trong Ma giới như Tam Hoài Linh cũng không hề biết ý nghĩa của những ký tự này.

Trong cửa lớn, sương trắng mù mịt.

Không thể nhìn xuyên qua màn sương trắng và biết những gì ẩn nấp đằng sau cánh cổng. Một cao thủ xuất hiện giữa không trung, bước vào cánh cổng thời gian và không gian, và biến mất khỏi trái đất.

Tam Hoài Linh tiến lên, bước vào cánh cổng thời gian và không gian.

Ngay sau đó, đám thuộc hạ của anh ta cũng bước vào.

“Giang Cung Tuấn, chúng ta cùng đi.”

Mạch Doanh nhìn Giang Cung Tuấn.

“Được.”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Hai người bước lên, tiến vào cánh cửa thời gian và không gian thần bí. Lúc bước vào cánh cửa thần kỳ, Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy có một sức mạnh lớn vô cùng bao phủ lấy cơ thể, cảm thấy bản thân bị khống chế hoàn toàn.

Cơ thể của anh bị sức mạnh của cánh cổng không gian ôm trọn lấy, đồng thời một lực hút mạnh mẽ từ trong cánh cổng không gian thời gian tỏa ra, cơ thể anh bị cuốn vào trong cánh cổng.

Trong khoảng thời gian ngắn, hoa mắt chóng mặt, anh gần như mất đi lý trí tạm thời. Trạng thái diễn ra trong khoảng năm giây, sau năm giây, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở một nơi xa lạ.

Giang Cung Tuần quan sát bốn phía.

Đây là một thế giới xa lạ, anh đang đứng là ở trên một dãy núi, xung quanh có cây cổ thụ sừng sững cao chọc trời, trong rừng tràn ngập nguồn khí nguyên sinh.

Phảng phất nghe thấy tiếng gầm thét của con quái vật vô danh. Anh bay lên không trung.

Bay cao lên mấy nghìn ki-lô-mét, nhìn xung quanh, dưới sự quan sát của anh, khu vực này toàn là núi.

“Đây là đâu?”

Giang Cung Tuần hoài nghi trong lòng.

“Mạch Doanh đâu?”

Anh nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Mạch Doanh khiến anh cảm thấy khó hiểu, anh bước vào cánh cửa thời gian và không gian cùng Mạch Doanh, nhưng lại không thấy Mạch Doanh, lẽ nào sau khi bước vào cổng thời gian và không gian, sẽ bị dịch chuyển đến những địa điểm khác nhau?

“Chào mừng đến với vùng đất hồi ức”

Khi Giang Cung Tuấn còn đang thắc mắc, một giọng nói từ phương trời xa truyền đến.

“Ai, là ai nói vậy?”

Giang Cung Tuấn cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.

Lúc này, giọng nói lại vang lên.

“Vùng đất hồi ức là một thế giới phép thuật và là một thế giới đặc biệt, từ nay trở đi hoàn thành thử thách có thể khiến thời gian quay ngược lại một khoảng, hoàn thành thử thách càng khó thì thời gian quay ngược lại càng lâu”

“Truy tìm quá khứ, truy tìm nguồn gốc của thế giới”

“Trỉa qua hàng loạt thử thách, vượt qua các khoảng thời gian, hoàn thành đủ các thử thách, chớp mắt có thể trở về thời trời đất còn sơ khai.”

“Người ta đồn rằng, trời đất vừa mở ta, phóng ra những chùm tia sáng, những tia sáng này ẩn chứa ý nghĩa tối thượng của thế gian.”

“Từ xa xưa, trời đất đã mở ra thế giới hồi ức vài lần, nhưng không ai có thể quay ngược thời gian, không ai có thể nhìn thấu ý nghĩa cuối cùng của trời đất là gì”

“Các vị, có thể đi đến bước này, có thể thấy được may mắn của mọi người rồi”

Một giọng nói vang lên trong thế giới vô định, nó văng vẳng bên tại tất cả mọi người trên vùng đất hồi ức. Giang Cung Tuấn nghe xong những lời này, hoàn toàn sững sờ.

“Vùng đất hồi ức, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

“Hoàn thành thử thách, xuyên qua thời gian, không gian, một bước trở về thời kỳ sơ khai của trời đất”

Giang Cung Tuần thở dài.

Anh không ngờ rằng, trên thế giới này, lại vẫn còn một vùng đất thần kỳ như vậy.
Chương 1097: Tìm hiểu hồi ức.

Bước vào cánh cửa không gian và thời gian, Giang Cung Tuấn bước vào vùng đất hồi ức.

Anh cũng bước đầu đi tìm hiểu về vùng đất hồi ức. Vùng đất hồi ức, chính là thời gian bắt đầu mở ra vùng đất hồi ức, quay trở về thời kỳ sơ khai của trời đất, nhìn thấu ý nghĩa tối thượng của trời đất, và những thứ khác, anh đều không hiểu.

Anh nhìn bốn phía xung quanh, theo quan sát khu vực này không có người. Cơ thể từ trên không trùng hạ xuống, xuất hiện trên dãy núi Mang Mang, chiếc nhẫn trên tay biến ảo ra một tia sáng rơi trên mặt đất, cuối cùng biến thành một Tiên phủ nhỏ, Giang Cung Tuấn bước vào Tiên phủ.

Sau đó, tiên phủ cử nhỏ dần, cuối cùng chìm trong lòng đất. Ngay cả khi ai đó đi qua đây, họ sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của Tiên phủ.

Bên trong Tiên phủ.

Giang Cung Tuấn, Huyền, Tổ Quỳnh, ba người lại gặp nhau ở đây.

Giang Cung Tuấn kể chuyện bước vào cánh đồng thời gian không gian và đến vùng đất hồi ức, nhìn Huyền, Tổ Quỳnh hỏi: “Huyền, chị Tổ Quỳnh, hai người có biết nơi hồi ức này không?”

Tổ Quỳnh sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Vùng đất hồi ức, không ngờ Tạo hóa xuất hiện sau thiện tại trên trái đất lại chính là vùng đất hồi ức.”

Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn mừng rỡ. Nhìn thái độ của Tổ Quỳnh, cô ấy chắc chắn đã nghe qua về vùng đất hồi ức, nhất định biết về vùng đất này.

Giang Cung Tuấn không giấu được tò mò hỏi: “Chị Tổ Quỳnh,vùng đất hồi ức rốt cuộc có nguồn gốc ra sao?”

Huyền ở bên cạnh nói: “Vùng đất hồi ức, đó là ước mơ tối thượng của tất cả cao thủ. Chỉ cần tu luyện đạt đến cấp bậc đại đế, sẽ được đi đến vùng đất hồi ức đều muốn đi đến thời mà trời đất còn sơ khai, biết được bí mật cuối cùng của trời đất mà phá bỏ, sẽ đạt tới cảnh giới chưa từng có.”

Tổ Quỳnh gật đầu.

Huyền nói đúng, nhưng muốn vào được vùng đất hồi ức thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì, đạt đến cấp độ đại để đi chăng nữa nếu vào vùng đất hồi ức cũng phải đánh đổi nhiều thứ, không ngờ, trong thời đại rực rỡ này, Tạo hóa đầu tiên lại là vùng đất hồi ức”

Huyền nói tiếp: “Khi đó, Kinh Hồng đại đế từng nói trong lịch sử có rất nhiều cao thủ đã đi vào vùng đất hồi ức. Mức tu luyện của họ đã đạt đến trình độ cao nhất, vì vậy bọn họ đã đi đến vùng đất hồi ức muốn phá tan bí mật cuối cùng của trời đất. Để bước vào cảnh giới cao hơn, rất nhiều đại đế đã bước vào nhưng vẫn chưa có ai có thể đi đến cuối cùng.”

“Tôi đoán rằng mở cửa lần này cũng không có ai đi được đến cuối cùng”

“Tuy nhiên đây lại là nơi vô số đại để đi vào, đầy cơ hội và Tạo hóa, chỉ cần kiếm được một chút là đủ cho cả đời.” Huyền và Tổ Quỳnh nói sơ qua về vùng đất hồi ức.

Vùng đất hồi ức là sự tồn tại của trời đất thuở khai thiên lập địa, không một ai biết nó tồn tại như thế nào. Chỉ biết rằng sau khi vào vùng đất hồi ức, chỉ cần hoàn thành thử thách của thiên đạo là có thể du hành xuyên thời gian và trở về quá khứ.

Càng hoàn thành nhiều thử thách, càng được trở về thời gian xa hơn. Thử thách càng khó, thời gian xuyên về càng nhiều đến khi trở lại thời sơ khai của trời đất.

Tổ Quỳnh nhìn Giang Cung Tuấn cười nói: “Giang Cung Tuấn, cậu sinh ra ở thời đại này chính là một may mắn lớn, cho dù cậu có thể đi đến nơi nào, cảnh giới của cậu có thể tiến đến đâu trong vùng đất hồi ức, điều này sẽ mang lại lợi ích cho cậu mãi về sau”

Giang Cung Tuấn gật đầu, hỏi: “Vậy chị Tổ Quỳnh có biết thử thách trong vùng đất hồi ức là gì không?”

Tổ Quỳnh lắc đầu, nói: “Cái này tôi không biết, bởi vì thử thách của vùng đất hồi ức và thiên đạo có liên quan đến nhau, đây không phải là con người tạo ra mà là do thiên đào tạo thành”

“Thiên đạo ư” Giang Cung Tuấn lần đầu nghe thấy từ này.

Gương mặt Tổ Quỳnh lo lắng: “Ôi, nói sao cho cậu hiểu đây, nói thế này đi, thiên đạo là phụ trách tất cả sự sống. Nó vượt qua tất cả sự tồn tại của sinh, lão, bệnh, tử của bất kỳ sinh vật nào, mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của thiên đạo.

Giang Cung Tuấn vẫn chưa hiểu rõ.

Huyền nói: “Cái này cậu cũng không cần hiểu, cậu chỉ cần biết rằng, mọi sự tu luyện đều là khổ luyện, đều là muốn tới gần thiên đạo, thực lực càng mạnh thì càng gần thiên đạo, càng không bị thiên đạo kiểm soát.”

Tổ Quỳnh gật đầu, nói tiếp: “Khi thực lực đủ mạnh có thể thông qua thiên đạo nhìn ra bí mật của thiên cơ, có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thậm chí dưới áp lực của thiên đạo, có thể xoay chuyển trời đất và thay đổi một vài thứ”

Hai người giải thích thâm thúy quá, Giang Cung Tuấn nghe vẫn chưa hiểu.

Giang Cung Tuấn nói: “Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”.

Tổ Quỳnh nói: “Đương nhiên là tiếp nhận thử thách rồi.”

Huyền gật đầu: “Đúng vậy, Tổ Quỳnh nói đúng, tôi cho rằng việc mở vùng đất hồi ức lần này là không bình thường, theo lẽ thường thì chỉ có cao thủ cấp đại để mới đủ tư cách tiến vào vùng đất hồi ức. Nhưng lần này nơi đây lại mở để cấp độ nào cũng có thể vào được, tôi nghĩ đây là ý định của thiên đạo để phóng thích.”

Tổ Quỳnh động viên: “Giang Cung Tuấn, cố lên, tôi tin cậu có thể làm được. Nếu cậu có thể trở về thời sơ khai, hiểu được bí mật của trời đất sẽ có lợi cho cậu cả đời về sau.”

“Được.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Vậy tôi đi ra ngoài trước.”

“Đi thôi.” Tổ Quỳnh vẫy tay.

Giang Cung Tuẩn trong đầu lóe lên một ý nghĩ, ngay sau đó liền xuất hiện ở thế giới bên ngoài.

Trên mặt đất xuất hiện một đạo ánh sáng vàng, ánh sáng hóa thành một chiếc nhẫn, xuất hiện trên ngón tay Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nhìn xung quanh, nhìn về phía dãy núi nguyên thủy, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Vùng đất hồi ức, trở về thời điểm trời đất sơ khai, thiên đạo, tất cả những thứ này đều thần bí.”

“Chỉ là làm thế nào để vượt qua thử thách?”

Giang Cung Tuần tự hỏi, khi anh đang bối rối, một giọng nói vang lên.

“Nhất cử nhất động trong vùng đất hồi ức, mỗi lời nói, mỗi hành động đều có thể xuất hiện thử thách. Nhưng bên trong vùng đất hồi ức nguy hiểm vạn phần, chỉ cần không chú ý sẽ mất mạng”

Bum!

Lúc này, một tia sáng trắng từ trên trời giáng xuống, một lệnh bài màu trắng rơi trước người Giang Cung Tuấn.

Âm thanh tiếp tục vang lên: “Tất cả những sinh vật bước vào vòng đất hồi ức đều được bảo vệ, nếu gặp nguy hiểm thì bóp nát lệnh bài, như vậy có thể rời khỏi vùng đất hồi ức, đương nhiên rời đi rồi sẽ mất tư cách thực hiện thử thách.”

Giang Cung Tuấn nhìn tấm lệnh bài trước mặt, lấy cất đi, được bảo vệ, đây có phải là sự bảo vệ cuat thiên đạo?” Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng nói.

Đến bây giờ anh vẫn chưa biết rõ là lời của ai, chẳng lẽ ở vùng đất hồi ức này vẫn còn ẩn chứa một cao thủ bí ẩn, liệu cao thủ này có phải là người điều khiển tất cả những thứ ở đây không?”

Trong lòng Giang Cung Tuấn hiện lên một suy nghĩ.

Nhưng không lâu sau, suy nghĩ này đã bị anh loại bỏ bởi vì Huyền và Tổ Quỳnh cho rằng vùng đất hồi ức không phải tầm thường. Không một sinh vật nào có thể kiểm soát được nơi này, người điều khiển vùng đất là thiên đạo tối cao.

Thiên đạo vượt lên trên tất cả mọi thứ.

“Giang Cung Tuấn, đúng là oan gia ngõ hẹp”

Lúc trong đầu Giang Cung Tuấn đang nảy nghi ngờ, từ xa truyền đến một tiếng cười quái dị.
Chương 1098: Kẻ thù đã đến.

Giang Cung Tuấn nghe tiếng quay đầu nhìn lại.

Từ xa, một người đàn ông bay đến, chỉ vài giây sau đã xuất hiện trước mặt anh.

Giang Cung Tuần thấy rõ, người đàn ông này cũng không quá già, chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, trên thắt lưng mặc một bộ áo giáp màu đen, hông đeo một thanh trường kiếm.

Anh ta xuất hiện cách Giang Cung Tuấn vài mét, vẻ mặt âm trầm mang theo sát khí.

“Cậu là ai?”

Giang Cung Tuấn có chút khó hiểu. Anh không biết người này.

Tại sao lại là oan gia ngõ hẹp?

“Tôi tự giới thiệu” Người đàn ông mặc áo giáp đen trầm giọng nói, “Tên tôi là Hắc Thiết, tôi đến từ Thương giới”

Nghe thấy hai từ Thương giới, trong lòng Giang Cung Tuấn có linh tính xấu, bởi vì anh đã giết rất nhiều người trong Thương giới, có thù oán với rất nhiều người trong thế giới này.”

Giang Trần sửng sốt một chút, hai tay nắm chặt, nói: “Hắc Thiết à, xin chào…”

“Thần Bảo Lang là sự đệ tôi, Tiềm Thi cũng là sư đệ tôi”

Hắc Thiết mang vẻ mặt bình tĩnh, vào lúc này một luồng khí kinh khủng bộc phát ra khỏi cơ thể, luồng khí này như bị đè ép, giống như một ngọn núi bị nghiền nát, thân thể Giang Cung Tuấn không tự khống chế được bay ra ngoài. Đồng thời cơ thể như quay cuồng.

“Quá mạnh.” Giang Cung Tuấn trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Anh không ngờ rằng người này là sự huynh của Thần Bảo Lang và Tiềm Thi. Mà Thần Bảo Lang và Tiềm Thị đều chết trong tay anh. Xem ra hôm nay nhất định phải xảy ra một trận chiến đẫm máu.

“Thử thách bắt đầu.”

Trong lúc Giang Cung Tuấn đang khiếp sợ thì một âm thanh truyền đến. Giọng nói này dường như đến từ phương trời xa, đang văng vẳng bên tai khiến Giang Cung Tuấn sửng sốt.

Như vậy cũng có thể kích hoạt thách thức sao?

Phù! Anh hít một hơi thật sâu.

Lúc này, Hắc Thiết sắc mặt cũng hơi sửng sốt, hiển nhiên, hắn cũng nghe thấy âm thanh, biết chính mình đã kích ứng thử thách.

“Đáng chết”

Mặt anh ta sa sầm lại gầm lên tức giận. Ngay sau khi nắm đấm, một chưởng hướng thẳng về phái Giang Cung Tuấn, cú đấm này ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp.

Giang Cung Tuấn chưa kịp phản ứng thì nắm đấm của anh ta đã đập vào, trong lòng hoảng sợ, giơ tay chống cự.

Bum!

Hai nguồn năng lượng va chạm vào nhau, truyền đến tiếng nổ mạnh.

Dư âm của sức mạnh bao phủ,dãy núi bên dưới lập tức bị tách ra và biến thành một đống đổ nát. Giang Cung Tuấn bị chấn động lùi về sau, anh chỉ cảm thấy sức mạnh khủng khiếp phát ra từ nắm đấm và xuyên qua cơ thể anh, sức mạnh này đã phá hủy cơ thể, có dấu hiệu tan rã.

Nếu cơ thể anh không đủ lực chống chịu , cú đấm của Hắc Thiết sẽ đủ để giết chết anh. Tuy nhiên, hiện tại chỉ khiến anh bị thương, anh cảm thấy trong lòng như cuồn cuộn bão táp.

Cảnh giới của hắn đã đạt tới cấp năm, thể lực cũng đã đạt tới cấp sáu, nhưng hiện tại lại không đỡ được một chiêu của Hắc Thiết, rốt cuộc anh ta mạnh đến mức nào?

Trong lòng chấn động, ma khí trong cơ thể bắt đầu xuất hiện, ma khí bao trùm lấy toàn cơ thể, vết thương nhanh chóng bình phục.

Giang Trần nhân cơ hội này nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách nhất định với Hắc Thiết.

Hắc Thiết nhìn thấy Giang Cung Tuấn bị thương, trên nắm đấm của hắn có một vết nứt, vết nứt ngay lập tức tràn ngập khắp cơ thể. Theo quan sát của anh ta, Giang Cung Tuấn nhất định phải chết, nhưng sau đó Giang Cung Tuấn đã rút lui, vết thương trên người cũng bình phục.

“Tên nhóc, được lắm.”

Vẻ mặt anh ta trầm xuống, đầy sát khí.

Két!

Anh ta đột nhiên rút kiếm, cầm trong tay một thanh kiếm nặng nề. Thanh kiếm mang sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Nhảy đến một bước, anh ta lao thẳng về phía Giang Cung Tuấn, thanh kiếm nặng nề màu đen trong tay đè xuống.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng né tránh.

Thanh kiếm nặng nề rơi trên mặt đất, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt, sau đó nổ tung, xuất hiện một khe hở không đáy. Hắc Thiết quá mạnh, sức công phá quá khủng khiếp.

Giang Cung Tuấn biết rằng nếu không dùng Nghịch Thiên Đạp thì sẽ không có cách nào đánh bại được anh ta. Vào lúc này, tất cả chân khí bên trong cơ thể phun ra, chân khí đi khắp cơ thể đập nát xương sống, anh ta đột nhiên cất bước, bước ra, sức mạnh kinh thiên động địa nhanh chóng hội tụ về phía anh.

Lực lượng của trời đất tiến vào trong cơ thể, tạo thành xương sống bậc nhất.

Bước ra một bước, hắc y nhân cũng cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ nghiền nát.

Tuy nhiên, sức mạnh này không đủ để gây chấn động Hắc Thiết. Anh ta vác thanh trường kiếm màu đen chém nó ra. Kiếm khí xuất ra, giông tố cuộn lên. Giang Cung Tuấn lập tức tiến lên vài bước, hồi sinh lại xương sống, trực tiếp phá tan năng lượng từ thanh kiếm.

Nghịch Thiên Đạp chính là môn võ bị thất truyền của vị thần thượng cổ trong Viện tộc, môn võ này rất đáng sợ, Giang Cung Tuấn bước lên mấy bước, Hắc Thiết đã thấy bị chấn động rồi, toàn thân không kiềm chế được mà lùi lại, Giang Cung Tuấn tiếp tục đạp thêm mấy cước.

Rất nhanh, đã đạp được ba mươi ba bước, hồi sinh lại ba mươi ba xương cột sống.

Lúc này, hơi thở của anh đã hoàn toàn hòa hợp với đất trời. Dưới chân ẩn chứa một sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Những ngọn núi ở khu vực này đã hoàn toàn bị chà đạp và biến thành đống đổ nát.

Giang Cung Tuấn đứng ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Hắc Thiết, vẻ mặt bình tĩnh: “Hắc Thiết, tôi không muốn giết cậu, nhưng là cậu tự động tìm đến cái chết, vậy tôi tiễn cậu”

Sức mạnh của Nghịch Thiên Đạp tạo thành một từ trường đáng sợ. Hắc Thiết ở trong từ trường này, mỗi giờ khắc đều phải chịu áp lực của trời đất, cho dù đã đạt đến giai đoạn thứ năm cũng chịu không nổi, khí huyết trong người không thể kiểm soát.

Chân khí trong cơ thể cũng đang loạn lên, có dấu hiệu lao ra khỏi cơ thể.

“Đáng chết” Hắc Thiết tức giận gào lên.

Nhìn chằm chằm vào áp lực do Nghịch Thiên Đạp tạo thành, nâng trường kiếm trong tay lên, trường kiếm phát ra một năng lượng đáng sợ, vừa rút ra đã chém nát áp lực của Nghịch Thiên Đạp.

Xương cột sống do lực của Nghịch Thiên Đạp tạo thành cũng có dấu hiệu nứt ra.

“Thanh kiếm thật lợi hại”.

Giang Trần sửng sốt, anh luôn nghĩ rằng Nghịch Thiên Đạp của mình là bất khả chiến bại.

Nhưng hiện tại xem ra Nghịch Thiên Đạp không còn bất khả chiến bại, chỉ cần thực lực của đối phương đủ mạnh, có thể phá được Nghịch Thiên Đạp, mà một khi bị phá vỡ anh sẽ bị suy yếu đi.

Nếu anh không thể giết được Hắc Thiết và bị Hắc Thiết phá vỡ Nghịch Thiên Đạp thì anh sẽ chết.

Trong khi Giang Cung Tuấn còn đang choáng váng, Hắc Thiết đã tiến thẳng đến. Thanh kiếm mang theo áp lực đè nén lao đến.

Râm!

Trong tay Giang Cung Tuần xuất hiện một thanh trường kiểm màu vàng.

Nâng kiếm lên để chống lại. Tuy nhiên, ngay cả khi anh ta sử dụng Nghịch Thiên Đạp, sức mạnh tăng lên gấp đôi, cũng không làm gì được Hắc Thiết. Cơ thể anh không ngừng bị lao xuống.

“Chết đi.”

Hắc Thiết giơ kiếm lên lao ra. Năng lượng đáng sợ đè nén giữa không trung, rầm!

Khi hai thanh kiếm va chạm nhau, sức mạnh khủng khiếp bùng phát, bao phủ cả một khoảng không.

Một áp lực kinh khủng từ trong long kiếm ôm trọn cơ thể, Giang Cung Tuấn không chịu nổi áp lực, cơ thể từ trên trời rơi xuống, chìm vào đống đổ nát trên mặt đất.

Sau khi Giang Cung Tuấn bị rơi xuống mặt đất, Hắc Thiết lại ra tay.

Anh ta thấy Giang Cung Tuấn chấn động, không muốn cho Giang Cung Tuấn cơ hội trở mình.

Trường kim màu đen trong tay anh ta phát ra ánh sáng, thanh kiếm dài trăm thước từ trên trời hạ xuống, lao thẳng đến nơi Giang Cung Tuấn rơi xuống.

Râm!

Bên dưới vang lên một tiếng nổ lớn.

Nơi Giang Cung Tuấn rơi xuống một lần nữa bị thanh kiếm dài trăm mét phá hủy, một hố sâu rộng trăm mét hiện ra. Sau khi làm xong, Hắc Thiết thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Giang Cung Tuấn có sử dụng Nghịch Thiên Đạp, thanh kiếm này rơi xuống nhất định sẽ phải chết.

“Thật không ngờ rằng như vậy cũng kích hoạt được thử thách.”

Ngay khi Hắc Thiết thở phào nhẹ nhõm, một tiếng cười từ xa truyền đến, ngay sau đó là một thanh kiếm lao tới.

“Chết tiệt”

Hắc Thiết tức giận, quay người lại chống đỡ.
Chương 1099: Hoàn thành thử thách, thành phố vô tận.

Hắc Thiết giết Giang Cung Tuấn, còn chưa kịp thở thì đã có người khác xuất hiện. Người này thể lực rất mạnh, trong hơi thở mang theo hoàn toàn có thể giết chết anh ta. Lần đầu giao chiến, anh ta đã bị đánh lùi về sau.

Tại khu vực này, lại diễn ra các cuộc giao tranh ác liệt.

Lúc này, trong đống đổ nát bên dưới Giang Cung Tuấn nằm thoi thóp dưới đống đổ nát. Thể lực của anh đã tiến bộ rất nhiều, sau khi sử dụng Nghịch Thiên Đạp, thể lực của hắn cũng trở nên mạnh hơn, nhưng thể lực của anh sau khi sử dụng Nghịch Thiên Đạp cũng chỉ tương đương với tu sĩ ở cấp bậc sau.

Mà Hắc Thiết đã đạt đến đỉnh cao của giai đoạn thứ sáu, gần đến giai đoạn thứ bảy.

Dù đều đang ở giai đoạn thứ sáu nhưng khoảng cách về năng lực rất lớn.

Giang Cung Tuấn bị thương rồi, nhưng anh vẫn chưa chết. Có cơ thể thuộc ma giới, hoa sen ma thuật hồi sinh, cho dù là Hắc Thiết cũng không đủ khả năng giết anh. Anh cũng cảm nhận được động tĩnh từ bên ngoài, biết rằng bên ngoài lại xảy ra một cuộc giao tranh ác liệt.

Anh vẫn chưa xuất hiện, mà nằm trên đống đổ nát, nhân cơ hội này để hồi phục.

Ma khí từ trong cơ thể toát ra, những vết thương trên cơ thể nhanh chóng hồi phục, chưa đến một phút, anh đã hoàn toàn bình phục lại, nhưng anh vẫn chưa lộ diện mà ở trên đống đổ nát chờ đợi.

Bên ngoài, cuộc chiến vẫn ác liệt vô cùng, một làn sóng sức mạnh khủng khiếp càn quét qua phá hủy mọi thứ. Dãy núi bị phá hủy, khắp nơi đều là những hố sâu.

Trận chiến kéo dài khoảng nửa giờ.

Giang Cung Tuấn cũng cảm nhận được trận chiến bên ngoài, anh cảm nhận được, Hắc Thiết và tu sĩ kia đều chưa chết nhưng cả hai đều bị thương.

Bên ngoài.

Vết thương đầy trên người Hắc Thiết, vết rách trên cánh tay máu chảy dòng dòng, anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo bào đen trước mặt.

Người đàn ông mặc áo bào đen cũng thở gấp, chăm chú quan sát Hắc Thiết, lạnh lùng nói: “Không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, nhưng gặp tôi thì cậu chết chắc rồi”

Lúc này một đóa sen màu đen lặng yên không một tiếng động từ mặt đất bay lên, đóa sen màu đen bay lên không trung, phóng ra một luồng khí màu đen.

“Đây là cái gì?”

Hắc Thiết và người đàn ông mặc áo bào đen đều ngạc nhiên. Giờ khắc này, trong đóa hoa màu đen kia, phóng ra hàng vạn tia khí màu đen, ma khí bao phủ, trong nháy mắt bao vây lấy người đàn ông áo bào.

Ma khí thâm nhập vào trong cơ thể người đàn ông mặc áo bào màu đen, lúc này anh ta mới cảm nhận thấy, chân khí của của bản thân đang bị chiếm đoạt, tinh huyết cũng đang bị nuốt chửng.

Anh ta cảm thấy cái chết đang cận kề.

“A a ay không.” Anh ta trợn tròn mắt, dốc hết toàn lực chống đỡ.

Một người đạt đến cấp độ bảy như anh ta, cho dù bông sen ma thuật của Giang Cung Tuấn có lợi hại thế nào, anh ta vẫn có thể thoát khỏi hàng vạn tia khí màu đen ấy.

Ngay sau đó, toàn thân anh ta lóe sáng bay lên không trung, thanh bảo kiếm trong tay chém thẳng vào đóa sen màu đen, nhát kiếm hạ xuống, tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ. Đóa sen màu đen bị tấn công, biến thành một chùm tia sáng màu đen, nhanh chóng chìm xuống hố sâu bên dưới rồi biến mất.

Ẩn mình dưới hố sâu là Giang Cung Tuấn, anh nôn ra một bãi máu.

Bản mệnh của đóa sen bị chém nát, anh cũng bị thương. Lúc này, anh cảm thấy một luồng khí vô cùng nguy hiểm, nhanh chóng lao ra khỏi hố sâu. Vừa lao ra ngoài, kiếm khí lao xuống, đống đổ nát trên mặt đất một lần nữa bị phá tan.

Giang Cung Tuấn ở phía xa, nhếch mép.

“Qúa nguy hiểm”

Lúc này cả Hắc Thiết và người đàn ông áo đen đều hướng về Giang Cung Tuấn.

Thần sắc Hắc Thiết khiếp sợ, chỉ tay về phía xa: “Cậu, cậu là quỷ?”

Người đàn ông áo đen trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.

Thật đáng sợ. Trong lúc bị hắc khí cuốn lấy, anh ta đã cảm thấy cái chết đang đến cận kề, cảm giác hoảng sợ, cũng may là thwujc lực đủ mạnh, mới có thể thoát khỏi ma khí, nếu không hôm nay tại vạ khó tránh khỏi.

Giang Cung Tuấn nhìn người đàn ông mặc áo bào đen và Hắc Thiết, cau mày.

Cả hai đã trải qua một trận chiến khốc liệt, đều bị thương, so với thời kỳ đỉnh cao, sức lực của họ đã giảm đi rất nhiều, nhưng họ vẫn rất mạnh.

“Chết tiệt, đúng là sai lầm, xuất hiện quá sớm, tôi nên đợi đến lúc hai người mất đi sức chiến đấu hoàn toàn mới xuất hiện”

Giang Cung Tuấn vỗ trán. Lúc này anh mới cảm thấy hối hận, hối hận rằng bản thân xuất hiện quá sớm.

Người đàn ông mặc áo bào đen và Hắc Thiết đều nhìn Giang Cung Tuấn, thần sắc có chút sợ hãi, đặc biệt là người đàn ông mặc áo đen, sống lưng của anh ta đã toát mồ hôi hột.

Còn Giang Cung Tuấn vẫn đang suy nghĩ.

Anh và người đàn ông mặc áo bào đen kia không có thù oán gì, chỉ cần anh ta không ra tay, thì người đàn ông mặc áo bào này sẽ không liều mạng với anh, nhưng với Hắc Thiết thì khác, hai người thù oán sâu đậm.

Trước hết giải quyết Hắc Thiết.

Giang Cung Tuấn trong lòng đã đưa ra quyết định.

“Hắc Thiết, mày chết chắc rồi”

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói, âm thanh truyền tới, toàn thân lần thứ hai toát ra ma khí, ma khí tích tụ lại một nơi, trở thành một đóa sen màu đen.

Đóa sen xuất hiện trên đỉnh đầu anh, sau đó hóa thành một đám sương mù màu đen, đám ma khí này giống như một thanh kiếm sắc bén, mang theo nguồn lực mạnh mẽ bao phủ toàn bộ trời đất.

Thấy vậy, người đàn ông mặc áo bào màu đen lùi lại. Còn Hắc Thiết cầm lấy bảo kiếm chém ra không ngừng, phá tan ma khí màu đen.

Thể lực của anh ta rất mạnh, Giang Cung Tuấn có dùng đến bông sen ma thuật, trong thời gian ngắn, cũng không làm gì được Hắc Thiết. Nhưng Hắc Thiết cũng đã bị thương rồi.

Bây giờ, đang bị bông sen màu đen cuốn lấy, lực bất tòng tâm. Rất nhanh đã bị ma khí đánh trúng, cả người bay ra. Giang Cung Tuấn nắm được cơ hội, dùng hết lực cùng hoa sen.

Bông sen màu đen nhanh chóng bay qua người đàn ông, hàng vạn tia màu đen bao phủ, trong nháy mắt cuốn lấy Hắc Thiết.

Hàng vạn tia khí màu đen cuốn lấy Hắc Thiết, không ngừng hút chân khí, chiêm tinh huyết, còn bông sen màu đen không ngừng nạp lại cho Giang Cung Tuấn năng lượng, năng lượng nạp vào cơ thể Giang Cung Tuấn không ngừng tăng lên.

“A!”

Hắc Thiết phát ra tiếng hét thảm thiết rồi chết, tiếng hét nhanh chóng tan biến, cơ thể biến thành một nắm tro cốt. Chân khí của anh ta, máu của anh ta đều bị bông sen ma thuật hút hết.

Hắc Thiết bị ma khí cuốn quanh, đến tấm lệnh bài cũng không dùng được.

Hoa sen màu đen lại trở nên kỳ dị, trong màu đen còn có một vệt màu trắng, trông rất kỳ quái.

Bông sen ma thuật cũng lấy lại cho Giang Cung Tuần năng lượng, năng lượng trong cơ thể, chân khí tăng lên rất nhiều.

“Hoàn thành thử thách.”

Hắc Thiết vừa chết, một âm thanh văng vẳng bên tai. Tiếp theo, cơ thể anh như tan biến tại chố.

Lần xuất hiện tiếp theo, đã ở giữa lòng một thành phố.

“Đây là gì?”

Xuất hiện giữa lòng một thành phố, Giang Cung Tuấn hơi bất ngờ. Anh nhìn bốn phía, đây là một thành phố cổ xưa.

Trên đường vó rất nhiều người qua lại, những người này đều là những cao thủ từ mảnh đất ba nghìn phong ấn.

“Chúc mừng hoàn thành thử thách đầu tiên, xuất hiện trong thành phố vô tận”

Sau khi xuất hiện trong thành phố, âm thanh lại một lần nữa vang lên.

Giang Cung Tuấn chăm chú lắng nghe.

“Thành phố vô tận là điểm xuất phát của vùng đất hồi ức. Ngoài thành phố là một số nơi đầy rẫy nguy hiểm. Thử thách sẽ được kích hoạt bất cứ lúc nào, hoàn thành thử thách sẽ xuất hiện ở thành phố tiếp theo.”

“Mỗi một thành phố vô tận là đại diện cho một thời đại”

“Trong thành phố, có vô số thiên bài, trên thiên bài đều khi lại thông tin của thời đại đó, ghi lại tất cả các niên đại”
Chương 1100: Bảo vật khi trời đất còn sơ khai.

“Thiên bài dùng vô tận?”

Giang Cung Tuấn có chút hứng thú.

Thông tin về thời đại này được ghi lại trên thiên bài vô tận, cho thấy sau khi đến thành phố vô tận, anh không còn ở thời đại mà anh đã xuyên không, trở về quá khứ.

Anh nhìn khắp bốn phía, trong thành có rất nhiều tu sĩ. Những thứ này đều phải hoàn thành thách thức, tiến vào thành phố vô tận. Nhưng thành phố vô tận cũng chỉ là điểm bắt đầu. Anh bước vào, đi lại trong thành, không đi được bao lâu, nhìn thấy một tấm bia thần kỳ, tấm văn tự màu đen, cao trăm mét, rộng ba mươi mét, trên tấm bia khắc rất nhiều ký tự lạ.

Tấm bia hạ xuống, rất nhiều người đến vây quanh. Nhìn quanh đâu đâu cũng chỉ toàn thấy người, có khoảng tầm hơn mười vạn người.

“Văn tự trên đó có ý nghĩa gì vậy?”

“Thành phố vô tận, rất thần kỳ.”

Rất nhiều tu sĩ không hiểu chuyện gì xảy ra đang bàn tán.

Rất nhanh sau đó, Giang Cung Tuấn đến bên tấm bia, nhìn mặt trước của tấm bia. Cả hai mặt của tấm bia đều có những văn tự lạ kỳ. Ở giữa có rất nhiều cái tên.

Những cái tên này đều là tên cổ nhưng cũng không biết là văn tự từ thời đại nào, một chữ Giang Cung Tuấn cũng không biết.

“Chị Tổ Quỳnh, chỉ có ở đó không?” Giang Cung Tuẩn kết nối với Tiên phủ, hỏi Tổ Quỳnh.

Rất nhanh sau đó Tố Quỳnh trả lời: “Tôi đây.”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Thành phố vô tận là cái gì, những văn tự này có ý nghĩa gì?”

Trong Tiên phủ, truyền tới âm thanh của Tổ Quỳnh: “Tôi cũng không biết rõ, nhưng tôi đã từng nghe Kinh Hồng đại để nói, thiên bài vô tận chính là thời đại của thành phố vô tận, mà thành phố vô tận có tổng cộng một trăm linh tâm tẩm”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn sững người, nói: “Nói như vậy, chỉ cần xuyên quan một trăm linh tám bức thành là có thể quay về thời gian bắt đầu, trở về thời gian trời đất được sinh ra?”

“Ha ha, cậu nghĩ đơn giản quá rồi.”

Tổ Quỳnh cười: “Thành phố vô tận chỉ là một điểm mà thôi, nói như vậy cho cậu dễ hiểu, sau khi xuyên qua một trăm linh tám thành mới đến hồi ức, muốn trở về thời gian bắt đầu không dễ dàng như vậy. Từ cổ chí kim có không ít cao thủ đến vùng đất hồi ức, nhưng không thể đến được nơi bắt đầu”

“Vậy chị xem xem, văn tự trên đó có ý nghĩa gì?”

Giang Cung Tuấn cũng không biết văn tự trên tấm bia, chỉ biết hỏi Tổ Quỳnh. Tổ Quỳnh nói: “Trên đây chữ khắc về đạo, không biết diễn đạt thế nào, chỉ khi đạt đến một cảnh giới nào đó mới có thể lĩnh hội.”

Giang Cung Tuấn hiểu mà như không hiểu.

“Đúng rồi.”

Tổ Quỳnh đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: ” Giang Cung Tuấn, tôi từng nghe Hồng Thủy đại đế nói, tấm bia vô tận xuất hiện khi trời đất mới sinh ra, đây là bảo vật tối cao, cũng có một vị đại để đi truy tìm về để lấy đi tấm bia vô tận, nhưng có phản ứng chống lại ác liệt”

“Năm đó, ngay cả Hồng Thủy đại để cũng đã tới đây, cố gắng lấy đi tấm bia vô tận, nhưng không thành, Hồng Thủy đại để nói trừ khi có người tu luyện rất yếu đến đây, mới có thể lấy đi tấm bia vô tận.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn sững sờ.

“Tại sao, sao cao thủ cấp bậc cao lại không lấy đi được, sao lại là người tu luyện kém mới mang đi được.”

Tổ Quỳnh giải thích: “Hồng Thủy đại để nói rằng trên tấm bia có những chữ khắc của Đạo giáo.

Những chữ khắc này rất mạnh mẽ, có thể chống lại siêu cao thủ, nhưng chúng không chống lại được những tu sĩ bình thường”

“Hồng Thủy đại để cho rằng, chỉ có siêu cao thủ mới có thể vào nơi này, nhưng cái giá phải đánh đổi quá đắt, tu sĩ bình thường lại không thể tới đây nhưng bây giờ cánh cổng thời gian và không gian được kết nối với nơi này. Cánh cổng thời gian và không gian này vẫn có giới hạn, nếu vòng đời hơn một trăm năm thì sẽ không vào được.”

Tổ Quỳnh vừa nói vừa suy nghĩ.

Được một lúc, cô nói tiếp: “Kết hợp với một số suy luận của Hồng Thủy đại đế, tôi nghĩ rằng may mắn của nơi này không chỉ là quay ngược thời gian mà còn để hiểu được bí mật về nguồn gốc của trời và đất, kể cả tấm thiện bài vô tận này cũng là một Tạo hóa”

Nghe vậy, Giang Cung Tuần hoàn toàn sửng sốt, hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, ý của chị là thiên bài vô tận này cũng là Tạo hóa tôi có thể mang đi được?”

“Tôi không biết nhưng mà cứ thử xem sao, dù sao cao thủ mang cấp bậc đế vương lĩnh hội được đạo trời có thể hiểu được một số bí mật của thiên hạ, suy đoán của đại đế về cơ bản luôn chính xác.”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy làm thế nào để mang đi được.”

Tổ Quỳnh đáp: “Làm sao tôi biết được, tôi chưa từng đi qua thành vô tận của vùng đất hồi ức.”

“Được rồi” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.

Sau một hồi trao đổi với Tổ Quỳnh, anh biết được tấm bia khổng lồ trước mặt chính là bảo vật tối cao, nó xuất hiện khi trời đất còn sơ khai. Nếu có thể lấy đi, nếu có thể điều khiển được thì đây là hoàn toàn là một may mắn lớn.

Tạo hóa này không kém gì quay lại thời sơ khai của trời đất, tìm hiểu bí mật của đất trời.

Nhưng làm thế nào để có thể lấy nó đi?

Giang Cung Tuấn chìm trong suy nghĩ. Sau đó, anh đi về phía tấm bia vô tận, muốn lay chuyển nó. Tuy nhiên không thể lay chuyển được tấm bia vô tận.

Tấm bia vô tận quá nặng, dường như nó có mối liên hệ với trời đất, không cách nào làm rung chuyển được.

“Phải làm sao mới được đây?”Giang Cung Tuấn nhìn tấm bia, chìm vào suy nghĩ.

Ngày càng có nhiều tu sĩ đến thành phố vô tận, sau khi những tu sĩ này xuất hiện, tất cả họ nhanh chóng rời khỏi thành phố cố gắng kích hoạt thử thách và tiến đến thành phố vô tận tiếp theo.

Khó khăn của thử thách là phải có cả mạnh lẫn yểu.

Thử thách khó hơn một chút, sau khi hoàn thành, có thể trực tiếp xuyên qua một trăm linh tám thành. Sau khi vượt qua nó không phải là kết thúc mà là bắt đầu.

Ngày càng có nhiều người rời khỏi thành phố. Cũng có rất nhiều người tụ tập tại tấm bia vô tận.

Tuy nhiên những người này không hiểu tấm bia vô tận là gì, nguồn gốc của nó là gì và những dòng chữ trên có ý nghĩa gì, sau khi xem một hồi, họ cũng lựa chọn rời đi.

Chỉ có một người vẫn ở lại đây, đó chính là Giang Cung Tuấn. Ở đây, anh dường như không thể cảm nhận được thời gian trôi qua. Giang Cung Tuấn ở dưới tấm bia vô tận, như đã qua một thời gian, giống như đã ngàn năm trôi qua.

Về khái niệm thời gian, anh có chút hoảng hốt. Cho đến khi toàn bộ thành phố vô tận không có một ai, chỉ có anh.

“Giang Cung Tuấn.”

Trong Tiên phủ truyền đến tiếng của Tổ Quỳnh Giang Cung Tuấn đáp lại: “Sao vậy?”

Tổ Quỳnh nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đang nghiên cứu những dòng chữ khắc trên đại lộ trên đài kỷ niệm. Mặc dù không nghiên cứu ra được nguồn gốc từ đầu, nhưng sức lực của tôi chắc có thể chấn động đến tấm bia mộ vô tận.”

Theo âm thanh của Tổ Quỳnh truyền đến, trước mặt Giang Cung Tuấn, lóe lên một chùm ánh sáng. Ánh sáng trắng rơi trên mặt đất, biến thành một mỹ nữ mặc váy trắng. Cô ấy là Tổ Quỳnh.

Tổ Quỳnh nói: “Giang CUng Tuấn, cậu lùi lại phía sau đi.”

“Được.” Giang Cung Tuấn nhanh chóng lùi lại.

Cơ thể Tổ Quỳnh lơ lửng trên không, trên tay cô xuất hiện một dấu ấn bí ẩn, trong lòng bàn tay xuất hiện một số biểu tượng bí ẩn, sau đó một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện.

Lực lượng này lôi kéo tấm bia vô tận, rút tấm bia lên, lúc này một số ký hiệu bí ẩn trên tấm bia vô tận dường như trở nên sống động, một số chữ trên đó cũng phát ra sức mạnh khủng khiếp.

Cả người Tổ Quỳnh từ trên cao rơi xuống, ngã xuống đất nôn ra máu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom