• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần (14 Viewers)

  • Chương 430-435

Chương 430:



Cô ta liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu đang ngòi trên xe lăn, cô ta không biết cô ấy là bạn của Ôn Nhiên, cô ta bước tới thấp giọng hỏi: “Ngọc Đình, hôm đó chị nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên trên ti vi rồi. Chị cảm thấy cô ta không đẹp bằng em, nếu chị mà là em chị sẽ dùng cả thân thể làm thủ đoạn, chắc chắn dụ dỗ được Mặc Tu Trần, ít nhất thì phải ngủ trước rồi nói sau.”



Thẩm Ngọc Đình xấu hẻ: “Chị họ, em và Tu Trần là bạn.”



Bạch Tiểu Tiểu ở bên cạnh khẽ cau mày, vốn dĩ cô ấy không để ý đến người phụ nữ này cho lắm. Nhưng cô ta đã nói như thế, Bạch Tiểu Tiểu không khỏi nhìn cô ta thêm vài lần.



“Tiểu Tiểu, uống nước không?”



Cách đó mấy bước, Ôn Cẩm cầm một cốc nước đi tới, Lạc Hạo Phong ở bên cạnh anh ấy, trong tay cầm một ly đồ uống, cùng Ôn Cẩm đi tới, Lạc Hạo Phong nói thêm: “Cốc Ôn Cẩm cầm là nước ấm, của tôi là đồ uống, nhưng mà có chút lạnh, cô uống cái nào.”



“Cảm ơn anh, em uống nước ấm.”



Bạch Tiểu Tiểu nói lời cảm ơn với Ôn Cẩm.



Lạc Hạo Phong thờ ơ nhún vai, ngắng đầu lên, uống cạn ly đồ uống.



Nhìn thấy bọn họ tới, Thẩm Ngọc Đình nói mình rời đi một lát, sau đó cô ấy đưa Thảm Ngọc Lan đi chỗ khác, có lẽ là để tránh cô ta nói nhảm.



“Ôn Cẩm, anh có nhìn thấy người phụ nữ đó không, cô ta là chị họ của Thẩm Ngọc Đình, thích Cố Khải. Lần trước, cô ta nhào vào trong lòng Cố Khải, bị cậu ấy từ chối, không ngờ lần này Cố Khải lại mời cô ta.”



Trong lòng Bạch Tiểu Tiểu khinh thường Thảm Ngọc Lan, hóa ra là tự nhào vòng lòng người ta nhưng bị từ chối: “Vừa rồi cô ta còn nói, bảo Thẳm Ngọc Đình dùng cả thân thể làm thủ đoạn, ngủ với Mặc Tu Trần trước rồi tính sau!”



“Thế á?”



Lạc Hạo Phong chớp mắt, ánh mắt anh ấy sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tiểu.



Ôn Cẩm cũng hơi giật mình, anh ấy quay đầu lại, liếc mắt nhìn người phụ nữ đã bị Thẩm Ngọc Đình kéo đi xa.



“Anh nghĩ tôi tự biên chắc? Chính mồm cô ta nói thế mà, cô ta còn nói Nhiên Nhiên không xinh bằng Thảm Ngọc Đình.”



Bạch Tiểu Tiểu là một người tự bênh vực người mình, ai mà nói xấu Nhiên Nhiên sẽ lập tức bị cô ấy coi như kẻ thù.



Bây giờ, cô ấy nhìn Thẩm Ngọc Lan không hề vừa mắt, có thể bới lông tìm vết vạch ra rất nhiều lỗi.



“Cô ta cũng chỉ nói thế thôi, cùng lắm thì suy nghĩ chủ quan chút, mặc kệ cô ta.”



Lạc Hạo Phong mỉm cười, anh ấy nhìn lên lầu, hỏi: “Cô có muốn lên lầu tìm Ôn Nhiên không, ở đây cũng không có cô người quen biết, chắc Tu Trần và Ôn Nhiên sắp xuống rôi.”



Bạch Tiểu Tiểu ngắng đầu nhìn lên lầu, mím môi nói nhỏ: “Tôi muốn đi lên, nhưng mà tôi ngồi xe lăn không đi được!”



“Chuyện này dễ!”



Lạc Hạo Phong mỉm cười tự tin, đưa cái ly trong tay cho Ôn Cầm, khi Bạch Tiểu Tiểu cúi đầu tiếc nuối, anh ấy đột nhiên cúi xuống, đưa một tay qua đầu gối cô ấy và tay kia ra sau gáy cô ấy, ôm cô ấy ra khỏi xe lăn!



“Lạc…”



Đột nhiên Bạch Tiểu Tiểu bị nhắc ra khỏi xe lăn, cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang ôm mình.



“Ôm chặt tôi, cẩn thận rơi xuống.”



Lời nói của cô bị Lạc Hạo Phong cắt ngang, lông mày anh ấm áp, ánh mắt trong trẻo, không có bắt kỳ ý xấu nào, chỉ đơn giản muốn ôm cô lên lầu.



Bạch Tiểu Tiểu chớp mắt, hai tay nắm nhẹ áo anh.



Ở bên cạnh, Ôn Cảm mỉm cười nhìn Lạc Hạo Phong ôm Bạch Tiểu Tiểu lên lầu.



Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Tiểu được một người đàn ông ôm, đương nhiên là trừ người đàn ông là ba cô ra. Khi Lạc Hạo Phong bước lên lầu, cô có thể nghe rõ nhịp tim của anh, có âm thanh và nhịp đập đều đặn, mạnh mẽ gõ vào màng nhĩ của cô.



Hơi thở phả vào cánh mũi của cô là một mùi hương nam tính tươi mát, nhịp tim của cô vô thức loạn nhịp.



“Anh chàng Cố Khải này vui mừng quá rồi, trước khi chưa tìm thấy Ôn Nhiên, năm nào cậu ấy cũng mua quà tặng cô ấy. Lát nữa cô có thể nhìn thấy trong căn phòng đó là quà sinh nhật một tuổi đến hai mươi hai tuổi của Ôn Nhiên…”



Thân hình Lạc Hạo Phong cao lớn, dường như anh ôm Bạch Tiểu Tiểu không thề thấy nặng chút nào, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không thay đổi.



“Thật sao?”



Lời nói của anh khiến Bạch Tiểu Tiểu quên đi sự xấu hỏ, cô kinh ngạc nhìn anh.



Lạc Hạo Phong liếc nhìn cô, cong môi cười, “Đương nhiên là thật, quà mỗi năm đều khác nhau, nhưng chúng tôi chưa từng nhìn thấy.”



“Cố Khải thực sự là một người anh trai tốt.”



Bạch Tiểu Tiểu cảm thán, cô có chút ghen tị, Ôn Cẩm đối xử với Nhiên Nhiên rất tốt. Bây giờ, lại có thêm một Cố Khải, cho dù ngay từ nhỏ Nhiên Nhiên đã bị kẻ xấu bắt đi, chịu bao nhiêu khổ cực, giờ đây cô ấy có thêm một người yêu thương mình cũng là một chuyện xứng đáng.
Chương 431:



Bước chân lên lầu của Lạc Hạo Phong hơi khựng lại, anh bật cười không nói gì.



Lạc Hạo Phong bế Bạch Tiểu Tiểu lên tầng hai, cô lập tức lên tiếng: “Lạc Hạo Phong, anh bỏ tôi xuống đi, sau đó anh lấy xe lăn của tôi lên đây.”



“Tại sao?”



Lạc Hạo Phong cau mày, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô.



Bạch Tiểu Tiểu tránh đi ánh mắt sắc bén của anh, giọng nói có chút cứng ngắc: “Anh đã đưa tôi lên lầu rồi, mang xe lăn lên đi. Tôi ngồi trên xe lăn, có rất nhiều người đang nhìn đó.”



Lạc Hạo Phong cong khóe miệng cười, nụ cười có chút lạnh lùng, giọng điệu giễu cọt: “Cô sợ Có Khải nhìn thấy hay là sợ Tu Trần và Ôn Nhiên nhìn tháy.”



Bạch Tiểu Tiểu đang cúi đầu đột nhiên ngẳng lên.



Đối mặt với ánh mắt có ba phần thăm dò, hai phần châm chọc của Lạc Hạo Phong, sắc mặt của cô trở nên khó coi: “Anh đặt tôi xuống đi.”



Lạc Hạo Phong mím môi, tay ôm cô đột nhiên buông lỏng ra.



Bạch Tiểu Tiểu đã buông lỏng tay trước rồi, không ngờ anh lại không nói lời nào mà buông lỏng. Khi cô ngã xuống, đột nhiên trái tim của cô nhướng lên, theo bản năng bàn tay nhỏ bé của cô lại ôm chặt lấy anh.



Đề phòng mình bị ngã và rơi xuống đất.



“Đây là cô tự ôm tôi đấy nhé.”



Trong mắt Lạc Hạo Phong chứa một tầng lạnh lẽo mỏng manh, nói xong liền ôm cô đi về hướng phòng Có Khải.



Bạch Tiểu Tiểu mở miệng muốn nói chuyện, nhưng những gì cô muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, nhịp tim đập mạnh, bởi vì vừa nãy anh đột nhiên buông lỏng tay khiến cô bị doạ sợ nên chưa bình tĩnh lại được.



Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đều ở trong phòng của Có Khải.



Có Khải cầm cuốn album lật cho Ôn Nhiên xem, trong đó có ảnh của gia đình họ, từ nhỏ Cố Khải đã đẹp trai, khi đó Ôn Nhiên còn là trẻ sơ sinh mắt to, da trắng. Bị Cố Khải trêu chọc, cô rất thích cười.



“Nhiên Nhiên, bức ảnh này được chụp ba ngày trước khi em biến mắt, khi đó em rất dễ thương.”



Cố Khải chỉ vào bức ảnh, giải thích với Ôn Nhiên. Giữa đôi lông mày đẹp trai của anh ấy có một nụ cười thật dày và tràn đầy sự cưng chiều, anh ấy đang nói thì cửa phòng bị đá từ bên ngoài vào.



Đúng là bị đá, bởi vì hai tay Lạc Hạo Phong đang ôm Bạch Tiểu Tiểu, không có tay thứ ba để mở cửa. Mà tay Bạch Tiểu Tiểu đang nắm áo trước ngực của anh ấy, còn chưa kịp giơ tay ra mở cửa.



Trong phòng, ba người cùng nhìn ra cửa.



Nhìn thấy Lạc Hạo Phong ôm Bạch Tiểu Tiểu đi vào, mọi người đều sửng sót.



“Cô ấy ở dưới lầu không có ai ở cùng, nên tôi đưa cô ấy lên đây tìm cô.”



Lạc Hạo Phong nhìn Ôn Nhiên, giọng điệu anh ấy hờ hững.



Vẻ mặt Bạch Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, cô ấy nở nụ cười không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn cười: “Nhiên Nhiên, mọi người đang xem cái gì thế. Lạc Hạo Phong, anh đặt tôi xuống đi.”



Lạc Hạo Phong bước đến ghé sô pha, để Bạch Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Ôn Nhiên, buộc Mặc Tu Trần phải tránh sang một bên, để cô ấy ngồi giữa Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên.



Ban đầu Ôn Nhiên ngồi ở giữa Mặc Tu Trần và Cố Khải, mỗi người một bên.



Mà trên tay Ôn Nhiên đang cầm tắm ảnh, Mặc Tu Trần đặt một tay lên vai cô, khoảng cách giữa cô và Có Khải lớn hơn một chút so với khoảng cách giữa cô và Mặc Tu Trằn.



Theo lý mà nói, so với để cô ấy ngồi giữa Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên thì để Bạch Tiểu Tiểu ngồi giữa Ôn Nhiên và Có Khải sẽ tốt hon.



Nhìn thấy hành động của Lạc Hạo Phong, ánh mắt Cố Khải khẽ động, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, trả lời câu hỏi vừa rồi của Bạch Tiểu Tiểu: “Tôi đang cho Nhiên Nhiên xem một bức ảnh chụp cô ây khi còn nhỏ, Ngọc Đình không ở cùng cô à, em ấy đâu?”



Lạc Hạo Phong chế nhạo: “Cô ấy á, bị người phụ nữ lần trước lột sạch đồ muốn ngủ với cậu kéo đi rồi. Nghe nói cô ta còn xúi giục Thẩm Ngọc Đình, bảo cô ấy dùng thân thể làm thủ đoạn ngủ với Tu Trần trước rồi tính sau.”



Cố Khải cau mày: “Thảm Ngọc Lan?”



Phụ nữ muốn ôm ấp yêu thương với anh ấy không ít, nhưng người không biết xấu hổ như Thẩm Ngọc Lan thì thật sự hiếm thấy.



Hơn nữa, có lần còn ở bệnh viện, trong văn phòng, cô ta lấy cớ chữa bệnh để…



“Chẳng lẽ còn có người phụ nữ thứ hai lột sạch đồ muốn cậu ngủ với cô ta à?”



Lạc Hạo Phong cười đầy ẳn ý: “Vừa rồi tôi còn rất ngạc nhiên, tại sao cậu lại mời cô ta đến đây. Cố Khải, không phải cậu hồi hận vì lúc đó đã không ngủ với cô ta nên bây giờ cậu mời cô ta đến đầy chứ?”



Mặc Tu Trần liếc qua Lạc Hạo Phong, sau đó liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu và cuối cùng dừng lại trên người Cố Khải.



Đôi lông mày của Có Khải chợt ngưng tụ vẻ kinh tởm: “Tôi bị điên mới mời cô ta, chắc chắn cô ta không mời mà đến, tôi quên nói với chú Dương, những người vớ vẫn thì đừng cho vào.”
Chương 432:



“Người cũng đã đến đây rồi, bây giờ cậu cũng không thể đuổi người ta ra ngoài, lát nữa chú ý tránh cô ta đi là được.”



Mặc Tu Trần ở bên cạnh uễ oải lên tiếng.



“Ừ, cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhiên Nhiên, bây giờ em xuống lầu hay là nghỉ ngơi một lát nữa mới xuống thế?”



Cố Khải suy nghĩ một lúc rồi hỏi Ôn Nhiên, người đang cùng Bạch Tiểu Tiểu xem ảnh.



“Lát nữa đi, khóe mắt Nhiên Nhiên còn có chút sưng đỏ, cô ấy đều không quen những người ở dưới đó, đi xuống cũng rất nhàm chán.”



Mặc Tu Trần trả lời thay Ôn Nhiên, bọn họ không muốn thân thế của cô bị lộ ra ngoài, cô cũng không cần phải ứng phó với những người được gọi là người thân đó.



Bạch Tiểu Tiểu ngẳng đầu nhìn bọn họ: “Nếu các anh có việc thì đi làm trước đi, tôi và Nhiên Nhiên ở đây nghỉ ngơi một lát.”



“Đây là phòng của Cố Khải, nếu cô muốn nghỉ ngơi thì cũng nên đi sang phòng Ôn Nhiên ở bên cạnh mới đúng chứ.”



Đôi lông mày ưa nhìn của Lạc Hạo Phong cau lại, lời anh ấy nói ẩn ẩn vẻ không vui.



Bạch Tiểu Tiểu chợt sửng sốt, sau đó sắc mặt của cô ấy có chút tái nhợt.



Không khí có chút xấu hồ.



Có Khải nhìn vẻ mặt hờ hững của Lạc Hạo Phong, anh ấy muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt nước bọt trở lại, quay đầu nhìn Mặc Tu Trần.



“Nhiên Nhiên, em đưa Tiểu Tiểu đi tham quan phòng của em đi, lát nữa bọn anh lên lầu đón các em.”



Mặc Tu Trần mỉm cười, lời nói dịu dàng của anh phá tan bầu không khí vốn trở nên ngưng trệ vì Lạc Hạo Phong, Ôn Nhiên lập tức mỉm cười gật đầu: “Được ạ, Tiểu Tiểu, phòng của tớ ở bên cạnh, trong đó có rất nhiều quà, đi, tớ đưa cậu đi tham quan.”



Nói xong cô mới nhận ra có một vấn đề khó.



Tiểu Tiểu được Lạc Hạo Phong bế lên đây, cô ấy không đi được, làm sao cô ấy có thể đi sang phòng của cô được.



Với biểu hiện đó của Lạc Hạo Phong, cô thực sự không thể nhìn ra anh ấy có sẵn sàng bé Bạch Tiểu Tiểu nữa không, liệu Tiểu Tiểu có để anh ấy ôm mình không? Không khí giữa hai người họ rất kỳ lạ.



Mặc Tu Trần dùng ánh mắt hỏi Lạc Hạo Phong, anh ấy mím môi, bất đắc dĩ nói: “Tôi làm người tốt làm đến cùng, tôi bế cô đi sang phòng Ôn Nhiên.”



Anh ấy vừa nói vừa cúi xuống đưa tay ra ôm Bạch Tiểu Tiểu.



“Không cân!”



Bạch Tiểu Tiểu lạnh giọng, bởi vì trong lòng cô ấy cảm thấy hơi khó chịu với những lời anh ấy nói lúc nãy, cô ấy ngẳng đầu lên nói với Mặc Tu Trần: “Mặc Tu Trần, phiền anh chạy xuống lầu một chuyến, lấy xe lăn lên cho tôi được không? Hoặc là anh tìm người mang nó lên đây cho tôi.”



“Không thành vần đè!”



Mặc Tu Trần liếc nhìn Lạc Hạo Phong và Cố Khải, anh đi xuống lấy xe lăn cho Bạch Tiểu Tiểu.



Vẻ mặt của Lạc Hạo Phong có chút cứng ngắc, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Tôi sẽ xuống lầu xem có cần giúp đỡ không.”



“Hạo Phong, chúng ta cùng nhau đi.”



Cố Khải mỉm cười với Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu, rời khỏi phòng với Lạc Hạo Phong.



“Nhiên Nhiên, hoá ra lúc nhỏ cậu trông như thế này, thực ra lúc đó cậu trông dễ thương hơn bây giờ nhiều.”



Bạch Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Ôn Nhiên và bức ảnh để so sánh, sau đó cô ấy nói đùa, Ôn Nhiên duỗi tay đập nhẹ cô ấy: “Nói gì đấy, chẳng lẽ bây giờ tớ không xinh đẹp à?”



Bạch Tiểu Tiểu che trán, không hài lòng nhìn cô: “Tớ không có nói bây giờ cậu không xinh, tớ chỉ nói cậu lúc nhỏ đáng yêu hơn thôi, lúc đó cậu chỉ biết cười, nào giống như bây giờ, còn biết đánh người ta.”



Ôn Nhiên lại bật cười, cô liếc nhìn về phía cửa, Có Khải và Lạc Hạo Phong đã đi xa rồi, không nghe thấy tiếng bước chân của họ nữa: “Tiểu Tiểu, cậu và Lạc Hạo Phong làm sao vậy, tớ cảm thấy anh ấy có chút kỳ quái.”



Ánh mắt Bạch Tiểu Tiểu lóe lên: “Tớ làm sao biết được tại sao anh ta kỳ quái chứ, chắc là đang bị cô hồng nhan tri kỷ nào đó giận hòn thôi.”



Ôn Nhiên nheo mắt, ánh mắt của cô thăm dò nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tiểu, trầm ngâm nói: “Tớ thấy không giống, giọng điệu vừa nãy của anh ấy giống như là đang ghen hon, đúng rồi chính là ghen.”



Nói đến câu sau, Ôn Nhiên lặp lại rất chắc chắn.



Bạch Tiểu Tiểu trợn tròn mắt: “Anh ta ghen cái gì, tớ và anh ta có quan hệ gì đâu.”



“Bởi vì cậu và anh ấy không có quan hệ nên anh ấy đã hờn dỗi và ghen tuông. Mấy ngày trước tớ còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao từ hôm dì Kiều mời anh trai tớ ăn cơm, Lạc Hạo Phong lại không đến bệnh viện thăm cậu nữa, cuối cùng bây giờ tớ cũng hiểu rồi.



Hai mắt Ôn Nhiên sáng ngời, rất tự hào về phát hiện của mình.



“Nhiên Nhiên, đó đều là suy đoán của cậu, cậu có thể làm một nhà biên kịch rồi đấy.”



Sắc mặt Bạch Tiểu Tiểu thay đổi, cô ấy cúi đầu, ánh mắt dừng ở tắm ảnh trên tay. Có Khải lúc nhỏ rất đẹp trai, rất dễ thương khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào.
Chương 433:



“Không phải tớ đoán, là tớ suy luận thôi. Chắc Lạc Hạo Phong đã hiểu lầm rồi, anh ấy nghĩ dì Kiều mời anh tớ đi ăn là muốn để cậu và anh tớ phát triển thêm một bước nên anh ấy không đến thăm cậu nữa. Vừa nãy anh ấy ôm cậu lên, chứng minh anh ấy không hoàn toàn không quan tâm đến cậu.”



Bạch Tiểu Tiểu không nói chuyện mà chỉ mím môi, tâm trạng có chút phức tạp.



“Ngay cả việc cậu ngồi trong phòng của anh trai tớ, anh ấy.



cũng không vui. Tiểu Tiểu, hay là chúng ta cá cược đi, tớ cá là Lạc Hạo Phong thích cậu.”



“Không cá cược, nhàm chán!”



Bạch Tiểu Tiểu không có hứng thú chút nào.



Tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, Ôn Nhiên nghe ra được đó chính là bước chân của Mặc Tu Trần.



Cô cười, không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa.



Lạc Hạo Phong và Có Khải không đi xuống, mà đi đến căn phòng ở phía bên kia hành lang.



“Hạo Phong, tôi không hề có ý gì với Bạch Tiểu Tiểu đâu, cậu không cần phải ghen.”



Cố Khải thẳng thắn nói cho Lạc Hạo Phong biết, biểu hiện vừa nãy của Lạc Hạo Phong quá rõ ràng, anh ấy muốn giả vờ không biết cũng không được.



Lạc Hạo Phong nặng nè hít một hơi rồi phun ra một chuỗi vòng khói, môi mỏng míim lại thành một đường thẳng lạnh lùng, trong đôi mắt đào hoa thường ngày thích cười tràn ngập một tầng sương mù.



“Lần trước, Nhiên Nhiên đã nói với mẹ của Bạch Tiểu Tiểu rằng tôi chỉ có hứng thú với phẫu thuật và bệnh nhân, không có hứng thú với phụ nữ. Tôi nghe Nhiên Nhiên nói, mấy ngày nay mẹ Bạch đang tìm kiếm những anh chàng đẹp trai tài giỏi cho Bạch Tiểu Tiểu.”



Lạc Hạo Phong không nói chuyện, Cố Khải lại nói một mình.



Là một người anh em, anh ấy không muốn Lạc Hạo Phong vì anh ấy mà lại kiềm chế tình cảm của mình, rõ ràng là Lạc Hạo Phong thích Bạch Tiểu Tiểu.



Một lúc sau, Lạc Hạo Phong lạnh lùng phun ra một câu: “Cậu không có ý với cô ấy không có nghĩa là cô ấy không có ý với cậu.”



Cố Khải giật mình, anh ấy nhíu mày: “Không thể nào, cậu nghĩ nhiều quá rồi!”



“Cậu đối xử với cô ấy quá tốt!”



Lạc Hạo Phong nhìn Cố Khải với ánh mắt nghi ngờ, lạnh lùng chỉ ra rằng kể từ khi cô ấy nằm viện Khang Ninh, Có Khải là bác sĩ điều trị của cô ấy, vì mối quan hệ của Ôn Nhiên nên Cố Khải đối xử với Bạch Tiểu Tiểu tốt hơn những bệnh nhân khác.



Cho dù Bạch Tiểu Tiểu có thích Cố Khải, hoặc là nói cô ấy có ấn tượng tốt về cậu ấy thì đó cũng là chuyện bình thường. Bản thân Cố Khải đẹp trai và tốt bụng, có cô gái nào lại không thích cậu ấy chứ.



“Không phải cậu đối xử với cô ấy còn tốt hơn sao?”



Có Khải suy nghĩ một lúc lâu mới phản bác lại.



Lạc Hạo Phong chế nhạo: “Ngay từ đầu tôi ở trong lòng cô ấy đã có ấn tượng không tốt, về sau có tốt cũng không bằng cậu. Cố Khải, cậu không hiểu phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ như Bạch Tiểu Tiểu, cô ấy đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm nên… “



Anh không tiếp tục nói nữa mà hít một hơi thật nặng, dập tàn thuốc, đứng dậy khỏi sô pha: “Tôi không thích ép buộc phụ nữ, nhất là phụ nữ mà trong lòng cô ấy đang nghĩ đến người đàn ông khác.”



Nói xong anh sải bước ra khỏi phòng.



Cố Khải nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Hạo Phong, anh ấy mím môi nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt hơi thay đổi.



Cuối cùng, anh ấy dập một nửa điều thuốc trong tay, đứng dậy rời đi.



Đúng 7 giờ tối, bữa tiệc sinh nhật của Ôn Nhiên chính thức bắt đầu. Mặc Tu Trần dẫn Ôn Nhiên bước tới, Cố Khải giới thiệu chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay với mọi người. Mặc Tu Trần ở trước mặt mọi người tặng Ôn Nhiên một nụ hôn kiểu Pháp làm quà sinh nhật.



Khán giả ở dưới bùng nổ những tràng pháo tay nồng nhiệt, còn có những tiếng huýt sáo.



Phía sau đám người, Thảm Ngọc Đình vỗ tay, nụ cười cứng ngắc và sắc mặt nhợt nhạt, bên tai cô ấy, chị họ Thẩm Ngọc Lan khinh thường: “Ngọc Đình, em thấy chưa.



Đàn ông đều giống nhau, chỉ cần anh ta nếm qua mùi vị của em thì chắc chắn không có cách nào dứt ra được!”



Thẩm Ngọc Đình cứng ngắc, khi nghe được lời của Thẩm Ngọc Lan, cô ấy mím chặt môi sau đó lạnh lùng nói: “Chị họ, đó là quan điểm của chị, em không thích như vậy.”



“Em không thích kết quả của việc làm đó thì em chỉ có thể nhìn Mặc Tu Trần yêu thương Ôn Nhiên thôi. Cô Ôn Nhiên đó ấy à, vừa nhìn là biết cô ta là hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông, cô ta không chỉ dụ dỗ Mặc Tu Trần mà còn dụ dỗ cả anh họ, néu không tại sao anh họ lại tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ta chứ.”



Sắc mặt Thẩm Ngọc Đình thay đổi, cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Lan, nghiêm túc sửa lại: “Chị họ, chị đừng nói linh tinh, anh họ em và Ôn Nhiên không phải như chị nghĩ đâu.”



Bọn họ đứng ở hàng cuối cùng, những người phía trước đều đang nhìn hai người hôn nhau trên sân khấu, không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.



Thẩm Ngọc Lan cong môi, cảm thấy Thảm Ngọc Đình rất nhàm chán, cô ta liếc qua Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang hôn nhau trên sân khấu, rồi dừng lại trên người Cố Khải.
Chương 434:



Anh ấy đẹp trai cao ráo, càng nhìn cô ta càng thích.



Cô ta thật sự tiếc nuối, vì lần trước ở nhà anh ấy cô ta không dụ dỗ thành công. Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy hẳn là rất giỏi chuyện giường chiếu: “Ngọc Đình, chị nói cho em biết, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Đây là kinh nghiệm chị đúc kết được từ nhiều người đàn ông, em không hiểu tình cảm gì cả, đương nhiên bọn họ sẽ không thích.”



“Chị họ, chị hiểu chuyện tình cảm như thế, ngay cả quần áo chị cũng cởi ra, nhưng không phải cũng bị anh họ của em thỏi bay chị ra khỏi cửa đấy sao?”



Thẩm Ngọc Đình cười nhạt, thay vì nhìn Thẳm Ngọc Lan, cô ấy lại nhìn Mặc Tu Trần ở trên sân khấu. Sau khi hai người họ hôn nhau xong, sắc mặt của Ôn Nhiên đỏ ửng như quả cà chua, dưới ánh đèn pha lê, đôi mắt của cô vốn đã sáng ngời càng trở nên đẹp đẽ, quyến rũ mê người.



Ánh mắt của Mặc Tu Trần vẫn luôn nhìn chằm chằm vào.



cô, không nhìn mọi người dưới khán đài.



Lại có thêm một tràng vỗ tay nồng liệt, cô ấy vỗ theo một cách máy móc, không thèm để ý đến Thẩm Ngọc Lan bị mình làm cho tức giận đến tái mặt ở bên cạnh.



“Em thật không biết tốt xấu, chị không nói chuyện với em nữa, chị đi tặng quà.”



Thẩm Ngọc Lan xoay hông rời đi, trên sân khấu, Ôn Nhiên đang nhận quà, món quà đầu tiên mà cô nhận là của Bạch Tiểu Tiểu, cô ấy đang ngồi trên xe lăn, cười rạng rỡ.



Ôn Nhiên ôm chặt cô ấy: “Tiểu Tiểu, cảm ơn cậu!”



“Cậu còn khách sáo với tớ!”



Bạch Tiểu Tiểu quở trách liếc nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, nhìn cô tràn đầy hạnh phúc. Với tư cách là một người chị em tốt, trong lòng cô ấy thực sự vui mừng thay cô.



“Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ!”



Phía sau Bạch Tiểu Tiểu, giọng nói của Ôn Cẩm vang lên, lông mày anh ấy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, hộp quà trong tay thật tinh xảo và đẹp mắt.



Điều bất ngờ nhất là trong tay anh ấy có ba món quà.



Ôn Nhiên nhìn ba hộp quà tỉnh xảo, đáy mắt chợt ươn ướt.



Tim Ôn Cẩm thắt lại, nụ cười trên mặt càng dịu dàng: “Nhiên Nhiên, hôm nay là sinh nhật của em, em không được khóc. Năm nay, ba mẹ không ở đây, anh thay ba mẹ chuẩn bị quà tặng cho em. Nào, em nhận quà trước đi!”



Ôn Nhiên cố nén nước mắt đang trào ra, tiền lên ôm Ôn Cẩm: “Anh, cảm ơn anh!”



Ôn Cẩm cười vỗ vỗ lưng cô, sau đó buông cô ra: “Anh trai chỉ cần em luôn vui vẻ.”



“Ôn Nhiên, sinh nhật vui vẻ!”



Người tiếp theo là Lạc Hạo Phong!



Phía sau, Thẩm Ngọc Đình đã ổn định lại cảm xúc, cô ấy cầm món quà của mình. Thẳm Ngọc Lan đã cầm món quà lên trước cô ấy, khi nhiều người đã trao quà xong, cuối cùng cũng đến lượt cô ta: “Cô Ôn, tôi là Thẳm Ngọc Lan, chị họ của Ngọc Đình.



Chúc cô Ôn sinh nhật vui vẻ và luôn tươi trẻ!”



Khi cô ta nói chuyện, ánh mắt của cô ta nhìn về phía Có Khải bên cạnh.



Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, cô nhớ tới chuyện vừa nãy nghe trên lầu, hóa ra người phụ nữ này chính là người thèm muốn anh trai mình. Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta cũng không hề che giấu, nhìn anh trai cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ đến trần trụi quyền rũ.



“Cảm ơn côi”



Ôn Nhiên liếc nhìn Cố Khải ở bên cạnh, trong mắt anh ấy hiện lên một tia chán ghét, nhưng ngay sau đó đã biến mắt.



Hôm nay là sinh nhật Nhiên Nhiên, anh ấy không muốn phá hỏng tâm trạng của cô, nếu không anh ấy thật sự sẽ đuổi người phụ nữ này ra ngoài.



“Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ, đây là khăn quàng cổ do chính tay chị làm, không phải là món quà trân quý gì cả.”



Thẩm Ngọc Đình cầm một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, Ôn Nhiên khẽ giật mình: “Cảm ơn chị Đình, chiếc khăn này rất đẹp, em rất thích.”



Hôm nay mọi người đến dự tiệc sinh nhật đều mang theo quà, ở bên cạnh Ôn Nhiên đã nhanh chóng chất thành đống.



Quà tặng của vài người đầu cô đều bảo Mặc Tu Trần cho cô cầm, những người không quen ở phía sau đưa cho cô hộp quà cô đều để ở bên cạnh.



“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của tôi, hy vọng tối nay mọi người chơi hết mình, có thể chơi vui vẻ.”



Ôn Nhiên nói tượng trưng vài câu, có người dưới sân khấu hét lên bảo cô và Mặc Tu Trần đến khiêu vũ, Ôn Nhiên quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Trần, dùng ánh mắt hỏi anh.



Kết hôn cùng anh được máy tháng này, cô và anh đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện, nhưng cô thật sự không biết anh có biết nhảy không.



Từ ánh mắt của cô, Mặc Tu Trần có thể hiểu Ôn Nhiên đang nghĩ gì, anh cong khoé môi, lịch thiệp đưa tay về phía cô, Ôn Nhiên ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, đặt tay lên lòng bàn tay anh.



Vừa mới bắt đầu, cô và anh biểu diễn một động tác xoay người đẹp mắt cho mọi người xem, điều này nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt. Trên tầng hai, Cố Nham vừa ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần đang nhảy dưới sân khấu.



Giữa hai lông mày tràn đầy yêu thương.
Chương 435:



Mặc Tu Trần không chỉ biết nhảy mà còn nhảy rất đẹp, mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhảy với Ôn Nhiên, nhưng hai người họ lại vô cùng ăn ý. Trai xinh gái đẹp, bước nhảy uyễển chuyển lan tỏa cho những người khác, mọi người cũng bắt đầu tìm kiếm bạn nhảy.



“Cố Khải, nhảy với em nhé!”



Cố Khải đang cầm ly rượu, thưởng thức điệu nhảy của Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên. Bên cạnh anh ấy vang lên một giọng nói quyến rũ, anh ấy cau mày nhìn Thẩm Ngọc Lan, người đã phá hỏng tâm trạng của mình, anh ấy thờ ơ từ chối: “Tôi không có hứng thú, cô tìm người khác đi!”



Trên mặt Thẳm Ngọc Lan hiện lên tia bi rối, nhưng cô ta vẫn mặt dày, thấy anh ấy nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, cô ta tự cho mình là người thông minh nói: “Anh nhảy với em trước đi, lát nữa em đổi Ôn Nhiên cho anh.”



Cô ta không nói điều này còn tốt, khi cô ta nói vậy, khuôn mặt đẹp trai của Cố Khải đột nhiên chìm xuống, anh ấy dùng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng nhìn cô ta: “Thẩm Ngọc Lan, cô nói nhảm gì thế hả?”



Thẩm Ngọc Lan bị dáng vẻ của anh ấy làm cho giật mình.



“Bên kia là cổng, nếu cô không muốn ở trước mặt mọi người mà bị đuổi thì tự mình đi đi.”



Đột nhiên Cố Khải chỉ về phía bên tay phải của mình, giữa hai lông mày là vẻ uy nghiêm và nghiêm nghị. Vừa rồi anh ấy nghe Hạo Phong nói người phụ nữ này xúi giục Ngọc Đình quyền rũ Tu Trần, anh ấy đã rất tức giận rồi.



Bây giờ cô ta lại nói mấy lời này ở trước mặt anh ấy, làm sao anh ấy có thể để cô ta ở lại được nữa.



“Anh…”



Sắc mặt Thẩm Ngọc Lan hết trắng lại đến xanh, trông rất đẹp mắt.



Cô ta không thể ngờ Cố Khải sẽ đuổi mình ra ngoài, cô ta còn cho rằng Cố Khải là một người khiêm tốn. Nếu không phải anh đẹp trai, cao ráo và có mị lực, có mời cô ta đến cô ta cũng không thèm đến đâu.



“Cố Khải, vừa rồi em nói sai, anh có lòng bao dung lớn đừng để trong lòng. Nể mặt Ngọc Đình, anh không thể đuổi em ra ngoài đúng không, hay là em sẽ tự phạt ba ly.”



Thẩm Ngọc Lan rất tức giận, nhưng cô ta không thể rời đi như thế này được.



Đúng lúc Thẩm Ngọc Đình đi tới, cô ấy kéo Thẩm Ngọc Lan đi. Cố Khải hừ lạnh, nâng ly trong tay lên, tao nhã nhấp một ngụm rượu vang.



Ở đằng xa, Bạch Tiểu Tiểu yên lặng ngồi trong góc, nhìn Ôn Nhiên xoay người, mày và mắt đều mang theo ý cười.



“Uống chút đồ uống đi!”



Trên đầu cô ấy vang lên một giọng nam trầm tháp, không cần ngẳng đầu cô ấy cũng biết đó là ai.



Bạch Tiểu Tiểu mím môi không nói chuyện, đột nhiên một bóng người cao lớn rơi xuống trước mắt, lúc này người đàn ông đó đang cúi xuống, ánh mắy đào hoa nhỏ hẹp nhìn cô chằm chằm: “Hay là tôi đẩy cô qua bên kia, ăn chút gì đó.”



“Tôi uống đồ uống.”



Bạch Tiểu Tiểu bắt gặp ánh mắt tươi cười của anh, đưa tay nhận lấy đồ uống mà anh đưa cho.



“Ôn Nhiên nhảy rất tốt, cô cũng biết nhảy đúng không?”



Lạc Hạo Phong liếc nhìn Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần, sau đó anh thu hồi tầm mắt của mình, nhìn Bạch Tiểu Tiểu.



Bạch Tiểu Tiểu không trả lời, cô biết thì thế nào, không biết thì làm sao.



Một lúc sau, giọng nói của Lạc Hạo Phong lại truyền đến, mơ hồ có chút cứng ngắc: “Vừa rồi ở trên lầu, thái độ của tôi có chút không tốt, cô đừng để bụng.”



Bạch Tiểu Tiểu siết chặt tay cầm ly, cô ngạc nhiên nhìn Lạc Hạo Phong.



Vẻ mặt của anh có chút mát tự nhiên, không biết là anh không có sở trường về việc xin lỗi, hay là lời xin lỗi này tương đương với việc anh thừa nhận mình có tâm sự.



Bạch Tiểu Tiểu mím môi, rũ mắt xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn vào chất lỏng trong ly: “Vốn dĩ anh nói cũng nói đúng, không cần phải xin lỗi.”



Trong mắt Lạc Hạo Phong loé lên thứ gì đó, nhưng trong tích tắc lại biến mắt, tay anh cầm chặt ly rượu. Đúng lúc có một cô gái đến mời anh khiêu vũ, anh cười với Bạch Tiểu Tiểu rồi ôm người đẹp rời đi.



Thật ra không phải Đàm Mục đang ở trên cao nguyên Thanh Tạng như anh ấy đã nói.



Hai ngày trước anh đã đến thành phó F, đêm hôm đó, lời nói của Thẩm Ngọc Đình luôn vang vọng trong tâm trí anh.



Anh không yên tâm nên đến chỗ chú Minh, hỏi ông ấy xem có tung tích của Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất không, ngày nào mà hai người họ còn trốn trong bóng tối thì sẽ đe dọa đến Tu Trần và Ôn Nhiên ngày đó.



Tu Trần là đàn ông nên vẫn còn tốt.



Nhưng Ôn Nhiên là một người phụ nữ yếu đuối, cho dù có vệ sĩ đi theo cũng không thẻ theo sát từng phút từng giây, sẽ luôn có sơ hở.



Lúc này, anh và chú Minh và một số anh em của chú Minh đang ngồi uống rượu ở quán bar.



Tối nay anh uống rất nhiều, chú Minh nhìn dáng vẻ đầy tâm sự của anh, quan tâm hỏi: “Đàm Mục, cháu đừng có uống rượu giải sầu một mình nữa, có tâm sự phiền phức nào thì hãy nói ra đi.”



Khóe miệng Đàm Mục lộ ra một nụ cười tự giễu, anh lắc lắc ly rượu trong tay: “Không có chuyện gì đâu ạ. Chú Minh, nào, cháu kính chú.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom