• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cùng Ta Vui Vẻ Được Không? (2 Viewers)

Chương 12
“Thục Sơn của các người cũng là môn phái lớn trên giang hồ. Nay đến Cao Ngạo sơn lại lập chưởng môn mới cũng nên thông báo cho võ lâm đồng đạo a.”

Đệ tử Thục Sơn vừa mới luyện kiếm xong, người đói người mệt, sốt ruột ăn điểm tâm, nghe Diêu Kim nói thế đều ngừng đũa nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về Hàn Tùng Lạc. Hàn Tùng Lạc già dặn nói: “Nghe theo chưởng môn.”

Trong lòng Lâm Thiên Hàn cười thàm, tiểu tử này lại tin tưởng Liên Tống như vậy.

Liên Tống đang bưng cháo thổi thổi nghe Hàn Tùng Lạc ném câu chuyện sang cho nàng thì dừng lại suy nghĩ: “Tin tức đương nhiên phải thông báo. Nhưng mà trên giang hồ người thông thạo tin tức có rất nhiều, nói không chừng chuyện của chúng ta đã sớm lan truyền ra ngoài. Thục Sơn nay chỉ còn vài đứa nhỏ nên chắc giang hồ cũng không để ý, yên lặng vẫn tốt hơn.”

Diêu Kim muốn náo nhiệt, hắn yên lặng đã đủ rồi. Hắn chụp chiếc đũa nói: “Cho dù không thông báo thiên hạ, Thục Sơn các người thay đổi chưởng môn, vẫn nên làm nghi thức gì đó. Ta thấy các người nên làm yến hội mời bạn hữu giang hồ đến cho náo nhiệt.”

Liên Tống đang định không đồng ý, Lâm Thiên Hàn đã nói trước: “Liên Tống dù sao cũng là nữ. Trên giang hồ, trừ bỏ phái Thương Ngô cùng phái Hằng Sơn thì chưa bao giờ từng có nữ tử làm chưởng môn. Lại nói, nàng là một cô nương lớn như thế, dẫn dắt bang hội còn chưa dứt sữa…”

Nghe được bốn chữ còn chưa dứt sữa, đệ tử Thục Sơn đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Hàn.

Lâm Thiên Hàn làm như vô tình nói tiếp: “Trên giang hồ có người cũng rất bảo thủ, khẳng định sẽ chỉ trích Thục Sơn, làm thế này không phải giống như khiêu khích đám người bảo thủ kia sao. Vẫn là nên quên đi, yên lặng tốt hơn.”

Lâm Thiên Hàn nói có rất có lý, mọi người cũng đều nhất trí.

Trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn mất hứng, than thở nói: “Xem ra những ngày lành của lão nương còn thật lâu mới đến a…”

Nhưng mà, một tháng sau, ngày lành của hắn đã đến.

Bọn họ vẫn chưa mang tin tức phái Thục Sơn lên định cư ở Cao Ngạo sơn lan truyền, tiến lên núi cũng có hai ba người, phần lớn là nghe tiếng trên giang hồ đây là nơi không ai đặt chân nên muốn đến để kiếm lời, lại bị Diêu Kim nấp ở gần đó trêu đùa vài lần, bọn họ liền mặt mày xám xịt mà xuống núi.

Hơn một tháng, Liên Tống đã luyện “Thất tu kiếm pháp” hoàn hảo. Trong bảy đệ tử của Thục Sơn chỉ có Hàn Tùng Lạc là có võ công tốt hơn chút. Hiên Viên Bất tán thưởng hắn có tư chất bất phàm, nguyện ý chỉ hắn mấy chiêu. Nhưng Hàn Tùng Lạc không chịu nhận sự chỉ dạy của người ngoài, một lòng tự mình luyện, chỉ khi Liên Tống nói vào vài câu hắn mới nghe.

Diêu Kim thường cười nói với Liên Tống: “Thật ra hắn cũng ngu ngốc giống ngươi năm đó.”

Nhớ lại năm đó, Liên Tống cảm thấy như đã qua một kiếp.

Ngày nọ, ở dưới chân núi có một vị hòa thượng tự xưng là chân tăng của Thiếu Lâm, vội tới truyền tin cho chưởng môn của Thục Sơn, nhưng tăng nhân kia có việc vội nên chỉ đưa thư đến rồi liền đi.

Trên thư chỉ có vài câu ngắn gọn, Thiếu Lâm muốn ba ngày sau tết Trung Nguyên tổ chức đại hội võ lâm, đề cử tân minh chủ. Hy vọng võ lâm đồng đạo đều tới tham gia.

Khi Liên Tống xuống núi thường nghe được tin tức Giáo chủ Hồng Liên Giáo hôm nay thế nào hôm qua như thế nào. Các môn phái dưới sự uy hiếp của Hồng Liên Giáo không khuất phục thì trốn đi xa, chỉ có Thiếu Lâm trấn giữ võ lâm, lù lù bất động. Lần này Thiếu Lâm hành động cấp bách như thế xem ra là tình thế đã rất gấp.

Liên Tống quyết định sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi Thiếu Lâm. Buổi chiều, có một vị khách đến. Diêu Kim vừa thấy người này đã nhảy ra đón tiếp.

“Lão Vạn, ngươi đã về rồi.” Diêu Kim cười đến mức thịt trên mặt dồn lại: “Có mang rượu thịt ngon cho chúng ta không?”

Ngàn Vạn Lý mang mặt nạ sắt, chỉ lộ ra hai con mắt. Hắn ném một cái túi lớn cho Diêu Kim. Diêu Kim vui mừng tiếp nhận. Liên Tống cũng đến chào hỏi, Ngàn Vạn Lý lại không để ý đến nàng.

Diêu Kim nói nhỏ ở bên tai nàng: “Hắn vì Tiểu Tô mà giận chó đánh mèo lên người ngươi. Không cần để ý đến hắn.”

Liên Tống không nói gì nữa, tự đi chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai ra đi.

Hiên Viên Bất thương lượng với mọi người, quyết định đại hội võ lâm bao nhiêu năm mới có một lần thế này nhất định phải đi, nhưng đương nhiên họ sẽ không đồng hành với Thục Sơn. Dù sao họ cũng từng là ma giáo, đi cùng Thục Sơn nhất định mang đến rất nhiều phiền toái, chuẩn bị xuất phát trước Liên Tống một bước.

Ngàn Vạn Lý là cao thủ dịch dung, trước khi xuống núi, hắn liền hóa trang cho mọi người, trở thành thương nhân bình thường.

Liên Tống mang theo đệ tử đến cửa, nàng nói ở bên tai Tiểu Thất mấy câu. Tiểu Thất chạy đến bên cạnh Ngàn Vạn Lý cười hì hì nói: “Gia gia, râu của người thật dài a.”

Ngàn Vạn Lý tuy ý chí sắt đá, nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy trong lòng cũng mềm đi, vuốt râu cười với Tiểu Thất. Tiểu Thất nói câu Liên Tống đã dạy: “Trên mặt gia gia dán cái gì thật là lạ, cũng cho cháu một cái được không?”

Khóe miệng lạnh lùng của Ngàn Vạn Lý nhếch lên: “Là chưởng môn của cháu bảo tới hỏi ta sao?”

Tiểu Thất ngu ngốc nói: “Chưởng môn dặn cháu nói là do cháu muốn.”

Liên Tống ở bên cạnh ôm trán trợn trắng mắt, nàng thấy Ngàn Vạn Lý lại lấy hộp dụng cụ ra. Nàng kinh ngạc nhìn qua, Ngàn Vạn Lý nhìn nàng nói: “Có cái gì thì trực tiếp nói với ta, không nên làm phiền đứa ngốc kia.”

Liên Tống sờ sờ cái mũi ngượng ngùng cười: “Chỉ là muốn mượn của người vài thứ để dùng thôi.”

Ngàn Vạn Lý nói: “Ta không có nhỏ nhen như vậy. Ngươi muốn cái gì ta sẽ cho ngươi. Nhưng mà ta nghĩ ngươi không cần dùng.”

“Chỉ giáo cho?”

“Hiện nay, trên võ lâm hiện nay những người từng thấy qua mặt ngươi hầu như đã bị Kim Nhật Lãng giết hết. Ngươi đã quên ngày đó phái Thanh Y từng phái người đi bắt ngươi, để người ta nhận khuôn mặt mà hắn còn nhận sai sao?”

“Ngươi làm sao có thể biết?”

“Ngày đó người ở trong phòng giúp bọn họ làm người giả mạo ngươi là ta.”

“Ngươi thật sự là…” Liên Tống vốn định nói cái tính thấy chết cũng không cứu của hắn đã thành tánh. Nhưng nghĩ lại tính tình của hắn vốn kỳ lạ, nên lười nói nữa.

Ngàn Vạn Lý thừa nhận: “Tính tình ta là như thế, người không quan hệ với ta, cho dù chết trước mặt ta ta cũng không quan tâm.”

Liên Tống quay lưng lè lưỡi.

“Nha đầu.” Ngàn Vạn Lý hạ thấp âm thanh nói với nàng: “Hiện tại người trên võ lâm biết ngươi không nhiều lắm. Ngươi có thể công khai mà đi. Nhưng mà dù sao ngươi cũng là chưởng môn của Thục Sơn, trong lúc tụ hội nhất định võ lâm sẽ chú ý đến ngươi. Thân phận yêu nữ của ngươi sớm hay muộn cũng bị tố giác, tự giải quyết cho tốt đi.”

Đám người Hiên Viên Bất rời đi, ngày kế, Liên Tống cũng đi.

Nàng mặc nam trang như bình thường, nhưng không dịch dung. Có lẽ quả thận không ai có thể nhận ra nàng.

Đường từ Cao Ngạo sơn đến Thiếu Lâm Tự đường xá xôi. Bọn họ mất hai ngày đi ra khỏi Trữ Châu, đến giao giới giữa hai phủ là một vùng hoang sơ, đêm đó chỉ có thể ở tạm trong ngôi miếu đổ nát. Đi được ba ngày, rốt cuộc cũng đi đến một vùng náo nhiệt, nhìn thấy người ở, ngửi được khói lửa. Liên Tống tìm một khách điếm đặt chân. Vì không muốn người ta chú ý nên nàng cúi đầu đi sau các đệ tử, vào đại sảnh liền ngồi vào bàn ở góc. Tuy rằng như thế, một hàng thiếu hiệp áo trắng nối đuôi nhau đi vào vẫn khiến vài người xung quanh ngẩng đầu nhìn. Vài nhân sĩ giang hồ âm thầm đoán thân phận của bọn họ.

Trong đó có người nói: “Xem họ mặc đồ như thế, có chút tương tự như Huyền Tông Môn khi đó.”

“Nói Huyền Tông Môn làm gì a, chết hết rồi.” Tên còn lại ngữ khí tức giận nói: “Lúc này Thiếu Lâm mở đại hội võ lâm, là khiêu chiến công khai với Hồng Liên Giáo. Chúng ta đi lần này có thể nói là tập trung lực lượng để tiêu diệt Hồng Liên Giáo. Nhưng nếu không thể tiêu diệt, chỉ sợ cũng sẽ bi thảm như Huyền Tông Môn.”

“Đừng bi quan vậy.” Người khi nãy lại nói: “Đến lúc đó chúng ta sống chết mặc bây, chờ thế cục đã định thì quyết định gia nhập bên sống sót. Chúng ta chỉ là phái nhỏ, không thù hận với Hồng Liên Giáo, chỉ mong được giữ mình.”

Liên Tống dựng thẳng lỗ tai nghe bên ngoài nói chuyện, Tiểu Thất thấy nàng không động đũa liền ân cần gấp cái chân gà cho nàng nói: “Chưởng môn, ăn a.”

Thanh âm của đứa nhỏ trong trẻo lập tức bị người xung quanh nghe rõ ràng.

Vài vị đại hán thô lỗ mang đao tinh tế nhìn Liên Tống, nhận ra nàng là nữ, phát ra tiếng cười quỷ dị với nhau: “Giờ chuyện gì cũng thấy a, một người đàn bà nhỏ thống lĩnh vài đứa tiểu tử rêu rao khắp nơi, haha, đây là một phục bảy hay bảy phục vụ một a, ở Túy Hồng Lâu cũng chưa thấy qua thể loại đa dạng thế này, hắc hắc…”

Hàn Tùng Lạc tức giận vỗ bàn đứng lên.

Liên Tống giữ chặt tay hắn, nói với hắn một chữ nhẫn.

Hàn Tùng Lạc nắm chặt nắm tay, chịu đựng tức giận ngồi xuống.

Bọn kia lại được một tấc tiến thêm một thước: “Cư nhiên lại sợ nữ nhân a, xem ra ván này là một bảy người phục vụ một người rồi.”

Đệ tử Thục Sơn nghe xong không thể nhịn được nữa đều đứng lên.

Liên Tống đè người này lại ấn người kia xuống đều không được, lúc này Tôn Giai Định là người nhảy ra trước.

Đại hán đã sớm có chuẩn bị, Tôn Giai Định còn chưa tới gần, đao của bọn họ đã từ bốn phương tám hướng chém tới.

“Giai Định, cẩn thận!” Liên Tống quát to một tiếng, rút mấy chiếc đũa bắt tới trên mặt đao của mấy đại hán. Vài tiếng leng keng vang lên, bọn đại hán rút lui ba bước, toàn bộ đao trong tay đều bị đũa bắn bay ra ngoài.

Toàn bộ đại sảnh, người đứng người ngồi, toàn bộ đều khiếp sợ. Mà Liên Tống khiếp sợ cũng không thua gì bọn họ. Nàng chưa từng nghĩ bản thân mình dưới tình thế cấp bách lại có thể phát ra nội lực lớn như vậy. Xem ra “Thất Tu kiếm pháp” còn cao thâm hơn những gì nàng biết, không chỉ là gia tăng nội lực đơn giản như vậy.

Thấy thần lực như thế mọi người không ai dám tiến lên nữa. Bọn đại hán nhặt đao chạy cuống quít. Hai người nói chuyện khi nãy đánh giá bàn của đám thiếu niên áo trắng một lần nữa.

Một người nói: “Ngươi nói xem bọn họ là môn phái nào?”

Một người khác nói: “Ta nghe nói thư sinh nhiều mặt Giang Tài Lang vừa bị người ta bắt giao cho quan phủ, bắn hắn là phái Thục Sơn. Ta còn nghe nói Ác Đại Thông có ý cướp “Thiên ngoại phi tiên”, không ngờ tới lại bị người của Thục Sơn giết ở trên thuyền. Thi thể hắn trôi nổi trên biển ba ngày mới bị người ta phát hiện. Hai sự kiện này đều liên quan đến một cô nương. Cùng lúc đó, yêu nữ Liên Tống mới sống lại kia lại không có tin tức.”

“Ý tứ của ngươi…”

“Ý của ta là…”

Hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Liên Tống, lại nhìn nhau, sau đó đột nhiên đồng thời đứng dậy, thả bạc vụn trên bàn rồi bỏ chạy.

Liên Tống nghe được tiếng lau bàn ghế bén nhọn thì ngẩng đầu lên nhìn đã thấy hai người giang hồ kia chạy như gặp phải quỷ, khi chạy đi còn hoảng sợ liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng lập tức biết thân thế của nàng có thể đã bị bại lộ.

Tôn Giai Định cũng đã nhìn ra, hổ thẹn nói: “Chưởng môn, thực xin lỗi, là do ta không nhẫn nhịn.”

Liên Tống an ủi hắn, nói: “Không phải lỗi của ngươi. Thân phận của ta sớm muộn gì cũng bị vạch trần, là các ngươi bị ta liên lụy a.”

Hàn Tùng Lạc mở miệng muốn nói gì đó, nhanh thanh âm thanh thúy của Tiểu Thất đã vang lên trước: “Chưởng môn mới không có liên lụy đến chúng ta đâu. Khi ở trên thuyền, nếu không phải chưởng môn cho chúng ta uống máu, nói không chừng chúng ta đã sớm chết. Mạng của chúng ta đều là của chưởng môn, không có gì là liên lụy hay không liên lụy.”

Liên Tống có chút không thể tin được nói: “Ngươi chỉ là một tiểu hài tử, sao có thể nói được như vậy, ta thật cảm động nha.”

Tiểu Thất cười hớ hớ nói: “Ta nói thật thôi. Nga, còn nữa, ta không nhỏ, ta đã chín tuổi rồi. Chưởng môn đừng xem ta là tiểu hài tử.”

Liên Tống cười toe toét: “Được được được, không gọi ngươi là tiểu hài tử, gọi là tiểu ca nhi có được không?”

“Tiểu ca nhi?” Tiểu Thất chưa từng nghe qua xưng hô này, còn thật sự suy nghĩ có thể gọi thế này hay không.

Hàn Tùng Lạc lại biết Liên Tống trêu ghẹo Tiểu Thất, nếu là trước kia hắn sẽ tức giận, nhưng hiện tại hắn hiểu rõ, Liên Tống tuy là cô nương nhưng có tính không kiềm chế như nam tử, mặc kệ nàng đi.

Ăn xong bữa tiệc, bọn họ ngủ lại ở khách điếm, ngày hôm sau lại khởi hành.

Trên đường đi không khỏi đụng độ với võ lâm đồng đạo, không nhận ra họ, chỉ là nhìn thoáng quan. Nếu nhận ra thì đều né tránh. Nếu thân phận đã bị vạch trần rồi thì Liên Tống cũng không sợ hãi nữa, nàng đi đằng trước, ngẩng cao đầu ưỡn ngực dẫn dắt đệ tử Thục Sơn. Tuy rằng võ công của họ không cao cường nhưng mọi người thấy khí thế này thì cũng không dám đến tìm phiền toái. Liên Tống một đường thuận lợi đến Thiếu Lâm Tự, trong lòng không khỏi mừng thầm: chiêu này của nàng quả thật không tồi.

Đến Thiếu Lâm, nhóm cao tăng bảo vệ nghe nói phái Thục Sơn đến thì lộ ra vẻ mặt quái dị. Chỉ chốc lát sau, vị sư tiếp khách nhận được thông báo liền tiến đến dẫn đường.

Thiếu Lâm Tự rất lớn, vào cửa lớn còn phải đi qua một con đường núi dài mới đến đại điện. Hai bên con đường núi có nhiều cao tăng của Thiếu Lâm luyện công, nhìn thấy họ đi qua, cho dù không dừng việc tu luyện nhưng ánh mắt không ngừng về bên này. Đi qua sơn đạo là một vũng bùn, đi thêm nửa nén hương thì đến cửa trước, qua cửa trước là đến một vùng đất bằng phẳng rộng lớn, sau đó là chính điện của Thiếu Lâm Tự.

Bình thường, trước chính điện chỉ cho phép tăng nhân luyện công, không cho phép người khác ở đây với bất lý do gì. Hôm nay nơi này tụ tập phần đông giang hồ hào kiệt, ong ong thảo luận nói chuyện với nhau còn có người bàn luận cả võ công.

Người tiếp khách dẫn đoàn người của Liên Tống đi trong đám người hô to một tiếng: “Phái Thục Sơn đến!”

Hơi thở của tăng nhân này hùng hậu, thanh âm rõ ràng, mặc dù tiếng không to nhưng mọi người đều có thể nghe rõ nội dung hắn nói, tất cả ánh mắt đồng loạt vọt tới hướng Liên Tống.

Đột nhiên bị rất nhiều nhìn, Liên Tống có chút luống cuống, nàng nghĩ những người này tám phần đều biết nàng là ai, nhưng mà lại không biết võ công của nàng không còn như xưa, cho dù hận nàng nhưng cũng không dám tiến lên. Nghĩ đến đây, nàng có lo chút lo lắng nhưng vẫn duy trì tư thế ưỡn ngực ngẩng đầu mà đi.

Mọi người thấy nàng tiến lên thì tự giác lui về sau để cho nàng một lối đi. Như nàng dự đoán, có mấy người muốn xông lên mắng nàng yêu nữ nhưng đều bị người bên cạnh ngăn lại. Trong lòng nàng trấn đi tiếp tục đi đường của mình.

Đệ tử Thục Sơn chưa từng thấy qua trận thế như vậy, khi đi xuyên qua mọi người thì nhịn không được mà nhìn trái nhìn phải. Những người đó đều nhường đường cho họ, ánh mắt nhìn Liên Tống chằm chằm, chắc là đang nể mặt Liên Tống. Bọn họ tò mò, Liên Tống có mặt mũi lớn thế sao?

Đến trước cửa chính điện, tăng nhân tiếp khách vào thông báo, khi đi ra thì nói, phương trượng mời Liên Tống vào, đệ tử Thục Sơn ở bên ngoài chờ.

Theo như sự an bài của phương trượng, Liên Tống dặn đệ tử im lặng ở ngoài cửa, một minh nàng đi vào.

Trong đại điện, bức tượng phật Như Lai uy nghi, ba vị phương trượng Phàm, Trần, Duyên đang ngồi ngay ngắn dưới bức tượng, trong tay cầm vòng châu, miệng lẩm bẩm. Liên Tống vào cửa thì hành lễ với ba vị này.

Phương trượng Phàm lớn tuổi nhất thay ba người mở miệng nói: “Ngã phật từ bi, Liên Tống thí chủ có thể chết mà sống lại quả thật là không dễ.”

Liên Tống nói: “Phật tổ phù hộ, may mắn nhặt về một mạng.”

Phàm híp mắt nói: “Thí chủ đến Niết Bàn nhưng đã sống lại, chuyện trước kia chắc hẳn đã nhìn thấu.”

“Vâng.” Liên Tống thở dài nói: “Chuyện cũ nhưng cách một kiếp. Chỉ là mặc dù ta đã giải thoát nhưng ta có quá nhiều tội nghiệt, vẫn còn kéo dài đến nay, sao ta có thể siêu thoát một mình.”

Phàm mở mắt, Trần và Duyên cũng ngừng việc tụng kinh mà liếc mắt nhìn nhau. Theo như bọn họ tra xét thì họ đều nắm rõ đường đi nước bước của Liên Tống từ khi trở về giang hồ cho đến nay, họ gọi nàng đến, vốn là muốn thuyết phục nàng, nếu đã làm chưởng môn Thục Sơn thì hãy một lòng gia nhập chính đạo, trợ giúp họ tiêu diệt ma giáo. Không ngờ tới, bọn họ chưa khuyên bảo câu nào Liên Tống đã chủ động nhắc đến với bọn họ. Hơn nữa, nhìn qua thái độ của nàng không phải là nói cho có lệ, mà là xuất phát từ thật tình.

Phàm chấp tay trước mặt hô khẩu hiệu nhà Phật: “A di đà Phật, thí chủ có thể rộng rãi thấu đáo như thế, quả thật là may mắn. Nếu thí chủ không ngại những chuyện trước kia mà giúp đỡ võ lâm chính nghĩa, ta nhất định vô cùng cảm kích.”

Phàm không ngừng cúi mình tỏ vẻ kính trọng Liên Tống.

Liên Tống trả lễ nói: “Phương trượng không nên dùng đại lễ thế này. Thiện ác thị phi ta có thể phân biệt, ta không muốn hắn mắc thêm lỗi lầm nữa. nếu phương trượng có thể thu phục hắn, xin hãy giữ lại tính mạng của hắn.”

Hạt tràng trên tay Phàm dừng lại, liếc mắt nhìn nhau với hai vị phương trượng kia, đầu ngón tay chần chờ vuốt hạt châu, chậm rãi nói: “Nghiệp chướng của hắn quá nặng, chúng ta giữ mạng của hắn chỉ sợ các môn phái không đồng ý. Ba người chúng ta chỉ có thể cam đoan, nếu có thể thu phục hắn, chúng ta sẽ đưa hắn trở về Thiếu Lâm.”

Liên Tống nghe ra ý tứ của bọn họ, cho dù Kim Nhật Lãng có giải trừ được ma tính cải tà quy chính thì bọn họ cũng không để hắn tự do. Nàng phải nghĩ biện pháp khác.

“Liên thí chủ.” Phàm nói: “Có giữ mạng của hắn hay không nên nói sau. Quan trọng bây giờ nhất là, với sự hiểu biết của thí chủ về hắn, có biết nên thu phục hắn như thế nào hay không.”

Mặt Liên Tống đỏ hồng, lo lắng một lát nói: “Biện pháp duy nhất có thể khắc chế “Lưu Phương công” là…”

Nói đến đây thì tăng nhân ngoài cửa vội chạy vào bẩm báo: “Bẩm sư thúc, phái Thục Sơn cùng phái Hoa Sơn đánh nhau ở ngoài cửa.”

Liên Tống nghe thấy phái Thục Sơn thì bái chào ba vị phương trượng rồi ra điện xem xét.

Ngoài điện, Tôn Giai Định cùng với một vị thiếu hiệp của Hoa Sơn đang cầm kiếm đánh nhau. Hai người đánh nhau rất hăng. Ở bên Thục Sơn phái thì Tiểu Thất hô to: “Cố lên nhị sư huynh.” Ở bên kia, có một vị sư muội của Hoa Sơn trừng mắt nói: “Mạch Sênh, chém tay hắn!” Các môn phái khác thì bàng quan đứng xem, hứng thú dạt dào, ngẫu nhiên còn hô hào vài tiếng.

Triệu Mạch Sênh kia nghe sư muội cổ vũ thì đường kiếm càng hung ác. Nếu cứ đánh tiếp như thế thì một chết một bị thương. Liên Tống rút kiếm nhảy ra, lượn vòng xung quanh hai người, kiếm trong tay như đóa hoa màu bạc cứng cỏi, khiến hai người đang giao chiến kia không thể đến gần nhau. Liên Tống sử dụng chiêu bình thường nhất của “Thất Tu kiếm pháp” là “Hoành phi thứ”, chẳng qua nàng dùng tốc độ đánh quá nhanh chứ nhìn qua cũng không có uy lực mạnh như thế. Sau khi hù dọa Tôn Giai Định cùng Triệu Mạch Sênh kia, nàng biến hóa chiêu thức đánh rớt kiếm trong tay hai người.

Có người khe khẽ nói nhỏ: “Nàng dùng võ công gì vậy, vì sao chưa thấy bao giờ.”

Tên còn lại nói: “Hẳn là võ công Thục Sơn. Chiêu thức của nàng khi nãy cùng với chiêu thức của đệ tử Thục Sơn kia là cùng một loại. Đệ tử kia đánh máy móc nên bình thường, nàng lại có thể đánh ra chỗ kỳ diệu của nó.”

“A.” Có người sợ hãi than: “Nghe nói võ công năm đó của nàng đã khiến toàn bộ võ lâm không dám khinh thường, hiện nay nàng lại có được sự chân truyền của Thục Sơn, không biết võ công của nàng có thể cao đến mức nào.”

“Ai, ngươi nói xem, sao nàng có thể lên làm chưởng môn Thục Sơn, không phải là…”

Tiếng bàn luận nho nhỏ không dứt.

Liên Tống kiểm tra thương thế của Tôn Giai Định, chỉ có vết thương nhỏ ở tay, nàng thả lỏng tâm rồi hỏi hắn: “Vì sao đánh nhau?”

Tôn Giai Định ủy khuất nói: “Chưởng môn còn nhớ rõ hái hoa tặc Giang Tài Lang kia không. Lúc trước chúng ta giao hắn lấy tiền, nghe người ở trấn nói có mấy người phái Hoa Sơn đến nhận tiền nhưng không bắt được hắn còn bỏ chạy. Đúng lúc này mấy sư huynh đệ chúng ta thấy phái Hoa Sơn thì không thể không nghị luân vài câu, bọn họ nghe thế đương nhiên là mất mặt nên giải thích rằng lúc ấy chỉ là nhất thời thất thủ. Chúng ta nói thêm hai câu họ liền thẹn quá hóa giận muốn cùng chúng ta luận võ.”

Trong lòng Liên Tống biết Tôn Giai Định là người thành thật, sẽ không nói dối, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng đắc tội với người ta nên giáo huấn hắn: “Ngươi a, cho dù nói chuyện thì đừng có nói trắng ra, chừa cho người ta chút mặt mũi, ngươi cũng tránh được xung đột không đáng có.”

Mặt Tôn Giai Định đỏ lên: “Khi họ nói luận võ, ta cũng biết mình đã nói quá, nghĩ rằng xin lỗi một tiếng thì không sao. Nhưng mà bọn họ còn nói, vài ngày này chúng ta đi theo…Đi theo một người đàn bà như hình với bóng, không biết chừng còn làm ra việc cẩu thả gì. Ta càng nghe càng tức giận nên mới đánh nhau với họ.”

Hiểu rõ mọi chuyện, Liên Tống không hề trách cứ Tôn Giai Định, ngược lại nhìn chăm chú phái Hoa Sơn. Không chỉ phái Hoa Sơn, mọi người khi thấy nàng làm chưởng môn chắc chắn có kin đáo bàn luận, chẳng qua là vài đệ tử không hiểu chuyện của Hoa Sơn lại nói ra. Nếu nàng không mượn cơ hội này để chấn chỉnh thì chỉ sợ sau này phái Thục Sơn sẽ trở thành trò cười.

Nàng đi đến trước mặt phái Hoa Sơn hỏi: “Xin hỏi ai là chưởng môn?”

Đệ tử áo trắng của phái Hoa Sơn liếc mắt nhìn nàng một cái: “Chưởng môn của chúng ta không ở đây.”

Thì ra không có người quản, khó trách nói năng lỗ mãng như vậy. Dù sao nàng cũng là chưởng môn, trực tiếp giáo huấn đệ tử của môn phái khác cũng không tốt, chỉ có thể chờ chưởng môn Hoa Sơn đến, sau đó trước mặt nhân sĩ võ lâm mà làm sáng tỏ mọi chuyện.

Ngay lúc đó, vị tăng tiếp khách hô to: “Chưởng môn Hoa Sơn đến.”

Liên Tống theo âm thanh nhìn lại, một nam tử đang đi đến, dung mạo tuấn dật, nhìn rất quen mắt.

Đối xử rất khác với nàng, chưởng môn kia đi tới, trên đường không ngừng có người ôm tay nhìn hắn mở miệng: “Thôi hiền đệ, nghe nói ngươi nhận chức chưởng môn, đại ca ta không có thời gian đến chúc mừng, thứ lỗi thứ lỗi.”

Thôi, Liên Tống nghe cái họ lập tức nhớ tới người này. Người này chính là thiếu hiệp lén vào phái Thanh Y để cứu người, cùng tên cùng họ với Thôi Anh đã chết kia. Mà vị cô nương vừa rồi trợn mắt với nàng, cũng chính là cô nương bị bắt nhốt với nàng khi đó. Không ngờ tới họ là người phái Hoa Sơn.

Thôi Anh nhìn thấy Liên Tống cũng sửng sốt. Phái Hoa Sơn thấy chưởng môn đến liền hành lễ. Tiểu sư muội kia nói vài câu bên tai Thôi Anh, ánh mắt Thôi Anh nhìn Liên Tống lại thay đổi. Nhớ ngày đó, hắn bị Liên Tống điểm huyệt, không thể đuổi theo nàng, trong lòng sớm nhận định Liên Tống đã bị Kim Nhật Lãng giết, vì thế mà tinh thần hao tổn một thời gian. Hôm nay không ngờ gặp được nàng, càng không ngờ tới nàng là yêu nữ Liên Tống mà giang hồ đồn đại đã dùng thủ đoạn để làm chưởng môn Thục Sơn.

Hai người đều kinh ngạc, nhất thời không nói chuyện.

Liên Tống phản ứng lại trước, ôm tay đến trước mặt Thôi Anh nói: “Hạnh ngộ. Không ngờ tới ngươi chính là chưởng môn Hoa Sơn, chúng ta thật có duyên.”

Sau đó Thôi Anh cũng trấn định lại, nghĩ đến nhiều ngày hắn vì nàng mà vướng bận, còn nàng lại sống êm đẹp, còn hành lễ với hắn, hắn tức giận nói: “Không ngờ tới Liên Tống nổi danh giang hồ, khó trách ngày đó ngươi nhất định đuổi theo Kim Nhật Lãng. Hiện tại nghĩ lại, là do ta nhiều chuyện rồi.”

Liên Tống cũng không biết hắn vì nàng mà vướng bận lo lắng nhiều ngày, chỉ nghĩ hắn tức giận vì nàng điểm huyệt hắn, nàng cười nói: “Lúc trước là do ta quá mức vội vàng, nhưng tình cảnh đó nếu ta nói ra thân phận không phải là càng hỗn loạn hơn sao, đã hiểu tội của mình, hi vọng chưởng môn bao dung.”

Thôi Anh cũng không phải người keo kiệt, chỉ là không biết vì sao thấy Liên Tống thì cảm xúc lại phập phồng. Liên Tống thành tâm xin lỗi hắn, hắn cũng không nghĩ truy cứu, miệng chưa mở thì tiểu sư muội Hoàng Vũ Dao của hắn bất mãn chưởng môn sư huynh của nàng trò chuyện vui vẻ với yêu nữ nên hét lớn: “Chưởng môn sư huynh, yêu nữ này khi nãy đã thả đồ đệ của nàng ra cắn người.”

“Ngươi nói cái gì?” Hàn Tùng Lạc tức giận nhảy dựng lên.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoàng Vũ Dao kéo tay Triệu Mạch Sênh cho mọi người thấy: “Đây không phải là phái Thục Sơn làm bị thương sao, khi nãy mọi người đều nhìn thấy.”

Tôn Giai Định tức giận: “Rõ ràng là các người nói lời tổn thương người ta trước.”

Hoàng Vũ Dao cười lạnh nói: “Các người phá vỡ quy tắc của giang hồ cong không cho người ta nói sao?”

Hàn Tùng Lạc đi ra nói: “Không biết cô nương nói chúng ta phá vỡ quy cũ nào?”

Hoàng Vũ Dao xem thường nhìn Liên Tống, nói: “Từ trước đến nay, nữ tử làm chưởng môn trên giang hồ chủ có phái ni cô cùng đạo cô. Phái Thục Sơn các người lại lập nữ tử làm chưởng môn, sao lại như thế? Theo ta thấy, phái Thục Sơn các người toàn là môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, chẳng lẽ các người là ni cô nữ mặc nam trang sao?”

Trong giang hồ có hai phái nổi danh là Hằng Sơn cùng Thương Ngô, nàng lại gọi thành phái ni cô cùng phái đạo cô, liên tục đắc tội hai phái lớn lại châm biếm Thục Sơn là nữ mặc nam trang, tức là đắc tội với ba phái lớn, chọc Thôi Anh mất hết mặt mũi.

Hắn tức giận quát: “Vũ Dao, không thể vô lễ, mau xin lỗi.”

Hoàng Vũ Dao hừ một tiếng quay mặt đi không xin lỗi. Cô nương này là con gái duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm phái Hoa Sơn, từ nhỏ mẫu thân đã mất, phụ thân cực kỳ sủng ái. Chưởng môn Hoa Sơn giao chiến cùng Hồng Liên giáo chủ bị trọng thương rồi chết, mọi người ở Hoa Sơn thương tiếc nàng không cha không mẹ, đều thuận theo ý nàng, cổ vũ tính tình tùy hứng làm bậy của nàng.

Phái Hằng Sơn cùng phái Thương Ngô bị điểm danh nên cũng đi từ nơi hẻo lánh ra để xem tình huống. Thôi Anh bước lên trước xin lỗi từng người. Chưởng môn Hằng Sơn là Tĩnh Dật sư thái, chưởng môn Thương Ngô là Lăng Vân sư thái đều là người rộng lượng nên không so đo.

Liên Tống lại không thể không so đo, thừa dịp mọi người tụ lại xem náo nhiệt thì lớn tiếng nói: “Các vị võ lâm đồng đạo, ta nghĩ mọi người rất ngạc nhiên khi ta tiếp nhận vị trí chưởng môn của Thục Sơn. Khó có dịp thế này, ta xin thông báo tình huống này với các vị.”

Thấy mọi người đều tò mò lắng nghe, Liên Tống nói tiếp: “Ngày đó ta cùng phái Thục Sơn tình cờ gặp nhau ở bờ biển, mọi người đi cùng hướng nên ngồi chung thuyền đến Trữ Châu. Trên thuyền, chúng ta trúng cạm bẫy của Ác Đại Thông, tiền bối Phương Kính Liên của Thục Sơn đánh gục Ác Đại Thông, nhưng cũng bất hạnh mà gặp độc thủ. Trước khi chết hắn sợ những đệ tử Thục Sơn nhỏ tuổi không có người chiếu cố liên phó thác bọn họ cho ta. Ta chỉ là chưởng môn tạm thời, chờ đại đệ tử Thục Sơn là Hàn Tùng Lạc trưởng thành rồi sẽ đem vị trí chưởng môn trả lại cho hắn. Trong lúc ta làm chưởng môn, mong các vị thông cảm, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”

Tống Thanh Sơn chưởng môn của Thái Sơn cũng không tin lời của nàng, hắn vỗ vai Hàn Tùng Lạc nói: “Tiểu tử, là thế sao? Nếu các ngươi bị ức hiếp, có thể nói với chúng ta. Ở đây có nhiều người như vậy, không tin yêu nữ này có thể làm cái gì.”

“Là như vậy.”

“Là như thế.”

Không chỉ có Hàn Tùng Lạc, các đệ tử khác đều nói chuyện giúp Liên Tống.

Chưởng môn Hà Hướng Nguy của phái Tung Sơn hỏi: “Liên cô nương, ngươi và Kim Nhật Lãng còn có quan hệ sao?”

Trong lòng Liên Tống đau xót cười khẽ nói: “Ta cùng hắn đã đoạn tuyệt quan hệ.”

Có người hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì?”

Hàn Tùng Lạc nói: “Chưởng môn của chúng ta đã bị Kim Nhật Lãng phế võ công. Trên người của nàng hiện giờ chỉ có “Thất Tu kiếm pháp” của phái Thục Sơn.”

Tống Thanh Sơn ý bảo chưởng môn phái Thương Ngô là Võ Lăng Vân đi kiểm tra một phen.

Võ Lăng Vân cầm phất trần cúi đầu làm lễ với Liên Tống, được Liên Tống cho phép thì bắt mạch của nàng. Nghe trong chốc lát, nàng nói với mọi người: “Trên người Liên chưởng môn chân khí tinh thuần, quả thật chỉ tu luyện một môn võ công.” Trước khi Liên Tống nhảy xuống vực từng giao đấu với các đại môn phái, hấp thụ chân khí của nhiều người, nếu không phải bị phế võ công tu luyện lại lần nữa, chân khí tuyệt đối không thể tinh thuần thế này.

Mọi người vẫn lo lắng, chưởng môn phái Hằng Sơn cũng tiến lên tìm tòi, đưa ra kết luận giống nhau.

Chứng minh như thế, đã có hơn phân nửa người tin tưởng Liên Tống bỏ gian tà theo chính nghĩa. Lại có người lo lắng đây là quỷ kế của Kim Nhật Lãng, Liên Tống là nội gian hắn phái tới.

Mọi người bắt đầu tranh luận không ngớt.

Cửa đại điện Thiếu Lâm Tự mở ra, ba vị phương trượng Phàm, Trần, Duyên đứng trong cánh cửa niệm kinh, thi lễ rồi bước ra ngoài, đi đến trước mặt mọi người. Mọi người đều lui về sau, để chỗ cho các vị phương trượng nói chuyện.

“Chư vị.” Phàm bình tĩnh nói: “Ma giáo càng ngày càng bành trướng, vô số anh hùng hảo hán của võ lâm đã chết dưới tay chúng. Nay đã đến lúc ta đồng tâm hiệp lực chống lại ma giáo. Lần này triệu tập chư vị đến đây, mục đích là muốn đề cử ra một vị minh chủ võ lâm. Người này làm lãnh tụ của chính phái chúng ta, có thể thống lĩnh các đại môn phái. Vì đảm bảo công bằng, ba sư huynh đệ chúng ta quyết định dùng phương thức tỷ võ để tuyển chọn, không biết ý các vị thế nào?”

“Chúng ta nghe đại sư!”

“Đúng, nghe đại sư .”

Mọi người giơ kiếm tỏ vẻ tán thành.

Phàm hơi hơi vuốt cằm, lập tức mệnh lệnh cho tăng nhân Thiếu Lâm ở trước đại điện dựng sàn tỷ võ.

Sàn tỷ võ kia cao hơn nửa người, sơn hồng, mặt sàn phản quang, rất dễ xem.

Mọi người thấy sàn tỷ võ thì nôn nóng muốn thử, bỗng nhiên gió thổi lên, một thanh âm cười càn rỡ của nữ tử từ gió truyền đến.

“Ha ha ha ha…”

“Người nào!”

“Người nào dám can đảm đến Thiếu Lâm tự làm càn!”

Mọi người kêu la, theo tiếng nhìn lại.

Trên tường cao màu vàng, một nữ tử áo trắng đứng đón gió

Liên Tống nhận ra nàng, kinh kêu một tiếng: “Bình Ba!”

Mọi người cũng nhận ra nàng, mắng: “Yêu nghiệt ma giáo, dám tới nơi này giương oai!”

Bình Ba thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn mọi người: “Giáo chủ bảo ta tới hỏi một tiếng, các người ở đây tổ chức đề cử minh chủ võ lâm sao lại không mời giáo chủ của chúng ta, là vì duyên cớ gì?”

“Phi!” Trưởng lão phái Không Động mắng nàng: “Nếu yêu nhân kia dám bước tới nơi này một bước, chúng ta lập tức bầm thây hắn vạn đoạn, yêu nữ, chịu chết đi!”

Chưởng môn Không Động nhảy lên tường, xuất quyền tấn công. Bình Ba chỉ phòng thủ nhưng không tấn công. Chưởng môn phái Không Động không chạm được tới nàng thì càng đánh càng gấp, lộ ra vô số sơ hở, Bình Ba bỗng nhiên thay đổi thân mình. Chưởng môn Không Động chưa kịp chuẩn bị đã trúng một chưởng vào ngực, toàn thân run rẩy vì trúng độc, thống khổ ngã từ trên tường xuống, nằm trên mặt đất rên rỉ.

“Ti bỉ!” Thôi Anh rút kiếm truy kích Bình Ba.

Bình Ba không ham chiến, sử dụng khinh công tuyệt diệu bay vọt hơn mười thước, dừng ở ngọn cây quan sát mọi người: “Giáo chủ của chúng ta khai ân, cho các ngươi thời gian ba ngày. Ba ngày sau các ngươi hãy chọn ra người có võ công giỏi nhất cùng giáo chủ của chúng ta luận võ. Nếu các ngươi thua, từ nay về sau võ lâm thiên hạ thuộc về Hồng Liên giáo của ta, nếu thắng, Hồng Liên giáo vĩnh viễn không đặt chân vào giang hồ nữa.”

Mọi người tức giận bất bình: “Vì sao chúng ta phải đồng ý với quyết định của hắn, hắn nghĩ hắn là ai vậy?”

Bình Ba cười lạnh ba tiếng: “Đây là trò chơi mà các người đã khơi mào, giáo chủ của chúng ta chỉ là chơi theo các người thôi. Nếu các người không đáp ứng, ba ngày sau, Hồng Liên giáo huyết tẩy Thiếu Lâm!”

Lời nói dữ tợn sắc bén hướng về phía mọi người, Bình Ba nhanh chóng đạp ngọn cây bay đi

“Yêu nữ đừng chạy!” Tĩnh Dật sư thái không cam lòng đuổi theo, mệt mỏi đến chết nhưng cũng không thấy được bóng dáng, trở về tức giận nói: “Chỉ là một thị tỳ mà đã lợi hại như vậy, không biết giáo chủ Hồng Liên Giáo kia đã đạt đến cảnh giới nào?”

Võ Lăng Vân nói: “Ta biết hắn tính toán cái gì, tất cả chúng ta mà cùng đánh thì còn có phần thắng, hắn lại muốn chúng ta chọn ra một người đơn độc đấu với hắn, căn bản là muốn chúng ta đem vị trí minh chủ võ lâm hai tay dâng lên cho hắn.”

Tống Thanh Sơn nói: “Không nên coi nhẹ bản thân mình, võ công của chúng ta cũng không yếu, nhưng Kim Nhật Lãng đã sớm thành ma, không phải là người mà chúng ta có thể thu phục được.”

Tĩnh Dật hỏi: “Vậy chưởng môn có đối sách thế nào?”

Tống Thanh Sơn lắc đầu: “Ta nghĩ chúng ta vẫn nên thương lượng với ba vị phương trượng đi.”

Mọi người đều đồng ý, đi kêu gọi tất cả chưởng môn, cuối cùng đếm lại thì thiếu một người, là chưởng môn Viên Đại Bằng của Không Động khi nãy ngã từ trên tường xuống. Tình thế khẩn trương nên họ đã quên mất hắn.

Có một người không quên.

Khi mọi người đuổi theo Bình Ba, Liên Tống chạy đến bên cạnh Viên Đại bằng xem xét thương thế của hắn. Ngoại thương của hắn không nghiêm trọng, nhưng thân trúng độc kịch liệt, miệng sùi bọt mép. Nàng kéo hắn đứng lên dùng lực chặn độc chạy trong cơ thể, thế này mới tạm thời bảo vệ được tính mạng của hắn. Tiếp theo, Liên Tống lại phân tích dược tính của độc mà hắn trúng phải, dặn dò đệ tử Không Động nhớ kỹ dược liệu giải độc mau chóng đi tìm. Viên Đại Bằng trúng độc như có vạn con trùng từ tim chui ra nhưng vẫn nghe được có người đang cứu hắn. Hắn miễn cưỡng mở mắt nhìn ân nhân.

“Liên, Liên cô nương…”

“Ngươi đừng nói chuyện. Ta đã điểm huyệt đạo của ngươi, trăm ngàn lần đừng nhúc nhích, tránh để độc khí khuếch tán.”

“Tạ… Tạ…”

Viên Đại Bằng liều mạng dùng một hơi nói lời cảm ơn.

Liên Tống quỳ gối bên cạnh hắn, đối với hắn mỉm cười.

Đám người Tống Thanh Sơn tìm đến Viên Đại Bằng, nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng không khỏi chấn động. Năm năm trước Kim Nhật Lãng đuổi giết một vòng trên giang hồ, chưởng môn tiền nhiệm của họ đều bị giết, họ là chưởng môn mới, chưa từng chính mắt gặp qua Liên Tống, chỉ biết nghe từ miệng của tiền bối, Liên Tống là tai họa của võ lâm, là yêu nữ ác độc. Nhưng giờ chứng kiến mới biết không như những gì tiền bối đã nói. Liên Tống chẳng những không ác độc mà còn có dáng vẻ lương thiện. Chẳng lẽ yêu nữ cải tà quy chính?

“Tùng Lạc, ngươi lại đây.” Liên Tống không đợi được đệ tử Không Động nên vội vã gọi Hàn Tùng Lạc: “Ngươi mang Viên chưởng môn đến đại điện, hắn không thể phơi nắng ở đây.”

Hàn Tùng Lạc nghe vậy, cùng Tôn Giai Định hợp lực mang Viên Đại Bằng đi chính điện. Bọn họ vừa thả người xuống thì đệ tử Không Động chạy vào nói: “Liên chưởng môn, chúng ta tìm cả Thiếu Lâm nhưng không thể nào tìm thấy Huyên Hoa. Dược này rất quan trọng sao, có thể dùng dược liệu khác thay thế hay không?”

Liên Tống nói: “Thuốc giải này quan trọng nhất chính là Huyên Hoa không thể thay thế. Các ngươi tìm đi, Huyên Hoa cũng không phải là dược liệu quý giá.”

“Liên chưởng môn còn có điều không biết.” Một tăng nhân Thiếu Lâm nói: “Trước đây không lâu sau núi chúng ta có một trận lửa lớn, rất nhiều loại dược liệu đã bị thiêu hủy, trong đó có Huyên Hoa, trong thời gian ngắn quả thật không thể tìm thấy nó.”

“Vậy phải làm sao đây?!” Đệ tử Không Động gấp đến mức sắc mặt trắng nhợt: “Độc của sư phụ ta, một khắc cũng không thể chậm trễ. Liên chưởng môn, mời người nghĩ biện pháp đi, ta van cầu người!”

Mấy đệ tử kia trước mặt mọi người quỳ gối dập đầu với Liên Tống

“Đừng lạy đừng lậy!” Chịu không nổi người khác hành lễ lớn với mình như thế, Liên Tống kéo các đệ tử đứng lên nói: “Ta có phương pháp cứu hắn, các ngươi đừng kích động như vậy, cẩn thẩn bị thương!”

Đệ tử tranh nhau hỏi nàng: “Không biết Liên chưởng môn có biện pháp nào?”

Những người không liên quan đến việc này cũng hiếu kỳ nhìn Liên Tống.

Liên Tống quỳ bên cạnh Viên Đại Bằng đang dần hôn mê, để đệ tử Không Động mở miệng Viên Đại Bằng ra. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Liên Tống rít kiếm ở bên hông nhẹ nhàng cắt vào tay. Máu đỏ tươi chảy ra, Liên Tống đưa tay đến miệng Viên Đại Bằng cho hắn uống máu.

“Liên chưởng môn, người là…” Đệ tử Không Động muốn nói lại thôi.

Liên Tống thu hồi tay nói: “Khi ta ngã từ trên vách núi xuống mệnh ở sớm tối thì được một vị cao nhân giúp đỡ. Không biết hắn dùng dược liệu gì cho ta ăn, không những chữa trị vết thương của ta mà ta còn phát hiện máu của mình có thể giải độc.”

Chung quanh phát ra âm thanh cảm thán: “Lại có chuyện như vậy sao!!!”

Liên Tống lại nói: “Nhưng mà ta không xác định được máu của ta có thể giải được tất cả mọi loại độc hay không, tình hình của Viên chưởng môn vẫn cần quan sát.”

Đệ tử của Không Động nói: “Đa tạ Liên chưởng môn, nếu sư phụ ta bình an thoát hiểm, Tống Liên ta cùng tất cả sư đệ tuyệt đối không quên đại ân đại đức của Liên chưởng môn.”

Liên Tống nói câu “Nói quá lời”, tiếp theo dò xét mạch đập của Viên Đại Bằng, đã phát hiện có chuyển biến. Nàng nhẹ nhàng thở một hơi nói: “Yên tâm đi, sư phụ của các ngươi không có chuyện gì.”

Toàn bộ đệ tử Không Động đều lộ ra vẻ vui mừng, nhìn lẫn nhau, dưới ý bảo của Tống Liêm thì cúi đầu thật sâu với Liên Tống nói: “Liên chưởng môn, sau này phái Không Động của chúng ta cùng với phái Thục Sơn kết giao trọn đời.”

Liên Tống cười nói: “Phái Không Động ở trong võ lâm hết sức quan trọng, có thể giao hảo với Không Động là vinh hạnh của Thục Sơn ta.”

Không Động đệ tử cảm kích lại cảm kích. Viên Đại Bằng dần dần từ trong mê man tỉnh lại, rên rỉ một tiếng. Đệ tử Không Động lập tức tiến lên, kêu sư phụ không ngừng.

Liên Tống thối lui đến bên cạnh đệ tử Thục Sơn, nói nhỏ bên tai Hàn Tùng Lạc: “Lần ngoại giao này của ta làm rất tốt đi.”

Hàn Tùng Lạc không có vui mừng như nàng dự kiến, sắc mặt hắn khó chịu nói: “Ngươi cho là bản thân mình có rất nhiều máu sao?”

Nói xong câu này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng đánh nhau. Không biết đệ tử phái nào chạy vào hô: “Vạn Kiếm sơn trang cùng phái Thái Sơn đã lên lôi đài đánh nhau.”

Hàn Tùng Lạc nhìn Liên Tống, đẩy nàng lập tức đi ra cửa. Liên Tống không biết hắn tức cái gì, muốn hỏi Tôn Giai Định một chút, không ngờ vẻ mặt của Tôn Giai Định thật ngây thơ, hắn nhìn Hàn Tùng Lạc rồi lại nhìn Liên Tống, nhìn Liên Tống rồi nhìn Hàn Tùng Lạc ra ngoài. Tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục, tiểu thất đi sát theo sau. Tiểu Thất ngẩng cái đầu tròn tròn nhìn nàng: “Chưởng môn, hình như đại sư huynh tức giận, huynh ấy tức giận cái gì a?”

Liên Tống nhún nhún vai: “Ta cũng không biết. Ai, có thể tính tình của hắn là như vậy, lúc lạnh lúc nóng.”

“Không có a, đại sư huynh của ta không có…”

“Quên đi, xem như không có gì, chúng ta ra ngoài xem họ đấu võ đài.”

Trên lôi đài, nhị công tử Tu Vọng Nguyệt của Vạn Kiếm sơn trang cùng đại đệ tử Trần Tất Võ của phái Thái Sơn đang đấu kiếm, chiêu thức võ công của hai người bình thường, trình độ cũng tương đương, đánh hồi lâu vẫn chưa phân biệt cao thấp, người xem cũng chán nản.

Tôn Giai Định buồn bực nói: “Ta nghe nói nhị công tử của Vạn Kiếm sơn trang võ công bất phàm, có một chiêu tuyệt kỹ là Tề Mi Vọng Nguyệt, làm sao lại có thể là loại trình độ này, ngay cả Trần Tất Võ cũng đánh không lại.”

“Hắn là cố ý.” Hàn Tùng Lạc nói: “Lần luận võ này người thắng cuối cùng phải đấu với Hồng Liên giáo chủ. Đây không khác nào tự đi tìm con đường con đường chết, cho nên không muốn đánh hết sức. Nhưng không thể không lên võ đài, bản thân lại nhát gan sợ phiền phức, vì thế mới bất đắc dĩ phải là ra vẻ, trong lòng thì lại ước gì bị đối phương đánh bại.”

Vừa mới dứt lời, Tu Vọng Nguyệt đã rơi từ trên võ đài xuống, tỷ thí kết thúc.

Trần Tất Võ có chút ngoài ý muốn. Võ công của hắn thường thường, làm người cũng rất nghiêm túc, hắn nói với Tu Vọng Nguyệt: “Đa tạ. Lần sau chúng ta hãy thật sự tỷ thí một lần.”

Những người nhìn ra sự ẩn dấu trong cuộc đấu võ này đều nhìn Tu Vọng Nguyệt khinh thường. Chưởng môn Tung Sơn là Hà Hướng Nguy nhảy lên võ đài khiêu chiến Trần Tất Võ. Trần Tất Võ vẫn dùng toàn lực ứng chiến như trước. Giao chiến hơn nửa canh giờ, Hà Hướng Ngụy nhất thời vô ý bị Trần Tất Võ đánh rớt xuống lôi đài.

Khi Trần Tất Võ chờ người tiếp theo lên khiêu chiến, Phàm phương trượng đi ra nói với mọi người: “Hoàng hôn đã buông xuống, chư vị, tỷ thí hôm nay dừng ở đây, mời mọi người đến Thiên Điện dùng cơm.”

Mọi người nghe xong liền đi đến Thiên Điện. Trần Tất Võ từ trên lôi đài nhảy xuống. Hắn mới vừa rơi xuống đất, chưởng môn Tống Thanh Sơn liền hung hắn trừng mắt liếc hắn một cái, ghé vào lỗ tai hắn nói hồi lâu. Mặt Trần Tất Võ chuyển từ hồng sang trắng, bất đắc dĩ gật đầu.

Liên Tống theo mọi người đến Thiên điện dùng bữa, mọi người nói chuyện rất to ăn cũng vội vàng, sau đó trở về chính điện thương nghị chuyện đại sự.

Phàm dẫn đầu nói: “Theo giáo quy của bản giáo, tăng nhân không thể có lòng tham, cho nên không thể tham gia tranh đấu võ lâm minh chủ. Ba người chúng ta mặc dù hổ thẹn nhưng không dám vi phạm giáo quy đã ba trăm năm này.”

Chưởng môn Tung Sơn Hà Hướng Nguy nói: “Phương trượng không cần hổ thẹn, dù sao Thiếu Lâm cũng là cửa phật thanh tịnh, quy củ của Thiếu Lâm chúng ta có thể hiểu được. Đây là lúc an nguy nếu có thể làm việc cho chính nghĩa ta chết cũng không từ chối. Chỉ tiếc, võ công của ta không bằng người, không thể thắng địa vị minh chủ.”

Trần Tất Võ thắng Hà Hướng Nguy trên lôi đài đứng dậy nói: “Là Hà chưởng môn nương tay, đa tạ.”

“Thắng thì đã sao?” Thanh âm mềm mại đáng yêu của nữ tử nói: “Võ công của ngươi kém xa với giáo chủ Hồng Liên giáo. Theo ta thấy, tất cả ngồi ở đây, ngay cả vài vị phương trượng cũng không phải là đối thủ của Hồng Liên giáo chủ.”

Thôi Anh lạnh lùng nói: “Ngươi câm miệng!”

Hoàng Vũ Dao nắm túi gấm trên quần áo hừ một tiếng xoay mặt đi.

Phàm bình tâm tĩnh khí nói: “Vị cô nương này, ngươi không khỏi đã xem thường mọi người đang ở đây rồi. Phàm là người thành lập môn phái, người nào cũng có một hoặc hai môn võ công tuyệt học. Kim Nhật Lãng muốn đơn độc thi đấu với võ lâm minh chủ mà chúng ta chọn ra, tuy là ngạo mạn tự đại một chút, nhưng đối với chúng ta đây là cơ hội. Thiếu Lâm ta không thể tham dự tranh võ lâm minh chủ quả thật trong lòng có tiếc nuối, bù lại, ta cùng với hai vị sư đệ đã thương nghị quyết định cho võ lâm minh chủ lần này mượn báu vật của Thiếu Lâm chúng ta chính là “Tẩy tủy kinh”, tu luyện ba ngày sẽ có thành tựu, kinh mạch toàn thân như hồi sinh, có thể đạt được nội lực mà một người phải luyện bảy mươi năm mới có thể đạt tới.”

Nghe xong lời này, trong mắt mọi người lập tức sáng rọi. ý chí chiến đấu sôi sục.

Tu Vọng Nguyệt chau mày hối hận không ngừng, sớm biết vậy hắn đã không tự cho mình thông minh mà thua một ván hôm nay.

Tống Thanh Sơn nói to: “Phương trượng, tiêu diệt ma giáo là bổn phận của chúng ta, cho dù tan xương nát thịt cũng không từ chối. Chúng ta không tham lam tuyệt học của Thiếu lâm, nhưng mà Kim Nhật Lãng quả thật rất mạnh, nếu Thiếu Lâm có thể cho mượn “Tẩy tủy kinh” vậy thì vô cùng cảm kích.”

Mọi người cùng kêu lên phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, vô cùng cảm kích!”

Chưởng môn Côn Lôn là Hách Na Thông hét lớn một tiếng: “Các vị đồng đạo!”

Mọi người nhất tề nhìn lại chờ hắn nói chuyện.

Hắn nói: “Nếu phương trượng Thiếu Lâm đã trượng nghĩa nư thế, chúng ta không thể phụ thanh ý của phương trượng. Nhưng dù sao “Tẩy Tủy kinh” cũng là tuyệt học của Thiếu Lâm, lần này tình thế cấp bách nên mới cho mượn. Mặc kệ là ai trong chúng ta có may mắn tu luyện thì cũng không thể truyền ra ngoài, lại càng không thể đem bí quyết “Tẩy tủy kinh” lộ ra. Mọi người nói có đúng không?”

Mọi người lên tiếng trả lời: “Hách chưởng môn nói rất đúng! Hôm nay chúng ta thề trước mặt các vị phương trượng, tuyệt không mang “Tẩy tủy kinh” truyền ra ngoài, cũng tiết lộ một chút gì!”

Vài vị phương trượng cùng chắp tay hành lễ: “A di đà Phật, đa tạ chư vị.”

Mọi người nói lời khách áo, còn hùng hồn nói kiên quyết đối kháng với ma giáo.

Tiểu thất kéo tay áo của Hàn Tùng Lạc nói: “Sư huynh, “Tẩy tủy kinh” rất lợi hại sao, so với “Thiên ngoại phi tiên” của chúng ta còn lợi hại hơn sao?”

Hàn Tùng Lạc hạ giọng nói: “Tẩy tủy kinh luyện khí, thiên ngoại phi tiên luyện kiếm pháp, tính chất khác nhau.”

Tiểu Thất lại hỏi: “Nếu đánh với nhau thì sao?”

Hàn Tùng Lạc nói: “Khó biết được. Một bên là nội công thâm hậu, một bên là chiêu thức tuyệt kỹ, nếu đánh nhau thì phải xem xét đến trình độ tu luyện của của hai bên.”

Tiểu thất tự hào nói: “Nói như thế Thiên ngoại phi tiên của Thục Sơn chúng ta cũng rất lợi hại đúng không?”

Hàn Tùng Lạc cười sờ đầu tiểu thất.

Liên Tống lẩm bẩm: “Muốn đánh bại hắn, Tẩy tủy kinh két hợp với Thiên ngoại phi tiên xem ra có thể có phần thắng.”

Được phương trượng Thiếu Lâm cổ vũ, mọi người thừa dịp ánh trăng lên lại lên võ đài tỷ thí.

Lần này so với ban ngày náo nhiệt hơn.

Các anh hùng hảo hán xông lên, Trần Tất Võ chống đỡ hai trận đã bị hạ. Tống Thanh Sơn từng dạy dỗ hắn cũng nhảy ra chiến hơn mười trận.

Đệ tử Thục Sơn nhìn Hàn Tùng Lạc xin chỉ thị muốn đi khiêu chiến, Hàn Tùng Lạc lại nhìn Liên Tống hỏi.

Liên Tống ngáp nói: “Các ngươi muốn lên so thì so, nhưng mà phải chú ý an toàn. Nếu bọn họ có hỏi ta, nói ta về phòng ngủ, đừng để họ đến quấy rầy ta.”

Tiểu thất đuổi theo nàng kêu: “Chưởng môn, chơi vui như vậy sao người không xem a?”

Nàng vừa đi vừa vẫy tay nói: “Không xem. Dù sao ta cũng không thể so với bọn họ.”

Vào căn phòng mà Thiếu Lâm tự chuẩn bị cho nàng, nhìn xung quanh xác định không có ai đi theo nàng mới nhỏ giọng nói: “Lâm đại ca, xuất hiện đi.”

Từ sau giường nhảy ra một thân ảnh màu đen, Lâm Thiên Hàn hỏi: “Chuẩn bị tốt cả chưa?”

Liên Tống nói: “Đều chuẩn bị tốt. Phiền toái ngươi ở trong này giúp ta che giấu, có người tới thì tìm mọi cách đuổi đi.”

“Ta hiểu được, chính ngươi phải cẩn thận.”

Liên Tống còn có chút lo lắng, lại hỏi: “Lão Diêu, bọn họ đâu?”

Lâm Thiên Hàn nói: “Xem diễn ở lôi đài. Yên tâm đi, thuật dịch dung của lão Vạn là thiên hạ vô địch.

“Vậy là tốt rồi.” Liên Tống lấy từ trong lòng ra những dụng cụ mà Ngàn Vạn Lý đưa cho nàng rồi đeo lên mặt. Nhìn trước gương là một khuôn mặt của nữ nhân trẻ tuổi, nhan sắc bình thường không nổi bật, rất hợp ý nàng.

Đi đến trước nói với Lâm Thiên Hàn: “Hừng đông ta sẽ trở về, đa tạ Lâm đại ca.”

Lâm Thiên Hàn khoát tay với nàng.

Ra cửa, nàng lại liếc mắt nhìn chung quanh một cái. Lúc này mọi người đều tập trung ở đại điện, hậu viện không có một ai.

Nàng tránh thoát được các tăng nhân canh giữ, đi theo con đường xuống núi. Nàng không biết Kim Nhật Lãng ở đâu, nhưng theo hướng đào tẩu của Bình Ba hôm nay, nàng tin tưởng nhất định có thể tìm thấy bọn họ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom